Quyển 2 - Chương 77: Diệt Quỷ Âm Môn (Thượng)
Dã Thuần Phong
26/11/2020
"U Giác Hương?" Vô Viễn Đại Sư nhíu mày.
"Đúng vậy, vừa rồi mọi người bị tập kích ở ngoài, mũi tên có phủ bột U Giác, nên khi va chạm sẽ dính lên người, ta lúc nãy ở ngoài cũng ngửi được mùi này nồng nặc, vì vậy chúng ta mới bị Duôn Nhũ Huyết tấn công." Lạc Bắc Thần nhẹ gật đầu, chậm rãi giải thích.
Mọi người nghe vậy, lập tức ở trên người mình ngửi ngửi, quả thật là có một mùi khác lạ...
"Minh Chủ, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Tiết Nam Thiên hơi ngưng trọng, nhìn qua nàng hỏi.
"Tất cả cởi bỏ ngoại y." Lạc Bắc Thần mắt lướt qua từng người nói.
"Vâng." Mọi người đồng loạt nghe theo, sau đó cởi ra ngoại y cầm trên tay, chờ nàng tiếp phân phó.
"Quăng ra phía xa đằng kia." Lạc Bắc Thần chỉ đằng trước cách mấy chục thước, phân phó xuống.
Mọi người đáp, sau đó từng người một dùng nội lực đem áo quăng đi, vừa rớt xuống mấy chục cái, Duôn Nhũ Huyết liền ong ong lui lại đổi hướng tấn công, từng đám một tụ lại đống y phục, một lát sau mấy trăm cái áo liền chôn một đám Duôn Nhũ Huyết lại, phía xung quanh cũng không còn con nào ở gần...
Chưa dừng dở đó, Lạc Bắc Thần nhún người phóng tới, bình thuốc trong tay vẽ thêm một vòng lớn, thuốc bột ở trên đất tạo thành một vòng tròn nhốt Duôn Nhũ Huyết vào trong!
Một đám bên trong lúc nhúc bò lên y phục mà gặm no say, có vài con lại định lao ra, nhưng vừa nhìn thấy thứ gì đó, lập tức kiêng kỵ lui lại.
Mọi người nhìn thấy thì âm thầm khen khợi, khen là khen độc rất lợi hại, khen cũng là khen Mạc Minh Chủ nhanh trí, chu đáo...
Tuyết Vô Song nhìn qua Lạc Bắc Thần ánh mắt tán thưởng, đáy mắt nhìn mọi người hiện lên tia kiêu ngạo, Lâm Luân Tình Hân cảm thấy tự hào vì nàng.
Lạc Bắc Thần lại nhìn đám động vật như rắn nhiều màu phía trước, lại nhìn dây leo to lớn đang uốn lượn trong vòng bố trí trận pháp, nàng thu hồi tâm mắt, xoay ra phía sau hỏi Độc Tôn: "Có mang theo độc không?"
"Có đây tiểu sư phụ." Độc Tôn nghe hỏi, lập tức gật đầu, từ trong tay áo xuất ra một bình ngọc đưa cho nàng.
Lạc Bắc Thần cầm lấy, mở nắp ra nhìn vào, sau đó tính toán một chút, thực vật trúng độc ắt sẽ chết héo ngay, nhưng mấy con kia thì sao, rốt cuộc có tác dụng không đây...
Lạc Bắc Thần nhấc chân bước lên phía trước, hai nữ nhân cũng dính lấy nàng theo sát ở hai bên.
Mọi người ở phía sau chăm chú quan sát, muốn xem là Minh Chủ đang làm gì, bây giờ mạng của bọn họ đều giao cho nàng, sẽ như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Đến khi bước chân nàng gần sát đám rắn nhỏ, nàng liền vươn tay đem một ít bột trong bình rải xuống.
Bốc bốc....
Bột phấn hồng sắc vừa rải xuống, Lạc Bắc Thần liền ôm hai nữ nhân của mình lùi lại mấy bước, sau đó là nhìn thấy mấy con rắn vặn vẹo, sau đó là tiếng nổ nho nhỏ, làm chúng nó tan nát thành từng mảnh.
Lạc Bắc Thần thấy vậy khóe môi cong lên, nàng lấy ra hơn mấy kim châm, tẩm một ít độc, sau đó nàng cánh tay nhẹ phất, vút vút mấy cái, kim châm liền ghim trên thân đại thụ...
Xì xì.....
Lập tức, âm thanh vang lên, chỗ kim châm đâm vào liền xì xì sủi bọt, sau đó là lan tràn khắp nơi, rồi từ từ cây lá cũng bị đổi màu, dây leo liền teo lại khô héo, phía xung quanh cũng vậy, một mảnh tươi tốt cây cối không qua bao lâu thời gian, liền héo khô gục xuống chết...
Mọi người phía sau nín thở nhìn một màn thì trợn mắt, trong lòng thì thầm một câu: Lợi hại!
Ngân Nguyệt và Lâm Luân Kỳ Hạo nhìn Độc Tôn cho hắn một ánh mắt sùng bái.
Lạc Bắc Thần tránh cho lại có tập kích trong bóng tối, nàng lấy bột phấn phất ở hai bên lối mòn.
Xong hết thảy, nàng đống lại bình độc dược cất vào tay áo, sau đó nhìn ra sau, đối với mọi người ra hiệu, ý bảo là có thể đi.
Mọi người gật đầu, lập tức đi nhanh theo phía sau nàng, nửa canh giờ đi về phía trước cũng không có xảy ra chuyện gì nữa, nhưng bọn họ vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Lạc Bắc Thần nhìn ánh sáng ở phía trước, nàng híp mắt lại thăm dò.
Một tức, hai tức, ba tức...
Mọi người ở phía sau im lặng dị thường, tất cả đều nhìn đến Lạc Bắc Thần, nhìn Minh Chủ của họ, chờ nàng.
Không cảm nhận được nguy hiểm, Lạc Bắc Thần mới nhấc chân dẫn mọi người bước ra.
Vừa mới bước ra ngoài, mọi người đứng ngay trên một vách vực sâu, bên kia bờ cách hai trăm thước, trên bản tên đỏ rực nạm ngọc thạch trước mắt, đề ba chữ "Quỷ Âm Môn"
Hai bên nối liền nhau một cây cầu treo bằng ván gỗ, hai bên còn có thêm bốn sợi dây xích bắt ngang.
Ngân Nguyện cùng Lâm Luân Kỳ Hạo tiến lên một bước, họ đây là muốn nhìn bên dưới vực là gì, mà không nhìn thì thôi nhìn xong thì chết khiếp, bên dưới là một cái hồ lớn, bên trong chứa rất nhiều quái vật lạ, cái miệng to có thể nuốt một người trọn vẹn, cái đầu đen xám, một con, hai con, ba con và rất nhiều con đang vẫy đuôi bơi lội...
"Thiên a, con gì mà vừa xấu xí vừa ghê tởm như vậy?" Lâm Luân Kỳ Hạo nuốt nước bọt một cái, sau đó hắn lập tức chạy tới phía sau Lạc Bắc Thần, đánh cái rùng mình nói.
"Rớt xuống một cái bị nuốt là không thể nghi ngờ." Ngân Nguyệt mặt trắng bệch nói, sau đó nàng cũng chạy tới trốn phía sau Tuyết Lam, hai tay ôm lấy vai nàng run run.
"Ngươi..." Tuyết Lam mặt đỏ lên, nhìn xuống cánh tay đang ôm mình.
"Ta sợ, tỷ tỷ cho ta ôm đi." Ngân Nguyệt ủy khuất cắt ngang lời nàng, sau đó hai tay đổi lại thành ôm eo.
Tuyết Lam trợn trắng con mắt, sợ cái quỷ gì, rõ ràng là mượn thời cơ chiếm tiện nghi nàng, đúng là bại hoại không thể tả, vô lại không thể hơn, vô liêm sĩ không cách nào chữa!
Tuyết Lam cố giãy giụa, nhưng vẫn không thể đem móng vuốt nàng ra khỏi người mình, nếu không phải đang ở vách vực, nàng đã lập tức cho tên này bầm dập.
Mọi người nhìn thấy cũng quăng cho Ngân Nguyệt một ánh mắt xem thường...
Lạc Bắc Thần nhìn qua đồ đệ của mình không biết là nên khen khợi hay là mắng một trận, đột nhiên lúc này nàng lại nhớ đến mình lúc trước, đoạn ký ức như một đoạn phim được tua lại rõ ràng...
"Tiện yêu nghiệt!!"
"Dạ Ca thật yêu thương vi phu nha, còn đặt cho vi phu danh hiệu."
"Không có liêm sĩ!"
"Liêm sĩ đâu ăn được, Dạ Ca thì ăn được, ta không cần có liêm sĩ, ta chỉ cần Dạ Ca."
"Dạ Ca, Dạ Ca, ta phải đi..."
.........................
"Thần Thần, Thần Thần." Tuyết Vô Song thấy nàng không nói gì, thì nhìn sang, sau đó là thấy người kế bên hai mắt đã đỏ, nhìn thấy nước mắt từ cằm chảy xuống, Tuyết Vô Song dùng tay lau đi, âm thanh mềm mại vang lên, đau lòng gọi hai tiếng.
Lâm Luân Tình Hân ánh mắt lo lắng nhìn qua, lấy ra khăn tay lau đi nước mắt trên mặt nàng.
"Ta không sao, chỉ là nhớ một vài chuyện trước kia." Lạc Bắc Thần nắm lấy tay hai người, hít một hơi sâu, nhẹ giọng trấn an.
"Vô Song không muốn thấy ngươi buồn." Tuyết Vô Song nhào vào lòng Lạc Bắc Thần, giọng nàng là mềm mại, là dịu dàng, chỉ dành cho một mình ngươi.
"Nàng yên tâm, ta sẽ không." Lạc Bắc Thần trái tim đang đau đớn lập tức được xoa dịu, nàng tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Tuyết Vô Song, ôn nhu mà hứa.
"Sư mẫu thật dịu dàng, ôn nhu, sao tỷ tỷ ngươi lại mạnh bạo như vậy?" Ngân Nguyện đầu không biết từ lúc nào đã tựa trên vai Tuyết Lam, nàng nhìn hai người ôm ấp phía trước, nhìn Tuyết Vô Song cảm khái, sau đó lại nhìn đến sườn mặt người mình đang ôm hỏi.
"Ngươi...." Tuyết Lam vừa quay sang định mắng, lại suýt nữa chạm môi nhau, hai người cùng nhau giật mình chăm chú mà nhìn.
Ngân Nguyệt vươn lưỡi liếm nhẹ hai cánh môi phía trước, nàng lại liếm môi mình, cảm thấy nó thật ngọt...
Tuyết Lam trợn mắt lên, định xoay đi nhưng không kịp, người trước mặt liền chế trụ nàng, hai cánh môi liền bị chiếm lấy.
Ngân Nguyệt xoay người Tuyết Lam lại, tay siết chặt vòng eo nàng, hai cánh môi ở trên tham luyến, dây dưa lấy không buông...
Tuyết Lam lúc đầu giãy giụa, nhưng sau đó lại không tự chủ được, hai tay vô thức ôm lấy cổ Ngân Nguyệt, hai mắt cũng nhắm lại.
Mọi người trong lòng mặc niệm, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, Vô Viễn Đại Sư nhắm mắt lại miệng lẩm bẩm không biết nói gì, mọi người phía sau cũng làm theo...
Độc Tôn bốn người cũng xoay mặt chỗ khác, hai thầy trò đúng là không khác nhau, ân ân ái ái trước mặt thiên hạ cũng phải biết điểm dừng chứ, cái này thật là...
Lạc Bắc Thần ba người cảm thấy cái gì không đúng, lập tức xoay người.
"..." Lạc Bắc Thần, Tuyết Vô Song trong mắt là kinh ngạc, Lâm Luân Tình Hân thì quay mặt sang chỗ khác.
Tên đồ đệ nhát gan này khi nào lại có dũng cảm, gan lớn rồi, hôm qua còn than thở nàng ác độc, nay lai ôm hôn người ta đến say mê như thế?
Tuyết Vô Song cũng kinh ngạc không kém, nàng nhớ Tuyết Lam rất lạnh nhạt với xung quanh, lãnh đạm với mọi người, trong mắt chưa từng chứa kẻ nào, nay lại...
Không có chuyện nào khó tin cả, mà là do ngươi không chịu tin thôi!
"Ngô...." Tuyết Lam không thể nữa, nàng liền đẩy người phía trước ra, hai người cùng nhau hít mấy hơi để thở.
Tuyết Lam đôi má phiếm hồng, đôi môi ướt át kiều diễm, nàng trừng mắt Ngân Nguyệt một cái, sau đó lại nhìn mọi người xung quanh, thấy không ai quan tâm thì thở phào.
"Tỷ tỷ....." Ngân Nguyệt hai tay nắm lấy hai tai mình, mỉm cười nhìn Tuyết Lam.
"Câm miệng, chuyện này về sau không được nhắc!" Tuyết Lam mặt càng đỏ thêm, cắt đứt lời nàng, ánh mắt cảnh cáo liếc đến.
Ngân Nguyệt lập tức câm nín, khuôn mặt ủy khuất đứng ở phía sau, mới vừa rất ngọt ngào không phải sao, bây giờ lại cảnh cảnh cáo cáo, đúng rồi nàng là nói không được nhắc, chứ không nói không cho hôn nữa, lần sau phải hôn nhiều một chút, sau đó phải sờ thêm cái thứ mềm mềm dãn dãn nữa mới được...
"Lau máu mũi, nước miếng đi!" Lâm Luân Kỳ Hạo nhìn đến nàng hai mũi ròng ròng máu chảy xuống, khóe môi lại chảy ra nước, hắn lập tức khinh bỉ tát vào đầu nàng một cái, đưa khăn qua chán ghét nói.
"Thật mất mặt." Độc Tôn ở kế bên cũng liếc qua, lắc đầu thở dài nói.
Ngân Nguyệt bị kéo trở về từ xuân mộng, nàng cầm khăn lau miệng, sau đó đem chặn lại máu mũi, xoay qua trừng mắt Độc Tôn mấy cái.
"Mọi người có thể qua."
Lạc Bắc Thần sau khi kiểm tra cây cầu treo kỹ càng, mới nhìn đến mọi người nói.
Mọi người lập tức mở mắt, nhìn đến nàng gật đầu, sau đó chậm rãi từng đám đi qua, đi trước mấy chục người, bọn họ vừa bước xuống, cây cầu liền rung rinh, mọi người dang tay mà đi, nếu lỡ có chuyện ngoài ý muốn bọn họ còn kịp vận dụng khinh công.
Mọi người nối đuôi nhau đi qua chiếc cầu, phía dưới quái thú bơi lội cả trăm con, như đang đợi con mồi rơi xuống.
"Chúng ta dùng khinh công." Lạc Bắc Thần quay lại nói với người của mình, cùng đám người Vô Viễn Đại Sư, sau đó nàng ôm hai nữ nhân bên cạnh nhún người phóng lên cao, chân nàng nhẹ điểm một cái, lập tức ba người liền đáp xuống vách núi bên kia.
Khinh công này mọi người đã chứng kiến lúc nàng đuổi theo Nhiếp Thiên Sát, thật quỷ dị vô cùng, như thuấn di không khác chút nào!
Ngân Nguyệt ôm lấy Tuyết Lam, vận dụng khinh công nhẹ nhàng bay qua bờ bên kia, Độc Tôn, Lệnh Quân, Lâm Luân Thị huynh đệ cũng vậy.
"Khinh công của bọn họ rốt cuộc là gì, thật lợi hại." Tiết Nam Thiên nhìn khinh công của mấy người Độc Tôn phía sau, cảm khái nói.
"Chúng ta đi thôi." Vô Viễn Đại Sư nói xong cũng thi triển khinh công lao đi, mọi người phía sau theo sát.
Quỷ Âm Môn
Các nhân sĩ thấy Quỷ Âm Môn binh lính tụ tập đằng xa, họ liền rút kiếm lao như bay đến.
"Giết!" Một tên nam tử khuôn mặt mọc đầy hoa văn, hắn cầm kiếm chỉ vào đám nhân sĩ phía trước, trầm giọng ra lệnh đối với cả ngàn tinh binh quỷ môn.
Keng....
Hai bên cầm kiếm chạy đến tấn công nhau, sau đó là nghe thấy tiếng binh khí va chạm leng keng, nhân sĩ kiếm pháp hoàn hảo chém bay mấy tên trước mặt, liên tiếp xâm nhập vòng chiến của nhau đánh đánh giết giết không ngừng...
Người của chúng ta bị bao vây chém giết chết hết mấy chục, máu tươi văng tứ tung trên đất.
Ầm! Ầm!
Vô Viễn Đại Sư cùng Lâm Luân Kỳ Minh phóng tới, tung chưởng xuống đám quỷ âm người, một tiếng nổ tung, hơn mấy chục người bị quăng lên rồi nặng nề rớt xuống, những tên ở gần cũng bị hất xa mấy thước lâm trọng thương...
"Hừmmm...." Tên nam tử ánh mắt huyết sắc cuồn cuộn, mặt mày mọc đầy rễ cây, hai tay móng vuốt mọc dài bén nhọn, hắn ngửa mặt lên trời rống lớn, hai răng nanh cũng mọc dài dữ tợn.
"Grừưưưưư......" Ở phía sau hắn, tiếng rống liên tiếp vang lên, từ trong cửa động lao ra cả trăm Thi Quỷ biến dị.
Nam tử tay giơ lên, bọn chúng liền ngừng lại như bị điểm huyệt, màu sắc trong mắt cũng nhạt đi.
"Không xong rồi, mọi người cẩn thận!!"
Lạc Bắc Thần ở phía sau nhìn tới, ánh mắt trầm xuống, mặt mày khó coi hét lên về phía trước.
Ầm!
Aaa!
Tên nam tử chân đạp vào đất, rầm một tiếng, hắn phóng tới phía trước, ma trảo sắc bén lóe lên một cái đánh xuống đám người, một tiếng nổ lớn, hắn ánh mắt sắc bén nhìn đám người bị mình đánh bay không chết thì trọng thương kia.
Ầm!
"Nghiệt súc, nhận lấy!!" Vô Viễn Đại Sư sắc mặt rét lạnh nhìn tên quái vật phía trước, ông lập tức bay tới quát lên, tay đánh ra một chưởng kình lực, một tiếng nổ lớn, bụi đất mịt mù, giăng tứ tung không trung.
Tên Thi Quỷ thật nhanh tránh thoát, hắn gừ một tiếng, bay ra phía sau Vô Viễn, nhìn đám nhân sĩ đang đấu với quỷ âm người phía dưới.
Keng....
Hắn rầm gừ gia nhập vòng chiến, kiếm chỉ tới hắn đồng loạt bị bẻ gãy, hắn lao đến điên cuồng dùng ma trảo bóp nát yết hầu từng người, tiếng la thê thảm vang lên không ngừng, máu tươi phun ra ướt cả mặt đất phía dưới...
Phịch.....
Lạc Bắc Thần lập tức bay tới, chân một cước đạp mạnh vào mặt tên Thi Quỷ biến dị, một tiếng nặng nề vang lên, cả người hắn liền bay ra phía sau hơn chục thước, thân thể đập mạnh vào quỷ âm đám người phía sau...
Đám quỷ âm người bị một thứ nặng nề đánh trúng, lập tức cả đám ngã xuống kêu rên.
"Hừmmmm........" Tên Thi Quỷ biến dị lập tức bật dậy, ngửa mặt rống lên, sau đó cả trăm lính thi quỷ phía sau liền cử động, huyết sắc trong mắt lóe sáng, lập tức điên cuồng chạy tới tấn công các nhân sĩ ở phía trước.
Phanh!
Tên nam tử biến dị nhìn vào Lạc Bắc Thần phía trước, lập tức lao nhanh tới, ma trảo trong tay mang theo uy lực ngàn cân đánh đi, Lạc Bắc Thần cũng hoàn chưởng trả lại, hai nguồn lực đối nhau tạo ra âm thanh chấn động xung quanh, uy lực cuồng quét đám người ở gần bao gồm cả thi quỷ bay đi mấy chục thước, nhiều tên còn bị đánh rớt xuống vực bên cạnh, tiếng la hét vang lên thất thanh, tên nam tử chân ma sát dưới đất lui lại cả chục thước, hắn ánh mắt lập tức kiêng kỵ nhìn nam tử bạch y phía trước, con ngươi huyết sắc đảo qua đảo lại.
Aaa!
Thi quỷ điên cuồng như quái vật tấn công đến nhân sĩ, mọi người dùng kiếm chém tới, thanh kiếm như đánh vào sắt đá lập tức bị gãy, ma trảo vung đến, mọi người liền bị bóp nát cổ mà chết...
Bọn người Vô Viễn Đại Sư cũng bị bao vây lấy cỡ hai mươi tên, bọn họ ra chiêu liên tục, nhưng mấy tên này rất dai đánh hoài không ngã!
Ầm!
Tuyết Vô Song, Lâm Luân Tình Hân, Độc Tôn, Lệnh Quân, Ngân Nguyệt, Lâm Luân Thị huynh đệ cũng bị quấn lấy không buông, cỡ ba mươi tên thi quỷ điên loạn xuất ra ma trảo đánh tới, chưởng đối chưởng ầm ầm vang lên liên tiếp.
"Đúng vậy, vừa rồi mọi người bị tập kích ở ngoài, mũi tên có phủ bột U Giác, nên khi va chạm sẽ dính lên người, ta lúc nãy ở ngoài cũng ngửi được mùi này nồng nặc, vì vậy chúng ta mới bị Duôn Nhũ Huyết tấn công." Lạc Bắc Thần nhẹ gật đầu, chậm rãi giải thích.
Mọi người nghe vậy, lập tức ở trên người mình ngửi ngửi, quả thật là có một mùi khác lạ...
"Minh Chủ, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Tiết Nam Thiên hơi ngưng trọng, nhìn qua nàng hỏi.
"Tất cả cởi bỏ ngoại y." Lạc Bắc Thần mắt lướt qua từng người nói.
"Vâng." Mọi người đồng loạt nghe theo, sau đó cởi ra ngoại y cầm trên tay, chờ nàng tiếp phân phó.
"Quăng ra phía xa đằng kia." Lạc Bắc Thần chỉ đằng trước cách mấy chục thước, phân phó xuống.
Mọi người đáp, sau đó từng người một dùng nội lực đem áo quăng đi, vừa rớt xuống mấy chục cái, Duôn Nhũ Huyết liền ong ong lui lại đổi hướng tấn công, từng đám một tụ lại đống y phục, một lát sau mấy trăm cái áo liền chôn một đám Duôn Nhũ Huyết lại, phía xung quanh cũng không còn con nào ở gần...
Chưa dừng dở đó, Lạc Bắc Thần nhún người phóng tới, bình thuốc trong tay vẽ thêm một vòng lớn, thuốc bột ở trên đất tạo thành một vòng tròn nhốt Duôn Nhũ Huyết vào trong!
Một đám bên trong lúc nhúc bò lên y phục mà gặm no say, có vài con lại định lao ra, nhưng vừa nhìn thấy thứ gì đó, lập tức kiêng kỵ lui lại.
Mọi người nhìn thấy thì âm thầm khen khợi, khen là khen độc rất lợi hại, khen cũng là khen Mạc Minh Chủ nhanh trí, chu đáo...
Tuyết Vô Song nhìn qua Lạc Bắc Thần ánh mắt tán thưởng, đáy mắt nhìn mọi người hiện lên tia kiêu ngạo, Lâm Luân Tình Hân cảm thấy tự hào vì nàng.
Lạc Bắc Thần lại nhìn đám động vật như rắn nhiều màu phía trước, lại nhìn dây leo to lớn đang uốn lượn trong vòng bố trí trận pháp, nàng thu hồi tâm mắt, xoay ra phía sau hỏi Độc Tôn: "Có mang theo độc không?"
"Có đây tiểu sư phụ." Độc Tôn nghe hỏi, lập tức gật đầu, từ trong tay áo xuất ra một bình ngọc đưa cho nàng.
Lạc Bắc Thần cầm lấy, mở nắp ra nhìn vào, sau đó tính toán một chút, thực vật trúng độc ắt sẽ chết héo ngay, nhưng mấy con kia thì sao, rốt cuộc có tác dụng không đây...
Lạc Bắc Thần nhấc chân bước lên phía trước, hai nữ nhân cũng dính lấy nàng theo sát ở hai bên.
Mọi người ở phía sau chăm chú quan sát, muốn xem là Minh Chủ đang làm gì, bây giờ mạng của bọn họ đều giao cho nàng, sẽ như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Đến khi bước chân nàng gần sát đám rắn nhỏ, nàng liền vươn tay đem một ít bột trong bình rải xuống.
Bốc bốc....
Bột phấn hồng sắc vừa rải xuống, Lạc Bắc Thần liền ôm hai nữ nhân của mình lùi lại mấy bước, sau đó là nhìn thấy mấy con rắn vặn vẹo, sau đó là tiếng nổ nho nhỏ, làm chúng nó tan nát thành từng mảnh.
Lạc Bắc Thần thấy vậy khóe môi cong lên, nàng lấy ra hơn mấy kim châm, tẩm một ít độc, sau đó nàng cánh tay nhẹ phất, vút vút mấy cái, kim châm liền ghim trên thân đại thụ...
Xì xì.....
Lập tức, âm thanh vang lên, chỗ kim châm đâm vào liền xì xì sủi bọt, sau đó là lan tràn khắp nơi, rồi từ từ cây lá cũng bị đổi màu, dây leo liền teo lại khô héo, phía xung quanh cũng vậy, một mảnh tươi tốt cây cối không qua bao lâu thời gian, liền héo khô gục xuống chết...
Mọi người phía sau nín thở nhìn một màn thì trợn mắt, trong lòng thì thầm một câu: Lợi hại!
Ngân Nguyệt và Lâm Luân Kỳ Hạo nhìn Độc Tôn cho hắn một ánh mắt sùng bái.
Lạc Bắc Thần tránh cho lại có tập kích trong bóng tối, nàng lấy bột phấn phất ở hai bên lối mòn.
Xong hết thảy, nàng đống lại bình độc dược cất vào tay áo, sau đó nhìn ra sau, đối với mọi người ra hiệu, ý bảo là có thể đi.
Mọi người gật đầu, lập tức đi nhanh theo phía sau nàng, nửa canh giờ đi về phía trước cũng không có xảy ra chuyện gì nữa, nhưng bọn họ vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Lạc Bắc Thần nhìn ánh sáng ở phía trước, nàng híp mắt lại thăm dò.
Một tức, hai tức, ba tức...
Mọi người ở phía sau im lặng dị thường, tất cả đều nhìn đến Lạc Bắc Thần, nhìn Minh Chủ của họ, chờ nàng.
Không cảm nhận được nguy hiểm, Lạc Bắc Thần mới nhấc chân dẫn mọi người bước ra.
Vừa mới bước ra ngoài, mọi người đứng ngay trên một vách vực sâu, bên kia bờ cách hai trăm thước, trên bản tên đỏ rực nạm ngọc thạch trước mắt, đề ba chữ "Quỷ Âm Môn"
Hai bên nối liền nhau một cây cầu treo bằng ván gỗ, hai bên còn có thêm bốn sợi dây xích bắt ngang.
Ngân Nguyện cùng Lâm Luân Kỳ Hạo tiến lên một bước, họ đây là muốn nhìn bên dưới vực là gì, mà không nhìn thì thôi nhìn xong thì chết khiếp, bên dưới là một cái hồ lớn, bên trong chứa rất nhiều quái vật lạ, cái miệng to có thể nuốt một người trọn vẹn, cái đầu đen xám, một con, hai con, ba con và rất nhiều con đang vẫy đuôi bơi lội...
"Thiên a, con gì mà vừa xấu xí vừa ghê tởm như vậy?" Lâm Luân Kỳ Hạo nuốt nước bọt một cái, sau đó hắn lập tức chạy tới phía sau Lạc Bắc Thần, đánh cái rùng mình nói.
"Rớt xuống một cái bị nuốt là không thể nghi ngờ." Ngân Nguyệt mặt trắng bệch nói, sau đó nàng cũng chạy tới trốn phía sau Tuyết Lam, hai tay ôm lấy vai nàng run run.
"Ngươi..." Tuyết Lam mặt đỏ lên, nhìn xuống cánh tay đang ôm mình.
"Ta sợ, tỷ tỷ cho ta ôm đi." Ngân Nguyệt ủy khuất cắt ngang lời nàng, sau đó hai tay đổi lại thành ôm eo.
Tuyết Lam trợn trắng con mắt, sợ cái quỷ gì, rõ ràng là mượn thời cơ chiếm tiện nghi nàng, đúng là bại hoại không thể tả, vô lại không thể hơn, vô liêm sĩ không cách nào chữa!
Tuyết Lam cố giãy giụa, nhưng vẫn không thể đem móng vuốt nàng ra khỏi người mình, nếu không phải đang ở vách vực, nàng đã lập tức cho tên này bầm dập.
Mọi người nhìn thấy cũng quăng cho Ngân Nguyệt một ánh mắt xem thường...
Lạc Bắc Thần nhìn qua đồ đệ của mình không biết là nên khen khợi hay là mắng một trận, đột nhiên lúc này nàng lại nhớ đến mình lúc trước, đoạn ký ức như một đoạn phim được tua lại rõ ràng...
"Tiện yêu nghiệt!!"
"Dạ Ca thật yêu thương vi phu nha, còn đặt cho vi phu danh hiệu."
"Không có liêm sĩ!"
"Liêm sĩ đâu ăn được, Dạ Ca thì ăn được, ta không cần có liêm sĩ, ta chỉ cần Dạ Ca."
"Dạ Ca, Dạ Ca, ta phải đi..."
.........................
"Thần Thần, Thần Thần." Tuyết Vô Song thấy nàng không nói gì, thì nhìn sang, sau đó là thấy người kế bên hai mắt đã đỏ, nhìn thấy nước mắt từ cằm chảy xuống, Tuyết Vô Song dùng tay lau đi, âm thanh mềm mại vang lên, đau lòng gọi hai tiếng.
Lâm Luân Tình Hân ánh mắt lo lắng nhìn qua, lấy ra khăn tay lau đi nước mắt trên mặt nàng.
"Ta không sao, chỉ là nhớ một vài chuyện trước kia." Lạc Bắc Thần nắm lấy tay hai người, hít một hơi sâu, nhẹ giọng trấn an.
"Vô Song không muốn thấy ngươi buồn." Tuyết Vô Song nhào vào lòng Lạc Bắc Thần, giọng nàng là mềm mại, là dịu dàng, chỉ dành cho một mình ngươi.
"Nàng yên tâm, ta sẽ không." Lạc Bắc Thần trái tim đang đau đớn lập tức được xoa dịu, nàng tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Tuyết Vô Song, ôn nhu mà hứa.
"Sư mẫu thật dịu dàng, ôn nhu, sao tỷ tỷ ngươi lại mạnh bạo như vậy?" Ngân Nguyện đầu không biết từ lúc nào đã tựa trên vai Tuyết Lam, nàng nhìn hai người ôm ấp phía trước, nhìn Tuyết Vô Song cảm khái, sau đó lại nhìn đến sườn mặt người mình đang ôm hỏi.
"Ngươi...." Tuyết Lam vừa quay sang định mắng, lại suýt nữa chạm môi nhau, hai người cùng nhau giật mình chăm chú mà nhìn.
Ngân Nguyệt vươn lưỡi liếm nhẹ hai cánh môi phía trước, nàng lại liếm môi mình, cảm thấy nó thật ngọt...
Tuyết Lam trợn mắt lên, định xoay đi nhưng không kịp, người trước mặt liền chế trụ nàng, hai cánh môi liền bị chiếm lấy.
Ngân Nguyệt xoay người Tuyết Lam lại, tay siết chặt vòng eo nàng, hai cánh môi ở trên tham luyến, dây dưa lấy không buông...
Tuyết Lam lúc đầu giãy giụa, nhưng sau đó lại không tự chủ được, hai tay vô thức ôm lấy cổ Ngân Nguyệt, hai mắt cũng nhắm lại.
Mọi người trong lòng mặc niệm, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, Vô Viễn Đại Sư nhắm mắt lại miệng lẩm bẩm không biết nói gì, mọi người phía sau cũng làm theo...
Độc Tôn bốn người cũng xoay mặt chỗ khác, hai thầy trò đúng là không khác nhau, ân ân ái ái trước mặt thiên hạ cũng phải biết điểm dừng chứ, cái này thật là...
Lạc Bắc Thần ba người cảm thấy cái gì không đúng, lập tức xoay người.
"..." Lạc Bắc Thần, Tuyết Vô Song trong mắt là kinh ngạc, Lâm Luân Tình Hân thì quay mặt sang chỗ khác.
Tên đồ đệ nhát gan này khi nào lại có dũng cảm, gan lớn rồi, hôm qua còn than thở nàng ác độc, nay lai ôm hôn người ta đến say mê như thế?
Tuyết Vô Song cũng kinh ngạc không kém, nàng nhớ Tuyết Lam rất lạnh nhạt với xung quanh, lãnh đạm với mọi người, trong mắt chưa từng chứa kẻ nào, nay lại...
Không có chuyện nào khó tin cả, mà là do ngươi không chịu tin thôi!
"Ngô...." Tuyết Lam không thể nữa, nàng liền đẩy người phía trước ra, hai người cùng nhau hít mấy hơi để thở.
Tuyết Lam đôi má phiếm hồng, đôi môi ướt át kiều diễm, nàng trừng mắt Ngân Nguyệt một cái, sau đó lại nhìn mọi người xung quanh, thấy không ai quan tâm thì thở phào.
"Tỷ tỷ....." Ngân Nguyệt hai tay nắm lấy hai tai mình, mỉm cười nhìn Tuyết Lam.
"Câm miệng, chuyện này về sau không được nhắc!" Tuyết Lam mặt càng đỏ thêm, cắt đứt lời nàng, ánh mắt cảnh cáo liếc đến.
Ngân Nguyệt lập tức câm nín, khuôn mặt ủy khuất đứng ở phía sau, mới vừa rất ngọt ngào không phải sao, bây giờ lại cảnh cảnh cáo cáo, đúng rồi nàng là nói không được nhắc, chứ không nói không cho hôn nữa, lần sau phải hôn nhiều một chút, sau đó phải sờ thêm cái thứ mềm mềm dãn dãn nữa mới được...
"Lau máu mũi, nước miếng đi!" Lâm Luân Kỳ Hạo nhìn đến nàng hai mũi ròng ròng máu chảy xuống, khóe môi lại chảy ra nước, hắn lập tức khinh bỉ tát vào đầu nàng một cái, đưa khăn qua chán ghét nói.
"Thật mất mặt." Độc Tôn ở kế bên cũng liếc qua, lắc đầu thở dài nói.
Ngân Nguyệt bị kéo trở về từ xuân mộng, nàng cầm khăn lau miệng, sau đó đem chặn lại máu mũi, xoay qua trừng mắt Độc Tôn mấy cái.
"Mọi người có thể qua."
Lạc Bắc Thần sau khi kiểm tra cây cầu treo kỹ càng, mới nhìn đến mọi người nói.
Mọi người lập tức mở mắt, nhìn đến nàng gật đầu, sau đó chậm rãi từng đám đi qua, đi trước mấy chục người, bọn họ vừa bước xuống, cây cầu liền rung rinh, mọi người dang tay mà đi, nếu lỡ có chuyện ngoài ý muốn bọn họ còn kịp vận dụng khinh công.
Mọi người nối đuôi nhau đi qua chiếc cầu, phía dưới quái thú bơi lội cả trăm con, như đang đợi con mồi rơi xuống.
"Chúng ta dùng khinh công." Lạc Bắc Thần quay lại nói với người của mình, cùng đám người Vô Viễn Đại Sư, sau đó nàng ôm hai nữ nhân bên cạnh nhún người phóng lên cao, chân nàng nhẹ điểm một cái, lập tức ba người liền đáp xuống vách núi bên kia.
Khinh công này mọi người đã chứng kiến lúc nàng đuổi theo Nhiếp Thiên Sát, thật quỷ dị vô cùng, như thuấn di không khác chút nào!
Ngân Nguyệt ôm lấy Tuyết Lam, vận dụng khinh công nhẹ nhàng bay qua bờ bên kia, Độc Tôn, Lệnh Quân, Lâm Luân Thị huynh đệ cũng vậy.
"Khinh công của bọn họ rốt cuộc là gì, thật lợi hại." Tiết Nam Thiên nhìn khinh công của mấy người Độc Tôn phía sau, cảm khái nói.
"Chúng ta đi thôi." Vô Viễn Đại Sư nói xong cũng thi triển khinh công lao đi, mọi người phía sau theo sát.
Quỷ Âm Môn
Các nhân sĩ thấy Quỷ Âm Môn binh lính tụ tập đằng xa, họ liền rút kiếm lao như bay đến.
"Giết!" Một tên nam tử khuôn mặt mọc đầy hoa văn, hắn cầm kiếm chỉ vào đám nhân sĩ phía trước, trầm giọng ra lệnh đối với cả ngàn tinh binh quỷ môn.
Keng....
Hai bên cầm kiếm chạy đến tấn công nhau, sau đó là nghe thấy tiếng binh khí va chạm leng keng, nhân sĩ kiếm pháp hoàn hảo chém bay mấy tên trước mặt, liên tiếp xâm nhập vòng chiến của nhau đánh đánh giết giết không ngừng...
Người của chúng ta bị bao vây chém giết chết hết mấy chục, máu tươi văng tứ tung trên đất.
Ầm! Ầm!
Vô Viễn Đại Sư cùng Lâm Luân Kỳ Minh phóng tới, tung chưởng xuống đám quỷ âm người, một tiếng nổ tung, hơn mấy chục người bị quăng lên rồi nặng nề rớt xuống, những tên ở gần cũng bị hất xa mấy thước lâm trọng thương...
"Hừmmm...." Tên nam tử ánh mắt huyết sắc cuồn cuộn, mặt mày mọc đầy rễ cây, hai tay móng vuốt mọc dài bén nhọn, hắn ngửa mặt lên trời rống lớn, hai răng nanh cũng mọc dài dữ tợn.
"Grừưưưưư......" Ở phía sau hắn, tiếng rống liên tiếp vang lên, từ trong cửa động lao ra cả trăm Thi Quỷ biến dị.
Nam tử tay giơ lên, bọn chúng liền ngừng lại như bị điểm huyệt, màu sắc trong mắt cũng nhạt đi.
"Không xong rồi, mọi người cẩn thận!!"
Lạc Bắc Thần ở phía sau nhìn tới, ánh mắt trầm xuống, mặt mày khó coi hét lên về phía trước.
Ầm!
Aaa!
Tên nam tử chân đạp vào đất, rầm một tiếng, hắn phóng tới phía trước, ma trảo sắc bén lóe lên một cái đánh xuống đám người, một tiếng nổ lớn, hắn ánh mắt sắc bén nhìn đám người bị mình đánh bay không chết thì trọng thương kia.
Ầm!
"Nghiệt súc, nhận lấy!!" Vô Viễn Đại Sư sắc mặt rét lạnh nhìn tên quái vật phía trước, ông lập tức bay tới quát lên, tay đánh ra một chưởng kình lực, một tiếng nổ lớn, bụi đất mịt mù, giăng tứ tung không trung.
Tên Thi Quỷ thật nhanh tránh thoát, hắn gừ một tiếng, bay ra phía sau Vô Viễn, nhìn đám nhân sĩ đang đấu với quỷ âm người phía dưới.
Keng....
Hắn rầm gừ gia nhập vòng chiến, kiếm chỉ tới hắn đồng loạt bị bẻ gãy, hắn lao đến điên cuồng dùng ma trảo bóp nát yết hầu từng người, tiếng la thê thảm vang lên không ngừng, máu tươi phun ra ướt cả mặt đất phía dưới...
Phịch.....
Lạc Bắc Thần lập tức bay tới, chân một cước đạp mạnh vào mặt tên Thi Quỷ biến dị, một tiếng nặng nề vang lên, cả người hắn liền bay ra phía sau hơn chục thước, thân thể đập mạnh vào quỷ âm đám người phía sau...
Đám quỷ âm người bị một thứ nặng nề đánh trúng, lập tức cả đám ngã xuống kêu rên.
"Hừmmmm........" Tên Thi Quỷ biến dị lập tức bật dậy, ngửa mặt rống lên, sau đó cả trăm lính thi quỷ phía sau liền cử động, huyết sắc trong mắt lóe sáng, lập tức điên cuồng chạy tới tấn công các nhân sĩ ở phía trước.
Phanh!
Tên nam tử biến dị nhìn vào Lạc Bắc Thần phía trước, lập tức lao nhanh tới, ma trảo trong tay mang theo uy lực ngàn cân đánh đi, Lạc Bắc Thần cũng hoàn chưởng trả lại, hai nguồn lực đối nhau tạo ra âm thanh chấn động xung quanh, uy lực cuồng quét đám người ở gần bao gồm cả thi quỷ bay đi mấy chục thước, nhiều tên còn bị đánh rớt xuống vực bên cạnh, tiếng la hét vang lên thất thanh, tên nam tử chân ma sát dưới đất lui lại cả chục thước, hắn ánh mắt lập tức kiêng kỵ nhìn nam tử bạch y phía trước, con ngươi huyết sắc đảo qua đảo lại.
Aaa!
Thi quỷ điên cuồng như quái vật tấn công đến nhân sĩ, mọi người dùng kiếm chém tới, thanh kiếm như đánh vào sắt đá lập tức bị gãy, ma trảo vung đến, mọi người liền bị bóp nát cổ mà chết...
Bọn người Vô Viễn Đại Sư cũng bị bao vây lấy cỡ hai mươi tên, bọn họ ra chiêu liên tục, nhưng mấy tên này rất dai đánh hoài không ngã!
Ầm!
Tuyết Vô Song, Lâm Luân Tình Hân, Độc Tôn, Lệnh Quân, Ngân Nguyệt, Lâm Luân Thị huynh đệ cũng bị quấn lấy không buông, cỡ ba mươi tên thi quỷ điên loạn xuất ra ma trảo đánh tới, chưởng đối chưởng ầm ầm vang lên liên tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.