Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!
Chương 129
Thúy Vy06032008
23/06/2023
Theo lời chỉ đường của Tịch Nghi, cuối cùng họ đã đến một quá... mì nhỏ.
- Cô nói là... ăn ở đây sao??
Tịch Nghi gật đầu.
- Ừm! Quán mì của chú này đã ở đây nhiều năm rồi, thời mà tôi còn đi học cơ, chú ấy có bí kíp riêng nên nấu ngon lắm. Anh thấy không? Tuy quán nhỏ nhưng rất đắt khách.
Lục Ngạn Thành cảm thấy có gì đó không được thoải mái, đã lâu lắm rồi anh chưa trở lại ăn ở những quán nhỏ thế này.
- Sao vậy? Lúc còn đi học ngày nào tôi cũng đến đây ăn, thật sự rất ngon!
"Không phải là trước giờ anh ấy chưa từng đến những quán như vầy chứ."
- Nhưng... nếu anh ăn không được thì chúng ta đi chỗ khác vậy. Có phải là anh chỉ ăn ở nhà hàng chứ chưa từng đến những nơi thế này không??
Ngạn Thành lắc đầu.
- Sao lại chưa từng, cô quên rằng tôi đã từng về quê sống với ngoại một thời gian sao? Chỉ là lâu rồi không ăn nên có cảm giác lạ. Vào thôi!!!
...----------------...
Ông chủ đem ra hai tô mì đặc biệt còm hơn cả đặc biệt do Lục Ngạn Thành gọi.
- Mì đến rồi đây!! Chúc hai cháu ăn ngon miệng nhé!!
Ông chủ định trở vô tiếp tục làm mì cho khách thì không hiểu sao lại quyết định nán lại.
- Tịch Nghi! Đây là... ai vậy? Bình thường cháu chỉ đến đây cùng bạn thôi mà, còn người này... nhìn giống ông chủ hơn. Có phải... bạn trai không?
Bạn trai? Giống ông chủ rồi suy ra thành bạn trai luôn à??
- Không, không phải đâu chú! Anh ấy là... là...
Là gì nhỉ? Đột nhiên Tịch Nghi không biết mối quan hệ giữa họ là gì nên không trả lời được.
- Là gì chứ? Bạn trai thì nói là bạn trai, có gì phải giấu.
Đột nhiên ông chủ vỗ lên vai Lục Ngạn Thành mấy phát.
- Này! Phải lo lắng, chăm sóc cho Tịch Nghi chu đáo vào nha! Nhìn nó vậy thôi chứ sống nội tâm lắm, có gì cũng chỉ để trong lòng. Phải quan tâm nó nhiều hơn. Cũng như bát mì đặc biệt hôm nay vậy, nhưng mà phải lâu dài chứ không chỉ hôm nay. Vậy thôi! Chú vào đây!!
Sau khi ông chủ đi vào thì Tịch Nghi liền cười gượng hỏi anh.
- Anh không sao chứ? Đừng cảm thấy khó chịu với chú ấy nha, chú ấy là vậy đó.
- Không sao, chú ấy chỉ là lo cho cô thôi. Hơn nữa bị hiểu lầm kiểu này cũng không phải quá tệ.
Tịch Nghi ngẩn người ra, không hiểu Lục Ngạn Thành đang nói gì.
- Nhưng mà... tôi nói này... mối quan hệ của chúng ta... là gì vậy? Lúc nãy chú ấy hỏi, tôi mới để ý đấy. Dường như... chúng ta không có bất kì quan hệ gì thì phải. Ngay cả bạn... cũng không giống.
Lục Ngạn Thành im lặng vì anh... cũng không rõ.
- Vậy... cô muốn có quan hệ gì với tôi??
Tịch Nghi lắc đầu.
- Không biết.
Đột nhiên Lục Ngạn Thành cười cười.
- Vậy thì... cứ làm bạn gái cũ của tôi đi!! Quan hệ này cũng không tồi.
Tịch Nghi nhướng mày.
- Anh cứ thích đùa!!! Bạn gái cũ đi ăn với bạn trai cũ sao?
- Thì chuẩn bị quay lại!!!
Tịch Nghi không thèm nói nữa.
- Cô ăn đi! Đừng quan tâm nữa. Quan hệ gì cũng vậy thôi.
- Nhưng sao anh gọi nhiều vậy, làm sao mà tôi ăn hết.
- Đã bảo là bồi bổ mà, nhiều thịt nhiều mì như vậy mới được chứ.
- Thế này thì chỉ có no chết chứ chẳng bổ vào đâu.
- Còn nói nữa là tôi kêu thêm cho cô một tô giống vậy nữa đó.
...----------------...
Sau khi Lục Ngạn Thành đưa Tịch Nghi về.
- Tôi đưa cô lên!!
- Không cần đâu, tôi có thể tự lên mà. Anh cứ về đi! Vã lại... anh đừng quan tâm tôi như vậy, tôi cảm thấy... không thoải mái cho lắm, dù sao chúng ta... cũng chẳng có quan hệ gì.
Lục Ngạn Thành im lặng.
"Mình quan tâm cô ấy sao??"
- Tôi không quan tâm cô, tôi chỉ là thực hiện lời hứa với ngoại, bù đắp cho cô thôi, dù sao cô không đi thang máy được cũng là do tôi mà.
Tịch Nghi đứng hình một lúc.
"Quả nhiên là vậy."
- Nếu anh không muốn thì cũng không cần gượng ép bản thân đâu, tôi không sao, cũng không cần anh bù đắp. Anh giúp cô nhi viện nhiều như vậy, hiện tại, là tôi nợ anh mới đúng. Những chuyện lúc trước cũng đừng nhắc đến nữa. Anh về đi! Tôi lên đây!!
Tịch Nghi cứ vậy xoay người bỏ đi.
- Haiz! Lục Ngạn Thành ơi là Lục Ngạn Thành, sao mày tự dưng lại có cảm giác khó chịu như vậy chứ.
...----------------...
Tối hôm đó, tại nơi mà Tịch Nghi đang sống.
- Sao rồi Tịch Nghi? Cậu đã quyết định chưa? Về việc cửa tiệm hoa í?
- Đường Yến à, mình đã hỏi viện trưởng rồi, viện trưởng cũng đã ủng hộ mình... nên mình... quyết định là sẽ... làm bà chủ. Nhưng mà.. vẫn mong cậu sẽ giúp mình.
Đường Yến vui mừng ôm chầm lấy Tịch Nghi.
- Đương nhiên rồi. Cộng tiền của cậu để dành với tiền của mình và anh Nghĩa Minh lại thì chắc là gần đủ. Vậy... khoảng còn lại chúng ta phải kiếm ở đâu đây??
Tịch Nghi suy nghĩ một lát.
- Hay là... mình mượn Tô Linh đi!!
- Đúng rồi nhỉ? Cậu ấy rất hào phóng, hơn nữa bây giờ còn vớ được anh bạn trai giàu có. Thế là khỏi lo rồi.
- Cô nói là... ăn ở đây sao??
Tịch Nghi gật đầu.
- Ừm! Quán mì của chú này đã ở đây nhiều năm rồi, thời mà tôi còn đi học cơ, chú ấy có bí kíp riêng nên nấu ngon lắm. Anh thấy không? Tuy quán nhỏ nhưng rất đắt khách.
Lục Ngạn Thành cảm thấy có gì đó không được thoải mái, đã lâu lắm rồi anh chưa trở lại ăn ở những quán nhỏ thế này.
- Sao vậy? Lúc còn đi học ngày nào tôi cũng đến đây ăn, thật sự rất ngon!
"Không phải là trước giờ anh ấy chưa từng đến những quán như vầy chứ."
- Nhưng... nếu anh ăn không được thì chúng ta đi chỗ khác vậy. Có phải là anh chỉ ăn ở nhà hàng chứ chưa từng đến những nơi thế này không??
Ngạn Thành lắc đầu.
- Sao lại chưa từng, cô quên rằng tôi đã từng về quê sống với ngoại một thời gian sao? Chỉ là lâu rồi không ăn nên có cảm giác lạ. Vào thôi!!!
...----------------...
Ông chủ đem ra hai tô mì đặc biệt còm hơn cả đặc biệt do Lục Ngạn Thành gọi.
- Mì đến rồi đây!! Chúc hai cháu ăn ngon miệng nhé!!
Ông chủ định trở vô tiếp tục làm mì cho khách thì không hiểu sao lại quyết định nán lại.
- Tịch Nghi! Đây là... ai vậy? Bình thường cháu chỉ đến đây cùng bạn thôi mà, còn người này... nhìn giống ông chủ hơn. Có phải... bạn trai không?
Bạn trai? Giống ông chủ rồi suy ra thành bạn trai luôn à??
- Không, không phải đâu chú! Anh ấy là... là...
Là gì nhỉ? Đột nhiên Tịch Nghi không biết mối quan hệ giữa họ là gì nên không trả lời được.
- Là gì chứ? Bạn trai thì nói là bạn trai, có gì phải giấu.
Đột nhiên ông chủ vỗ lên vai Lục Ngạn Thành mấy phát.
- Này! Phải lo lắng, chăm sóc cho Tịch Nghi chu đáo vào nha! Nhìn nó vậy thôi chứ sống nội tâm lắm, có gì cũng chỉ để trong lòng. Phải quan tâm nó nhiều hơn. Cũng như bát mì đặc biệt hôm nay vậy, nhưng mà phải lâu dài chứ không chỉ hôm nay. Vậy thôi! Chú vào đây!!
Sau khi ông chủ đi vào thì Tịch Nghi liền cười gượng hỏi anh.
- Anh không sao chứ? Đừng cảm thấy khó chịu với chú ấy nha, chú ấy là vậy đó.
- Không sao, chú ấy chỉ là lo cho cô thôi. Hơn nữa bị hiểu lầm kiểu này cũng không phải quá tệ.
Tịch Nghi ngẩn người ra, không hiểu Lục Ngạn Thành đang nói gì.
- Nhưng mà... tôi nói này... mối quan hệ của chúng ta... là gì vậy? Lúc nãy chú ấy hỏi, tôi mới để ý đấy. Dường như... chúng ta không có bất kì quan hệ gì thì phải. Ngay cả bạn... cũng không giống.
Lục Ngạn Thành im lặng vì anh... cũng không rõ.
- Vậy... cô muốn có quan hệ gì với tôi??
Tịch Nghi lắc đầu.
- Không biết.
Đột nhiên Lục Ngạn Thành cười cười.
- Vậy thì... cứ làm bạn gái cũ của tôi đi!! Quan hệ này cũng không tồi.
Tịch Nghi nhướng mày.
- Anh cứ thích đùa!!! Bạn gái cũ đi ăn với bạn trai cũ sao?
- Thì chuẩn bị quay lại!!!
Tịch Nghi không thèm nói nữa.
- Cô ăn đi! Đừng quan tâm nữa. Quan hệ gì cũng vậy thôi.
- Nhưng sao anh gọi nhiều vậy, làm sao mà tôi ăn hết.
- Đã bảo là bồi bổ mà, nhiều thịt nhiều mì như vậy mới được chứ.
- Thế này thì chỉ có no chết chứ chẳng bổ vào đâu.
- Còn nói nữa là tôi kêu thêm cho cô một tô giống vậy nữa đó.
...----------------...
Sau khi Lục Ngạn Thành đưa Tịch Nghi về.
- Tôi đưa cô lên!!
- Không cần đâu, tôi có thể tự lên mà. Anh cứ về đi! Vã lại... anh đừng quan tâm tôi như vậy, tôi cảm thấy... không thoải mái cho lắm, dù sao chúng ta... cũng chẳng có quan hệ gì.
Lục Ngạn Thành im lặng.
"Mình quan tâm cô ấy sao??"
- Tôi không quan tâm cô, tôi chỉ là thực hiện lời hứa với ngoại, bù đắp cho cô thôi, dù sao cô không đi thang máy được cũng là do tôi mà.
Tịch Nghi đứng hình một lúc.
"Quả nhiên là vậy."
- Nếu anh không muốn thì cũng không cần gượng ép bản thân đâu, tôi không sao, cũng không cần anh bù đắp. Anh giúp cô nhi viện nhiều như vậy, hiện tại, là tôi nợ anh mới đúng. Những chuyện lúc trước cũng đừng nhắc đến nữa. Anh về đi! Tôi lên đây!!
Tịch Nghi cứ vậy xoay người bỏ đi.
- Haiz! Lục Ngạn Thành ơi là Lục Ngạn Thành, sao mày tự dưng lại có cảm giác khó chịu như vậy chứ.
...----------------...
Tối hôm đó, tại nơi mà Tịch Nghi đang sống.
- Sao rồi Tịch Nghi? Cậu đã quyết định chưa? Về việc cửa tiệm hoa í?
- Đường Yến à, mình đã hỏi viện trưởng rồi, viện trưởng cũng đã ủng hộ mình... nên mình... quyết định là sẽ... làm bà chủ. Nhưng mà.. vẫn mong cậu sẽ giúp mình.
Đường Yến vui mừng ôm chầm lấy Tịch Nghi.
- Đương nhiên rồi. Cộng tiền của cậu để dành với tiền của mình và anh Nghĩa Minh lại thì chắc là gần đủ. Vậy... khoảng còn lại chúng ta phải kiếm ở đâu đây??
Tịch Nghi suy nghĩ một lát.
- Hay là... mình mượn Tô Linh đi!!
- Đúng rồi nhỉ? Cậu ấy rất hào phóng, hơn nữa bây giờ còn vớ được anh bạn trai giàu có. Thế là khỏi lo rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.