Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!
Chương 96
Thúy Vy06032008
23/06/2023
Lúc này ở công ty là giờ cơm trưa, trong sự im ắng của công ty, Lục tổng đang trầm tư trong căn phòng chủ tịch.
"Cô ta đã khác rất nhiều so với mấy tháng trước, dần trở nên ảm đạm và bình tĩnh, cứ có cảm giác như rằng cô ta không còn sợ Lục Ngạn Thành mình nữa. Không lẽ cảm xúc của cô ta đã bị chai sạn? Nếu vậy thì không phải như của bà chủ Khương nói hay sao? Cô ta đã bị mình dồn ép đến đường cùng, nếu không chết được thì chỉ còn cách mạnh mẽ, vô tâm."
"Nhưng tối hôm qua là sao vậy nhỉ? Mình không nhớ được nhiều, nhưng lại mơ hồ nhìn thấy được hình bóng của mẹ từ cô ta.. Sự dịu dàng, hiền hậu đó.... Không đúng... mình đang nghĩ gì vậy chứ? Sao có thể so sánh cô ta với mẹ được."
- Chết tiệt!!
Anh bực mình không hiểu tại sao mình cứ không ngừng nghĩ về Tịch Nghi, người con gái anh ghét đến tận xương tủy. Từ tối qua... anh đã không kiểm soát được mà nghĩ về cô ta, lòng anh cũng có hơi dao động khi mơ hồ nhớ đến bàn tay mềm mại đã vuốt tóc anh. Cái cảm giác đó kì lạ khó tả mà cho đến bây giờ anh vẫn không thể hiểu được. Là khao khát, là an ủi hay là do cơn say??
- Đúng là điên mất! Cô ta đã làm cái quái gì với mình vậy không biết. Người phụ nữ đáng ghét đó....
Châm một điếu thuốc, anh bắt đầu cố không nghĩ ngợi lung tung nữa. Rít một ngụm thì hình ảnh vết sẹo trên lưng của Tịch Nghi lại hiện ra trong đầu anh.
- Chắc là đau lắm nhỉ??
Hả?? Anh ta điên rồi!! Lúc đánh cô, tra tấn cô sao không nghĩ đến cô là một người phụ nữ mỏng manh, sao không nghĩ xem cô có đau không? Bây giờ ngẫm lại thì có ích gì??
Cạch!!
Tịnh Huy vui vẻ bước vào.
- Chủ tịch! Hôm nay tâm trạng anh tốt thật đấy, còn mời mọi người trong công ty một chầu cơm trưa. Các nhân viên vừa ăn vừa cười hí hửng cảm ơn anh không ngớt.
- Vậy sao? Nhưng họ cũng đâu cần phải cảm ơn tôi, họ xứng đáng được như vậy mà. Không có bọn họ thì công ty cũng đâu được ngày hôm nay. Nghĩ lại thì họ cũng là nhân viên lâu năm và đắt lực của công ty, suốt năm đều làm việc quần quật không có thời gian vậy mà công ty xũng chả có gì gọi là ưu ái quả là bất công. Bắt đầu từ tháng này tăng lương gấp đôi cho họ đi, cậu thì gấp ba! Cuối tháng này xũng tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi mọi người đi! Có thể ăn uống, vui chơi, hát karaoke hay đi quán bar gì cũng được, tôi sẽ trả tiền.
Tịnh Huy sững sốt đứng há hốc mồm một lúc lâu, anh thật sự rất ngạc nhiên, thậm chí là sợ hãi. Hôm bay người ngồi trước mặt anh là tiên nhân giáng trần sao? Ánh hào quang chói loá của người có tiền bỗng tăng lên gấp bội lần.
- Wow! Chủ tịch! Anh đúng là xuất sắc, tôi thay mọi người trong công ty cảm kích anh không ngừng. Nhưng mà sao hôm nay anh bỗng nhiên lại thấy hiểu và đồng cảm với bọn làm công ăn lương như chúng tôi như vậy.
- À! Tôi cũng không biết, chắc là sáng nay tôi mới đi từ thiện nên lòng nhân ái cũng tự nhiên rộng mở. Có lẽ chỉ hôm nay!!
Bầu không khí cứ thế mà chìm vào trong sự im lặng lẫn khó hiểu, Tịnh Huy ngơ ngác nhìn anh.
- À... ha.. ha ha ha.. thì ra là vậy. Phải rồi, anh không định ăn cơm trưa sao chủ tịch? Chiều nay anh phải đi gặp khách hàng, chắc chắn sẽ phải uống rượu, nếu không ăn... sẽ chịu không nổi đâu.
- Ừm, tôi biết rồi.
- Đúng rồi, vì sáng nay anh có việc, theo lời của anh tôi đã chọn ra một trợ lí xuất sắc nhất rồi. Không những có học vấn mà ngoại hình cũng ưa nhìn, nếu trong ba tháng thực tập anh thấy cô ấy không ổn thì có thể tuyển người khác. Ngày mai cô ấy sẽ bắt đầu đi làm nên không phải việc gì quan trọng thì anh có thể gọi cô ấy không cần gọi tôi đâu. Đây là hồ sơ của cô ấy, anh xem qua đi!
- Được, tôi biết rồi.
Vì Tịnh Huy biết lúc này Lục Ngạn Thành đang nhàm chán không muốn nói chuyện nên anh đã rút lui và không nói thêm gì.
Cạch!!
Lục Ngạn Thành nhìn vào hồ sơ, sơ yếu lí lịch của cô trợ lí mới cau mày, nhăn nhó.
- Thạch Quyên Cầm? Mới từ Mỹ về? Hai mươi tư tuổi? Cô ta không phải là con gái út nhà họ Thạch, Thạch tiểu thư sao? Sao cô ta lại đến Lục thị làm trợ lí? Bọn nhà họ Thạch này đang chơi trò gì vậy chứ??
...----------------...
Tại Lục gia.
Cạch!!
Quản gia bước vào phòng Tịch Nghi.
- Đây! Điện thoại của cô!
- Điện thoại??
- Cậu chủ kêu tôi đưa nó cho cô là để cô liên lạc nói chuyện cùng lão phu nhân nên chỉ mỗi số của lão phu nhân. Còn nếu cô muốn dùng nó để báo công an hay gọi người đến giúp đỡ thì.... hậu quả cô tự gánh.
Rầm!!
- Không thể liên lạc với bạn bè luôn sao? Haiz! Không sao, nói nhiều thì càng dễ bại lộ, mình không muốn bọn họ phải lo lắng cho mình. Nếu đã vậy thì mình sẽ dùng em điện thoại xịn này để xem phim, nghe nhạc, đọc tin tức, cũng đỡ chán hẳn nhỉ!! Hi hi!! Lâu rồi không xem phim, chắc chắn là đã có rất nhiều phim mới rồi!
"Cô ta đã khác rất nhiều so với mấy tháng trước, dần trở nên ảm đạm và bình tĩnh, cứ có cảm giác như rằng cô ta không còn sợ Lục Ngạn Thành mình nữa. Không lẽ cảm xúc của cô ta đã bị chai sạn? Nếu vậy thì không phải như của bà chủ Khương nói hay sao? Cô ta đã bị mình dồn ép đến đường cùng, nếu không chết được thì chỉ còn cách mạnh mẽ, vô tâm."
"Nhưng tối hôm qua là sao vậy nhỉ? Mình không nhớ được nhiều, nhưng lại mơ hồ nhìn thấy được hình bóng của mẹ từ cô ta.. Sự dịu dàng, hiền hậu đó.... Không đúng... mình đang nghĩ gì vậy chứ? Sao có thể so sánh cô ta với mẹ được."
- Chết tiệt!!
Anh bực mình không hiểu tại sao mình cứ không ngừng nghĩ về Tịch Nghi, người con gái anh ghét đến tận xương tủy. Từ tối qua... anh đã không kiểm soát được mà nghĩ về cô ta, lòng anh cũng có hơi dao động khi mơ hồ nhớ đến bàn tay mềm mại đã vuốt tóc anh. Cái cảm giác đó kì lạ khó tả mà cho đến bây giờ anh vẫn không thể hiểu được. Là khao khát, là an ủi hay là do cơn say??
- Đúng là điên mất! Cô ta đã làm cái quái gì với mình vậy không biết. Người phụ nữ đáng ghét đó....
Châm một điếu thuốc, anh bắt đầu cố không nghĩ ngợi lung tung nữa. Rít một ngụm thì hình ảnh vết sẹo trên lưng của Tịch Nghi lại hiện ra trong đầu anh.
- Chắc là đau lắm nhỉ??
Hả?? Anh ta điên rồi!! Lúc đánh cô, tra tấn cô sao không nghĩ đến cô là một người phụ nữ mỏng manh, sao không nghĩ xem cô có đau không? Bây giờ ngẫm lại thì có ích gì??
Cạch!!
Tịnh Huy vui vẻ bước vào.
- Chủ tịch! Hôm nay tâm trạng anh tốt thật đấy, còn mời mọi người trong công ty một chầu cơm trưa. Các nhân viên vừa ăn vừa cười hí hửng cảm ơn anh không ngớt.
- Vậy sao? Nhưng họ cũng đâu cần phải cảm ơn tôi, họ xứng đáng được như vậy mà. Không có bọn họ thì công ty cũng đâu được ngày hôm nay. Nghĩ lại thì họ cũng là nhân viên lâu năm và đắt lực của công ty, suốt năm đều làm việc quần quật không có thời gian vậy mà công ty xũng chả có gì gọi là ưu ái quả là bất công. Bắt đầu từ tháng này tăng lương gấp đôi cho họ đi, cậu thì gấp ba! Cuối tháng này xũng tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi mọi người đi! Có thể ăn uống, vui chơi, hát karaoke hay đi quán bar gì cũng được, tôi sẽ trả tiền.
Tịnh Huy sững sốt đứng há hốc mồm một lúc lâu, anh thật sự rất ngạc nhiên, thậm chí là sợ hãi. Hôm bay người ngồi trước mặt anh là tiên nhân giáng trần sao? Ánh hào quang chói loá của người có tiền bỗng tăng lên gấp bội lần.
- Wow! Chủ tịch! Anh đúng là xuất sắc, tôi thay mọi người trong công ty cảm kích anh không ngừng. Nhưng mà sao hôm nay anh bỗng nhiên lại thấy hiểu và đồng cảm với bọn làm công ăn lương như chúng tôi như vậy.
- À! Tôi cũng không biết, chắc là sáng nay tôi mới đi từ thiện nên lòng nhân ái cũng tự nhiên rộng mở. Có lẽ chỉ hôm nay!!
Bầu không khí cứ thế mà chìm vào trong sự im lặng lẫn khó hiểu, Tịnh Huy ngơ ngác nhìn anh.
- À... ha.. ha ha ha.. thì ra là vậy. Phải rồi, anh không định ăn cơm trưa sao chủ tịch? Chiều nay anh phải đi gặp khách hàng, chắc chắn sẽ phải uống rượu, nếu không ăn... sẽ chịu không nổi đâu.
- Ừm, tôi biết rồi.
- Đúng rồi, vì sáng nay anh có việc, theo lời của anh tôi đã chọn ra một trợ lí xuất sắc nhất rồi. Không những có học vấn mà ngoại hình cũng ưa nhìn, nếu trong ba tháng thực tập anh thấy cô ấy không ổn thì có thể tuyển người khác. Ngày mai cô ấy sẽ bắt đầu đi làm nên không phải việc gì quan trọng thì anh có thể gọi cô ấy không cần gọi tôi đâu. Đây là hồ sơ của cô ấy, anh xem qua đi!
- Được, tôi biết rồi.
Vì Tịnh Huy biết lúc này Lục Ngạn Thành đang nhàm chán không muốn nói chuyện nên anh đã rút lui và không nói thêm gì.
Cạch!!
Lục Ngạn Thành nhìn vào hồ sơ, sơ yếu lí lịch của cô trợ lí mới cau mày, nhăn nhó.
- Thạch Quyên Cầm? Mới từ Mỹ về? Hai mươi tư tuổi? Cô ta không phải là con gái út nhà họ Thạch, Thạch tiểu thư sao? Sao cô ta lại đến Lục thị làm trợ lí? Bọn nhà họ Thạch này đang chơi trò gì vậy chứ??
...----------------...
Tại Lục gia.
Cạch!!
Quản gia bước vào phòng Tịch Nghi.
- Đây! Điện thoại của cô!
- Điện thoại??
- Cậu chủ kêu tôi đưa nó cho cô là để cô liên lạc nói chuyện cùng lão phu nhân nên chỉ mỗi số của lão phu nhân. Còn nếu cô muốn dùng nó để báo công an hay gọi người đến giúp đỡ thì.... hậu quả cô tự gánh.
Rầm!!
- Không thể liên lạc với bạn bè luôn sao? Haiz! Không sao, nói nhiều thì càng dễ bại lộ, mình không muốn bọn họ phải lo lắng cho mình. Nếu đã vậy thì mình sẽ dùng em điện thoại xịn này để xem phim, nghe nhạc, đọc tin tức, cũng đỡ chán hẳn nhỉ!! Hi hi!! Lâu rồi không xem phim, chắc chắn là đã có rất nhiều phim mới rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.