Lục Nguyệt Vu Yến

Chương 1

Tiểu Ngư

13/06/2017

Khoảng 100 năm trở lại đây, phía Tây Đại Đô Thành có một ngôi miếu rất linh. Có điều nơi này đường đi khó khăn, tuy không thể dùng một câu "muôn vạn trắc trở" để mô tả, nhưng nói trèo núi lội suối cũng không quá.

Trước đó vài ngày ngôi miếu mặc dù đổ nát, tượng đất sâu mọt bu quanh nhưng hương quả cũng được coi là đầy đủ, mỗi ngày đều có màn thầu nhân thịt thơm ngon nóng hổi, quả dại quanh năm không thiếu. Cỏ dại quanh miếu cũng được dân chúng nhổ trụi.

Lại nghe nói vài tháng trước nhi nữ của tri huyện đại nhân bị mất tích, theo như tình hình lúc đó thì chính xác một trăm phần trăm là bị tên biến thái luyến đồng bắt cóc đi mất, lúc đó hầu như đứa trẻ nào trở về cũng là hồn rìa khỏi xác thương tích đầy mình. Phu nhân tri huyện khóc đến bạc đầu, tri huyện đại nhân cũng chỉ biết đỏ mắt dậm chân quát mắng lính tuần tra phủ.

Vài ngày trôi qua vẫn chưa có tung tích con gái, tri huyện đại nhân vẫn bám riết sát sao dấu vết xót lại để truy tìm tên biến thái, phu nhân khóc xong rồi ngất, tỉnh lại khóc rồi lại ngất. Cứ như thế lặp lại trong vô vọng cho đến khi tâm tình dồn nén không biết xả đâu cho hết liền tìm đến ngôi miếu nhỏ nơi hoang vu này mà cầu khấn. Lúc đó Lục Nguyệt ngồi trên đầu trượng đất của mình ngặm quả dại, thầm than số kiếp thần không phải thần quỷ không phải quỷ của bản thân thì bị tiếng kêu khóc của phu nhân tri huyện quấy nhiễu

Nàng đi lại ở nhân giới cũng đã gần trăm năm, có nổi khổ nào còn chưa thấy qua. Nếu là trước kia thâý cảnh đau lòng này có lẽ cũng kìm lòng không được mà rơi nước mắt theo, chỉ tiếc thời gian cũng làm tâm nàng tĩnh lặng không ít. May mắn chữ thiện vẫn không bị cái vô tình lấn át, nhưng nghĩ lại nếu nàng vô tình thì trăm năm nay cũng khó giữ được hồn phách còn nguyên vẹn. Lúc đó Lục Nguyệt bỏ lại tiếng kêu khóc phía sau bay nhanh vào sâu trong núi, Lục Nguyệt không phải thần cơ diệu toán, pháp thuật cũng chẳng cao siêu. Nàng chẳng qua cũng chỉ là một tử hồn thì đi đâu tìm được tên biến thái chứ. Nàng là đi tìm thổ địa

- Y Phong ... Y Phong... Ngươi có ở đây không?

Một nam tử khoác lam y từ trên cây nhảy xuống

- Lục Nguyệt a, ngươi lại muốn đi sinh sự phải không

Lục Nguyệt cười hì hì

- Nào có, ta là đến đưa ngươi quả dại nha. Dạo này bách tín Đại Đô Thành an cư lạc nghiệp, sinh sống cũng tốt lắm, người đến miếu của ta cũng ngày càng ít đi. Aizz

Y Phong chán ghét nhìn quả dại trên tay nàng, cuối cùng vẫn cầm lấy chùi chùi lên vạt áo cắn mạnh xuống

- Ta nói ngươi... có phải ở đây gần trăm năm liền coi ta như hạng tiểu quỷ nhà ngươi. Thiên hạ chúng sinh bình an chẳng phải là điều khiến đại tiên ta vui mừng hay sao. Ngươi lại nói bằng cái giọng rầu rỉ như hận không thể gieo một chút thiên tai vậy

Lục Nguyệt sau lưng hắn bĩu môi, quay phắt lại là đôi mắt long lanh

- Đúng đúng đúng... ta sao có thể coi thường cái nhân phẩm này của ngươi. Nhưng là chúng ta cũng đã vài năm ăn quả dại, đến lưỡi của ta cũng đắng chát rồi

- Hôm nay ta có một mối làm ăn lớn muốn đến bàn bạc cùng ngươi. Dạo gần đây cái tên biến thái mà ngươi nói vẫn không ngừng tay. Bị qủy đầu cùng các quỷ sai liên tục viếng thăm chắc cũng không khiến ngươi vui vẻ gì

Y Phong gườm mắt

- Hừ, nói quanh nói co. Tóm lại ngươi vẫn là muốn nhúng tay tận lực cho tri huyện một cái công đạo chứ gì

- Haha... cái gì cũng không qua mắt được ngươi. Tri Huyện là một vị quan tốt, ông ta thương yêu vợ con như vậy ở thời đại này cũng coi như là một nam nhân tốt. Huống hồ sau khi giúp ông ta tìm được tên biến thái chúng ta lại không cần ăn cái quả dại này qua ngày nữa

Thật ra Lục Nguyệt cũng không nghe được tri huyện phu nhân hứa sẽ dâng cái gì cho ngôi miếu tồi tàn này của nàng. Chẳng qua cũng chỉ là nhấc tay chi lao. Có Y Phong giúp đỡ rất nhanh tìm được vị trí của tên biến thái. Lục Nguyệt tuy là tử hồn nhưng nàng đã hưởng hương quả trăm năm, tiếp xúc với sự vật coi như chuyện dễ dàng. Nàng động tay động chân, giúp tri huyện tìm ra manh mối cứu được mười mấy đứa trẻ trở về, ngày càng được bách tín Đại Đô Thành tung hô, con đường làm quan theo đó rộng mở. Sau đó tri huyện phu nhân cũng vui mừng không quên chung tay góp một chút bạc tu sửa lại tượng đất, chắp vá chổ đổ nát. Hằng ngày nàng cũng có thịt ăn rất chi là tốt. Y Phong cũng được hưởng ké nên hắn không dùng con mắt viên đạn nhìn nàng nữa

.

Trăng treo cao trên đỉnh núi, Lục Nguyết trú hồn bên trong tượng đất mới được tu sữa hít lấy hít để hương khói chẳng khác nào đang hít ma túy

A... các bạn độc giả đang thắc mắc vì sao ta lại biết cụm từ "ma túy" kìa. Ngư Ngư, ngươi mau giải thích

Khụ... Thật ra lúc sinh thời Lục Nguyệt là người của thế kỉ 21, sau khi tốt nghiệp trung cấp dược liền thất nghiệp cứ bình bình an an vài năm làm chân chạy vặt cố gắng mở được một cửa hàng đông y. Cuộc sống khấm khá cũng tốt lắm, đối với Lục Nguyệt có đủ khả năng phụng dưỡng, cho cha mẹ vui vẻ chính là ước nguyện của nàng. Nhưng cuộc đời ngắn ngủi, Lục Nguyệt không ngờ mệnh của nàng lại ngắn như vậy.

Ngày đó vừa qua sinh thần ba mươi tuổi sáu ngày, nàng cùng các đồng nghiệp đi thực nghiệm các loại dược thảo. Khi còn đi học, sinh viên chỉ có thể nhìn các loại dược thảo đã được phơi khô, học thuộc tên và ghi nhớ hình dáng của chúng. Các loại dược thực được trồng trong khuôn viên trường so với kiến thức dược thảo thực tế quá ít ỏi. Lần này đi quả thật là một ngày nắng rất đẹp, nên Lục Nguyệt chẳng thể ngờ nàng lại bị sét đánh chết

Sau vệt chớp nhoáng trên bầu trời, Lục Nguyệt vẫn tưởng nàng sẽ như một khối không khí loãng nhìn thân thể cháy đen của mình tưởng niệm, nhưng thực không ngờ lại ơ một nơi thập phần ồn ào, thập phần hoang dã này nhìn hồn hồn phách phách chen chúc nhau chạy trốn

Bên cạnh thi thể đen thui của Lục Nguyệt là một thiếu niên trên dưới hai mươi, tứ chi dang rộng, thân thể không hề sứt sẹo rách nát như Lục Nguyệt bên cạnh.

Lục Nguyệt nhìn đến gương mặt liền há miệng thở gấp, chỉ có thể nói tuyệt phẩm nhân gian. Mỹ mạo này ắt hẳn là khiến chúng sinh điên đảo, vạn vật căm hờn. Thảo nào lại bạc mệnh như vậy.



A... Nhưng sao không thấy hồn cậu ta nha. Nhưng lúc này không phải là lúc để nàng cảm thán , Lục Nguyệt kéo một tử hồn đang cắm đầu chạy hỏi dồn

- Này, này... chúng ta... đều chết rồi?

Tử hồn nhìn nàng như con ma điên

- Ngươi không phải bị sét đánh cho hư não rồi chứ..

Bởi vì tử hồn nọ không dừng lại mà vẫn tiếp tục chạy, nên nàng đành phải vừa chạy theo vừa hỏi hắn

- Chúng ta bây giờ là đang chạy đi đâu, không phải là đợi đầu trâu mặt ngựa đến dẫn về quỷ môn quan sao?

Tử hồn mặc dù đang chạy trối chết vẫn bát quái một phen

- Ngươi còn chưa biết gì sao... bởi vì ma tôn hồi sinh chuyển kiếp, sét đánh không ngừng. Ta cũng không rõ lắm, nghe phong phanh là hắn đã xé rách thời không làm nhiễu loạn không gian. Hiện tại quỷ sai định hồn sấp mặt cũng không kịp, nên chúng ta liền chạy

Trong đầu Lục Nguyệt là một mớ bòng bong, nhưng cái thời điểm rối loạn này cũng không thể kéo hắn ngồi xuống uống rượu mà hỏi rõ ngọn ngành

- Nhưng vì sao phải trốn, chẳng phải là nên xuống địa phủ đầu thai sao

Mặt tử hồn thoáng nét buồn

- Ngươi muốn đi đầu thai thì không cần chạy theo, ta vì là còn lưu luyến nhân thân

Sự việc xảy ra quá nhanh, Lục Nguyệt nghe tử hồn nói trong lòng liền chùn xuống, đương nhiên nàng cũng quyến luyến nhân thân. Nàng muốn nhìn thấy cha mẹ, muốn kề cạnh bên họ.

Nhưng Lục Nguyệt lại không ngờ lần thứ ba, cái nơi quái quỷ này vốn không phải thời đại nàng sống. Ngay cả tâm nguyện muốn nhìn thấy cha mẹ của nàng cũng tiêu tán. Hiện tại bản thân lại lâm vào những tử hồn bị truy nã, nếu biết trước như vậy lúc đó nàng đã đứng yên ở đó chờ quỷ sai đến dắt đi rồi. Bây giờ thì tốt lắm, nếu bị bắt được nàng cũng bị quy vào hàng tội phạm bỏ trốn. Có khi lại bị cho đầu thai vào đường súc sinh, ngạ quỷ không chừng

Lục Nguyệt cứ thế trốn chui trốn nhũi thấm thoát cũng đã trăm năm, có lúc nàng nghĩ Diêm Vương công việc bận bịu lắm chăng, sao lại để một tử hồn như nàng sống ngoài vòng pháp luật như vậy. Có lúc nàng cũng mong bị bắt được, sau đó trải qua từng kiếp từng kiếp, quên đi rồi lại bắt đầu. Nhưng dường như Diêm Vương cố ý để nàng tự do tự tại, có lẽ đối với ông ta thêm một việc chi bằng bớt một việc, nàng cũng là một tử hồn an phận. Chết cũng đã chết, vậy mà quỷ môn quan một lần nàng cũng chưa được đi dạo qua

Chuyện cũ đến đây cũng hết rồi, hiện tại bên ngoài trời mưa rất lớn. May mắn là chổ ở của nàng đã được tu sữa, mặc dù làm tử hồn không ốm không đau nhưng có chốn về cũng khiến người ta yên tâm lắm

Đùng Đoàng...

Tiếng sét làm Lục Nguyệt giật hồn, ngừng lại việc hít ma túy. Tự nhiên nàng có cảm giác không yên, tựa như cái ngày nàng chết, tiếng sét cũng đinh tai khác thường như vậy. Liên tục không ngừng nghỉ

Bên ngoài cửa miếu có tiếng động, thì ra là một nam nhân. Chuyện này nàng nhìn thấy cũng không phải lần đầu tiên. Lúc ngôi miếu này mới dựng cũng có rất nhiều ăn mày, người lạc đường trú ở trong miếu của nàng. Lâu lâu cũng có vài hiệp khách dừng lại chữa thương, đủ mọi tình cảnh

Nam nhân đầu tóc ướt nhẹp bết vào gò má, sắc mặt trắng bệt tựa như người chết. So với hồn ma như nàng, cái loại xác sống này càng khiến người ta kinh sợ hơn.

Hắn ngồi tựa vào cột gỗ, nhắm mắt như đang dưỡng thần. Lục Nguyệt cảm thấy lạ lùng, nhìn bộ dáng như sắp chết đói vậy mà thấy con gà nướng đang được thắp hương cũng không thèm đếm xỉa

Lục Nguyệt nhìn chán, lại tiếp tục đưa mũi hít hà. Cũng bởi vì nàng nhắm mắt nhắm mũi hít như đang phê cần nên chẳng hề biết rằng nam nhân như người chết kia nhếch môi cười mỉa bộ dáng thô lổ của nàng

Nhan tàn... Lục Nguyệt muốn hiện thân ăn sạch con gà kia, mặc dù tử hồn nàng vẫn có vị giác như người sống. Trời mưa không dứt, thiên lôi lại cứ dè miếu nhỏ của nàng mà đánh. Cái tên nam nhân kia có lẽ đợi đến sáng mai mới rời khỏi. Không lẽ con gà nướng này đợi đến khi nguội lạnh nàng mới được ăn sao

Đột nhiên nam nhân cựa người nhúc nhích, bản tính tham ăn của Lục Nguyệt nổi dậy, liền đưa tay che lại đĩa gà, vẻ mặt như sợ bị cướp mất thức ăn

Nam nhân chán ghét phun ra một câu ngập ý kinh thường

- Bổn tọa mới không thèm để ý đến cái hương quả của cái miếu rách nát nhà ngươi

Lục Nguyệt trợn mắt

- Ngươi... nhìn thấy ta sao



Nam nhân hừ lạnh một tiếng xem như trả lời

Lục Nguyệt kinh hoàng nhìn hắn, nàng là tử hồn chỉ có người sắp chết hoặc người chết mới có thể nhìn thấy nàng. Trừ phi nàng tự hiện thân hắn không thể nhìn thấy

Khoan đã. Hắn vừa nói gì ?

Cái miếu rách nát

- Miếu rách nát cũng không dung ngươi. Cút khỏi nhà của ta. Hừ!

Lục Nguyệt vung tay, gió lốc nổi lên. Rơm rạ bay toán loạn, chuông đồng trước cửa miếu kêu leng keng không ngừng, nàng quạt bay luôn cả cái cái keo úp trong chén nhỏ.

Cái chén bị gió cuốn bay đập mạnh vào đầu nam nhân, nghe một tiếng "cốp". Vậy mà biểu cảm trên mặt vẫn cứng ngắt như trước, có điều sắc mặt cũng đen đi mấy phần.

Nam nhân bỗng nhiên đứng dậy đi về phía Lục Nguyệt, sắc mặt hắn âm trầm như tu la. Thân ảnh gầy yếu đi ngược gió nhưng chẳng hề suy chuyển. Lục Nguyết bất giác nổi da gà, hiện tại mới cảm thấy có vẻ như bản thân đã trêu chọc nhầm vị đại yêu quái nào đó rồi

Vốn nghĩ người này là hồn ăn hồn. đoạt xác hồi dương trái với đạo trời nên nàng mới không nương tay, nghĩ rằng cái pháp thuật nhỏ nhoi có thể thổi bay hắn thực không ngờ lại mang họa vào thân nha

Trang phục trên người nam nhân sớm đã bị kiếm chém có phần tơi tả nay lại bị gió quất cơ hồ muốn tan nát mảnh vải. Hắn dùng bàn tay lạnh lẽo bóp lấy cổ họng Lục Nguyệt, nhanh đến mức nàng không kịp phản ứng

- Một tiểu yêu nhãi nhép lại muốn cho bổn tọa xem sắc mặt. Đừng nói cái miếu này của ngươi. Ngay cả bản thân ngươi từ trên xuống dưới có chổ nào không phải là của bổn tọa. Lại dám nói "cút" với ta. Lá gan cũng lớn lắm

Lục Nguyệt cảm thấy chỉ cần hắn bóp mạnh một chút nữa, nàng liền hồn tiêu phách tán. Nếu sớm biết có ngày này nàng đã sớm đầu thai rồi. Huhu...

Không ! Chết chẳng qua là kết thúc một kiếp người, hồn tiêu phách tán thì sẽ biến mất. Biến mất mãi mãi, Lục Nguyệt không muốn biến mất

Roẹt ... Roẹt

Bởi sợ hãi, Lục Nguyệt cơ hồ muốn thổi bay cả ngôi miếu. May mắn người trước mặt buông tay

Lục Nguyệt tự cứu được cái mạng nhỏ chưa kịp thở phào quỳ phụp xuống, đối mặt là cái bộ phận làm mờ trong jav kia. Máu trên mặt chưa kịp tan ra lại dồn lên

- Ngươi... cái đồ biến thái... Ch*m của ngươi hại chết con mắt của ta. Đồ ch*m nhỏ xấu xí....

Nam nhân đứng ngẩn tò te một lúc, hắn cảm thấy chuyện khoe ch*m không có gì đáng mất mặt. Quan trọng là tiểu quỷ này nói gì?

Ch*m nhỏ....

Nhỏ

Nhỏ

Nhỏ

Đột nhiên hắn cảm thấy quả thật hồn tiêu phách tán còn nhẹ lắm

Nam nhân xoay lưng bình tĩnh bước ra khỏi miếu. Sát phong làm y phục hắn rách nát tơi tả, lộ ra bộ ngực gầy nhom cũng dàn xương sườn đều đặn, trên da có vết kiếm chém sâu hoắm, máu tựa hồ đông đặc không thể chảy ra nữa

Phía dưới lưng quần ... khụ ... cực kì mát mẻ

Nam nhân vừa bước ra khỏi miếu, vệt sét liền đánh thẳng xuống liên tục xung quanh hắn. Ngôi miếu mới được tu sửa lại trở nên tồi tàn rách nát như thưở ban đầu

Quan trọng là đạo thiên lôi đã đánh tới tượng đất, nơi trú ngụ của Lục Nguyệt suốt trăm năm nay. Đánh nát vụn hòa vào nước mưa chỉ còn lại như một vũng bùn đất

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Nguyệt Vu Yến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook