Quyển 2 - Chương 52: Nhận Đồ Đệ
Dã Thuần Phong
25/11/2020
Lạc Bắc Thần ở thiện phòng bận tới bận lui, nàng đuổi tất cả mọi người ra ngoài, ngoại từ đầu bếp chính.
"Thúc thúc, giúp bản Vương lấy thứ đó." Lạc Bắc Thần nhìn ba con gà, một con thỏ đang được nàng xỏ xuyên mà nướng, nàng quay sang chỉ chỉ vào mấy gia vị nói.
"Của ngài, Quận mã." Vị trung niên ngự trù lập tức đi lấy đưa cho nàng.
"Woa! Thơm quá." Vị trung niên ngửi được mùi thơm thì kinh hô một tiếng.
Ngồi trong thiện phòng hơn nửa canh giờ cuối cùng cũng đã xong, nàng lấy kéo cắt ra từng miếng nhỏ, để vào trong mấy cái đĩa, lấy một ít rau bỏ xung quanh trang trí, xắt một ít tỏi ớt làm nước chấm...
Thêm hai khắc thời gian, trên bàn là năm đĩa thịt hấp dẫn, khiến người nhìn vào không khỏi nuốt nước bọt.
"Quân mã, đây là món gì?" Vị trung niên hai mắt tỏa sáng, hiếu kỳ hỏi.
"Đồ nướng cộng nước chấm." Lạc Bắc Thần cũng đâu biết đây là món gì, lúc trước nàng ăn đâu có xem kỹ tên, chỉ theo gia vị mà làm thôi, thấy vậy tùy tiện cho ra cái tên này.
"Tên hơi lạ thì phải?" Vị trung niên mơ màng lẩm bẩm.
"Thôi được rồi, một lát đến giờ ăn uống thì mang vào phòng cho bản Vương, ta đi trước." Lạc Bắc Thần nói xong rồi phất tay rời đi.
Ngoài cửa tỳ nữ hành lễ một cái rồi chạy vào bên trong, họ muốn xem thử mỹ nam này gần hai canh giờ ở trong đây làm gì.
"Lạc Vương." Phong Vương nhìn thấy nàng đi về phòng thì gọi một tiếng.
"Có chuyện gì sao?" Lạc Bắc Thần xoay người lại hỏi.
"Tên thư sinh đã chạy đủ một trăm lần, hắn đang ở bên ngoài nằm dài, Lạc Vương định xử lý như thế nào?" Phong Vương hỏi nàng.
"Phiền nhạc phụ sắp xếp cho hắn tắm rửa nghỉ ngơi, khi nào xong, bảo hắn đến phòng gặp bản Vương." Lạc Bắc Thần hơi nhướng mày, suy nghĩ một chút, rồi nói.
"Được."
Lạc Bắc Thần phất tay áo xoay người về phòng.
Phong Vô Tâm từ sau khi bị dọa thì đã chạy về phòng không dám ra ngoài, nàng ở bên trong, ngồi trên giường chơi độc dược, nếu tên đó dám vào nàng sẽ cho độc ngứa chết...
Cửa lúc này mở ra, Lạc Bắc Thần chậm rãi bước vào, trên mặt vẫn luôn là một nụ cười dịu dàng dành cho nàng.
"Con sâu ta bỏ rồi, không cần sợ." Lạc Bắc Thần thấy Phong Vô Tâm lui vào trong góc thì cười nói.
"Hừ! Mau cút ra cho ta, hôm nay ngươi ngủ ở ngoài!" Phong Vô Tâm quan sát người phía trước một chút, thấy không có gì lạ thì hừ một tiếng, tức giận tay chỉ hướng cửa phòng nói.
"Không phải chứ, ta chỉ đùa một chút, nàng không cần phải nhẫn tâm như vậy." Lạc Bắc Thần vẻ mặt nhăn nhó như muốn khóc, giờ mới biết mình chơi dại, giờ bị nương tử đuổi, nàng ủy khuất nhỏ giọng nói.
"Hừ! Ngươi biết ta sợ sâu, lại dám lấy nó dọa ta, ngươi giỏi lắm!" Phong Vô Tâm nhớ lại thì mặt mày xanh mét, tay bắt lấy cái gối, ném thẳng vào người phía trước.
"Tiểu Phong, ta biết sai rồi!" Lạc Bắc Thần bị gối ném trúng té lộn nhào ra sau, nàng nhìn thấy Phong Vô Tâm vẻ mặt sát khí chạy đến, nàng lập tức ngồi dậy vừa chạy vừa hô.
Xẻng....
Một chiếc bình hoa tung cánh mà bay, do mê mẩn sắc đẹp của Lạc Vương nên định ôm lấy nàng, nhưng không ngờ Lạc Vương tránh đi, bình hoa đau khổ biết mình không xứng với Lạc Vương đành ôm ý định tự vẫn, đập đầu vào cửa, để bản thân bể thành từng mảnh nhỏ giống như con tim tan nát khi bị Lạc Vương cự tuyệt.
"Ngươi đứng lại cho ta!" Phong Vô Tâm thở phì phò nhìn Lạc Bắc Thần chạy phía trước, nàng ngừng lại rống lên.
Lạc Bắc Thần biết nương tử tức giận, lập tức đứng lại, xoay người bước đi về phía nàng, hai tay chà sát vào nhau như hài tử lo sợ bị mắng.
"Sao ngươi không chạy tiếp đi?" Phong Vô Tâm nhìn biểu hiện này, gật đầu vừa lòng, đi đến gần nàng, tay nắm cổ áo nàng nhấc lên, trừng mắt hỏi.
"Ta sợ Tiểu Phong giận." Lạc Bắc Thần ngẩng mặt, nhìn Phong Vô Tâm nhỏ giọng nói.
"Hừ! Sao lúc ngươi bắt con sâu đó dọa ta, lại không nghĩ là ta sẽ giận?" Phong Vô Tâm hừ một tiếng, tay nắm cổ áo nàng kéo lại, nói.
"Ta chỉ đùa một chút, ta đâu biết nàng lại sợ con sâu đó như vậy." Lạc Bắc Thần cúi đầu, ủy khuất nói.
Phong Vô Tâm thấy nàng như vậy, cơn giận cũng vơi đi một ít, tay nắm vạt áo nàng từ từ buông lỏng ra chuyển thành ôm lấy cổ.
Lạc Bắc Thần ngẩng đầu, nhìn Phong Vô Tâm sắc mặt hòa hoãn, lúc này mới để ý người trước mặt chỉ mặc mỗi trung y mỏng, cả yếm bên trong cũng không có, hai nụ hoa hồng nhạt đang ẩn hiện, nàng hai tay nhẹ nhàng siết lấy vòng eo Phong Vô Tâm, đầu chôn ở trước ngực nàng ngậm lấy nụ hoa sau lớp áo.
"Ưm...nhẹ thôi." Phong Vô Tâm bị đụng chạm tê dại, cả người mẫn cảm mà run rẩy rên khẽ, nàng vỗ vai người trước mặt nhỏ giọng kêu.
Lạc Bắc Thần dừng động tác, tay ở hông nàng kéo dây áo, rồi lại lên trên giải khai hai đồi núi tuyết.
Lạc Bắc Thần ôm lấy Phong Vô Tâm đến bên giường, cho nàng ngồi trên đùi mình.
Phong Vô Tâm nhìn cái đầu chuẩn bị hướng ngực mình càn phá thì nàng lấy tay cản lại, hỏi.
"Ăn ngon sao?"
"Rất ngon." Lạc Bắc Thần nhìn chằm chằm hai khỏa đại ngực trước mặt, gật mạnh đầu đáp.
"Vậy ta uy ngươi ăn." Phong Vô Tâm cầm lấy một bên ngực, hướng nàng cười nói.
Lạc Bắc Thần như hài tử, lập tức hé miệng ngậm lấy nụ hoa mà mút.
"Ưm...mạnh một chút nữa." Phong Vô Tâm cúi đầu xuống ở bên tai nàng nỉ non.
Lạc Bắc Thần nghe lời, nhả ra rồi lại há miệng ngậm lấy mút mạnh một cái.
"Aa! hừ..." Phong Vô Tâm sung sướng rên lớn một tiếng.
Lạc Bắc Thần nhả ra bên này, ngậm lấy bên kia tiếp tục mút.
Phong Vô Tâm bỗng dưng kéo đầu Lạc Bắc Thần lên, môi hôn lấy môi nàng rồi nói.
"Đến đây được rồi."
Lạc Bắc Thần nhu thuận, đem nàng đặt sang một bên, bước xuống giường đi ra sau tấm bình phong, lấy một bộ y phục cho nàng.
"Ngươi hơn một canh giờ trước ở đâu?" Phong Vô Tâm nhìn người kế bên hỏi.
"Ở thiện phòng." Lạc Bắc Thần trả lời.
"Ngươi đến đó làm gì?" Phong Vô Tâm cầm lấy y phục của mình tự mặc vào, hiếu kỳ hỏi.
"Thì nướng mấy con gà cho nàng." Lạc Bắc Thần ngồi kế bên, nhẹ giọng nói.
"Sư phụ, sư phụ!"
Phong Vô Tâm muốn nói thì lại bị âm thanh này cắt ngang, nàng nhướng mày nhìn ra phía cửa nói.
"Vào đi."
Lập tức cửa bị đẩy ra, Tiểu Nguyện vận thanh y chạy vào, sau đó hướng Lạc Bắc Thần quỳ xuống.
"Ngươi đã hoàn thành chạy trăm lần thật không?" Lạc Bắc Thần nhìn Tiểu Nguyệt quỳ phía dưới, không tin hỏi.
"Là thật, sư phụ ngài không tin ta?" Tiểu Nguyệt bĩu môi hỏi.
"Tin, tin chứ, nói đi ngươi muốn học gì ở bản Vương?" Lạc Bắc Thần gật gật đầu nói, sau đó hỏi.
"Học khinh công, học ám khí." Tiểu Nguyệt nghĩ một lúc, thì ngẩng đầu đáp.
"Tại sao lại học hai thứ này?" Lạc Bắc Thần kinh ngạc, cười hỏi.
"Khinh công giỏi, đánh không lại có thể chạy, học ám khí là để phòng thân!" Tiểu Nguyệt cho là đúng nói.
"Học khinh công để chạy? Ngươi có tiền đồ một chút để còn cứu vớt mặt mũi sư phụ ngươi." Phong Vô Tâm cười khẽ nói.
Lạc Bắc Thần một bên đen mặt, trừng mắt nhìn người phía dưới.
"Vậy, sư phụ muốn dạy gì cho Tiểu Nguyệt?" Tiểu Nguyệt bị trừng sợ tới rụt cổ, nhỏ giọng hỏi.
"Khinh công, kiếm pháp, ám khí, độc dược, học hết!" Lạc Bắc Thần nhàn nhạt nói.
"Sư phụ nhớ cho Tiểu Nguyệt khinh công lợi hại một chút!" Tiểu Nguyệt nghe vậy hưng phấn, kích động nói thêm.
"Khinh công vi sư cho ngươi sẽ vô cùng lợi hại." Lạc Bắc Thần nói.
"Đa tạ sư phụ!" Tiểu Nguyệt lập tức dập đầu đa tạ.
"Là khinh công gì?" Phong Vô Tâm nghe nàng nói, mới nhớ đến người này khinh công rất lợi hại, khiến nàng không khỏi tò mò hỏi.
"Lăng Ba Vi Bộ - Đạp Tuyết Vô Ngân!" Lạc Bắc Thần đắc ý trả lời.
"Ta chưa từng nghe qua a." Phong Vô Tâm lục lại ký ức, mà không có nghe qua loại khinh công này, nàng lắc đầu nói.
"Bộ này chỉ có ta có, nàng chưa nghe qua là phải." Lạc Bắc Thần cười nói.
"Có thể dạy cho ta sao?" Phong Vô Tâm quay sang hỏi.
"Vậy, nàng học cùng Tiểu Nguyệt đi." Lạc Bắc Thần nói, sau đó đứng dậy, đến tủ y phục từ hành lý mình lấy ra một xấp giấy được gấp lại thành một quyển thư.
"Là nó sao?" Phong Vô Tâm chỉ vào thứ nàng đang cầm trên tay, hỏi.
"Đúng vậy, hai người mau nhìn để nhớ khẩu quyết." Lạc Bắc Thần nhìn hai người nói, sau đó đem quyển sách đưa cho Phong Vô Tâm.
"Khi nào ngươi học thuộc khẩu quyết, vận dụng được ba phần thì đến học kiếm pháp, ám khí, độc dược." Lạc Bắc Thần nhìn Tiểu Nguyệt nói.
Tiểu Nguyệt như nhớ ra cái gì, lập tức đi đến bàn rót một chén trà, quỳ xuống trước mặt nàng dâng lên, cung kính nói.
"Sư phụ, thỉnh dùng trà, nhận của đồ đệ ba lạy!"
"Vi sư nhận uống trà, lạy thì không cần." Lạc Bắc Thần cầm lấy ly trà, phất tay nói.
"Không được, đây là nghi thức!" Tiểu Nguyệt phản bác nói, lập tức nghiêm chỉnh dập đầu ba cái.
"Từ nay ngươi sẽ đồ đệ của Lạc Bắc Thần ta, phải nhớ cố gắng học tập chăm chỉ, bên người vi sư không có kẻ vô dụng, ngươi hiểu?" Lạc Bắc Thần nghiêm túc nhìn xuống hắn nói.
"Đồ nhi sẽ không phụ kỳ vọng của sư phụ." Tiểu Nguyệt dập đầu kiên định nói.
"Thôi được rồi, đứng lên đi." Lạc Bắc Thần gật đầu, phất tay nói.
"Sư phụ, thật ra đồ nhi là nữ nhân." Tiểu Nguyệt nghe lời mà đứng dậy, thành thật hướng nàng bại lộ.
"Vi sư biết, sau này cứ mặc nam trang cho thuận tiện việc học hành." Lạc Bắc Thần không có kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt nói.
"Dạ, đồ nhi hiểu." Tiểu Nguyệt mang theo một chút ngây ngẩn mà đáp.
Phong Vô Tâm cùng Tiểu Nguyệt mê mẩn bộ khinh công, hai người chăm chú, bỏ quên luôn một người ở đây.
"Quân chúa, Quận mã!" Bên ngoài một tỳ nữ cung kính gọi.
"Vào đi." Lạc Bắc Thần nhàn nhạt lên tiếng.
Tỳ nữ bước vào, trên tay mỗi người đều là thức ăn.
"Tiểu Phong, Tiểu Nguyệt dùng bữa thôi." Lạc Bắc Thần hướng hai người nói, sau đó quay sang dặn dò tỳ nữ: "Lấy thêm một bộ bát đũa."
Phong Vô Tâm cùng Tiểu Nguyệt gật đầu, đứng dậy đi đến bên bàn ngồi xuống.
"Ăn nhiều một chút." Lạc Bắc Thần gắp lấy một miếng thịt gà chấm vào chén nước chấm đỏ, đem bỏ vào bát Phong Vô Tâm, nói.
"Sư phụ, nước này là gì, lấy thịt chấm vào thật ngon a!" Tiểu Nguyệt ăn tới miệng dính đầy dầu mỡ, yêu thích nói.
"Đúng vậy, từ trước đến giờ ta chưa từng ăn món nào ngon như vậy." Phong Vô Tâm cũng nói, dù là rất ngon nhưng dáng vẻ nàng ăn, vẫn ưu nhã như thường ngày.
"Ngon thì ăn nhiều vào, nếu thích sau này cứ nói, ta sẽ làm cho các ngươi ăn." Lạc Bắc Thần cười nói.
Sau khi ăn xong, Phong Vô Tâm cùng Tiểu Nguyệt lập tức đi học khinh công.
Trong phòng bây giờ chỉ còn Lạc Bắc Thần đang nằm nghỉ ngơi, ngoài trời cũng đã tối đen, ánh nến lấp lóe rọi sáng căn phòng.
Cửa sổ nhẹ lay động, một cái bóng đen bay vào, quỳ xuống phía dưới, hắn cung kính bẩm.
"Chủ tử, Ôn Tộc tất cả đã chạy đến Triết Lương."
"Báo cho bên kia biết để bọn chúng tiện theo dõi." Lạc Bắc Thần vẫn như cũ nhắm mắt, khóe môi nhẹ cong lên, nhàn nhạt phân phó.
Hắc y nhân lại bẩm báo: "Chủ tử, Thái Tử Chu Thục Quốc hai mươi mấy năm trước, theo thuộc hạ điều tra được là theo cùng Bạc Cô Bất Bại tuẫn rơi." Hắn dừng một chút lại nói: "Minh Hòa Quốc thì hai phe đang đối lập là hai vị Hoàng Tử, họ luôn trong thế ám đấu!"
"Oh, Bạc Cô Bất Bại?" Lạc Bắc Thần ánh mắt lấp lóe, nàng ngay lập tức nhớ lại lời bà bà nói ở thạch động.
Hắc y nhân lập tức nói ra những thứ mình tra được: "Bạc Cô Tộc có tới hai vị phong vân truyền kỳ lịch sử chấn nhiếp Lục Quốc, Bạc Cô Bất Bại tiền bối là trong một số đó, còn người kia lại là một người vô cùng lợi hại nhưng vì biến cố mà chết, Bất Nhiễm Đại Thần, là người luyện tới cảnh giới Chân Nhân Đỉnh nhanh nhất từ trước đến giờ."
"Điều tra kỹ Bạc Cô Tộc bị biến cố hơn hai mươi năm trước, còn về Minh Hòa thì các ngươi biết nên làm thế nào rồi." Lạc Bắc Thần thu hồi suy tư, nàng trầm giọng phân phó.
"Thuộc hạ đã biết." Tên hắc y nhân cung kính đáp, nói xong cũng như cơn gió biến mất ở cửa sổ.
Ngày hôm sau, tin tức Ôn Tộc biến mất lan rộng ra Tây Vực, Phong Vương lập tức chiếm lấy Ôn Thành, thống nhất lại Tây Vực, để nó hoàn toàn nắm ở trong tay mình.
Phong Vô Tâm cùng Tiểu Nguyệt say sưa mà luyện tập bộ khinh công, bỏ qua Lạc Bắc Thần tâm tình đầy nhàm chán.
Một ngày cũng nhanh trôi qua, Tây Vực cũng không có chuyện gì xảy ra, Lạc Bắc Thần cũng không rảnh rỗi mà luyện Truy Phong Hành Vân, cái này nàng chỉ mới phát huy được bảy thành, nên phải hảo hảo luyện thành thục để không phụ kỳ vọng của Bạc Cô Bà Bà.
Nói tới mới nhớ, lúc trước nàng ở thạch động có đọc qua rất nhiều độc dược, những độc dược này nàng hoàn toàn không có ấn tượng vì chưa từng thấy qua, có mấy loại rất quỷ dị, nàng đọc xong cũng bị dọa cho rùng mình.
Nàng hoài nghi thân phận của Bạc Cô Bà Bà có quan hệ mật thiết với phụ mẫu, vì sao nàng có ý nghĩ này thì có lẽ là bà bà rất quan tâm nàng, yêu thương nàng, bà bà còn tự tay bắt mấy con cá nướng cho nàng ăn, lúc đưa nàng ra cửa động, dưới đáy mắt bà còn có một ít buồn bã cùng luyến tiếc, dù không bộc lộ ra bên ngoài và có che giấu ít nhiều nhưng cũng không thể qua mặt được mắt của đặc chủng thế kỷ XXI như nàng.
Không lẽ Bạc Cô bà bà cùng mẫu hậu là tỷ muội tình thâm?
Hay Bạc Cô bà bà yêu thầm phụ thân mình?
A... Quên nữa, bà bà còn nói mình rất giống một người, giống ai? Chắc đây mới là mấu chốt để bà bà đối xử tốt với nàng như vậy...
Lạc Bắc Thần ở trong phòng lúc ẩn lúc hiện, tốc độ vô cùng nhanh, một bước chậm của nàng là hai mươi bước của người khác, nàng cứ đi vòng quanh căn phòng, tay vuốt cằm suy đi nghĩ lại.
Bây giờ đã khuya nhưng Phong Vô Tâm vẫn chưa về, Lạc Bắc Thần hơi nhíu mày, bước ra khỏi phòng đến chỗ hai người kia.
Phía sau hậu viện là một nơi rất thoáng mát, trống trải, Phong Vô Tâm cùng Tiểu Nguyệt hai người đang vận công, bước chân qua qua lại lại, tốc độ ngày một càng nhanh.
"Tiểu Phong, Tiểu Nguyệt, nên nghỉ ngơi." Lạc Bắc Thần hai tay chắp sau lưng chậm rãi bước đến, nhìn hai người đang chăm chú thì mở miệng.
"Sư phụ!" Tiểu Nguyệt nghe thanh âm thì dừng lại động tác, nàng chạy đến cúi đầu hành lễ.
"Thần Thần, ta đã vận dụng được rồi." Phong Vô Tâm thấy Lạc Bắc Thần liền chạy đến nhào vào lòng nàng, mỉm cười nói.
"Tiểu Phong rất giỏi." Lạc Bắc Thần ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, khen ngợi.
"Tiểu Phong thấy mệt, Thần Thần ôm ta về ngủ." Phong Vô Tâm hai tay ôm cổ Lạc Bắc Thần nũng nịu nói, muốn bao nhiêu phong tình thì có bấy nhiêu.
"Tiểu Nguyệt cũng về nghỉ ngơi đi, vi sư cùng sư mẫu ngươi đi trước." Lạc Bắc Thần tất nhiên thấy bộ dạng hiện tại của Phong Vô Tâm, chỉ là hận không thể khảm nàng vào trong lòng mình, nàng bế người trước mặt lên, quay sang nói với Tiểu Nguyệt rồi xoay người đi mất.
"Sư phụ cùng sư mẫu hình như tình cảm rất tốt, vậy còn đại tỷ nàng thì phải làm sao?" Tiểu Nguyệt nhìn hướng hai người đi thì than vãn thay cho đại tỷ của mình.
"Mau ngủ đi." Lạc Bắc Thần trở về phòng, đem Phong Vô Tâm đặt xuống giường, cởi ra y phục cho nàng chỉ chừa lại yếm cùng tiết khố, nhẹ giọng nói.
"Thưởng ngươi." Phong Vô Tâm cởi ra chiếc yếm, tay nàng cầm lấy một bên ngực, nhìn Lạc Bắc Thần nhỏ giọng nói.
"Tiểu Phong cứ như vậy, ta sẽ không chịu nổi." Lạc Bắc Thần cúi người, hai tay chống hai bên người Phong Vô Tâm, nhìn xuống nữ nhân yêu mị ở dưới thân, hít một hơi thật sâu nói.
Phong Vô Tâm cười khẽ, mặt nàng bây giờ đã nhiễm một tầng đỏ lung linh mê người, trong tay cầm tiết khố không biết đã cởi xuống từ lúc nào đem đưa đến mặt Lạc Bắc Thần.
Lạc Bắc Thần hít một hơi thật sâu, hít lấy hương thơm trong đó, lưỡi vươn ra liếm sạch ái dịch dính bên trong.
Phong Vô Tâm trường ra phía sau, nàng ngồi lên cái gối, hai chân duỗi thẳng gác lên hai vai người trước mặt.
Lạc Bắc Thần nhìn thẳng liền sẽ thấy mê cốc đang chảy ra một dòng suối nhỏ, huyệt mịn hồng nhạt khẽ run lên, hai cánh hoa mở đậy như gọi người đến chiều chuộng.
"Thúc thúc, giúp bản Vương lấy thứ đó." Lạc Bắc Thần nhìn ba con gà, một con thỏ đang được nàng xỏ xuyên mà nướng, nàng quay sang chỉ chỉ vào mấy gia vị nói.
"Của ngài, Quận mã." Vị trung niên ngự trù lập tức đi lấy đưa cho nàng.
"Woa! Thơm quá." Vị trung niên ngửi được mùi thơm thì kinh hô một tiếng.
Ngồi trong thiện phòng hơn nửa canh giờ cuối cùng cũng đã xong, nàng lấy kéo cắt ra từng miếng nhỏ, để vào trong mấy cái đĩa, lấy một ít rau bỏ xung quanh trang trí, xắt một ít tỏi ớt làm nước chấm...
Thêm hai khắc thời gian, trên bàn là năm đĩa thịt hấp dẫn, khiến người nhìn vào không khỏi nuốt nước bọt.
"Quân mã, đây là món gì?" Vị trung niên hai mắt tỏa sáng, hiếu kỳ hỏi.
"Đồ nướng cộng nước chấm." Lạc Bắc Thần cũng đâu biết đây là món gì, lúc trước nàng ăn đâu có xem kỹ tên, chỉ theo gia vị mà làm thôi, thấy vậy tùy tiện cho ra cái tên này.
"Tên hơi lạ thì phải?" Vị trung niên mơ màng lẩm bẩm.
"Thôi được rồi, một lát đến giờ ăn uống thì mang vào phòng cho bản Vương, ta đi trước." Lạc Bắc Thần nói xong rồi phất tay rời đi.
Ngoài cửa tỳ nữ hành lễ một cái rồi chạy vào bên trong, họ muốn xem thử mỹ nam này gần hai canh giờ ở trong đây làm gì.
"Lạc Vương." Phong Vương nhìn thấy nàng đi về phòng thì gọi một tiếng.
"Có chuyện gì sao?" Lạc Bắc Thần xoay người lại hỏi.
"Tên thư sinh đã chạy đủ một trăm lần, hắn đang ở bên ngoài nằm dài, Lạc Vương định xử lý như thế nào?" Phong Vương hỏi nàng.
"Phiền nhạc phụ sắp xếp cho hắn tắm rửa nghỉ ngơi, khi nào xong, bảo hắn đến phòng gặp bản Vương." Lạc Bắc Thần hơi nhướng mày, suy nghĩ một chút, rồi nói.
"Được."
Lạc Bắc Thần phất tay áo xoay người về phòng.
Phong Vô Tâm từ sau khi bị dọa thì đã chạy về phòng không dám ra ngoài, nàng ở bên trong, ngồi trên giường chơi độc dược, nếu tên đó dám vào nàng sẽ cho độc ngứa chết...
Cửa lúc này mở ra, Lạc Bắc Thần chậm rãi bước vào, trên mặt vẫn luôn là một nụ cười dịu dàng dành cho nàng.
"Con sâu ta bỏ rồi, không cần sợ." Lạc Bắc Thần thấy Phong Vô Tâm lui vào trong góc thì cười nói.
"Hừ! Mau cút ra cho ta, hôm nay ngươi ngủ ở ngoài!" Phong Vô Tâm quan sát người phía trước một chút, thấy không có gì lạ thì hừ một tiếng, tức giận tay chỉ hướng cửa phòng nói.
"Không phải chứ, ta chỉ đùa một chút, nàng không cần phải nhẫn tâm như vậy." Lạc Bắc Thần vẻ mặt nhăn nhó như muốn khóc, giờ mới biết mình chơi dại, giờ bị nương tử đuổi, nàng ủy khuất nhỏ giọng nói.
"Hừ! Ngươi biết ta sợ sâu, lại dám lấy nó dọa ta, ngươi giỏi lắm!" Phong Vô Tâm nhớ lại thì mặt mày xanh mét, tay bắt lấy cái gối, ném thẳng vào người phía trước.
"Tiểu Phong, ta biết sai rồi!" Lạc Bắc Thần bị gối ném trúng té lộn nhào ra sau, nàng nhìn thấy Phong Vô Tâm vẻ mặt sát khí chạy đến, nàng lập tức ngồi dậy vừa chạy vừa hô.
Xẻng....
Một chiếc bình hoa tung cánh mà bay, do mê mẩn sắc đẹp của Lạc Vương nên định ôm lấy nàng, nhưng không ngờ Lạc Vương tránh đi, bình hoa đau khổ biết mình không xứng với Lạc Vương đành ôm ý định tự vẫn, đập đầu vào cửa, để bản thân bể thành từng mảnh nhỏ giống như con tim tan nát khi bị Lạc Vương cự tuyệt.
"Ngươi đứng lại cho ta!" Phong Vô Tâm thở phì phò nhìn Lạc Bắc Thần chạy phía trước, nàng ngừng lại rống lên.
Lạc Bắc Thần biết nương tử tức giận, lập tức đứng lại, xoay người bước đi về phía nàng, hai tay chà sát vào nhau như hài tử lo sợ bị mắng.
"Sao ngươi không chạy tiếp đi?" Phong Vô Tâm nhìn biểu hiện này, gật đầu vừa lòng, đi đến gần nàng, tay nắm cổ áo nàng nhấc lên, trừng mắt hỏi.
"Ta sợ Tiểu Phong giận." Lạc Bắc Thần ngẩng mặt, nhìn Phong Vô Tâm nhỏ giọng nói.
"Hừ! Sao lúc ngươi bắt con sâu đó dọa ta, lại không nghĩ là ta sẽ giận?" Phong Vô Tâm hừ một tiếng, tay nắm cổ áo nàng kéo lại, nói.
"Ta chỉ đùa một chút, ta đâu biết nàng lại sợ con sâu đó như vậy." Lạc Bắc Thần cúi đầu, ủy khuất nói.
Phong Vô Tâm thấy nàng như vậy, cơn giận cũng vơi đi một ít, tay nắm vạt áo nàng từ từ buông lỏng ra chuyển thành ôm lấy cổ.
Lạc Bắc Thần ngẩng đầu, nhìn Phong Vô Tâm sắc mặt hòa hoãn, lúc này mới để ý người trước mặt chỉ mặc mỗi trung y mỏng, cả yếm bên trong cũng không có, hai nụ hoa hồng nhạt đang ẩn hiện, nàng hai tay nhẹ nhàng siết lấy vòng eo Phong Vô Tâm, đầu chôn ở trước ngực nàng ngậm lấy nụ hoa sau lớp áo.
"Ưm...nhẹ thôi." Phong Vô Tâm bị đụng chạm tê dại, cả người mẫn cảm mà run rẩy rên khẽ, nàng vỗ vai người trước mặt nhỏ giọng kêu.
Lạc Bắc Thần dừng động tác, tay ở hông nàng kéo dây áo, rồi lại lên trên giải khai hai đồi núi tuyết.
Lạc Bắc Thần ôm lấy Phong Vô Tâm đến bên giường, cho nàng ngồi trên đùi mình.
Phong Vô Tâm nhìn cái đầu chuẩn bị hướng ngực mình càn phá thì nàng lấy tay cản lại, hỏi.
"Ăn ngon sao?"
"Rất ngon." Lạc Bắc Thần nhìn chằm chằm hai khỏa đại ngực trước mặt, gật mạnh đầu đáp.
"Vậy ta uy ngươi ăn." Phong Vô Tâm cầm lấy một bên ngực, hướng nàng cười nói.
Lạc Bắc Thần như hài tử, lập tức hé miệng ngậm lấy nụ hoa mà mút.
"Ưm...mạnh một chút nữa." Phong Vô Tâm cúi đầu xuống ở bên tai nàng nỉ non.
Lạc Bắc Thần nghe lời, nhả ra rồi lại há miệng ngậm lấy mút mạnh một cái.
"Aa! hừ..." Phong Vô Tâm sung sướng rên lớn một tiếng.
Lạc Bắc Thần nhả ra bên này, ngậm lấy bên kia tiếp tục mút.
Phong Vô Tâm bỗng dưng kéo đầu Lạc Bắc Thần lên, môi hôn lấy môi nàng rồi nói.
"Đến đây được rồi."
Lạc Bắc Thần nhu thuận, đem nàng đặt sang một bên, bước xuống giường đi ra sau tấm bình phong, lấy một bộ y phục cho nàng.
"Ngươi hơn một canh giờ trước ở đâu?" Phong Vô Tâm nhìn người kế bên hỏi.
"Ở thiện phòng." Lạc Bắc Thần trả lời.
"Ngươi đến đó làm gì?" Phong Vô Tâm cầm lấy y phục của mình tự mặc vào, hiếu kỳ hỏi.
"Thì nướng mấy con gà cho nàng." Lạc Bắc Thần ngồi kế bên, nhẹ giọng nói.
"Sư phụ, sư phụ!"
Phong Vô Tâm muốn nói thì lại bị âm thanh này cắt ngang, nàng nhướng mày nhìn ra phía cửa nói.
"Vào đi."
Lập tức cửa bị đẩy ra, Tiểu Nguyện vận thanh y chạy vào, sau đó hướng Lạc Bắc Thần quỳ xuống.
"Ngươi đã hoàn thành chạy trăm lần thật không?" Lạc Bắc Thần nhìn Tiểu Nguyệt quỳ phía dưới, không tin hỏi.
"Là thật, sư phụ ngài không tin ta?" Tiểu Nguyệt bĩu môi hỏi.
"Tin, tin chứ, nói đi ngươi muốn học gì ở bản Vương?" Lạc Bắc Thần gật gật đầu nói, sau đó hỏi.
"Học khinh công, học ám khí." Tiểu Nguyệt nghĩ một lúc, thì ngẩng đầu đáp.
"Tại sao lại học hai thứ này?" Lạc Bắc Thần kinh ngạc, cười hỏi.
"Khinh công giỏi, đánh không lại có thể chạy, học ám khí là để phòng thân!" Tiểu Nguyệt cho là đúng nói.
"Học khinh công để chạy? Ngươi có tiền đồ một chút để còn cứu vớt mặt mũi sư phụ ngươi." Phong Vô Tâm cười khẽ nói.
Lạc Bắc Thần một bên đen mặt, trừng mắt nhìn người phía dưới.
"Vậy, sư phụ muốn dạy gì cho Tiểu Nguyệt?" Tiểu Nguyệt bị trừng sợ tới rụt cổ, nhỏ giọng hỏi.
"Khinh công, kiếm pháp, ám khí, độc dược, học hết!" Lạc Bắc Thần nhàn nhạt nói.
"Sư phụ nhớ cho Tiểu Nguyệt khinh công lợi hại một chút!" Tiểu Nguyệt nghe vậy hưng phấn, kích động nói thêm.
"Khinh công vi sư cho ngươi sẽ vô cùng lợi hại." Lạc Bắc Thần nói.
"Đa tạ sư phụ!" Tiểu Nguyệt lập tức dập đầu đa tạ.
"Là khinh công gì?" Phong Vô Tâm nghe nàng nói, mới nhớ đến người này khinh công rất lợi hại, khiến nàng không khỏi tò mò hỏi.
"Lăng Ba Vi Bộ - Đạp Tuyết Vô Ngân!" Lạc Bắc Thần đắc ý trả lời.
"Ta chưa từng nghe qua a." Phong Vô Tâm lục lại ký ức, mà không có nghe qua loại khinh công này, nàng lắc đầu nói.
"Bộ này chỉ có ta có, nàng chưa nghe qua là phải." Lạc Bắc Thần cười nói.
"Có thể dạy cho ta sao?" Phong Vô Tâm quay sang hỏi.
"Vậy, nàng học cùng Tiểu Nguyệt đi." Lạc Bắc Thần nói, sau đó đứng dậy, đến tủ y phục từ hành lý mình lấy ra một xấp giấy được gấp lại thành một quyển thư.
"Là nó sao?" Phong Vô Tâm chỉ vào thứ nàng đang cầm trên tay, hỏi.
"Đúng vậy, hai người mau nhìn để nhớ khẩu quyết." Lạc Bắc Thần nhìn hai người nói, sau đó đem quyển sách đưa cho Phong Vô Tâm.
"Khi nào ngươi học thuộc khẩu quyết, vận dụng được ba phần thì đến học kiếm pháp, ám khí, độc dược." Lạc Bắc Thần nhìn Tiểu Nguyệt nói.
Tiểu Nguyệt như nhớ ra cái gì, lập tức đi đến bàn rót một chén trà, quỳ xuống trước mặt nàng dâng lên, cung kính nói.
"Sư phụ, thỉnh dùng trà, nhận của đồ đệ ba lạy!"
"Vi sư nhận uống trà, lạy thì không cần." Lạc Bắc Thần cầm lấy ly trà, phất tay nói.
"Không được, đây là nghi thức!" Tiểu Nguyệt phản bác nói, lập tức nghiêm chỉnh dập đầu ba cái.
"Từ nay ngươi sẽ đồ đệ của Lạc Bắc Thần ta, phải nhớ cố gắng học tập chăm chỉ, bên người vi sư không có kẻ vô dụng, ngươi hiểu?" Lạc Bắc Thần nghiêm túc nhìn xuống hắn nói.
"Đồ nhi sẽ không phụ kỳ vọng của sư phụ." Tiểu Nguyệt dập đầu kiên định nói.
"Thôi được rồi, đứng lên đi." Lạc Bắc Thần gật đầu, phất tay nói.
"Sư phụ, thật ra đồ nhi là nữ nhân." Tiểu Nguyệt nghe lời mà đứng dậy, thành thật hướng nàng bại lộ.
"Vi sư biết, sau này cứ mặc nam trang cho thuận tiện việc học hành." Lạc Bắc Thần không có kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt nói.
"Dạ, đồ nhi hiểu." Tiểu Nguyệt mang theo một chút ngây ngẩn mà đáp.
Phong Vô Tâm cùng Tiểu Nguyệt mê mẩn bộ khinh công, hai người chăm chú, bỏ quên luôn một người ở đây.
"Quân chúa, Quận mã!" Bên ngoài một tỳ nữ cung kính gọi.
"Vào đi." Lạc Bắc Thần nhàn nhạt lên tiếng.
Tỳ nữ bước vào, trên tay mỗi người đều là thức ăn.
"Tiểu Phong, Tiểu Nguyệt dùng bữa thôi." Lạc Bắc Thần hướng hai người nói, sau đó quay sang dặn dò tỳ nữ: "Lấy thêm một bộ bát đũa."
Phong Vô Tâm cùng Tiểu Nguyệt gật đầu, đứng dậy đi đến bên bàn ngồi xuống.
"Ăn nhiều một chút." Lạc Bắc Thần gắp lấy một miếng thịt gà chấm vào chén nước chấm đỏ, đem bỏ vào bát Phong Vô Tâm, nói.
"Sư phụ, nước này là gì, lấy thịt chấm vào thật ngon a!" Tiểu Nguyệt ăn tới miệng dính đầy dầu mỡ, yêu thích nói.
"Đúng vậy, từ trước đến giờ ta chưa từng ăn món nào ngon như vậy." Phong Vô Tâm cũng nói, dù là rất ngon nhưng dáng vẻ nàng ăn, vẫn ưu nhã như thường ngày.
"Ngon thì ăn nhiều vào, nếu thích sau này cứ nói, ta sẽ làm cho các ngươi ăn." Lạc Bắc Thần cười nói.
Sau khi ăn xong, Phong Vô Tâm cùng Tiểu Nguyệt lập tức đi học khinh công.
Trong phòng bây giờ chỉ còn Lạc Bắc Thần đang nằm nghỉ ngơi, ngoài trời cũng đã tối đen, ánh nến lấp lóe rọi sáng căn phòng.
Cửa sổ nhẹ lay động, một cái bóng đen bay vào, quỳ xuống phía dưới, hắn cung kính bẩm.
"Chủ tử, Ôn Tộc tất cả đã chạy đến Triết Lương."
"Báo cho bên kia biết để bọn chúng tiện theo dõi." Lạc Bắc Thần vẫn như cũ nhắm mắt, khóe môi nhẹ cong lên, nhàn nhạt phân phó.
Hắc y nhân lại bẩm báo: "Chủ tử, Thái Tử Chu Thục Quốc hai mươi mấy năm trước, theo thuộc hạ điều tra được là theo cùng Bạc Cô Bất Bại tuẫn rơi." Hắn dừng một chút lại nói: "Minh Hòa Quốc thì hai phe đang đối lập là hai vị Hoàng Tử, họ luôn trong thế ám đấu!"
"Oh, Bạc Cô Bất Bại?" Lạc Bắc Thần ánh mắt lấp lóe, nàng ngay lập tức nhớ lại lời bà bà nói ở thạch động.
Hắc y nhân lập tức nói ra những thứ mình tra được: "Bạc Cô Tộc có tới hai vị phong vân truyền kỳ lịch sử chấn nhiếp Lục Quốc, Bạc Cô Bất Bại tiền bối là trong một số đó, còn người kia lại là một người vô cùng lợi hại nhưng vì biến cố mà chết, Bất Nhiễm Đại Thần, là người luyện tới cảnh giới Chân Nhân Đỉnh nhanh nhất từ trước đến giờ."
"Điều tra kỹ Bạc Cô Tộc bị biến cố hơn hai mươi năm trước, còn về Minh Hòa thì các ngươi biết nên làm thế nào rồi." Lạc Bắc Thần thu hồi suy tư, nàng trầm giọng phân phó.
"Thuộc hạ đã biết." Tên hắc y nhân cung kính đáp, nói xong cũng như cơn gió biến mất ở cửa sổ.
Ngày hôm sau, tin tức Ôn Tộc biến mất lan rộng ra Tây Vực, Phong Vương lập tức chiếm lấy Ôn Thành, thống nhất lại Tây Vực, để nó hoàn toàn nắm ở trong tay mình.
Phong Vô Tâm cùng Tiểu Nguyệt say sưa mà luyện tập bộ khinh công, bỏ qua Lạc Bắc Thần tâm tình đầy nhàm chán.
Một ngày cũng nhanh trôi qua, Tây Vực cũng không có chuyện gì xảy ra, Lạc Bắc Thần cũng không rảnh rỗi mà luyện Truy Phong Hành Vân, cái này nàng chỉ mới phát huy được bảy thành, nên phải hảo hảo luyện thành thục để không phụ kỳ vọng của Bạc Cô Bà Bà.
Nói tới mới nhớ, lúc trước nàng ở thạch động có đọc qua rất nhiều độc dược, những độc dược này nàng hoàn toàn không có ấn tượng vì chưa từng thấy qua, có mấy loại rất quỷ dị, nàng đọc xong cũng bị dọa cho rùng mình.
Nàng hoài nghi thân phận của Bạc Cô Bà Bà có quan hệ mật thiết với phụ mẫu, vì sao nàng có ý nghĩ này thì có lẽ là bà bà rất quan tâm nàng, yêu thương nàng, bà bà còn tự tay bắt mấy con cá nướng cho nàng ăn, lúc đưa nàng ra cửa động, dưới đáy mắt bà còn có một ít buồn bã cùng luyến tiếc, dù không bộc lộ ra bên ngoài và có che giấu ít nhiều nhưng cũng không thể qua mặt được mắt của đặc chủng thế kỷ XXI như nàng.
Không lẽ Bạc Cô bà bà cùng mẫu hậu là tỷ muội tình thâm?
Hay Bạc Cô bà bà yêu thầm phụ thân mình?
A... Quên nữa, bà bà còn nói mình rất giống một người, giống ai? Chắc đây mới là mấu chốt để bà bà đối xử tốt với nàng như vậy...
Lạc Bắc Thần ở trong phòng lúc ẩn lúc hiện, tốc độ vô cùng nhanh, một bước chậm của nàng là hai mươi bước của người khác, nàng cứ đi vòng quanh căn phòng, tay vuốt cằm suy đi nghĩ lại.
Bây giờ đã khuya nhưng Phong Vô Tâm vẫn chưa về, Lạc Bắc Thần hơi nhíu mày, bước ra khỏi phòng đến chỗ hai người kia.
Phía sau hậu viện là một nơi rất thoáng mát, trống trải, Phong Vô Tâm cùng Tiểu Nguyệt hai người đang vận công, bước chân qua qua lại lại, tốc độ ngày một càng nhanh.
"Tiểu Phong, Tiểu Nguyệt, nên nghỉ ngơi." Lạc Bắc Thần hai tay chắp sau lưng chậm rãi bước đến, nhìn hai người đang chăm chú thì mở miệng.
"Sư phụ!" Tiểu Nguyệt nghe thanh âm thì dừng lại động tác, nàng chạy đến cúi đầu hành lễ.
"Thần Thần, ta đã vận dụng được rồi." Phong Vô Tâm thấy Lạc Bắc Thần liền chạy đến nhào vào lòng nàng, mỉm cười nói.
"Tiểu Phong rất giỏi." Lạc Bắc Thần ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, khen ngợi.
"Tiểu Phong thấy mệt, Thần Thần ôm ta về ngủ." Phong Vô Tâm hai tay ôm cổ Lạc Bắc Thần nũng nịu nói, muốn bao nhiêu phong tình thì có bấy nhiêu.
"Tiểu Nguyệt cũng về nghỉ ngơi đi, vi sư cùng sư mẫu ngươi đi trước." Lạc Bắc Thần tất nhiên thấy bộ dạng hiện tại của Phong Vô Tâm, chỉ là hận không thể khảm nàng vào trong lòng mình, nàng bế người trước mặt lên, quay sang nói với Tiểu Nguyệt rồi xoay người đi mất.
"Sư phụ cùng sư mẫu hình như tình cảm rất tốt, vậy còn đại tỷ nàng thì phải làm sao?" Tiểu Nguyệt nhìn hướng hai người đi thì than vãn thay cho đại tỷ của mình.
"Mau ngủ đi." Lạc Bắc Thần trở về phòng, đem Phong Vô Tâm đặt xuống giường, cởi ra y phục cho nàng chỉ chừa lại yếm cùng tiết khố, nhẹ giọng nói.
"Thưởng ngươi." Phong Vô Tâm cởi ra chiếc yếm, tay nàng cầm lấy một bên ngực, nhìn Lạc Bắc Thần nhỏ giọng nói.
"Tiểu Phong cứ như vậy, ta sẽ không chịu nổi." Lạc Bắc Thần cúi người, hai tay chống hai bên người Phong Vô Tâm, nhìn xuống nữ nhân yêu mị ở dưới thân, hít một hơi thật sâu nói.
Phong Vô Tâm cười khẽ, mặt nàng bây giờ đã nhiễm một tầng đỏ lung linh mê người, trong tay cầm tiết khố không biết đã cởi xuống từ lúc nào đem đưa đến mặt Lạc Bắc Thần.
Lạc Bắc Thần hít một hơi thật sâu, hít lấy hương thơm trong đó, lưỡi vươn ra liếm sạch ái dịch dính bên trong.
Phong Vô Tâm trường ra phía sau, nàng ngồi lên cái gối, hai chân duỗi thẳng gác lên hai vai người trước mặt.
Lạc Bắc Thần nhìn thẳng liền sẽ thấy mê cốc đang chảy ra một dòng suối nhỏ, huyệt mịn hồng nhạt khẽ run lên, hai cánh hoa mở đậy như gọi người đến chiều chuộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.