Chương 35
Đường Mật
17/12/2022
Buổi chiều ở cửa ký túc xá, liên tục có nhiều phụ huynh mang hành lý đến cho con mình.
Lục Tranh đứng trước cửa khu ký túc xá, thân đứng thẳng, dáng người cao ngất,......
Thẩm Thần vội chạy xuống dưới lầu, liếc mắt đã thấy Lục Tranh đứng ở dưới bóng râm, bên cạnh anh đặt hai chiếc valy, trên đó còn có một cái balo, tất cả đều là của cậu.
Thẩm Thần đi đến, lúc đến gần cậu còn chưa kịp mở miệng đã bị anh phát hiện, anh mỉm cười nói: "Có khá nhiều đồ."
Thẩm Thần có chút ngại ngùng: "Thật ra có một cái valy hầu hết là thiết bị để chụp ảnh." Nói đến đây, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, có chút khẩn trương nói: "Anh có mở ra không, đồ bên trong mẹ em có động vào không?"
Lục Tranh: "Rất nặng, chắc là vẫn còn hả?"
"Vâng, em mang lên sẽ mở ra xem." Nói xong, Thẩm Thần đi đến kéo lấy valy, nhưng mới vừa chạm vào đã bị Lục Tranh ngăn lại.
"Em ở lầu mấy."
"Lầu bốn."
"Để tôi, tay chân của em nhỏ."
Thẩm Thần ngượng ngùng: "Không cần không cần, ký túc xá của em không cho phép người ngoài lên đó."
"Thật không?" Lục Tranh nâng mắt nhìn cậu: "Tôi mới vừa rồi nhìn thấy có một người giúp đỡ mang hành lý đi lên, không phải vừa rồi nói người quản lý không cho phép à."
Dì quản lý quả thật không quá nghiêm khắc, máy tính hỏng, mang đồ nặng nếu chỉ cần nói với dì một tiếng sẽ không có vấn đề gì, nhưng phải nhanh chóng đi xuống là được.
Có điều Thẩm Thần cũng không muốn làm phiền đến Lục Tranh, xua tay nói: "Không sao đâu, để em."
Lục Tranh nhìn cậu một cái, lấy balo trên hành lý nhét vào vòng tay cậu: "Cầm cái này."
"....."
Lục Tranh kéo hai valy lên đi vào ký túc xá, nói điều gì đó với dì quản lý.
Thẩm Thần đứng khá xa, không nghe rõ, nhưng một lúc sau, Lục Tranh quay trở lại nói: "Đi lên lầu."
Thẩm Thần liếc mắt nhìn dì quản lý, dì mỉm cười hiền lành mà nhìn Lục Tranh.
Thẩm Thần: "Dì quản lý đồng ý, anh nói như thế nào với dì vậy?"
Lục Tranh kéo valy đi ở phía trước, nghe vậy liền nhìn cậu một cái.
Thẩm Thần: "Gì?"
Lục Tranh bình thản nói: "Không có gì, chỉ nói tôi là anh trai em, mang valy đến giúp em."
"A....." Thẩm Thần gật gật đầu, đột nhiên cười một cái, "Điều này mà dì quản lý cũng tin, anh với em lớn lên không giống nhau."
"Có gì mà không tin, mặt tôi lớn lên giống kẻ nói dối lắm à?"
Thẩm Thần mím môi cười trộm một cái: "Cũng đúng, chú giải phóng quân sao có thể nói dối mọi người."
Người đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, Thẩm Thần ngước mắt liền nhìn thấy Lục Tranh quay đầu lại nhìn cậu.
Cậu chớp chớp mắt ngây thơ nói: "Nói, không đúng hả?"
Lục Tranh liếc mắt cậu một cái: "Chú? Tôi già lắm à?"
Thẩm Thần: ".....Không có."
"......."
Hai người lẳng lặng nhìn nhau vài giây, sự im lặng kỳ lạ, đột nhiên hai người bật cười.
Làn gió mát, hành lang ồn ào náo nhiệt.
Vào khoảnh khắc này, trong tâm trí Thẩm Thần nhớ lại những câu nói văn nghệ giống như năm tháng đã trôi qua.
Đi đến hành lang, Lục Tranh cầm valy ở bên cạnh, đi lên.
Thẩm Thần đi theo phía sau anh, tâm tình cảm thấy rất tốt, không biết là cậu có ảo giác không, chính là cảm thấy mối quan hệ giữa cậu và Lục Tranh càng gần gũi, hơn nữa....chính mình giống như không phải còn sợ anh như vậy.
Đi đến cửa phòng ngủ ký túc xá, Lục Tranh dừng lại, nhiều sinh viên đi qua quay đầu lại sôi nổi đánh giá anh, bản thân Lục Tranh ngược lại không có gì, nhưng mà Thẩm Thần lại có chút ngại ngùng.
"Em mang vào."
Lục Tranh buông tay: "Trong valy thiếu gì thì gọi cho tôi."
"Vâng." Thẩm Thần kéo valy qua, vừa định đẩy valy vào đột nhiên có người nắm lấy tay cậu.
Thẩm Thần hoảng sợ, quay đầu lại mới phát hiện là bạn cùng phòng Trần Hiểu.
"Cậu...."
"Thẩm Thần!"
"Hả?"
"Ối bạn trai của cậu...!" Trần Hiểu nói với cậu nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Lục Tranh.
Thẩm Thần trố mắt, kích động mà nhìn Lục Tranh một cái: "Không phải, cậu đừng nói bậy."
"Vậy thì là ai!?" Trần Hiểu dùng sức nắm tay cậu, mà tiếng nói vang của cậu chàng dẫn tới hai cậu bạn cùng phòng nghe thế cũng chạy ra xem, vừa nhìn thấy, hai mắt liền phát sáng, sặc mùi drama.
Thẩm Thần: "....."
"Xin chào." Lục Tranh phảng phất chưa phát hiện, bình thản nhìn các cậu nói: "Thẩm Thần ở trường học phiền toái nhờ các em chiếu cố."
Trần Hiểu hít sâu vào một hơi: "Vâng, vâng, mọi người đều là bạn học mà."
"Đúng vậy đúng vậy."
Lục Tranh cười cười, nhìn về phía Thẩm Thần: "Tôi đi đây."
Thẩm Thần: "....Vâng."
Lục Tranh đi rồi, Thẩm Thần bị ba chàng trai cùng phòng kích động kéo vào phòng. Vừa đóng cửa lại, một loạt câu hỏi ập xuống.
"Má ơi...Đẹp trai quá!"
"Con mẹ nó trái tim nhỏ bé của ông, thiếu chút nữa ngừng đập."
"Chà, cậu bảo là không hẹn hò mà?"
"Không phải bạn trai thật à? Ngữ khí của anh ta....giống mà."
"......"
Thẩm Thần buồn cười ngăn các cậu ấy lại: "Các cậu từ từ..."
"Ây yo cậu nói mau."
Thẩm Thần thấp giọng nói: "Không phải bạn trai, anh ấy là...hàng xóm."
"Hàng xóm?" Trần Hiểu mặt như dẫm phải cứt chó: "Thanh mai trúc mã."
Một bạn cùng phòng khác nói: "Ôi cậu may mắn thật đấy, quan hệ của hai người thật tốt Tiểu Thần, anh ta còn mang valy đến giúp cậu, có phải anh ta thích cậu không."
Thẩm Thần sửng sốt.
Trần Hiểu: "Hoặc là, cậu thích anh ta?"
Thẩm Thần cứng đờ, lộ ra nét mặt kỳ lạ: "Các cậu đừng nói bậy, anh ấy là hàng xóm của tớ, chỉ là thuận đường nên mang valy cho tớ."
"Ối, vậy mau giới thiệu cho tớ, là hàng chất lượng cao đó!"
Thẩm Thần không hề nghĩ ngợi liền nói: "Không được."
"Hả?"
Đối mặt với sự nghi ngờ của bạn cùng phòng, Thẩm Thần mới nhận ra bản thân phản ứng quá mức kích động, vì thế liền giải thích: "Anh ấy thường xuyên ở quân khu, tớ ít khi gặp anh ấy."
"Ối mẹ ơi...là quân nhân, ngầu lắm đó."
......
Kể từ hôm đó Thẩm Thần không trở về Lục gia, cậu và Lưu Lương dường như rơi vào cuộc chiến tranh lạnh, không ai chịu thoả hiệp, không ai nguyện ý nhận lỗi.
Mà chiếc máy ảnh đang sửa chữa, vì máy đã lỗi thời, một bộ phận của máy bị hỏng nặng phải chuyển phát nhanh từ nơi khác về, cho nên đến nay vẫn chưa sửa xong.
Bởi vì nguyên nhân này, Thẩm Thần từ lúc khai giảng đến nay vẫn không tới câu lạc bộ nhiếp ảnh.
Một ngày sau khi tan học, một học tỷ trong câu lạc bộ nhiếp ảnh gọi cho cậu bảo cậu đến câu lạc bộ giúp xử lý một ít tư liệu. Bởi vì có rất nhiều tân sinh viên gia nhập, cho nên có rất nhiều sơ yếu lí lịch cùng với tác phẩm cần phải sàng chọn*.
(*sàng chọn: sàng lọc, lựa chọn.)
"Thẩm Thần em đến rồi." Học tỷ thấy cậu đến mặt vui sướng: "Mau mau mau, giúp chị nhìn xem, cái nào tốt."
Thẩm Thần ngồi xuống bên cạnh cô ấy: "Nhiều như vậy."
"Đúng vậy, năm nay có rất nhiều tân sinh viên yêu thích chụp ảnh."
Thẩm Thần cầm lấy một trong số chỗ ảnh lên nhìn: "Hai tấm này không tồi."
"Để chị xem, ừm....đúng vậy." Học tỷ lấy ra hai bản sơ yếu lý lịch, nói: "Máy ảnh của em đã sửa xong chưa, gần đây không thấy em đến câu lạc bộ."
Nhắc đến máy chụp ảnh, Thẩm Thần có chút phiền muộn: "Chưa ạ, khả năng phải còn vài ngày nữa."
"Em thật là, sao lại không cẩn thận vậy, vật bảo bối như vậy mà để làm rơi."
Thẩm Thần cười một cái, không nói gì.
"Nhưng cũng may gần đây câu lạc bộ chúng ta cũng không ra ngoài chụp ảnh, máy ảnh tạm thời chưa sửa được cũng không sao."
"Nói thì nói như vậy, bởi vì chuyện máy ảnh mà em cũng không thể đi đến câu lạc bộ kia, trì hoãn lâu như vậy, không biết khi nào máy ảnh mới được sửa xong."
Học tỷ: "Câu lạc bộ nào?"
"Kỳ nghỉ hè không phải em làm việc ở Thiên Ảnh sao, sau lại từ chức, lúc ấy thầy Hách Kiệt có đưa cho em một danh thiếp, đã đề cử em đến đó."
"Tốt như vậy, đâu?"
Thẩm Thần nhớ rõ lúc ấy sợ làm mất danh thiếp, cậu đã dùng di động chụp lại vài tấm, vì thế cậu liền mở ảnh chụp ra.
"Le. Photographers Club....mẹ kiếp!"
Thẩm Thần thấy vẻ mặt kinh ngạc của học tỷ, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Thẩm Thần! Sao em lại trì hoãn lâu như thế, mau nhanh tới đó! Là Le. Photographers Club đó!"
"...."
"Em thế nào mà một chút kích động cũng không có vậy! Em không biết người sáng lập sao!"
Thẩm Thần từ việc từ chức ở Thiên Ảnh rồi Trúc Lan Khuê xảy ra chuyện, lại cãi nhau với Lưu Lương, cho nên tâm trí rối loạn, cũng quên luôn việc tìm hiểu câu lạc bộ này, nghĩ nếu là nơi Hách Kiệt giới thiệu, hẳn là nơi không tồi.
"Ai, ai vậy?"
"Là Doãn Lễ!"
Thẩm Thần sửng sốt một chút, mãi mới phản ứng lại kịp: "Doãn Lễ...."
"Đúng vậy! Em lời lắm đấy!"
Đúng vậy....cậu thật sự rất lời.
Người bình thường sẽ không biết Doãn Lễ là ai, nhưng người yêu thích chụp ảnh như thế nào mà không biết Doãn Lễ cơ chứ.
Doãn Lễ năm nay đại khái hơn bốn mươi tuổi, ông đã từng mở triển lãm ảnh trong và ngoài nước. Thậm chí là năm năm trước, ông còn được nhận giải thưởng nhiếp ảnh quốc tế của năm về cảnh quan tự nhiên...Nhờ giải thưởng này mà thanh danh của ông vang xa.
Là người duy nhất trong nước đạt giải thưởng này, không thể nghi ngờ Doãn Lễ đã trở một trong những bậc tiền bối trẻ tuổi nhất của bọn họ!
"Em không nghĩ tới, thầy Hách Kiệt sẽ giới thiệu em đi đến đó."
"Nhìn ra được thầy Hách Kiệt rất coi trọng em, hàng năm Le. Photographers Club đều tuyển nhiếp ảnh gia, danh thiếp này của em có bao nhiêu quý giá em có biết không, còn không mau đến đó!"
Thẩm Thần có chút khó xử nói: "Em nghĩ cũng nhanh chóng đến đó, nhưng em lo lắng em vào câu lạc bộ rồi mà máy ảnh cũng không có, lỡ như có hoạt động hoặc công tác chẳng phải sẽ rất xấu hổ."
"Nói cũng phải, nhưng...."
"Anh cho em mượn."
Đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói của một nam sinh.
Thẩm Thần quay đầu lại nhìn, cả kỳ nghỉ hè chưa gặp Tạ Hoài Tư: "Học trưởng."
Tạ Hoài Tư đi tới: "Thẩm Thần, hiện tại anh có thể cho em mượn máy ảnh này, anh dùng tạm máy ảnh cũ cũng được."
"Không cần, em chờ một chút nữa cũng được, máy ảnh của em hẳn là sắp sửa xong rồi."
Tạ Hoài Tư: "Nói vậy không được, lỡ như kéo dài thời gian em sẽ mất đi cơ hội hiếm có này, cần đi, dù sao bây giờ anh cũng không cần dùng."
Học tỷ: "Đúng vậy đúng vậy, em nhanh chóng đến đó báo danh."
Cơ hội khó có được, Thẩm Thần cũng không muốn mất đi, vì thế luôn nói cám ơn Tạ Hoài Tư, mượn máy ảnh của anh ta rồi đi.
Từ câu lạc bộ ảnh đi ra đã là bốn giờ chiều.
Cậu vừa trở về ký túc xá liền nhận được điện thoại của Lục Tranh.
"Em đi ra cổng trưởng."
Thẩm Thần: "A?"
"Tôi đi ngang qua, vừa lúc cùng đi ăn cơm chiều."
"Ăn cơm chiều, bây giờ ạ?"
"Em ăn rồi sao?"
Còn sớm như vậy, sao có thể ăn rồi chứ.
Thẩm Thần nói chờ một chút liền chạy xuống lầu.
Ngồi trên xe của Lục Tranh, hai người đi tới một nhà hàng để ăn cơm, Thẩm Thần nhớ rõ nơi này, đây là gia sản nhà họ Lục, Lục Tranh hẳn là rất thích món ăn ở đây.
Lúc ăn cơm, Thẩm Thần nhắc đến Le. Photographers Club, lo lắng Lục Tranh không biết Doãn Lễ, cậu còn đặc biệt giới thiệu về người này một lần.
Lục Tranh nhìn bộ dáng vui ra mặt của cậu, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Cùng lúc đó, anh nhớ tới máy ảnh ở trong xe, anh đã phải nhờ bạn bè hiểu biết về máy ảnh chọn lựa giúp.
Đợi lát nữa trở về sẽ đưa cho cậu, hẳn là cậu sẽ rất vui vẻ.
"Máy chụp ảnh chưa sửa xong sao?" Lục Tranh hỏi.
Thẩm Thần lắc đầu: "Chưa xong."
"Vậy em đến câu lạc bộ kia, yêu cầu phải có máy chụp ảnh."
"Vâng, phải có ạ."
"Vậy..."
"Nhưng may là em có máy chụp ảnh rồi."
Lục Tranh tay cầm đũa hơi khựng lại, nâng mắt nhìn cậu.
Thẩm Thần: "Học trưởng cho em mượn máy chụp ảnh."
Lục Tranh yên lặng nhìn cậu, ánh mắt hơi tối lại: "Học trưởng..."
Thẩm Thần đang chăm chú ăn cơm không phát hiện ra thần sắc khuôn mặt Lục Tranh biến đổi: "Vâng...lần trước anh đã gặp qua."
Đã gặp học trưởng.
Tạ Hoài Tư.
Lục Tranh trong mắt chứa ý cười dần biến mất.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Tranh đưa Thẩm Thần trở về trường học.
Một đường không nói lời nào, Thẩm Thần vốn là người không giỏi khơi mào đề tài, nhưng tâm tư cậu rất mẫn cảm, tự nhiên có thể cảm nhận bầu không khí trong xe đang giảm mạnh.
Thẩm Thần trộm quay đầu liếc mắt ngắm nhìn Lục Tranh, sườn mặt anh tuấn, chân mày lãnh đạm sắc nét, còn có chiếc cổ kia....Không biết phải hoá giải bầu không khí im ắng này thế nào.
[Ở một căn phòng nào đó, một khuôn mặt trước chiếc máy vi tính đời cụ chậm rãi nở nụ cười nham nhở: "Khà, khà...Lục sĩ quan, tất cả vì cậu thôi, nhịn đi!"]
Lục Tranh đứng trước cửa khu ký túc xá, thân đứng thẳng, dáng người cao ngất,......
Thẩm Thần vội chạy xuống dưới lầu, liếc mắt đã thấy Lục Tranh đứng ở dưới bóng râm, bên cạnh anh đặt hai chiếc valy, trên đó còn có một cái balo, tất cả đều là của cậu.
Thẩm Thần đi đến, lúc đến gần cậu còn chưa kịp mở miệng đã bị anh phát hiện, anh mỉm cười nói: "Có khá nhiều đồ."
Thẩm Thần có chút ngại ngùng: "Thật ra có một cái valy hầu hết là thiết bị để chụp ảnh." Nói đến đây, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, có chút khẩn trương nói: "Anh có mở ra không, đồ bên trong mẹ em có động vào không?"
Lục Tranh: "Rất nặng, chắc là vẫn còn hả?"
"Vâng, em mang lên sẽ mở ra xem." Nói xong, Thẩm Thần đi đến kéo lấy valy, nhưng mới vừa chạm vào đã bị Lục Tranh ngăn lại.
"Em ở lầu mấy."
"Lầu bốn."
"Để tôi, tay chân của em nhỏ."
Thẩm Thần ngượng ngùng: "Không cần không cần, ký túc xá của em không cho phép người ngoài lên đó."
"Thật không?" Lục Tranh nâng mắt nhìn cậu: "Tôi mới vừa rồi nhìn thấy có một người giúp đỡ mang hành lý đi lên, không phải vừa rồi nói người quản lý không cho phép à."
Dì quản lý quả thật không quá nghiêm khắc, máy tính hỏng, mang đồ nặng nếu chỉ cần nói với dì một tiếng sẽ không có vấn đề gì, nhưng phải nhanh chóng đi xuống là được.
Có điều Thẩm Thần cũng không muốn làm phiền đến Lục Tranh, xua tay nói: "Không sao đâu, để em."
Lục Tranh nhìn cậu một cái, lấy balo trên hành lý nhét vào vòng tay cậu: "Cầm cái này."
"....."
Lục Tranh kéo hai valy lên đi vào ký túc xá, nói điều gì đó với dì quản lý.
Thẩm Thần đứng khá xa, không nghe rõ, nhưng một lúc sau, Lục Tranh quay trở lại nói: "Đi lên lầu."
Thẩm Thần liếc mắt nhìn dì quản lý, dì mỉm cười hiền lành mà nhìn Lục Tranh.
Thẩm Thần: "Dì quản lý đồng ý, anh nói như thế nào với dì vậy?"
Lục Tranh kéo valy đi ở phía trước, nghe vậy liền nhìn cậu một cái.
Thẩm Thần: "Gì?"
Lục Tranh bình thản nói: "Không có gì, chỉ nói tôi là anh trai em, mang valy đến giúp em."
"A....." Thẩm Thần gật gật đầu, đột nhiên cười một cái, "Điều này mà dì quản lý cũng tin, anh với em lớn lên không giống nhau."
"Có gì mà không tin, mặt tôi lớn lên giống kẻ nói dối lắm à?"
Thẩm Thần mím môi cười trộm một cái: "Cũng đúng, chú giải phóng quân sao có thể nói dối mọi người."
Người đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, Thẩm Thần ngước mắt liền nhìn thấy Lục Tranh quay đầu lại nhìn cậu.
Cậu chớp chớp mắt ngây thơ nói: "Nói, không đúng hả?"
Lục Tranh liếc mắt cậu một cái: "Chú? Tôi già lắm à?"
Thẩm Thần: ".....Không có."
"......."
Hai người lẳng lặng nhìn nhau vài giây, sự im lặng kỳ lạ, đột nhiên hai người bật cười.
Làn gió mát, hành lang ồn ào náo nhiệt.
Vào khoảnh khắc này, trong tâm trí Thẩm Thần nhớ lại những câu nói văn nghệ giống như năm tháng đã trôi qua.
Đi đến hành lang, Lục Tranh cầm valy ở bên cạnh, đi lên.
Thẩm Thần đi theo phía sau anh, tâm tình cảm thấy rất tốt, không biết là cậu có ảo giác không, chính là cảm thấy mối quan hệ giữa cậu và Lục Tranh càng gần gũi, hơn nữa....chính mình giống như không phải còn sợ anh như vậy.
Đi đến cửa phòng ngủ ký túc xá, Lục Tranh dừng lại, nhiều sinh viên đi qua quay đầu lại sôi nổi đánh giá anh, bản thân Lục Tranh ngược lại không có gì, nhưng mà Thẩm Thần lại có chút ngại ngùng.
"Em mang vào."
Lục Tranh buông tay: "Trong valy thiếu gì thì gọi cho tôi."
"Vâng." Thẩm Thần kéo valy qua, vừa định đẩy valy vào đột nhiên có người nắm lấy tay cậu.
Thẩm Thần hoảng sợ, quay đầu lại mới phát hiện là bạn cùng phòng Trần Hiểu.
"Cậu...."
"Thẩm Thần!"
"Hả?"
"Ối bạn trai của cậu...!" Trần Hiểu nói với cậu nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Lục Tranh.
Thẩm Thần trố mắt, kích động mà nhìn Lục Tranh một cái: "Không phải, cậu đừng nói bậy."
"Vậy thì là ai!?" Trần Hiểu dùng sức nắm tay cậu, mà tiếng nói vang của cậu chàng dẫn tới hai cậu bạn cùng phòng nghe thế cũng chạy ra xem, vừa nhìn thấy, hai mắt liền phát sáng, sặc mùi drama.
Thẩm Thần: "....."
"Xin chào." Lục Tranh phảng phất chưa phát hiện, bình thản nhìn các cậu nói: "Thẩm Thần ở trường học phiền toái nhờ các em chiếu cố."
Trần Hiểu hít sâu vào một hơi: "Vâng, vâng, mọi người đều là bạn học mà."
"Đúng vậy đúng vậy."
Lục Tranh cười cười, nhìn về phía Thẩm Thần: "Tôi đi đây."
Thẩm Thần: "....Vâng."
Lục Tranh đi rồi, Thẩm Thần bị ba chàng trai cùng phòng kích động kéo vào phòng. Vừa đóng cửa lại, một loạt câu hỏi ập xuống.
"Má ơi...Đẹp trai quá!"
"Con mẹ nó trái tim nhỏ bé của ông, thiếu chút nữa ngừng đập."
"Chà, cậu bảo là không hẹn hò mà?"
"Không phải bạn trai thật à? Ngữ khí của anh ta....giống mà."
"......"
Thẩm Thần buồn cười ngăn các cậu ấy lại: "Các cậu từ từ..."
"Ây yo cậu nói mau."
Thẩm Thần thấp giọng nói: "Không phải bạn trai, anh ấy là...hàng xóm."
"Hàng xóm?" Trần Hiểu mặt như dẫm phải cứt chó: "Thanh mai trúc mã."
Một bạn cùng phòng khác nói: "Ôi cậu may mắn thật đấy, quan hệ của hai người thật tốt Tiểu Thần, anh ta còn mang valy đến giúp cậu, có phải anh ta thích cậu không."
Thẩm Thần sửng sốt.
Trần Hiểu: "Hoặc là, cậu thích anh ta?"
Thẩm Thần cứng đờ, lộ ra nét mặt kỳ lạ: "Các cậu đừng nói bậy, anh ấy là hàng xóm của tớ, chỉ là thuận đường nên mang valy cho tớ."
"Ối, vậy mau giới thiệu cho tớ, là hàng chất lượng cao đó!"
Thẩm Thần không hề nghĩ ngợi liền nói: "Không được."
"Hả?"
Đối mặt với sự nghi ngờ của bạn cùng phòng, Thẩm Thần mới nhận ra bản thân phản ứng quá mức kích động, vì thế liền giải thích: "Anh ấy thường xuyên ở quân khu, tớ ít khi gặp anh ấy."
"Ối mẹ ơi...là quân nhân, ngầu lắm đó."
......
Kể từ hôm đó Thẩm Thần không trở về Lục gia, cậu và Lưu Lương dường như rơi vào cuộc chiến tranh lạnh, không ai chịu thoả hiệp, không ai nguyện ý nhận lỗi.
Mà chiếc máy ảnh đang sửa chữa, vì máy đã lỗi thời, một bộ phận của máy bị hỏng nặng phải chuyển phát nhanh từ nơi khác về, cho nên đến nay vẫn chưa sửa xong.
Bởi vì nguyên nhân này, Thẩm Thần từ lúc khai giảng đến nay vẫn không tới câu lạc bộ nhiếp ảnh.
Một ngày sau khi tan học, một học tỷ trong câu lạc bộ nhiếp ảnh gọi cho cậu bảo cậu đến câu lạc bộ giúp xử lý một ít tư liệu. Bởi vì có rất nhiều tân sinh viên gia nhập, cho nên có rất nhiều sơ yếu lí lịch cùng với tác phẩm cần phải sàng chọn*.
(*sàng chọn: sàng lọc, lựa chọn.)
"Thẩm Thần em đến rồi." Học tỷ thấy cậu đến mặt vui sướng: "Mau mau mau, giúp chị nhìn xem, cái nào tốt."
Thẩm Thần ngồi xuống bên cạnh cô ấy: "Nhiều như vậy."
"Đúng vậy, năm nay có rất nhiều tân sinh viên yêu thích chụp ảnh."
Thẩm Thần cầm lấy một trong số chỗ ảnh lên nhìn: "Hai tấm này không tồi."
"Để chị xem, ừm....đúng vậy." Học tỷ lấy ra hai bản sơ yếu lý lịch, nói: "Máy ảnh của em đã sửa xong chưa, gần đây không thấy em đến câu lạc bộ."
Nhắc đến máy chụp ảnh, Thẩm Thần có chút phiền muộn: "Chưa ạ, khả năng phải còn vài ngày nữa."
"Em thật là, sao lại không cẩn thận vậy, vật bảo bối như vậy mà để làm rơi."
Thẩm Thần cười một cái, không nói gì.
"Nhưng cũng may gần đây câu lạc bộ chúng ta cũng không ra ngoài chụp ảnh, máy ảnh tạm thời chưa sửa được cũng không sao."
"Nói thì nói như vậy, bởi vì chuyện máy ảnh mà em cũng không thể đi đến câu lạc bộ kia, trì hoãn lâu như vậy, không biết khi nào máy ảnh mới được sửa xong."
Học tỷ: "Câu lạc bộ nào?"
"Kỳ nghỉ hè không phải em làm việc ở Thiên Ảnh sao, sau lại từ chức, lúc ấy thầy Hách Kiệt có đưa cho em một danh thiếp, đã đề cử em đến đó."
"Tốt như vậy, đâu?"
Thẩm Thần nhớ rõ lúc ấy sợ làm mất danh thiếp, cậu đã dùng di động chụp lại vài tấm, vì thế cậu liền mở ảnh chụp ra.
"Le. Photographers Club....mẹ kiếp!"
Thẩm Thần thấy vẻ mặt kinh ngạc của học tỷ, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Thẩm Thần! Sao em lại trì hoãn lâu như thế, mau nhanh tới đó! Là Le. Photographers Club đó!"
"...."
"Em thế nào mà một chút kích động cũng không có vậy! Em không biết người sáng lập sao!"
Thẩm Thần từ việc từ chức ở Thiên Ảnh rồi Trúc Lan Khuê xảy ra chuyện, lại cãi nhau với Lưu Lương, cho nên tâm trí rối loạn, cũng quên luôn việc tìm hiểu câu lạc bộ này, nghĩ nếu là nơi Hách Kiệt giới thiệu, hẳn là nơi không tồi.
"Ai, ai vậy?"
"Là Doãn Lễ!"
Thẩm Thần sửng sốt một chút, mãi mới phản ứng lại kịp: "Doãn Lễ...."
"Đúng vậy! Em lời lắm đấy!"
Đúng vậy....cậu thật sự rất lời.
Người bình thường sẽ không biết Doãn Lễ là ai, nhưng người yêu thích chụp ảnh như thế nào mà không biết Doãn Lễ cơ chứ.
Doãn Lễ năm nay đại khái hơn bốn mươi tuổi, ông đã từng mở triển lãm ảnh trong và ngoài nước. Thậm chí là năm năm trước, ông còn được nhận giải thưởng nhiếp ảnh quốc tế của năm về cảnh quan tự nhiên...Nhờ giải thưởng này mà thanh danh của ông vang xa.
Là người duy nhất trong nước đạt giải thưởng này, không thể nghi ngờ Doãn Lễ đã trở một trong những bậc tiền bối trẻ tuổi nhất của bọn họ!
"Em không nghĩ tới, thầy Hách Kiệt sẽ giới thiệu em đi đến đó."
"Nhìn ra được thầy Hách Kiệt rất coi trọng em, hàng năm Le. Photographers Club đều tuyển nhiếp ảnh gia, danh thiếp này của em có bao nhiêu quý giá em có biết không, còn không mau đến đó!"
Thẩm Thần có chút khó xử nói: "Em nghĩ cũng nhanh chóng đến đó, nhưng em lo lắng em vào câu lạc bộ rồi mà máy ảnh cũng không có, lỡ như có hoạt động hoặc công tác chẳng phải sẽ rất xấu hổ."
"Nói cũng phải, nhưng...."
"Anh cho em mượn."
Đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói của một nam sinh.
Thẩm Thần quay đầu lại nhìn, cả kỳ nghỉ hè chưa gặp Tạ Hoài Tư: "Học trưởng."
Tạ Hoài Tư đi tới: "Thẩm Thần, hiện tại anh có thể cho em mượn máy ảnh này, anh dùng tạm máy ảnh cũ cũng được."
"Không cần, em chờ một chút nữa cũng được, máy ảnh của em hẳn là sắp sửa xong rồi."
Tạ Hoài Tư: "Nói vậy không được, lỡ như kéo dài thời gian em sẽ mất đi cơ hội hiếm có này, cần đi, dù sao bây giờ anh cũng không cần dùng."
Học tỷ: "Đúng vậy đúng vậy, em nhanh chóng đến đó báo danh."
Cơ hội khó có được, Thẩm Thần cũng không muốn mất đi, vì thế luôn nói cám ơn Tạ Hoài Tư, mượn máy ảnh của anh ta rồi đi.
Từ câu lạc bộ ảnh đi ra đã là bốn giờ chiều.
Cậu vừa trở về ký túc xá liền nhận được điện thoại của Lục Tranh.
"Em đi ra cổng trưởng."
Thẩm Thần: "A?"
"Tôi đi ngang qua, vừa lúc cùng đi ăn cơm chiều."
"Ăn cơm chiều, bây giờ ạ?"
"Em ăn rồi sao?"
Còn sớm như vậy, sao có thể ăn rồi chứ.
Thẩm Thần nói chờ một chút liền chạy xuống lầu.
Ngồi trên xe của Lục Tranh, hai người đi tới một nhà hàng để ăn cơm, Thẩm Thần nhớ rõ nơi này, đây là gia sản nhà họ Lục, Lục Tranh hẳn là rất thích món ăn ở đây.
Lúc ăn cơm, Thẩm Thần nhắc đến Le. Photographers Club, lo lắng Lục Tranh không biết Doãn Lễ, cậu còn đặc biệt giới thiệu về người này một lần.
Lục Tranh nhìn bộ dáng vui ra mặt của cậu, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Cùng lúc đó, anh nhớ tới máy ảnh ở trong xe, anh đã phải nhờ bạn bè hiểu biết về máy ảnh chọn lựa giúp.
Đợi lát nữa trở về sẽ đưa cho cậu, hẳn là cậu sẽ rất vui vẻ.
"Máy chụp ảnh chưa sửa xong sao?" Lục Tranh hỏi.
Thẩm Thần lắc đầu: "Chưa xong."
"Vậy em đến câu lạc bộ kia, yêu cầu phải có máy chụp ảnh."
"Vâng, phải có ạ."
"Vậy..."
"Nhưng may là em có máy chụp ảnh rồi."
Lục Tranh tay cầm đũa hơi khựng lại, nâng mắt nhìn cậu.
Thẩm Thần: "Học trưởng cho em mượn máy chụp ảnh."
Lục Tranh yên lặng nhìn cậu, ánh mắt hơi tối lại: "Học trưởng..."
Thẩm Thần đang chăm chú ăn cơm không phát hiện ra thần sắc khuôn mặt Lục Tranh biến đổi: "Vâng...lần trước anh đã gặp qua."
Đã gặp học trưởng.
Tạ Hoài Tư.
Lục Tranh trong mắt chứa ý cười dần biến mất.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Tranh đưa Thẩm Thần trở về trường học.
Một đường không nói lời nào, Thẩm Thần vốn là người không giỏi khơi mào đề tài, nhưng tâm tư cậu rất mẫn cảm, tự nhiên có thể cảm nhận bầu không khí trong xe đang giảm mạnh.
Thẩm Thần trộm quay đầu liếc mắt ngắm nhìn Lục Tranh, sườn mặt anh tuấn, chân mày lãnh đạm sắc nét, còn có chiếc cổ kia....Không biết phải hoá giải bầu không khí im ắng này thế nào.
[Ở một căn phòng nào đó, một khuôn mặt trước chiếc máy vi tính đời cụ chậm rãi nở nụ cười nham nhở: "Khà, khà...Lục sĩ quan, tất cả vì cậu thôi, nhịn đi!"]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.