Chương 39: Như là Tình yêu (4)
Tg Loan
08/11/2020
Tiếng "Lâm Phức Trăn" truyền tới từ phía sau làm tay cô mềm nhũn.
Tệ thật, bị bắt quả tang rồi.
Làn váy trượt khỏi kẽ ngón tay, đứng thẳng lưng lên, thở ra môt hơi, cô cong khóe miệng lên, quay đầu lại, Lan Tú Cẩm và nữ trợ lý của bà đang đứng ở vị trí cách cô năm bước chân.
Độ cong của khóe miệng giương lên càng thêm sâu, độ cong đó cho dù ai nhìn thấy cũng đều sẽ cho là ngọt nào ngây thơ nhỉ.
Cô nói với người đối diện: "Mẹ".
Đây cũng không phải là lần đầu bị tóm, lần đầu bị tóm là khi Lâm Phức Trăn 18 tuổi.
Đêm đầu hạ năm 18 tuổi, cũng đang nghỉ phép trong khu vực của Liên Gia, cuối tuần hai nhà đang ở trên hòn đảo Caribeen, cô vừa rời khỏi phòng của Liên Gia Chú, nét ửng hồng trên mặt vẫn chưa tan hết, tim còn đang đập loạn nhịp.
Cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước, thì bỗng đâm sầm vào một bức tường người, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Vân Chương, đứng bên cạnh Diệp Vân Chương là Lan Tú Cẩm.
Trong nháy mắt đó lồng ngực như muốn nổ tung.
Phản ứng đầu tiên chính là che miệng lại, từ kẽ ngón tay phát ra tiếng ấp úng: Mẹ... Chú Diệp... hai người sao... sao...
Hiển nhiên Lan Tú Cẩm rất không hài lòng việc vào đêm khuya lại còn là đêm trước kỳ thi cuối kỳ còn đi dạo khắp nơi của cô, bà nghiêm mặt lại.
So với gương mặt nghiêm túc của Lan Tú Cẩm, thì vẻ mặt như cười như không của Diệp Vân Chương lại càng làm cho cô hoang mang hơn, phải biết là rất nhiều quà sinh nhật của cô đều là qua tay của Diệp Vân Chương, không phải Lan Tú Cẩm không muốn tốn thời gian chọn quà, mà là phần lớn quà bà chọn đều không hợp ý của cô.
So với thủ trưởng của mình thì Diệp Vân Chương lại càng hiểu rõ sở thích của cô hơn.
Khi đó nhìn Diệp Vân Chương đầu óc cô càng lúc càng hoang mang, miệng không ngừng nói: Con... con...
"Lâm Phức Trăn, con che miệng lại làm gì?" Vẻ mặt của Lan Tú Cẩm đanh lại: "Bỏ tay của con xuống".
Bỏ tay xuống, bỏ tay xuống... cô không dám đâu. Vừa rồi cô và Gia Chú đã làm chuyện xấu, đương nhiên chuyện xấu không phải là loại chuyện vào phòng ăn cắp, nhưng... nhưng chuyện thế này trong mắt của người lớn sẽ bị cho là làm chuyện xấu, nhưng... có lúc cô lại thích làm chuyến xấu ấy, cô thích Gia Chú híp mắt nhìn cô, cô thích chọc cho Gia Chú liên tiếp nói lời xấu xa, cô thích trên trán Gia Chú rơi từng giọt mô hôi xuống, cô lại càng thích bàn tay của Gia Chú luồn sâu vào trong tóc của cô hơn, tiếng "Tiểu Họa Mi" phát ra từ trong miệng anh dường như xuyên thẳng tới sâu thẳm trong linh hồn cô, yếu ớt mà kiên cường.
Gió đêm thổi giấc mơ ẩn náu trong đáy lòng đi, dưới ánh mắt của Diệp Vân Chương, dưới ánh mắt thân thiết của mẹ, nghĩ về tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng Gia Chú, cô thầm xấu hổ trong lòng, xấu hổ lại thêm hoang mang làm cho bàn tay khi đó càng bịt chặt hơn.
Thế là làm mọi chuyện lại càng thêm khả nghi hơn.
"Lâm Phức Trăn, bỏ tay ra. Còn nữa! vừa rồi con đã đi đâu?" Lan Tú Cẩm cất cao giọng.
"Mẹ... con... con..." Cô che miệng lại, một lòng một dạ muốn bỏ chạy, trốn trở lại phòng của Gia Chú, trách anh không nên vào thời điểm như vậy mê hoặc cô làm loại chuyện như vậy: Cậu nhìn đi lần này thì tốt rồi, bị bắt quả tang rồi đấy.
Chân vừa lùi về sau một bước thì sau lưng vang lên tiếng mở cửa, theo âm thanh ấy Lâm Phức Trăn nhìn thấy Liên Gia chú đang đứng dựa trên khung cửa.
Dựa người trên khung cửa, giọng điệu Liên Gia Chú nhẹ nhàng: "Dì ơi, con biết Lâm Phức Trăn vừa đi đâu đấy, con còn biết vì sao cô ấy vẫn luôn che miệng nữa đấy".
Gia Chú, bây giờ không phải là lúc chơi đùa, khi đó cô đã nghĩ như vậy.
Chàng trai với bộ não độc, có khi luôn làm cho cô giận tới nghiến răng kèn kẹt.
Ai ngờ ___
"Lâm Phức Trăn, mình đã sớm nói với cậu là ớt Mexico không thể đụng vào rồi, thế mà cậu lại không tin, lần này đã biết mình nói không sai rồi chứ? Vừa rồi mình còn biết Lâm Phức Trăn đã uống cạn sạch sữa bò trong tủ lạnh nhà mình". Giọng điệu của Liên Gai Chú hoàn toàn là cười trên sự đau khổ của người khác.
Mấy câu khẽ khàng của Liên Gia Chú đã trở thành: Con gái đêm khuya còn đi dạo dựa theo sự cố chấp và không tin vào suy nghĩ không chính đáng, cho là mạnh mẽ khi ăn ớt Mexico, vốn muốn sau khi nếm thử ớt Mexico sẽ phát biểu mấy câu đại loại như "Bọn họ đều là một đám chuyên tung chuyện giật gân", ai ngờ uy lực của ớt Mexico lại lớn tới như vậy, sau khi không biết làm sao chỉ có thể tìm sữa trong tủ lạnh để thoát khỏi tai hại do ớt Mexico mang lại, đây thực sự là một lần thử nghiệm không thành, thử nghiệm không thành đương nhiên càng ít người biết càng tốt, điều này cũng làm cho cô không cách nào giải thích được với mẹ mình việc cô đã đi đâu, với vì sao lại vẫn luôn che miệng suốt như vậy.
Lý do thế này nghe qua lại càng thấy phù hợp với tuổi và tính cách của cô.
Liên Gia Chú đã tìm cho cô một lý do không tệ khi vì sao vẫn cứ che miệng suốt như vậy.
Quả nhiên Lan Tú Cẩm đã chấp nhận lời nói dối của Liên Gia Chú, không chỉ tiếp nhận lời nói dối của Liên Gia Chú mà vẻ mặt bà còn biểu lộ đã nắm được dáng vẻ bất lực khó thấy được của con gái mình.
"Có muốn gọi bác sĩ không".
Cô lắc đầu, ánh mắt chuyển hướng về phía Diệp Vân Chương, dường như Diệp Vân Chương không dễ bị gạt như Lan Tú Cẩm.
Thế là khi đó Liên Gia Chú lại nói "Bây giờ nhìn mọi người có chút cảm giác của một nhà ba người, ngài bộ trưởng có muốn cân nhắc một chút không".
Khi đó lời này đã khiến Diệp Vân Chương trực tiếp nói lời từ biệt, cho dù trong lòng muốn nhưng có một vài chuyện thực chất cũng không có bất kỳ tiến triển nào, nên tránh vẫn phải tránh.
Thời khắc ấy Liên Gia Chú dựa trên khung cửa đã nhẹ nhàng nói ra lý do cô gái che chặt miệng còn đi dạo giữa đêm khuya khiến cho lòng Lâm Phức Trăn như có như không hiện lên nỗi hoảng sợ.
Hóa ra trong lúc bất tri bất giác Gia Chú đã đi ở phía trước cô rồi.
Trước lúc này cô vẫn cho rằng họ vẫn ở trên cùng một bậc thang, hóa ra không phải như vậy.
Hiện tại anh và cô 20 tuổi, phải chăng bọn họ có đang ở cùng trên một bậc thang hay không Lâm Phức Trăn cũng không biết nữa, nhưng có một điểm có thể khẳng định đó là cô sẽ không giống như khi 18 tuổi làm động tác che miệng lại nữa.
Cô đứng thẳng người, buông lỏng tay: "Thật tệ, bị tóm được rồi".
Hơi mất một chút sức, ba phần men say đổi thành tám phần.
Nhìn xem, mẹ của cô lại lập tức muốn bày ra vẻ mặt nghiêm túc rồi, nhưng bởi vì cảm giác áy náy tích tụ lại qua nhiều năm tháng, bây giờ ở ngay trước mặt trợ lý của mình, bộ dạng quát mắng cũng không được mà lời lẽ thân thiết cũng không được.
Cô liếm môi, nói: Con thực sự chỉ muốn uống một chút thôi, nhưng rượu thơm quá. Mẹ à, mẹ không biết là lén tới hầm rượu của chủ nhà lấy một chai là một chuyện thú vị thú vị cỡ nào đâu.
Dáng vẻ say rượu lảo đảo của cô con gái tròn 20 tuổi, dáng vẻ như thế này của cô đúng là không biết làm sao, không tiện thể hiện vẻ mặt nghiêm túc ra bên ngoài, chỉ có thể dùng cái cau mày để cho con gái của mình biết: Lâm Phức Trăn, con càng lớn càng không ra thể thống gì cả.
Cô lại liếm môi, giơ tay lên: "Đại sứ đại nhân, con xin thề, đây là lần cuối cùng con làm chuyện này".
Lời thề của cô đương nhiên là vô dụng, bởi vì thực ra tối nay cô không có lén lút đi tới hầm rượu của chủ nhà lấy trộm rượu, có thì cũng là chuyện của khi trước, không phải là đêm nay.
Nhìn qua cô, lông mày của Lan Tú Cẩm dần giãn ra, nhưng lại rất nhanh đã nhăn lại lần nữa, lần này đầu mày càng nhăn lại chặt hơn.
Lại... lại làm sao nữa vậy?
Theo ánh mắt của Lan Tú Cẩm, Lâm Phức Trăn nhìn thấy một đôi dép lê kiểu nam lộ ra dưới làn váy, vì để vội vàng quay trở lại phòng mình trước Lan Tú Cẩm mà khi rời khỏi phòng cô cũng không để ý tới chân mình mang cái gì nữa.
Giờ đây đang đi trên chân của cô là đôi dép lê của Liên Gia Chú.
Thử thách mới lại đặt ra trước mắt rồi.
Cô kéo làn váy của mình lên, thấy rõ mồn một đôi dép lê kiểu nam ấy, đôi dép lê kiểu nam cỡ lớn sẫm màu để lộ nửa cổ chân ra ngoài làm tôn lên bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô, dưới ánh sáng nhu hòa yếu ớt trông lại càng đẹp vô cùng.
Cô nheo mắt lại, giọng điệu mang theo chút tự mãn, đắc ý nói: "Mẹ ơi, đôi dép lê của Gia Chú mang ở trên chân con nhìn rất đẹp, đúng không?"
"Lâm Phức Trăn!"
"Sao ạ?" Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt như khó hiểu.
Cô gái trẻ nửa đêm canh ba lén lút đi trộm rượu, trên chân lại mang đôi dép của con trai làm cho người phụ nữ có thói quen nghiêm túc cảm thấy vô cùng không vừa lòng, lại không tiện bùng phát ra ở trước mặt trợ lý của mình.
May mắn là nữ trợ lý này là một người nhanh nhạy, sau khi tìm một cái cớ thì chưa tới thời gian một phút đã chạy mất không thấy bóng dáng đâu rồi.
Còn cô dường như cuối cùng cũng thăm dò ra được từ trên sắc mặt của mẹ mình.
Như bỗng ngộ ra, mỉm cười: Đại sứ đại nhân, không phải lúc trước mẹ bảo con phải cư xử nghiêm túc đối với tình cảm sao? Mẹ à, tối nay cảm giác của con vô cùng tốt, vì vậy con đã cố ý đợi trong phòng của Gia Chú một lúc, trong lòng nghĩ nói không chừng thời gian khi đó có thể phát triển tình yêu với Gia Chú.
Lời này rất phù hợp với chủ nghĩa tinh thần lãng mạn không thể thiếu trong cuộc sống của nước Pháp.
Cô khẽ cười, nhìn Lan Tú Cẩm, cứ nhìn tới khi vẻ mặt của bà dịu xuống.
Thế là ngay sau đó.
"Đi thay đồ đi, nhớ tắm nước nóng đấy".
"Vâng thưa mẹ". Cô tiến lên chủ động đưa tay ra, ôm lấy người phụ nữ có nếp nhăn nơi khóe mắt, lúc trước chỉ có hai đường, mới có một năm rưỡi mà đã có thêm một đường nữa rồi. Cô hôn lên thái dương của bà, tươi cười nói: "Chúc mẹ ngủ ngon".
Dưới cái nhìn chăm chú của Lan Tú Cẩm, cô mở cửa phòng ra.
Đóng cửa phòng lại, tựa lưng lên trên cánh cửa, thu hồi ý cười trên khóe miệng lại. Cô nhắm mắt lại, giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mặt ngay cả cô cũng không hiểu là do đâu.
Lúc nước mắt chảy xuống khóe miệng, Lâm Phức Trăn nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang uốn khúc, từ tiết tấu đến lực đạo của tiếng bước chân đều rất theo tiết tấu: Đi về phía phòng hội nghị, đi về phía trung tâm thông báo tin tức, đi về phía ghế đàm phán...
Cô cẩn thận dè đặt mở cửa ra, rồi lại cẩn thận thò đầu ra ở chỗ khe cửa.
Bóng lưng trên hành lang uốn khúc giống như dáng vẻ mà cô nhìn thấy sau khi cô hiểu chuyện, dưới sự chống đỡ của cái gáy kia là một cái đầu sôi sục ý chí chiến đấu, sống lưng thẳng tắp, mái tóc ngắn mãi vẫn không vượt qua tai, độ cao của gót giày mãi sẽ không vượt quá 6 phân cũng không ít hơn 5 phân.
Nhìn qua bóng lưng ấy, nước mắtt không biết từ đâu tới lại theo khóe mắt thi nhau chảy xuống.
Không ai có lỗi cả.
"Lỗi chính là của dục vọng". Gia Chú nói.
Không, không đúng.
Gia Chú, là lỗi của sự cô đơn.
Lâm Mặc đã quá cô đơn, vừa hay Thu Linh Lung cũng cô đơn. Lâm Phức Trăn rất cô đơn, Liên Gia Chú cũng vẫn luôn cô đơn, có lẽ Lan Tú Cẩm, Phương Lục Kiều cũng cô đơn
Cho nên, lỗi đều do cô đơn mà ra.
Cô đơn làm cho trên người của con người ta mọc ra những cái gai, cô đơn khiến cho con người ta bắt đầu sống giống như một con nhím.
***
Màn hình giám sát trong phòng an ninh được chia ra thành 9 ô, hình ảnh hiện ra trên 9 ô ấy giống như bị cố định lại trong chớp mắt, tình huống này đã duy trì được gần nửa tiếng đồng hồ rồi.
Nhân viên an ninh vẫn luôn dán chặt mắt quan sát hình ảnh trên màn hình giám sát đang cố gắng đấu tranh với mí mắt nặng trĩu. Ngước lên, hệ thống camera giám sát giống như đang ngừng lại, mi mắt khép lại, lại ngước lên...
Lại ngước lên, ở vị trí ô vuông dưới góc trái của màn hình giám sát xuất hiện một bóng người lập tức khiến cho người nhân viên an ninh tỉnh cả ngủ. Phải biết là đại sứ Trung Quốc đang ở trong tòa nhà này đấy.
Nhìn rõ bóng người ở dưới góc trái, nhân viên an ninh mới thở ra một hơi thật nhẹ nhõm, đó là cậu Tiểu Pháp, cậu chủ nhỏ của trang viên này.
Nhưng mà sao đã trễ như vậy rồi mà cậu Tiểu Pháp vẫn còn chưa ngủ? Có phải là lại muốn hẹn hò cùng với thiên kim của nhà Đại Sứ, suy nghĩ này lập tức hiện ra trong đầu của người nhân viên an ninh.
Năm ngoái anh ta đã gặp qua một lần cảnh tượng thiên kim của Đại Sứ và cậu Tiểu Pháp đã trốn ở vườn hoa ngoài hầm rượu hẹn hò.
Hình ảnh đó cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ mặt đỏ tía tai. Giữa đêm mùa hạ, một khu vườn với trăm hoa đua nở, cô gái trẻ mặc chiếc váy ngủ rộng thùng thình ngồi ở chỗ thông gió của hầm rượu giáp với vườn hoa.
Chỗ thông gió vuông vức nhìn lại như một khung ảnh lớn, cô gái trẻ nghiêng người dựa trên ấy giống như một mỹ nhân được khảm vào trong khung ảnh, làn váy của mỹ nhân buông rũ xuống khung ảnh vuông ấy, bên cạnh đặt một ly rượu đỏ còn lại một nửa, xung quanh trăm hoa đua nở trông cực kỳ đẹp, làm cho người ta không cầm lòng được muốn bước tới gần.
Khi đó, mới đầu là mang theo tâm thái thưởng thức phong cảnh, anh ta đã bước lên trước mấy bước, ánh mắt dừng lại trên mặt của cô gái trẻ, nhận thấy được đôi môi ửng hồng hơi hé mở trên gương mặt của cô gái trẻ cùng với chiếc váy ngủ đang phồng lên là thể hiện cho cái gì. Trái tim đập loạn nhịp của anh ta trong thoáng cái đã bị xé thành hai nửa, một nửa nói với chính mình phải tránh đi, nửa kia lại nói với mình rằng ở trong đám cây cối um tùm này sẽ thành một nơi trú ẩn không tệ.
Cuối cùng số tiền lương hậu hĩnh đã chiếm được ưu thế, lúc từ đám bụi cây rời đi nửa ly rượu vang đỏ đặt bên bệ bị đầu ngón chân quấn trong làn váy vô tình va vào mà ngã ra, lại bị bàn tay của cô gái trẻ đẩy ra, cuối cùng thì rơi xuống đất. Rõ ràng kẻ đầu sỏ làm ly rượu vang rơi xuống đất là cảnh tượng bên trong làn váy của cô gái trẻ, người trốn dưới váy của cô gái trẻ là ai anh ta biết.
Mấy chục phút trước người đi vào hầm rượu cùng cô gái trẻ là cậu Tiểu Pháp, cô gái trẻ là Vianne, bạn của cậu Tiểu Pháp.
Khi đó phát hiện ấy khiến cho lòng anh ta cảm thấy rất kỳ quái, kỳ quái chính là ở chỗ cậu Tiểu Pháp và cô Vianne bất kể là đối với bên ngoài hay là đối với nội bộ bên trong cũng đều quả quyết họ chỉ là bạn tốt.
Hơn nữa hai người đó nhìn thế nào cũng cũng giống như kiểu mối quan hệ mà họ đã nói ấy.
Ngày hôm nay sau một năm, anh ta đã đại khái hiểu được rồi, nhưng nếu như muốn mỗi tháng nhận được phần tiền lương hậu hĩnh thì nhất định phải từng giây từng phút phải giữ vững tâm thái "Tôi chả nhìn thấy gì, tôi cũng chẳng biết gì sất".
Bóng đêm dày đặc, bóng người dưới góc trái màn hình giám sát đi qua hàng cây ngô đồng, bước chân thong thả trông giống như đang đi dạo giữa hàng cây.
Cậu Tiểu Pháp có thể làm một đám con gái say mê là có lý do của nó, chỉ từ điệu bộ đi qua hàng cây ngô đồng cũng đủ để cho đám con gái tỏa ra ánh mắt si mê rồi.
Nhưng anh ta khá tò mò chính là thứ trong tay cậu Tiểu Pháp đang cầm là cái gì? Vật cần thiết khi hẹn hò sao?
Như nghe được tiếng lòng của anh ta, Tiểu Pháp dừng chân lại.
Cậu Tiểu Pháp đứng trước cái thùng rác, giơ tay lên, đồ trong túi giấy đã nhanh gọn lẹ rơi hết vào trong thùng rác. Hiển nhiên đó không phải là vật cần thiết khi hẹn hò.
Vậy rốt cuộc là cái gì, quá đỗi tò mò, người nhân viên an ninh đã phóng to màn hình ở thùng rác lên, trong túi giấy nhạt màu lộ ra một nửa chiếc giày cao gót.
Thứ cậu Tiểu Pháp vất đi chính là giày cao gót, một đôi giày cao gót của con gái.
Chủ nhân của đôi giày cao gót là ai thì không biết được.
Từ phòng của Tiểu Pháp tới đây phải mất không dưới 20 phút đi bộ, tại sao lại phải đi một đoạn đường 20 phút để vất một đôi giày cao gót đi?
Đúng rồi.
"Tôi chả nhìn thấy gì, tôi cũng chẳng biết gì sất!" Anh ta lập tức đọc lại quy tắc nơi làm việc.
Đợi tới khi ánh mắt quay trở lại hình ảnh trên màn hình giám sát thì cậu Tiểu Pháp đã đứng ở dưới tàng cây ngô đồng, đang ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao, dáng vẻ ấy đẹp tới mức giống như con hạc đứng trên vách đá.
Tuyệt thế vô song.
Đóng màn hình camera dưới góc trái lại.
Cậu Tiểu Pháp muộn thế này rồi mà còn xuất hiện ở đó phải chăng là đang đợi đối tượng hẹn hò của câu ấy tới, hay là bầu trời sao nơi đó quá đẹp đã dẫn cậu ấy tới đây cũng không phải là chuyện mà một tên nhân viên an ninh như anh ta phải quan tâm.
MM
Hết chương 40!
Tệ thật, bị bắt quả tang rồi.
Làn váy trượt khỏi kẽ ngón tay, đứng thẳng lưng lên, thở ra môt hơi, cô cong khóe miệng lên, quay đầu lại, Lan Tú Cẩm và nữ trợ lý của bà đang đứng ở vị trí cách cô năm bước chân.
Độ cong của khóe miệng giương lên càng thêm sâu, độ cong đó cho dù ai nhìn thấy cũng đều sẽ cho là ngọt nào ngây thơ nhỉ.
Cô nói với người đối diện: "Mẹ".
Đây cũng không phải là lần đầu bị tóm, lần đầu bị tóm là khi Lâm Phức Trăn 18 tuổi.
Đêm đầu hạ năm 18 tuổi, cũng đang nghỉ phép trong khu vực của Liên Gia, cuối tuần hai nhà đang ở trên hòn đảo Caribeen, cô vừa rời khỏi phòng của Liên Gia Chú, nét ửng hồng trên mặt vẫn chưa tan hết, tim còn đang đập loạn nhịp.
Cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước, thì bỗng đâm sầm vào một bức tường người, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Vân Chương, đứng bên cạnh Diệp Vân Chương là Lan Tú Cẩm.
Trong nháy mắt đó lồng ngực như muốn nổ tung.
Phản ứng đầu tiên chính là che miệng lại, từ kẽ ngón tay phát ra tiếng ấp úng: Mẹ... Chú Diệp... hai người sao... sao...
Hiển nhiên Lan Tú Cẩm rất không hài lòng việc vào đêm khuya lại còn là đêm trước kỳ thi cuối kỳ còn đi dạo khắp nơi của cô, bà nghiêm mặt lại.
So với gương mặt nghiêm túc của Lan Tú Cẩm, thì vẻ mặt như cười như không của Diệp Vân Chương lại càng làm cho cô hoang mang hơn, phải biết là rất nhiều quà sinh nhật của cô đều là qua tay của Diệp Vân Chương, không phải Lan Tú Cẩm không muốn tốn thời gian chọn quà, mà là phần lớn quà bà chọn đều không hợp ý của cô.
So với thủ trưởng của mình thì Diệp Vân Chương lại càng hiểu rõ sở thích của cô hơn.
Khi đó nhìn Diệp Vân Chương đầu óc cô càng lúc càng hoang mang, miệng không ngừng nói: Con... con...
"Lâm Phức Trăn, con che miệng lại làm gì?" Vẻ mặt của Lan Tú Cẩm đanh lại: "Bỏ tay của con xuống".
Bỏ tay xuống, bỏ tay xuống... cô không dám đâu. Vừa rồi cô và Gia Chú đã làm chuyện xấu, đương nhiên chuyện xấu không phải là loại chuyện vào phòng ăn cắp, nhưng... nhưng chuyện thế này trong mắt của người lớn sẽ bị cho là làm chuyện xấu, nhưng... có lúc cô lại thích làm chuyến xấu ấy, cô thích Gia Chú híp mắt nhìn cô, cô thích chọc cho Gia Chú liên tiếp nói lời xấu xa, cô thích trên trán Gia Chú rơi từng giọt mô hôi xuống, cô lại càng thích bàn tay của Gia Chú luồn sâu vào trong tóc của cô hơn, tiếng "Tiểu Họa Mi" phát ra từ trong miệng anh dường như xuyên thẳng tới sâu thẳm trong linh hồn cô, yếu ớt mà kiên cường.
Gió đêm thổi giấc mơ ẩn náu trong đáy lòng đi, dưới ánh mắt của Diệp Vân Chương, dưới ánh mắt thân thiết của mẹ, nghĩ về tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng Gia Chú, cô thầm xấu hổ trong lòng, xấu hổ lại thêm hoang mang làm cho bàn tay khi đó càng bịt chặt hơn.
Thế là làm mọi chuyện lại càng thêm khả nghi hơn.
"Lâm Phức Trăn, bỏ tay ra. Còn nữa! vừa rồi con đã đi đâu?" Lan Tú Cẩm cất cao giọng.
"Mẹ... con... con..." Cô che miệng lại, một lòng một dạ muốn bỏ chạy, trốn trở lại phòng của Gia Chú, trách anh không nên vào thời điểm như vậy mê hoặc cô làm loại chuyện như vậy: Cậu nhìn đi lần này thì tốt rồi, bị bắt quả tang rồi đấy.
Chân vừa lùi về sau một bước thì sau lưng vang lên tiếng mở cửa, theo âm thanh ấy Lâm Phức Trăn nhìn thấy Liên Gia chú đang đứng dựa trên khung cửa.
Dựa người trên khung cửa, giọng điệu Liên Gia Chú nhẹ nhàng: "Dì ơi, con biết Lâm Phức Trăn vừa đi đâu đấy, con còn biết vì sao cô ấy vẫn luôn che miệng nữa đấy".
Gia Chú, bây giờ không phải là lúc chơi đùa, khi đó cô đã nghĩ như vậy.
Chàng trai với bộ não độc, có khi luôn làm cho cô giận tới nghiến răng kèn kẹt.
Ai ngờ ___
"Lâm Phức Trăn, mình đã sớm nói với cậu là ớt Mexico không thể đụng vào rồi, thế mà cậu lại không tin, lần này đã biết mình nói không sai rồi chứ? Vừa rồi mình còn biết Lâm Phức Trăn đã uống cạn sạch sữa bò trong tủ lạnh nhà mình". Giọng điệu của Liên Gai Chú hoàn toàn là cười trên sự đau khổ của người khác.
Mấy câu khẽ khàng của Liên Gia Chú đã trở thành: Con gái đêm khuya còn đi dạo dựa theo sự cố chấp và không tin vào suy nghĩ không chính đáng, cho là mạnh mẽ khi ăn ớt Mexico, vốn muốn sau khi nếm thử ớt Mexico sẽ phát biểu mấy câu đại loại như "Bọn họ đều là một đám chuyên tung chuyện giật gân", ai ngờ uy lực của ớt Mexico lại lớn tới như vậy, sau khi không biết làm sao chỉ có thể tìm sữa trong tủ lạnh để thoát khỏi tai hại do ớt Mexico mang lại, đây thực sự là một lần thử nghiệm không thành, thử nghiệm không thành đương nhiên càng ít người biết càng tốt, điều này cũng làm cho cô không cách nào giải thích được với mẹ mình việc cô đã đi đâu, với vì sao lại vẫn luôn che miệng suốt như vậy.
Lý do thế này nghe qua lại càng thấy phù hợp với tuổi và tính cách của cô.
Liên Gia Chú đã tìm cho cô một lý do không tệ khi vì sao vẫn cứ che miệng suốt như vậy.
Quả nhiên Lan Tú Cẩm đã chấp nhận lời nói dối của Liên Gia Chú, không chỉ tiếp nhận lời nói dối của Liên Gia Chú mà vẻ mặt bà còn biểu lộ đã nắm được dáng vẻ bất lực khó thấy được của con gái mình.
"Có muốn gọi bác sĩ không".
Cô lắc đầu, ánh mắt chuyển hướng về phía Diệp Vân Chương, dường như Diệp Vân Chương không dễ bị gạt như Lan Tú Cẩm.
Thế là khi đó Liên Gia Chú lại nói "Bây giờ nhìn mọi người có chút cảm giác của một nhà ba người, ngài bộ trưởng có muốn cân nhắc một chút không".
Khi đó lời này đã khiến Diệp Vân Chương trực tiếp nói lời từ biệt, cho dù trong lòng muốn nhưng có một vài chuyện thực chất cũng không có bất kỳ tiến triển nào, nên tránh vẫn phải tránh.
Thời khắc ấy Liên Gia Chú dựa trên khung cửa đã nhẹ nhàng nói ra lý do cô gái che chặt miệng còn đi dạo giữa đêm khuya khiến cho lòng Lâm Phức Trăn như có như không hiện lên nỗi hoảng sợ.
Hóa ra trong lúc bất tri bất giác Gia Chú đã đi ở phía trước cô rồi.
Trước lúc này cô vẫn cho rằng họ vẫn ở trên cùng một bậc thang, hóa ra không phải như vậy.
Hiện tại anh và cô 20 tuổi, phải chăng bọn họ có đang ở cùng trên một bậc thang hay không Lâm Phức Trăn cũng không biết nữa, nhưng có một điểm có thể khẳng định đó là cô sẽ không giống như khi 18 tuổi làm động tác che miệng lại nữa.
Cô đứng thẳng người, buông lỏng tay: "Thật tệ, bị tóm được rồi".
Hơi mất một chút sức, ba phần men say đổi thành tám phần.
Nhìn xem, mẹ của cô lại lập tức muốn bày ra vẻ mặt nghiêm túc rồi, nhưng bởi vì cảm giác áy náy tích tụ lại qua nhiều năm tháng, bây giờ ở ngay trước mặt trợ lý của mình, bộ dạng quát mắng cũng không được mà lời lẽ thân thiết cũng không được.
Cô liếm môi, nói: Con thực sự chỉ muốn uống một chút thôi, nhưng rượu thơm quá. Mẹ à, mẹ không biết là lén tới hầm rượu của chủ nhà lấy một chai là một chuyện thú vị thú vị cỡ nào đâu.
Dáng vẻ say rượu lảo đảo của cô con gái tròn 20 tuổi, dáng vẻ như thế này của cô đúng là không biết làm sao, không tiện thể hiện vẻ mặt nghiêm túc ra bên ngoài, chỉ có thể dùng cái cau mày để cho con gái của mình biết: Lâm Phức Trăn, con càng lớn càng không ra thể thống gì cả.
Cô lại liếm môi, giơ tay lên: "Đại sứ đại nhân, con xin thề, đây là lần cuối cùng con làm chuyện này".
Lời thề của cô đương nhiên là vô dụng, bởi vì thực ra tối nay cô không có lén lút đi tới hầm rượu của chủ nhà lấy trộm rượu, có thì cũng là chuyện của khi trước, không phải là đêm nay.
Nhìn qua cô, lông mày của Lan Tú Cẩm dần giãn ra, nhưng lại rất nhanh đã nhăn lại lần nữa, lần này đầu mày càng nhăn lại chặt hơn.
Lại... lại làm sao nữa vậy?
Theo ánh mắt của Lan Tú Cẩm, Lâm Phức Trăn nhìn thấy một đôi dép lê kiểu nam lộ ra dưới làn váy, vì để vội vàng quay trở lại phòng mình trước Lan Tú Cẩm mà khi rời khỏi phòng cô cũng không để ý tới chân mình mang cái gì nữa.
Giờ đây đang đi trên chân của cô là đôi dép lê của Liên Gia Chú.
Thử thách mới lại đặt ra trước mắt rồi.
Cô kéo làn váy của mình lên, thấy rõ mồn một đôi dép lê kiểu nam ấy, đôi dép lê kiểu nam cỡ lớn sẫm màu để lộ nửa cổ chân ra ngoài làm tôn lên bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô, dưới ánh sáng nhu hòa yếu ớt trông lại càng đẹp vô cùng.
Cô nheo mắt lại, giọng điệu mang theo chút tự mãn, đắc ý nói: "Mẹ ơi, đôi dép lê của Gia Chú mang ở trên chân con nhìn rất đẹp, đúng không?"
"Lâm Phức Trăn!"
"Sao ạ?" Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt như khó hiểu.
Cô gái trẻ nửa đêm canh ba lén lút đi trộm rượu, trên chân lại mang đôi dép của con trai làm cho người phụ nữ có thói quen nghiêm túc cảm thấy vô cùng không vừa lòng, lại không tiện bùng phát ra ở trước mặt trợ lý của mình.
May mắn là nữ trợ lý này là một người nhanh nhạy, sau khi tìm một cái cớ thì chưa tới thời gian một phút đã chạy mất không thấy bóng dáng đâu rồi.
Còn cô dường như cuối cùng cũng thăm dò ra được từ trên sắc mặt của mẹ mình.
Như bỗng ngộ ra, mỉm cười: Đại sứ đại nhân, không phải lúc trước mẹ bảo con phải cư xử nghiêm túc đối với tình cảm sao? Mẹ à, tối nay cảm giác của con vô cùng tốt, vì vậy con đã cố ý đợi trong phòng của Gia Chú một lúc, trong lòng nghĩ nói không chừng thời gian khi đó có thể phát triển tình yêu với Gia Chú.
Lời này rất phù hợp với chủ nghĩa tinh thần lãng mạn không thể thiếu trong cuộc sống của nước Pháp.
Cô khẽ cười, nhìn Lan Tú Cẩm, cứ nhìn tới khi vẻ mặt của bà dịu xuống.
Thế là ngay sau đó.
"Đi thay đồ đi, nhớ tắm nước nóng đấy".
"Vâng thưa mẹ". Cô tiến lên chủ động đưa tay ra, ôm lấy người phụ nữ có nếp nhăn nơi khóe mắt, lúc trước chỉ có hai đường, mới có một năm rưỡi mà đã có thêm một đường nữa rồi. Cô hôn lên thái dương của bà, tươi cười nói: "Chúc mẹ ngủ ngon".
Dưới cái nhìn chăm chú của Lan Tú Cẩm, cô mở cửa phòng ra.
Đóng cửa phòng lại, tựa lưng lên trên cánh cửa, thu hồi ý cười trên khóe miệng lại. Cô nhắm mắt lại, giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mặt ngay cả cô cũng không hiểu là do đâu.
Lúc nước mắt chảy xuống khóe miệng, Lâm Phức Trăn nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang uốn khúc, từ tiết tấu đến lực đạo của tiếng bước chân đều rất theo tiết tấu: Đi về phía phòng hội nghị, đi về phía trung tâm thông báo tin tức, đi về phía ghế đàm phán...
Cô cẩn thận dè đặt mở cửa ra, rồi lại cẩn thận thò đầu ra ở chỗ khe cửa.
Bóng lưng trên hành lang uốn khúc giống như dáng vẻ mà cô nhìn thấy sau khi cô hiểu chuyện, dưới sự chống đỡ của cái gáy kia là một cái đầu sôi sục ý chí chiến đấu, sống lưng thẳng tắp, mái tóc ngắn mãi vẫn không vượt qua tai, độ cao của gót giày mãi sẽ không vượt quá 6 phân cũng không ít hơn 5 phân.
Nhìn qua bóng lưng ấy, nước mắtt không biết từ đâu tới lại theo khóe mắt thi nhau chảy xuống.
Không ai có lỗi cả.
"Lỗi chính là của dục vọng". Gia Chú nói.
Không, không đúng.
Gia Chú, là lỗi của sự cô đơn.
Lâm Mặc đã quá cô đơn, vừa hay Thu Linh Lung cũng cô đơn. Lâm Phức Trăn rất cô đơn, Liên Gia Chú cũng vẫn luôn cô đơn, có lẽ Lan Tú Cẩm, Phương Lục Kiều cũng cô đơn
Cho nên, lỗi đều do cô đơn mà ra.
Cô đơn làm cho trên người của con người ta mọc ra những cái gai, cô đơn khiến cho con người ta bắt đầu sống giống như một con nhím.
***
Màn hình giám sát trong phòng an ninh được chia ra thành 9 ô, hình ảnh hiện ra trên 9 ô ấy giống như bị cố định lại trong chớp mắt, tình huống này đã duy trì được gần nửa tiếng đồng hồ rồi.
Nhân viên an ninh vẫn luôn dán chặt mắt quan sát hình ảnh trên màn hình giám sát đang cố gắng đấu tranh với mí mắt nặng trĩu. Ngước lên, hệ thống camera giám sát giống như đang ngừng lại, mi mắt khép lại, lại ngước lên...
Lại ngước lên, ở vị trí ô vuông dưới góc trái của màn hình giám sát xuất hiện một bóng người lập tức khiến cho người nhân viên an ninh tỉnh cả ngủ. Phải biết là đại sứ Trung Quốc đang ở trong tòa nhà này đấy.
Nhìn rõ bóng người ở dưới góc trái, nhân viên an ninh mới thở ra một hơi thật nhẹ nhõm, đó là cậu Tiểu Pháp, cậu chủ nhỏ của trang viên này.
Nhưng mà sao đã trễ như vậy rồi mà cậu Tiểu Pháp vẫn còn chưa ngủ? Có phải là lại muốn hẹn hò cùng với thiên kim của nhà Đại Sứ, suy nghĩ này lập tức hiện ra trong đầu của người nhân viên an ninh.
Năm ngoái anh ta đã gặp qua một lần cảnh tượng thiên kim của Đại Sứ và cậu Tiểu Pháp đã trốn ở vườn hoa ngoài hầm rượu hẹn hò.
Hình ảnh đó cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ mặt đỏ tía tai. Giữa đêm mùa hạ, một khu vườn với trăm hoa đua nở, cô gái trẻ mặc chiếc váy ngủ rộng thùng thình ngồi ở chỗ thông gió của hầm rượu giáp với vườn hoa.
Chỗ thông gió vuông vức nhìn lại như một khung ảnh lớn, cô gái trẻ nghiêng người dựa trên ấy giống như một mỹ nhân được khảm vào trong khung ảnh, làn váy của mỹ nhân buông rũ xuống khung ảnh vuông ấy, bên cạnh đặt một ly rượu đỏ còn lại một nửa, xung quanh trăm hoa đua nở trông cực kỳ đẹp, làm cho người ta không cầm lòng được muốn bước tới gần.
Khi đó, mới đầu là mang theo tâm thái thưởng thức phong cảnh, anh ta đã bước lên trước mấy bước, ánh mắt dừng lại trên mặt của cô gái trẻ, nhận thấy được đôi môi ửng hồng hơi hé mở trên gương mặt của cô gái trẻ cùng với chiếc váy ngủ đang phồng lên là thể hiện cho cái gì. Trái tim đập loạn nhịp của anh ta trong thoáng cái đã bị xé thành hai nửa, một nửa nói với chính mình phải tránh đi, nửa kia lại nói với mình rằng ở trong đám cây cối um tùm này sẽ thành một nơi trú ẩn không tệ.
Cuối cùng số tiền lương hậu hĩnh đã chiếm được ưu thế, lúc từ đám bụi cây rời đi nửa ly rượu vang đỏ đặt bên bệ bị đầu ngón chân quấn trong làn váy vô tình va vào mà ngã ra, lại bị bàn tay của cô gái trẻ đẩy ra, cuối cùng thì rơi xuống đất. Rõ ràng kẻ đầu sỏ làm ly rượu vang rơi xuống đất là cảnh tượng bên trong làn váy của cô gái trẻ, người trốn dưới váy của cô gái trẻ là ai anh ta biết.
Mấy chục phút trước người đi vào hầm rượu cùng cô gái trẻ là cậu Tiểu Pháp, cô gái trẻ là Vianne, bạn của cậu Tiểu Pháp.
Khi đó phát hiện ấy khiến cho lòng anh ta cảm thấy rất kỳ quái, kỳ quái chính là ở chỗ cậu Tiểu Pháp và cô Vianne bất kể là đối với bên ngoài hay là đối với nội bộ bên trong cũng đều quả quyết họ chỉ là bạn tốt.
Hơn nữa hai người đó nhìn thế nào cũng cũng giống như kiểu mối quan hệ mà họ đã nói ấy.
Ngày hôm nay sau một năm, anh ta đã đại khái hiểu được rồi, nhưng nếu như muốn mỗi tháng nhận được phần tiền lương hậu hĩnh thì nhất định phải từng giây từng phút phải giữ vững tâm thái "Tôi chả nhìn thấy gì, tôi cũng chẳng biết gì sất".
Bóng đêm dày đặc, bóng người dưới góc trái màn hình giám sát đi qua hàng cây ngô đồng, bước chân thong thả trông giống như đang đi dạo giữa hàng cây.
Cậu Tiểu Pháp có thể làm một đám con gái say mê là có lý do của nó, chỉ từ điệu bộ đi qua hàng cây ngô đồng cũng đủ để cho đám con gái tỏa ra ánh mắt si mê rồi.
Nhưng anh ta khá tò mò chính là thứ trong tay cậu Tiểu Pháp đang cầm là cái gì? Vật cần thiết khi hẹn hò sao?
Như nghe được tiếng lòng của anh ta, Tiểu Pháp dừng chân lại.
Cậu Tiểu Pháp đứng trước cái thùng rác, giơ tay lên, đồ trong túi giấy đã nhanh gọn lẹ rơi hết vào trong thùng rác. Hiển nhiên đó không phải là vật cần thiết khi hẹn hò.
Vậy rốt cuộc là cái gì, quá đỗi tò mò, người nhân viên an ninh đã phóng to màn hình ở thùng rác lên, trong túi giấy nhạt màu lộ ra một nửa chiếc giày cao gót.
Thứ cậu Tiểu Pháp vất đi chính là giày cao gót, một đôi giày cao gót của con gái.
Chủ nhân của đôi giày cao gót là ai thì không biết được.
Từ phòng của Tiểu Pháp tới đây phải mất không dưới 20 phút đi bộ, tại sao lại phải đi một đoạn đường 20 phút để vất một đôi giày cao gót đi?
Đúng rồi.
"Tôi chả nhìn thấy gì, tôi cũng chẳng biết gì sất!" Anh ta lập tức đọc lại quy tắc nơi làm việc.
Đợi tới khi ánh mắt quay trở lại hình ảnh trên màn hình giám sát thì cậu Tiểu Pháp đã đứng ở dưới tàng cây ngô đồng, đang ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao, dáng vẻ ấy đẹp tới mức giống như con hạc đứng trên vách đá.
Tuyệt thế vô song.
Đóng màn hình camera dưới góc trái lại.
Cậu Tiểu Pháp muộn thế này rồi mà còn xuất hiện ở đó phải chăng là đang đợi đối tượng hẹn hò của câu ấy tới, hay là bầu trời sao nơi đó quá đẹp đã dẫn cậu ấy tới đây cũng không phải là chuyện mà một tên nhân viên an ninh như anh ta phải quan tâm.
MM
Hết chương 40!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.