Chương 112: 95: Gió thổi báo giông tố sắp đến
Đào Y
25/12/2016
Lời này cho dù là ai nghe, đều sẽ cảm thấy khiếp sợ lại buồn cười, huống chi người trong cuộc Cố Tử Mạt.
Cô nghe xong, khẽ mím môi, không thể làm gì thở dài, dùng giọng điệu rất bình thường, không thể nề hà nói với Kiều Tử Hoài: " Tôi đã lập gia đình, tôi cũng cảm thấy mình rất hạnh phúc, cũng không cần anh phải quan tâm."
Từ lúc giả mạo thân phận của Lục Duật Kiêu, đến bây giờ âm hồn bất tán, Kiều Tử Hoài vẫn lượn quanh ở bên người cô, cô lại là càng ngày càng xem không hiểu Kiều Tử Hoài đây là vì cái gì.
Rõ ràng là có quan hệ đối chọi gay gắt với Lục Duật Kiêu, mâu thuẫn giữa những người đàn ông, nên dùng cách thức của đàn ông để giải quyết, nhưng hai người bọn họ lại hoàn toàn không tuân thủ cái quy tắc thông thường này, cố tình mỗi lần giao chiến, đều vui lòng lôi kéo cô trước tiên.
Nếu là cô không ở bên Lục Duật Kiêu, thì cô hoàn toàn có thể giống như trước, nói rõ lập trường với hai người đàn ông này, Nhất Phách Lưỡng Tán, sau đó bản thân phủi mông chạy lấy người, không dính dáng chút nào nữa.
Nhưng mà đến bây giờ lại không giống vậy, cô là vợ của Lục Duật Kiêu.
Nụ cười trên mặt Kiều Tử Hoài sâu hơn, hai bên má hiện lên lúm đồng tiền, anh ta đến gần Cố Tử Mạt, cười nói, "Những hạnh phúc này chỉ là tạm thời mặt ngoài, em có thể tin chắc, nó có thể dài lâu?"
Anh ta giảo hoạt nhìn Lục Duật Kiêu một cái, thấy Lục Duật Kiêu cũng không có ý tứ ngăn cản anh ta, anh ta liền to gan cúi người, ghé sát vào lỗ tai cô, nhỏ giọng nói, "Bi kịch của Lâm Nhược Thủy là thế nào, cô còn nhớ rõ sao?"
Nói xong, thắt lưng của anh ta trong nháy mắt lại thẳng tắp, thị uy nhìn Lục Duật Kiêu một cái.
Gần như là theo bản năng , Cố Tử Mạt đột nhiên lui về sau mấy bước, cô khẩn trương dùng tay trái nắm lấy khuỷu tay phải của mình, để cho bản thân bình tĩnh chút, mới nói, "Tôi đều nhớ, tôi càng nhớ rõ, những điều tôi đã phân tích cho anh nghe kia."
Cô nhìn ra ngoài, Kiều Tử Hoài và Lục Duật Kiêu, đều là cao thủ đặt bẫy.
Ban đầu Kiều Tử Hoài kể chuyện cũ của Lâm Nhược Thủy, chính là cho cô tấm gương, nhà họ Lục là đại gia đình ăn tươi nuốt sống, nếu cổ gả vào đó, kết cục chắc chắn cũng sẽ giống như Lâm Nhược Thủy vậy, thua mất tất cả, cuối cùng ngay cả hài cốt cũng không còn.
Nhưng thật thú vị là, cô cảm thấy, ban đầu những lời cô đánh giá về Lâm Nhược Thủy kia, vừa vặn cũng có thể dùng đến nơi này.
Cô mặc kệ nhà họ Lục khủng bố cỡ nào, nhưng tóm lại là muốn nếm thử, chưa vào trận, đã la hét muốn lùi bước, cũng không phải tác phong của cô!
Cô lui về phía sau một bước, đứng cùng trên một trục hoành với Lục Duật Kiêu, ánh mắt kiên định lạ thường nhìn về phía Kiều Tử Hoài, bình tĩnh nói: " Tôi mặc kệ có thể lâu dài hay không, nhưng luôn luôn nỗ lực, không có gan đi nếm thử hạnh phúc, thì từ lúc bắt đầu đã nhất định không có hạnh phúc rồi. Duật Kiêu đã từng vì tôi mà kiên trì nhiều lần như vậy, tôi cũng nguyện ý vì anh ấy kiên trì một lần."
Đây là lần đầu tiên, theo bản năng cô gọi ra tên của anh.
Vào giờ phút này, cô so bất luận kẻ nào đều hiểu biết rõ ràng, người đàn ông trước mắt này, vì chạm đến lòng của cô, đã từng kiên trì nhiều lần như vậy, mà cô, cũng cam tâm tình nguyện kiên trì vì anh.
Đôi mắt cô, từ từ chuyển sang anh.
Lục Duật Kiêu cũng nhìn về phía cô, đôi mắt sắc của anh, u ám sâu thẳm như thường ngày, làm cô vừa nhìn cũng nhìn không thấy đáy, nhưng trên khuôn mặt anh, lại là vẻ mặt vui mừng mà thường ngày không thấy được.
Cũng cùng lúc này, tay của anh, nắm lấy cổ tay của cô.
"Tử Hoài, cảm ơn sự quan tâm căn dặn của anh, điều anh muốn biết, có lẽ bây giờ anh cũng đã có đáp án rồi. Có một số việc, từ lúc bắt đầu, đã định trước rồi, ai cũng không thể sửa đổi được, anh và tôi, cũng không được." Lục Duật Kiêu nói chậm chạp, giọng điệu mặc dù là không hề gợn sóng, nhưng nói những thứ này thì lại mang theo một cỗ áp lực vô hình, làm cho người ta thở không nổi.
Cố Tử Mạt mê mang nhìn Lục Duật Kiêu một chút, lại nhìn Kiều Tử Hoài mặt mũi căng thẳng một chút.
"Anh hoàn toàn không có cách nào bảo đảm an toàn của cô ấy, vậy hãy để tôi nhận lấy, chẳng phải là càng giúp anh đỡ tốn sức hơn sao? Nhưng cũng không sao, chờ đến lúc anh ngay cả bản thân cũng không thể chu toàn, tự nhiên sẽ tự nguyện đưa cô ấy đến bên cạnh tôi thôi, dù nói thế nào, anh cũng vẫn tin tưởng năng lực của tôi, không phải sao?" Kiều Tử Hoài chợt cười lạnh.
Lục Duật Kiêu cũng không lộ ra nụ cười giống như bình thường, mà chậm rãi dời ánh mắt lên người Cố Tử Mạt, âm thanh mang theo sự mê hoặc đầy ma mị, "Tử Mạt, chúng ta về nhà."
Nói xong, anh mím môi, xoay người đi tới trước cửa.
Mà Kiều Tử Hoài cũng không cam tâm, vượt qua đưa tay ngăn lại động tác của anh, lạnh giọng, nói, "Bây giờ anh chỉ tự tin nhất thời, tương lai sẽ như thế nào, anh hoàn toàn không biết, anh sẽ hại cô ấy, anh có biết hay không? Anh có thể cam kết cho cô ấy được cái gì? Anh có thể bảo đảm điều gì với cô ấy? Anh sống ở nhà họ Lục nhiều năm như vậy, vẫn không thể hiểu được cái đạo lý kia sao, có đôi khi, anh càng muốn cho cô ấy thật nhiều yêu thương, trên thực tế lại khiến cô ấy phải chịu đựng sự tổn thương càng sâu hơn."
Lục Duật Kiêu đột nhiên dừng bước, nói với Kiều Tử Hoài: " Chúng ta ra đằng kia nói chuyện một chút."
"Chờ anh một chút." Giọng nói Lục Duật Kiêu êm dịu, nhẹ hôn lên trán Cố Tử Mạt một cái.
Cố Tử Mạt kinh ngạc, hai người đàn ông này, cũng ngả bài rồi, chân chính đối chọi gay gắt, hình như thực sự tới rồi.
Cô do dự có nên theo sau hay không, nhưng ánh mắt của Lục Duật Kiêu cũng đang nói với cô, không cần theo sau, anh có thể giải quyết. Cô suy nghĩ một chút, vẫn lựa chọn đứng yên tại chỗ, gật đầu một cái với anh.
Lục Duật Kiêu lấy được câu trả lời của cô, xoay người đi, chỉ một phương hướng, cùng Kiều Tử Hoài, bước về hướng đó vài bước.
Dưới ánh áng của bóng đèn, anh vung một quyền không hề báo trước lên gò má của Kiều Tử Hoài, trên hành lang yên tĩnh thậm chí có thể nghe được âm thanh xương cốt chạm vào nhau.
Hình ảnh này giống như một động tác chậm, làm cho người xem duy nhất ở đây, Cố Tử Mạt nhìn đến sửng sốt.
Mới vừa rồi Cố Tử Mạt đứng một bên nhìn, hai người đàn ông này, một người cao lớn tuấn mỹ, một đẹp trai đỏm dáng, sóng vai đi đến một vị trí, nếu không phải cô biết rõ quan hệ đối đầu giữa bọn họ, sợ rằng cô sẽ lầm tưởng bọn họ đang đùa bỡn đâu.
Mà một giây sau, lại là sự công kích bằng vũ lực, thật đúng là —— ngoài dự đoán mọi người!
Lực bộc phát của Lục Duật Kiêu, quá mức cường đại, lúc một quyền kia giáng xuống, Kiều Tử Hoài gần như là không hề phòng bị.
Vào giờ phút này, ánh mắt sắc bén của Lục Duật Kiêu giống như một thanh kiếm sắc bén, trực tiếp bức Kiều Tử Hoài, "Tốt nhất đây sẽ là lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh mơ ước người phụ nữ của tôi, cũng là một lần cuối cùng anh được phép nói lung tung như vậy ."
Nói năng có khí phách, nói chắc như đinh đóng cột.
Đàn ông một khi dính đến những vật sở hữu trân quý của mình, sẽ dẫn phát ra tính cách cuồng bạo dã man, làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Đôi mắt đẹp của Cố Tử Mạt nhìn chằm chằm, ngoại trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ.
Cho đến khi Lục Duật Kiêu đi đến bên cạnh cô, cô vẫn là vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Ở trong thế giới của cô, người đàn ông này giống như là thần, đến giờ phút cuối cùng của nguy nan sẽ giải cứu cô khỏi nơi nước lửa, cô nhớ nụ cười của anh, nhớ lời nói thì thầm của anh, nhớ sự thâm trầm của anh, cũng nhớ những quỷ kế phúc hắc của anh, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, anh cũng sẽ giận dữ, cũng sẽ đánh nhau, cũng sẽ cho người khác lời cảnh cáo bá đạo.
"Hù dọa đến em?" Người đàn ông cầm tay của cô, quan tâm hỏi cô.
Trước khi anh động thủ, cố ý dặn dò cô ngồi một bên, vì sợ thương tổn đến cô, không ngờ cẩn thận mấy cũng có sơ sót, cô nhìn thấy, hình như hơi bị hù dọa chút.
Bị anh quan tâm hỏi han, lúc này Cố Tử Mạt mới hồi hồn, sững sờ trở tay bắt lấy tay anh, "Anh có bị thương không, có đau hay không?"
Lực tương hỗ lẫn nhau, vừa rồi lúc anh động thủ, ra sức lớn như vậy, cô đứng ở một bên, đều nghe được tiếng xương cốt va chạm vào nhau, một đập này đi xuống, không thể nào không đau .
Ngày trước cô nhìn tay của anh, cảm thấy xương tay của anh khớp thon dài, rất thích hợp với việc viết lách, mà bây giờ, anh lại dùng bàn tay ngay cả phụ nữ cũng phải hâm mộ đấm xuống như vậy, thật đúng là có điểm —— rung động lòng người.
Theo bản năng, cô liền bắt đầu lo lắng cho anh.
Lục Duật Kiêu nhếch môi, nói, "Không có việc gì, đừng khẩn trương." Liền khiêu khích nhìn về phía Kiều Tử Hoài.
Kiều Tử Hoài chưa bao giờ là người biết chịu thua thiệt, nhưng mà giờ phút này, ngược lại anh lại không có ý định phản kích, nguyên nhân để anh không phản kích, không phải vì vũ lực của Lục Duật Kiêu, mà là ánh mắt lo lắng của Cố Tử Mạt dành cho Lục Duật Kiêu.
Rõ ràng hôm nay tới là vì nhiệm vụ, vậy mà anh, không có thương tổn được bọn họ, lại khiến cho bản thân thương tích đầy mình, tim của anh thế nhưng giống như bị đả thương thật mạnh rồi.
Từ trước đến nay anh chưa từng nhếch nhác, lấy tay lau đi vết máu trên khóe môi, khổ sở chuyển tầm mắt, ngượng ngùng rời đi.
Lục Duật Kiêu sợ Cố Tử Mạt sẽ quan tâm Kiều Tử Hoài, mở của nhà, nhanh chóng kéo Cố Tử Mạt vào trong.
"Anh ta. . . . . ." Cô mới nói ra một chữ, còn lại tất cả vấn đề đều bị anh nuốt vào.
Cố Tử Mạt bị anh giữ chặt bả vai, đặt trên ván cửa, thân thể khổng lồ nóng bỏng theo sát mà đến, nụ hôn nóng bỏng kịch liệt trong nháy mắt khi cô bất ngờ công thành đoạt đất. Trong nháy mắt hơi thở nam tính bao vây lấy cô, mạnh mẽ lại bá đạo như vậy.
Hô hấp càng ngày càng khó khăn, không khí sắp bị anh rút sạch, thật may là lúc này, cuối cùng anh cũng buông cô ra.
Cố Tử Mạt há miệng thở dốc, chỉ trong chốc lát, mà môi anh đào đã sưng đỏ, bị anh làm cho trơn bóng lại càng phát ra đỏ bừng sáng óng ánh.
"Anh. . . . . . Đây là?" Xảy ra chuyện gì, lại khiến cho anh hôn cô mãnh liệt như vậy.
Ánh mắt Lục Duật Kiêu xuất hiện vệt đỏ, trong mắt không những chỉ có vẻ mệt mỏi, còn có vẻ lo lắng nồng đậm không tan được. Anh nâng tay nhỏ bé của cô lên, chợt dán lên ngực của anh.
Cố Tử Mạt giật mình, bởi vì cảm nhận được nhịp đập lộn xộn dưới lòng bàn tay, tiếng tim đập không theo quy tắc gì.
"Tử Mạt, đây là trái tim của anh, em có cảm nhận được không, nó đều thuộc về em rồi." Ánh mắt của anh nóng rực, dường như muốn cắn nuốt cô, giọng nói vô cùng nghiêm túc, trầm thấp đến say lòng người, "Cả trái tim đều là của em, em nhất định phải quý trọng nó, giữ kỹ nó, còn nữa, tin tưởng nó."
"Em . . . . ." Tinh thần của cô, đều ở trong mê loạn.
Nhìn dáng vẻ của anh, anh đang hốt hoảng cùng cấp bách như vậy, sức tay anh đặt trên tay cô lớn như vậy, giống như muốn ấn tay cô vào trong ngực của anh, để cho cô moi trái tim của anh ra, sau đó lôi ra xem.
Lời nói của Kiều Tử Hoài, thật sự có sức uy hiếp lớn như vậy sao?
Cô không phải đã bỏ lỡ cái gì chứ!
"Tử Mạt, hãy nói cho anh biết, em có thể làm được. . . . . ." Anh chống lên cái trán hơi lạnh của cô, ánh mắt u ám vắng lặng, mang theo sự bất đắc dĩ cùng buồn bã.
Lời tiên đoán của Kiều Tử Hoài không phải không có căn cứ, lại thể nghiệm sự đáng sợ khi mất đi cô một lần nữa, lại một lần nữa hiểu rõ, cô đối với anh là sự tồn tại quan trọng đến mức nào.
Một quyền giáng xuống Kiều Tử Hoài kia, không chỉ là bởi vì ân ân oán oán giữa hai người đàn ông, mà là cái câu nói kia của Kiều Tử Hoài đâm trúng vết thương của anh —— anh càng muốn cho cô thật nhiều tình yêu, trên thực tế cũng là làm cho cô phải chịu sự tổn thương càng sâu sắc hơn!
Yêu càng sâu, tổn thương càng lớn!
Anh xem qua nhiều lắm quang cảnh, cũng xem qua quá nhiều buồn vui của cuộc đời, một câu nói này, bỏ qua lời nhắc nhở của Kiều Tử Hoài, càng quấn chặt lấy tim của anh, nắm tim anh đau nhói!
Gió thổi báo giông tố sắp đến, nghĩ đến những thứ không thể xác định kia, sắc mặt của anh tái nhợt, môi mỏng khẽ mím, có cảm giác cực kỳ thất bại.
Cô đã quen với dáng vè rạng rỡ của anh, cho nên nhìn thấy nét mặt không nên xuất hiện trên mặt anh thì tim bỗng dưng căng thẳng.
Trong phút chốc, cũng hiểu hàm nghĩa trong lời nói của anh.
Anh đặt ‘ tin tưởng ’ ở cuối cùng, đây cũng là điều anh quan tâm nhất .
Anh muốn cô tin tưởng tấm lòng của anh, tin tưởng tình yêu của anh, lo sợ cô sẽ không tin tưởng anh nữa!
Ánh mắt của cô dịu dàng lướt qua khuôn mặt anh tuấn của anh, đầu ngón tay mơn trớn cặp chân mày đang nhẹ chau, cô nghĩ, cô đã đắm chìm, không chỉ có luân hãm vào trong sự dịu dàng của anh, còn luân hãm vào sự mềm yếu và đau lòng anh chỉ toát ra vì cô hơn nhiều.
"Em đồng ý với anh, em tin tưởng anh. Anh cũng phải tin tưởng em, nếu em không tin anh, thì lúc em chịu ấm ức, sao em có thể tìm anh sưởi ấm chứ, em tìm anh, không phải là bởi vì muốn chèn ép người nào, em muốn dựa vào, không phải là thân phận của anh, mà là anh, đơn thuần là chính anh. Duật Kiêu, em chỉ có anh." Đây là lần thứ hai cô gọi tên của anh, lại cảm thấy càng kêu càng thuận.
Anh có hai tên, mỗi cái đều sẽ trở thành điều tốt đẹp trong lòng cô.
Lấy được sự hứa hẹn cùng thẳng thắn của cô, Lục Duật Kiêu mới chậm rãi lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng, cúi người, tế tế mật mật khẽ hôn cái trán của cô lại lan dần xuống dưới, cô nhắm mắt lại dùng tâm cảm nhận, trong nháy mắt lúc bốn cánh môi tiếp xúc thì dâng hiến bản thân.
Vừa hôn xong, cô tựa vào trước ngực anh thở dốc, long mi cong vút như cánh bướm nhắm lại tạo thành một đường viền, đôi môi mềm mại yêu dã, với sắc màu đỏ ửng, để lộ sự hấp dẫn mê người.
Tay Lục Duật Kiêu kéo vòng eo không đủ một nắm tay của cô, "Tử Mạt." Giọng của anh khàn khàn như tiếng cát đá bị nghiền nát, hấp dẫn đến khiến cô gần như chết đuối trong đó.
"Hả?" Cô nâng tầm mắt, ánh mắt long lanh nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, giơ cánh tay lên, quấn lên cổ của anh, chủ động đưa lên một cái hôn, "Có phải rất thích em hay không?"
"Ừ, rất thích, đặc biệt thích." Người đàn ông thẳng thắn.
Đồng thời, anh ôm lấy cô khỏi mặt đất, xoay người đi vào phòng ngủ.
Cẩn thận đặt cô trên giường lớn, ngón tay thon dài, tỉ mì phác họa trên khuôn mặt cô.
Lòng cô run rẩy, trong mắt hiện ra vẻ bối rối cùng ngượng ngùng.
Mặc dù trước hôm nay từng có quá một lần, nhưng lần này, cô vẫn không tránh khỏi mắc cở đỏ bừng mặt.
Anh cúi người, môi mỏng lại gần bên tai của cô, ngón tay thon dài xẹt qua xương quai xanh tinh sảo của cô, giọng nói nhỏ nhẹ trầm thấp, "Đừng thẹn thùng, giao cho anh là được."
Luôn cho là sự tự chủ của mình không ai có thể địch được, song lần kích động này, anh gần như không thể áp chế nổi.
Cô đẹp như vậy, luôn có thể thu lấy tất cả tâm hồn anh.
Đào chi yểu yểu, chước chước kỳ hoa.
. . . . . .
Khi Lục Duật Kiêu tỉnh lại, cũng không thấy Cố Tử Mạt ở bên cạnh, trong một thoáng anh đã nghĩ đến Kiều Tử Hoài xâm nhập, kinh nghi lên, lật người liền đi tìm cô, cuối cùng cũng tìm được cô ở phòng bếp.
Lúc anh đi tới, Cố Tử Mạt đang đưa lưng về phía anh, mái tóc dài hơi ướt xõa tự do, chân trần, đồ ngủ mỏng manh, khiến cô càng có vẻ yếu đuối.
Dưới ánh đèn u ám, anh chỉ có thể nhìn thấy cô cúi xuống, không thấy rõ biểu tình trên mặt, trên bồn rửa tay đặt một chén nước cùng với. . . . . . Thuốc tránh thai.
Con ngươi chợt co lại, chân mày nhíu lại.
Cô nghe xong, khẽ mím môi, không thể làm gì thở dài, dùng giọng điệu rất bình thường, không thể nề hà nói với Kiều Tử Hoài: " Tôi đã lập gia đình, tôi cũng cảm thấy mình rất hạnh phúc, cũng không cần anh phải quan tâm."
Từ lúc giả mạo thân phận của Lục Duật Kiêu, đến bây giờ âm hồn bất tán, Kiều Tử Hoài vẫn lượn quanh ở bên người cô, cô lại là càng ngày càng xem không hiểu Kiều Tử Hoài đây là vì cái gì.
Rõ ràng là có quan hệ đối chọi gay gắt với Lục Duật Kiêu, mâu thuẫn giữa những người đàn ông, nên dùng cách thức của đàn ông để giải quyết, nhưng hai người bọn họ lại hoàn toàn không tuân thủ cái quy tắc thông thường này, cố tình mỗi lần giao chiến, đều vui lòng lôi kéo cô trước tiên.
Nếu là cô không ở bên Lục Duật Kiêu, thì cô hoàn toàn có thể giống như trước, nói rõ lập trường với hai người đàn ông này, Nhất Phách Lưỡng Tán, sau đó bản thân phủi mông chạy lấy người, không dính dáng chút nào nữa.
Nhưng mà đến bây giờ lại không giống vậy, cô là vợ của Lục Duật Kiêu.
Nụ cười trên mặt Kiều Tử Hoài sâu hơn, hai bên má hiện lên lúm đồng tiền, anh ta đến gần Cố Tử Mạt, cười nói, "Những hạnh phúc này chỉ là tạm thời mặt ngoài, em có thể tin chắc, nó có thể dài lâu?"
Anh ta giảo hoạt nhìn Lục Duật Kiêu một cái, thấy Lục Duật Kiêu cũng không có ý tứ ngăn cản anh ta, anh ta liền to gan cúi người, ghé sát vào lỗ tai cô, nhỏ giọng nói, "Bi kịch của Lâm Nhược Thủy là thế nào, cô còn nhớ rõ sao?"
Nói xong, thắt lưng của anh ta trong nháy mắt lại thẳng tắp, thị uy nhìn Lục Duật Kiêu một cái.
Gần như là theo bản năng , Cố Tử Mạt đột nhiên lui về sau mấy bước, cô khẩn trương dùng tay trái nắm lấy khuỷu tay phải của mình, để cho bản thân bình tĩnh chút, mới nói, "Tôi đều nhớ, tôi càng nhớ rõ, những điều tôi đã phân tích cho anh nghe kia."
Cô nhìn ra ngoài, Kiều Tử Hoài và Lục Duật Kiêu, đều là cao thủ đặt bẫy.
Ban đầu Kiều Tử Hoài kể chuyện cũ của Lâm Nhược Thủy, chính là cho cô tấm gương, nhà họ Lục là đại gia đình ăn tươi nuốt sống, nếu cổ gả vào đó, kết cục chắc chắn cũng sẽ giống như Lâm Nhược Thủy vậy, thua mất tất cả, cuối cùng ngay cả hài cốt cũng không còn.
Nhưng thật thú vị là, cô cảm thấy, ban đầu những lời cô đánh giá về Lâm Nhược Thủy kia, vừa vặn cũng có thể dùng đến nơi này.
Cô mặc kệ nhà họ Lục khủng bố cỡ nào, nhưng tóm lại là muốn nếm thử, chưa vào trận, đã la hét muốn lùi bước, cũng không phải tác phong của cô!
Cô lui về phía sau một bước, đứng cùng trên một trục hoành với Lục Duật Kiêu, ánh mắt kiên định lạ thường nhìn về phía Kiều Tử Hoài, bình tĩnh nói: " Tôi mặc kệ có thể lâu dài hay không, nhưng luôn luôn nỗ lực, không có gan đi nếm thử hạnh phúc, thì từ lúc bắt đầu đã nhất định không có hạnh phúc rồi. Duật Kiêu đã từng vì tôi mà kiên trì nhiều lần như vậy, tôi cũng nguyện ý vì anh ấy kiên trì một lần."
Đây là lần đầu tiên, theo bản năng cô gọi ra tên của anh.
Vào giờ phút này, cô so bất luận kẻ nào đều hiểu biết rõ ràng, người đàn ông trước mắt này, vì chạm đến lòng của cô, đã từng kiên trì nhiều lần như vậy, mà cô, cũng cam tâm tình nguyện kiên trì vì anh.
Đôi mắt cô, từ từ chuyển sang anh.
Lục Duật Kiêu cũng nhìn về phía cô, đôi mắt sắc của anh, u ám sâu thẳm như thường ngày, làm cô vừa nhìn cũng nhìn không thấy đáy, nhưng trên khuôn mặt anh, lại là vẻ mặt vui mừng mà thường ngày không thấy được.
Cũng cùng lúc này, tay của anh, nắm lấy cổ tay của cô.
"Tử Hoài, cảm ơn sự quan tâm căn dặn của anh, điều anh muốn biết, có lẽ bây giờ anh cũng đã có đáp án rồi. Có một số việc, từ lúc bắt đầu, đã định trước rồi, ai cũng không thể sửa đổi được, anh và tôi, cũng không được." Lục Duật Kiêu nói chậm chạp, giọng điệu mặc dù là không hề gợn sóng, nhưng nói những thứ này thì lại mang theo một cỗ áp lực vô hình, làm cho người ta thở không nổi.
Cố Tử Mạt mê mang nhìn Lục Duật Kiêu một chút, lại nhìn Kiều Tử Hoài mặt mũi căng thẳng một chút.
"Anh hoàn toàn không có cách nào bảo đảm an toàn của cô ấy, vậy hãy để tôi nhận lấy, chẳng phải là càng giúp anh đỡ tốn sức hơn sao? Nhưng cũng không sao, chờ đến lúc anh ngay cả bản thân cũng không thể chu toàn, tự nhiên sẽ tự nguyện đưa cô ấy đến bên cạnh tôi thôi, dù nói thế nào, anh cũng vẫn tin tưởng năng lực của tôi, không phải sao?" Kiều Tử Hoài chợt cười lạnh.
Lục Duật Kiêu cũng không lộ ra nụ cười giống như bình thường, mà chậm rãi dời ánh mắt lên người Cố Tử Mạt, âm thanh mang theo sự mê hoặc đầy ma mị, "Tử Mạt, chúng ta về nhà."
Nói xong, anh mím môi, xoay người đi tới trước cửa.
Mà Kiều Tử Hoài cũng không cam tâm, vượt qua đưa tay ngăn lại động tác của anh, lạnh giọng, nói, "Bây giờ anh chỉ tự tin nhất thời, tương lai sẽ như thế nào, anh hoàn toàn không biết, anh sẽ hại cô ấy, anh có biết hay không? Anh có thể cam kết cho cô ấy được cái gì? Anh có thể bảo đảm điều gì với cô ấy? Anh sống ở nhà họ Lục nhiều năm như vậy, vẫn không thể hiểu được cái đạo lý kia sao, có đôi khi, anh càng muốn cho cô ấy thật nhiều yêu thương, trên thực tế lại khiến cô ấy phải chịu đựng sự tổn thương càng sâu hơn."
Lục Duật Kiêu đột nhiên dừng bước, nói với Kiều Tử Hoài: " Chúng ta ra đằng kia nói chuyện một chút."
"Chờ anh một chút." Giọng nói Lục Duật Kiêu êm dịu, nhẹ hôn lên trán Cố Tử Mạt một cái.
Cố Tử Mạt kinh ngạc, hai người đàn ông này, cũng ngả bài rồi, chân chính đối chọi gay gắt, hình như thực sự tới rồi.
Cô do dự có nên theo sau hay không, nhưng ánh mắt của Lục Duật Kiêu cũng đang nói với cô, không cần theo sau, anh có thể giải quyết. Cô suy nghĩ một chút, vẫn lựa chọn đứng yên tại chỗ, gật đầu một cái với anh.
Lục Duật Kiêu lấy được câu trả lời của cô, xoay người đi, chỉ một phương hướng, cùng Kiều Tử Hoài, bước về hướng đó vài bước.
Dưới ánh áng của bóng đèn, anh vung một quyền không hề báo trước lên gò má của Kiều Tử Hoài, trên hành lang yên tĩnh thậm chí có thể nghe được âm thanh xương cốt chạm vào nhau.
Hình ảnh này giống như một động tác chậm, làm cho người xem duy nhất ở đây, Cố Tử Mạt nhìn đến sửng sốt.
Mới vừa rồi Cố Tử Mạt đứng một bên nhìn, hai người đàn ông này, một người cao lớn tuấn mỹ, một đẹp trai đỏm dáng, sóng vai đi đến một vị trí, nếu không phải cô biết rõ quan hệ đối đầu giữa bọn họ, sợ rằng cô sẽ lầm tưởng bọn họ đang đùa bỡn đâu.
Mà một giây sau, lại là sự công kích bằng vũ lực, thật đúng là —— ngoài dự đoán mọi người!
Lực bộc phát của Lục Duật Kiêu, quá mức cường đại, lúc một quyền kia giáng xuống, Kiều Tử Hoài gần như là không hề phòng bị.
Vào giờ phút này, ánh mắt sắc bén của Lục Duật Kiêu giống như một thanh kiếm sắc bén, trực tiếp bức Kiều Tử Hoài, "Tốt nhất đây sẽ là lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh mơ ước người phụ nữ của tôi, cũng là một lần cuối cùng anh được phép nói lung tung như vậy ."
Nói năng có khí phách, nói chắc như đinh đóng cột.
Đàn ông một khi dính đến những vật sở hữu trân quý của mình, sẽ dẫn phát ra tính cách cuồng bạo dã man, làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Đôi mắt đẹp của Cố Tử Mạt nhìn chằm chằm, ngoại trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ.
Cho đến khi Lục Duật Kiêu đi đến bên cạnh cô, cô vẫn là vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Ở trong thế giới của cô, người đàn ông này giống như là thần, đến giờ phút cuối cùng của nguy nan sẽ giải cứu cô khỏi nơi nước lửa, cô nhớ nụ cười của anh, nhớ lời nói thì thầm của anh, nhớ sự thâm trầm của anh, cũng nhớ những quỷ kế phúc hắc của anh, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, anh cũng sẽ giận dữ, cũng sẽ đánh nhau, cũng sẽ cho người khác lời cảnh cáo bá đạo.
"Hù dọa đến em?" Người đàn ông cầm tay của cô, quan tâm hỏi cô.
Trước khi anh động thủ, cố ý dặn dò cô ngồi một bên, vì sợ thương tổn đến cô, không ngờ cẩn thận mấy cũng có sơ sót, cô nhìn thấy, hình như hơi bị hù dọa chút.
Bị anh quan tâm hỏi han, lúc này Cố Tử Mạt mới hồi hồn, sững sờ trở tay bắt lấy tay anh, "Anh có bị thương không, có đau hay không?"
Lực tương hỗ lẫn nhau, vừa rồi lúc anh động thủ, ra sức lớn như vậy, cô đứng ở một bên, đều nghe được tiếng xương cốt va chạm vào nhau, một đập này đi xuống, không thể nào không đau .
Ngày trước cô nhìn tay của anh, cảm thấy xương tay của anh khớp thon dài, rất thích hợp với việc viết lách, mà bây giờ, anh lại dùng bàn tay ngay cả phụ nữ cũng phải hâm mộ đấm xuống như vậy, thật đúng là có điểm —— rung động lòng người.
Theo bản năng, cô liền bắt đầu lo lắng cho anh.
Lục Duật Kiêu nhếch môi, nói, "Không có việc gì, đừng khẩn trương." Liền khiêu khích nhìn về phía Kiều Tử Hoài.
Kiều Tử Hoài chưa bao giờ là người biết chịu thua thiệt, nhưng mà giờ phút này, ngược lại anh lại không có ý định phản kích, nguyên nhân để anh không phản kích, không phải vì vũ lực của Lục Duật Kiêu, mà là ánh mắt lo lắng của Cố Tử Mạt dành cho Lục Duật Kiêu.
Rõ ràng hôm nay tới là vì nhiệm vụ, vậy mà anh, không có thương tổn được bọn họ, lại khiến cho bản thân thương tích đầy mình, tim của anh thế nhưng giống như bị đả thương thật mạnh rồi.
Từ trước đến nay anh chưa từng nhếch nhác, lấy tay lau đi vết máu trên khóe môi, khổ sở chuyển tầm mắt, ngượng ngùng rời đi.
Lục Duật Kiêu sợ Cố Tử Mạt sẽ quan tâm Kiều Tử Hoài, mở của nhà, nhanh chóng kéo Cố Tử Mạt vào trong.
"Anh ta. . . . . ." Cô mới nói ra một chữ, còn lại tất cả vấn đề đều bị anh nuốt vào.
Cố Tử Mạt bị anh giữ chặt bả vai, đặt trên ván cửa, thân thể khổng lồ nóng bỏng theo sát mà đến, nụ hôn nóng bỏng kịch liệt trong nháy mắt khi cô bất ngờ công thành đoạt đất. Trong nháy mắt hơi thở nam tính bao vây lấy cô, mạnh mẽ lại bá đạo như vậy.
Hô hấp càng ngày càng khó khăn, không khí sắp bị anh rút sạch, thật may là lúc này, cuối cùng anh cũng buông cô ra.
Cố Tử Mạt há miệng thở dốc, chỉ trong chốc lát, mà môi anh đào đã sưng đỏ, bị anh làm cho trơn bóng lại càng phát ra đỏ bừng sáng óng ánh.
"Anh. . . . . . Đây là?" Xảy ra chuyện gì, lại khiến cho anh hôn cô mãnh liệt như vậy.
Ánh mắt Lục Duật Kiêu xuất hiện vệt đỏ, trong mắt không những chỉ có vẻ mệt mỏi, còn có vẻ lo lắng nồng đậm không tan được. Anh nâng tay nhỏ bé của cô lên, chợt dán lên ngực của anh.
Cố Tử Mạt giật mình, bởi vì cảm nhận được nhịp đập lộn xộn dưới lòng bàn tay, tiếng tim đập không theo quy tắc gì.
"Tử Mạt, đây là trái tim của anh, em có cảm nhận được không, nó đều thuộc về em rồi." Ánh mắt của anh nóng rực, dường như muốn cắn nuốt cô, giọng nói vô cùng nghiêm túc, trầm thấp đến say lòng người, "Cả trái tim đều là của em, em nhất định phải quý trọng nó, giữ kỹ nó, còn nữa, tin tưởng nó."
"Em . . . . ." Tinh thần của cô, đều ở trong mê loạn.
Nhìn dáng vẻ của anh, anh đang hốt hoảng cùng cấp bách như vậy, sức tay anh đặt trên tay cô lớn như vậy, giống như muốn ấn tay cô vào trong ngực của anh, để cho cô moi trái tim của anh ra, sau đó lôi ra xem.
Lời nói của Kiều Tử Hoài, thật sự có sức uy hiếp lớn như vậy sao?
Cô không phải đã bỏ lỡ cái gì chứ!
"Tử Mạt, hãy nói cho anh biết, em có thể làm được. . . . . ." Anh chống lên cái trán hơi lạnh của cô, ánh mắt u ám vắng lặng, mang theo sự bất đắc dĩ cùng buồn bã.
Lời tiên đoán của Kiều Tử Hoài không phải không có căn cứ, lại thể nghiệm sự đáng sợ khi mất đi cô một lần nữa, lại một lần nữa hiểu rõ, cô đối với anh là sự tồn tại quan trọng đến mức nào.
Một quyền giáng xuống Kiều Tử Hoài kia, không chỉ là bởi vì ân ân oán oán giữa hai người đàn ông, mà là cái câu nói kia của Kiều Tử Hoài đâm trúng vết thương của anh —— anh càng muốn cho cô thật nhiều tình yêu, trên thực tế cũng là làm cho cô phải chịu sự tổn thương càng sâu sắc hơn!
Yêu càng sâu, tổn thương càng lớn!
Anh xem qua nhiều lắm quang cảnh, cũng xem qua quá nhiều buồn vui của cuộc đời, một câu nói này, bỏ qua lời nhắc nhở của Kiều Tử Hoài, càng quấn chặt lấy tim của anh, nắm tim anh đau nhói!
Gió thổi báo giông tố sắp đến, nghĩ đến những thứ không thể xác định kia, sắc mặt của anh tái nhợt, môi mỏng khẽ mím, có cảm giác cực kỳ thất bại.
Cô đã quen với dáng vè rạng rỡ của anh, cho nên nhìn thấy nét mặt không nên xuất hiện trên mặt anh thì tim bỗng dưng căng thẳng.
Trong phút chốc, cũng hiểu hàm nghĩa trong lời nói của anh.
Anh đặt ‘ tin tưởng ’ ở cuối cùng, đây cũng là điều anh quan tâm nhất .
Anh muốn cô tin tưởng tấm lòng của anh, tin tưởng tình yêu của anh, lo sợ cô sẽ không tin tưởng anh nữa!
Ánh mắt của cô dịu dàng lướt qua khuôn mặt anh tuấn của anh, đầu ngón tay mơn trớn cặp chân mày đang nhẹ chau, cô nghĩ, cô đã đắm chìm, không chỉ có luân hãm vào trong sự dịu dàng của anh, còn luân hãm vào sự mềm yếu và đau lòng anh chỉ toát ra vì cô hơn nhiều.
"Em đồng ý với anh, em tin tưởng anh. Anh cũng phải tin tưởng em, nếu em không tin anh, thì lúc em chịu ấm ức, sao em có thể tìm anh sưởi ấm chứ, em tìm anh, không phải là bởi vì muốn chèn ép người nào, em muốn dựa vào, không phải là thân phận của anh, mà là anh, đơn thuần là chính anh. Duật Kiêu, em chỉ có anh." Đây là lần thứ hai cô gọi tên của anh, lại cảm thấy càng kêu càng thuận.
Anh có hai tên, mỗi cái đều sẽ trở thành điều tốt đẹp trong lòng cô.
Lấy được sự hứa hẹn cùng thẳng thắn của cô, Lục Duật Kiêu mới chậm rãi lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng, cúi người, tế tế mật mật khẽ hôn cái trán của cô lại lan dần xuống dưới, cô nhắm mắt lại dùng tâm cảm nhận, trong nháy mắt lúc bốn cánh môi tiếp xúc thì dâng hiến bản thân.
Vừa hôn xong, cô tựa vào trước ngực anh thở dốc, long mi cong vút như cánh bướm nhắm lại tạo thành một đường viền, đôi môi mềm mại yêu dã, với sắc màu đỏ ửng, để lộ sự hấp dẫn mê người.
Tay Lục Duật Kiêu kéo vòng eo không đủ một nắm tay của cô, "Tử Mạt." Giọng của anh khàn khàn như tiếng cát đá bị nghiền nát, hấp dẫn đến khiến cô gần như chết đuối trong đó.
"Hả?" Cô nâng tầm mắt, ánh mắt long lanh nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, giơ cánh tay lên, quấn lên cổ của anh, chủ động đưa lên một cái hôn, "Có phải rất thích em hay không?"
"Ừ, rất thích, đặc biệt thích." Người đàn ông thẳng thắn.
Đồng thời, anh ôm lấy cô khỏi mặt đất, xoay người đi vào phòng ngủ.
Cẩn thận đặt cô trên giường lớn, ngón tay thon dài, tỉ mì phác họa trên khuôn mặt cô.
Lòng cô run rẩy, trong mắt hiện ra vẻ bối rối cùng ngượng ngùng.
Mặc dù trước hôm nay từng có quá một lần, nhưng lần này, cô vẫn không tránh khỏi mắc cở đỏ bừng mặt.
Anh cúi người, môi mỏng lại gần bên tai của cô, ngón tay thon dài xẹt qua xương quai xanh tinh sảo của cô, giọng nói nhỏ nhẹ trầm thấp, "Đừng thẹn thùng, giao cho anh là được."
Luôn cho là sự tự chủ của mình không ai có thể địch được, song lần kích động này, anh gần như không thể áp chế nổi.
Cô đẹp như vậy, luôn có thể thu lấy tất cả tâm hồn anh.
Đào chi yểu yểu, chước chước kỳ hoa.
. . . . . .
Khi Lục Duật Kiêu tỉnh lại, cũng không thấy Cố Tử Mạt ở bên cạnh, trong một thoáng anh đã nghĩ đến Kiều Tử Hoài xâm nhập, kinh nghi lên, lật người liền đi tìm cô, cuối cùng cũng tìm được cô ở phòng bếp.
Lúc anh đi tới, Cố Tử Mạt đang đưa lưng về phía anh, mái tóc dài hơi ướt xõa tự do, chân trần, đồ ngủ mỏng manh, khiến cô càng có vẻ yếu đuối.
Dưới ánh đèn u ám, anh chỉ có thể nhìn thấy cô cúi xuống, không thấy rõ biểu tình trên mặt, trên bồn rửa tay đặt một chén nước cùng với. . . . . . Thuốc tránh thai.
Con ngươi chợt co lại, chân mày nhíu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.