Chương 29: Ánh mắt dõi theo (7)
Tg Loan
17/08/2020
Đưa mắt nhìn theo chiếc xe nghênh ngang rời đi, cô từ từ đi về phía Sophia.
Vừa về tới phòng Lâm Phức Trăn liền gọi điện thoại cho Liên Thánh Diệu.
Trong mấy ngày tiếp theo Lâm Phức Trăn và Liên Thánh Diệu ở cùng nhau, họ giống như nam nữ đang qua lại với nhau tỉnh cảm vô cùng tốt đi nhà hàng dùng cơm, đi xe dạo bên sông, xem phim, tham gia buổi tiệc chủ đề biểu diễn bên bãi biển, lúc xem biểu diễn cô sẽ vì những lời Liên Thánh Diệu nói thì thầm bên tai cô mà khẽ bật cười khúc khích.
Họ sẽ cùng nhau chụp một tập ảnh tuyên truyền cho liên hoan phim Nice, lấy thân phận bạn trai bạn gái tham dự buổi tiệc từ thiện, anh ta đợi cô tan học rồi cùng cô đi shopping, rồi đưa cô về nhà.
Đương nhiên, những chuyện này không thoát khỏi ánh mắt của giới truyền thông, các chuyên gia tình cảm sôi động như thật: Tất cả đều hợp lý, Vianne từ khi còn rất nhỏ đã không có ba bên cạnh tìm được cảm giác an toàn trên người Liên Thánh Diệu hơn cô sáu tuổi.
Ngay cả Linda cũng gọi điện tới hỏi cô. Lâm, xem ra cậu giống như những người kia nói vậy, tìm được cảm giác an toàn ở trên người Liên Thánh Diệu.
Nhìn hình đôi nam nữ trên tờ báo, nếu như cô gái trong hình bật cười khúc khích không phải là bản thân cô, thì có lẽ cô cũng sẽ cho rằng giống như giới truyền thông kia nói vậy, cô đang tìm cảm giác an toàn trên người của Liên Thánh Diệu.
Các chuyên gia tình cảm miệng lưỡi khéo léo cũng làm cho Liên Thánh Diệu sinh ra ảo giác.
Tối thứ sáu này Liên Thánh Diệu đưa lời mời Lâm Phức Trăn ngày mai cùng anh ta quay về Thụy Sĩ.
"Anh dẫn em đi trượt tuyết, ông nội anh thứ hai sẽ ở Thụy Sĩ, tới lúc đó chúng ta ăn cơm cùng ông nội". Liên Thánh Diệu nói qua loa.
Sự kiên nhẫn của anh họ kém xa em họ một phần ngàn ấy nhỉ, Lâm Phức Trăn nghĩ.
Liên Thánh Diệu không nên tệ như vậy, chỉ có điều tình hình hiện nay của anh trai và ba mình nằm vào thế hết sức bất lợi nên nóng lòng muốn bám vào một bức tường mà thôi.
Suy nghĩ một chút, Lâm Phức Trăn nói với Liên Thánh Diệu cô phải về hỏi lại dì Daisy.
"Anh hiểu, anh hiểu". Liên Thánh Diệu không vội vàng đưa ra lời đáp, nhưng giữa hai lông mày biểu hiện ra tin tức nghiêm chỉnh là họ hiện đã đi tới đường phố Thụy Sĩ.
Xem ra ảo giác của Liên Thánh Diệu vẫn không nhẹ.
Thật vô vị.
Trong lòng không hứng thú, trên mặt tràn đầy ý cười, khóe môi cong lên nhưng khi môi của Liên Thánh Diệu sắp chạm tới môi cô thì thu lại.
Quay mặt đi chỗ khác, nói câu tạm biệt, mở cửa xe ra.
Cũng không phải Lâm Phức Trăn keo kiệt nụ hôn của mình, nhưng Liên Thánh Diêu không được, sau này cô cũng không muốn lúc nắm tay Gia Chú xuất hiện ở các buổi tụ họp gia đình mà trong lòng khó xử.
Tôi bây giờ cùng em họ rất tốt, nhưng không thể phủ nhận rằng đã từng mờ ám cùng anh họ.
Chậm rãi bước lên bậc thang thứ nhất.
Bậc thang thứ hai, ánh mắt như vô tình quan sát xung quanh, bậc thang thứ ba ánh mắt quét khắp từ trong ra ngoài, xung quanh chẳng có cái gì.
Bậc thang thứ tư, lông mày Lâm Phức Trăn nhíu chặt lại.
Đứng trên bậc thang thứ năm, Lâm Phức Trăn phát hiện Liên Gia Chú sẽ xuất hiện trước cổng nhà cô, đó chỉ là ý nghĩ của riêng mình thôi.
Tên khốn này, xem ra không để tâm chút nào chuyện cô và anh họ của mình chàng chàng thiếp thiếp.
Càng chắc chắn hơn mà nói, Liên Gia Chú một chút cũng không để ý cô lấy thân phận bạn gái của Liên Thánh Diệu dùng bữa tối với Liên Chiêu Thành, vì cái gọi là không tổn thương tới người vô tội mà anh ngay cả quyền vận hành khoa học kỹ thuật Liên Thị cũng không cần sao.
Quyền kinh doanh Khoa học kỹ thuật của tập đoàn Liên Thị đúng là miếng bánh ga tô lớn nhất, ở cùng cháu ngoại của Lan Dora thì có thể nhận được miếng bánh ga tô lớn này rồi. Liên Chiêu Thành đã thiết lập một trường Tu La cho đời thứ ba của Liên gia, tin rằng trong lòng ông ấy đã thông qua trường Tu La này tìm ra ứng cử viên chính xác. Cuối cùng, lấy "tình cảm" làm danh nghĩa để xác thực ứng cử viên trong lòng danh chính ngôn thuận trèo lên đỉnh cao nhất của kim tự tháp, còn có thể để cho người trèo lên đỉnh này có thêm danh hiệu "Con rể của Bộ Trưởng Bộ Công Thương Trung Mỹ". Danh tiếng của Lan Dora có thể tạo ra hình tượng của công ty đứng vững. Còn có, lực ảnh hưởng cá nhân của Vianne cũng không thể coi thường.
Đây là một mũi tên mà trúng hai đích.
Tin là từ sớm trước đây, Liên Chiêu Thành đã ngầm giao kèo với Liên Gia Chú, nhưng lúc này Liên Thánh Diệu ngu ngốc lại xuất hiện nhất định đã khiến cho hai ông cháu kia đau đầu không thôi.
Lâm Phức Trăn hiểu một vài chuyện, nhưng cô đã quen trong hộp kẹo tinh xảo trên đấu trường danh lợi đựng viên kẹo đã hư từ lâu rồi.
Vừa quay về phòng, Lâm Phức Trăn đã gọi điện thoại cho Liên Thánh Diệu, cô nói với anh ta đi Thụy Sĩ càng nhanh càng tốt, sau cùng cô còn dùng giọng điệu ngọt ngào nói sẽ bảo Sophia chuẩn bị quà.
Cúp điện thoại Lâm Phức Trăn liền thu dọn hành lý, 8 giờ ngày mai Liên Thánh Diệu sẽ tới nhà đón cô.
Trời tờ mờ sáng, trong lúc mơ màng Lâm Phức Trăn nghe được tiếng chuông cửa.
Xác thực tiếng chuông cửa không phải là do cô nằm mơ, có người thực sự đã nhấn chuông cửa nhà cô thì Lâm Phức Trăn cong khóe miệng lên.
Cô không thèm để ý chuyện này, Chuyện mở cửa là của Sophia.
Cách âm của căn hộ không phải là rất tốt, vào buổi sáng sớm yên tĩnh, hai tiếng bước chân đi về phía cửa phòng cô, dừng lại ở ngoài cửa.
Liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời ngoài cửa sổ là một loại sáng màu lam tuyệt đẹp.
Lúc tiếng mở cửa vang lên Lâm Phức Trăn nhắm mắt lại, trùm đầu vào trong chăn.
Bây giờ cô đang là bên đuối lý, tình huống trước mắt này giống như là một đứa trẻ thất thường sau khi đã dùng qua một loạt các thủ đoạn tồi tệ thì sắp đạt được mục đích của cô.
Đứa trẻ đó cũng biết là mình không đúng.
Nhưng có thể làm thế nào chứ? Cô không cách nào khống chế được mong muốn của mình.
Sau đó có hối hận không? Không biết nữa.
Có sợ gặp phải trừng phạt không? Cũng sợ, nhưng bây giờ mong muốn vượt qua cả sợ hãi.
Cửa khẽ khép lại, tiếng bước chân ấy đi tới trước giường cô, xung quanh khôi phục lại tình trạng yên tĩnh như trước, căn phòng lúc trước từ một luồng hơi thở thành hai luồng hơi thở.
Chỉ từ tần suất hơi thở của anh cô liền biết: Tiểu Pháp đã tức giận rồi.
Không, đã không chỉ là tức giận nữa.
Bỗng chốc ___
"Lâm Phức Trăn, đừng giả bộ nữa, mình biết cậu không ngủ". Giọng Liên Gia Chú bình tĩnh, cùng tiếng hít thở nặng nề hỗn loạn hình thành một sự chênh lệch rõ ràng.
Nếu như việc này đặt vào ngày trước cô nhất định sẽ cười hì hì mà thò đầu ra khỏi chăn, nhưng bây giờ cô không dám, bởi vì Gia Chú không chỉ có tức giận nữa rồi.
Rất nhiều người đều nói Yann dễ tính lắm.
Sự dễ tính của Liên Gia Chú đúng là vẫn không phải liên quan tới tính khí, sự dễ tính của Liên Gia Chú đến từ sự lạnh lùng trong cốt tủy của anh: Không để ý, không để trong lòng, tất cả không liên quan gì tới tôi.
Liên Gia Chú tức giận đã rất hiếm có rồi, huống chi là không chỉ là tức giận.
Nhìn cô mà xem, dưới âm thanh bình tĩnh của Liên Gia Chú cô thậm chí còn không dám hít thở.
Nữ chủ nhân của nhà hàng xóm là một bà nội trợ điểm hình, tỷ lệ sử dụng sân là 100%, vừa trồng rau lại trồng cây ăn quả, mấy cây cherry xem lẫn với mấy cây sung, cành lá của cây sung vượt qua bức tường vươn dài tới của sổ của cô, trái của cây sung là một trong những món ăn ưa thích của mòng biển đỏ, ngoài cửa sổ từng tiếng của mòng biển đang mổ quả sung, đơn điệu mà nhịp nhàng.
Sau khi ăn no, mòng biển đã bay đi mất, xung quanh lại bắt đầu sự yên tĩnh giống như cái chết.
Trong sự yên tĩnh giống như chết đi, Liên Gia Chú mở miệng.
"Ai cũng biết Gia Chú được cưng chiều nhất là đứa trẻ đáng thương đã mất cha mẹ, nhưng họ chỉ nói đúng một nửa, người phụ nữ đã đưa mình tới thế giới này chưa chết. Lâm Phức Trăn, người phụ nữ mang mình tới thế giới này đã bán tình yêu, bán tình thân để đổi lấy tiền tài, bây giờ đang ở một góc nào đó trên thế giới này, trải qua cuộc sống không lo ăn không lo mặc".
Bi thương xuyên qua mỗi khe hở thâm nhập vào, như ở tang lễ mọi người mặc đồ đen, làm cho người nhìn nặng trĩu.
Lâm Phức Trăn chui ra từ trong chăn.
Liên Gia Chú ngồi trên chiếc ghế trước giường của cô, cúi thấp đầu.
"Bà ấy tên là Minh Khả Chi, Minh của sáng ngời, Khả của khả ái, Chi của vừng ơi mở cửa. Tên rất đặc biệt đúng không?" Anh cúi thấp đầu hỏi cô.
Cô vén chăn lên, đưa tay ra, muốn để đầu của anh đặt lên vai cô, hai tay vong thành một vòng ôm, ôm chặt anh vào lòng.
Anh ở trong lòng cô nói:
"Tiểu Họa Mi, mình kể cho cậu nghe một câu chuyện".
Trước đây có một người phụ nữ tên là Minh Khả Chi mang theo một mục đích không thể cho ai biết, để hình tượng hoàn hảo lương thiện sôi động xuất hiện trước mặt đứa con được cưng chiều nhất của thương nhân sống trong tòa thành giàu có, tất cả như mong muốn của bà ấy, vì bà ấy đứa con của thương nhân rạn nứt quan hệ với cha của mình, con của thương nhân căn bản không tin lời của cha mình "Người phụ nữ ấy không phải vì yêu mà ở cùng với con đâu". Con của thương nhân mang theo cô gái mình yêu rời khỏi gia tộc của mình, đi tới một nơi rất xa sinh sống. Ông ấy không biết là cô gái mà ông ấy yêu đang chờ đợi thực hiện một hạng mục cuối cùng của kế hoạch, hành lý của cô ta đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần người thương nhân kia đá con trai mình ra khỏi di chúc thì cô ta sẽ có thể cầm thù lao mà xa chạy cao bay. Nhưng, trong quá trình chờ đợi đã xảy ra chuyện, người phụ nữ ấy đã mang thai, đứa trẻ ra đời làm cho con của thương nhân bắt đầu nghiêm chỉnh cân nhắc tới mắm muối củi gạo trong cuộc sống, vì đứa trẻ, ông ấy đã nhận tờ chi phiếu của chủ mỏ vàng, cuối cùng ông ấy dã chết trong một trận tai nạn mỏ, con của ông ấy thành đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ. Nửa tháng sau, người phụ nữ ấy hạ sinh đứa trẻ ở Strasbourg, người phụ nữ ấy làm một vụ buôn bán một mũi tên trúng hai con chim, bà ta không chỉ nhận được thù lao mà bà ta nên có từ người chủ cũ mà bà ta còn rao bán con của bà ta cho người thương nhân. Tiên sinh, ông nhìn xem nó xinh đẹp biết bao, ông cho tôi một khoản tiền tôi sẽ đáp ứng ông từ nay về sau sẽ không gặp lại nó nữa. Tiên sinh, tôi ngay cả cớ tôi cũng đã nghĩ ra cho ông rồi, đợi sau này đứa trẻ hiểu chuyện, ông nói cho nó biết cha mẹ của nó đã chết trong tai nạn máy bay.
"Tiểu Họa Mi, đây hẳn là câu chuyện dài nhất mà Tiểu Pháp kể cho cậu nghe".
Có phải không. Phải không.
Câu chuyện này dài tới nỗi cô hận không thể kết thúc nhanh một chút, câu chuyện càng dài thì người kể chuyện lại càng mất sức. Cũng may câu chuyện đã kể xong rồi.
Câu chuyện hết sức tầm thường không phải sao?
Nhưng mọi người lại nói thế này, câu chuyện càng tầm thường thì lại càng khiến cho người ta rơi lệ, nước mắt chảy dọc theo khóe mắt rơi xuống mà cô cũng không để ý tới, bây giờ cô chỉ mốn hôn anh, hôn anh tới không chịu được mới thôi.
Không sao, Gia Chú, đã qua hết rồi, cô nửa quỳ môi khẽ chạm lên thái dương của anh.
Không sao, Gia Chú, cậu nhìn đi bây giờ cậu ưu tú cỡ nào, môi chạm lên mi tâm của anh. Không sao, Gia Chú, người phụ nữ coi trọng tiền tài sớm rời đi cũng không phải là chuyện xấu, đôi môi cùng nước mắt đồng thời rơi trên chóp mũi của anh.
Điên cuồng hôn anh: Gia Chú không sao, bây giờ không phải cậu đã đùa bỡn cho những người kia xoay mòng mòng rồi hay sao? Bây giờ họ không có biện pháp nào nắm được cậu.
Cuối cùng môi hạ xuống môi của anh, như đối với vật trân quý nhất trong lòng cô: Không sao, Gia Chú, cậu còn có mình.
Lâm Phức Trăn sẽ vĩnh viễn không phản bội Liên Gia Chú.
Ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng mòng biển mổ quả sung, cũng không biết có phải là con mòng biển lúc trước không.
Lâm Phức Trăn tựa đầu lên vai Liên Gia Chú, mặt quay về phía cửa sổ, chiếc rèm cửa kéo để lộ ra một phần tư ánh lên sắc trời sáng sớm của bến cảng cũ, màu xanh lam sáng sủa của sáng sớm đã biến mất không dấu vết, biến thành màu trắng sữa rất nhạt, màu trắng sữa ấy vì sương mù mà ra.
Có chiếc thuyền chạy vào bến cảng, tiếng còi vang lên làm bừng tỉnh hai con người.
Anh hỏi cô nghe xong câu chuyện anh kể, còn muốn để anh làm chuyện như vậy nữa không?
Cô im lặng, mệt mỏi từ từ kéo tới.
"Nếu mình làm chuyện cậu muốn mình làm, vậy thì mình sẽ biến thành người mà mình căm hận, đây chính là nguyên nhân mà tối qua mình không thể đáp ứng cậu. Tiểu Họa Mi, cậu cũng muốn để mình làm một người mang tình cảm thành trò chơi sao?"
Lông mi cô khẽ run rẩy.
Anh khẽ thì thầm bên tai cô: "Hãy nghĩ về người đàn ông đã chết trong tai nạn hầm mỏ kia".
Có phút chốc Lâm Phức Trăn muốn cứ thế mà quên hết đi.
Khi ý nghĩ ấy nảy sinh, nơi xa xa ngoài bến cảng truyền tới âm thanh giòn tan "Ba", trong tiếng ba ấy còn có khoảng cách ánh mắt nhìn nhau khi đó của cô, trong hai đôi con mắt nhìn nhau đó, là nụ cười ngọt ngào của đứa trẻ không biết gì về thế giới của người lớn.
Thật ghê tởm, quá là ghê tởm.
Cô nhắm mắt lại, nhắm mắt lại cũng không ngăn được.
Người phụ nữ dịu dàng thường ngày đã không có bất kỳ dấu vết nào, thay vào đó là âm thanh hung ác: "Lâm Phức Trăn, nếu như sau này con yêu một người, nhất định phải làm cho mình trở thành dáng vẻ thế kia".
Sợ mẹ không vui, đứa trẻ đứng trước cửa sổ mở to mắt cố gắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, dưới cây ngô đồng, người phụ nữ đứng đó dịu dàng yếu đuối.
"Cô giáo Thu, con rất thích cô", "Cô giáo Thu, cảm ơn cô". Đó là hai câu mà cô đã từng nói với người phụ nữ đó, mà người phụ nữ ấy đã dùng loại tâm tình gì đối mặt với đứa trẻ tràn đầy sự tin tưởng mà đi quyến rũ ba của đứa trẻ ấy.
Một tràng âm thanh vừa như khóc lại vừa như là cười mắc kẹt trong cổ họng cô, cười không nổi mà nuốt cũng không trôi.
"Gia Chú". Cô khẽ gọi tên anh, "Cậu cũng biết đấy, mình không chịu nổi một chút oan ức, bọn họ lại bắt đầu cho mình oan ức từ năm sinh nhật 10 tuổi, bây giờ mình chỉ muốn đáp lại giống vậy mà thôi".
"Hãy quay lại đi, có lẽ trên đời này sẽ trở nên tốt đẹp hơn".
Bàn tay đặt bên hông cô buông ra, cô không cho tay anh có cơ hội rời đi.
Tay ép chặt trên mu bàn tay anh, nói: "Gia Chú, ba mình thuộc về gia đình khác, mẹ mình thuộc về công việc, dì Daisy thuộc về bà ngoại mình, bà ngoại của mình đã đi tới một thế giới khác rồi, mà thế giới này những người được gọi là yêu mình thực ra là yêu linh hồn của Vianne".
"Gia Chú, bên cạnh mình chỉ còn lại cậu thôi, chỉ có cậu mà thôi".
Sau khi chim mòng biển lấp đầy bụng rồi thì bay đi mất, sắc trời màu trắng sữa biến thành màu trắng sáng, màu trắng sáng giống như hàm răng của người da đen.
Càng có nhiều thuyền chạy vào bến cảng hơn, trong tiếng còi vang lên liên tiếp, đám thủy thủy hét to, Thịt cá hồi mùa này thật thơm ngon.
"Lâm Phức Trăn".
"Ừ".
"Nói về kế hoạch của cậu đi, và kết quả mà cậu muốn đạt được". Giọng Liên Gia Chú nhàn nhạt.
Sau một hồi dùng bất kỳ thủ đoạn xấu xa để đạt được thủ đoạn, đứa trẻ cuối cùng đã đạt được điều mà nó mong muốn.
Đứa trẻ cho là mình sẽ mừng rỡ như điên, nhưng hình như không có, có cũng chỉ là một chút thích thú nhỏ nhoi mà thôi. Có lẽ đó là vì đồ mà đứa trẻ mong muốn vẫn chưa kết toán xong hóa đơn nhỉ.
Chờ kết sổ xong, mang về nhà, từ từ mở ra, tỉ mỉ thưởng thức, tới lúc đó chắc là sẽ rất vui sướng nhỉ.
Chỉ là... bây giờ bầu không khí hơi trùng xuống, cô phải làm cho bầu không khí này sôi động lên.
"Gia Chú, cậu không sợ mình trở thành Andrew thứ hai sao?" Cố gắng để cho giọng mình tỏ ra thoải mái, giống như rò đùa dai rất nhiều lần trước đây của Tiển Họa Mi và Tiểu Pháp.
Đây cũng là một trong những trò đùa dai của Tiểu Họa Mi và Tiểu Pháp mà thôi. Đúng vậy, đúng như vậy.
Nhưng hình như Tiểu Pháp không định phối hợp với cô.
Anh cứ yên lặng như thế.
Được rồi, ánh mắt rơi vào một nơi xa xăm, thu lại ý cười, cô nói:
"Mình muốn cậu làm cho cô ấy nếm trải sự ngọt ngào của tình yêu đồng thời còn bị ánh sáng của đôi giày thủy tinh kia mê hoặc".
MM
Hết chương 29!
Vừa về tới phòng Lâm Phức Trăn liền gọi điện thoại cho Liên Thánh Diệu.
Trong mấy ngày tiếp theo Lâm Phức Trăn và Liên Thánh Diệu ở cùng nhau, họ giống như nam nữ đang qua lại với nhau tỉnh cảm vô cùng tốt đi nhà hàng dùng cơm, đi xe dạo bên sông, xem phim, tham gia buổi tiệc chủ đề biểu diễn bên bãi biển, lúc xem biểu diễn cô sẽ vì những lời Liên Thánh Diệu nói thì thầm bên tai cô mà khẽ bật cười khúc khích.
Họ sẽ cùng nhau chụp một tập ảnh tuyên truyền cho liên hoan phim Nice, lấy thân phận bạn trai bạn gái tham dự buổi tiệc từ thiện, anh ta đợi cô tan học rồi cùng cô đi shopping, rồi đưa cô về nhà.
Đương nhiên, những chuyện này không thoát khỏi ánh mắt của giới truyền thông, các chuyên gia tình cảm sôi động như thật: Tất cả đều hợp lý, Vianne từ khi còn rất nhỏ đã không có ba bên cạnh tìm được cảm giác an toàn trên người Liên Thánh Diệu hơn cô sáu tuổi.
Ngay cả Linda cũng gọi điện tới hỏi cô. Lâm, xem ra cậu giống như những người kia nói vậy, tìm được cảm giác an toàn ở trên người Liên Thánh Diệu.
Nhìn hình đôi nam nữ trên tờ báo, nếu như cô gái trong hình bật cười khúc khích không phải là bản thân cô, thì có lẽ cô cũng sẽ cho rằng giống như giới truyền thông kia nói vậy, cô đang tìm cảm giác an toàn trên người của Liên Thánh Diệu.
Các chuyên gia tình cảm miệng lưỡi khéo léo cũng làm cho Liên Thánh Diệu sinh ra ảo giác.
Tối thứ sáu này Liên Thánh Diệu đưa lời mời Lâm Phức Trăn ngày mai cùng anh ta quay về Thụy Sĩ.
"Anh dẫn em đi trượt tuyết, ông nội anh thứ hai sẽ ở Thụy Sĩ, tới lúc đó chúng ta ăn cơm cùng ông nội". Liên Thánh Diệu nói qua loa.
Sự kiên nhẫn của anh họ kém xa em họ một phần ngàn ấy nhỉ, Lâm Phức Trăn nghĩ.
Liên Thánh Diệu không nên tệ như vậy, chỉ có điều tình hình hiện nay của anh trai và ba mình nằm vào thế hết sức bất lợi nên nóng lòng muốn bám vào một bức tường mà thôi.
Suy nghĩ một chút, Lâm Phức Trăn nói với Liên Thánh Diệu cô phải về hỏi lại dì Daisy.
"Anh hiểu, anh hiểu". Liên Thánh Diệu không vội vàng đưa ra lời đáp, nhưng giữa hai lông mày biểu hiện ra tin tức nghiêm chỉnh là họ hiện đã đi tới đường phố Thụy Sĩ.
Xem ra ảo giác của Liên Thánh Diệu vẫn không nhẹ.
Thật vô vị.
Trong lòng không hứng thú, trên mặt tràn đầy ý cười, khóe môi cong lên nhưng khi môi của Liên Thánh Diệu sắp chạm tới môi cô thì thu lại.
Quay mặt đi chỗ khác, nói câu tạm biệt, mở cửa xe ra.
Cũng không phải Lâm Phức Trăn keo kiệt nụ hôn của mình, nhưng Liên Thánh Diêu không được, sau này cô cũng không muốn lúc nắm tay Gia Chú xuất hiện ở các buổi tụ họp gia đình mà trong lòng khó xử.
Tôi bây giờ cùng em họ rất tốt, nhưng không thể phủ nhận rằng đã từng mờ ám cùng anh họ.
Chậm rãi bước lên bậc thang thứ nhất.
Bậc thang thứ hai, ánh mắt như vô tình quan sát xung quanh, bậc thang thứ ba ánh mắt quét khắp từ trong ra ngoài, xung quanh chẳng có cái gì.
Bậc thang thứ tư, lông mày Lâm Phức Trăn nhíu chặt lại.
Đứng trên bậc thang thứ năm, Lâm Phức Trăn phát hiện Liên Gia Chú sẽ xuất hiện trước cổng nhà cô, đó chỉ là ý nghĩ của riêng mình thôi.
Tên khốn này, xem ra không để tâm chút nào chuyện cô và anh họ của mình chàng chàng thiếp thiếp.
Càng chắc chắn hơn mà nói, Liên Gia Chú một chút cũng không để ý cô lấy thân phận bạn gái của Liên Thánh Diệu dùng bữa tối với Liên Chiêu Thành, vì cái gọi là không tổn thương tới người vô tội mà anh ngay cả quyền vận hành khoa học kỹ thuật Liên Thị cũng không cần sao.
Quyền kinh doanh Khoa học kỹ thuật của tập đoàn Liên Thị đúng là miếng bánh ga tô lớn nhất, ở cùng cháu ngoại của Lan Dora thì có thể nhận được miếng bánh ga tô lớn này rồi. Liên Chiêu Thành đã thiết lập một trường Tu La cho đời thứ ba của Liên gia, tin rằng trong lòng ông ấy đã thông qua trường Tu La này tìm ra ứng cử viên chính xác. Cuối cùng, lấy "tình cảm" làm danh nghĩa để xác thực ứng cử viên trong lòng danh chính ngôn thuận trèo lên đỉnh cao nhất của kim tự tháp, còn có thể để cho người trèo lên đỉnh này có thêm danh hiệu "Con rể của Bộ Trưởng Bộ Công Thương Trung Mỹ". Danh tiếng của Lan Dora có thể tạo ra hình tượng của công ty đứng vững. Còn có, lực ảnh hưởng cá nhân của Vianne cũng không thể coi thường.
Đây là một mũi tên mà trúng hai đích.
Tin là từ sớm trước đây, Liên Chiêu Thành đã ngầm giao kèo với Liên Gia Chú, nhưng lúc này Liên Thánh Diệu ngu ngốc lại xuất hiện nhất định đã khiến cho hai ông cháu kia đau đầu không thôi.
Lâm Phức Trăn hiểu một vài chuyện, nhưng cô đã quen trong hộp kẹo tinh xảo trên đấu trường danh lợi đựng viên kẹo đã hư từ lâu rồi.
Vừa quay về phòng, Lâm Phức Trăn đã gọi điện thoại cho Liên Thánh Diệu, cô nói với anh ta đi Thụy Sĩ càng nhanh càng tốt, sau cùng cô còn dùng giọng điệu ngọt ngào nói sẽ bảo Sophia chuẩn bị quà.
Cúp điện thoại Lâm Phức Trăn liền thu dọn hành lý, 8 giờ ngày mai Liên Thánh Diệu sẽ tới nhà đón cô.
Trời tờ mờ sáng, trong lúc mơ màng Lâm Phức Trăn nghe được tiếng chuông cửa.
Xác thực tiếng chuông cửa không phải là do cô nằm mơ, có người thực sự đã nhấn chuông cửa nhà cô thì Lâm Phức Trăn cong khóe miệng lên.
Cô không thèm để ý chuyện này, Chuyện mở cửa là của Sophia.
Cách âm của căn hộ không phải là rất tốt, vào buổi sáng sớm yên tĩnh, hai tiếng bước chân đi về phía cửa phòng cô, dừng lại ở ngoài cửa.
Liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời ngoài cửa sổ là một loại sáng màu lam tuyệt đẹp.
Lúc tiếng mở cửa vang lên Lâm Phức Trăn nhắm mắt lại, trùm đầu vào trong chăn.
Bây giờ cô đang là bên đuối lý, tình huống trước mắt này giống như là một đứa trẻ thất thường sau khi đã dùng qua một loạt các thủ đoạn tồi tệ thì sắp đạt được mục đích của cô.
Đứa trẻ đó cũng biết là mình không đúng.
Nhưng có thể làm thế nào chứ? Cô không cách nào khống chế được mong muốn của mình.
Sau đó có hối hận không? Không biết nữa.
Có sợ gặp phải trừng phạt không? Cũng sợ, nhưng bây giờ mong muốn vượt qua cả sợ hãi.
Cửa khẽ khép lại, tiếng bước chân ấy đi tới trước giường cô, xung quanh khôi phục lại tình trạng yên tĩnh như trước, căn phòng lúc trước từ một luồng hơi thở thành hai luồng hơi thở.
Chỉ từ tần suất hơi thở của anh cô liền biết: Tiểu Pháp đã tức giận rồi.
Không, đã không chỉ là tức giận nữa.
Bỗng chốc ___
"Lâm Phức Trăn, đừng giả bộ nữa, mình biết cậu không ngủ". Giọng Liên Gia Chú bình tĩnh, cùng tiếng hít thở nặng nề hỗn loạn hình thành một sự chênh lệch rõ ràng.
Nếu như việc này đặt vào ngày trước cô nhất định sẽ cười hì hì mà thò đầu ra khỏi chăn, nhưng bây giờ cô không dám, bởi vì Gia Chú không chỉ có tức giận nữa rồi.
Rất nhiều người đều nói Yann dễ tính lắm.
Sự dễ tính của Liên Gia Chú đúng là vẫn không phải liên quan tới tính khí, sự dễ tính của Liên Gia Chú đến từ sự lạnh lùng trong cốt tủy của anh: Không để ý, không để trong lòng, tất cả không liên quan gì tới tôi.
Liên Gia Chú tức giận đã rất hiếm có rồi, huống chi là không chỉ là tức giận.
Nhìn cô mà xem, dưới âm thanh bình tĩnh của Liên Gia Chú cô thậm chí còn không dám hít thở.
Nữ chủ nhân của nhà hàng xóm là một bà nội trợ điểm hình, tỷ lệ sử dụng sân là 100%, vừa trồng rau lại trồng cây ăn quả, mấy cây cherry xem lẫn với mấy cây sung, cành lá của cây sung vượt qua bức tường vươn dài tới của sổ của cô, trái của cây sung là một trong những món ăn ưa thích của mòng biển đỏ, ngoài cửa sổ từng tiếng của mòng biển đang mổ quả sung, đơn điệu mà nhịp nhàng.
Sau khi ăn no, mòng biển đã bay đi mất, xung quanh lại bắt đầu sự yên tĩnh giống như cái chết.
Trong sự yên tĩnh giống như chết đi, Liên Gia Chú mở miệng.
"Ai cũng biết Gia Chú được cưng chiều nhất là đứa trẻ đáng thương đã mất cha mẹ, nhưng họ chỉ nói đúng một nửa, người phụ nữ đã đưa mình tới thế giới này chưa chết. Lâm Phức Trăn, người phụ nữ mang mình tới thế giới này đã bán tình yêu, bán tình thân để đổi lấy tiền tài, bây giờ đang ở một góc nào đó trên thế giới này, trải qua cuộc sống không lo ăn không lo mặc".
Bi thương xuyên qua mỗi khe hở thâm nhập vào, như ở tang lễ mọi người mặc đồ đen, làm cho người nhìn nặng trĩu.
Lâm Phức Trăn chui ra từ trong chăn.
Liên Gia Chú ngồi trên chiếc ghế trước giường của cô, cúi thấp đầu.
"Bà ấy tên là Minh Khả Chi, Minh của sáng ngời, Khả của khả ái, Chi của vừng ơi mở cửa. Tên rất đặc biệt đúng không?" Anh cúi thấp đầu hỏi cô.
Cô vén chăn lên, đưa tay ra, muốn để đầu của anh đặt lên vai cô, hai tay vong thành một vòng ôm, ôm chặt anh vào lòng.
Anh ở trong lòng cô nói:
"Tiểu Họa Mi, mình kể cho cậu nghe một câu chuyện".
Trước đây có một người phụ nữ tên là Minh Khả Chi mang theo một mục đích không thể cho ai biết, để hình tượng hoàn hảo lương thiện sôi động xuất hiện trước mặt đứa con được cưng chiều nhất của thương nhân sống trong tòa thành giàu có, tất cả như mong muốn của bà ấy, vì bà ấy đứa con của thương nhân rạn nứt quan hệ với cha của mình, con của thương nhân căn bản không tin lời của cha mình "Người phụ nữ ấy không phải vì yêu mà ở cùng với con đâu". Con của thương nhân mang theo cô gái mình yêu rời khỏi gia tộc của mình, đi tới một nơi rất xa sinh sống. Ông ấy không biết là cô gái mà ông ấy yêu đang chờ đợi thực hiện một hạng mục cuối cùng của kế hoạch, hành lý của cô ta đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần người thương nhân kia đá con trai mình ra khỏi di chúc thì cô ta sẽ có thể cầm thù lao mà xa chạy cao bay. Nhưng, trong quá trình chờ đợi đã xảy ra chuyện, người phụ nữ ấy đã mang thai, đứa trẻ ra đời làm cho con của thương nhân bắt đầu nghiêm chỉnh cân nhắc tới mắm muối củi gạo trong cuộc sống, vì đứa trẻ, ông ấy đã nhận tờ chi phiếu của chủ mỏ vàng, cuối cùng ông ấy dã chết trong một trận tai nạn mỏ, con của ông ấy thành đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ. Nửa tháng sau, người phụ nữ ấy hạ sinh đứa trẻ ở Strasbourg, người phụ nữ ấy làm một vụ buôn bán một mũi tên trúng hai con chim, bà ta không chỉ nhận được thù lao mà bà ta nên có từ người chủ cũ mà bà ta còn rao bán con của bà ta cho người thương nhân. Tiên sinh, ông nhìn xem nó xinh đẹp biết bao, ông cho tôi một khoản tiền tôi sẽ đáp ứng ông từ nay về sau sẽ không gặp lại nó nữa. Tiên sinh, tôi ngay cả cớ tôi cũng đã nghĩ ra cho ông rồi, đợi sau này đứa trẻ hiểu chuyện, ông nói cho nó biết cha mẹ của nó đã chết trong tai nạn máy bay.
"Tiểu Họa Mi, đây hẳn là câu chuyện dài nhất mà Tiểu Pháp kể cho cậu nghe".
Có phải không. Phải không.
Câu chuyện này dài tới nỗi cô hận không thể kết thúc nhanh một chút, câu chuyện càng dài thì người kể chuyện lại càng mất sức. Cũng may câu chuyện đã kể xong rồi.
Câu chuyện hết sức tầm thường không phải sao?
Nhưng mọi người lại nói thế này, câu chuyện càng tầm thường thì lại càng khiến cho người ta rơi lệ, nước mắt chảy dọc theo khóe mắt rơi xuống mà cô cũng không để ý tới, bây giờ cô chỉ mốn hôn anh, hôn anh tới không chịu được mới thôi.
Không sao, Gia Chú, đã qua hết rồi, cô nửa quỳ môi khẽ chạm lên thái dương của anh.
Không sao, Gia Chú, cậu nhìn đi bây giờ cậu ưu tú cỡ nào, môi chạm lên mi tâm của anh. Không sao, Gia Chú, người phụ nữ coi trọng tiền tài sớm rời đi cũng không phải là chuyện xấu, đôi môi cùng nước mắt đồng thời rơi trên chóp mũi của anh.
Điên cuồng hôn anh: Gia Chú không sao, bây giờ không phải cậu đã đùa bỡn cho những người kia xoay mòng mòng rồi hay sao? Bây giờ họ không có biện pháp nào nắm được cậu.
Cuối cùng môi hạ xuống môi của anh, như đối với vật trân quý nhất trong lòng cô: Không sao, Gia Chú, cậu còn có mình.
Lâm Phức Trăn sẽ vĩnh viễn không phản bội Liên Gia Chú.
Ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng mòng biển mổ quả sung, cũng không biết có phải là con mòng biển lúc trước không.
Lâm Phức Trăn tựa đầu lên vai Liên Gia Chú, mặt quay về phía cửa sổ, chiếc rèm cửa kéo để lộ ra một phần tư ánh lên sắc trời sáng sớm của bến cảng cũ, màu xanh lam sáng sủa của sáng sớm đã biến mất không dấu vết, biến thành màu trắng sữa rất nhạt, màu trắng sữa ấy vì sương mù mà ra.
Có chiếc thuyền chạy vào bến cảng, tiếng còi vang lên làm bừng tỉnh hai con người.
Anh hỏi cô nghe xong câu chuyện anh kể, còn muốn để anh làm chuyện như vậy nữa không?
Cô im lặng, mệt mỏi từ từ kéo tới.
"Nếu mình làm chuyện cậu muốn mình làm, vậy thì mình sẽ biến thành người mà mình căm hận, đây chính là nguyên nhân mà tối qua mình không thể đáp ứng cậu. Tiểu Họa Mi, cậu cũng muốn để mình làm một người mang tình cảm thành trò chơi sao?"
Lông mi cô khẽ run rẩy.
Anh khẽ thì thầm bên tai cô: "Hãy nghĩ về người đàn ông đã chết trong tai nạn hầm mỏ kia".
Có phút chốc Lâm Phức Trăn muốn cứ thế mà quên hết đi.
Khi ý nghĩ ấy nảy sinh, nơi xa xa ngoài bến cảng truyền tới âm thanh giòn tan "Ba", trong tiếng ba ấy còn có khoảng cách ánh mắt nhìn nhau khi đó của cô, trong hai đôi con mắt nhìn nhau đó, là nụ cười ngọt ngào của đứa trẻ không biết gì về thế giới của người lớn.
Thật ghê tởm, quá là ghê tởm.
Cô nhắm mắt lại, nhắm mắt lại cũng không ngăn được.
Người phụ nữ dịu dàng thường ngày đã không có bất kỳ dấu vết nào, thay vào đó là âm thanh hung ác: "Lâm Phức Trăn, nếu như sau này con yêu một người, nhất định phải làm cho mình trở thành dáng vẻ thế kia".
Sợ mẹ không vui, đứa trẻ đứng trước cửa sổ mở to mắt cố gắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, dưới cây ngô đồng, người phụ nữ đứng đó dịu dàng yếu đuối.
"Cô giáo Thu, con rất thích cô", "Cô giáo Thu, cảm ơn cô". Đó là hai câu mà cô đã từng nói với người phụ nữ đó, mà người phụ nữ ấy đã dùng loại tâm tình gì đối mặt với đứa trẻ tràn đầy sự tin tưởng mà đi quyến rũ ba của đứa trẻ ấy.
Một tràng âm thanh vừa như khóc lại vừa như là cười mắc kẹt trong cổ họng cô, cười không nổi mà nuốt cũng không trôi.
"Gia Chú". Cô khẽ gọi tên anh, "Cậu cũng biết đấy, mình không chịu nổi một chút oan ức, bọn họ lại bắt đầu cho mình oan ức từ năm sinh nhật 10 tuổi, bây giờ mình chỉ muốn đáp lại giống vậy mà thôi".
"Hãy quay lại đi, có lẽ trên đời này sẽ trở nên tốt đẹp hơn".
Bàn tay đặt bên hông cô buông ra, cô không cho tay anh có cơ hội rời đi.
Tay ép chặt trên mu bàn tay anh, nói: "Gia Chú, ba mình thuộc về gia đình khác, mẹ mình thuộc về công việc, dì Daisy thuộc về bà ngoại mình, bà ngoại của mình đã đi tới một thế giới khác rồi, mà thế giới này những người được gọi là yêu mình thực ra là yêu linh hồn của Vianne".
"Gia Chú, bên cạnh mình chỉ còn lại cậu thôi, chỉ có cậu mà thôi".
Sau khi chim mòng biển lấp đầy bụng rồi thì bay đi mất, sắc trời màu trắng sữa biến thành màu trắng sáng, màu trắng sáng giống như hàm răng của người da đen.
Càng có nhiều thuyền chạy vào bến cảng hơn, trong tiếng còi vang lên liên tiếp, đám thủy thủy hét to, Thịt cá hồi mùa này thật thơm ngon.
"Lâm Phức Trăn".
"Ừ".
"Nói về kế hoạch của cậu đi, và kết quả mà cậu muốn đạt được". Giọng Liên Gia Chú nhàn nhạt.
Sau một hồi dùng bất kỳ thủ đoạn xấu xa để đạt được thủ đoạn, đứa trẻ cuối cùng đã đạt được điều mà nó mong muốn.
Đứa trẻ cho là mình sẽ mừng rỡ như điên, nhưng hình như không có, có cũng chỉ là một chút thích thú nhỏ nhoi mà thôi. Có lẽ đó là vì đồ mà đứa trẻ mong muốn vẫn chưa kết toán xong hóa đơn nhỉ.
Chờ kết sổ xong, mang về nhà, từ từ mở ra, tỉ mỉ thưởng thức, tới lúc đó chắc là sẽ rất vui sướng nhỉ.
Chỉ là... bây giờ bầu không khí hơi trùng xuống, cô phải làm cho bầu không khí này sôi động lên.
"Gia Chú, cậu không sợ mình trở thành Andrew thứ hai sao?" Cố gắng để cho giọng mình tỏ ra thoải mái, giống như rò đùa dai rất nhiều lần trước đây của Tiển Họa Mi và Tiểu Pháp.
Đây cũng là một trong những trò đùa dai của Tiểu Họa Mi và Tiểu Pháp mà thôi. Đúng vậy, đúng như vậy.
Nhưng hình như Tiểu Pháp không định phối hợp với cô.
Anh cứ yên lặng như thế.
Được rồi, ánh mắt rơi vào một nơi xa xăm, thu lại ý cười, cô nói:
"Mình muốn cậu làm cho cô ấy nếm trải sự ngọt ngào của tình yêu đồng thời còn bị ánh sáng của đôi giày thủy tinh kia mê hoặc".
MM
Hết chương 29!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.