Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!
Chương 144
Thúy Vy06032008
23/06/2023
Cứ ngỡ là mọi thứ sẽ rất bình thường nhưng khi Tịch Nghi đứng trước cửa
thang máy thì đầu óc cô liền trở nên trống rỗng, cơ thể cô lại bất giác
rung lên.
Ngạn Thành dựa lưng vào thang máy và cất giọng nhẹ nhàng.
- Nếu sợ thì không cần gượng ép bản thân làm gì đâu, chúng ta sẽ đi thang bộ. Dù sao thì đi thang bộ cũng tốt mà, có thể ở cạnh anh thêm một lúc.
Do dự vài giây rồi cuối cùng Tịch Nghi cũng bất chấp bước vào trong.
- Em... em.. không... không sao.
- Ha! Cứng đầu!! Anh bấm đó? Bây giờ hối hận còn kịp.
- Em không hối hận.
"Cô gái này, sợ đến mức chân đứng không vững mà vẫn còn bướng bỉnh, ở bên mình lâu một chút khó đến vậy sao?"
"Mình không muốn dây dưa với anh ấy thêm nữa, lỡ như một ngày nào đó mình mềm lòng thì phải làm sao? Mình có nên nghĩ đến chuyện đến một thành phố khác sống không??"
Ting!!!
Cửa thang máy vừa đóng lại thì Tịch Nghi đã siết chặt tay, nhắm chặt mắt, hơi thở cũng bắt đầu loạn nhịp, những thứ cô ám ảnh, cố chôn vùi bấy lâu cũng bắt đầu trồi lên.
- Tịch Nghi!! Không sao chứ? Tịch Nghi, em mở mắt ra nhìn anh! Tịch Nghi!!
Lục Ngạn Thành sợ hãi, anh không nhịn được mà ôm chặt lấy Tịch Nghi.
- Không sao! Có anh đây, đừng sợ, sắp đến nơi rồi!
Tịch Nghi hơi hoảng, cô siết chặt lấy áo vest của anh làm cho nó nhăn nhúm.
- Tịch Nghi, bình tĩnh, hít thở đều!
Ting!!
Tiếng thang máy reo lên.
- Đến nơi rồi! Đừng sợ.
Nhưng không hiểu tại sao chờ đợi một lúc lâu cũng không đợi được cửa thang máy mở ra, thay vào đó bên trong đột nhiên tối sầm, không còn chút ánh sáng.
Thang máy.... ngưng hoạt động. Là bị hỏng ở đâu rồi???
- Cái quái gì đang xảy ra vậy? Sao thang máy lại gặp trục trặc ngay lúc này?? Bọn người ở đây làm ăn kiểu gì vậy??
- Hức... hức... Lục Ngạn Thành.
Hơi thở của Tịch Nghi càng lúc càng hỗn loạn, anh liền rút điện thoại ra gọi cho Tịnh Huy kêu cứu hộ đến.
- Ngạn Thành!!!!
- Bình tĩnh! Không sao, bọn họ sẽ đến nhanh thôi, đợi anh mở đèn pin điện thoại lên là có ánh sáng rồi.
Liên Tịch Nghi dựa vào lòng Ngạn Thành, bị anh ôm chặt. Ngoài cái ôm đầu sự ấm áp, bảo vệ ra, Tịch Nghi dường như còn cảm nhận được... Ngạn Thành đang sợ hãi.
Sợ hãi? Anh ấy lo cho cô sao??
- Tịch Nghi, em sao rồi??
- Em... em... không sao!
"Không sao? Còn dám nói dối? Tay em ấy đã lạnh cóng luôn rồi!"
- Sao mấy người đó còn chưa tới nữa, chết đâu hết rồi!!!!
...----------------...
Nửa tiếng sau, đội cứu hộ đã đến và đưa Tịch Nghi và Ngạn Thành ra ngoài, nhưng Tịch Nghi đã hoảng sợ đến mức ngất đi.
Cơ mà Tịnh Huy là một người làm việc có năng lực thé nào? Anh vốn đã gọi sẵn bác sĩ Đỗ đến.
...----------------...
Lúc đó Đường Yến - Bạn thân của Tịch Nghi đã ra ngoài, anh lại không yên tâm để Tịch Nghi ở nhà một mình nên đã đưa cô về biệt thự của mình.
...----------------...
Khi Tịch Nghi tỉnh dậy, vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy Ngạn Thành.
- Em tỉnh rồi à??
Cô ngồi dậy nhìn xung quanh.
- Sao anh lại đưa em đến đây??
Lục Ngạn Thành không trả lời câu hỏi của Tịch Nghi.
- Chỗ ở của em nguy hiểm thật đó, nếu hôm nay không có anh thì phải làm sao? Anh thật sự không yên tâm về em tí nào. Em tìm chỗ khác ở, không thì dọn đến biệt thự này sống luôn đi.
- Hả? Tại sao em phải dọn đến đây??
- Vậy thì anh sẽ tìm một chỗ khác cho em.
Tịch Nghi thở dài.
- Không cần đâu, chuyện của em em có thể tự lo được.
Nói xong Tịch Nghi liền bước xuống giường, cô không muốn ở lại đây thêm nữa.
- Em định đi đâu? Em còn chưa khoẻ cơ mà.
- Em đã không sao rồi, cảm ơn anh về chuyện hôm nay.
Lục Ngạn Thành bắt lấy tay cô.
- Em có cần làm vậy không??
- Em làm sao chứ???
- Rõ ràng em yêu anh nhưng sao cứ chạy trốn vậy?? Ở bên anh, anh sẽ cho em tất cả, bảo vệ em chu toàn. Thế giới của anh và em... khác biệt đến vậy??
Cốc! Cốc!
Nghe tiếng gõ cửa, Tịch Nghi vội vàng hất tay Ngạn Thành ra.
- Vào đi!!
Cạch!!
- Lục tổng, có chuyện rồi. Tin đồn giữa anh và cô minh tinh hạng A kia đã được đẩy lên hot search rồi.
Lục Ngạn Thành cầm lấy điện thoại, vừa nhìn vào bài viết và bức hình đã nhận ra ngay.
"Cô ta dám giở trò?? Gan cũng to thật, muốn nhờ vào dư luận để tạo sóng gió."
- "Cái gì mà tình cũ không rủ cũng tới" chứ? Toàn là viết lung tung. Ai bảo lại tôi vẫn còn yêu cô ta, muốn hàn gắn mối quan hệ với cô ta? Tò soạn nào đã viết bài này? Tôi muốn bọn họ phải bốc hơi trong hôm nay.
- Dạ!
Cạch!!!
Tịch Nghi đứng mọi bên, im lặng không hé nửa lời.
- Tịch Nghi!
- Anh đừng gắt hỏng như vậy! Em thấy cô ấy rất tốt, nếu cô ấy thật sự còn tình cảm với anh thì anh hãy mở lòng với cô ấy đi. Em cảm thấy hai người rất xứng đôi, hơn nữa... một cô gái như vậy.. mới thật sự là cô gái anh cần tìm.
- Tịch Nghi! Em không hiểu. Cô ta không hề giống với vẻ bề ngoài.
- Em đi trước!!
Cạch!!
"Tịch Nghi! Sao em lại đẩy anh cho người khác chứ? Em làm như vậy, anh thật sự cảm thấy... rất khó chịu."
Ngạn Thành dựa lưng vào thang máy và cất giọng nhẹ nhàng.
- Nếu sợ thì không cần gượng ép bản thân làm gì đâu, chúng ta sẽ đi thang bộ. Dù sao thì đi thang bộ cũng tốt mà, có thể ở cạnh anh thêm một lúc.
Do dự vài giây rồi cuối cùng Tịch Nghi cũng bất chấp bước vào trong.
- Em... em.. không... không sao.
- Ha! Cứng đầu!! Anh bấm đó? Bây giờ hối hận còn kịp.
- Em không hối hận.
"Cô gái này, sợ đến mức chân đứng không vững mà vẫn còn bướng bỉnh, ở bên mình lâu một chút khó đến vậy sao?"
"Mình không muốn dây dưa với anh ấy thêm nữa, lỡ như một ngày nào đó mình mềm lòng thì phải làm sao? Mình có nên nghĩ đến chuyện đến một thành phố khác sống không??"
Ting!!!
Cửa thang máy vừa đóng lại thì Tịch Nghi đã siết chặt tay, nhắm chặt mắt, hơi thở cũng bắt đầu loạn nhịp, những thứ cô ám ảnh, cố chôn vùi bấy lâu cũng bắt đầu trồi lên.
- Tịch Nghi!! Không sao chứ? Tịch Nghi, em mở mắt ra nhìn anh! Tịch Nghi!!
Lục Ngạn Thành sợ hãi, anh không nhịn được mà ôm chặt lấy Tịch Nghi.
- Không sao! Có anh đây, đừng sợ, sắp đến nơi rồi!
Tịch Nghi hơi hoảng, cô siết chặt lấy áo vest của anh làm cho nó nhăn nhúm.
- Tịch Nghi, bình tĩnh, hít thở đều!
Ting!!
Tiếng thang máy reo lên.
- Đến nơi rồi! Đừng sợ.
Nhưng không hiểu tại sao chờ đợi một lúc lâu cũng không đợi được cửa thang máy mở ra, thay vào đó bên trong đột nhiên tối sầm, không còn chút ánh sáng.
Thang máy.... ngưng hoạt động. Là bị hỏng ở đâu rồi???
- Cái quái gì đang xảy ra vậy? Sao thang máy lại gặp trục trặc ngay lúc này?? Bọn người ở đây làm ăn kiểu gì vậy??
- Hức... hức... Lục Ngạn Thành.
Hơi thở của Tịch Nghi càng lúc càng hỗn loạn, anh liền rút điện thoại ra gọi cho Tịnh Huy kêu cứu hộ đến.
- Ngạn Thành!!!!
- Bình tĩnh! Không sao, bọn họ sẽ đến nhanh thôi, đợi anh mở đèn pin điện thoại lên là có ánh sáng rồi.
Liên Tịch Nghi dựa vào lòng Ngạn Thành, bị anh ôm chặt. Ngoài cái ôm đầu sự ấm áp, bảo vệ ra, Tịch Nghi dường như còn cảm nhận được... Ngạn Thành đang sợ hãi.
Sợ hãi? Anh ấy lo cho cô sao??
- Tịch Nghi, em sao rồi??
- Em... em... không sao!
"Không sao? Còn dám nói dối? Tay em ấy đã lạnh cóng luôn rồi!"
- Sao mấy người đó còn chưa tới nữa, chết đâu hết rồi!!!!
...----------------...
Nửa tiếng sau, đội cứu hộ đã đến và đưa Tịch Nghi và Ngạn Thành ra ngoài, nhưng Tịch Nghi đã hoảng sợ đến mức ngất đi.
Cơ mà Tịnh Huy là một người làm việc có năng lực thé nào? Anh vốn đã gọi sẵn bác sĩ Đỗ đến.
...----------------...
Lúc đó Đường Yến - Bạn thân của Tịch Nghi đã ra ngoài, anh lại không yên tâm để Tịch Nghi ở nhà một mình nên đã đưa cô về biệt thự của mình.
...----------------...
Khi Tịch Nghi tỉnh dậy, vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy Ngạn Thành.
- Em tỉnh rồi à??
Cô ngồi dậy nhìn xung quanh.
- Sao anh lại đưa em đến đây??
Lục Ngạn Thành không trả lời câu hỏi của Tịch Nghi.
- Chỗ ở của em nguy hiểm thật đó, nếu hôm nay không có anh thì phải làm sao? Anh thật sự không yên tâm về em tí nào. Em tìm chỗ khác ở, không thì dọn đến biệt thự này sống luôn đi.
- Hả? Tại sao em phải dọn đến đây??
- Vậy thì anh sẽ tìm một chỗ khác cho em.
Tịch Nghi thở dài.
- Không cần đâu, chuyện của em em có thể tự lo được.
Nói xong Tịch Nghi liền bước xuống giường, cô không muốn ở lại đây thêm nữa.
- Em định đi đâu? Em còn chưa khoẻ cơ mà.
- Em đã không sao rồi, cảm ơn anh về chuyện hôm nay.
Lục Ngạn Thành bắt lấy tay cô.
- Em có cần làm vậy không??
- Em làm sao chứ???
- Rõ ràng em yêu anh nhưng sao cứ chạy trốn vậy?? Ở bên anh, anh sẽ cho em tất cả, bảo vệ em chu toàn. Thế giới của anh và em... khác biệt đến vậy??
Cốc! Cốc!
Nghe tiếng gõ cửa, Tịch Nghi vội vàng hất tay Ngạn Thành ra.
- Vào đi!!
Cạch!!
- Lục tổng, có chuyện rồi. Tin đồn giữa anh và cô minh tinh hạng A kia đã được đẩy lên hot search rồi.
Lục Ngạn Thành cầm lấy điện thoại, vừa nhìn vào bài viết và bức hình đã nhận ra ngay.
"Cô ta dám giở trò?? Gan cũng to thật, muốn nhờ vào dư luận để tạo sóng gió."
- "Cái gì mà tình cũ không rủ cũng tới" chứ? Toàn là viết lung tung. Ai bảo lại tôi vẫn còn yêu cô ta, muốn hàn gắn mối quan hệ với cô ta? Tò soạn nào đã viết bài này? Tôi muốn bọn họ phải bốc hơi trong hôm nay.
- Dạ!
Cạch!!!
Tịch Nghi đứng mọi bên, im lặng không hé nửa lời.
- Tịch Nghi!
- Anh đừng gắt hỏng như vậy! Em thấy cô ấy rất tốt, nếu cô ấy thật sự còn tình cảm với anh thì anh hãy mở lòng với cô ấy đi. Em cảm thấy hai người rất xứng đôi, hơn nữa... một cô gái như vậy.. mới thật sự là cô gái anh cần tìm.
- Tịch Nghi! Em không hiểu. Cô ta không hề giống với vẻ bề ngoài.
- Em đi trước!!
Cạch!!
"Tịch Nghi! Sao em lại đẩy anh cho người khác chứ? Em làm như vậy, anh thật sự cảm thấy... rất khó chịu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.