Quyển 1 - Chương 2: Duyên kinh
Quế Viên Bát Bảo
14/03/2016
Chiếc thìa dài đập vào viền chảo, vang lên một tiếng ‘đinh’ nho nhỏ, Bát Nguyệt giật mình kinh hãi, vội vàng hoàn hồn. Tờ giấy công thức trong tay đã ướt đẫm mồ hôi, đường nàng làm ra dựa trên phối liệu như được viết thật giống như người nọ nói, là nữ nhân yêu diễm phóng đãng nhất trên giường, chỉ cần ngửi thấy nhiệt độ của đầu lưỡi liền quấn quít gắt gao.
Nhiệt tình kia khiến người ta không thể chống đỡ nổi, liếm một chút thần hồn đã điên đảo.
Màn đêm sâu thẳm giống như mùi ngọt thần bí khó lường này. Thi thoảng truyền đến tiếng chó sủa, xen lẫn trong đó là một hai tiếng kêu gào. Vân Bát nguyệt lắng tai nghe, đúng thế, là tiếng động vật kêu gào. Nàng nhảy dựng lên, chạy vài bước đã tới dưới cây đại thụ ngoài cửa.
Gà trong nhà luôn bị chồn ăn vụng, cho nên Vân Bát Nguyệt mượn bẫy thú của nhà săn bắn bên cạnh, nhưng vừa nheo mắt nhìn kĩ, đống trắng tuyết ẩn hiện trong bóng tối như mực, rõ ràng là một tiểu hồ ly.
“Ơ? Ngươi từ đâu tới đây?” Hồ ly bộ dạng xinh đẹp, tất nhiên nhận sự đối đãi khác với chồn. Vân Bát Nguyệt cảm thấy đau lòng, ôm lấy bông tuyết lông tròn mềm mại vào lòng, rút khăn tay từ vạt áo, quấn miệng viết thương cho nó.
“May mà không bị thương nặng.” Bát Nguyệt thì thào tự nói. Không để ý thấy ánh trăng trên đầu bị che khuất, hiện ra một bóng đen thật dài.
Vừa muốn vào phòng, ngẩng đầu lên đã sợ tới mức ngã nhào xuống đất: “A a a a a…”
Trước mặt là một thiếu niên mặc áo trắng như tuyết, tóc dài buông thõng tới hông, một đôi mắt phượng bảo quang lưu chuyển, mơ hồ màu ngọc bích nhàn nhạt như u hỏa.
“Yêu quái a…” Vân Bát Nguyệt trợn mắt há mồm nhìn hắn, chẳng lẽ, đây là hồ ly báo ân trong truyền thuyết ư?
Nhưng bẫy thú là nàng đặt, nàng với nó, không có ân, chỉ có thù.
“Ngươi đừng hại ta.” Vân Bát Nguyệt lùi về sau hai bước, quả bóng nhung mềm trong lòng cựa quậy lộn xộn, ánh mắt nàng dại ra, nhìn nhìn hồ ly, lại nhìn thiếu niên, thì ra không phải một người à?
Thật thần kì, sao lại giống nhau như vậy?
“Ngươi cứu Cầu Cầu?” Thiếu niên nhìn hồ ly, khẽ hất cằm.
“Ừm.” Vân Bát Nguyệt ậm ừ, không dám nói thực ra bẫy thú cũng là của nàng.
Thiếu niên nửa ngày không mở lời, Vân Bát Nguyệt lén lút ngắm hắn, hắn tựa như đang suy nghĩ điều gì: “Rõ ràng là người tốt, sao lại làm ra thứ đường hại người này?”
“Đường làm sao có thể hại người?” Bát Nguyệt thốt ra.
“Ngươi không biết cái gì à.” Thiếu niên hướng nàng vươn tay, “Đưa Cầu Cầu cho ta, đa tạ ngươi.”
Vân Bát Nguyệt không hề nghi ngờ chủ nhân của nó là hắn, bởi vì một người một thú này, căn bản chính là mặt vợ chồng. Nhưng nàng muốn hỏi cho rõ, ôm Cầu Cầu lùi lại một chút: “Ngươi… ngươi nói nốt chuyện vừa rồi đã.”
Thiếu niên thấy nàng trốn, mày rậm nhíu lại, có vẻ hờn giận: “Ngươi nghĩ ta đến nơi quỷ quái này làm gì? Là vì giết ngươi! Nếu không phải thấy ngươi cứu Cầu Cầu, sao có thể thừa hơi nói chuyện với ngươi chứ!”
Vân Bát Nguyệt bị hắn dọa đến ngây người: “Vì sao muốn giết ta?”
“Công thức làm đường này, có phải do một tên lưu manh mắt hoa đào đưa cho ngươi không?”
“Đúng vậy…”
“Hắn không có lòng tốt, muốn hại ngươi chết!” Thiếu niên tiến lên trước, Vân Bát Nguyệt vẫn trốn về sau.
Rốt cuộc thiếu niên bị nàng chọc giận: “Ngươi muốn chết rồi!” Tiến lên trước một bước, giơ tay muốn túm lấy áo Bát Nguyệt, nàng vừa hô một tiếng cẩn thận, thiếu niên đã dẫm xuống bẫy thú.
Là cái bẫy thú do nhà săn bắn kia tỉ mỉ tạo ra, con mồi càng lớn, kẹp càng chặt.
“Thật mệt chết người.” Vân Bát Nguyệt không chịu được nhíu mày, cứu đứa nhỏ rồi, giờ lại phải cứu đứa lớn.
Gương mặt thiếu niên tái nhợt không chút máu, bỗng nhiên ánh đao trong tay chợt lóe, đâm xuống chân của chính mình. Vân Bát Nguyệt giật mình, chồm tới túm lấy hắn, một đao kia liền đâm vào cánh tay nàng. Nàng đau đớn hét lớn một tiếng, thiếu chút nữa hôn mê.
“Ngươi điên à?” Vân Bát Nguyệt tức giận cực điểm, thôi thế cũng được, đều là bệnh nhân bị thương, không cần ghét bỏ lẫn nhau…
Thiếu niên làm nàng bị thương, không hề áy náy chút nào: “Ta không thể tha thứ cho mình phạm phải một sai lầm thấp kém như vậy.”
“Muốn chết a ——” Vân Bát Nguyệt thật sự muốn chết, vì sao nàng luôn đụng phải mấy người kỳ quái, “Bây giờ ngươi đâm vào tay ta rồi, cũng coi như phạm phải sai lầm, tốt nhất là chặt hết tay chân luôn đi!”
Thiếu niên hướng con mắt trong như nước hồ tháng sáu nhìn nàng: “Làm sao ngươi có thể so với ta?”
Nghe xong lời này, Vân Bát Nguyệt càng cảm thấy bản thân ‘nhân cùng mệnh tiện’.
(Nhân cùng mệnh tiện: Người nghèo thân phận thấp kém.)
“Đau chết mất.” Nàng vật lộn mở bẫy thú ra, y phục như tuyết của thiếu niên đã bị máu làm ướt sũng, miệng vết thương thoạt nhìn hơi dọa người, “Tối rồi, chỉ có thể giúp ngươi xử lý đơn giản một chút, ngày mai lên trấn mua thuốc sau.”
May mà Vân Bát Nguyệt không bị thương nặng lắm, đao đâm nghiêng, chỉ nhẹ nhẹ xước qua cánh tay.
Nhưng vẫn đau đến không ngủ được, Vân Bát Nguyệt ngồi canh chảo đường cả đêm, vàng luyện trăm lần mới thành, đường hảo hạng cũng cần trải qua vô số quá trình trắc trở quanh co. Hương khí ngày càng đậm đà, khiến cho người ta như si như túy, vì sao lại nói đây là thứ hại người?
Nàng nhìn thiếu niên, phát hiện hắn cũng không ngủ.
“Này.” Hắn gọi nàng.
“Cái gì?” Vân Bát Nguyệt tức giận.
“Giang hồ gọi ta Thập Nhất thiếu gia, nhưng thật ra ta họ Quế.”
“Quế Thập Nhất?” Nửa đêm không ngủ được chỉ vì nói điều này cho nàng?
Thiếu niên ngạo mạn nheo mắt: “Hãy sử dụng kính ngữ với ta.”
Hừ, được rồi, Vân Bát Nguyệt nghĩ, tối nay thu hoạch của nàng thật phong phú, vác về một hồ ly, một thiếu gia, còn cả một vết sẹo to bự.
*
Đến hàng thuốc trên Phàn Long trấn phải qua một con sông, đi mười lăm dặm đường núi.
Lúc tới nơi thái dương đã lên đến đỉnh đầu, Vân Bát Nguyệt ngại không nỡ đòi tiền của thiếu gia, nhưng quả thật nghèo không chịu nổi, đành phải mang tấm thảm duy nhất trong nhà đưa cho chưởng quầy, đổi thảm thay kim sang dược, thuốc mỡ giảm đau, cả một ít đồ ăn cho hồ ly.
Lúc về đi ngang qua một tửu lâu, cái mũi của Bát Nguyệt nhạy cảm hơn người thường, ngửi được mùi đồ ăn, bụng vang lên mấy tiếng nhỏ.
Thật đói, từ giữa trưa hôm qua đến giờ chưa ăn gì cả, nàng cũng làm từ xương thịt, không phải đúc bằng sắt.
Vân Bát Nguyệt đứng chảy nước miếng dưới tửu lâu, không hề lưu ý đến một bàn tay tiến lại gần mình, rút lấy bọc đồ nàng kẹp bên hông, vội vã bỏ chạy. Nửa ngày sau nàng mới giật mình phản ứng lại, bực cả mình, thuốc chữa thương thôi, chẳng phải thứ gì hay ho, thế mà cũng có người cướp nữa. Nàng vừa đuổi theo vừa tức giận muốn khóc, mấy tên khốn nạn này chỉ biết bắt nạt nàng.
Tiểu tặc kia vùng thoát khỏi Bát Nguyệt, cước bộ chậm lại, nghênh ngang đi về phía trước, bọc đồ rất nặng, không biết có gì bên trong. Hắn đang muốn mở ra xem, bỗng nhiên có người vỗ vỗ vai hắn. Hắn có tật giật mình, ôm bọc lùi về sau vài bước, nhìn thấy một người trẻ tuổi mắt cười trong suốt, bộ dáng thật đẹp, ai da, tiểu tặc vừa nhìn vừa xuýt xoa, thật con mẹ nó không phải xinh đẹp bình thường nha.
Hắn càng nghĩ càng ghen tị, muốn rạch vài nhát trên gương mặt hoa đào của tên này.
Nhưng người trẻ tuổi lại cười nói với hắn: “Đưa bọc đồ cho ta.”
Hả? Tiểu tặc trừng mắt thật lớn, đen ăn đen nha? Muốn tranh của lão tử, không nhìn lại bộ dạng của ngươi đi.
Người trẻ tuổi rút ra thứ gì đó từ trong áo, nhoáng lên một cái trước mặt tiểu tặc, không đợi hắn thấy rõ ràng đã thu về, nhưng tiểu tặc đã kinh hoảng, ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống: “Đại gia, ngươi là đại gia của ta nha, bọc đồ đưa ngươi, cái gì ta cũng đưa ngươi, ngươi tha ta đi…”
Người trẻ tuổi ôn hòa nhã nhặn lấy bọc đồ, trở về theo đường cũ. Quả nhiên Vân Bát Nguyệt vẫn đứng ở giữa đường nhìn hết đông nhìn sang tây, nắng giữa trưa chiếu thẳng vào mặt nàng, trắng mịn tươi tắn, ngay cả lông tơ thật mảnh trên vành tai đều có thể thấy được rõ ràng.
Người trẻ tuổi từ đằng sau vươn tay sờ sờ vành tai của nàng, thật mềm, khiến cho người ta nhớ tới mộc nhĩ tươi còn đang non.
Dường như còn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt.
Vân Bát Nguyệt hoảng sợ quay lại, quả thật nổi điên. Lại là người này, lại là người này, những việc không hay ho nàng đụng phải dường như đều bắt đầu từ khi gặp hắn.
Nhưng người trẻ tuổi lại trả bọc đồ cho nàng, nói thêm một câu, Vân Bát Nguyệt lập tức im thin thít.
Hắn nói: “Nàng muốn ăn gì?”
Tục ngữ nói ‘dân coi miếng ăn như trời’, Vân Bát Nguyệt khuất phục cũng không phải không có đạo lý. Huống chi, lớn như vậy rồi nàng cũng chưa từng bước chân vào tửu lâu, đây là lần đầu. Tửu lâu không hổ là tửu lâu, ngay cả hoa khắc trên lưng ghế dựa trông cũng sống động như vậy. Đồ ăn vừa bưng lên, Vân Bát Nguyệt liền gió cuốn mây tan ăn sạch bách, cho đến khi chỉ còn một ít đồ mới ngượng ngùng ngẩng đầu: “Ngươi ăn…”
“Ăn nước miếng của nàng?” Người trẻ tuổi nhìn sáu cái đĩa trống trơn, thật ra trong đó còn một cái vẫn dư ra chút đồ ăn, quả thực có thể ăn, hơn nữa hình như vẫn mang theo chút ý tứ ‘còn chưa tận hứng’.
Vân Bát Nguyệt đỏ mặt, dù thế nào, một cô nương chưa lấy chồng có thể ăn nhiều như vậy không thể coi là một chuyện đáng kiêu ngạo được.
Người trẻ tuổi phân phó tiểu nhị: “Cho thêm một phần giống vừa rồi.”
Vân Bát Nguyệt vội vàng xua tay: “Ăn không hết ăn không hết.”
Người nọ liếc nàng một cái: “Ăn không hết, còn lại thưởng cho ta cũng được.”
Mặt Vân Bát Nguyệt càng đỏ tợn, xấu hổ cúi đầu.
Người trẻ tuổi chống cằm thầm nghĩ, trêu chọc nữ hài này thật thú vị, dù có thẹn thùng sợ hãi hay hại người đều hậu tri hậu giác, luôn luôn chậm hơn người bình thường, là điển hình làm trước nói sau. Hắn lấy ra một cái bình nhỏ từ trong ống tay áo, nhét vào bàn tay của Vân Bát Nguyệt, bàn tay nàng mềm mại ấm áp, nắm rồi sẽ không muốn buông ra. Vân Bát Nguyệt khó khăn lắm mới rút được tay về, nghĩ muốn tranh cãi với hắn, nhưng liếc mắt thấy một bàn đầy đồ ăn, lại cảm thấy chính mình không có lập trường, bi thảm bán mình cầu thân.
(Hậu tri hậu giác: Nhận biết chậm, phản ứng chậm.)
Bình nhỏ trên tay trong suốt long lanh, từ ngoài có thể nhìn xuyên thấy bột phấn màu tím bên trong, chẳng lẽ đây chính là bình ngọc lưu ly? Vân Bát Nguyệt dù ngờ nghệch cũng từng nghe nói qua, đồ quý trọng như thế này, cho tới bây giờ chỉ có nhân tài của hoàng cung đại nội mới có thể có được, người này… Vân Bát Nguyệt ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn sang.
Hắn chỉ cười cười, mắt sáng cười thành hai đóa hoa, bỗng nhiên kề sát vào Vân Bát Nguyệt hỏi: “Ta xinh đẹp hay hồ ly nam trong nhà nàng xinh đẹp?”
Vân Bát Nguyệt sợ hãi, yêu quái a, vì sao ai cũng biết chuyện bí mật của nàng.
“Nàng thu lưu dã nam nhân, ta rất ghen tị a.”
Vân Bát Nguyệt không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, đừng trêu ta nữa, ai mà không nhìn thấy tướng hoa đào trên mặt ngươi cơ chứ.
“Đem thứ này cho hắn ăn đi.” Người nọ chỉ chỉ vào cái bình trong tay nàng.
“Hở?” Vân Bát Nguyệt theo bản năng kêu lên, “Ngươi muốn làm gì?”
“Nàng còn không biết sao?”
“Biết cái gì?” Vì sao ai cũng hỏi thế, nàng không phải tiên tri mọi việc đều biết.
Người trẻ tuổi cười cười: “Quả nhiên không phải người giang hồ, tên của Quế Thập Nhất thiếu gia cũng chưa từng nghe qua. Hắn là đệ nhất sát thủ ở Trung Nguyên, lưng đeo tội danh sát hại hơn trăm tính mạng, là tội phạm quan trọng mà Thánh Thượng khâm bút vẽ tranh truy nã, quan phủ khắp nơi đều treo giải thưởng truy bắt hắn.”
Sao? Vân Bát Nguyệt nhếch môi, là hồ ly nam ngốc nghếch vừa bước vài bước đã đạp vào bẫy thú nhà nàng?
“Hắn cũng nói ngươi không phải người tốt, ngươi muốn hại chết ta đấy.”
“Vậy nàng tin hắn hay tin ta?” Người trẻ tuổi cười mị mắt, bộ dáng thực vui vẻ.
Vân Bát Nguyệt chần chừ một chút, không hiểu vì sao, nàng tình nguyện tin tưởng hồ ly nam kia. Trực giác của nữ nhân vốn là thứ không thế lý giải, hoàn toàn không có căn cứ, chỉ là nàng cảm thấy người trước mắt mình quả thực không phải người tốt.
“Ta đứng đầu tứ đại danh bộ đương triều, phụng mệnh đến bắt Quế Thập Nhất.” Người trẻ tuổi rút ra lệnh bài ở thắt lưng giơ lên trước mắt Vân Bát Nguyệt, thấy hai mắt nàng trợn to chớp chớp, mới chậm rãi thu về, “Nàng hạ độc hắn là giúp dân trừ hại.”
“Không thích, nếu ngươi muốn bắt hắn thì tự đi mà bắt, sao phải dùng ta.”
“Chuyện này —— ta muốn nói, chúng ta kỳ thực là người một nhà, từ lúc sáu tuổi hai ta đã định thân, ta là ai? Ta chính là vị hôn phu của nàng, thế mà nàng không chịu giúp ta sao?”
(Định thân: Định ra việc hôn nhân.)
“A a a a?” Vân Bát Nguyệt hoàn toàn đóng băng, nửa ngày sau mới hoàn hồn, vội vàng chỉ huy tiểu nhị đóng gói sáu món ăn kia, không thèm liếc mắt nhìn người nọ một cái, ôm bọc đồ trở về nhà.
Dọc đường đi vừa bước vừa lẩm bẩm, có quỷ mới tin ngươi, có quỷ mới tin ngươi.
Nhưng thực ra trong lòng dần dần hình thành một con quỷ nhỏ.
Nam nhân kia có một đôi mắt đào hoa lạm tình, hai tay hắn kiên định mà mạnh mẽ, ôm ấp của hắn ấm áp dị thường, hắn có đôi môi hoàn mĩ mà mềm mại.
Nếu hắn quả thật là vị hôn phu của nàng —— Vân Bát Nguyệt chợt cảm thấy đỉnh đầu muốn nổ tung, sớm muộn cũng có ngày hắn bán vợ cầu vinh, hoặc giả nàng sẽ phải vật vã ra ngoài kiếm tiền nuôi hắn.
Cuối cùng của cuối cùng, rốt cuộc Vân Bát Nguyệt nhớ ra, nàng quên hỏi chuyện tờ công thức kia.
Nhiệt tình kia khiến người ta không thể chống đỡ nổi, liếm một chút thần hồn đã điên đảo.
Màn đêm sâu thẳm giống như mùi ngọt thần bí khó lường này. Thi thoảng truyền đến tiếng chó sủa, xen lẫn trong đó là một hai tiếng kêu gào. Vân Bát nguyệt lắng tai nghe, đúng thế, là tiếng động vật kêu gào. Nàng nhảy dựng lên, chạy vài bước đã tới dưới cây đại thụ ngoài cửa.
Gà trong nhà luôn bị chồn ăn vụng, cho nên Vân Bát Nguyệt mượn bẫy thú của nhà săn bắn bên cạnh, nhưng vừa nheo mắt nhìn kĩ, đống trắng tuyết ẩn hiện trong bóng tối như mực, rõ ràng là một tiểu hồ ly.
“Ơ? Ngươi từ đâu tới đây?” Hồ ly bộ dạng xinh đẹp, tất nhiên nhận sự đối đãi khác với chồn. Vân Bát Nguyệt cảm thấy đau lòng, ôm lấy bông tuyết lông tròn mềm mại vào lòng, rút khăn tay từ vạt áo, quấn miệng viết thương cho nó.
“May mà không bị thương nặng.” Bát Nguyệt thì thào tự nói. Không để ý thấy ánh trăng trên đầu bị che khuất, hiện ra một bóng đen thật dài.
Vừa muốn vào phòng, ngẩng đầu lên đã sợ tới mức ngã nhào xuống đất: “A a a a a…”
Trước mặt là một thiếu niên mặc áo trắng như tuyết, tóc dài buông thõng tới hông, một đôi mắt phượng bảo quang lưu chuyển, mơ hồ màu ngọc bích nhàn nhạt như u hỏa.
“Yêu quái a…” Vân Bát Nguyệt trợn mắt há mồm nhìn hắn, chẳng lẽ, đây là hồ ly báo ân trong truyền thuyết ư?
Nhưng bẫy thú là nàng đặt, nàng với nó, không có ân, chỉ có thù.
“Ngươi đừng hại ta.” Vân Bát Nguyệt lùi về sau hai bước, quả bóng nhung mềm trong lòng cựa quậy lộn xộn, ánh mắt nàng dại ra, nhìn nhìn hồ ly, lại nhìn thiếu niên, thì ra không phải một người à?
Thật thần kì, sao lại giống nhau như vậy?
“Ngươi cứu Cầu Cầu?” Thiếu niên nhìn hồ ly, khẽ hất cằm.
“Ừm.” Vân Bát Nguyệt ậm ừ, không dám nói thực ra bẫy thú cũng là của nàng.
Thiếu niên nửa ngày không mở lời, Vân Bát Nguyệt lén lút ngắm hắn, hắn tựa như đang suy nghĩ điều gì: “Rõ ràng là người tốt, sao lại làm ra thứ đường hại người này?”
“Đường làm sao có thể hại người?” Bát Nguyệt thốt ra.
“Ngươi không biết cái gì à.” Thiếu niên hướng nàng vươn tay, “Đưa Cầu Cầu cho ta, đa tạ ngươi.”
Vân Bát Nguyệt không hề nghi ngờ chủ nhân của nó là hắn, bởi vì một người một thú này, căn bản chính là mặt vợ chồng. Nhưng nàng muốn hỏi cho rõ, ôm Cầu Cầu lùi lại một chút: “Ngươi… ngươi nói nốt chuyện vừa rồi đã.”
Thiếu niên thấy nàng trốn, mày rậm nhíu lại, có vẻ hờn giận: “Ngươi nghĩ ta đến nơi quỷ quái này làm gì? Là vì giết ngươi! Nếu không phải thấy ngươi cứu Cầu Cầu, sao có thể thừa hơi nói chuyện với ngươi chứ!”
Vân Bát Nguyệt bị hắn dọa đến ngây người: “Vì sao muốn giết ta?”
“Công thức làm đường này, có phải do một tên lưu manh mắt hoa đào đưa cho ngươi không?”
“Đúng vậy…”
“Hắn không có lòng tốt, muốn hại ngươi chết!” Thiếu niên tiến lên trước, Vân Bát Nguyệt vẫn trốn về sau.
Rốt cuộc thiếu niên bị nàng chọc giận: “Ngươi muốn chết rồi!” Tiến lên trước một bước, giơ tay muốn túm lấy áo Bát Nguyệt, nàng vừa hô một tiếng cẩn thận, thiếu niên đã dẫm xuống bẫy thú.
Là cái bẫy thú do nhà săn bắn kia tỉ mỉ tạo ra, con mồi càng lớn, kẹp càng chặt.
“Thật mệt chết người.” Vân Bát Nguyệt không chịu được nhíu mày, cứu đứa nhỏ rồi, giờ lại phải cứu đứa lớn.
Gương mặt thiếu niên tái nhợt không chút máu, bỗng nhiên ánh đao trong tay chợt lóe, đâm xuống chân của chính mình. Vân Bát Nguyệt giật mình, chồm tới túm lấy hắn, một đao kia liền đâm vào cánh tay nàng. Nàng đau đớn hét lớn một tiếng, thiếu chút nữa hôn mê.
“Ngươi điên à?” Vân Bát Nguyệt tức giận cực điểm, thôi thế cũng được, đều là bệnh nhân bị thương, không cần ghét bỏ lẫn nhau…
Thiếu niên làm nàng bị thương, không hề áy náy chút nào: “Ta không thể tha thứ cho mình phạm phải một sai lầm thấp kém như vậy.”
“Muốn chết a ——” Vân Bát Nguyệt thật sự muốn chết, vì sao nàng luôn đụng phải mấy người kỳ quái, “Bây giờ ngươi đâm vào tay ta rồi, cũng coi như phạm phải sai lầm, tốt nhất là chặt hết tay chân luôn đi!”
Thiếu niên hướng con mắt trong như nước hồ tháng sáu nhìn nàng: “Làm sao ngươi có thể so với ta?”
Nghe xong lời này, Vân Bát Nguyệt càng cảm thấy bản thân ‘nhân cùng mệnh tiện’.
(Nhân cùng mệnh tiện: Người nghèo thân phận thấp kém.)
“Đau chết mất.” Nàng vật lộn mở bẫy thú ra, y phục như tuyết của thiếu niên đã bị máu làm ướt sũng, miệng vết thương thoạt nhìn hơi dọa người, “Tối rồi, chỉ có thể giúp ngươi xử lý đơn giản một chút, ngày mai lên trấn mua thuốc sau.”
May mà Vân Bát Nguyệt không bị thương nặng lắm, đao đâm nghiêng, chỉ nhẹ nhẹ xước qua cánh tay.
Nhưng vẫn đau đến không ngủ được, Vân Bát Nguyệt ngồi canh chảo đường cả đêm, vàng luyện trăm lần mới thành, đường hảo hạng cũng cần trải qua vô số quá trình trắc trở quanh co. Hương khí ngày càng đậm đà, khiến cho người ta như si như túy, vì sao lại nói đây là thứ hại người?
Nàng nhìn thiếu niên, phát hiện hắn cũng không ngủ.
“Này.” Hắn gọi nàng.
“Cái gì?” Vân Bát Nguyệt tức giận.
“Giang hồ gọi ta Thập Nhất thiếu gia, nhưng thật ra ta họ Quế.”
“Quế Thập Nhất?” Nửa đêm không ngủ được chỉ vì nói điều này cho nàng?
Thiếu niên ngạo mạn nheo mắt: “Hãy sử dụng kính ngữ với ta.”
Hừ, được rồi, Vân Bát Nguyệt nghĩ, tối nay thu hoạch của nàng thật phong phú, vác về một hồ ly, một thiếu gia, còn cả một vết sẹo to bự.
*
Đến hàng thuốc trên Phàn Long trấn phải qua một con sông, đi mười lăm dặm đường núi.
Lúc tới nơi thái dương đã lên đến đỉnh đầu, Vân Bát Nguyệt ngại không nỡ đòi tiền của thiếu gia, nhưng quả thật nghèo không chịu nổi, đành phải mang tấm thảm duy nhất trong nhà đưa cho chưởng quầy, đổi thảm thay kim sang dược, thuốc mỡ giảm đau, cả một ít đồ ăn cho hồ ly.
Lúc về đi ngang qua một tửu lâu, cái mũi của Bát Nguyệt nhạy cảm hơn người thường, ngửi được mùi đồ ăn, bụng vang lên mấy tiếng nhỏ.
Thật đói, từ giữa trưa hôm qua đến giờ chưa ăn gì cả, nàng cũng làm từ xương thịt, không phải đúc bằng sắt.
Vân Bát Nguyệt đứng chảy nước miếng dưới tửu lâu, không hề lưu ý đến một bàn tay tiến lại gần mình, rút lấy bọc đồ nàng kẹp bên hông, vội vã bỏ chạy. Nửa ngày sau nàng mới giật mình phản ứng lại, bực cả mình, thuốc chữa thương thôi, chẳng phải thứ gì hay ho, thế mà cũng có người cướp nữa. Nàng vừa đuổi theo vừa tức giận muốn khóc, mấy tên khốn nạn này chỉ biết bắt nạt nàng.
Tiểu tặc kia vùng thoát khỏi Bát Nguyệt, cước bộ chậm lại, nghênh ngang đi về phía trước, bọc đồ rất nặng, không biết có gì bên trong. Hắn đang muốn mở ra xem, bỗng nhiên có người vỗ vỗ vai hắn. Hắn có tật giật mình, ôm bọc lùi về sau vài bước, nhìn thấy một người trẻ tuổi mắt cười trong suốt, bộ dáng thật đẹp, ai da, tiểu tặc vừa nhìn vừa xuýt xoa, thật con mẹ nó không phải xinh đẹp bình thường nha.
Hắn càng nghĩ càng ghen tị, muốn rạch vài nhát trên gương mặt hoa đào của tên này.
Nhưng người trẻ tuổi lại cười nói với hắn: “Đưa bọc đồ cho ta.”
Hả? Tiểu tặc trừng mắt thật lớn, đen ăn đen nha? Muốn tranh của lão tử, không nhìn lại bộ dạng của ngươi đi.
Người trẻ tuổi rút ra thứ gì đó từ trong áo, nhoáng lên một cái trước mặt tiểu tặc, không đợi hắn thấy rõ ràng đã thu về, nhưng tiểu tặc đã kinh hoảng, ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống: “Đại gia, ngươi là đại gia của ta nha, bọc đồ đưa ngươi, cái gì ta cũng đưa ngươi, ngươi tha ta đi…”
Người trẻ tuổi ôn hòa nhã nhặn lấy bọc đồ, trở về theo đường cũ. Quả nhiên Vân Bát Nguyệt vẫn đứng ở giữa đường nhìn hết đông nhìn sang tây, nắng giữa trưa chiếu thẳng vào mặt nàng, trắng mịn tươi tắn, ngay cả lông tơ thật mảnh trên vành tai đều có thể thấy được rõ ràng.
Người trẻ tuổi từ đằng sau vươn tay sờ sờ vành tai của nàng, thật mềm, khiến cho người ta nhớ tới mộc nhĩ tươi còn đang non.
Dường như còn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt.
Vân Bát Nguyệt hoảng sợ quay lại, quả thật nổi điên. Lại là người này, lại là người này, những việc không hay ho nàng đụng phải dường như đều bắt đầu từ khi gặp hắn.
Nhưng người trẻ tuổi lại trả bọc đồ cho nàng, nói thêm một câu, Vân Bát Nguyệt lập tức im thin thít.
Hắn nói: “Nàng muốn ăn gì?”
Tục ngữ nói ‘dân coi miếng ăn như trời’, Vân Bát Nguyệt khuất phục cũng không phải không có đạo lý. Huống chi, lớn như vậy rồi nàng cũng chưa từng bước chân vào tửu lâu, đây là lần đầu. Tửu lâu không hổ là tửu lâu, ngay cả hoa khắc trên lưng ghế dựa trông cũng sống động như vậy. Đồ ăn vừa bưng lên, Vân Bát Nguyệt liền gió cuốn mây tan ăn sạch bách, cho đến khi chỉ còn một ít đồ mới ngượng ngùng ngẩng đầu: “Ngươi ăn…”
“Ăn nước miếng của nàng?” Người trẻ tuổi nhìn sáu cái đĩa trống trơn, thật ra trong đó còn một cái vẫn dư ra chút đồ ăn, quả thực có thể ăn, hơn nữa hình như vẫn mang theo chút ý tứ ‘còn chưa tận hứng’.
Vân Bát Nguyệt đỏ mặt, dù thế nào, một cô nương chưa lấy chồng có thể ăn nhiều như vậy không thể coi là một chuyện đáng kiêu ngạo được.
Người trẻ tuổi phân phó tiểu nhị: “Cho thêm một phần giống vừa rồi.”
Vân Bát Nguyệt vội vàng xua tay: “Ăn không hết ăn không hết.”
Người nọ liếc nàng một cái: “Ăn không hết, còn lại thưởng cho ta cũng được.”
Mặt Vân Bát Nguyệt càng đỏ tợn, xấu hổ cúi đầu.
Người trẻ tuổi chống cằm thầm nghĩ, trêu chọc nữ hài này thật thú vị, dù có thẹn thùng sợ hãi hay hại người đều hậu tri hậu giác, luôn luôn chậm hơn người bình thường, là điển hình làm trước nói sau. Hắn lấy ra một cái bình nhỏ từ trong ống tay áo, nhét vào bàn tay của Vân Bát Nguyệt, bàn tay nàng mềm mại ấm áp, nắm rồi sẽ không muốn buông ra. Vân Bát Nguyệt khó khăn lắm mới rút được tay về, nghĩ muốn tranh cãi với hắn, nhưng liếc mắt thấy một bàn đầy đồ ăn, lại cảm thấy chính mình không có lập trường, bi thảm bán mình cầu thân.
(Hậu tri hậu giác: Nhận biết chậm, phản ứng chậm.)
Bình nhỏ trên tay trong suốt long lanh, từ ngoài có thể nhìn xuyên thấy bột phấn màu tím bên trong, chẳng lẽ đây chính là bình ngọc lưu ly? Vân Bát Nguyệt dù ngờ nghệch cũng từng nghe nói qua, đồ quý trọng như thế này, cho tới bây giờ chỉ có nhân tài của hoàng cung đại nội mới có thể có được, người này… Vân Bát Nguyệt ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn sang.
Hắn chỉ cười cười, mắt sáng cười thành hai đóa hoa, bỗng nhiên kề sát vào Vân Bát Nguyệt hỏi: “Ta xinh đẹp hay hồ ly nam trong nhà nàng xinh đẹp?”
Vân Bát Nguyệt sợ hãi, yêu quái a, vì sao ai cũng biết chuyện bí mật của nàng.
“Nàng thu lưu dã nam nhân, ta rất ghen tị a.”
Vân Bát Nguyệt không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, đừng trêu ta nữa, ai mà không nhìn thấy tướng hoa đào trên mặt ngươi cơ chứ.
“Đem thứ này cho hắn ăn đi.” Người nọ chỉ chỉ vào cái bình trong tay nàng.
“Hở?” Vân Bát Nguyệt theo bản năng kêu lên, “Ngươi muốn làm gì?”
“Nàng còn không biết sao?”
“Biết cái gì?” Vì sao ai cũng hỏi thế, nàng không phải tiên tri mọi việc đều biết.
Người trẻ tuổi cười cười: “Quả nhiên không phải người giang hồ, tên của Quế Thập Nhất thiếu gia cũng chưa từng nghe qua. Hắn là đệ nhất sát thủ ở Trung Nguyên, lưng đeo tội danh sát hại hơn trăm tính mạng, là tội phạm quan trọng mà Thánh Thượng khâm bút vẽ tranh truy nã, quan phủ khắp nơi đều treo giải thưởng truy bắt hắn.”
Sao? Vân Bát Nguyệt nhếch môi, là hồ ly nam ngốc nghếch vừa bước vài bước đã đạp vào bẫy thú nhà nàng?
“Hắn cũng nói ngươi không phải người tốt, ngươi muốn hại chết ta đấy.”
“Vậy nàng tin hắn hay tin ta?” Người trẻ tuổi cười mị mắt, bộ dáng thực vui vẻ.
Vân Bát Nguyệt chần chừ một chút, không hiểu vì sao, nàng tình nguyện tin tưởng hồ ly nam kia. Trực giác của nữ nhân vốn là thứ không thế lý giải, hoàn toàn không có căn cứ, chỉ là nàng cảm thấy người trước mắt mình quả thực không phải người tốt.
“Ta đứng đầu tứ đại danh bộ đương triều, phụng mệnh đến bắt Quế Thập Nhất.” Người trẻ tuổi rút ra lệnh bài ở thắt lưng giơ lên trước mắt Vân Bát Nguyệt, thấy hai mắt nàng trợn to chớp chớp, mới chậm rãi thu về, “Nàng hạ độc hắn là giúp dân trừ hại.”
“Không thích, nếu ngươi muốn bắt hắn thì tự đi mà bắt, sao phải dùng ta.”
“Chuyện này —— ta muốn nói, chúng ta kỳ thực là người một nhà, từ lúc sáu tuổi hai ta đã định thân, ta là ai? Ta chính là vị hôn phu của nàng, thế mà nàng không chịu giúp ta sao?”
(Định thân: Định ra việc hôn nhân.)
“A a a a?” Vân Bát Nguyệt hoàn toàn đóng băng, nửa ngày sau mới hoàn hồn, vội vàng chỉ huy tiểu nhị đóng gói sáu món ăn kia, không thèm liếc mắt nhìn người nọ một cái, ôm bọc đồ trở về nhà.
Dọc đường đi vừa bước vừa lẩm bẩm, có quỷ mới tin ngươi, có quỷ mới tin ngươi.
Nhưng thực ra trong lòng dần dần hình thành một con quỷ nhỏ.
Nam nhân kia có một đôi mắt đào hoa lạm tình, hai tay hắn kiên định mà mạnh mẽ, ôm ấp của hắn ấm áp dị thường, hắn có đôi môi hoàn mĩ mà mềm mại.
Nếu hắn quả thật là vị hôn phu của nàng —— Vân Bát Nguyệt chợt cảm thấy đỉnh đầu muốn nổ tung, sớm muộn cũng có ngày hắn bán vợ cầu vinh, hoặc giả nàng sẽ phải vật vã ra ngoài kiếm tiền nuôi hắn.
Cuối cùng của cuối cùng, rốt cuộc Vân Bát Nguyệt nhớ ra, nàng quên hỏi chuyện tờ công thức kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.