Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!
Chương 52
Thúy Vy06032008
22/06/2023
Cạch!
- Chủ tịch à! Anh đừng chỉ lo làm việc! Còn mười lăm phút nữa là đến giờ đi xem mắt rồi đấy! Mếu chúng ta không nhanh lên thì không chuẩn bị kịp đâu!
Đúng rồi nhỉ? Xém nữa thì quên mất!
- Anh đã đồng ý thì nên xem trọng việc này một chút chứ! Đến trễ, còn để tiểu thư người ta chờ thì không hay tí nào!
Cạch!
Lục Ngạn Thành bỏ cây viết trên tay xuống, vẻ mặt có hơi không vui, anh chống tay lên cằm, chỉ một hành động nhỏ như vậy thôi cũng đủ để anh ta toát ra soái khí.
- Cậu lải nhải đủ chưa? Rốt cuộc là tôi đi xem mắt hay là cậu vậy? Trong cậu còn lo lắng hơn cả tôi!!
Ủa? Hơn gay kém gì ở đây? Tôi thấy anh còn không thèm mảy may lo lắng dù chỉ một tí, thản nhiên đến vậy luôn á!
- Thì... tôi là trợ lí của anh nên lo giùm anh thôi, có gì đâu mà lạ.
Ồ! Anh ta ồ lên một tiếng.
- Ồ! Phải ha, nói thì mới nhớ, làm trợ kí cho tôi thì bận rộn quá phải không? Đến mức không có thời gian để quen bạn gái luôn mà!.....
Chợt, anh liếc nhìn Tịnh Huy bằng một ánh mắt gian tà.
- Hay là... tôi cũng chuẩn bị cho cậu một buổi xem mắt?
Gì chứ? Xem mắt? Anh đùa sao? Cuộc sống độc thân của tôi còn chưa tận hưởng đủ, suốt ngày cứ phải phục tùng cho anh. Nếu có bạn gái thì... lỡ đâu cô ta cũng khó chiều... thế thì.... chắc tôi phải mệt chết quá!
Tịnh Huy muốn nói như vậy đấy, nhưng anh lấy đâu ra cái bản lĩnh đó để mà phàn nàn như thế!
- Không, không cần đâu chủ tịch! Tôi biết anh quan tâm tôi nhưng..... ha ha ha... tôi thấy như vầy cũng rất ổn.
Nhưng mà.....
- Ồ! Nhưng tôi thấy trong công ty có người thích cậu lắm mà. Cái cô... Liễu Tiểu Xuân gì đó.... tôi thấy cô ta cũng được mà! Sao cậu từ chối lời tỏ tình của người ta vậy?
Tịnh Huy nghe nhắc đến chuyện này, không hiểu sao tự nhiên lại đỏ mặt.
Hôm nay chủ tịch bị cái gì vậy? Nhưng.... tỏ tình gì.... sao mà chủ tịch biết chuyện này!
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Công ty đã đồn ầm cả lên rồi! Không lẽ... cậu chưa nghe.
- Sao anh lại.... có nhã hứng để nghe những tin đồn đó vậy??
Chủ tịch anh đã từ chối không biết bao nhiêu cô gái, còn tôi chỉ từ chối có một người duy nhất thôi mà, làm gì căng vậy? Cơ mà, công ty đã đồn ầm lên thật sao? Tại sao mọi người trong công ty lại biết? Không lẽ... người tung tin là cô ấy! Không lẽ cô ấy muốn dùng dư luận để phàn nàn, muốn mình phải chấp nhận lời tỏ tình của cô ấy? Mình không biết cô ấy lại là kiểu người như vậy!!
- Haiz! Được rồi! Anh nên chuẩn bị thay đồ và đến buổi xem mắt được rồi đấy! Nếu cứ thế này thì sẽ trễ hẹn thật đó!
Lục Ngạn Thành lúc nãy anh ta còn bình thường lắm, nhưng không hiểu sao giờ lại cau có khó chịu nữa rồi. Anh ta bĩu môi, đứng dậy chỉnh lại cà vạt.
- Cần gì phiền phứt như vậy! Tôi như này trong luộm thuộm và xấu xí lắm sao?
Ôi trời! Sao anh lại hỏi câu hỏi như vậy chứ? Không những xấu và luộm thuộm mà còn tươm tất, đẹp trai. Quả là soái ca thì cho dù trong hoàn cảnh nào, thời gian nào cũng điển trai và nổi bật. Nhưng... đi gặt tiểu thư nhà người ta thì cũng phải thay lại quần áo, xịt thêm nước hoa chứ. Sao lại qua loa như vậy!!
- Nhưng mà......
Chợt, Thời Niên bước lên.
- Đừng có lôi thôi nữa! Đi thôi!!
Mong buổi xem mắt này sẽ thuận lợi, dù sao tiệc mừng thọ của ngoại cũng sắp đến rồi, mình thì lại không có thời gian tìm một cô bạn gái khiến ngoại ưng ý... nên... thấy được thì cứ đồng ý bừa vậy. Đến đó bảo cô ta diễn cho tốt là được, sau một thời gian thì chia tay. Haiz! Chắc việc này cũng không đến mức khiến lão già họ Cố đó làm ầm ĩ lên nhỉ?
Có suy đi tính lại đến cỡ nào thì Cố lão gia cũng không ngờ đến anh ta chỉ muốn lợi dụng con gái ông. Xem ra... cái vọng tưởng biến con gái mình thành Lục phu nhân của ông ta phải thất bại rồi, không những vậy còn trút vào người một cục tức. Ha! Hai người đều tính kế nhau, nhưng, người thua cuộc đã định sẵn là Cố lão gia rồi, phải không? Vì ông ta.... dám chống đối với Lục tổng chỉ vì một đứa con gái không?
- Chủ tịch! Chờ tôi với!!
Cạch!
- Chủ tịch à! Anh đừng chỉ lo làm việc! Còn mười lăm phút nữa là đến giờ đi xem mắt rồi đấy! Mếu chúng ta không nhanh lên thì không chuẩn bị kịp đâu!
Đúng rồi nhỉ? Xém nữa thì quên mất!
- Anh đã đồng ý thì nên xem trọng việc này một chút chứ! Đến trễ, còn để tiểu thư người ta chờ thì không hay tí nào!
Cạch!
Lục Ngạn Thành bỏ cây viết trên tay xuống, vẻ mặt có hơi không vui, anh chống tay lên cằm, chỉ một hành động nhỏ như vậy thôi cũng đủ để anh ta toát ra soái khí.
- Cậu lải nhải đủ chưa? Rốt cuộc là tôi đi xem mắt hay là cậu vậy? Trong cậu còn lo lắng hơn cả tôi!!
Ủa? Hơn gay kém gì ở đây? Tôi thấy anh còn không thèm mảy may lo lắng dù chỉ một tí, thản nhiên đến vậy luôn á!
- Thì... tôi là trợ lí của anh nên lo giùm anh thôi, có gì đâu mà lạ.
Ồ! Anh ta ồ lên một tiếng.
- Ồ! Phải ha, nói thì mới nhớ, làm trợ kí cho tôi thì bận rộn quá phải không? Đến mức không có thời gian để quen bạn gái luôn mà!.....
Chợt, anh liếc nhìn Tịnh Huy bằng một ánh mắt gian tà.
- Hay là... tôi cũng chuẩn bị cho cậu một buổi xem mắt?
Gì chứ? Xem mắt? Anh đùa sao? Cuộc sống độc thân của tôi còn chưa tận hưởng đủ, suốt ngày cứ phải phục tùng cho anh. Nếu có bạn gái thì... lỡ đâu cô ta cũng khó chiều... thế thì.... chắc tôi phải mệt chết quá!
Tịnh Huy muốn nói như vậy đấy, nhưng anh lấy đâu ra cái bản lĩnh đó để mà phàn nàn như thế!
- Không, không cần đâu chủ tịch! Tôi biết anh quan tâm tôi nhưng..... ha ha ha... tôi thấy như vầy cũng rất ổn.
Nhưng mà.....
- Ồ! Nhưng tôi thấy trong công ty có người thích cậu lắm mà. Cái cô... Liễu Tiểu Xuân gì đó.... tôi thấy cô ta cũng được mà! Sao cậu từ chối lời tỏ tình của người ta vậy?
Tịnh Huy nghe nhắc đến chuyện này, không hiểu sao tự nhiên lại đỏ mặt.
Hôm nay chủ tịch bị cái gì vậy? Nhưng.... tỏ tình gì.... sao mà chủ tịch biết chuyện này!
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Công ty đã đồn ầm cả lên rồi! Không lẽ... cậu chưa nghe.
- Sao anh lại.... có nhã hứng để nghe những tin đồn đó vậy??
Chủ tịch anh đã từ chối không biết bao nhiêu cô gái, còn tôi chỉ từ chối có một người duy nhất thôi mà, làm gì căng vậy? Cơ mà, công ty đã đồn ầm lên thật sao? Tại sao mọi người trong công ty lại biết? Không lẽ... người tung tin là cô ấy! Không lẽ cô ấy muốn dùng dư luận để phàn nàn, muốn mình phải chấp nhận lời tỏ tình của cô ấy? Mình không biết cô ấy lại là kiểu người như vậy!!
- Haiz! Được rồi! Anh nên chuẩn bị thay đồ và đến buổi xem mắt được rồi đấy! Nếu cứ thế này thì sẽ trễ hẹn thật đó!
Lục Ngạn Thành lúc nãy anh ta còn bình thường lắm, nhưng không hiểu sao giờ lại cau có khó chịu nữa rồi. Anh ta bĩu môi, đứng dậy chỉnh lại cà vạt.
- Cần gì phiền phứt như vậy! Tôi như này trong luộm thuộm và xấu xí lắm sao?
Ôi trời! Sao anh lại hỏi câu hỏi như vậy chứ? Không những xấu và luộm thuộm mà còn tươm tất, đẹp trai. Quả là soái ca thì cho dù trong hoàn cảnh nào, thời gian nào cũng điển trai và nổi bật. Nhưng... đi gặt tiểu thư nhà người ta thì cũng phải thay lại quần áo, xịt thêm nước hoa chứ. Sao lại qua loa như vậy!!
- Nhưng mà......
Chợt, Thời Niên bước lên.
- Đừng có lôi thôi nữa! Đi thôi!!
Mong buổi xem mắt này sẽ thuận lợi, dù sao tiệc mừng thọ của ngoại cũng sắp đến rồi, mình thì lại không có thời gian tìm một cô bạn gái khiến ngoại ưng ý... nên... thấy được thì cứ đồng ý bừa vậy. Đến đó bảo cô ta diễn cho tốt là được, sau một thời gian thì chia tay. Haiz! Chắc việc này cũng không đến mức khiến lão già họ Cố đó làm ầm ĩ lên nhỉ?
Có suy đi tính lại đến cỡ nào thì Cố lão gia cũng không ngờ đến anh ta chỉ muốn lợi dụng con gái ông. Xem ra... cái vọng tưởng biến con gái mình thành Lục phu nhân của ông ta phải thất bại rồi, không những vậy còn trút vào người một cục tức. Ha! Hai người đều tính kế nhau, nhưng, người thua cuộc đã định sẵn là Cố lão gia rồi, phải không? Vì ông ta.... dám chống đối với Lục tổng chỉ vì một đứa con gái không?
- Chủ tịch! Chờ tôi với!!
Cạch!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.