Chương 12: Thảo nguyên nhà ta thật tươi đẹp
Đông Ly Cúc Ẩn
15/08/2013
Tiếp tục chạy về phía trước rồi đi đường vòng quay lại tìm A Y Nỗ Nhĩ và báo tuyết, nhưng cũng không phí công sức chút nào, vì báo tuyết là động vật có khứu giác nhạy bén, trong lúc hắn đang chờ đợi thì đã chủ động
dẫn theo A Y Nỗ Nhĩ tới.
“Ngươi không sao chứ Kim Tiểu Lục?”
Hắn trừng nàng, nhếch miệng lên: “Ta ta… rất ghét mấy câu hỏi như vậy, rõ ràng tự nhìn thấy rồi lại còn muốn hỏi người ta.”
“Những người đó đâu?”
“À, đang ngồi ngắm trời đất. Ta nói với nha đầu nhé, rốt cuộc là cô chọc giận ai, bị người nhà đuổi giết coi như xong, cùng lắm cô đối nhân xử thế tốt một chút là được, sao lại ngay cả người Mông Cổ cũng không vừa mắt cô? Ái chà, nhìn không ra nha, tiểu nha đầu chuyên gây họa, bản lĩnh không nhỏ.” Hắn tự lải nhải một mình.
Lần này A Y Nỗ Nhĩ không phản bác, chỉ cúi đầu.
“Xin lỗi, Kim Tiểu Lục, là ta đã liên lụy ngươi.” Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không, chúng ta đường ai nấy đi, ta không liên lụy ngươi nữa.”
“Này, sao mấy lời này không chịu nói sớm chứ? À, suýt nữa ta nhìn thấy Diêm Vương rồi, trước khi cô rời đi, mau đưa bạc cho ta.” Hắn chìa tay ra.
“Hiện giờ ta không có tiền.”
“Không có tiền ư? Ha ha, buồn cười quá, không có tiền mà cô dám ép ta làm bảo tiêu cho cô à? Cô cho ta là ăn mày để cô thoải mái sai khiến à? Không được, việc này tới trước mặt thiên tử cô còn không chịu đưa à, bớt nói nhiều đi, đưa tiền đây.”
“Vậy ngươi muốn thế nào? Hiện giờ ta không có tiền. Chờ ta có chẳng lẽ không trả ngươi sao? Ngươi nói lớn như vậy làm gì?” Nàng mở to mắt nhìn hắn.
“Có tiền sẽ trả phải không? Được lắm, chớ quỵt nợ, nếu không ta sẽ tới trước mặt hoàng thượng cáo trạng.” Hắn cười hì hì.
Nàng tức giận nói: “Kim Lục Phúc, ngươi là đồ gia hỏa đáng ghét.”
Hắn cũng không để ý nàng, cuộn cuốn tơ lại, bỏ vào trong túi, sau đó túm lấy báo tuyết dựa vào: “Tiểu nương tử, kiên nhẫn một chút, chờ khi có tiền, ta mua đồ ăn ngon cho ngươi.”
Báo tuyết vẫn không nhúc nhích ngoan ngoãn để mặc hắn gối đầu lên người mình. Nghỉ ngơi một lát, hắn nhảy dựng lên: “Đi thôi, đi đến nơi đó sớm một chút, sớm được nhận tiền.”
A Y Nỗ Nhĩ nhìn hắn: “Chỉ có một con ngựa, làm sao bây giờ?”
"Cái gì làm sao bây giờ? Không phải cô muốn ta nhường ngựa cho cô chứ?" Kim Lục Phúc hỏi.
"Chính là chúng ta cưỡi chung…~~" nàng cúi đầu.
"Ai ~~" Kim Lục Phúc thở dài một tiếng, làm như rất bất đắc dĩ: “Thôi, cô chiếm tiện nghi của ta cũng không phải một hai lần, cho cô chiếm thêm một lần cũng không mất thêm miếng thịt, vì bạc, ta đành chấp nhận.”
Nàng cười, kéo dây cương trên tay hắn, hai tay rất tự nhiên ôm vòng qua lưng hắn.
“Ta cảnh cáo cô, sau này thanh toán mọi thứ xong, không được nói cho người ngoài biết, nếu không danh dự ta bị hao tổn, ta không cưới được vợ, cô đừng hại ta đấy.”
“Biết rồi, ta còn cảm thấy mất thể diện ấy chứ.” Nàng nói, tiện tay véo hông hắn một cái.
Kim Lục Phúc kêu ca oán thán: “Sao lại giống tính nương ta.. véo ta đau chết mất.”
“Nương ngươi cũng thích véo ngươi sao?”
“Cũng may, còn tùy theo tâm tình mà quyết định.”
Dù vui vẻ hay khó chịu cũng sẽ véo hắn, cho dù là cha hắn có lỗi, cũng sẽ véo hắn. Đi thẳng về phía trước, cũng may hai con ngựa kia không chạy quá xa, Kim Lục Phúc tìm lại được, lại biến thành mỗi người một ngựa. Vì đề phòng truy binh, hai người phóng liền một mạch, trừ những lúc không thể không dừng lại thì căn bản luôn luôn trong trạng thái chạy trối chết, nhìn có thể thấy lũ ngựa được một trận giảm béo ra trò.
Dần dần đến khu vực mà nhiều người dân Mông Cổ tụ tập, hắn suy nghĩ, có lẽ nên nhanh chóng tới phủ của cô phu hắn, A Y Nỗ Nhĩ thấy hắn hỏi thăm tới nơi nào đó, liền thắc mắc, hắn nói đi tới chỗ có người có thể đưa nàng đi gặp hoàng đế Càn Long.
Tối hôm đó, bởi vì nghe ngóng được ngày mai có thể đến phủ Đại Trát Tát Khắc Siêu Dũng thân vương, cho nên hắn muốn ngồi nói chuyện nghiêm túc với A Y Nỗ Nhĩ.
"Ngày mai đi tới nơi đó rồi, nhưng cô phải nói cho ta lý do vì sao cô muốn gặp hoàng thượng. Nếu không ta cũng sẽ không có cách nào nhờ người ta giúp đỡ, chẳng may người ta không tin, lại kéo ta và cô đi chém đầu, việc này không thể đùa được, cho nên, cô có bí mật gì thì mau nói ra đi.”
‘Ngươi không đi cùng ta tới gặp hoàng thượng sao?”
Hừ… trốn còn không kịp, sao có thể tự mình dâng lên tận cửa chứ? Hắn đâu có ngu như vậy. “Ta không phải đã nói rồi sao, côi cho là hoàng thượng bầy quầy bói toán trên đường, muốn gặp là gặp được sao? Ngoài ra, hắn còn muốn một thứ ở chỗ ta, không thể đi, hoàng thượng mà nhìn thấy sẽ không bỏ qua cho ta.”
“Ngươi lừa ta, Kim Tiểu Lục, ngươi không phải là kẻ ăn mày, nếu ngươi có thể tìm được người dẫn ta tới trước mặt hoàng thượng, nhất định lai lịch không nhỏ.”
“Không nhìn ra a, nữ nhân này lại thông minh như vậy.” Hắn cười hì hì. “Cô đó, cũng không cần thắc mắc vì sao ta tìm được người giúp, cần người hỗ trợ là cô chứ không phải ta, cho nên, ta không muốn nói cho cô. Nếu cô thật sự không muốn nói bí mật cho ta biết, ngày mai cô tự mình đi nhờ vả, dù sao ta cũng không có hứng thú với chuyện của cô.”
A Y Nỗ Nhĩ cúi đầu.
"Vậy ngươi có thể nói cho ta biết là ngươi tìm ai không?" A Y Nỗ Nhĩ hỏi.
"Người ta tìm tới có lai lịch khá lớn, người Mông Cổ ai ai cũng biết tới Âm Nặc Nhan Bộ Đại Trát Tát Khắc Siêu Dũng Thân vương…” dừng một chút, nhìn A Y Nỗ Nhĩ đang giật mình: “Ta là bạn đồng môn với trưởng tử của Thân vương.”
Đôi mắt A Y Nỗ Nhĩ tràn đầy sự nghi ngờ.
"Cũng biết cô không tin, không nghĩ tới một kẻ ăn mày như ta lại quen biết một nhân vật thần thông quảng đại như vậy phải không?" Kim Lục Phúc nói.
"Gạt người. Nhưng ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết, chỉ khi nào gặp hoàng thượng ta mới có thể nói.”
“Tâm tư sắt đá a.” Hắn lắc đầu, nằm xuống: “Ta tò mò lâu như vậy mà cô chẳng thèm tiết lộ gì cả, không có suy nghĩ.”
Nàng cười: “Vậy ngươi theo ta đi gặp hoàng thượng là được, đến lúc đó ta cầu ngài tha thứ cho ngươi.”
“Không cần, mặc dù ta là kẻ không tên tuổi, nhưng vẫn còn lòng tự tôn a, để một nữ nhân như cô thay ta cầu xin, ta chẳng thèm, người khác biết sẽ cười chê, biết giấu mặt mũi vào đâu.” Hắn vừa cười vừa nói.
“Kim Tiểu Lục, sau này ngươi sẽ đi đâu?”
“Không biết, có lẽ sẽ về nhà, hoặc sẽ tiếp tục lưu lạc.”
“Ngươi…. Không đi tìm Bạch Ngan cô nương sao?”
“Cô không nói ta cũng quên mất, không biết Tiểu Bạch Ngan có bị lừa bán không nữa?” Tiểu Bạch Ngan là người thế nào, bọn môi giới nếu không lừa bán nàng đúng là có lỗi với đầu óc gia cầm của nàng quá.
"Ngươi lo cho nàng sao?"
"Cô phải biết rằng, ở Trung Nguyên, mặc dù côi đổi không được mấy ống gạo, nhưng Tiểu Bạch Ngan kia có thể đổi lấy cả một tòa lầu nha.” Hắn cười hì hì.
A Y Nỗ Nhĩ trợn trắng mắt nhìn hắn.
Nửa đêm, Kim Lục Phúc nhẹ nhàng tỉnh dậy, nhìn A Y Nỗ Nhĩ, có lẽ nha đầu này đã chết mệt rồi, ngủ như chết ấy, thử qua, nàng đã hoàn toàn ngủ say, hắn khiêng nàng như khiêng bao gạo, chạy một mạch tới phủ Đại Trát Tát Khắc.
Phủ Trát Tát Khắc canh phòng nghiêm ngặt, nhưng Kim Lục Phúc đi từ Giang Nam tới Tây Bắc, từ Tây Bắc tới thảo nguyên… trừ Tử Cấm Thành ra chính là cứ hết tiền là lại lẻn vào nhà người khác mượn tiền, cho nên dù có canh phòng nghiêm ngặt tới đâu cũng không ngăn được chắn. Nhưng, có chút phiền phức, khiêng một người đi tới đi lui rất vướng víu, lại còn hao phí sức lực…. cũng may, A Y Nỗ Nhĩ không phải người béo.
Sau nửa canh giờ, một bóng đen lén lút nhảy lên mái nhà, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, bên trong vọng ra tiếng hỏi, hắn dùng tiếng Mông Cổ đáp lại, chỉ thấy cửa vừa mở ra, một đôi tay to túm hắn lôi vào.
“Trát Bố ca, huynh hoan nghênh đệ như vậy a? Uổng phí đệ đi ngàn dặm xa xôi, dãi nắng dầm mưa, đạp ngược tuyết tới thăm huynh.” Hắn nhe răng trợn mặt nhìn nam tử cao lớn hơn ba mươi tuổi trước mặt.
“Hỗn đản tiểu tử, đệ lăn đi đâu thế? Có biết làm nương đệ lo lắng lắm hay không?” Thành Cổn Trát Bố cao giọng giáo huấn.
Ngoáy ngoáy lỗ tai: “Trát Bố xa, không phải đệ đang lăn trở về đây sao, nhưng, có một việc nhỏ muốn nhờ huynh đây.”
“Ta tự mình áp giải đệ trở về, những chuyện khác nói sau.”
“Trát Bố ca, huynh nghe đệ nói xong đã, chuyện này rất quan trọng, công lao này đệ muốn đưa cho huynh.” Hắn nhìn ra ngoài cửa, cứ như vậy kể hết chuyện cho Thành Cổn Trát Bố nghe.
“Đệ nói, nàng kia là người Hồi, tìm đến Hoàng thượng sao? Làm gì?” Thành Cổn Trát Bố hỏi, cũng không dám phớt lờ.
"Không biết, có lẽ là cáo trạng, có lẽ là ~~ sắc dụ, có lẽ cũng ám sát." Kim Lục Phúc tự rót cho mình một chén sữa ngựa. “Trát Bố ca, chuyện này nhờ huynh giúp đỡ, đệ không đi về kinh đâu, làm Tứ ca thêm phiền não, mỗi ngày Tứ ca bận trăm công ngàn việc cũng không phải dễ dàng gì.”
“Tiểu Lục, đệ quên à. Hàng năm, hoàng thượng lúc này đều đang nghỉ hè ở Viên Minh Viên.” (hay còn gọi là Cung điện mùa hè, do Ung Chính góp phần xây dựng, là một trong những kiệt tác đời Thanh.)
“Vậy là hiện giờ ở kinh thành không có ai sao? Ngũ ca có ở đây không?” Kim Lục Phúc hỏi, bị giam lâu như vậy, hắn cần phải tới ngự thiện phòng cải thiện bữa ăn mới đúng, đúng lúc Tứ ca hắn đang ở ngoài kinh đi nghỉ hè…
"Hoằng Trú đang ở kinh thành." Thành Cổn Trát Bố nhìn y phục của Kim Lục Phúc: “Tiểu Lục, hai năm này đệ đi xin cơm à? Sao nhìn giống ăn xin vậy?”
“Trải nghiệm cuộc sống dân sinh khó khăn. Hì hì. Được rồi, Trát Bố ca ca, đệ phải đi đây, nếu không cô phu nhìn thấy lại bắt đệ đem dâng lên cho Tứ ca thì chết.”
“A mã cũng đang ở kinh thành, hai tháng nữa là ngày giỗ của ngạch nương.” Thành Cổn Trát Bố nói, có chút xúc động.
“Cô phu thật si tình. Nhưng nếu cô phu đang ở kinh một mình thì đệ sẽ không sợ, chờ đệ về kinh sẽ thuận tiện tới thăm lão nhân gia.” Kim Lục Phúc nói, nhìn xung quanh thư phòng của Trát Bố: “Trát Bố ca, nửa đêm huynh độc chiếm thư phòng sao, bị tẩu tử đuổi ra ngoài à?”
“Tiểu tử thúi, ta là bận công vụ.” Thành Cổn Trát Bố nói, bỗng nhiên nhớ ra cái gì, hỏi: “Tiểu Lục, đệ nói, người đuổi giết cô nương này còn có cả người Mông Cổ sao?”
Kim Lục Phúc gật đầu: “Cho nên, nếu không phải cô nương này khiến người nhìn người hận, nhất định là có người muốn… mạng của nàng.”
“Nếu chỉ là người bình thường sẽ không sao, nếu là binh lính… Tiểu Lục, đệ ở lại sắp xếp giúp ta xong rồi hãy đi.”
“Trát Bố ca, huynh cũng biết đệ rời nhà hai năm, lại mất thêm năm tháng để đệ về gặp ngạch nương. Thôi chết, mải nói chuyện, quên mất nha đầu kia vẫn còn ở trên mái nhà.”
Sau đó đi ra khỏi phòng, nhảy lên nóc nhà, khiêng nữ tử vẫn đang ngủ say kia xuống.
"Chính là nàng?" Thành Cổn Trát Bố hỏi, cô nương này thoạt nhìn rất là xinh đẹp.
"Đúng, chính là nàng, Trát Bố ca, huynh phải cẩn thận, cô nàng này chính là giết người không chớp mắt, tính tình nóng nảy. Củ khoai lang nóng bỏng tay này, cứ như vậy đi, huynh xem rồi lo liệu đi, đệ cũng không quản.” Kim Lục Phúc bế nàng tới chiếc giường nhỏ bên trong thư phòng.
“Ta sẽ phía người đưa nàng tới Thừa Đức kiến giá. Tiểu Lục, đệ cũng đừng có lăn qua lăn lại nữa, về Giang Nam gặp nương đi, cậu (em của mẹ) qua đời, để mặc người ở nhà một mình rất khổ sở.”
Kim Lục Phúc cười hắc hắc, cha hắn đúng là nhẫn tâm, che giấu không một chỗ hở. Nhưng nói tiếp, cho dù cha hắn có qua đời thật, nương hắn thương tâm tới mấy nhưng vẫn gắng sống thật tốt, lớn từng này tuổi đầu, hắn còn chưa từng nhìn thấy nương hắn mặt nhăn mày nhíu đâu.
“Đâu có, đâu có, Trát Bố ca, có thời gian, huynh cũng đưa chị dâu cháu ngoại, cháu nội tới Giang Nam gặp nương nha, nương nhất định sẽ cao hứng, nhưng, chỉ có điều, đừng để nương dạy dỗ hài tử của huynh, nhất định nương sẽ làm hư đứa nhỏ.”
Thành Cổn Trát Bố cười cười: "Nếu đã tới đây, đi, đi uống rượu."
“Trát Bố ca, chiêu này Tứ ca, Ngũ ca đã xài qua rồi. Trát Bố ca, huynh lại học thói xấu, nếu nương biết huynh muốn bắt ta đưa cho Tứ ca, huynh cứ chờ nương chỉnh huynh đi.” Hắn vừa cười vừa nói.
“Tiểu Lục, nếu đệ không trở về, tên của nương sẽ vĩnh viễn không thể đường đường chính chính viết trong lịch sử của cậu, hậu nhân không biết tới nương, cũng sẽ không biết tới Khuynh Thành tỷ tỷ, đệ cũng sẽ như vậy.”
“Lưu lại trong sử sách có gì là tốt, mỗi ngày đều bị hậu nhân nhắc đi nhắc lại, đến chết cũng không được sống yên ổn.” Kim Tiểu Lục vặn vẹo thắt lưng. “Đi nhiều ngày như vậy, chưa được ngủ yên ổn một giấc, Trát Bố ca, cho đệ mượn một cái giường ngủ chút đi…”
“Biết mệt mỏi mà còn không chịu sống ở nhà với nương, còn chạy loạn khắp nơi, nếu không phải sợ nương lo lắng, ta sẽ cắt đứt chân tiểu tử đệ.” Thành Cổn Trát Bố nói, dẫn hắn rời thư phòng, lệnh cho thị vệ canh giữ thư phòng, không cho bất kì ai vào, sau đó đưa Kim Lục Phúc theo vòng quanh mấy đoạn đường, tới một căn phòng tịch mịch nói: “Nơi này rất an tĩnh, không ai lui tới, đệ nghỉ ngơi cho lại sức đi.”
“Thật tốt. Cuối cùng không cần lấy cỏ làm giường, lấy trời làm chăn nữa rồi. Trát Bố ca, chúc ngủ ngon.” Hắn trèo lên giường nằm vắt vẻo.
Trát Bố lắc đầu, cẩn thẩn đóng cửa đi ra ngoài, còn nữ tử người Hồi kia cũng phải bảo vệ cẩn thận nữa.
“Ngươi không sao chứ Kim Tiểu Lục?”
Hắn trừng nàng, nhếch miệng lên: “Ta ta… rất ghét mấy câu hỏi như vậy, rõ ràng tự nhìn thấy rồi lại còn muốn hỏi người ta.”
“Những người đó đâu?”
“À, đang ngồi ngắm trời đất. Ta nói với nha đầu nhé, rốt cuộc là cô chọc giận ai, bị người nhà đuổi giết coi như xong, cùng lắm cô đối nhân xử thế tốt một chút là được, sao lại ngay cả người Mông Cổ cũng không vừa mắt cô? Ái chà, nhìn không ra nha, tiểu nha đầu chuyên gây họa, bản lĩnh không nhỏ.” Hắn tự lải nhải một mình.
Lần này A Y Nỗ Nhĩ không phản bác, chỉ cúi đầu.
“Xin lỗi, Kim Tiểu Lục, là ta đã liên lụy ngươi.” Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không, chúng ta đường ai nấy đi, ta không liên lụy ngươi nữa.”
“Này, sao mấy lời này không chịu nói sớm chứ? À, suýt nữa ta nhìn thấy Diêm Vương rồi, trước khi cô rời đi, mau đưa bạc cho ta.” Hắn chìa tay ra.
“Hiện giờ ta không có tiền.”
“Không có tiền ư? Ha ha, buồn cười quá, không có tiền mà cô dám ép ta làm bảo tiêu cho cô à? Cô cho ta là ăn mày để cô thoải mái sai khiến à? Không được, việc này tới trước mặt thiên tử cô còn không chịu đưa à, bớt nói nhiều đi, đưa tiền đây.”
“Vậy ngươi muốn thế nào? Hiện giờ ta không có tiền. Chờ ta có chẳng lẽ không trả ngươi sao? Ngươi nói lớn như vậy làm gì?” Nàng mở to mắt nhìn hắn.
“Có tiền sẽ trả phải không? Được lắm, chớ quỵt nợ, nếu không ta sẽ tới trước mặt hoàng thượng cáo trạng.” Hắn cười hì hì.
Nàng tức giận nói: “Kim Lục Phúc, ngươi là đồ gia hỏa đáng ghét.”
Hắn cũng không để ý nàng, cuộn cuốn tơ lại, bỏ vào trong túi, sau đó túm lấy báo tuyết dựa vào: “Tiểu nương tử, kiên nhẫn một chút, chờ khi có tiền, ta mua đồ ăn ngon cho ngươi.”
Báo tuyết vẫn không nhúc nhích ngoan ngoãn để mặc hắn gối đầu lên người mình. Nghỉ ngơi một lát, hắn nhảy dựng lên: “Đi thôi, đi đến nơi đó sớm một chút, sớm được nhận tiền.”
A Y Nỗ Nhĩ nhìn hắn: “Chỉ có một con ngựa, làm sao bây giờ?”
"Cái gì làm sao bây giờ? Không phải cô muốn ta nhường ngựa cho cô chứ?" Kim Lục Phúc hỏi.
"Chính là chúng ta cưỡi chung…~~" nàng cúi đầu.
"Ai ~~" Kim Lục Phúc thở dài một tiếng, làm như rất bất đắc dĩ: “Thôi, cô chiếm tiện nghi của ta cũng không phải một hai lần, cho cô chiếm thêm một lần cũng không mất thêm miếng thịt, vì bạc, ta đành chấp nhận.”
Nàng cười, kéo dây cương trên tay hắn, hai tay rất tự nhiên ôm vòng qua lưng hắn.
“Ta cảnh cáo cô, sau này thanh toán mọi thứ xong, không được nói cho người ngoài biết, nếu không danh dự ta bị hao tổn, ta không cưới được vợ, cô đừng hại ta đấy.”
“Biết rồi, ta còn cảm thấy mất thể diện ấy chứ.” Nàng nói, tiện tay véo hông hắn một cái.
Kim Lục Phúc kêu ca oán thán: “Sao lại giống tính nương ta.. véo ta đau chết mất.”
“Nương ngươi cũng thích véo ngươi sao?”
“Cũng may, còn tùy theo tâm tình mà quyết định.”
Dù vui vẻ hay khó chịu cũng sẽ véo hắn, cho dù là cha hắn có lỗi, cũng sẽ véo hắn. Đi thẳng về phía trước, cũng may hai con ngựa kia không chạy quá xa, Kim Lục Phúc tìm lại được, lại biến thành mỗi người một ngựa. Vì đề phòng truy binh, hai người phóng liền một mạch, trừ những lúc không thể không dừng lại thì căn bản luôn luôn trong trạng thái chạy trối chết, nhìn có thể thấy lũ ngựa được một trận giảm béo ra trò.
Dần dần đến khu vực mà nhiều người dân Mông Cổ tụ tập, hắn suy nghĩ, có lẽ nên nhanh chóng tới phủ của cô phu hắn, A Y Nỗ Nhĩ thấy hắn hỏi thăm tới nơi nào đó, liền thắc mắc, hắn nói đi tới chỗ có người có thể đưa nàng đi gặp hoàng đế Càn Long.
Tối hôm đó, bởi vì nghe ngóng được ngày mai có thể đến phủ Đại Trát Tát Khắc Siêu Dũng thân vương, cho nên hắn muốn ngồi nói chuyện nghiêm túc với A Y Nỗ Nhĩ.
"Ngày mai đi tới nơi đó rồi, nhưng cô phải nói cho ta lý do vì sao cô muốn gặp hoàng thượng. Nếu không ta cũng sẽ không có cách nào nhờ người ta giúp đỡ, chẳng may người ta không tin, lại kéo ta và cô đi chém đầu, việc này không thể đùa được, cho nên, cô có bí mật gì thì mau nói ra đi.”
‘Ngươi không đi cùng ta tới gặp hoàng thượng sao?”
Hừ… trốn còn không kịp, sao có thể tự mình dâng lên tận cửa chứ? Hắn đâu có ngu như vậy. “Ta không phải đã nói rồi sao, côi cho là hoàng thượng bầy quầy bói toán trên đường, muốn gặp là gặp được sao? Ngoài ra, hắn còn muốn một thứ ở chỗ ta, không thể đi, hoàng thượng mà nhìn thấy sẽ không bỏ qua cho ta.”
“Ngươi lừa ta, Kim Tiểu Lục, ngươi không phải là kẻ ăn mày, nếu ngươi có thể tìm được người dẫn ta tới trước mặt hoàng thượng, nhất định lai lịch không nhỏ.”
“Không nhìn ra a, nữ nhân này lại thông minh như vậy.” Hắn cười hì hì. “Cô đó, cũng không cần thắc mắc vì sao ta tìm được người giúp, cần người hỗ trợ là cô chứ không phải ta, cho nên, ta không muốn nói cho cô. Nếu cô thật sự không muốn nói bí mật cho ta biết, ngày mai cô tự mình đi nhờ vả, dù sao ta cũng không có hứng thú với chuyện của cô.”
A Y Nỗ Nhĩ cúi đầu.
"Vậy ngươi có thể nói cho ta biết là ngươi tìm ai không?" A Y Nỗ Nhĩ hỏi.
"Người ta tìm tới có lai lịch khá lớn, người Mông Cổ ai ai cũng biết tới Âm Nặc Nhan Bộ Đại Trát Tát Khắc Siêu Dũng Thân vương…” dừng một chút, nhìn A Y Nỗ Nhĩ đang giật mình: “Ta là bạn đồng môn với trưởng tử của Thân vương.”
Đôi mắt A Y Nỗ Nhĩ tràn đầy sự nghi ngờ.
"Cũng biết cô không tin, không nghĩ tới một kẻ ăn mày như ta lại quen biết một nhân vật thần thông quảng đại như vậy phải không?" Kim Lục Phúc nói.
"Gạt người. Nhưng ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết, chỉ khi nào gặp hoàng thượng ta mới có thể nói.”
“Tâm tư sắt đá a.” Hắn lắc đầu, nằm xuống: “Ta tò mò lâu như vậy mà cô chẳng thèm tiết lộ gì cả, không có suy nghĩ.”
Nàng cười: “Vậy ngươi theo ta đi gặp hoàng thượng là được, đến lúc đó ta cầu ngài tha thứ cho ngươi.”
“Không cần, mặc dù ta là kẻ không tên tuổi, nhưng vẫn còn lòng tự tôn a, để một nữ nhân như cô thay ta cầu xin, ta chẳng thèm, người khác biết sẽ cười chê, biết giấu mặt mũi vào đâu.” Hắn vừa cười vừa nói.
“Kim Tiểu Lục, sau này ngươi sẽ đi đâu?”
“Không biết, có lẽ sẽ về nhà, hoặc sẽ tiếp tục lưu lạc.”
“Ngươi…. Không đi tìm Bạch Ngan cô nương sao?”
“Cô không nói ta cũng quên mất, không biết Tiểu Bạch Ngan có bị lừa bán không nữa?” Tiểu Bạch Ngan là người thế nào, bọn môi giới nếu không lừa bán nàng đúng là có lỗi với đầu óc gia cầm của nàng quá.
"Ngươi lo cho nàng sao?"
"Cô phải biết rằng, ở Trung Nguyên, mặc dù côi đổi không được mấy ống gạo, nhưng Tiểu Bạch Ngan kia có thể đổi lấy cả một tòa lầu nha.” Hắn cười hì hì.
A Y Nỗ Nhĩ trợn trắng mắt nhìn hắn.
Nửa đêm, Kim Lục Phúc nhẹ nhàng tỉnh dậy, nhìn A Y Nỗ Nhĩ, có lẽ nha đầu này đã chết mệt rồi, ngủ như chết ấy, thử qua, nàng đã hoàn toàn ngủ say, hắn khiêng nàng như khiêng bao gạo, chạy một mạch tới phủ Đại Trát Tát Khắc.
Phủ Trát Tát Khắc canh phòng nghiêm ngặt, nhưng Kim Lục Phúc đi từ Giang Nam tới Tây Bắc, từ Tây Bắc tới thảo nguyên… trừ Tử Cấm Thành ra chính là cứ hết tiền là lại lẻn vào nhà người khác mượn tiền, cho nên dù có canh phòng nghiêm ngặt tới đâu cũng không ngăn được chắn. Nhưng, có chút phiền phức, khiêng một người đi tới đi lui rất vướng víu, lại còn hao phí sức lực…. cũng may, A Y Nỗ Nhĩ không phải người béo.
Sau nửa canh giờ, một bóng đen lén lút nhảy lên mái nhà, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, bên trong vọng ra tiếng hỏi, hắn dùng tiếng Mông Cổ đáp lại, chỉ thấy cửa vừa mở ra, một đôi tay to túm hắn lôi vào.
“Trát Bố ca, huynh hoan nghênh đệ như vậy a? Uổng phí đệ đi ngàn dặm xa xôi, dãi nắng dầm mưa, đạp ngược tuyết tới thăm huynh.” Hắn nhe răng trợn mặt nhìn nam tử cao lớn hơn ba mươi tuổi trước mặt.
“Hỗn đản tiểu tử, đệ lăn đi đâu thế? Có biết làm nương đệ lo lắng lắm hay không?” Thành Cổn Trát Bố cao giọng giáo huấn.
Ngoáy ngoáy lỗ tai: “Trát Bố xa, không phải đệ đang lăn trở về đây sao, nhưng, có một việc nhỏ muốn nhờ huynh đây.”
“Ta tự mình áp giải đệ trở về, những chuyện khác nói sau.”
“Trát Bố ca, huynh nghe đệ nói xong đã, chuyện này rất quan trọng, công lao này đệ muốn đưa cho huynh.” Hắn nhìn ra ngoài cửa, cứ như vậy kể hết chuyện cho Thành Cổn Trát Bố nghe.
“Đệ nói, nàng kia là người Hồi, tìm đến Hoàng thượng sao? Làm gì?” Thành Cổn Trát Bố hỏi, cũng không dám phớt lờ.
"Không biết, có lẽ là cáo trạng, có lẽ là ~~ sắc dụ, có lẽ cũng ám sát." Kim Lục Phúc tự rót cho mình một chén sữa ngựa. “Trát Bố ca, chuyện này nhờ huynh giúp đỡ, đệ không đi về kinh đâu, làm Tứ ca thêm phiền não, mỗi ngày Tứ ca bận trăm công ngàn việc cũng không phải dễ dàng gì.”
“Tiểu Lục, đệ quên à. Hàng năm, hoàng thượng lúc này đều đang nghỉ hè ở Viên Minh Viên.” (hay còn gọi là Cung điện mùa hè, do Ung Chính góp phần xây dựng, là một trong những kiệt tác đời Thanh.)
“Vậy là hiện giờ ở kinh thành không có ai sao? Ngũ ca có ở đây không?” Kim Lục Phúc hỏi, bị giam lâu như vậy, hắn cần phải tới ngự thiện phòng cải thiện bữa ăn mới đúng, đúng lúc Tứ ca hắn đang ở ngoài kinh đi nghỉ hè…
"Hoằng Trú đang ở kinh thành." Thành Cổn Trát Bố nhìn y phục của Kim Lục Phúc: “Tiểu Lục, hai năm này đệ đi xin cơm à? Sao nhìn giống ăn xin vậy?”
“Trải nghiệm cuộc sống dân sinh khó khăn. Hì hì. Được rồi, Trát Bố ca ca, đệ phải đi đây, nếu không cô phu nhìn thấy lại bắt đệ đem dâng lên cho Tứ ca thì chết.”
“A mã cũng đang ở kinh thành, hai tháng nữa là ngày giỗ của ngạch nương.” Thành Cổn Trát Bố nói, có chút xúc động.
“Cô phu thật si tình. Nhưng nếu cô phu đang ở kinh một mình thì đệ sẽ không sợ, chờ đệ về kinh sẽ thuận tiện tới thăm lão nhân gia.” Kim Lục Phúc nói, nhìn xung quanh thư phòng của Trát Bố: “Trát Bố ca, nửa đêm huynh độc chiếm thư phòng sao, bị tẩu tử đuổi ra ngoài à?”
“Tiểu tử thúi, ta là bận công vụ.” Thành Cổn Trát Bố nói, bỗng nhiên nhớ ra cái gì, hỏi: “Tiểu Lục, đệ nói, người đuổi giết cô nương này còn có cả người Mông Cổ sao?”
Kim Lục Phúc gật đầu: “Cho nên, nếu không phải cô nương này khiến người nhìn người hận, nhất định là có người muốn… mạng của nàng.”
“Nếu chỉ là người bình thường sẽ không sao, nếu là binh lính… Tiểu Lục, đệ ở lại sắp xếp giúp ta xong rồi hãy đi.”
“Trát Bố ca, huynh cũng biết đệ rời nhà hai năm, lại mất thêm năm tháng để đệ về gặp ngạch nương. Thôi chết, mải nói chuyện, quên mất nha đầu kia vẫn còn ở trên mái nhà.”
Sau đó đi ra khỏi phòng, nhảy lên nóc nhà, khiêng nữ tử vẫn đang ngủ say kia xuống.
"Chính là nàng?" Thành Cổn Trát Bố hỏi, cô nương này thoạt nhìn rất là xinh đẹp.
"Đúng, chính là nàng, Trát Bố ca, huynh phải cẩn thận, cô nàng này chính là giết người không chớp mắt, tính tình nóng nảy. Củ khoai lang nóng bỏng tay này, cứ như vậy đi, huynh xem rồi lo liệu đi, đệ cũng không quản.” Kim Lục Phúc bế nàng tới chiếc giường nhỏ bên trong thư phòng.
“Ta sẽ phía người đưa nàng tới Thừa Đức kiến giá. Tiểu Lục, đệ cũng đừng có lăn qua lăn lại nữa, về Giang Nam gặp nương đi, cậu (em của mẹ) qua đời, để mặc người ở nhà một mình rất khổ sở.”
Kim Lục Phúc cười hắc hắc, cha hắn đúng là nhẫn tâm, che giấu không một chỗ hở. Nhưng nói tiếp, cho dù cha hắn có qua đời thật, nương hắn thương tâm tới mấy nhưng vẫn gắng sống thật tốt, lớn từng này tuổi đầu, hắn còn chưa từng nhìn thấy nương hắn mặt nhăn mày nhíu đâu.
“Đâu có, đâu có, Trát Bố ca, có thời gian, huynh cũng đưa chị dâu cháu ngoại, cháu nội tới Giang Nam gặp nương nha, nương nhất định sẽ cao hứng, nhưng, chỉ có điều, đừng để nương dạy dỗ hài tử của huynh, nhất định nương sẽ làm hư đứa nhỏ.”
Thành Cổn Trát Bố cười cười: "Nếu đã tới đây, đi, đi uống rượu."
“Trát Bố ca, chiêu này Tứ ca, Ngũ ca đã xài qua rồi. Trát Bố ca, huynh lại học thói xấu, nếu nương biết huynh muốn bắt ta đưa cho Tứ ca, huynh cứ chờ nương chỉnh huynh đi.” Hắn vừa cười vừa nói.
“Tiểu Lục, nếu đệ không trở về, tên của nương sẽ vĩnh viễn không thể đường đường chính chính viết trong lịch sử của cậu, hậu nhân không biết tới nương, cũng sẽ không biết tới Khuynh Thành tỷ tỷ, đệ cũng sẽ như vậy.”
“Lưu lại trong sử sách có gì là tốt, mỗi ngày đều bị hậu nhân nhắc đi nhắc lại, đến chết cũng không được sống yên ổn.” Kim Tiểu Lục vặn vẹo thắt lưng. “Đi nhiều ngày như vậy, chưa được ngủ yên ổn một giấc, Trát Bố ca, cho đệ mượn một cái giường ngủ chút đi…”
“Biết mệt mỏi mà còn không chịu sống ở nhà với nương, còn chạy loạn khắp nơi, nếu không phải sợ nương lo lắng, ta sẽ cắt đứt chân tiểu tử đệ.” Thành Cổn Trát Bố nói, dẫn hắn rời thư phòng, lệnh cho thị vệ canh giữ thư phòng, không cho bất kì ai vào, sau đó đưa Kim Lục Phúc theo vòng quanh mấy đoạn đường, tới một căn phòng tịch mịch nói: “Nơi này rất an tĩnh, không ai lui tới, đệ nghỉ ngơi cho lại sức đi.”
“Thật tốt. Cuối cùng không cần lấy cỏ làm giường, lấy trời làm chăn nữa rồi. Trát Bố ca, chúc ngủ ngon.” Hắn trèo lên giường nằm vắt vẻo.
Trát Bố lắc đầu, cẩn thẩn đóng cửa đi ra ngoài, còn nữ tử người Hồi kia cũng phải bảo vệ cẩn thận nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.