Chương 81: Trái tim đã chết
Nguyệt Lạc Tử San
02/07/2014
Bỗng nhiên, đất trời lại dần rõ ràng hơn, trong mắt Anh Lạc cũng
không còn mê mang nữa, mỗi nơi của thế gian, nàng đều có thể nhìn thấy
rõ.
Xung quanh đều là một bầu không khí yên tĩnh đến chết chóc, sát khí đen ngòm tàn sát khắp nơi, sấm sét nổ vang, như giương nanh múa vuốt, thiêu đốt nơi chân trời. Lập tức có tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, những tiếng kêu thê lương như thiêu đốt lòng người, đó là sự bi ai của Lục giới, điềm báo tang thương, khiến người nghe thấy đều không kiềm được sự run rẩy tận đáy lòng.
Ngoại trừ Anh Lạc ra.
Lần đầu nàng nghe thấy âm thanh này là lúc nào? Khi Thiên Trụ sụp đổ, âm thanh kia từng khiến nàng đau đớn đến không muốn sống, nhưng lúc này nghe thấy, cũng cảm thấy không có gì khác thường, thậm chí còn có sự vui sướng khi được siêu thoát. Tất cả, đều đã không còn quan trọng nữa.
Không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều vì sự biến đổi lớn của trời đất này làm khiếp sợ, bối rối nhìn xung quanh. Âm thanh duy nhất, chỉ có tiếng cười điên cuồng của Ân Hoài Đan.
“Ha ha ha…. Thì ra, thì ra đây chính là Thần tộc! Đây chính là Ma Thần!” Hắn cười đến run rẩy cả người “Ma Thần, là Ma, cũng là Thần!”
Tiếng cười kia càng lúc càng lớn, cứ như đã vô cùng thỏa mãn, như đã hiểu ra tất cả, lại như trống rỗng vô tận. Hắn nhìn Anh Lạc đang đứng giữa, lúc này nàng đã thành ma, ánh mắt hắn như tụ lại tất cả hận ý, bóng dáng đẫm máu trước mắt, lại dần dần biến hóa thành bóng dáng hắn vẫn luôn khắc sâu đến tận xương.
“Xích Cơ, ngươi thấy chưa, kẻ mà ngươi dùng cả đời bảo vệ, vốn là người Thần tộc phải diệt trừ Ma Thần, cuối cùng lại có kết cục như thế?” Hắn cười càng điên cuồng, mỗi tiếng cười phát ra, oán hận lại càng tăng “Phá hủy thế gian này cũng tốt, diệt thế gian này cũng được, tất cả đều là do một tay ngươi tạo thành, tất cả đều là vì ngươi! Đây là kết quả của kẻ phản bội ta, ha ha ha….”
Hắn làm được rồi, làm được rồi! Hắn dùng phương pháp tàn nhẫn nhất, để Thần tộc từ đây về sau tuyệt tích, cùng với thế gian này, tất cả đều biến mất.
Xích Cơ, nữ tử đã từng được khắc sâu trong lòng hắn, hắn dùng ngàn năm để hận nàng, mà hôm nay…. cuối cùng hắn cũng được như mong muốn.
Hắn không còn pháp lực lại cố sức rống lên trời, âm thanh như xé cổ họng, như dùng cả tính mạng để rống to, phát tiết tất cả oán hận, tất cả sự không cam lòng suốt ngàn năm qua. Chỉ là…. không ai đáp lời hắn, chỉ có bóng đen vô bờ bên và gió lạnh đến thấu xương mà thôi.
Đột nhiên…. hắn cảm thấy thật trống rỗng!
“Ân Hoài Đan!” Giọng nói kia, lại lần nữa phá không truyền đến, vang vọng khắp chân trời, ánh mắt lạnh như băng hướng về phía bầu trời,
Mộ Tử Hân hoảng hốt, lập tức tỉnh táo lại.
“Anh Lạc….” Hắn muốn đến cản, lại không thể đuổi kịp Anh Lạc của bây giờ, chớp mắt, người trước mắt đã biến mất, như có một cơn gió lạnh thổi qua, xông thẳng lên trời.
Mấy đệ tử đang trông chừng Ân Hoài Đan đều kinh hãi, muốn ngăn cản, đều bị một thứ như cánh hoa phóng đến, máu văng khắp nơi, hài cốt không còn, máu tanh theo gió phiêu tán trong không khí.
Anh Lạc lại như không thấy, một tay túm lấy cổ Ân Hoài Đan, một tay khác lại phát ra ánh sáng màu đen, như có thể đâm xuyên qua cơ thể hắn.
Mặt hắn đỏ lên, rồi dần biến thành xanh mét, Ân Hoài Đan không thể phản kháng, cũng không muốn phản kháng, chuyện hắn muốn làm đã xong, sống hay chết cũng có gì khác biệt.
“Anh Lạc, đừng! Đừng giết người nữa!” Mộ Tử Hân đau lòng vô cùng, cố bay đến kêu tên nàng.
Nàng không hề quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm Ân Hoài Đan đang dần không thể thở nổi, đột nhiên nghiêng người đến, giữa trán có ma ấn màu đen, mơ hồ phát ra ánh sáng, như có thể hút hết linh hồn của người khác.
Nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười, cười đến trời đất nhạt màu, cứ như có thể đoạt hồn người, dung nhan tuyệt sắc càng phát ra vẻ yêu mị.
“Ngươi có biết, khi còn bé, mẫu thân thường nói với ta điều gì không?”
Ân Hoài Đan chỉ sững sờ, chậm rãi nhìn đôi mắt không hề mang tạp chất của nàng, Anh Lạc lại càng cười rực rỡ, nói từng chữ: “Mẫu thân ta nói, sẽ có một ngày người sẽ rời bỏ chúng ta, chờ ta lớn lên, người sẽ đi tìm người mà người vẫn luôn yêu thương, dù trời đất không dung, tuyệt đối không hối hận.”
Sắc mặt Ân Hoài Đan lại tái nhợt như tuyết, tương phản hoàn toàn với nụ cười sáng lạn của Anh Lạc, ánh mắt vốn ảm đạm, cũng dần có thần, tay hắn cũng khẽ run rẩy.
“Ngươi nói gì?”
Nàng cười càng sâu “Đáng tiếc… Ngay tại ngày nàng muốn tàn nhẫn rời bỏ chúng ta, theo hứa hẹn muốn đến Dao Trì, ngươi lại lẻn vào Thần Sơn, giết phụ thân ta! Ngươi đã phá hủy tất cả hi vọng mà người vẫn luôn cố gìn giữ!”
Sắc mặt hắn càng hoảng hốt, mắt hắn trợn trừng! Trong đầu hắn hiện lên tình cảnh ngày hôm đó, nàng hẹn hắn cùng gặp mặt nơi Dao Trì.
Hắn nghĩ rằng… đây chỉ là cái cớ Xích Cơ tìm ra, hắn nghĩ rằng nàng đang dùng truyền thống của Thần tộc để làm hắn hết hi vọng, cho nên…. nên hắn mới muốn tự tay kết thúc tất cả, chỉ cần không có nam nhân kia, thì không còn truyền thống gì nữa….
“Không… không! Ngươi nói dối…. không phải vậy!”
Những hận ý hắn giữ trong lòng suốt ngàn năm, ngay lúc này đã không còn lí do tồn tại. Hắn điên cuồng lắc đầu, như muốn hủy bỏ hết thảy, nếu như đây mới là sự thật, vậy tất cả những gì hắn làm ngàn năm qua, còn có ý nghĩa gì?
Không…. Tuyệt đối không thể “Ngươi gạt ta, ngươi đang gạt ta!”
Nàng lại không cho hắn có cơ hội lừa mình dối người, khóe môi nàng càng cong lên, gằn từng chữ: “Mẫu thân ta từ đầu đến cuối vẫn luôn yêu ngươi! Ngươi lại tự tay phá hủy tất cả hi vọng của người, tự tay hủy đi đoạn tình cảm này!”
“Không…. tuyệt đối không! Ngươi gạt ta! Ngươi là con gái của nàng… ngươi gạt ta!” Hắn hống to, tuyệt vọng giãy dụa, muốn ngăn lại lời nói của nàng, nhưng lại không thể động đậy.
Anh Lạc khẽ híp mắt, ma khí trên người càng tản ra, đưa tay đến gần ngực hắn, chậm rãi xoẹt qua, cuối cùng dừng lại ngay tim hắn, nụ cười nơi khóe môi lại càng khắc sâu: “Mẫu thân nói, muốn nhìn thử xem trái tim của ngươi có màu gì? Ngươi nói xem…. hôm nay ta giúp người nhìn một lần, có được không?”
“Lạc Nhi!” Mộ Tử Hân hô to, nhưng không thể ngăn được động tác của nàng.
Tay nàng chỉ hơi nhúc nhích, không hề tốn chút sức lực nào liền xuyên thẳng vào lồng ngực Ân Hoài Đan, sau đó hung hăng móc ra, trên tay nàng đã lập tức có thêm một vật, máu tươi dầm dề chảy xuống đầy tay, còn mang theo hơi ấm, từng chút nảy lên trên tay nàng, mỗi một lần nảy lên kia, máu lại càng trào ra, chảy xuống theo tay nàng.
Đó là trái tim, trái tim người.
Nàng quả thật đã moi tim Ân Hoài Đan, mắt thậm chí cũng không hề chớp.
Vật thể trong tay nàng chậm rãi ngừng nảy lên, cũng như ánh sáng trong mắt Ân Hoài Đan, từng chút từng chút tan đi, biến thành tro tàn.
Từng chuyện từng chuyện từ ngàn năm trước đều như dòng nước trôi qua trước mắt hắn, những thứ yêu, hận, lưu luyến, oán niệm kia, đều chỉ chôn sâu vào một câu nói.
“Ân Hoài Đan, ta ở rừng đào Dao Trì chờ chàng! Nhất định chàng phải đến!”
Giọng nói rõ ràng dịu dàng như nước, hệt như lúc nàng cười nói đi cùng hắn ở rừng đào, nhưng lúc ấy, hắn lại không hề quan tâm, vì sao… vì sao lúc ấy hắn không hề phát hiện?
“Ân Hoài Đan, cuộc đời ta, chuyện sai lầm nhất chính là tin lầm ngươi!”
Thì ra lúc ấy, khi nàng đâm kiếm vào ngực mình, trong mắt nàng chính là nước mắt sao? Hắn lại vẫn cứ lựa chọn lãng quên, Anh Lạc nói không sai, là hắn… chính tay hắn đã phá hủy tất cả.
“Xích…” Hắn cố dùng hết chút sức lực cuối cùng, nhìn về phía người đang cầm lấy trái tim mình, hối hận trong mắt như thủy triều dâng tràn, hắn sai lầm rồi, tất cả đều là sai lầm của hắn.
Hận thù ngàn năm qua, hóa ra lại buồn cười như thế, hắn không cam lòng, không cam lòng…. nhưng cũng không còn cơ hội nữa.
Anh Lạc xoay người, chậm rãi đưa trái tim ra, ngay tại lúc hắn sắp chạm vào, tay nàng liền siết chặt, tức khắc máu phun bốn phía, máu tanh dính vào mặt nàng, nhưng nàng vẫn dùng ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn Ân Hoài Đan, trong sự tràn ngập hối hận, hắn rời khỏi thế gian này, ánh mắt không hề khép lại.
Nàng hoàn toàn có thể cho hắn một cái chết thoải mái, nhưng nàng vẫn dùng cách thức tàn nhẫn nhất giết hắn. Mộ Tử Hân ngây người tại chỗ, có một cảm giác lạnh lẽo đang dâng lên từ tận đáy lòng, lan ra toàn thân. Hắn hiểu rồi, nàng đã không còn là Anh Lạc, là Ma Thần thật sự, cũng chính là Thiên Đế.
Thiên Đế thành Ma, thế gian này đã không còn cơ hội sống sót.
Trái tim hắn đau đớn vô cùng, nhìn người trước mắt đã trở nên hoàn toàn xa lạ, hắn không biết phải nói gì. Người đã từng khẽ cầm lấy Lục hoa, nhét vào tay hắn, cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, người dù bị thương đầy mình, cũng không hề oán hận nửa câu, người đã luôn một lòng suy nghĩ vì người khác kia.
Rốt cuộc là vì sao, vì sao lại bức nàng đến tình cảnh như thế, rõ ràng nàng mới là người không đáng bị thương nhất.
Rốt cuộc là lỗi của ai, là lỗi như thế nào. Hoặc là không phải là do sai lầm, đơn giản, chỉ là đã bỏ qua.
Nếu như hắn có thể giữ lại nàng khi còn mười tuổi kia, có lẽ đã không đến mức này.
Nếu như hắn có thể liều lĩnh nhận lấy Lục hoa của nàng, có lẽ đã không đến mức này.
Nếu như hắn có thể kéo tay nàng, không để nàng rơi vào Hư Không, có lẽ đã không đến mức này.
Nếu như hắn có thể tỉnh lại sớm hơn, ngăn cản Miểu Hiên giải phong ấn, có lẽ đã không đến mức này.
Mà hôm nay, tất cả chỉ còn thất vọng!
Tìm ngàn năm, mong chờ ngàn năm, trông ngóng ngàn năm, đến cuối cùng đều chỉ có thể bỏ qua, không thể quay lại nữa.
Móng tay hắn bấm vào trong thịt, máu cũng chảy ra, hắn lại không hề cảm giác được, chỉ có thể bị cảm giác đau lòng kia quấy phá. Hắn nhìn người trước mắt đã từ bỏ tất cả mọi thứ, một thân đầy máu đỏ chói mắt, hắn lại không thể làm gì!
“Ma… Ma Thần, nàng nàng…. chính là Ma Thần!”
“Nàng rõ ràng là Thiên Đế, vì sao…”
“Thiên Đế thành ma…. Lục giới hỏng rồi!”
“Phải giết nàng, Lục giới này đều theo ý nàng, còn như vậy nữa, nàng có thể sẽ phá hủy thế gian này!”
Thật ầm ĩ, ầm ĩ quá đi! Anh Lạc nhíu mày, nhìn một đám người đang loạn cả lên, có cách gì khiến bọn họ câm miệng lại không?
Quanh thân nàng lập tức xuất hiện khí âm tà bắn ra ngoài. Một trận rung chuyển trời đất lại xuất hiện, sấm sét lại theo mây xuất hiện! Sấm sét kia đánh xuống Tiên giới, ánh sáng bùng lên, chiếu sáng cả bầu trời.
Nàng muốn đốt cháy cả Tiên giới!
“Anh Lạc, đừng!” Mộ Tử Hân kinh hãi, bay lên, kéo lấy nàng, lớn tiếng nói: “Mau dừng lại! Tất cả đều là lỗi của ta, nếu như nàng muốn oán, muốn hận, hãy đổ hết lên người ta đi. Đừng tạo sát nghiệt nữa, Anh Lạc!”
Oán, hận?
Buồn cười, nàng sao phải oán hận hắn? Hắn có gì cho nàng oán hận hả?
Nàng chỉ mệt mỏi, mệt lắm rồi, lại phiền nữa. Nàng không còn gì, thế giới này giữ lại cũng vô dụng.
“Anh Lạc!”
“Nếu ta nói không thì sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi ngược lại, khóe môi nhếch thành một nụ cười lạnh thấu xương “Nếu ta nói không…. ngươi lại trơ mắt nhìn người khác giết ta? Hay là…. ngươi muốn đích thân ra tay?”
Mộ Tử Hân ngây người, sắc mặt tái nhợt như tuyết, tay đang nắm lấy tay nàng, chậm rãi trượt xuống.
Nàng cười lạnh thành tiếng “Ta không còn gì nữa, cứ để thế gian này, đi cùng chàng đi….”
Nàng chậm rãi giơ tay lên, đất trời càng rung chuyển. Thế gian này đã không còn gì có thể khiến nàng liều lĩnh nữa, linh hồn nàng cũng không còn, không còn nữa….
Đột nhiên trên mặt đất mơ hồ có ánh sáng xuất hiện, ánh sáng thuần trắng kia như ánh sao, từ từ bay lên, vốn là ánh sáng nhỏ đến khó phát hiện nhưng lại khiến Anh Lạc sửng sốt.
Động tác trên tay lập tức dừng lại, nàng quay đầu nhìn về phía mặt đất.
Chỉ thấy nam tử đang nằm trong vũng máu kia, mơ hồ phát ra ánh sáng, thân thể như ánh sao từ từ tiêu tán, cứ như sắp tan biến trong trời đất.
Nàng vung tay áo, một cỗ khí lạnh lập tức bay ra, bao phủ cả người Miểu Hiên, từ từ ngưng tụ thành một tầng băng sương.
Ánh sáng vừa bị tiêu tán lập tức trở lại trên người Miểu Hiên, thân thể trong suốt cũng khôi phục như cũ, chỉ là vết máu đỏ tươi trên lồn ngực vẫn khiến người ta kinh hãi.
Nàng nghiêng người ôm lấy thân thể trên đất, cẩn thận để hắn tựa vào lòng, giọng nói đã không còn lạnh băng như trước, khẽ mở miệng:
“Ca ca không thích sao? Vậy chúng ta về nhà… về nhà được không?”
Nàng nói, dưới chân cũng xuất hiện mây được ngưng tụ, không coi ai ra gì ôm thân thể đã lạnh băng kia, bay về hướng Bắc, nơi đó lập tức chỉ còn lại một đám người chưa kịp phản ứng và cả bầu trời toàn những đóa hoa sen đen nhánh.
Xung quanh đều là một bầu không khí yên tĩnh đến chết chóc, sát khí đen ngòm tàn sát khắp nơi, sấm sét nổ vang, như giương nanh múa vuốt, thiêu đốt nơi chân trời. Lập tức có tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, những tiếng kêu thê lương như thiêu đốt lòng người, đó là sự bi ai của Lục giới, điềm báo tang thương, khiến người nghe thấy đều không kiềm được sự run rẩy tận đáy lòng.
Ngoại trừ Anh Lạc ra.
Lần đầu nàng nghe thấy âm thanh này là lúc nào? Khi Thiên Trụ sụp đổ, âm thanh kia từng khiến nàng đau đớn đến không muốn sống, nhưng lúc này nghe thấy, cũng cảm thấy không có gì khác thường, thậm chí còn có sự vui sướng khi được siêu thoát. Tất cả, đều đã không còn quan trọng nữa.
Không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều vì sự biến đổi lớn của trời đất này làm khiếp sợ, bối rối nhìn xung quanh. Âm thanh duy nhất, chỉ có tiếng cười điên cuồng của Ân Hoài Đan.
“Ha ha ha…. Thì ra, thì ra đây chính là Thần tộc! Đây chính là Ma Thần!” Hắn cười đến run rẩy cả người “Ma Thần, là Ma, cũng là Thần!”
Tiếng cười kia càng lúc càng lớn, cứ như đã vô cùng thỏa mãn, như đã hiểu ra tất cả, lại như trống rỗng vô tận. Hắn nhìn Anh Lạc đang đứng giữa, lúc này nàng đã thành ma, ánh mắt hắn như tụ lại tất cả hận ý, bóng dáng đẫm máu trước mắt, lại dần dần biến hóa thành bóng dáng hắn vẫn luôn khắc sâu đến tận xương.
“Xích Cơ, ngươi thấy chưa, kẻ mà ngươi dùng cả đời bảo vệ, vốn là người Thần tộc phải diệt trừ Ma Thần, cuối cùng lại có kết cục như thế?” Hắn cười càng điên cuồng, mỗi tiếng cười phát ra, oán hận lại càng tăng “Phá hủy thế gian này cũng tốt, diệt thế gian này cũng được, tất cả đều là do một tay ngươi tạo thành, tất cả đều là vì ngươi! Đây là kết quả của kẻ phản bội ta, ha ha ha….”
Hắn làm được rồi, làm được rồi! Hắn dùng phương pháp tàn nhẫn nhất, để Thần tộc từ đây về sau tuyệt tích, cùng với thế gian này, tất cả đều biến mất.
Xích Cơ, nữ tử đã từng được khắc sâu trong lòng hắn, hắn dùng ngàn năm để hận nàng, mà hôm nay…. cuối cùng hắn cũng được như mong muốn.
Hắn không còn pháp lực lại cố sức rống lên trời, âm thanh như xé cổ họng, như dùng cả tính mạng để rống to, phát tiết tất cả oán hận, tất cả sự không cam lòng suốt ngàn năm qua. Chỉ là…. không ai đáp lời hắn, chỉ có bóng đen vô bờ bên và gió lạnh đến thấu xương mà thôi.
Đột nhiên…. hắn cảm thấy thật trống rỗng!
“Ân Hoài Đan!” Giọng nói kia, lại lần nữa phá không truyền đến, vang vọng khắp chân trời, ánh mắt lạnh như băng hướng về phía bầu trời,
Mộ Tử Hân hoảng hốt, lập tức tỉnh táo lại.
“Anh Lạc….” Hắn muốn đến cản, lại không thể đuổi kịp Anh Lạc của bây giờ, chớp mắt, người trước mắt đã biến mất, như có một cơn gió lạnh thổi qua, xông thẳng lên trời.
Mấy đệ tử đang trông chừng Ân Hoài Đan đều kinh hãi, muốn ngăn cản, đều bị một thứ như cánh hoa phóng đến, máu văng khắp nơi, hài cốt không còn, máu tanh theo gió phiêu tán trong không khí.
Anh Lạc lại như không thấy, một tay túm lấy cổ Ân Hoài Đan, một tay khác lại phát ra ánh sáng màu đen, như có thể đâm xuyên qua cơ thể hắn.
Mặt hắn đỏ lên, rồi dần biến thành xanh mét, Ân Hoài Đan không thể phản kháng, cũng không muốn phản kháng, chuyện hắn muốn làm đã xong, sống hay chết cũng có gì khác biệt.
“Anh Lạc, đừng! Đừng giết người nữa!” Mộ Tử Hân đau lòng vô cùng, cố bay đến kêu tên nàng.
Nàng không hề quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm Ân Hoài Đan đang dần không thể thở nổi, đột nhiên nghiêng người đến, giữa trán có ma ấn màu đen, mơ hồ phát ra ánh sáng, như có thể hút hết linh hồn của người khác.
Nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười, cười đến trời đất nhạt màu, cứ như có thể đoạt hồn người, dung nhan tuyệt sắc càng phát ra vẻ yêu mị.
“Ngươi có biết, khi còn bé, mẫu thân thường nói với ta điều gì không?”
Ân Hoài Đan chỉ sững sờ, chậm rãi nhìn đôi mắt không hề mang tạp chất của nàng, Anh Lạc lại càng cười rực rỡ, nói từng chữ: “Mẫu thân ta nói, sẽ có một ngày người sẽ rời bỏ chúng ta, chờ ta lớn lên, người sẽ đi tìm người mà người vẫn luôn yêu thương, dù trời đất không dung, tuyệt đối không hối hận.”
Sắc mặt Ân Hoài Đan lại tái nhợt như tuyết, tương phản hoàn toàn với nụ cười sáng lạn của Anh Lạc, ánh mắt vốn ảm đạm, cũng dần có thần, tay hắn cũng khẽ run rẩy.
“Ngươi nói gì?”
Nàng cười càng sâu “Đáng tiếc… Ngay tại ngày nàng muốn tàn nhẫn rời bỏ chúng ta, theo hứa hẹn muốn đến Dao Trì, ngươi lại lẻn vào Thần Sơn, giết phụ thân ta! Ngươi đã phá hủy tất cả hi vọng mà người vẫn luôn cố gìn giữ!”
Sắc mặt hắn càng hoảng hốt, mắt hắn trợn trừng! Trong đầu hắn hiện lên tình cảnh ngày hôm đó, nàng hẹn hắn cùng gặp mặt nơi Dao Trì.
Hắn nghĩ rằng… đây chỉ là cái cớ Xích Cơ tìm ra, hắn nghĩ rằng nàng đang dùng truyền thống của Thần tộc để làm hắn hết hi vọng, cho nên…. nên hắn mới muốn tự tay kết thúc tất cả, chỉ cần không có nam nhân kia, thì không còn truyền thống gì nữa….
“Không… không! Ngươi nói dối…. không phải vậy!”
Những hận ý hắn giữ trong lòng suốt ngàn năm, ngay lúc này đã không còn lí do tồn tại. Hắn điên cuồng lắc đầu, như muốn hủy bỏ hết thảy, nếu như đây mới là sự thật, vậy tất cả những gì hắn làm ngàn năm qua, còn có ý nghĩa gì?
Không…. Tuyệt đối không thể “Ngươi gạt ta, ngươi đang gạt ta!”
Nàng lại không cho hắn có cơ hội lừa mình dối người, khóe môi nàng càng cong lên, gằn từng chữ: “Mẫu thân ta từ đầu đến cuối vẫn luôn yêu ngươi! Ngươi lại tự tay phá hủy tất cả hi vọng của người, tự tay hủy đi đoạn tình cảm này!”
“Không…. tuyệt đối không! Ngươi gạt ta! Ngươi là con gái của nàng… ngươi gạt ta!” Hắn hống to, tuyệt vọng giãy dụa, muốn ngăn lại lời nói của nàng, nhưng lại không thể động đậy.
Anh Lạc khẽ híp mắt, ma khí trên người càng tản ra, đưa tay đến gần ngực hắn, chậm rãi xoẹt qua, cuối cùng dừng lại ngay tim hắn, nụ cười nơi khóe môi lại càng khắc sâu: “Mẫu thân nói, muốn nhìn thử xem trái tim của ngươi có màu gì? Ngươi nói xem…. hôm nay ta giúp người nhìn một lần, có được không?”
“Lạc Nhi!” Mộ Tử Hân hô to, nhưng không thể ngăn được động tác của nàng.
Tay nàng chỉ hơi nhúc nhích, không hề tốn chút sức lực nào liền xuyên thẳng vào lồng ngực Ân Hoài Đan, sau đó hung hăng móc ra, trên tay nàng đã lập tức có thêm một vật, máu tươi dầm dề chảy xuống đầy tay, còn mang theo hơi ấm, từng chút nảy lên trên tay nàng, mỗi một lần nảy lên kia, máu lại càng trào ra, chảy xuống theo tay nàng.
Đó là trái tim, trái tim người.
Nàng quả thật đã moi tim Ân Hoài Đan, mắt thậm chí cũng không hề chớp.
Vật thể trong tay nàng chậm rãi ngừng nảy lên, cũng như ánh sáng trong mắt Ân Hoài Đan, từng chút từng chút tan đi, biến thành tro tàn.
Từng chuyện từng chuyện từ ngàn năm trước đều như dòng nước trôi qua trước mắt hắn, những thứ yêu, hận, lưu luyến, oán niệm kia, đều chỉ chôn sâu vào một câu nói.
“Ân Hoài Đan, ta ở rừng đào Dao Trì chờ chàng! Nhất định chàng phải đến!”
Giọng nói rõ ràng dịu dàng như nước, hệt như lúc nàng cười nói đi cùng hắn ở rừng đào, nhưng lúc ấy, hắn lại không hề quan tâm, vì sao… vì sao lúc ấy hắn không hề phát hiện?
“Ân Hoài Đan, cuộc đời ta, chuyện sai lầm nhất chính là tin lầm ngươi!”
Thì ra lúc ấy, khi nàng đâm kiếm vào ngực mình, trong mắt nàng chính là nước mắt sao? Hắn lại vẫn cứ lựa chọn lãng quên, Anh Lạc nói không sai, là hắn… chính tay hắn đã phá hủy tất cả.
“Xích…” Hắn cố dùng hết chút sức lực cuối cùng, nhìn về phía người đang cầm lấy trái tim mình, hối hận trong mắt như thủy triều dâng tràn, hắn sai lầm rồi, tất cả đều là sai lầm của hắn.
Hận thù ngàn năm qua, hóa ra lại buồn cười như thế, hắn không cam lòng, không cam lòng…. nhưng cũng không còn cơ hội nữa.
Anh Lạc xoay người, chậm rãi đưa trái tim ra, ngay tại lúc hắn sắp chạm vào, tay nàng liền siết chặt, tức khắc máu phun bốn phía, máu tanh dính vào mặt nàng, nhưng nàng vẫn dùng ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn Ân Hoài Đan, trong sự tràn ngập hối hận, hắn rời khỏi thế gian này, ánh mắt không hề khép lại.
Nàng hoàn toàn có thể cho hắn một cái chết thoải mái, nhưng nàng vẫn dùng cách thức tàn nhẫn nhất giết hắn. Mộ Tử Hân ngây người tại chỗ, có một cảm giác lạnh lẽo đang dâng lên từ tận đáy lòng, lan ra toàn thân. Hắn hiểu rồi, nàng đã không còn là Anh Lạc, là Ma Thần thật sự, cũng chính là Thiên Đế.
Thiên Đế thành Ma, thế gian này đã không còn cơ hội sống sót.
Trái tim hắn đau đớn vô cùng, nhìn người trước mắt đã trở nên hoàn toàn xa lạ, hắn không biết phải nói gì. Người đã từng khẽ cầm lấy Lục hoa, nhét vào tay hắn, cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, người dù bị thương đầy mình, cũng không hề oán hận nửa câu, người đã luôn một lòng suy nghĩ vì người khác kia.
Rốt cuộc là vì sao, vì sao lại bức nàng đến tình cảnh như thế, rõ ràng nàng mới là người không đáng bị thương nhất.
Rốt cuộc là lỗi của ai, là lỗi như thế nào. Hoặc là không phải là do sai lầm, đơn giản, chỉ là đã bỏ qua.
Nếu như hắn có thể giữ lại nàng khi còn mười tuổi kia, có lẽ đã không đến mức này.
Nếu như hắn có thể liều lĩnh nhận lấy Lục hoa của nàng, có lẽ đã không đến mức này.
Nếu như hắn có thể kéo tay nàng, không để nàng rơi vào Hư Không, có lẽ đã không đến mức này.
Nếu như hắn có thể tỉnh lại sớm hơn, ngăn cản Miểu Hiên giải phong ấn, có lẽ đã không đến mức này.
Mà hôm nay, tất cả chỉ còn thất vọng!
Tìm ngàn năm, mong chờ ngàn năm, trông ngóng ngàn năm, đến cuối cùng đều chỉ có thể bỏ qua, không thể quay lại nữa.
Móng tay hắn bấm vào trong thịt, máu cũng chảy ra, hắn lại không hề cảm giác được, chỉ có thể bị cảm giác đau lòng kia quấy phá. Hắn nhìn người trước mắt đã từ bỏ tất cả mọi thứ, một thân đầy máu đỏ chói mắt, hắn lại không thể làm gì!
“Ma… Ma Thần, nàng nàng…. chính là Ma Thần!”
“Nàng rõ ràng là Thiên Đế, vì sao…”
“Thiên Đế thành ma…. Lục giới hỏng rồi!”
“Phải giết nàng, Lục giới này đều theo ý nàng, còn như vậy nữa, nàng có thể sẽ phá hủy thế gian này!”
Thật ầm ĩ, ầm ĩ quá đi! Anh Lạc nhíu mày, nhìn một đám người đang loạn cả lên, có cách gì khiến bọn họ câm miệng lại không?
Quanh thân nàng lập tức xuất hiện khí âm tà bắn ra ngoài. Một trận rung chuyển trời đất lại xuất hiện, sấm sét lại theo mây xuất hiện! Sấm sét kia đánh xuống Tiên giới, ánh sáng bùng lên, chiếu sáng cả bầu trời.
Nàng muốn đốt cháy cả Tiên giới!
“Anh Lạc, đừng!” Mộ Tử Hân kinh hãi, bay lên, kéo lấy nàng, lớn tiếng nói: “Mau dừng lại! Tất cả đều là lỗi của ta, nếu như nàng muốn oán, muốn hận, hãy đổ hết lên người ta đi. Đừng tạo sát nghiệt nữa, Anh Lạc!”
Oán, hận?
Buồn cười, nàng sao phải oán hận hắn? Hắn có gì cho nàng oán hận hả?
Nàng chỉ mệt mỏi, mệt lắm rồi, lại phiền nữa. Nàng không còn gì, thế giới này giữ lại cũng vô dụng.
“Anh Lạc!”
“Nếu ta nói không thì sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi ngược lại, khóe môi nhếch thành một nụ cười lạnh thấu xương “Nếu ta nói không…. ngươi lại trơ mắt nhìn người khác giết ta? Hay là…. ngươi muốn đích thân ra tay?”
Mộ Tử Hân ngây người, sắc mặt tái nhợt như tuyết, tay đang nắm lấy tay nàng, chậm rãi trượt xuống.
Nàng cười lạnh thành tiếng “Ta không còn gì nữa, cứ để thế gian này, đi cùng chàng đi….”
Nàng chậm rãi giơ tay lên, đất trời càng rung chuyển. Thế gian này đã không còn gì có thể khiến nàng liều lĩnh nữa, linh hồn nàng cũng không còn, không còn nữa….
Đột nhiên trên mặt đất mơ hồ có ánh sáng xuất hiện, ánh sáng thuần trắng kia như ánh sao, từ từ bay lên, vốn là ánh sáng nhỏ đến khó phát hiện nhưng lại khiến Anh Lạc sửng sốt.
Động tác trên tay lập tức dừng lại, nàng quay đầu nhìn về phía mặt đất.
Chỉ thấy nam tử đang nằm trong vũng máu kia, mơ hồ phát ra ánh sáng, thân thể như ánh sao từ từ tiêu tán, cứ như sắp tan biến trong trời đất.
Nàng vung tay áo, một cỗ khí lạnh lập tức bay ra, bao phủ cả người Miểu Hiên, từ từ ngưng tụ thành một tầng băng sương.
Ánh sáng vừa bị tiêu tán lập tức trở lại trên người Miểu Hiên, thân thể trong suốt cũng khôi phục như cũ, chỉ là vết máu đỏ tươi trên lồn ngực vẫn khiến người ta kinh hãi.
Nàng nghiêng người ôm lấy thân thể trên đất, cẩn thận để hắn tựa vào lòng, giọng nói đã không còn lạnh băng như trước, khẽ mở miệng:
“Ca ca không thích sao? Vậy chúng ta về nhà… về nhà được không?”
Nàng nói, dưới chân cũng xuất hiện mây được ngưng tụ, không coi ai ra gì ôm thân thể đã lạnh băng kia, bay về hướng Bắc, nơi đó lập tức chỉ còn lại một đám người chưa kịp phản ứng và cả bầu trời toàn những đóa hoa sen đen nhánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.