Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!
Chương 32
Thúy Vy06032008
22/06/2023
Anh tìm tôi sao?
Tịch Nghi thẫn thờ như một hồn ma, khiến cho Trịnh Tấn Thăng anh phải giật mình, vì trước giờ... anh chỉ nhìn thấy hoa hồng, chưa bao giờ nhìn thấy hoa dại ven đường bao giờ. Hơn nữa... còn tàn tạ như vầy... thật khiến là một kẻ ong bướm như anh phải... vừa xót thương.... vừa chê bai.
- Tôi nhớ... người phụ nữ hôm trước.... cũng dễ nhìn lắm mà! Là cô ấy thật sao?
Trịnh tổng lầm bầm.
- Liên tiểu thư! Chúng tôi xin lỗi! Cô không được ra ngoài đâu! Đừng làm khó chúng tôi!
Bọn họ đã hoảng sợ rồi! Cơ mà... nó lại khiến cô cảm thấy có gì đó vui vui vì... vốn cô đâu có định bước ra khỏi cánh cửa này!
- Tiểu thư? Đừng gọi tôi như vậy! Nực cười lắm!
Cơ mà đều quan trọng là cô rất ghét người khác gọi mình là tiểu thư! Một cô gái cô nhi thì là tiểu thư gì, hơn nữa, bây giờ... cô còn là tù nhân của Lục Ngạn Thành nữa, bọn họ... gọi cô là tiểu thư là đang chế nhạo cô sao? Hay chỉ gì phép lịch sự đơn thuần?
- Mà.... tôi cũng không định ra ngoài đâu! Cũng chẳng định... cho anh ta vào!
Hả?
Trịnh Tấn Thăng trợn tròn mắt! Không hiểu là cô đang muốn làm gì! Không cho anh vào.... vậy thì.... là sao?
- Tôi không ra ngoài, anh ấy cũng không vào! Chúng ta.... cứ nói chuyện như vầy thôi! Chắc... không có vấn đề gì nhỉ? Không phá vỡ quy tắc?
Mấy tên vệ sĩ đó suy nghĩ một lúc rồi gật đầu khẽ với nhau.
- Được, vậy... hai người cứ tự nhiên!
Rồi bọn họ trở lại vị trí của mình mà canh giữ, chắc chắn... không ai vượt qua ranh giới.
Sao cơ? Đứng như vầy nói chuyện? Cô ta cho một Trịnh tổng như tôi đứng bên ngoài nói chuyện? Ha! Thú vị nhỉ? Cứ như là tôi đang đi thăm tù vậy!
Ha ha ha! Anh ta tức đến mức cười phá lên rồi bực bội vẫy tay ra lệnh cho người kế bên lấy một cái ghế đến.
Anh ta mở cúc áo vest ra ngồi xuống và nhìn kĩ cô một lượt từ đầu đến chân rồi từ chân lên đầu.
- Anh đừng nhìn tôi như vậy! Tôi đã... xấu xí lắm rồi nên... anh đừng làm cho tôi thêm khinh bỉ bản thân mình nữa!
Giọng của Tịch Nghi nhẹ nhàng cũng rất bất cần, nhưng không hiểu sao lại khiến cho anh cảm thấy nó... rất dịu dàng, ngọt ngào hơn hẳng những giọng nói lẳng lơ của đám phụ nữ lẳng lơ kia!
- Cô? Liên Tịch Nghi?
Anh ta nhướng mày lên hỏi cô!
- Phải! Nghe vệ sĩ gọi anh là Trịnh tổng, chắc... là một ông chủ lớn?
Trịnh Tấn Thăng xoay đầu nhếch miệng!
Ha! Đúng, không những là một ông chủ lớn, còn là.... một thiếu gia thả hoa bắt bướm nữa cơ!
- Ừ! Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Trịnh thị, Trịnh Tấn Thăng, cô biết chứ?
Trịnh Tấn Thăng? Phải rồi! Nếu biết Lục Ngạn Thành thì đương nhiên phải biết đến cái tên Trịnh Tấn Thăng này rồi. Vì.... anh ta luôn là đối thủ của Lục Ngạn Thành mà! Chỉ là.... anh ya ít khi lộ mặt trên báo chí nên... cô vẫn chưa biết mặt.
- Thì ra là anh!
Chỉ vậy thôi sao?
- Cái gì mà thì ra là tôi? Tôi là người cứu cô đấy! Nếu không có tôi thì giờ cô đã nằm dưới ba thước đất rồi! Đừng chỉ biết có Lục Ngạn Thành!
- Ha ha ha!
Vết thương của Tịch Nghi vốn còn đau, nhưng nãy giờ cô đã đứng hơi lâu rồi. Nên cô phải bám tay vào tường mới đứng vững được.
- Ai bảo anh cứu tôi đâu chứ? Tôi còn hận anh đã cứu tôi nữa đó! Tôi... không muốn sống nữa nữa mới làm vậy! Anh hiểu không?
Trịnh Tấn Thăng ngạc nhiên đứng dậy nghiêng đầu, anh nhíu mày lại thăm dò Tịch Nghi.
- Cô không muốn sống nữa?
Không lẽ là do Lục Ngạn Thành đã quá.... Cũng phải, hành hạ một cô gái như vậy thì.... cho dù là ai mà không nghỉ quẩn chứ!
- Ha! Anh thấy tôi sống như bây giờ có ý nghĩa gì không? Tôi thật sự không hiểu anh và anh ta cứu tôi để làm hì nữa. Có thể lúc đó lòng tốt của anh chợt nổi dậy, còn anh ta... cứu tôi để làm kiểng... để hành hạ sao?
Đôi mắt của Tịch Nghi lúc này còn vô hồn hơn lúc nãy, là do vết thương đau quá hay là do cuộc đời này khiến cho cô cảm thấy khổ sở?
Cơ mà cô càng như vậy thì Tấn Thăng càng cảm thấy tức giận và... phẫn nộ.
Vì... người đầu tiên anh cứu sao có thể không mang ơn mà còn hận anh nữa chứ!
- Sao cũng được, xem như tôi đã cứu lầm người đi!
Nói xong, Trịnh Tấn Thăng cứ vậy mà quay lưng bỏ đi trong sự tức giận thầm lặng.
Chốc sau, Liên Tịch Nghi cũng vì đau quá mà.... ngất đi!
- Cô ấy ngất rồi! Mau gọi bác sĩ đi! Nhanh lên!
- À! Được! Vậy cậu phải trông chừng cô ấy đấy! Nếu không thì những tên vệ sĩ như chúng ta không sống nổi đâu!
Tịch Nghi thẫn thờ như một hồn ma, khiến cho Trịnh Tấn Thăng anh phải giật mình, vì trước giờ... anh chỉ nhìn thấy hoa hồng, chưa bao giờ nhìn thấy hoa dại ven đường bao giờ. Hơn nữa... còn tàn tạ như vầy... thật khiến là một kẻ ong bướm như anh phải... vừa xót thương.... vừa chê bai.
- Tôi nhớ... người phụ nữ hôm trước.... cũng dễ nhìn lắm mà! Là cô ấy thật sao?
Trịnh tổng lầm bầm.
- Liên tiểu thư! Chúng tôi xin lỗi! Cô không được ra ngoài đâu! Đừng làm khó chúng tôi!
Bọn họ đã hoảng sợ rồi! Cơ mà... nó lại khiến cô cảm thấy có gì đó vui vui vì... vốn cô đâu có định bước ra khỏi cánh cửa này!
- Tiểu thư? Đừng gọi tôi như vậy! Nực cười lắm!
Cơ mà đều quan trọng là cô rất ghét người khác gọi mình là tiểu thư! Một cô gái cô nhi thì là tiểu thư gì, hơn nữa, bây giờ... cô còn là tù nhân của Lục Ngạn Thành nữa, bọn họ... gọi cô là tiểu thư là đang chế nhạo cô sao? Hay chỉ gì phép lịch sự đơn thuần?
- Mà.... tôi cũng không định ra ngoài đâu! Cũng chẳng định... cho anh ta vào!
Hả?
Trịnh Tấn Thăng trợn tròn mắt! Không hiểu là cô đang muốn làm gì! Không cho anh vào.... vậy thì.... là sao?
- Tôi không ra ngoài, anh ấy cũng không vào! Chúng ta.... cứ nói chuyện như vầy thôi! Chắc... không có vấn đề gì nhỉ? Không phá vỡ quy tắc?
Mấy tên vệ sĩ đó suy nghĩ một lúc rồi gật đầu khẽ với nhau.
- Được, vậy... hai người cứ tự nhiên!
Rồi bọn họ trở lại vị trí của mình mà canh giữ, chắc chắn... không ai vượt qua ranh giới.
Sao cơ? Đứng như vầy nói chuyện? Cô ta cho một Trịnh tổng như tôi đứng bên ngoài nói chuyện? Ha! Thú vị nhỉ? Cứ như là tôi đang đi thăm tù vậy!
Ha ha ha! Anh ta tức đến mức cười phá lên rồi bực bội vẫy tay ra lệnh cho người kế bên lấy một cái ghế đến.
Anh ta mở cúc áo vest ra ngồi xuống và nhìn kĩ cô một lượt từ đầu đến chân rồi từ chân lên đầu.
- Anh đừng nhìn tôi như vậy! Tôi đã... xấu xí lắm rồi nên... anh đừng làm cho tôi thêm khinh bỉ bản thân mình nữa!
Giọng của Tịch Nghi nhẹ nhàng cũng rất bất cần, nhưng không hiểu sao lại khiến cho anh cảm thấy nó... rất dịu dàng, ngọt ngào hơn hẳng những giọng nói lẳng lơ của đám phụ nữ lẳng lơ kia!
- Cô? Liên Tịch Nghi?
Anh ta nhướng mày lên hỏi cô!
- Phải! Nghe vệ sĩ gọi anh là Trịnh tổng, chắc... là một ông chủ lớn?
Trịnh Tấn Thăng xoay đầu nhếch miệng!
Ha! Đúng, không những là một ông chủ lớn, còn là.... một thiếu gia thả hoa bắt bướm nữa cơ!
- Ừ! Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Trịnh thị, Trịnh Tấn Thăng, cô biết chứ?
Trịnh Tấn Thăng? Phải rồi! Nếu biết Lục Ngạn Thành thì đương nhiên phải biết đến cái tên Trịnh Tấn Thăng này rồi. Vì.... anh ta luôn là đối thủ của Lục Ngạn Thành mà! Chỉ là.... anh ya ít khi lộ mặt trên báo chí nên... cô vẫn chưa biết mặt.
- Thì ra là anh!
Chỉ vậy thôi sao?
- Cái gì mà thì ra là tôi? Tôi là người cứu cô đấy! Nếu không có tôi thì giờ cô đã nằm dưới ba thước đất rồi! Đừng chỉ biết có Lục Ngạn Thành!
- Ha ha ha!
Vết thương của Tịch Nghi vốn còn đau, nhưng nãy giờ cô đã đứng hơi lâu rồi. Nên cô phải bám tay vào tường mới đứng vững được.
- Ai bảo anh cứu tôi đâu chứ? Tôi còn hận anh đã cứu tôi nữa đó! Tôi... không muốn sống nữa nữa mới làm vậy! Anh hiểu không?
Trịnh Tấn Thăng ngạc nhiên đứng dậy nghiêng đầu, anh nhíu mày lại thăm dò Tịch Nghi.
- Cô không muốn sống nữa?
Không lẽ là do Lục Ngạn Thành đã quá.... Cũng phải, hành hạ một cô gái như vậy thì.... cho dù là ai mà không nghỉ quẩn chứ!
- Ha! Anh thấy tôi sống như bây giờ có ý nghĩa gì không? Tôi thật sự không hiểu anh và anh ta cứu tôi để làm hì nữa. Có thể lúc đó lòng tốt của anh chợt nổi dậy, còn anh ta... cứu tôi để làm kiểng... để hành hạ sao?
Đôi mắt của Tịch Nghi lúc này còn vô hồn hơn lúc nãy, là do vết thương đau quá hay là do cuộc đời này khiến cho cô cảm thấy khổ sở?
Cơ mà cô càng như vậy thì Tấn Thăng càng cảm thấy tức giận và... phẫn nộ.
Vì... người đầu tiên anh cứu sao có thể không mang ơn mà còn hận anh nữa chứ!
- Sao cũng được, xem như tôi đã cứu lầm người đi!
Nói xong, Trịnh Tấn Thăng cứ vậy mà quay lưng bỏ đi trong sự tức giận thầm lặng.
Chốc sau, Liên Tịch Nghi cũng vì đau quá mà.... ngất đi!
- Cô ấy ngất rồi! Mau gọi bác sĩ đi! Nhanh lên!
- À! Được! Vậy cậu phải trông chừng cô ấy đấy! Nếu không thì những tên vệ sĩ như chúng ta không sống nổi đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.