Chương 41: Tai họa ngợp trời
Mai Trang An Nhiên
02/03/2024
Lúc này, bầu trời xanh mát đột nhiên hóa màu xám xịt, gió thổi bùng, phảng phất mùi máu và mùi thối rửa giăng kín khắp nơi, âm thanh la hét vang lên không ngơi nghỉ, người của Thiên Sát Điện trên dưới cộng lại chỉ có năm mươi, do Ảnh Quân đại nhân dẫn đầu tay cầm kiếm, xung quanh lưỡi kiếm ánh lên đủ màu sắc, lao xuống mảnh đất thơ mộng ngoài Nguyệt Môn. Một nhát lại một nhát chém về phía đối phương. Chỉ đáng tiếc, đối phương lại không ai khác chính là đồng liêu của họ.
Có người của Hành pháp điện, giáp bạc trên thân đã bị thay thế bởi lông mao màu đen dữ tợn, mắt hằn vệt đỏ rực, móng vuốt sắc nhọn tấn công, trên đầu xuất hiện những cái sừng đen tối. Còn có người dân bình thường, cũng có người Bách điền điện, vốn dĩ là những hồ nhân hiền lành chất phát nhất, giờ đây đã không còn là bản thân họ nữa. Phải, trên dưới ba mươi người đã hóa thành bộ dáng y hệt Nghiêu Phong sau khi trở thành Hắc Hồ, đang vô cùng dữ tợn dơ nanh múa vuốt đâm loạn xạ khắp nơi. Mùi máu ngày càng nồng đượm, cảnh tượng tàn sát không thể tin được đang hoành hành nơi Thanh Khâu vốn dĩ nên yên ả.
- Báo.. Nương nương..
Một vị nam nhân hồ ly canh cửa Cung Ngọc Ly hớt ha hớt hải chạy ù vào cắt ngang lời định nói của Lục Quan hành pháp, y gương mặt đầy sợ hãi quỳ một gối nôn nóng vô cùng. Nhạc Hồ nương nương nhăn mày phất tay cho y nói:
- Nương nương, bên ngoài, hơn ba mươi hồ nhân biến thành bộ dạng Hắc hồ tấn công mọi người, Ảnh Quân đại nhân đang dẫn quân đánh trả nhưng khó khăn vô cùng, bọn họ tạo thành trận thế kín kẽ, hoàn toàn không ngăn cản được bao nhiêu, hiện đang có rất nhiều hồ nhân bị thương nặng, nương nương.
- Cái gì?
Một nguyên lão mặt dài râu dài đến rốn, mặt hớt hãi, trắng bệch la lên, sợ hãi ra lệnh:
- Lục Quan mau mau dẫn người ra ngăn chặn đi.
Lục Quan cũng không nhiều lời, lão thưa vâng rồi chạy ra ngoài xem thử, ngang qua Mộc Tranh còn để lại một ánh lườm tức tối. Lão vẫn không tin chuyện không liên quan đến Nhân giới.
Bên này, Nhạc Hồ nương nương cau mày, thân hình chớp mắt đứng ngay trước lồng sắt, nhìn thẳng Hắc Hồ không biết tự lúc nào đã hóa thành hình người, một nam tử đầy vẻ tà mị bí hiểm trước mặt, gương mặt ẩn dưới lớp mặt nạ, toàn thân một bộ y phục đen tuyền, trên đầu vẫn sừng sững đôi sừng, cả cơ thể tỏa ra khí thế đạp thiên hạ dưới chân, biến thành dáng vẻ hoàn toàn khác biệt lúc trước, căn bản chiếc lồng sắt này hoàn toàn không giam giữ được hắn, nhưng nhất nhất hắn lại không thèm bẻ khóa, cảnh tượng tràn đầy trào phùng. Nhạc Hồ cười mỉm hỏi:
- Hắc Hồ, ngươi là muốn diệt tộc hay là muốn thu phục bọn ta?
Nhạc Hồ nương nương không sợ hãi, nghe tin dữ liền đoán được là Hắc Hồ giở trò, cất lời, vừa nói đến diệt tộc liền nghỉ hai nhịp, xem xem phản ứng của đối phương, lại nói tiếp, ngẫm nghĩ tiếp hai nhịp, nàng nhìn không ra ý tứ thế nào. Đối phương lúc quan trọng lại thở ra hai chữ đáng ghét:
- Đoán xem!
- Không cần thử ta, mau nói điều kiện để ngươi dừng tay.
- Ha ha ha quả là Nhạc Hồ nương nương có khác, tâm tư mẫn diệp, lại gọn gàng nhanh chóng, vô cùng sảng khoái. Đơn giản thôi, từ nay Thanh khâu hồ ly đầu nhập Ngưng Ngữ bọn ta, yên tâm có cái ngon, ta cũng không bạc đãi các người. A.. còn nữa, tiểu nha đầu thông thạo y lý này.. à không là thuật Xuyên thấu thượng thừa, ha ha ha ta tiện thể dẫn đi luôn thì ta sẽ cho chúng dừng tay. Điều kiện này, hấp dẫn chứ, Nhạc Hồ nương nương?
Hắc hồ mang mặt nạ ai cũng không biết hồ lô y chứa cái gì, nhưng ai nấy cảm nhận được uy áp không nhẹ của đối phương, cấp bậc hẳn là từ phi Vương trở lên, không hề thua đám nguyên lão và Nhạc Hồ nương nương, nếu đánh nhau, cũng chưa chắc không khóa được y, nhưng con dân bên ngoài bị xâm chiếm cơ thể, sức tàn phá không hề nhẹ, Nhạc Hồ nương nương cảm nhận được.
Sức lực của đám Ảnh Quân và Lục Quan vừa xông trận nhưng sắp chống trả không nỗi, một mình Nhạc Hồ nàng cũng không có cách nào đánh bại nhiều Hắc Hồ như vậy, chưa kể chúng còn có trận pháp. Nàng đều biết, đều hiểu được, lấy cứng chọi cứng, con dân của nàng không chống đỡ nỗi. Đàm phán, chỉ có cách đàm phán, nhưng còn Nha đầu Mộc Tranh trước mặt.
- Hừm, nghĩ cũng đừng nghĩ tới, bọn ta sẽ không cho phép ngươi dẫn nàng đi.
Phan Ngọc ánh lục tỏa ra, nhìn chằm chằm đối phương, nói lời chắc nịch, Hồng Trú đại đao nâng lên, tiến lên sẵn sàng ngênh chiến. Dạ Hiên và Hoài Nam cũng che chở trái phải, Phất Nương đã cùng Lục Quan chạy ra xem tình hình chiến đấu, còn Lục Nha ở bên, nàng cũng không ngần ngại đứng ra bảo vệ. Mộc Tranh sắc mặt trắng toát phía sau, nàng cười, nàng lại cười, tại sao lúc nào mọi người cũng đứng ra bảo vệ nàng, nàng có cái gì tốt, tại sao chứ.
Nhạc Hồ nương nương thấy không bên nào chịu nhường, nàng nhìn Hắc Hồ, đưa ra phương án trì hoãn:
- Ngươi xem, ngươi muốn bọn ta quy phục, chuyện gì cũng có thể thương lượng, ta cũng không nghĩ sẽ chống trả, bên ngoài, ngươi cho dừng tay đi, chém giết thêm nữa, đừng nói quy phục, cho dù diệt tộc ta cũng chẳng buồn nói, tự mình chạy là được. Còn về nàng, nàng không phải Hồ tộc chúng ta, ta không có cách nào bảo nàng vâng lời. Đi với ngươi hay không, ngươi tự xem mà làm.
Tất cả kinh ngạc nhìn Nhạc Hồ nương nương, quạ đen bay đầy đầu, nàng cũng thật biết nói, thực không quan tâm sao. Hắc hồ tay chắp ra sau, giọng ồm ồm nghe không ra vui giận đáp:. ngôn tình tổng tài
- Ha ha Không ngờ Nhạc Hồ nương nương nhẫn tâm như vậy? Ngươi thực không quan tâm ta diệt tộc ngươi sao? Không ngờ ngươi tâm địa đen đuốc như ta, bo bo giữ mình, không nương tay với bất kì ai nhỉ. Hừm, ta liền diệt hết.
- Được, vậy nhiều lời làm gì, ngươi làm gì làm đi, ta đi đây.
- Ngươi..
- Nương nương, người không thể a..
Chớp mắt, không thèm nghe ai ngăn cản, Nhạc Hồ nương nương pháp lực cao siêu đã biến mất trước mặt toàn thể mọi người, trong đó gồm cả ba nguyên lão sợ chết, ai ái mắng to nương nương ích kỉ độc ác chỉ biết lo cho bản thân, bọn họ vốn dĩ cũng muốn hóa hình biến cùng, ai ngờ Hắc hồ như dự liệu được vội phất tay cho một bùa Hóa đá khiến tam lão nhúc nhích cũng không được, cả đại điện lính gác lính canh, Quân Thụy và người của Bách điền điện đều bị hắn hóa phép bất động. Ai cũng không chạy được.
Ngay cả đám Mộc Tranh tính toán xuất chiêu cũng bất động ở đó. Hắc hồ dường như rất tức giận, bàn tay hiển hiện luồng khí màu đen, phóng lực đánh bật tất cả ra, không chừa một ai, uy lực này, e là đã sớm vượt qua phi Vương đi. Rốt hắn là yêu thú phương nào, sức mạnh lại ghê gớm đến vậy.
- Hừ, ngươi lừa được bọn họ, còn nghĩ lừa ta chắc. Ngươi còn không xuất hiện, ta thực sự sẽ giết hết, ta không ngại tay nhuốm đầy máu đâu.
Lúc này không biết từ phương hướng nào, luồng khí ôn nhu bao hàm ánh sáng thiên đạo, ấm áp đầy hy vọng bành trướng từng ngóc ngách trong đại điện, lan ra toàn bộ sân viện, lan đến Nguyệt môn, nhanh chóng lan khắp Thanh Khâu cả một khoảng không gian rộng lớn được bao trùm bởi thứ khí tức phi phàm bậc nhất, đánh ngất toàn bộ hắc hồ bên ngoài, làm suy yếu Hắc hồ trong lồng sắt, bóng dáng đẹp đẽ màu hổ phách bao bọc toàn bộ cơ thể phát quang lần nữa xuất hiện giữa đại điện, Nhạc Hồ nương nương xinh đẹp và uy lực ở đó, tưới mát tâm hồn cho mỗi một con người.
Đáng tiếc,
Hắc Hồ trong lồng sắt khẽ thủ thỉ:
- Ngu xuẩn,
Rồi hai bàn tay hắn thu lực, hóa hình dần dần thành một bóng dáng hồ ly tuyền màu đen khổng lồ, choáng hết cả đại điện, phóng ra, nuốt chửng cơ thể Nhạc Hồ nương nương, gương mặt xinh đẹp của nàng nhăn lại, đôi chân đang lơ lửng giữa không trung, vô lực chậm chạp ngã xuống, bên miệng ngọc, khóe môi đã nhuốm màu máu.
Quân Thụy và Lục Nha thương thế không nhẹ la lên, Mộc Tranh cũng mở to mắt không tin nỗi:
- Nương nương..
Cơ thể màu hổ phách đầy quyền uy cứ thế trầm xuống, nàng khẽ cười, tự nhủ:
- Đã dùng toàn bộ nguyên lực, hồ ly chín đuôi như nàng, vậy mà cũng không đả bại được y, Quái thú cổ xưa, quả là danh bất hư truyền.
Lúc này, toàn bộ hắc hồ và con dân của thanh Khâu bên ngoài đại điện đều ngất đi, có người bị thương, có người đã vong mạng, có người cố gắng bò đi để tìm kiếm chỗ nấp, cả một vùng đồi xanh mươn mướt hôm nay đã bị tắm máu.
Bên trong lồng sắt, dưới lớp mặt nạ hắc ám, kẻ thủ ác mỉm cười, đầy vẻ đắc thắng, hắn bước đi, từng thanh sắt cong theo cơ thể hắn, tạo cho hắn một lối đi, dưới chân, vạt áo màu đen phấp phới ngạo nghễ theo từng nhịp, khí thế hung tợn không phải chuyện đùa, tà khí bao trùm không gian, khiến cho mỗi một hơi thở của đám nhân hồ còn lại đều khó nhọc vô cùng, Hắc Hồ vừa bước vừa nói:
- Ngu xuẩn làm sao, Hồ ly chín đuôi, ngươi nghĩ ngươi có thể đả thương đến bản tọa sao. Bản tọa chính là chí tôn, sức mạnh ngang với Thiên địa, một yêu hồ nhỏ bé là ngươi cũng muốn diệt ta, vọng tưởng đến thế là cùng.
Hắn rời lồng sắt, đứng giữa một đám bại dưới chân hắn, giơ hai tay lên, đôi bàn tay làm thế thu, hai người bị hắn kéo đến, không nhiều lời mà bóp chặt cổ. Một là Nhạc hồ nương nương, người còn lại, không sai chính là Mộc Tranh, hắn cư nhiên thực sự để ý đến nàng, hắn muốn gì, thực muốn hủy diệt toàn bộ sao..
Hơi thở của địa ngục, của Minh giới đầy chết chóc kia lại lần nữa quấn lấy sinh mạng nàng, cửa tử lại lần nữa bấu víu thân thể nàng, đá hồn phách của nàng nơi ngọc điện trong Phù Linh sơn trang lần nữa muốn vỡ tung. Đúng lúc ngẹt thở, ánh mắt mỗi một người toang sợ hãi muốn chống trả thì một đạo quang mang trắng toát đánh vỡ trần điện, tiếng ngọc lưu ly vỡ nát, thành ra hàng trăm mảnh, thứ ánh sáng chỉ Thần giới mới có đánh úp xuống đầu Hắc Hồ, cảm nhận nguy hiểm cận kề, hắn buông tay, phốc người nhảy ra xa.
Từ trên cao hạ xuống, vạt áo màu trắng tinh khôi không nhiễm bụi trần, trên tay là cây phất trần đạo mạo, gương mặt băng lãnh không chứa tia cảm xúc, tóc trắng phau tung bay trong gió, ánh mắt mặc nhiên giữa dòng đời đầy rẫy mưu mô, xa cách trần thế, nam tử đứng tuổi giang tay đỡ lấy Nhạc Hồ nương nương và Mộc Tranh, kéo ngược ra sau, tránh mảnh đổ nát của Ngọc lưu ly bị vỡ.
- Ôi ôi tiểu Tranh tỷ sao mấy ngày không gặp mà tỷ lại đứng trước cửa tử nữa vậy! Hu hu nhưng mà không sao, muội tìm thấy Sư phụ tỷ rồi, lần này không sao rồi..
Tiểu Vũ trở lại bên Mộc Tranh, nhóc con gục vào lòng nàng khó thút thít, nhưng đôi ngươi to tròn mọng nước lại cười cui không thôi, vì cứu tinh đã đến rồi.
- Sư phụ, là người sao?
Mộc Tranh cảm nhận ấm áp, nàng ngước nhìn, quả nhiên là gương mặt tựa thần tiên băng lãnh của Sư phụ, nàng mỉm cười, yên tâm ngất đi.
- Tranh nhi, có sư phụ ở đây, con nghỉ ngơi đi..
Nam tử nhìn xuống tiểu nha đầu, âm thầm thở dài, nàng tinh nghịch từ nhỏ, khiến y lo lắng không thôi, cứ nghĩ nàng trưởng thành sẽ bớt lo mà đi ngao du tứ hải, ai mà ngờ vừa mới trở về núi Phù Linh liền đụng phải tiểu tinh linh tiểu Vũ kéo vội y tới đây, nghe tin tiểu đệ tử thương tích không nhẹ, vội vã chạy đến, nào nghĩ đến nàng lại cuốn vào sinh tử nữa chứ. Đúng là khiến y bất đắc dĩ động thủ.
Còn đang tính trách nhẹ tiểu đệ tử Mộc Tranh, bên tay còn lại bỗng dưng mất hơi ấm, nhìn lại thì ra nữ tử được gọi Nhạc Hồ nương nương, Vương hồ của Thanh Khâu đã rời khỏi tay y, dùng ánh mắt trong trẻo hơn nước hồ mùa thu nhìn y, đỡ lấy Mộc Tranh dùm y, y hơi thất thần. Nàng nhỏ nhẹ nói:
- Ngài là sư phụ của nha đầu? Ta cảm nhận nguyên lực của ngài không đơn giản, hy vọng cường giả cao nhân ngài giúp đỡ tộc Thanh Khâu tránh thoát kiếp nạn. Nhạc Hồ tại đây cảm tạ ngài trước.
- Nhạc Hồ nương nương khách sáo rồi. Diệt yêu là chức trách của người tu đạo, ngài không lên tiếng, tại hạ cũng không làm ngơ, hơn nữa..
Nhạc Hồ đỡ lấy Mộc Tranh đã bất tỉnh, lui vào một bên nhẹ cúi người nhờ vả, Sư phụ của Mộc Tranh nhìn nàng rồi nghỉ một nhịp đối mặt với Hắc Hồ bị y đánh lui lúc nãy, nay đã giương giương chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Y phẩy cây phất trần qua tay còn lại, giọng nói hạ thấp nhưng vô cùng có lực:
- Yêu thú ngươi đả thương đệ tử bần đạo, thù này không trả không được.
- Hừm, bản tôn phụng bồi cùng ngươi.
Dứt lời, hóa hình bóng dáng hồ ly chín đuôi đen tuyền khổng lồ lần nữa xung trận, đối diện xuất hiện hóa hình kinh khủng không kém, phượng hoàng bốn cánh đỏ hơn máu, phát quang vàng ươm phần phật đáp trả, nguyên lực quá mức chịu đựng đã vươn ra khỏi cung điện Ngọc Ly bao trùm toàn bộ bầu trời phía trên, uy áp của những bậc đại cao nhân xuất kích khiến toàn bộ người bên dưới hít thở không thông. Nhạc Hồ nương nương vội nói:
- Mau, dẫn người đến Nhật hồ tránh áp lực.
Tất cả mọi người đỡ lấy nhau trốn khỏi uy áp cường đại phía trên đầu, gió tanh mưa máu, sắc trời xám xịt, mưa to gào thét, sấm chớp đùng đoàng báo hiệu trận chiến ác liệt của cường giả trong thiên hạ không dễ hạ màn..
Có người của Hành pháp điện, giáp bạc trên thân đã bị thay thế bởi lông mao màu đen dữ tợn, mắt hằn vệt đỏ rực, móng vuốt sắc nhọn tấn công, trên đầu xuất hiện những cái sừng đen tối. Còn có người dân bình thường, cũng có người Bách điền điện, vốn dĩ là những hồ nhân hiền lành chất phát nhất, giờ đây đã không còn là bản thân họ nữa. Phải, trên dưới ba mươi người đã hóa thành bộ dáng y hệt Nghiêu Phong sau khi trở thành Hắc Hồ, đang vô cùng dữ tợn dơ nanh múa vuốt đâm loạn xạ khắp nơi. Mùi máu ngày càng nồng đượm, cảnh tượng tàn sát không thể tin được đang hoành hành nơi Thanh Khâu vốn dĩ nên yên ả.
- Báo.. Nương nương..
Một vị nam nhân hồ ly canh cửa Cung Ngọc Ly hớt ha hớt hải chạy ù vào cắt ngang lời định nói của Lục Quan hành pháp, y gương mặt đầy sợ hãi quỳ một gối nôn nóng vô cùng. Nhạc Hồ nương nương nhăn mày phất tay cho y nói:
- Nương nương, bên ngoài, hơn ba mươi hồ nhân biến thành bộ dạng Hắc hồ tấn công mọi người, Ảnh Quân đại nhân đang dẫn quân đánh trả nhưng khó khăn vô cùng, bọn họ tạo thành trận thế kín kẽ, hoàn toàn không ngăn cản được bao nhiêu, hiện đang có rất nhiều hồ nhân bị thương nặng, nương nương.
- Cái gì?
Một nguyên lão mặt dài râu dài đến rốn, mặt hớt hãi, trắng bệch la lên, sợ hãi ra lệnh:
- Lục Quan mau mau dẫn người ra ngăn chặn đi.
Lục Quan cũng không nhiều lời, lão thưa vâng rồi chạy ra ngoài xem thử, ngang qua Mộc Tranh còn để lại một ánh lườm tức tối. Lão vẫn không tin chuyện không liên quan đến Nhân giới.
Bên này, Nhạc Hồ nương nương cau mày, thân hình chớp mắt đứng ngay trước lồng sắt, nhìn thẳng Hắc Hồ không biết tự lúc nào đã hóa thành hình người, một nam tử đầy vẻ tà mị bí hiểm trước mặt, gương mặt ẩn dưới lớp mặt nạ, toàn thân một bộ y phục đen tuyền, trên đầu vẫn sừng sững đôi sừng, cả cơ thể tỏa ra khí thế đạp thiên hạ dưới chân, biến thành dáng vẻ hoàn toàn khác biệt lúc trước, căn bản chiếc lồng sắt này hoàn toàn không giam giữ được hắn, nhưng nhất nhất hắn lại không thèm bẻ khóa, cảnh tượng tràn đầy trào phùng. Nhạc Hồ cười mỉm hỏi:
- Hắc Hồ, ngươi là muốn diệt tộc hay là muốn thu phục bọn ta?
Nhạc Hồ nương nương không sợ hãi, nghe tin dữ liền đoán được là Hắc Hồ giở trò, cất lời, vừa nói đến diệt tộc liền nghỉ hai nhịp, xem xem phản ứng của đối phương, lại nói tiếp, ngẫm nghĩ tiếp hai nhịp, nàng nhìn không ra ý tứ thế nào. Đối phương lúc quan trọng lại thở ra hai chữ đáng ghét:
- Đoán xem!
- Không cần thử ta, mau nói điều kiện để ngươi dừng tay.
- Ha ha ha quả là Nhạc Hồ nương nương có khác, tâm tư mẫn diệp, lại gọn gàng nhanh chóng, vô cùng sảng khoái. Đơn giản thôi, từ nay Thanh khâu hồ ly đầu nhập Ngưng Ngữ bọn ta, yên tâm có cái ngon, ta cũng không bạc đãi các người. A.. còn nữa, tiểu nha đầu thông thạo y lý này.. à không là thuật Xuyên thấu thượng thừa, ha ha ha ta tiện thể dẫn đi luôn thì ta sẽ cho chúng dừng tay. Điều kiện này, hấp dẫn chứ, Nhạc Hồ nương nương?
Hắc hồ mang mặt nạ ai cũng không biết hồ lô y chứa cái gì, nhưng ai nấy cảm nhận được uy áp không nhẹ của đối phương, cấp bậc hẳn là từ phi Vương trở lên, không hề thua đám nguyên lão và Nhạc Hồ nương nương, nếu đánh nhau, cũng chưa chắc không khóa được y, nhưng con dân bên ngoài bị xâm chiếm cơ thể, sức tàn phá không hề nhẹ, Nhạc Hồ nương nương cảm nhận được.
Sức lực của đám Ảnh Quân và Lục Quan vừa xông trận nhưng sắp chống trả không nỗi, một mình Nhạc Hồ nàng cũng không có cách nào đánh bại nhiều Hắc Hồ như vậy, chưa kể chúng còn có trận pháp. Nàng đều biết, đều hiểu được, lấy cứng chọi cứng, con dân của nàng không chống đỡ nỗi. Đàm phán, chỉ có cách đàm phán, nhưng còn Nha đầu Mộc Tranh trước mặt.
- Hừm, nghĩ cũng đừng nghĩ tới, bọn ta sẽ không cho phép ngươi dẫn nàng đi.
Phan Ngọc ánh lục tỏa ra, nhìn chằm chằm đối phương, nói lời chắc nịch, Hồng Trú đại đao nâng lên, tiến lên sẵn sàng ngênh chiến. Dạ Hiên và Hoài Nam cũng che chở trái phải, Phất Nương đã cùng Lục Quan chạy ra xem tình hình chiến đấu, còn Lục Nha ở bên, nàng cũng không ngần ngại đứng ra bảo vệ. Mộc Tranh sắc mặt trắng toát phía sau, nàng cười, nàng lại cười, tại sao lúc nào mọi người cũng đứng ra bảo vệ nàng, nàng có cái gì tốt, tại sao chứ.
Nhạc Hồ nương nương thấy không bên nào chịu nhường, nàng nhìn Hắc Hồ, đưa ra phương án trì hoãn:
- Ngươi xem, ngươi muốn bọn ta quy phục, chuyện gì cũng có thể thương lượng, ta cũng không nghĩ sẽ chống trả, bên ngoài, ngươi cho dừng tay đi, chém giết thêm nữa, đừng nói quy phục, cho dù diệt tộc ta cũng chẳng buồn nói, tự mình chạy là được. Còn về nàng, nàng không phải Hồ tộc chúng ta, ta không có cách nào bảo nàng vâng lời. Đi với ngươi hay không, ngươi tự xem mà làm.
Tất cả kinh ngạc nhìn Nhạc Hồ nương nương, quạ đen bay đầy đầu, nàng cũng thật biết nói, thực không quan tâm sao. Hắc hồ tay chắp ra sau, giọng ồm ồm nghe không ra vui giận đáp:. ngôn tình tổng tài
- Ha ha Không ngờ Nhạc Hồ nương nương nhẫn tâm như vậy? Ngươi thực không quan tâm ta diệt tộc ngươi sao? Không ngờ ngươi tâm địa đen đuốc như ta, bo bo giữ mình, không nương tay với bất kì ai nhỉ. Hừm, ta liền diệt hết.
- Được, vậy nhiều lời làm gì, ngươi làm gì làm đi, ta đi đây.
- Ngươi..
- Nương nương, người không thể a..
Chớp mắt, không thèm nghe ai ngăn cản, Nhạc Hồ nương nương pháp lực cao siêu đã biến mất trước mặt toàn thể mọi người, trong đó gồm cả ba nguyên lão sợ chết, ai ái mắng to nương nương ích kỉ độc ác chỉ biết lo cho bản thân, bọn họ vốn dĩ cũng muốn hóa hình biến cùng, ai ngờ Hắc hồ như dự liệu được vội phất tay cho một bùa Hóa đá khiến tam lão nhúc nhích cũng không được, cả đại điện lính gác lính canh, Quân Thụy và người của Bách điền điện đều bị hắn hóa phép bất động. Ai cũng không chạy được.
Ngay cả đám Mộc Tranh tính toán xuất chiêu cũng bất động ở đó. Hắc hồ dường như rất tức giận, bàn tay hiển hiện luồng khí màu đen, phóng lực đánh bật tất cả ra, không chừa một ai, uy lực này, e là đã sớm vượt qua phi Vương đi. Rốt hắn là yêu thú phương nào, sức mạnh lại ghê gớm đến vậy.
- Hừ, ngươi lừa được bọn họ, còn nghĩ lừa ta chắc. Ngươi còn không xuất hiện, ta thực sự sẽ giết hết, ta không ngại tay nhuốm đầy máu đâu.
Lúc này không biết từ phương hướng nào, luồng khí ôn nhu bao hàm ánh sáng thiên đạo, ấm áp đầy hy vọng bành trướng từng ngóc ngách trong đại điện, lan ra toàn bộ sân viện, lan đến Nguyệt môn, nhanh chóng lan khắp Thanh Khâu cả một khoảng không gian rộng lớn được bao trùm bởi thứ khí tức phi phàm bậc nhất, đánh ngất toàn bộ hắc hồ bên ngoài, làm suy yếu Hắc hồ trong lồng sắt, bóng dáng đẹp đẽ màu hổ phách bao bọc toàn bộ cơ thể phát quang lần nữa xuất hiện giữa đại điện, Nhạc Hồ nương nương xinh đẹp và uy lực ở đó, tưới mát tâm hồn cho mỗi một con người.
Đáng tiếc,
Hắc Hồ trong lồng sắt khẽ thủ thỉ:
- Ngu xuẩn,
Rồi hai bàn tay hắn thu lực, hóa hình dần dần thành một bóng dáng hồ ly tuyền màu đen khổng lồ, choáng hết cả đại điện, phóng ra, nuốt chửng cơ thể Nhạc Hồ nương nương, gương mặt xinh đẹp của nàng nhăn lại, đôi chân đang lơ lửng giữa không trung, vô lực chậm chạp ngã xuống, bên miệng ngọc, khóe môi đã nhuốm màu máu.
Quân Thụy và Lục Nha thương thế không nhẹ la lên, Mộc Tranh cũng mở to mắt không tin nỗi:
- Nương nương..
Cơ thể màu hổ phách đầy quyền uy cứ thế trầm xuống, nàng khẽ cười, tự nhủ:
- Đã dùng toàn bộ nguyên lực, hồ ly chín đuôi như nàng, vậy mà cũng không đả bại được y, Quái thú cổ xưa, quả là danh bất hư truyền.
Lúc này, toàn bộ hắc hồ và con dân của thanh Khâu bên ngoài đại điện đều ngất đi, có người bị thương, có người đã vong mạng, có người cố gắng bò đi để tìm kiếm chỗ nấp, cả một vùng đồi xanh mươn mướt hôm nay đã bị tắm máu.
Bên trong lồng sắt, dưới lớp mặt nạ hắc ám, kẻ thủ ác mỉm cười, đầy vẻ đắc thắng, hắn bước đi, từng thanh sắt cong theo cơ thể hắn, tạo cho hắn một lối đi, dưới chân, vạt áo màu đen phấp phới ngạo nghễ theo từng nhịp, khí thế hung tợn không phải chuyện đùa, tà khí bao trùm không gian, khiến cho mỗi một hơi thở của đám nhân hồ còn lại đều khó nhọc vô cùng, Hắc Hồ vừa bước vừa nói:
- Ngu xuẩn làm sao, Hồ ly chín đuôi, ngươi nghĩ ngươi có thể đả thương đến bản tọa sao. Bản tọa chính là chí tôn, sức mạnh ngang với Thiên địa, một yêu hồ nhỏ bé là ngươi cũng muốn diệt ta, vọng tưởng đến thế là cùng.
Hắn rời lồng sắt, đứng giữa một đám bại dưới chân hắn, giơ hai tay lên, đôi bàn tay làm thế thu, hai người bị hắn kéo đến, không nhiều lời mà bóp chặt cổ. Một là Nhạc hồ nương nương, người còn lại, không sai chính là Mộc Tranh, hắn cư nhiên thực sự để ý đến nàng, hắn muốn gì, thực muốn hủy diệt toàn bộ sao..
Hơi thở của địa ngục, của Minh giới đầy chết chóc kia lại lần nữa quấn lấy sinh mạng nàng, cửa tử lại lần nữa bấu víu thân thể nàng, đá hồn phách của nàng nơi ngọc điện trong Phù Linh sơn trang lần nữa muốn vỡ tung. Đúng lúc ngẹt thở, ánh mắt mỗi một người toang sợ hãi muốn chống trả thì một đạo quang mang trắng toát đánh vỡ trần điện, tiếng ngọc lưu ly vỡ nát, thành ra hàng trăm mảnh, thứ ánh sáng chỉ Thần giới mới có đánh úp xuống đầu Hắc Hồ, cảm nhận nguy hiểm cận kề, hắn buông tay, phốc người nhảy ra xa.
Từ trên cao hạ xuống, vạt áo màu trắng tinh khôi không nhiễm bụi trần, trên tay là cây phất trần đạo mạo, gương mặt băng lãnh không chứa tia cảm xúc, tóc trắng phau tung bay trong gió, ánh mắt mặc nhiên giữa dòng đời đầy rẫy mưu mô, xa cách trần thế, nam tử đứng tuổi giang tay đỡ lấy Nhạc Hồ nương nương và Mộc Tranh, kéo ngược ra sau, tránh mảnh đổ nát của Ngọc lưu ly bị vỡ.
- Ôi ôi tiểu Tranh tỷ sao mấy ngày không gặp mà tỷ lại đứng trước cửa tử nữa vậy! Hu hu nhưng mà không sao, muội tìm thấy Sư phụ tỷ rồi, lần này không sao rồi..
Tiểu Vũ trở lại bên Mộc Tranh, nhóc con gục vào lòng nàng khó thút thít, nhưng đôi ngươi to tròn mọng nước lại cười cui không thôi, vì cứu tinh đã đến rồi.
- Sư phụ, là người sao?
Mộc Tranh cảm nhận ấm áp, nàng ngước nhìn, quả nhiên là gương mặt tựa thần tiên băng lãnh của Sư phụ, nàng mỉm cười, yên tâm ngất đi.
- Tranh nhi, có sư phụ ở đây, con nghỉ ngơi đi..
Nam tử nhìn xuống tiểu nha đầu, âm thầm thở dài, nàng tinh nghịch từ nhỏ, khiến y lo lắng không thôi, cứ nghĩ nàng trưởng thành sẽ bớt lo mà đi ngao du tứ hải, ai mà ngờ vừa mới trở về núi Phù Linh liền đụng phải tiểu tinh linh tiểu Vũ kéo vội y tới đây, nghe tin tiểu đệ tử thương tích không nhẹ, vội vã chạy đến, nào nghĩ đến nàng lại cuốn vào sinh tử nữa chứ. Đúng là khiến y bất đắc dĩ động thủ.
Còn đang tính trách nhẹ tiểu đệ tử Mộc Tranh, bên tay còn lại bỗng dưng mất hơi ấm, nhìn lại thì ra nữ tử được gọi Nhạc Hồ nương nương, Vương hồ của Thanh Khâu đã rời khỏi tay y, dùng ánh mắt trong trẻo hơn nước hồ mùa thu nhìn y, đỡ lấy Mộc Tranh dùm y, y hơi thất thần. Nàng nhỏ nhẹ nói:
- Ngài là sư phụ của nha đầu? Ta cảm nhận nguyên lực của ngài không đơn giản, hy vọng cường giả cao nhân ngài giúp đỡ tộc Thanh Khâu tránh thoát kiếp nạn. Nhạc Hồ tại đây cảm tạ ngài trước.
- Nhạc Hồ nương nương khách sáo rồi. Diệt yêu là chức trách của người tu đạo, ngài không lên tiếng, tại hạ cũng không làm ngơ, hơn nữa..
Nhạc Hồ đỡ lấy Mộc Tranh đã bất tỉnh, lui vào một bên nhẹ cúi người nhờ vả, Sư phụ của Mộc Tranh nhìn nàng rồi nghỉ một nhịp đối mặt với Hắc Hồ bị y đánh lui lúc nãy, nay đã giương giương chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Y phẩy cây phất trần qua tay còn lại, giọng nói hạ thấp nhưng vô cùng có lực:
- Yêu thú ngươi đả thương đệ tử bần đạo, thù này không trả không được.
- Hừm, bản tôn phụng bồi cùng ngươi.
Dứt lời, hóa hình bóng dáng hồ ly chín đuôi đen tuyền khổng lồ lần nữa xung trận, đối diện xuất hiện hóa hình kinh khủng không kém, phượng hoàng bốn cánh đỏ hơn máu, phát quang vàng ươm phần phật đáp trả, nguyên lực quá mức chịu đựng đã vươn ra khỏi cung điện Ngọc Ly bao trùm toàn bộ bầu trời phía trên, uy áp của những bậc đại cao nhân xuất kích khiến toàn bộ người bên dưới hít thở không thông. Nhạc Hồ nương nương vội nói:
- Mau, dẫn người đến Nhật hồ tránh áp lực.
Tất cả mọi người đỡ lấy nhau trốn khỏi uy áp cường đại phía trên đầu, gió tanh mưa máu, sắc trời xám xịt, mưa to gào thét, sấm chớp đùng đoàng báo hiệu trận chiến ác liệt của cường giả trong thiên hạ không dễ hạ màn..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.