Chương 71: Hoàn chính văn
Đường Mật
26/12/2022
Mọi người trong Lục gia rất nhanh đã biết được tin tức Thẩm Thần chuẩn
bị muốn mang thai, trong vòng một tuần sau đó, dì Từ và Hàn Ngọc Mai bắt đầu thay cậu chuẩn bị các loại dinh dưỡng để bổ sung. Khẩu phần hoa quả mỗi ngày, vitamin B11, còn có thuốc bổ tăng cường thân thể.
Nói tóm lại đây là một trận chiến hết sức lớn.
Trong phòng khách, Thẩm Thần yên tĩnh ngồi cùng một chỗ với Thiệu Tích, vừa xem TV vừa ăn hoa quả.
"Tiểu Thần, mau đến đây, thuốc này uống trước." Thanh âm dì Từ từ đằng xa trong phòng bếp truyền tới.
Thẩm Thần nhất thời một bộ mặt đau khổ: "Đến đây ạ."
Trả lời xong, quay đầu lại vỗ Thiệu Tích một cái: "Tại cậu đấy, anh chỉ nói với cậu một câu chuẩn bị muốn có con, cậu vậy mà lại đi thông báo cho tất cả mọi người biết, bây giờ dì Từ mỗi ngày đều......."
Thiệu Tích ngượng ngùng nói: "Ai nha em cũng chỉ thuận miệng cùng dì Từ nói chuyện thôi, hơn nữa, việc này của anh quan trọng như vậy, nên phải chuẩn bị cho tốt."
Thẩm Thần: "Nhưng thuốc bổ kia thật sự khó uống."
Thiệu Tích nắm lấy vai cậu: "Tiểu Thần Thần, khó uống cũng phải uống, trước đây anh bận rộn công việc tiêu hao quá nhiều sức lực, hơn nữa người còn gầy... Chậc, chịu đựng một chút đi."
Thiệu Tích một bên vừa khuyên một bên vừa cười, một bộ dạng thái độ xem náo nhiệt "việc không liên quan đến mình thì cứ mặc kệ". Thẩm Thần trừng mắt nhìn cậu ấy một cái, cúi đầu đứng dậy.
Thật ra thuốc bổ này không phải là thuốc, là canh chuyên gia dinh dưỡng đã đặc biệt điều chế. Trong đó bỏ thêm rất nhiều các loại cần thiết cho cơ thể, cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội rất đắng.
"Mau tranh thủ lúc còn nóng uống đi."
"Dạ, biết rồi ạ."
Dì Từ quay người trở về phòng bếp, Thẩm Thần dùng thìa múc một ngụm: "A... Đắng quá."
Lục Tranh đi tới vừa vặn kịp lúc nhìn thấy ngũ quan đều nhíu chặt một chỗ của Thẩm Thần, anh ngồi xuống bên cạnh cậu, liếc đồ vật trong bát một cái: "Thật sự đắng như vậy sao?"
"Đắng chết." Thẩm Thần đáng thương hề hề mà nhìn Lục Tranh: "Khó uống."
Lục Tranh cũng đau lòng: "Thuốc này là bác sĩ dinh dưỡng đặc biệt điều chế, rất tốt cho thân thể em."
"Nhưng thật ra cũng không cần uống đúng không, anh xem Thiệu Tích, cậu ấy trước đây không uống những thứ này đâu."
"Nói thì nói như thế..."
"Anh cũng thấy như vậy hả?" Thẩm Thần tận dụng mọi thứ: "Vậy anh giúp em uống đi, nhanh nhanh nhanh!"
Thẩm Thần tốc độ cực nhanh đẩy bát tới trước mặt anh, Lục Tranh nhìn cậu một cái, ánh mắt cảnh cáo.
Thẩm Thần quệt miệng, ở bên cạnh anh cọ cọ: "Anh Lục Tranh..."
Lục Tranh chưa bao giờ có biện pháp với Thẩm Thần mỗi khi cậu làm nũng, cậu tỏ ra yếu đuối, anh cũng chỉ có thể đón lấy. Thế là anh hắng giọng một cái, ánh mắt quét xung quanh một vòng hạ thấp giọng: "Không có lần sau nữa."
Thẩm Thần gật đầu như giã tỏi: "Vâng!"
Lục Tranh cầm bát lên khó chịu uống một ngụm, nước thuốc từ đầu lưỡi chảy xuống đến đuôi lưỡi, thật sự là rất đắng chát.
"Khó uống sao?"
Lục Tranh nhíu mày: "Cũng được..."
"Sao lại cũng được? Anh uống thử một ngụm nữa đi?"
Lục Tranh: "..."
Bưng bát lên, mới vừa nghĩ uống thêm một ngụm nữa, bên cạnh truyền tới thanh âm từ kinh ngạc đến khoa trương: "Hai người uống cái gì thế? Lục tiên sinh! Đồ uống màu đen trong tay anh sao lại giống thuốc bổ của Thẩm Thần như vậy hả."
Lục Tranh lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt có phần xấu hổ.
Mà Thẩm Thần căn bản không kịp xấu hổ, đứng dậy bổ nhào vào Thiệu Tích bên cạnh, ngăn chặn miệng cậu ấy: "Suỵt!"
Thiệu Tích: "Ô ô ô..."
Sắc mặt Thẩm Thần hoảng loạn: "Cậu nói nhỏ chút!"
Nhưng biện pháp này của cậu rõ ràng đã quá muộn, dì Từ nghe tiếng từ phòng bếp đi ra, bà nhìn Thẩm Thần, ngay lập tức đã hiểu.
"Ôi Lục Tranh con làm cái gì đấy, để xuống để xuống."
Lục Tranh ho nhẹ: "Dì Từ, thật ra là..."
"Cái này không phải cho con uống để bồi bổ sức khỏe!"
Thẩm Thần liên lụy Lục Tranh bị trách mắng, vội vàng giải thích: "Dì Từ, là thuốc rất đắng, con..."
"Cậu ấy nói thuốc rất đắng con không tin, cho nên mới nếm thử một ngụm thôi."
Lục Tranh nói tiếp.
Thẩm Thần liếc mắt nhìn anh, thấy Lục Tranh biểu tình nghiêm túc, cũng nhân tiện gật đầu.
Vẻ mặt dì Từ bất đắc dĩ: "Lớn như vậy rồi sao vẫn còn tò mò thế chứ. Thuốc đương nhiên có vị đắng. Để xuống đi, đừng uống đồ của Thẩm Thần nữa, cái này thấy thế nào."
Lục Tranh: "..."
"Dì Từ nói đúng lắm." Thẩm Thần đi đến bên cạnh bàn ăn, tiếp nhận chén thuốc uống một hơi cạn sạch: "Con không nên cho anh ấy thử."
Không thể nói được gì, bàn tay dưới bàn đã bị Lục Tranh kéo qua nắm lấy.
Dì Từ: "Bọn con, thật là..."
Người "gây họa" Thiệu Tích thừa dịp không có ai chú ý cậu ấy, nhanh chân từ phòng ăn chạy ra ngoài. Nhưng chưa kịp đến phòng khách đã bị Hàn Bạch Khởi bắt được: "Đi đâu?"
"Trở về phòng trở về phòng."
"Làm sao vậy?"
Thiệu Tích một bộ dạng muốn cười lại cố gắng kìm nén: "Anh trai của anh vừa rồi lén lút giúp Thẩm Thần uống thuốc bị em tố cáo, sau đó hai người bọn họ bây giờ đang bị dì Từ cằn nhằn."
Hàn Bạch Khởi lắc đầu, cốc đầu cậu: "Em lại gây chuyện."
"Cái này không phải gây chuyện, em là vì muốn tốt cho bọn họ." Thiệu Tích một bên vừa nói một bên vừa lôi kéo Hàn Bạch Khởi đi lên trên lầu: "Nhanh nhanh nhanh chúng ta phải nhanh chóng trở về phòng, đợi lát nữa bọn họ đi ra em có khả năng bị tấn công."
Đến cuối cùng Thẩm Thần vẫn phải ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng mà những ngày sau đó mỗi lần Lục Tranh quay về đều sẽ chuẩn bị kẹo sữa cậu thích nhất cho cậu giải khổ. Có một lần anh quên không lấy mấy cái kẹo nhét trong túi ra cứ thế mang nó tới quân đội, sau đó lúc thay quân phục kẹo rơi từ trong túi áo ra bị mấy anh em trông quân đội phát hiện, còn cười rất lâu nữa.
Nhưng cuối cùng anh nói một câu "Tiểu Thần nhà tôi thích ăn ngọt" lập tức chặn tiếng cười của đám người kia, nhóm cẩu độc thân trong quân đội nghe lời này muốn cười cũng không cười nổi.
***
Những ngày "đắng chát" của Thẩm Thần cũng không kéo dài quá lâu, ba tháng sau, Thẩm Thần cảm thấy có chút khó ăn uống, chạy đi mua mấy que thử thai về kiểm tra, mỗi que đều là hai vạch đỏ.
Sau khi có kết quả kiểm tra, Lục Tranh ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm mấy que thử thai thật lâu: "Mang thai thật sao?"
Thẩm Thần có chút hưng phấn, nói chuyện đều mang theo âm thanh rung động: "Thật."
Lục Tranh chậm rãi ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó tầm mắt lại từ từ rơi xuống bụng cậu: "Thứ này có chính xác không."
"Một que không chính xác hai que không chính xác, nhưng không đến mức cả que thứ ba cũng lệch chứ?"
Lục Tranh nghĩ cũng thấy đúng, nhưng nhìn cái thứ như đồ chơi này, trong lòng vẫn không yên tâm, ngay sau đó anh để que thử thai trong tay xuống, đứng dậy lôi kéo Thẩm Thần đi ra ngoài: "Đi theo anh."
Thẩm Thần có phần lơ mơ: "Đi đâu?"
"Bệnh viện."
"A?"
"Đi kiểm tra xác định lại thử xem."
Lục Tranh mang theo Thẩm Thần hấp tấp đi xuống lầu, trên đường gặp được Hàn Ngọc Mai và dì Từ, lúc đi ra cửa gặp được Hàn Bạch Khởi vừa trở về.
Lục Tranh vừa rồi đi rất gấp, chìa khóa xe cũng quên không lấy, lúc này nhìn Hàn Bạch Khởi đâm đầu đi tới, anh nhanh chóng cầm lấy chìa khóa xe cậu ấy chưa kịp cất đi.
Hàn Bạch Khởi dừng lại một chút, quay đầu lại: "Đi đâu?"
Lục Tranh: "Bệnh viện."
Hàn Bạch Khởi: "Làm sao vậy?"
Lục Tranh sắc mặt vội vàng, chỉ đơn giản nói: "Mang thai."
Hàn Bạch Khởi: "..."
Hàn Bạch Khởi chưa bao giờ dễ dàng bộc lộ nét mặt vui mừng, cho nên thời điểm mang theo tin tức này vào trong nhà vẻ mặt rất bình tĩnh.
Dì Từ: "Lục Tranh và Thẩm Thần đi đâu vậy, sắp ăn cơm trưa rồi."
Hàn Bạch Khởi đi qua, đáp một câu: "Bệnh viện."
Dì Từ: "Cái gì?! Làm sao vậy?"
Hàn Ngọc Mai vội đứng dậy: "Bị bệnh sao?"
"Không có." Hàn Bạch Khởi bình tĩnh nói: "Là mang thai."
"!!!"
**
Một giờ chiều, tại một bệnh viện nào đó ở nội thành, có một đám người hùng hùng hổ hổ đi vào, trong đó dẫn đầu là ông cụ mặc quân trang.
Người bên ngoài nhao nhao ghé mắt nhìn, chỉ thấy mọi người đi lên tay vịn thang máy, một đường đi lên trên, trực tiếp nhanh chóng đi đến cửa phụ khoa.
Khi đám người Lục Trí Minh đến Thẩm Thần và Lục Tranh đã đi ra, đang ra ngồi trên ghế bệnh viện chờ kết quả, Thẩm Thần lơ đãng chuyển mắt, nhìn thấy mọi người trong Lục gia đang kéo gió mà đi đến đây.
Cậu sửng sốt một chút, từ trên ghế đứng lên: "Ông nội, mọi người sao lại đến đây?"
Lục Trí Minh vội vàng ra hiệu cho cậu ngồi xuống: "Thế nào, kết quả ra sao?"
Lục Tranh: "Vẫn đang chờ, chắc sắp có rồi."
Lục Trí Minh gật gật đầu, nhưng trong mắt rõ ràng có hơi vội vàng.
Thẩm Thần: "Ông ở nhà chờ cũng được mà, có kết quả sẽ thông báo ngay cho mọi người."
Dì Từ nói: "Lão gia đứng ngồi không yên, đây là... vừa nghe tin các cháu đến bệnh viện kiểm tra cái này là lão gia từ chỗ hội nghị bảo người lái xe tới thẳng bệnh viện luôn đấy, nhà cũng chưa có về qua."
Thẩm Thần cười khẽ một tiếng: "Ông cứ gấp gáp như vậy."
Lục Trí Minh: "Ta sao có thể không nóng vội chứ, con xem Bạch Khởi là em trai Lục Tranh, nó vậy mà đã có con, còn Lục Tranh không hề có tin tức!"
Lục Tranh mắt nhìn đồng hồ đeo tay, cười nói: "Bây giờ có tin tức rồi, con đi lấy kết quả kiểm tra."
Hôm nay là cuối tuần, bên ngoài phụ khoa có không ít người đang đợi khám bệnh hoặc kiểm tra, bọn họ hoặc trắng trợn to gan ngước mắt nhìn hoặc là lén lút quan sát, chú ý Lục Trí Minh chờ người.
Lục Trí Minh vốn là một người đứng đắn uy nghiêm, hơn nữa ông một thân quân phục, nhìn qua thật sự hết sức trang trọng. Cũng không lâu sau đó, một chàng trai trẻ tuổi thanh tú, cầm lấy một tờ đơn đi ra nói cái gì đó với ông thì vẻ mặt uy nghiêm già dặn ấy đột nhiên lộ ra một nụ cười thật tươi. Dáng vẻ ấy lại giống như niềm vui tụ họp gia đình của người già bình thường, không có gì khác biệt.
Có người hơi hơi nghiêng tai, nghe được đôi câu vài lời. Hóa ra chàng trai trẻ đứng trước mặt mọi người mang thai, cho nên toàn gia đình mới vui vẻ như vậy.
Sau đó, một đám người túm tụm vây quanh chàng trai đi làm các loại kiểm tra mang thai. Đợi khi nhóm người ấy tản ra hết mới có người khẽ hỏi thăm: "Mấy người vừa rồi là ai vậy?"
"Xem chừng là quân nhân rồi, ông lão kia tôi thấy khá quen..."
"Chậc, tôi nhìn mấy người này chắc không đơn giản, cậu nhìn chàng trai nhỏ đi bên cạnh người đàn ông kia xem, thật sự là xuất chúng."
"Đúng không, tôi cũng nhìn thấy, mấy người trẻ tuổi kia đều dễ nhìn."
"Lại nói, kiểm tra mang thai thôi mà nhiều người tới như vậy, anh nhìn em xem, chuyện gì cũng đều phải tự một mình đến."
"Ôi em cùng người ta so đo làm cái gì, vừa nhìn thấy gia đình kia đã biết không phải gia đình phổ thông, người đó có thể là ông thiếu, còn em là cái gì?"
...
Trong thời kỳ đầu mang thai Thẩm Thần nôn rất nghiêm trọng.
Có đôi khi đột nhiên muốn nôn, nhưng đều là nôn khan nửa ngày không hề nôn ra cái gì. Đứng ngồi không yên, cả người đều không thoải mái.
Sau đó phải đến bệnh viện kiểm tra kĩ càng một lần nữa, điều chỉnh chế độ ăn uống, cuối cùng cũng đỡ một chút.
"Rốt cuộc là con trai hay con gái?" Lục Tinh Di ngồi bên cạnh Thẩm Thần, vẻ mặt tò mò.
Thẩm Thần sờ lên bụng vẫn còn bằng phẳng của mình: "Không biết."
"Bệnh viện không nói cho sao? Hai người không muốn biết hả."
Thẩm Thần: "Con trai hay con gái đều được."
Lục Tinh Di: "Em nói con gái là tốt nhất, anh xem nhà chúng ta một lần sinh ra tận hai đứa con trai, có con gái mới thú vị."
Thiệu Tích và Lục Tinh Di không hợp nhau, luôn thích oán giận cậu ấy, vì thế khi nghe thấy vậy lập tức nói: "Thú vị cái gì, hai đứa con trai của chúng tôi không thú vị sao."
"Tôi không có nói như vậy, tôi chỉ thích con gái thôi."
Thiệu Tích: "Thích con gái thì cậu tự đi mà sinh một đứa, cậu không phải có bạn gái đó sao."
Lục Tinh Di trừng mắt nhìn cậu ấy một cái: "Nói bừa, tôi có bạn gái bao giờ."
"Không phải dì Từ nói cậu đi xem mắt à, đối phương lại là đại tiểu thư có tiền có thế lực."
"Đó chỉ là đi xem mắt mà thôi! Không thành!"
"Không thành công hả?" Thiệu Tích lắc đầu: "Thật đáng tiếc, chẳng qua Lục Tinh Di này, chắc do cậu không có bao nhiêu mị lực á, nên chỉ có thể đi xem mắt mới có bạn gái."
"Nói láo! Nữ sinh theo đuổi tôi có cả một đám lớn đó có biết không, tôi đây không phải bị gia đình làm phiền cho nên mới đi à, tôi cảnh cáo cậu nhá đừng có nói hươu nói vượn........"
"Cảnh cáo ai?" Đúng lúc này, có hai người đàn ông đi vào phòng khách, chiều cao không sai biệt lắm, biểu tình cũng không khác biệt, mà ngay cả ánh mắt nhìn Lục Tinh Di cũng không khác là mấy.
Lục Tinh Di nhìn thấy người đến sau, nhất thời ủ rũ.
Sợ Lục Tranh, từ nhỏ đã sợ, mà Hàn Bạch Khởi, khi còn bé cậu không thích anh ta, bởi vì cậu nghĩ anh ta là người ngoài, nhưng bây giờ Hàn Bạch Khởi là người nắm giữ mạch máu kinh tế của công ty, là cấp dưới, cậu không thể đắc tội với anh ta.
"Không có ai hết....."
Lục Tranh đi tới trước mặt Thẩm Thần, liếc Lục Tinh Di một cái: "Nói chuyện phải lễ phép một chút."
Lục Tinh Di cúi mặt: "Vâng."
Lục Tranh cũng lười nói lý với Lục Tinh Di, vươn tay kéo Thẩm Thần: "Hôm nay không thoải mái sao?"
Thẩm Thần: "Không sao ạ."
"Cái gì mà không sao, buổi trưa ăn cơm còn nôn ra." Thiệu Tích lo lắng nhìn Thẩm Thần một cái: "Ăn cơm cũng không được nhiều."
Lục Tranh nhíu mày, bất mãn mà nhìn Thẩm Thần một cái: "Dám không nói thật."
Thẩm Thần lôi kéo tay anh, lắc nhẹ: "Nhưng so với lúc trước thì tốt hơn nhiều mà."
"Em....."
"Nhân tiện, em muốn ăn ô mai, anh mua chưa?" Thẩm Thần thấy anh bắt đầu muốn nói, vội chuyển đề tài.
Lục Tranh liếc cậu một cái, đem túi mới vừa rồi vào cổng mang theo đưa qua: "Đừng ăn nhiều quá, lát nữa còn phải ăn cơm."
"Vâng ạ!"
Lục Tranh và Thẩm Thần về phòng nghỉ ngơi, Thiệu Tích tuỳ ý dựa vào trên ghế sô pha, một bên vừa thưởng thức cặp vợ chồng kia một bên ngưỡng mộ nói: "Anh trai anh đối với Thẩm Thần thật tốt, ô mai này sao lại hot thế, cửa hàng kia rất xa, đi xe cũng phải mất hai giờ đồng hồ đó."
Hàn Bạch Khởi ừ một tiếng: "Về phòng thôi, mà hai đứa nhỏ đâu rồi?"
Thiệu Tích đi theo anh lên lầu: "Này, tại sao trước kia anh không mua ô mai cho em, lúc em mang thai cũng không được đãi ngộ như thế."
Bạch Khởi dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu ánh mắt sâu thẳm: "Em không ăn chua như vậy được đâu."
"Đúng không?"
"Cứ nửa đêm là đều muốn ăn bánh bao hấp ở phía nam thành phố, quên rồi à?"
Thiệu Tích chớp chớp mắt, nhớ lại đúng là có chuyện như vậy, lúc cậu mang thai Hàn Bạch Khởi không ít lần bị cậu dày vò.
Thiệu Tích xấu hổ mà cười cười: "Em mang thai nên ngốc sáu năm, ha ha."
Hàn Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi lên: "Con sói mắt trắng.*"
* Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.... Người Đông Bắc khi nói đến Bạch nhãn lang là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói. Nguồn google.
Thiệu Tích vội vã theo sau: "Em không phải là sói mắt trắng."
"Em không phải là sói mắt trắng thì là cái gì."
Thiệu Tích đưa tay sờ soạng mông anh: "Em là sắc lang nha, quào uuu!"
Hàn Bạch Khởi: "......"
*****
Bụng của Thẩm Thần ngày càng to hơn, đến tháng thứ tám, Lục Tranh trực tiếp nghỉ phép ở nhà với cậu.
Mỗi buổi chiều tối, Lục Tranh sẽ cùng Thẩm Thần đi ra ngoài tản bộ, có đôi khi là ở trong đại viện, có đôi khi sẽ lái xe đến một chỗ hơi xa.
Hôm nay sau khi cơm nước xong, Thẩm Thần đột nhiên nói: "Chúng ta đi đến trường học đi?"
Lục Tranh: "Trường học? Trường đại học của em sao?"
"Tất nhiên là không phải, là trường sơ trung mà chúng ta đã học. Em nhớ ở bên ngoài trường học có một con phố, ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon."
Lục Tranh cười cười nhéo khuôn mặt cậu: "Em không thể ăn những thứ đó."
"Nhưng bây giờ em muốn đi xem." Thẩm Thần kéo chặt tay Lục Tranh: "Đi mà đi mà, dù sao cũng không xa, đi dạo một chút thôi."
Lục Tranh không còn cách nào nhìn cậu: "Được rồi, đều nghe em."
Quả thật trường học cách đại viện không xa, chỉ mất mười mấy phút lái xe đã tới.
Lục Tranh bảo tài xế đỗ xe ở trên đường, anh nắm tay Thẩm Thần đi bộ vào trong. Đã nhiều năm trôi qua, con đường này đã thay đổi rất nhiều nhưng khiến người ta vui sướng chính là nhiều cửa hàng vẫn đứng vững như cũ.
"Anh xem quán trà sữa kia kìa, ngày trước em cùng Trúc Lan Khuê còn có Tống Từ thường hay đến đó, trà sữa ở đó uống rất ngon."
"Thật à."
"Đúng vậy, khi đó anh đã tốt nghiệp, vậy nên mới không thể đến uống." Thẩm Thần nói xong liền có chút thèm: "Ồ, anh có muốn nếm thử không?"
Lục Tranh mỉm cười nhẹ nhàng: "Là muốn cho anh nếm thử hay là bản thân muốn uống."
"Em không muốn uống đâu."
Lục Tranh ờ một tiếng: "Anh không có hứng thú với đồ uống đó, mà em cũng không muốn uống vậy chúng ta cũng không mua nữa."
"Ơ ơ, mua đi mua đi." Thẩm Thần giữ chặt ống tay áo của anh: "Anh còn chưa nếm thử làm sao lại biết không có hứng thú."
Thẩm Thần thật sự kéo Lục Tranh đi vào tiệm trà sữa: "Xin chào, một ly Macchiato nhiệt độ bình thường năm phần ngọt, thêm trân châu."
Lục Tranh: "Nói trôi chảy như vậy, chắc dự tính lâu lắm rồi."
Thẩm Thần không nhận: "Đây là vì em muốn để anh nếm thử hương vị lúc trước em thích nhất."
"Tốt nhất là như vậy."
Rất nhanh trà sữa đã được làm xong, Lục Tranh tay trái cầm trà sữa, tay phải nắm tay cậu. Anh nhìn đồ uống trong tay, cau mày uống một ngụm.
"Ngọt."
Thẩm Thần chăm chú mà nhìn anh: "Mới chỉ năm phần ngọt thôi mà."
Lục Tranh: "Vẫn rất ngọt."
Thẩm Thần: "A....Không ngon hả?"
Lục Tranh nhìn cậu một cái: "Nói không chừng đã nhiều năm trôi qua, không còn giống như trước nữa."
Thẩm Thần vội vàng nói: "Không thể nào? Quán vẫn vậy mà!"
Bên miệng Lục Tranh ẩn chứa ý cười, đưa trà sữa cho cậu: "Thử một ngụm không?"
"Có!"
Thẩm Thần ngậm ống hút, cẩn thận hút một ngụm, trà sữa thơm ngon cộng với ba bốn viên trân châu có độ đàn hồi, một ngụm trôi xuống, lỗ chân lông cả người đều được mở ra.
Lục Tranh nhìn Thẩm Thần giống như người được ăn món ngon, bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Uống ngon như vậy à?"
"Rất ngon!" Thẩm Thần rung động cực kỳ: "Em cảm thấy hương vị vẫn không thay đổi dù chỉ một chút, ngon cực kỳ."
Lục Tranh: "Vậy có muốn uống một ngụm nữa không?"
Thẩm Thần che miệng lắc lắc đầu: "Dì Từ nói, trà với đường không thể ăn lung tung, dù sao em uống một ngụm là được rồi."
"Thật tội nghiệp." Lục Tranh xoa xoa đầu cậu vươn tay đỡ lấy cánh tay cậu: "Nhẫn nhịn thêm chút nữa, chờ đến khi con ra đời, em muốn ăn như thế nào đều được."
"Vậy cũng không được, sinh con ra rồi em phải kiểm soát cân nặng."
"Phải bồi bổ thân thể, không cần phải quan tâm chuyện này."
"Thiệu Tích nói, chồng là loại sinh vật ngoài miệng nói một đường trong lòng nghĩ một nẻo." Thẩm Thần nghiêm túc nói: "Vợ béo, anh ta nhất định sẽ nói không sao, rất đáng yêu, nhưng đảo mắt anh ta lập tức nhìn chằm chằm mấy đôi chân dài ở trên đường."
Lục Tranh dừng bước, mặt mày đen sì mà nhìn Thẩm Thần: "Em đừng nghe mấy lời này của cậu ấy."
Thẩm Thần nhỏ giọng nói: "Nhưng mà em cảm thấy có lý mà."
Lục Tranh: "....."
Thẩm Thần: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Lục Tranh hít sâu một hơi: "Em nghĩ anh là ai?"
"Em cảm thấy......." Thẩm Thần nhìn Lục Tranh chợt thấy ánh mắt nguy hiểm, trong lòng có linh cảm xấu, vì vậy nhanh chóng đổi hướng: "Em cảm thấy mọi việc có đều có ngoài ý muốn, tất nhiên anh không phải!"
Lục Tranh: "Coi như em biết thức thời."
Hai người đi dạo đến cửa trường học, lúc này là giờ tan học, rất nhiều học sinh ra về.
Thẩm Thần đứng ở cửa trường học, liếc mắt nhìn lại, phát hiện ra trường học có chút thay đổi.
Khu dạy học được tân trang lại, trồng được nhiều cây xanh, cổng trường cũng huy hoàng hơn. Nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là hơi thở của thanh xuân, chỉ cần bạn đứng ở đây, đều có thể phảng phất nhìn thấy suy nghĩ và khát vọng trong những năm tháng đi qua khi bản thân còn mặc đồng phục.
"Này cậu chờ một chút đã." Ở bên cạnh một đôi thiếu niên đi qua, chàng trai nhỏ đuổi theo phía sau nam sinh đi trước, có chút vội vã kéo áo khoác đồng phục của cậu.
Thẩm Thần quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy nam sinh bị chàng trai nhỏ tóm được, cau mày nhìn chằm chằm chàng trai: "Cậu làm gì vậy?"
Chàng trai: "Thiến Thiến nhắn tin cho cậu vì sao cậu không trả lời lại, lúc trước là tớ giới thiệu cậu cho cậu ấy làm quen, cậu như vậy là khiến cho tớ bị mất mặt."
"Cậu ấy nhắn cái gì thì tớ phải trả lời lại cậu ấy sao?"
"Đều là bạn bè, đương nhiên......."
"Vậy được, cậu ấy nói cậu ấy thích tớ muốn làm bạn gái của tớ, cậu nói xem tớ phải trả lời cậu ấy như thế nào?"
Chàng trai kia sửng sốt một chút.
Từ góc độ này của Thẩm Thần, vừa lúc có thể nhìn thấy vẻ mặt của cậu chàng không biết phải làm sao.
"Tớ...."
"Cậu nói đi."
"Tớ không biết!"
Cậu nam sinh hừ lạnh một tiếng: "Cái này mà cũng không biết, cậu nói xem cậu ngốc hay là không thông minh vậy?"
"Được rồi cậu làm sao mà mắng người rồi."
"Lười nói với cậu."
Cậu nam sinh buồn bực, quay đầu bỏ đi. Chàng trai đó đứng tại chỗ một lúc lâu, dường như có chút khó xử, nhưng lại nhìn bóng dáng đã đi xa ở phía trước rốt cuộc liền nhấc chân chạy theo.
Thẩm Thần nhìn cảnh tượng này đến thích thú, Lục Tranh vươn tay kéo cậu: "Còn nhìn gì nữa, đi thôi."
Thẩm Thần không nhúc nhích: "Hai người đó nhất định là rất thích nhau."
"Cái gì?"
"Hai đứa trẻ vừa rồi, bọn họ nhất định là thích nhau." Thẩm Thần cười nói: "Còn mai mối cho người khác, anh nhìn cậu nam sinh kia tức giận kìa, chàng trai nhỏ này quả nhiên có chút ngốc nha."
Lục Tranh liếc cậu một cái: "Có ngốc cũng không ngốc bằng em."
Thẩm Thần: ".....Đâu có chuyện liên quan đến em."
Lục Tranh trầm ngâm nói: "Chàng trai đó là vì không biết những cô gái khác cũng thích nam sinh kia cho nên mới mai mối, nhưng còn người nào đó, biết rõ có mấy người đối với vị hôn phu của mình không an phận còn nhiệt tình thay mấy người ta đưa thư tình, em nói đi, là ai mới ngốc?"
Thẩm Thần sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới thật lâu trước kia cậu vẫn còn là một học sinh của trường này đã làm một chuyện ngu ngốc....Lúc đó, cậu làm công việc chuyển phát nhanh cho các nam, nữ sinh toàn trường, đem thư tình của bọn họ đưa cho Lục Tranh.
Thẩm Thần biến sắc: "Lúc, lúc đó em không biết gì cả!"
Lục Tranh: "À....Không biết."
"Tất nhiên là không biết rồi, nếu bây giờ để cho em trở lại vậy sẽ....."
"Em sẽ như thế nào?"
Thẩm Thần phồng má, tức giận nói: "Em sẽ nói cho mọi người biết anh là của em, bọn họ một ngày có viết tám trăm lá thư cũng vô dụng."
Lục Tranh bật cười, nhéo nhéo khuôn mặt cậu: "Ngốc quá."
Mọi thứ trên thế giới này, đều có nhân quả.
Nếu trở về quá khứ, cậu vẫn như cũ sẽ không làm gì.
Bởi vì anh biết, sự kết hợp từ mọi khía cạnh trong sự trưởng thành cậu mới có thể có được cậu của bây giờ, bất kể cậu đã thay đổi như thế nào.
Anh tin rằng, bánh xe của vận mệnh thuỷ chung sẽ đưa bọn họ thắt chặt cùng một chỗ.
HOÀN CHÍNH VĂN.
Nói tóm lại đây là một trận chiến hết sức lớn.
Trong phòng khách, Thẩm Thần yên tĩnh ngồi cùng một chỗ với Thiệu Tích, vừa xem TV vừa ăn hoa quả.
"Tiểu Thần, mau đến đây, thuốc này uống trước." Thanh âm dì Từ từ đằng xa trong phòng bếp truyền tới.
Thẩm Thần nhất thời một bộ mặt đau khổ: "Đến đây ạ."
Trả lời xong, quay đầu lại vỗ Thiệu Tích một cái: "Tại cậu đấy, anh chỉ nói với cậu một câu chuẩn bị muốn có con, cậu vậy mà lại đi thông báo cho tất cả mọi người biết, bây giờ dì Từ mỗi ngày đều......."
Thiệu Tích ngượng ngùng nói: "Ai nha em cũng chỉ thuận miệng cùng dì Từ nói chuyện thôi, hơn nữa, việc này của anh quan trọng như vậy, nên phải chuẩn bị cho tốt."
Thẩm Thần: "Nhưng thuốc bổ kia thật sự khó uống."
Thiệu Tích nắm lấy vai cậu: "Tiểu Thần Thần, khó uống cũng phải uống, trước đây anh bận rộn công việc tiêu hao quá nhiều sức lực, hơn nữa người còn gầy... Chậc, chịu đựng một chút đi."
Thiệu Tích một bên vừa khuyên một bên vừa cười, một bộ dạng thái độ xem náo nhiệt "việc không liên quan đến mình thì cứ mặc kệ". Thẩm Thần trừng mắt nhìn cậu ấy một cái, cúi đầu đứng dậy.
Thật ra thuốc bổ này không phải là thuốc, là canh chuyên gia dinh dưỡng đã đặc biệt điều chế. Trong đó bỏ thêm rất nhiều các loại cần thiết cho cơ thể, cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội rất đắng.
"Mau tranh thủ lúc còn nóng uống đi."
"Dạ, biết rồi ạ."
Dì Từ quay người trở về phòng bếp, Thẩm Thần dùng thìa múc một ngụm: "A... Đắng quá."
Lục Tranh đi tới vừa vặn kịp lúc nhìn thấy ngũ quan đều nhíu chặt một chỗ của Thẩm Thần, anh ngồi xuống bên cạnh cậu, liếc đồ vật trong bát một cái: "Thật sự đắng như vậy sao?"
"Đắng chết." Thẩm Thần đáng thương hề hề mà nhìn Lục Tranh: "Khó uống."
Lục Tranh cũng đau lòng: "Thuốc này là bác sĩ dinh dưỡng đặc biệt điều chế, rất tốt cho thân thể em."
"Nhưng thật ra cũng không cần uống đúng không, anh xem Thiệu Tích, cậu ấy trước đây không uống những thứ này đâu."
"Nói thì nói như thế..."
"Anh cũng thấy như vậy hả?" Thẩm Thần tận dụng mọi thứ: "Vậy anh giúp em uống đi, nhanh nhanh nhanh!"
Thẩm Thần tốc độ cực nhanh đẩy bát tới trước mặt anh, Lục Tranh nhìn cậu một cái, ánh mắt cảnh cáo.
Thẩm Thần quệt miệng, ở bên cạnh anh cọ cọ: "Anh Lục Tranh..."
Lục Tranh chưa bao giờ có biện pháp với Thẩm Thần mỗi khi cậu làm nũng, cậu tỏ ra yếu đuối, anh cũng chỉ có thể đón lấy. Thế là anh hắng giọng một cái, ánh mắt quét xung quanh một vòng hạ thấp giọng: "Không có lần sau nữa."
Thẩm Thần gật đầu như giã tỏi: "Vâng!"
Lục Tranh cầm bát lên khó chịu uống một ngụm, nước thuốc từ đầu lưỡi chảy xuống đến đuôi lưỡi, thật sự là rất đắng chát.
"Khó uống sao?"
Lục Tranh nhíu mày: "Cũng được..."
"Sao lại cũng được? Anh uống thử một ngụm nữa đi?"
Lục Tranh: "..."
Bưng bát lên, mới vừa nghĩ uống thêm một ngụm nữa, bên cạnh truyền tới thanh âm từ kinh ngạc đến khoa trương: "Hai người uống cái gì thế? Lục tiên sinh! Đồ uống màu đen trong tay anh sao lại giống thuốc bổ của Thẩm Thần như vậy hả."
Lục Tranh lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt có phần xấu hổ.
Mà Thẩm Thần căn bản không kịp xấu hổ, đứng dậy bổ nhào vào Thiệu Tích bên cạnh, ngăn chặn miệng cậu ấy: "Suỵt!"
Thiệu Tích: "Ô ô ô..."
Sắc mặt Thẩm Thần hoảng loạn: "Cậu nói nhỏ chút!"
Nhưng biện pháp này của cậu rõ ràng đã quá muộn, dì Từ nghe tiếng từ phòng bếp đi ra, bà nhìn Thẩm Thần, ngay lập tức đã hiểu.
"Ôi Lục Tranh con làm cái gì đấy, để xuống để xuống."
Lục Tranh ho nhẹ: "Dì Từ, thật ra là..."
"Cái này không phải cho con uống để bồi bổ sức khỏe!"
Thẩm Thần liên lụy Lục Tranh bị trách mắng, vội vàng giải thích: "Dì Từ, là thuốc rất đắng, con..."
"Cậu ấy nói thuốc rất đắng con không tin, cho nên mới nếm thử một ngụm thôi."
Lục Tranh nói tiếp.
Thẩm Thần liếc mắt nhìn anh, thấy Lục Tranh biểu tình nghiêm túc, cũng nhân tiện gật đầu.
Vẻ mặt dì Từ bất đắc dĩ: "Lớn như vậy rồi sao vẫn còn tò mò thế chứ. Thuốc đương nhiên có vị đắng. Để xuống đi, đừng uống đồ của Thẩm Thần nữa, cái này thấy thế nào."
Lục Tranh: "..."
"Dì Từ nói đúng lắm." Thẩm Thần đi đến bên cạnh bàn ăn, tiếp nhận chén thuốc uống một hơi cạn sạch: "Con không nên cho anh ấy thử."
Không thể nói được gì, bàn tay dưới bàn đã bị Lục Tranh kéo qua nắm lấy.
Dì Từ: "Bọn con, thật là..."
Người "gây họa" Thiệu Tích thừa dịp không có ai chú ý cậu ấy, nhanh chân từ phòng ăn chạy ra ngoài. Nhưng chưa kịp đến phòng khách đã bị Hàn Bạch Khởi bắt được: "Đi đâu?"
"Trở về phòng trở về phòng."
"Làm sao vậy?"
Thiệu Tích một bộ dạng muốn cười lại cố gắng kìm nén: "Anh trai của anh vừa rồi lén lút giúp Thẩm Thần uống thuốc bị em tố cáo, sau đó hai người bọn họ bây giờ đang bị dì Từ cằn nhằn."
Hàn Bạch Khởi lắc đầu, cốc đầu cậu: "Em lại gây chuyện."
"Cái này không phải gây chuyện, em là vì muốn tốt cho bọn họ." Thiệu Tích một bên vừa nói một bên vừa lôi kéo Hàn Bạch Khởi đi lên trên lầu: "Nhanh nhanh nhanh chúng ta phải nhanh chóng trở về phòng, đợi lát nữa bọn họ đi ra em có khả năng bị tấn công."
Đến cuối cùng Thẩm Thần vẫn phải ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng mà những ngày sau đó mỗi lần Lục Tranh quay về đều sẽ chuẩn bị kẹo sữa cậu thích nhất cho cậu giải khổ. Có một lần anh quên không lấy mấy cái kẹo nhét trong túi ra cứ thế mang nó tới quân đội, sau đó lúc thay quân phục kẹo rơi từ trong túi áo ra bị mấy anh em trông quân đội phát hiện, còn cười rất lâu nữa.
Nhưng cuối cùng anh nói một câu "Tiểu Thần nhà tôi thích ăn ngọt" lập tức chặn tiếng cười của đám người kia, nhóm cẩu độc thân trong quân đội nghe lời này muốn cười cũng không cười nổi.
***
Những ngày "đắng chát" của Thẩm Thần cũng không kéo dài quá lâu, ba tháng sau, Thẩm Thần cảm thấy có chút khó ăn uống, chạy đi mua mấy que thử thai về kiểm tra, mỗi que đều là hai vạch đỏ.
Sau khi có kết quả kiểm tra, Lục Tranh ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm mấy que thử thai thật lâu: "Mang thai thật sao?"
Thẩm Thần có chút hưng phấn, nói chuyện đều mang theo âm thanh rung động: "Thật."
Lục Tranh chậm rãi ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó tầm mắt lại từ từ rơi xuống bụng cậu: "Thứ này có chính xác không."
"Một que không chính xác hai que không chính xác, nhưng không đến mức cả que thứ ba cũng lệch chứ?"
Lục Tranh nghĩ cũng thấy đúng, nhưng nhìn cái thứ như đồ chơi này, trong lòng vẫn không yên tâm, ngay sau đó anh để que thử thai trong tay xuống, đứng dậy lôi kéo Thẩm Thần đi ra ngoài: "Đi theo anh."
Thẩm Thần có phần lơ mơ: "Đi đâu?"
"Bệnh viện."
"A?"
"Đi kiểm tra xác định lại thử xem."
Lục Tranh mang theo Thẩm Thần hấp tấp đi xuống lầu, trên đường gặp được Hàn Ngọc Mai và dì Từ, lúc đi ra cửa gặp được Hàn Bạch Khởi vừa trở về.
Lục Tranh vừa rồi đi rất gấp, chìa khóa xe cũng quên không lấy, lúc này nhìn Hàn Bạch Khởi đâm đầu đi tới, anh nhanh chóng cầm lấy chìa khóa xe cậu ấy chưa kịp cất đi.
Hàn Bạch Khởi dừng lại một chút, quay đầu lại: "Đi đâu?"
Lục Tranh: "Bệnh viện."
Hàn Bạch Khởi: "Làm sao vậy?"
Lục Tranh sắc mặt vội vàng, chỉ đơn giản nói: "Mang thai."
Hàn Bạch Khởi: "..."
Hàn Bạch Khởi chưa bao giờ dễ dàng bộc lộ nét mặt vui mừng, cho nên thời điểm mang theo tin tức này vào trong nhà vẻ mặt rất bình tĩnh.
Dì Từ: "Lục Tranh và Thẩm Thần đi đâu vậy, sắp ăn cơm trưa rồi."
Hàn Bạch Khởi đi qua, đáp một câu: "Bệnh viện."
Dì Từ: "Cái gì?! Làm sao vậy?"
Hàn Ngọc Mai vội đứng dậy: "Bị bệnh sao?"
"Không có." Hàn Bạch Khởi bình tĩnh nói: "Là mang thai."
"!!!"
**
Một giờ chiều, tại một bệnh viện nào đó ở nội thành, có một đám người hùng hùng hổ hổ đi vào, trong đó dẫn đầu là ông cụ mặc quân trang.
Người bên ngoài nhao nhao ghé mắt nhìn, chỉ thấy mọi người đi lên tay vịn thang máy, một đường đi lên trên, trực tiếp nhanh chóng đi đến cửa phụ khoa.
Khi đám người Lục Trí Minh đến Thẩm Thần và Lục Tranh đã đi ra, đang ra ngồi trên ghế bệnh viện chờ kết quả, Thẩm Thần lơ đãng chuyển mắt, nhìn thấy mọi người trong Lục gia đang kéo gió mà đi đến đây.
Cậu sửng sốt một chút, từ trên ghế đứng lên: "Ông nội, mọi người sao lại đến đây?"
Lục Trí Minh vội vàng ra hiệu cho cậu ngồi xuống: "Thế nào, kết quả ra sao?"
Lục Tranh: "Vẫn đang chờ, chắc sắp có rồi."
Lục Trí Minh gật gật đầu, nhưng trong mắt rõ ràng có hơi vội vàng.
Thẩm Thần: "Ông ở nhà chờ cũng được mà, có kết quả sẽ thông báo ngay cho mọi người."
Dì Từ nói: "Lão gia đứng ngồi không yên, đây là... vừa nghe tin các cháu đến bệnh viện kiểm tra cái này là lão gia từ chỗ hội nghị bảo người lái xe tới thẳng bệnh viện luôn đấy, nhà cũng chưa có về qua."
Thẩm Thần cười khẽ một tiếng: "Ông cứ gấp gáp như vậy."
Lục Trí Minh: "Ta sao có thể không nóng vội chứ, con xem Bạch Khởi là em trai Lục Tranh, nó vậy mà đã có con, còn Lục Tranh không hề có tin tức!"
Lục Tranh mắt nhìn đồng hồ đeo tay, cười nói: "Bây giờ có tin tức rồi, con đi lấy kết quả kiểm tra."
Hôm nay là cuối tuần, bên ngoài phụ khoa có không ít người đang đợi khám bệnh hoặc kiểm tra, bọn họ hoặc trắng trợn to gan ngước mắt nhìn hoặc là lén lút quan sát, chú ý Lục Trí Minh chờ người.
Lục Trí Minh vốn là một người đứng đắn uy nghiêm, hơn nữa ông một thân quân phục, nhìn qua thật sự hết sức trang trọng. Cũng không lâu sau đó, một chàng trai trẻ tuổi thanh tú, cầm lấy một tờ đơn đi ra nói cái gì đó với ông thì vẻ mặt uy nghiêm già dặn ấy đột nhiên lộ ra một nụ cười thật tươi. Dáng vẻ ấy lại giống như niềm vui tụ họp gia đình của người già bình thường, không có gì khác biệt.
Có người hơi hơi nghiêng tai, nghe được đôi câu vài lời. Hóa ra chàng trai trẻ đứng trước mặt mọi người mang thai, cho nên toàn gia đình mới vui vẻ như vậy.
Sau đó, một đám người túm tụm vây quanh chàng trai đi làm các loại kiểm tra mang thai. Đợi khi nhóm người ấy tản ra hết mới có người khẽ hỏi thăm: "Mấy người vừa rồi là ai vậy?"
"Xem chừng là quân nhân rồi, ông lão kia tôi thấy khá quen..."
"Chậc, tôi nhìn mấy người này chắc không đơn giản, cậu nhìn chàng trai nhỏ đi bên cạnh người đàn ông kia xem, thật sự là xuất chúng."
"Đúng không, tôi cũng nhìn thấy, mấy người trẻ tuổi kia đều dễ nhìn."
"Lại nói, kiểm tra mang thai thôi mà nhiều người tới như vậy, anh nhìn em xem, chuyện gì cũng đều phải tự một mình đến."
"Ôi em cùng người ta so đo làm cái gì, vừa nhìn thấy gia đình kia đã biết không phải gia đình phổ thông, người đó có thể là ông thiếu, còn em là cái gì?"
...
Trong thời kỳ đầu mang thai Thẩm Thần nôn rất nghiêm trọng.
Có đôi khi đột nhiên muốn nôn, nhưng đều là nôn khan nửa ngày không hề nôn ra cái gì. Đứng ngồi không yên, cả người đều không thoải mái.
Sau đó phải đến bệnh viện kiểm tra kĩ càng một lần nữa, điều chỉnh chế độ ăn uống, cuối cùng cũng đỡ một chút.
"Rốt cuộc là con trai hay con gái?" Lục Tinh Di ngồi bên cạnh Thẩm Thần, vẻ mặt tò mò.
Thẩm Thần sờ lên bụng vẫn còn bằng phẳng của mình: "Không biết."
"Bệnh viện không nói cho sao? Hai người không muốn biết hả."
Thẩm Thần: "Con trai hay con gái đều được."
Lục Tinh Di: "Em nói con gái là tốt nhất, anh xem nhà chúng ta một lần sinh ra tận hai đứa con trai, có con gái mới thú vị."
Thiệu Tích và Lục Tinh Di không hợp nhau, luôn thích oán giận cậu ấy, vì thế khi nghe thấy vậy lập tức nói: "Thú vị cái gì, hai đứa con trai của chúng tôi không thú vị sao."
"Tôi không có nói như vậy, tôi chỉ thích con gái thôi."
Thiệu Tích: "Thích con gái thì cậu tự đi mà sinh một đứa, cậu không phải có bạn gái đó sao."
Lục Tinh Di trừng mắt nhìn cậu ấy một cái: "Nói bừa, tôi có bạn gái bao giờ."
"Không phải dì Từ nói cậu đi xem mắt à, đối phương lại là đại tiểu thư có tiền có thế lực."
"Đó chỉ là đi xem mắt mà thôi! Không thành!"
"Không thành công hả?" Thiệu Tích lắc đầu: "Thật đáng tiếc, chẳng qua Lục Tinh Di này, chắc do cậu không có bao nhiêu mị lực á, nên chỉ có thể đi xem mắt mới có bạn gái."
"Nói láo! Nữ sinh theo đuổi tôi có cả một đám lớn đó có biết không, tôi đây không phải bị gia đình làm phiền cho nên mới đi à, tôi cảnh cáo cậu nhá đừng có nói hươu nói vượn........"
"Cảnh cáo ai?" Đúng lúc này, có hai người đàn ông đi vào phòng khách, chiều cao không sai biệt lắm, biểu tình cũng không khác biệt, mà ngay cả ánh mắt nhìn Lục Tinh Di cũng không khác là mấy.
Lục Tinh Di nhìn thấy người đến sau, nhất thời ủ rũ.
Sợ Lục Tranh, từ nhỏ đã sợ, mà Hàn Bạch Khởi, khi còn bé cậu không thích anh ta, bởi vì cậu nghĩ anh ta là người ngoài, nhưng bây giờ Hàn Bạch Khởi là người nắm giữ mạch máu kinh tế của công ty, là cấp dưới, cậu không thể đắc tội với anh ta.
"Không có ai hết....."
Lục Tranh đi tới trước mặt Thẩm Thần, liếc Lục Tinh Di một cái: "Nói chuyện phải lễ phép một chút."
Lục Tinh Di cúi mặt: "Vâng."
Lục Tranh cũng lười nói lý với Lục Tinh Di, vươn tay kéo Thẩm Thần: "Hôm nay không thoải mái sao?"
Thẩm Thần: "Không sao ạ."
"Cái gì mà không sao, buổi trưa ăn cơm còn nôn ra." Thiệu Tích lo lắng nhìn Thẩm Thần một cái: "Ăn cơm cũng không được nhiều."
Lục Tranh nhíu mày, bất mãn mà nhìn Thẩm Thần một cái: "Dám không nói thật."
Thẩm Thần lôi kéo tay anh, lắc nhẹ: "Nhưng so với lúc trước thì tốt hơn nhiều mà."
"Em....."
"Nhân tiện, em muốn ăn ô mai, anh mua chưa?" Thẩm Thần thấy anh bắt đầu muốn nói, vội chuyển đề tài.
Lục Tranh liếc cậu một cái, đem túi mới vừa rồi vào cổng mang theo đưa qua: "Đừng ăn nhiều quá, lát nữa còn phải ăn cơm."
"Vâng ạ!"
Lục Tranh và Thẩm Thần về phòng nghỉ ngơi, Thiệu Tích tuỳ ý dựa vào trên ghế sô pha, một bên vừa thưởng thức cặp vợ chồng kia một bên ngưỡng mộ nói: "Anh trai anh đối với Thẩm Thần thật tốt, ô mai này sao lại hot thế, cửa hàng kia rất xa, đi xe cũng phải mất hai giờ đồng hồ đó."
Hàn Bạch Khởi ừ một tiếng: "Về phòng thôi, mà hai đứa nhỏ đâu rồi?"
Thiệu Tích đi theo anh lên lầu: "Này, tại sao trước kia anh không mua ô mai cho em, lúc em mang thai cũng không được đãi ngộ như thế."
Bạch Khởi dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu ánh mắt sâu thẳm: "Em không ăn chua như vậy được đâu."
"Đúng không?"
"Cứ nửa đêm là đều muốn ăn bánh bao hấp ở phía nam thành phố, quên rồi à?"
Thiệu Tích chớp chớp mắt, nhớ lại đúng là có chuyện như vậy, lúc cậu mang thai Hàn Bạch Khởi không ít lần bị cậu dày vò.
Thiệu Tích xấu hổ mà cười cười: "Em mang thai nên ngốc sáu năm, ha ha."
Hàn Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi lên: "Con sói mắt trắng.*"
* Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.... Người Đông Bắc khi nói đến Bạch nhãn lang là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói. Nguồn google.
Thiệu Tích vội vã theo sau: "Em không phải là sói mắt trắng."
"Em không phải là sói mắt trắng thì là cái gì."
Thiệu Tích đưa tay sờ soạng mông anh: "Em là sắc lang nha, quào uuu!"
Hàn Bạch Khởi: "......"
*****
Bụng của Thẩm Thần ngày càng to hơn, đến tháng thứ tám, Lục Tranh trực tiếp nghỉ phép ở nhà với cậu.
Mỗi buổi chiều tối, Lục Tranh sẽ cùng Thẩm Thần đi ra ngoài tản bộ, có đôi khi là ở trong đại viện, có đôi khi sẽ lái xe đến một chỗ hơi xa.
Hôm nay sau khi cơm nước xong, Thẩm Thần đột nhiên nói: "Chúng ta đi đến trường học đi?"
Lục Tranh: "Trường học? Trường đại học của em sao?"
"Tất nhiên là không phải, là trường sơ trung mà chúng ta đã học. Em nhớ ở bên ngoài trường học có một con phố, ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon."
Lục Tranh cười cười nhéo khuôn mặt cậu: "Em không thể ăn những thứ đó."
"Nhưng bây giờ em muốn đi xem." Thẩm Thần kéo chặt tay Lục Tranh: "Đi mà đi mà, dù sao cũng không xa, đi dạo một chút thôi."
Lục Tranh không còn cách nào nhìn cậu: "Được rồi, đều nghe em."
Quả thật trường học cách đại viện không xa, chỉ mất mười mấy phút lái xe đã tới.
Lục Tranh bảo tài xế đỗ xe ở trên đường, anh nắm tay Thẩm Thần đi bộ vào trong. Đã nhiều năm trôi qua, con đường này đã thay đổi rất nhiều nhưng khiến người ta vui sướng chính là nhiều cửa hàng vẫn đứng vững như cũ.
"Anh xem quán trà sữa kia kìa, ngày trước em cùng Trúc Lan Khuê còn có Tống Từ thường hay đến đó, trà sữa ở đó uống rất ngon."
"Thật à."
"Đúng vậy, khi đó anh đã tốt nghiệp, vậy nên mới không thể đến uống." Thẩm Thần nói xong liền có chút thèm: "Ồ, anh có muốn nếm thử không?"
Lục Tranh mỉm cười nhẹ nhàng: "Là muốn cho anh nếm thử hay là bản thân muốn uống."
"Em không muốn uống đâu."
Lục Tranh ờ một tiếng: "Anh không có hứng thú với đồ uống đó, mà em cũng không muốn uống vậy chúng ta cũng không mua nữa."
"Ơ ơ, mua đi mua đi." Thẩm Thần giữ chặt ống tay áo của anh: "Anh còn chưa nếm thử làm sao lại biết không có hứng thú."
Thẩm Thần thật sự kéo Lục Tranh đi vào tiệm trà sữa: "Xin chào, một ly Macchiato nhiệt độ bình thường năm phần ngọt, thêm trân châu."
Lục Tranh: "Nói trôi chảy như vậy, chắc dự tính lâu lắm rồi."
Thẩm Thần không nhận: "Đây là vì em muốn để anh nếm thử hương vị lúc trước em thích nhất."
"Tốt nhất là như vậy."
Rất nhanh trà sữa đã được làm xong, Lục Tranh tay trái cầm trà sữa, tay phải nắm tay cậu. Anh nhìn đồ uống trong tay, cau mày uống một ngụm.
"Ngọt."
Thẩm Thần chăm chú mà nhìn anh: "Mới chỉ năm phần ngọt thôi mà."
Lục Tranh: "Vẫn rất ngọt."
Thẩm Thần: "A....Không ngon hả?"
Lục Tranh nhìn cậu một cái: "Nói không chừng đã nhiều năm trôi qua, không còn giống như trước nữa."
Thẩm Thần vội vàng nói: "Không thể nào? Quán vẫn vậy mà!"
Bên miệng Lục Tranh ẩn chứa ý cười, đưa trà sữa cho cậu: "Thử một ngụm không?"
"Có!"
Thẩm Thần ngậm ống hút, cẩn thận hút một ngụm, trà sữa thơm ngon cộng với ba bốn viên trân châu có độ đàn hồi, một ngụm trôi xuống, lỗ chân lông cả người đều được mở ra.
Lục Tranh nhìn Thẩm Thần giống như người được ăn món ngon, bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Uống ngon như vậy à?"
"Rất ngon!" Thẩm Thần rung động cực kỳ: "Em cảm thấy hương vị vẫn không thay đổi dù chỉ một chút, ngon cực kỳ."
Lục Tranh: "Vậy có muốn uống một ngụm nữa không?"
Thẩm Thần che miệng lắc lắc đầu: "Dì Từ nói, trà với đường không thể ăn lung tung, dù sao em uống một ngụm là được rồi."
"Thật tội nghiệp." Lục Tranh xoa xoa đầu cậu vươn tay đỡ lấy cánh tay cậu: "Nhẫn nhịn thêm chút nữa, chờ đến khi con ra đời, em muốn ăn như thế nào đều được."
"Vậy cũng không được, sinh con ra rồi em phải kiểm soát cân nặng."
"Phải bồi bổ thân thể, không cần phải quan tâm chuyện này."
"Thiệu Tích nói, chồng là loại sinh vật ngoài miệng nói một đường trong lòng nghĩ một nẻo." Thẩm Thần nghiêm túc nói: "Vợ béo, anh ta nhất định sẽ nói không sao, rất đáng yêu, nhưng đảo mắt anh ta lập tức nhìn chằm chằm mấy đôi chân dài ở trên đường."
Lục Tranh dừng bước, mặt mày đen sì mà nhìn Thẩm Thần: "Em đừng nghe mấy lời này của cậu ấy."
Thẩm Thần nhỏ giọng nói: "Nhưng mà em cảm thấy có lý mà."
Lục Tranh: "....."
Thẩm Thần: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Lục Tranh hít sâu một hơi: "Em nghĩ anh là ai?"
"Em cảm thấy......." Thẩm Thần nhìn Lục Tranh chợt thấy ánh mắt nguy hiểm, trong lòng có linh cảm xấu, vì vậy nhanh chóng đổi hướng: "Em cảm thấy mọi việc có đều có ngoài ý muốn, tất nhiên anh không phải!"
Lục Tranh: "Coi như em biết thức thời."
Hai người đi dạo đến cửa trường học, lúc này là giờ tan học, rất nhiều học sinh ra về.
Thẩm Thần đứng ở cửa trường học, liếc mắt nhìn lại, phát hiện ra trường học có chút thay đổi.
Khu dạy học được tân trang lại, trồng được nhiều cây xanh, cổng trường cũng huy hoàng hơn. Nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là hơi thở của thanh xuân, chỉ cần bạn đứng ở đây, đều có thể phảng phất nhìn thấy suy nghĩ và khát vọng trong những năm tháng đi qua khi bản thân còn mặc đồng phục.
"Này cậu chờ một chút đã." Ở bên cạnh một đôi thiếu niên đi qua, chàng trai nhỏ đuổi theo phía sau nam sinh đi trước, có chút vội vã kéo áo khoác đồng phục của cậu.
Thẩm Thần quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy nam sinh bị chàng trai nhỏ tóm được, cau mày nhìn chằm chằm chàng trai: "Cậu làm gì vậy?"
Chàng trai: "Thiến Thiến nhắn tin cho cậu vì sao cậu không trả lời lại, lúc trước là tớ giới thiệu cậu cho cậu ấy làm quen, cậu như vậy là khiến cho tớ bị mất mặt."
"Cậu ấy nhắn cái gì thì tớ phải trả lời lại cậu ấy sao?"
"Đều là bạn bè, đương nhiên......."
"Vậy được, cậu ấy nói cậu ấy thích tớ muốn làm bạn gái của tớ, cậu nói xem tớ phải trả lời cậu ấy như thế nào?"
Chàng trai kia sửng sốt một chút.
Từ góc độ này của Thẩm Thần, vừa lúc có thể nhìn thấy vẻ mặt của cậu chàng không biết phải làm sao.
"Tớ...."
"Cậu nói đi."
"Tớ không biết!"
Cậu nam sinh hừ lạnh một tiếng: "Cái này mà cũng không biết, cậu nói xem cậu ngốc hay là không thông minh vậy?"
"Được rồi cậu làm sao mà mắng người rồi."
"Lười nói với cậu."
Cậu nam sinh buồn bực, quay đầu bỏ đi. Chàng trai đó đứng tại chỗ một lúc lâu, dường như có chút khó xử, nhưng lại nhìn bóng dáng đã đi xa ở phía trước rốt cuộc liền nhấc chân chạy theo.
Thẩm Thần nhìn cảnh tượng này đến thích thú, Lục Tranh vươn tay kéo cậu: "Còn nhìn gì nữa, đi thôi."
Thẩm Thần không nhúc nhích: "Hai người đó nhất định là rất thích nhau."
"Cái gì?"
"Hai đứa trẻ vừa rồi, bọn họ nhất định là thích nhau." Thẩm Thần cười nói: "Còn mai mối cho người khác, anh nhìn cậu nam sinh kia tức giận kìa, chàng trai nhỏ này quả nhiên có chút ngốc nha."
Lục Tranh liếc cậu một cái: "Có ngốc cũng không ngốc bằng em."
Thẩm Thần: ".....Đâu có chuyện liên quan đến em."
Lục Tranh trầm ngâm nói: "Chàng trai đó là vì không biết những cô gái khác cũng thích nam sinh kia cho nên mới mai mối, nhưng còn người nào đó, biết rõ có mấy người đối với vị hôn phu của mình không an phận còn nhiệt tình thay mấy người ta đưa thư tình, em nói đi, là ai mới ngốc?"
Thẩm Thần sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới thật lâu trước kia cậu vẫn còn là một học sinh của trường này đã làm một chuyện ngu ngốc....Lúc đó, cậu làm công việc chuyển phát nhanh cho các nam, nữ sinh toàn trường, đem thư tình của bọn họ đưa cho Lục Tranh.
Thẩm Thần biến sắc: "Lúc, lúc đó em không biết gì cả!"
Lục Tranh: "À....Không biết."
"Tất nhiên là không biết rồi, nếu bây giờ để cho em trở lại vậy sẽ....."
"Em sẽ như thế nào?"
Thẩm Thần phồng má, tức giận nói: "Em sẽ nói cho mọi người biết anh là của em, bọn họ một ngày có viết tám trăm lá thư cũng vô dụng."
Lục Tranh bật cười, nhéo nhéo khuôn mặt cậu: "Ngốc quá."
Mọi thứ trên thế giới này, đều có nhân quả.
Nếu trở về quá khứ, cậu vẫn như cũ sẽ không làm gì.
Bởi vì anh biết, sự kết hợp từ mọi khía cạnh trong sự trưởng thành cậu mới có thể có được cậu của bây giờ, bất kể cậu đã thay đổi như thế nào.
Anh tin rằng, bánh xe của vận mệnh thuỷ chung sẽ đưa bọn họ thắt chặt cùng một chỗ.
HOÀN CHÍNH VĂN.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.