Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 49: Cả đời tôi đều phải dựa vào anh ấy rồi!

Đào Y

21/12/2016

Ánh tà dương lặn xuống, người đàn ông cao lớn tuần mỹ cúi người dính sát cơ thể mềm mại của cô gái, tay của anh giữu chặt eo của cô, đè cô không thể nhúc nhích, giống như dùng hết sức lực, khiến cô gái cơ hồ thở nhẹ ra một tiếng, chỉ là âm thanh kế tiếp lại bị người đàn ông chận lại.

Cạy ra đôi môi của cô, đầu lưỡi thăm dò đi vào, nụ hôn mạnh mẽ của người đàn ông dường như muốn nuốt cả cuộc đời cô vào bụng, không dính dáng tới hình ảnh ôn tồn nho nhã bình thưởng chút nào.

Trong nháy mắt cô gái đã bị đoạt đi hô hấp, trong miệng bị anh khuấy đảo giống như trời đất đảo điên, cô chỉ có thể vô lực dựa vào người anh, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Vào giờ phút này, hai người giống như đang nghênh đón ngày tận thế vậy, liều chết triền miên, hận không thể khảm sâu vào cơ thể nhau mới bằng lòng bỏ qua.

Ở bên ngoài bồn hoa sắc màu rực rỡ, ánh mắt ghen ghét của Cố Trinh Trinh đã thấy tất cả.

Cô ta không hề chớp mắt nhìn phía trước, lồng ngực phập phòng kịch liệt, trên mu bàn tay trắng tinh cũng nổi gân xanh, kể cả chiếc bao tay nằm trong tay cũng chịu khổ, ngắn ngủn mấy giây, đã bị vặn thành nếp gãy rất sâu.

Dưới chân có một quả cầu màu đen lông mượt mà đàn nhốn nháo, Cố Trinh Trinh vừa định đưa chân đạp, trong nháy mắt đang giơ chân, mới phát hiện là con mèo đen nhà mình chạy ra, anh mắt đầy hàn ý của cô ta trong nháy mắt lóe sáng, cô ta cúi người xuống, ôm Tiểu Hắc Cầu đến trong tay, đưa lên phía trước, "Tiểu Hắc Cầu, đi đi."

Làm xong mọi việc, Cố Trinh Trinh co người lại, nhanh nhẹn ẩn mình dưới bồn hoa, chờ xem kịch hay trước mặt.

Cố Tử Mạt bị người đàn ông ôm chăt lấy, khi một vật nhọn lạnh như băng đâm vào mắt cá chân của cô, bị một dị vật không rõ chạm vào, khiến cho cơ thể cô bỗng nhiên co rụt lại run lên.

Người đàn ông nhận thấy sự khác thường của cô gái, dừng lại nụ hôn vẫn chưa được thỏa mãn, ánh ămts thâm thúy lưu luyến qua đôi môi của cô, mới đưa tầm mắt hướng tới toàn thân của cô, "Sao thế?"

Ngược lại Cố Tử Mạt lại không quan tâm đến cảm giác quái dị trên chân, mà nhìn chàm chằm vào anh, đôi mắt đen trước mắt này, lóng lánh như thần, sâu xa như biển, tích chứa trong đó sức hấp dẫn cực lớn, làm cho người ta khó có thể ngăn cản, giống như mới vừa rồi, cô đắm chìm trong vòng xoáy của nụ hôn, nhất thời không thể tự kềm chế.

Hai người đứng hết sức sát nhau, hình như cũng có thể nghe được tiếng nhịp tim của nhau.

Ánh mắt người đàn ông nhanh nhẹn, lập tức liền phát hiện Tiểu Hắc Cầu đang ở một bên nhìn chằm chằm.

Con mèo đen đưa đẩy cái móng trước, bày ra một bộ diễu võ giương oai, ánh mặt cực lạnh của người đàn ông bắn ra khiến người khác phải sợ hãi, tròng mắt của anh vừa chuyển một cái, thấy phần chân lộ ra của cô gái, ánh mắt trầm một cái, ngồi xổm người xuống, hơi quan sát, cũng không phát hiện phía trên có vết thương cùng dấu vết chảy máu.

Cô cũng cúi người nhìn xuống, trên bàn chân trơn nhẵn sạch sẽ, cũng không có dấu hiệu bị cắn bị thương, vừa rồi cô cũng sợ hết hồn, hoàn toàn là ảnh hưởng tâm lý.



Sau khi xác nhận là không có việc gì, mới phóng tâm mà nói, "Chỉ là bị móng của nó cọ xát , không có việc gì, đây là con mèo trong nhà nuôi, chúng tôi gọi nó là Tiểu Hắc Cầu."

Người đàn ông cũng không tiếp lời, lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, cẩn thận chạm lên bàn chân mỏng manh thon gầy của cô, vừa dùng khăn tay lau từng chút từng chút một, vừa hỏi, "Như thế nào, có đau hay không?"

Cô lẳng lặng nhìn, không nói gì, trong lòng có điều suy nghĩ.

Người đàn ông này, có thể quỳ một chân xem xét vết thương cho cô như vậy, mà cô, lại vẫn muốn lấy anh làm lá chắn cho bản thân? !

Cô phải có bao nhiêu ngu ngốc đây.

Ánh mắt cô run lên, chợt cắn chặt môi dưới, bàng hoàng trong ánh mắt dần dần hóa thành một sự kiên định, giống như là hạ quyết tâm thật lớn vậy, ánh mắt bắn về phía tòa nhà của nhà họ Cố, "Chúng ta đi vào!"

Người đàn ông cất khăn tay đi, co thể nửa ngồi đứng lên, ngọc thụ lâm phong ở bên người cô, nắm lấy tay nhỏ của cô, "Được."

Tiểu Hắc Cầu meo một tiếng, vụt chui lên đi theo bọn họ, Cố Tử Mạt không nhịn được khom lưng cúi đầu, muôn ôm Tiểu Hắc Cầu cùng đi vào, lại bị người đàn ông đưa tay cản lại, ngăn lại động tác.

Ánh mắt người đàn ông hơi lạnh lùng, "Không nên đụng vào, dị ứng với lông mèo, sẽ ảnh hưởng khứu giác của em."

Cố Tử Mạt biết anh cẩn thận, tính lạnh lùng, nhưng vẫn nhỏ giọng lầm bầm , "Nhưng tôi không dị ứng với lông mèo, Tiểu Hắc Cầu rất quen thuộc với tôi."

"Cẩn thận tốt hơn." Người đàn ông đỡ cô lên, nhìn chòng chọc Tiểu Hắc Cầu một cái, sau đó chuyển ánh mắt lên phía trước, "Đi thôi."

Ở phía sau bọn họ, trong đôi mắt đẹp của Cố Trinh Trinh đầy lửa giận thiêu đốt, cô ta nghiến răng, "Cố Tử Mạt, tôi cũng không tin, cái gì cũng không làm tổn thương được chị!"

Cô ta nhìn người đàn ông cùng Cố Tử Mạt đi vào cửa chính của nhà họ Cố, đạp Tiểu Hắc Cầu đang cọ cọ dưới chân một cước cho hả giận, "Chết phế vật! Đều là phế vật!"

. . . . . .

Trong đại sảnh trống rỗng nhà họ Cố chỉ có một người giúp việc đang dọn dẹp, Cố Trinh Trinh không ở đó, Cố phu nhân cũng không có mặt, Cố Tử Mạt cũng không muốn chờ Cố Trinh Trinh, đi thẳng tới điện thoại ở phía bên cạnh, dùng điện thoại nhà gọi điện thoại cho Cố Trinh Trinh.



Rất nhanh, đầu kia liền nhận, "Chuyện gì!"

Giọng nói của Cố Trinh Trinh xen lẫn ác liệt, hiển nhiên tâm tình không được tốt lắm.

Đôi môi Cố Tử Mạt nhẹ cong lên, suy nghĩ Cố Trinh Trinh là bị người nào trêu chọc đây? Cô không ở đây, ngược lại trong lòng Cố Trinh Trinh lại càng buồn phiền hơn sao?

Cô biết, đầu kia cũng không biết là cô, rất có khả năng cho là người giúp việc, Cố Tử Mạt cố ý nín thở, sẽ chờ Cố Trinh Trinh bộc phát trong điện thoại!

"Chuyện gì! Không nói lời nào, câm sao? !"

Nụ cười trên mặt Cố Tử Mạt càng đậm, tính khí của nhị tiểu thư nhà họ Cố thật không thể nói, đơn giản như vậy đã nổi cơn thịnh nộ, thái độ đối với người giúp việc cũng là. . . . . . Đủ ác liệt! Lộ nguyên hình rồi, xem ra Cố Trinh Trinh ở phía sau người khác, chính là cái hình tượng như vậy!

"Trinh Trinh, câm làm sao lại lựa chọn dùng điện thoại nói chuyện với em chứ?" Lúc nói lời này, khóe mắt cô cũng cười rất tươi.

Cố Trinh Trinh đã thấy Cố Tử Mạt trở lại, chỉ không ngờ, người đầu tiên Cố Tử Mạt muốn tìm, lại chính là cô!

Nhớ tới các loại hành động vừa rồi Cố Tử Mạt cùng Lục Duật Kiêu ở cửa ra vào, vẻ mặt của cô ta trực tiếp vặn vẹo đến cực hạn, bàn tay không cầm điện thoại di động nắm chặt thành quyền, móng tay cũng bấm vào trong da thịt.

"Cố Tử Mạt, chị mang theo cả người đàn ông kia về! Xem ra, cả đời chị đều muốn dựa vào anh ta rồi ! Chị đưa một kẻ giả mạo tới để ra vẻ ta đây, cũng không ngại mất giá!"

Cô nói xong liền cắn răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy phẫn hận!

Cố Tử Mạt nghe thấy Cố Trinh Trinh nhắc tới đồ giả mạo, rất không khéo, cô cũng không bị lời này của Cố Trinh Trinh chọc giận, ngược lại cô lại tăng thêm lòng tin với kẻ giả mạo!

Trong lúc cô không ở đây, đồ giả mạo đã từng tiếp xúc với Cố Trinh Trinh, nhưng cho dù là như vậy, đồ giả mạo vẫn như hình với bóng với cô, cũng không hề bị Cố Trinh Trinh thu mua một chút nào.

Cô hoàn toàn có thể lý giải lời nói của Cố Trinh Trinh là vì ghen ghét!

Khóe miệng Cố Tử Mạt cười nhẹ, nhìn về phía đồ giả mạo, ánh mắt cùng anh giao nhau, lông mày người đàn ông hếch lên, nhẹ nhàng gật gật đầu, bày tỏ nhận được, cô lại không có dời ánh mắt, mà không hề chớp mắt nhìn anh, nói với phía đầu bên kia điện thoại, "Cô nói không sai, cả đời tôi đều muốn dựa vào anh ấy rồi, hạnh phúc của cả đời tôi đều phải dựa vào anh ấy rồi !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook