Chương 13
Ninh Viễn
12/08/2021
Nghiêm Liệt lái xe chở Chu Mật, dọc đường đi Chu Mật đều nghe điện thoại.
"Ai nha honey, người ta gần đây bận việc mà... Được rồi đừng nóng giận, tối mai sẽ đi tìm chị nha. Ừm, vẫn là nhà hàng kia, tôi thích ăn tôm nõn ở nhà hàng đó nhất, chiều người ta đi mà... Được rồi, sau đó thì đều theo ý chị. Bái bai."
Chu Mật ngọt ngào sắp xếp xong kế hoạch ngày mai, lúc nhét điện thoại di động vào túi, Nghiêm Liệt hỏi cô:
"Mấy người như vậy đều giống cậu, có cuộc sống riêng tư phong phú sao?"
Chu Mật sửa lại lớp trang điểm: "Không ít người."
"Sao cậu biết là như vậy?"
"Cũng có thể là giả vờ. Làm gì, muốn lên giường với tiểu quỷ Ngụy Tịnh kia hả? Mình phục cậu luôn, cậu nói thử xem, cái loại tiểu quỷ nghèo kiết xác đó rốt cuộc có mưu đồ gì với cậu đây? Hay là muốn chơi rồi? Nghĩ thông rồi sao?"
"Rốt cuộc cậu có thể nói một câu nghiêm chỉnh hay không? Đừng nói buồn nôn như vậy được không hả?"
Chu Mật nhấp miệng, cặp mắt mê ly, hoàn mỹ.
Cô gỡ tóc giả xoăn nhẹ xuống, đeo tóc mái Ai Cập đen dài, hướng về tấm gương nhìn trái nhìn phải:
"Mình nói không nghiêm chỉnh cái gì chứ? Đều như vậy, cậu cho là thế giới trưởng thành có nhiều chân thiện mỹ* sao? Tiểu Liệt cậu chính là quá đơn thuần, chưa từng nói chuyện yêu đương, đời sống tình cảm của cậu giống như sách thiếu nhi vậy. Hay là tối nay cậu đi chơi với mình đi, để cậu mở mang kiến thức một chút, không thì cậu lại kêu mình nói linh tinh." Chu Mật vừa nói vừa điều chỉnh vị trí cổ áo.
(*chân: chân lý, thiện: lương thiện, mỹ: thẩm mỹ)
"Đi chỗ nào chơi?"
Chu Mật nhoài người về phía trước, lưu lại một dấu son môi đỏ tươi trên khuôn mặt Nghiêm Liệt: "Quán bar."
Xưa nay Nghiêm Liệt đều không đi quán bar, cũng không bao giờ hút thuốc uống rượu, chứ đừng nói là phải đi cái gì mà quán bar đồng tính luyến ái tối tăm hỗn loạn. Cô thờ phụng chính là sức khỏe - cuộc sống, công tác thật tốt.
Nhưng hôm nay cô có chút kỳ quái, bỗng nhiên đối với cái thế giới lạ lẫm này có hứng thú muốn biết.
Thích phụ nữ, rốt cuộc là như thế nào.
Thế giới của nữ đồng tính luyến ái, có gì khác biệt?
Chu Mật tuyệt đối không phải một ví dụ điển hình, lối sống trả thù xã hội này chỉ là một trường hợp. Nhìn Chu Mật vừa đi vào quán bar, hầu như người nào cô cũng có thể trò chuyện đôi câu, thậm chí còn có người trực tiếp tới sờ cô.
"Lại lớn một chút nha, hôm nay đệm rất dày hả?"
Nghiêm Liệt đi theo sau lưng Chu Mật, hai tay nhét trong túi, nhìn chằm chằm cái người vừa đi tới liền táy máy tay chân với Chu Mật.
Đó là một người đàn ông? Là phụ nữ? Có chút không nhìn ra.
Tóc húi cua đeo mắt kính, cổ còn to hơn bắp đùi Nghiêm Liệt. Người này mặc một cái áo sơ mi tay ngắn màu đen, từ cổ áo sơ mi mơ hồ lộ ra một cái dây chuyền vàng chói mắt. Bên dưới là quần jean, cũng đang nhìn Nghiêm Liệt.
"Thú vui mới của em?" Người kia hỏi Chu Mật, chai rượu trong tay quơ quơ về phía Nghiêm Liệt, "Không tệ nha, tướng mạo rất anh tuấn."
Tướng mạo anh tuấn? Đây là hình dung kiểu gì vậy?
Nghiêm Liệt sống 26 năm vẫn luôn cảm thấy mình cùng anh tuấn không thể đặt cùng một chỗ.
"Phải không?" Chu Mật lập tức kéo Nghiêm Liệt tới, "Tiểu Liệt, lại đây, gặp Anh tỷ một chút."
Anh tỷ đưa tay: "Hà Tiểu Anh, hân hạnh được gặp."
Chu Mật giới thiệu: "Anh tỷ là bà chủ chỗ này."
Nghiêm Liệt giống như trẻ con mẫu giáo, ngoan ngoãn đưa tay: "Chào cô..."
Chu Mật kéo Nghiêm Liệt đi qua hội trường ngột ngạt lúc sáng lúc tối.
Quán bar không nhỏ, nhưng vô cùng nhiều người, chật chội, khắp nơi đều tản ra mùi thuốc lá và mùi rượu, còn có vài tiếng hoan hô reo hò bất ngờ vang lên, hòa lẫn âm nhạc và âm thanh xoay đĩa, đinh tai nhức óc.
Màng nhĩ Nghiêm Liệt cũng sắp nổ tung, hối hận tối nay cùng Chu Mật tới cái chỗ quỷ quái này.
Cô cảm thấy mình không thích nơi này chút nào.
"Đi theo mình, đừng có mất dấu đấy, mình không đền nổi đâu." Chu Mật quay đầu, đường nét khuôn mặt cô kết hợp với ánh đèn chiếu xuống trong quán bar đặc biệt mê hoặc, hình như Nghiêm Liệt có chút biết vì sao ở quán bar luôn có thể phát sinh mấy chuyện phóng đãng. Thứ nhất là tịch mịch, thứ hai là rượu cồn, hay là nói, sự mờ mịt khiến người ta mê muội.
Chu Mật ôm Nghiêm Liệt đi tới tận trong cùng quán, vén ra cái rèm thực khoa trương, bên trong có sáu, bảy người phụ nữ ngồi trên ba cái sofa lớn.
"Ôi, Chu đại tiểu thư, cuối cùng cũng xuất hiện rồi!"
Độ nổi tiếng của Chu Mật cũng thật cao, cô vừa đến đã đưa tới một trận thét chói tai.
"Còn không phải vì tôi bị quản nghiêm quá, không được đến đây." Chu Mật đẩy Nghiêm Liệt ra, "Tiểu Liệt, người của tôi."
Mọi người thấy Nghiêm Liệt đều trợn cả mắt lên: "Đây là người của cô? Đẹp đến như vậy?! Chu Mật cô thật là diễm phúc không cạn, luôn có thể tìm được người tốt như vậy!"
Nghiêm Liệt dùng ánh mắt giết người trừng Chu Mật: Cậu tốt nhất giải thích rõ cho mình.
Chu Mật tiếp tục nặn ra nụ cười: Không nói như vậy chắc chắn cậu sẽ bị quấn lấy! Mình có lòng tốt mà!
Nghiêm Liệt cảm thấy mình ở quán bar thật giống một con rùa rụt cổ, trò gì cũng không đụng đến.
Hơn nữa, phương thức đùa giỡn của những người này quá mức hướng ngoại, chơi cái trò chơi có thể đem quần áo trên người lột sạch, còn có thể chồng lên nhau hôn lưỡi...
Nghiêm Liệt nhìn tất cả trước mắt, tưởng tượng, Ngụy Tịnh có phải cũng chơi như vậy, cá tính của cô ấy như thế có thể bị người chơi chết hay không?
Hay là, thật ra cô ấy không giống như bề ngoài trầm tĩnh, mà là rất biết chơi người. Chỉ là Nghiêm Liệt không thể đến gần cô, không biết cô chân thật là như thế nào.
Nghiêm Liệt bị rót mấy ly rượu có chút khó chịu, nói với Chu Mật cô phải về nhà. Chu Mật nói chờ một chút.
"Chờ một lúc, mình tìm người đưa về."
"Tìm ai?"
"Cậu đừng vội nha, sẽ lập tức xuất hiện."
Một giờ sau, Hứa Tranh mở cửa xe Nghiêm Liệt, đưa Nghiêm Liệt và Chu Mật về nhà.
Kỳ thực, Hứa Tranh trong vòng mười phút đã đến, nhưng tại sao một giờ sau các cô mới lên đường về nhà chứ? Quay ngược thời gian trở về.
Chu Mật đi vệ sinh, chen qua lối đi chật kín người, nhìn thấy hai phòng vệ sinh, rõ ràng viết "T" và "P". P bên kia rất vắng vẻ, T thì cần xếp hàng.
Nhưng Chu Mật lại khăng khăng muốn đi xếp hàng, có người tốt bụng chỉ vào bên P nhắc nhở, cô nên vào đó.
Chu Mật kiên trì, tôi là bên này.
Cái người tốt bụng tóc dài quăn xõa vai, đeo kính mắt tròn, ăn mặc thiên về trung tính, vóc dáng thật cao còn mang giày cao gót, nhìn qua vừa soái vừa mỹ.
Người tốt bụng nghe cô nói như vậy, rất hứng thú kề sát tới: "Cô nhìn không giống nha."
Chu Mật từ trên xuống dưới quan sát người kia: "Loại của tôi rất tùy tiện, phải nhìn đối phương là ai. Nếu như cũng xinh đẹp giống như cô vậy, tôi cái gì cũng không để ý."
Đối phương cười, kéo tay Chu Mật áp cô lên tường: "Đi một mình?"
"Cần thông báo cho bạn một tiếng."
Khí tức mập mờ thổi tới: "Chút nữa cùng tôi đi lấy xe đi, tối nay tôi chuẩn bị chủ đề rất tuyệt..."
Chu Mật đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận nụ hôn này, đột nhiên miệng bị người che, cả người bị lôi qua một bên.
Chu Mật trợn to hai mắt muốn hét lên nhưng không kêu ra tiếng, vừa định một cước đạp lên bàn chân giẫm nát ngón chân người sau lưng, người phía sau liền hướng người tốt bụng khi nãy lên tiếng:
"Cút."
Người tốt bụng giơ hai tay lên bất đắc dĩ cười, lui về phía sau, rời đi.
Chu Mật tránh thoát khỏi ngực Hứa Tranh, cười lạnh nói: "Chị tới làm gì? Theo dõi tôi?"
Hứa Tranh hoàn toàn là dáng vẻ muốn đại khai sát giới nhưng biểu tình cực lực kiềm chế:
"Bạn tôi nói với tôi em ở đây. Tôi tới đón em trở về."
"Trở về? Trở về nơi đó? Không phải chị nói tôi đê tiện, cảm thấy tôi không xứng với chị thiên kim tiểu thư danh giá thanh cao sao? Tôi vốn là thuộc về nơi này, nơi này là nhà tôi! Này, đừng kéo tôi!"
Chu Mật nổi điên, Hứa Tranh cái gì cũng không để ý, nắm chặt cánh tay cô kéo ra khỏi phòng T. Ném Chu Mật vào phòng vệ sinh bên cạnh, Hứa Tranh cũng đi vào, khóa cửa lại, nâng mặt Chu Mật hung hăng hôn một cái.
Hứa Tranh giống như là tích tụ rất nhiều oán giận muốn Chu Mật trả lại một lần, cô hôn rất nồng nhiệt, động tác thậm chí có thể gọi là thô lỗ. Ban đầu Chu Mật còn kháng cự một chút, sau khi cảm nhận được hơi thở người kia, không bao lâu liền bắt đầu nghênh hợp.
Dù sao sâu trong nội tâm cô, kỳ thực là trông chờ Hứa Tranh tới.
Cô biết Anh tỷ quen Hứa Tranh.
Bây giờ cô đạt được mục đích, thấy Hứa Tranh cực kì tức giận xuất hiện, cô thắng.
Loại cảm giác này khiến Chu Mật hoa mắt chóng mặt.
Đặc biệt là, giờ phút này người đang ôm cô, là Hứa Tranh xinh đẹp lại mạnh miệng.
"Ai nha honey, người ta gần đây bận việc mà... Được rồi đừng nóng giận, tối mai sẽ đi tìm chị nha. Ừm, vẫn là nhà hàng kia, tôi thích ăn tôm nõn ở nhà hàng đó nhất, chiều người ta đi mà... Được rồi, sau đó thì đều theo ý chị. Bái bai."
Chu Mật ngọt ngào sắp xếp xong kế hoạch ngày mai, lúc nhét điện thoại di động vào túi, Nghiêm Liệt hỏi cô:
"Mấy người như vậy đều giống cậu, có cuộc sống riêng tư phong phú sao?"
Chu Mật sửa lại lớp trang điểm: "Không ít người."
"Sao cậu biết là như vậy?"
"Cũng có thể là giả vờ. Làm gì, muốn lên giường với tiểu quỷ Ngụy Tịnh kia hả? Mình phục cậu luôn, cậu nói thử xem, cái loại tiểu quỷ nghèo kiết xác đó rốt cuộc có mưu đồ gì với cậu đây? Hay là muốn chơi rồi? Nghĩ thông rồi sao?"
"Rốt cuộc cậu có thể nói một câu nghiêm chỉnh hay không? Đừng nói buồn nôn như vậy được không hả?"
Chu Mật nhấp miệng, cặp mắt mê ly, hoàn mỹ.
Cô gỡ tóc giả xoăn nhẹ xuống, đeo tóc mái Ai Cập đen dài, hướng về tấm gương nhìn trái nhìn phải:
"Mình nói không nghiêm chỉnh cái gì chứ? Đều như vậy, cậu cho là thế giới trưởng thành có nhiều chân thiện mỹ* sao? Tiểu Liệt cậu chính là quá đơn thuần, chưa từng nói chuyện yêu đương, đời sống tình cảm của cậu giống như sách thiếu nhi vậy. Hay là tối nay cậu đi chơi với mình đi, để cậu mở mang kiến thức một chút, không thì cậu lại kêu mình nói linh tinh." Chu Mật vừa nói vừa điều chỉnh vị trí cổ áo.
(*chân: chân lý, thiện: lương thiện, mỹ: thẩm mỹ)
"Đi chỗ nào chơi?"
Chu Mật nhoài người về phía trước, lưu lại một dấu son môi đỏ tươi trên khuôn mặt Nghiêm Liệt: "Quán bar."
Xưa nay Nghiêm Liệt đều không đi quán bar, cũng không bao giờ hút thuốc uống rượu, chứ đừng nói là phải đi cái gì mà quán bar đồng tính luyến ái tối tăm hỗn loạn. Cô thờ phụng chính là sức khỏe - cuộc sống, công tác thật tốt.
Nhưng hôm nay cô có chút kỳ quái, bỗng nhiên đối với cái thế giới lạ lẫm này có hứng thú muốn biết.
Thích phụ nữ, rốt cuộc là như thế nào.
Thế giới của nữ đồng tính luyến ái, có gì khác biệt?
Chu Mật tuyệt đối không phải một ví dụ điển hình, lối sống trả thù xã hội này chỉ là một trường hợp. Nhìn Chu Mật vừa đi vào quán bar, hầu như người nào cô cũng có thể trò chuyện đôi câu, thậm chí còn có người trực tiếp tới sờ cô.
"Lại lớn một chút nha, hôm nay đệm rất dày hả?"
Nghiêm Liệt đi theo sau lưng Chu Mật, hai tay nhét trong túi, nhìn chằm chằm cái người vừa đi tới liền táy máy tay chân với Chu Mật.
Đó là một người đàn ông? Là phụ nữ? Có chút không nhìn ra.
Tóc húi cua đeo mắt kính, cổ còn to hơn bắp đùi Nghiêm Liệt. Người này mặc một cái áo sơ mi tay ngắn màu đen, từ cổ áo sơ mi mơ hồ lộ ra một cái dây chuyền vàng chói mắt. Bên dưới là quần jean, cũng đang nhìn Nghiêm Liệt.
"Thú vui mới của em?" Người kia hỏi Chu Mật, chai rượu trong tay quơ quơ về phía Nghiêm Liệt, "Không tệ nha, tướng mạo rất anh tuấn."
Tướng mạo anh tuấn? Đây là hình dung kiểu gì vậy?
Nghiêm Liệt sống 26 năm vẫn luôn cảm thấy mình cùng anh tuấn không thể đặt cùng một chỗ.
"Phải không?" Chu Mật lập tức kéo Nghiêm Liệt tới, "Tiểu Liệt, lại đây, gặp Anh tỷ một chút."
Anh tỷ đưa tay: "Hà Tiểu Anh, hân hạnh được gặp."
Chu Mật giới thiệu: "Anh tỷ là bà chủ chỗ này."
Nghiêm Liệt giống như trẻ con mẫu giáo, ngoan ngoãn đưa tay: "Chào cô..."
Chu Mật kéo Nghiêm Liệt đi qua hội trường ngột ngạt lúc sáng lúc tối.
Quán bar không nhỏ, nhưng vô cùng nhiều người, chật chội, khắp nơi đều tản ra mùi thuốc lá và mùi rượu, còn có vài tiếng hoan hô reo hò bất ngờ vang lên, hòa lẫn âm nhạc và âm thanh xoay đĩa, đinh tai nhức óc.
Màng nhĩ Nghiêm Liệt cũng sắp nổ tung, hối hận tối nay cùng Chu Mật tới cái chỗ quỷ quái này.
Cô cảm thấy mình không thích nơi này chút nào.
"Đi theo mình, đừng có mất dấu đấy, mình không đền nổi đâu." Chu Mật quay đầu, đường nét khuôn mặt cô kết hợp với ánh đèn chiếu xuống trong quán bar đặc biệt mê hoặc, hình như Nghiêm Liệt có chút biết vì sao ở quán bar luôn có thể phát sinh mấy chuyện phóng đãng. Thứ nhất là tịch mịch, thứ hai là rượu cồn, hay là nói, sự mờ mịt khiến người ta mê muội.
Chu Mật ôm Nghiêm Liệt đi tới tận trong cùng quán, vén ra cái rèm thực khoa trương, bên trong có sáu, bảy người phụ nữ ngồi trên ba cái sofa lớn.
"Ôi, Chu đại tiểu thư, cuối cùng cũng xuất hiện rồi!"
Độ nổi tiếng của Chu Mật cũng thật cao, cô vừa đến đã đưa tới một trận thét chói tai.
"Còn không phải vì tôi bị quản nghiêm quá, không được đến đây." Chu Mật đẩy Nghiêm Liệt ra, "Tiểu Liệt, người của tôi."
Mọi người thấy Nghiêm Liệt đều trợn cả mắt lên: "Đây là người của cô? Đẹp đến như vậy?! Chu Mật cô thật là diễm phúc không cạn, luôn có thể tìm được người tốt như vậy!"
Nghiêm Liệt dùng ánh mắt giết người trừng Chu Mật: Cậu tốt nhất giải thích rõ cho mình.
Chu Mật tiếp tục nặn ra nụ cười: Không nói như vậy chắc chắn cậu sẽ bị quấn lấy! Mình có lòng tốt mà!
Nghiêm Liệt cảm thấy mình ở quán bar thật giống một con rùa rụt cổ, trò gì cũng không đụng đến.
Hơn nữa, phương thức đùa giỡn của những người này quá mức hướng ngoại, chơi cái trò chơi có thể đem quần áo trên người lột sạch, còn có thể chồng lên nhau hôn lưỡi...
Nghiêm Liệt nhìn tất cả trước mắt, tưởng tượng, Ngụy Tịnh có phải cũng chơi như vậy, cá tính của cô ấy như thế có thể bị người chơi chết hay không?
Hay là, thật ra cô ấy không giống như bề ngoài trầm tĩnh, mà là rất biết chơi người. Chỉ là Nghiêm Liệt không thể đến gần cô, không biết cô chân thật là như thế nào.
Nghiêm Liệt bị rót mấy ly rượu có chút khó chịu, nói với Chu Mật cô phải về nhà. Chu Mật nói chờ một chút.
"Chờ một lúc, mình tìm người đưa về."
"Tìm ai?"
"Cậu đừng vội nha, sẽ lập tức xuất hiện."
Một giờ sau, Hứa Tranh mở cửa xe Nghiêm Liệt, đưa Nghiêm Liệt và Chu Mật về nhà.
Kỳ thực, Hứa Tranh trong vòng mười phút đã đến, nhưng tại sao một giờ sau các cô mới lên đường về nhà chứ? Quay ngược thời gian trở về.
Chu Mật đi vệ sinh, chen qua lối đi chật kín người, nhìn thấy hai phòng vệ sinh, rõ ràng viết "T" và "P". P bên kia rất vắng vẻ, T thì cần xếp hàng.
Nhưng Chu Mật lại khăng khăng muốn đi xếp hàng, có người tốt bụng chỉ vào bên P nhắc nhở, cô nên vào đó.
Chu Mật kiên trì, tôi là bên này.
Cái người tốt bụng tóc dài quăn xõa vai, đeo kính mắt tròn, ăn mặc thiên về trung tính, vóc dáng thật cao còn mang giày cao gót, nhìn qua vừa soái vừa mỹ.
Người tốt bụng nghe cô nói như vậy, rất hứng thú kề sát tới: "Cô nhìn không giống nha."
Chu Mật từ trên xuống dưới quan sát người kia: "Loại của tôi rất tùy tiện, phải nhìn đối phương là ai. Nếu như cũng xinh đẹp giống như cô vậy, tôi cái gì cũng không để ý."
Đối phương cười, kéo tay Chu Mật áp cô lên tường: "Đi một mình?"
"Cần thông báo cho bạn một tiếng."
Khí tức mập mờ thổi tới: "Chút nữa cùng tôi đi lấy xe đi, tối nay tôi chuẩn bị chủ đề rất tuyệt..."
Chu Mật đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận nụ hôn này, đột nhiên miệng bị người che, cả người bị lôi qua một bên.
Chu Mật trợn to hai mắt muốn hét lên nhưng không kêu ra tiếng, vừa định một cước đạp lên bàn chân giẫm nát ngón chân người sau lưng, người phía sau liền hướng người tốt bụng khi nãy lên tiếng:
"Cút."
Người tốt bụng giơ hai tay lên bất đắc dĩ cười, lui về phía sau, rời đi.
Chu Mật tránh thoát khỏi ngực Hứa Tranh, cười lạnh nói: "Chị tới làm gì? Theo dõi tôi?"
Hứa Tranh hoàn toàn là dáng vẻ muốn đại khai sát giới nhưng biểu tình cực lực kiềm chế:
"Bạn tôi nói với tôi em ở đây. Tôi tới đón em trở về."
"Trở về? Trở về nơi đó? Không phải chị nói tôi đê tiện, cảm thấy tôi không xứng với chị thiên kim tiểu thư danh giá thanh cao sao? Tôi vốn là thuộc về nơi này, nơi này là nhà tôi! Này, đừng kéo tôi!"
Chu Mật nổi điên, Hứa Tranh cái gì cũng không để ý, nắm chặt cánh tay cô kéo ra khỏi phòng T. Ném Chu Mật vào phòng vệ sinh bên cạnh, Hứa Tranh cũng đi vào, khóa cửa lại, nâng mặt Chu Mật hung hăng hôn một cái.
Hứa Tranh giống như là tích tụ rất nhiều oán giận muốn Chu Mật trả lại một lần, cô hôn rất nồng nhiệt, động tác thậm chí có thể gọi là thô lỗ. Ban đầu Chu Mật còn kháng cự một chút, sau khi cảm nhận được hơi thở người kia, không bao lâu liền bắt đầu nghênh hợp.
Dù sao sâu trong nội tâm cô, kỳ thực là trông chờ Hứa Tranh tới.
Cô biết Anh tỷ quen Hứa Tranh.
Bây giờ cô đạt được mục đích, thấy Hứa Tranh cực kì tức giận xuất hiện, cô thắng.
Loại cảm giác này khiến Chu Mật hoa mắt chóng mặt.
Đặc biệt là, giờ phút này người đang ôm cô, là Hứa Tranh xinh đẹp lại mạnh miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.