Chương 159: Chân tướng
Đào Y
25/12/2016
Khi Cố Tử Mạt tỉnh lại, sắc trời đã tối hẳn, cô mơ mơ màng màng mở mắt,
muốn nghiêng người, lại động đến vết thương, rên rỉ một tiếng.
"Tử Mạt, em tỉnh rồi ? Còn đau không?" Hai chiếc xương sườn dưới ngực bên phải của Cố Tử Mạt bị đá hơi nứt xương nhẹ, anh chỉ có thể tìm cho cô một bệnh viện kín đáo, để cô nghỉ ngơi dưỡng thương ở đây.
Cố Tử Mạt hơi tỉnh tảo một chút, nhìn Lục Duật Kiêu, ngớ ngẩn, nói: " Không đau, anh. . . . . ." Cô mới vừa tỉnh lại, trong đầu còn chưa rõ ràng, nhưng vẫn nhớ, vào lúc nguy hiểm, giờ khắc đầu tiên cô liền nhớ đến anh, còn gọi điện thoại cho anh.
Anh chạy đến, vẫn coi là kịp thời, vậy cũng đã an ủi cô một chút rồi.
Anh cầm tay của cô, mong mỏi nhìn cô, áy náy dịu dàng nói, "Anh hiểu rõ, đây đều là lỗi của anh, nếu như không phải là anh sơ sót trong việc chăm sóc em, sẽ không xảy ra những chuyện phía sau này."
Cô im lặng, cúi đầu, cuối cùng thở dài, mở miệng, "Đều trôi qua rồi." Cô không hề trách móc anh cái gì, bởi vì xảy ra loại chuyện như vậy, cũng không phải là điều mà anh muốn thấy.
Hơn nữa lần này, thuần túy là do cô tự tìm, một mình đi tới nơi này, còn bị người theo dõi, Lục Duật Kiêu có thể xuất hiện kịp thời như vậy, cô đã rất thỏa mãn rồi.
Giọng nói của cô rất lạnh nhạt, điều này làm cho người đàn ông càng tự trách, anh rất rõ ràng, cô cũng không vượt qua được điểm mấu chốt trong lòng kia.
"Tử Mạt, chúng ta hòa hảo có được hay không?"
Giọng nói thật thấp của anh vang lên bên tai cô, mang theo hi vọng.
Cố Tử Mạt nhìn về phía anh, thở dài, hỏi anh, "Lâm Yên Nhiên như thế nào?" Mặc dù anh cũng bị Lâm Yên Nhiên lừa gạt, cô nên tha thứ cho anh, nhưng là Lâm Yên Nhiên vẫn luôn là tai họa ngầm của cô.
Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn cô, mở miệng nói, "Bệnh tình của cô ấy không nghiêm trọng lắm, có người chăm sóc cô ấy rồi, anh có thể được nghỉ ngơi rồi, về vấn đề quan hệ của em và Cố thị, anh sẽ cố gắng hết sức đè ép xuống, anh đoán, hiện tại đã có tin tức khác đủ sức oanh tạc hơn rồi, tình yêu cuồng nhiệt giữa người thừa kế duy nhất của Bùi thị và ảnh hậu Ninh uyển."
Cô cau mày, "Bùi Dực? Toàn bộ là do anh bày ra, bọn họ cũng đâu có yêu nhau, phải hay không?"
Có thể sai khiến được Bùi Dực, cõi đời này sợ rằng chỉ có Lục Duật Kiêu.
"Ừ, Bùi Dực là đồng bọn của anh, đương nhiên cậu ấy sẽ giúp anh, mà Ninh Uyển cần trả lại nhân tình của anh, lần này cũng giúp anh. Tử Mạt, chuyện bây giờ đã chấm dứt, chúng ta hòa hảo được chứ?"
Cố Tử Mạt không trả lời vấn đề phía sau của anh, định yên lặng, hơi ngẫm nghĩ , nói, "Em chỉ hi vọng, lần này sản phẩm của Cẩm Tú có thể thành công thật lớn, chờ sau khi sản phẩm thành công, em cũng không cần che che giấu giấu cái gì nữa."
Cô nghĩ đến vụ bắt cóc kinh hồn, lại nghĩ đến Hứa Ngộ, nhớ tới cuộc đối thoại phía sau của tên tài xế kia và Hứa Ngộ, lại càng cảm thấy băn khoăn.
Cô muốn hỏi Hứa Ngộ một chút, sự việc năm đó là như thế nào, như vậy, cô có nên gạt Lục Duật Kiêu hay không?
Cô không muốn lừa gạt, bọn họ bị Lâm Yên Nhiên chia rẽ, chính là kết quả của sự thiếu chia sẻ, huống chi, cô tin tưởng, sợ rằng lúc này Lục Duật Kiêu cũng đã biết hết chuyện này rồi.
Dù sao, Lục Duật Kiêu vẫn cường đại như vậy, tâm tử cẩn mật lại có biện pháp, cõi đời này, sợ rằng không có chuyện gì ở dưới mắt anh mà có thể lừa gạt được anh.
Xác định những ý nghĩ này, không khỏi mở miệng, "Làm sao em lại gặp phải loại chuyện bắt cóc này? Người đó nhắc tới nhà họ Hứa, còn nhắc tới Thanh bang, không phải bên trong còn có chuyện gì chứ."
Lục Duật Kiêu đặt tay lên vai cô, hòa nhã nói, "Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, em yên tâm, người kia đã bị bắt rồi, trước tiên em phải dưỡng thương cho tốt đã."
"Ngoài ý muốn? Xem ra anh định dùng lý do này để lấy lệ với em." Cô bất mãn, nói thẳng ra với anh.
Anh thấy cô kiên quyết, cau mày nói, "Người này gia cảnh suy sút, nghèo rớt mùng tơi, em cũng thấy đấy, anh ta tình cờ gặp lại em, liền nghĩ ngay đến Hứa Ngộ, cũng biết một ít tin tức về em và anh, cho nên bắt em lại, muốn kiếm một ít."
Cố Tử Mạt im lặng trong chốc lát, hỏi ngược lại anh, "Em xui xẻo như vậy? Chỉ là một sự trùng hợp như vậy?" Khẳng định không phải đơn thuần như vậy, cô nghe thấy bọn họ nhắc tới Thanh bang.
Lục Duật Kiêu không nói gì, vuốt ve mặt của cô, lòng bàn tay dính dính, là dấu vết mồ hôi lạnh chưa khô.
Anh nhớ tới dưới tác dụng của thuốc giảm đau mà cô ngủ cũng không được yên ổn, ở trong mộng sợ hãi phát run, không khỏi đau nhói lòng.
Trầm giọng nói, "Có mồ hôi lạnh, anh lau giúp em."
Anh lấy nước ấm, vắt khăn lông lau mặt giúp cô, lại cởi bộ quần áo bệnh nahan lau mồ hôi lạnh trên người cho cô.
Nhìn thấy vết ứ đọng do bị đá dưới sườn của cô, anh thở dài, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên vết thương, "Anh thổi giúp em."
Lỗ mũi Cố Tử Mạt đau xót, cúi đầu nhìn anh.
Lần trước anh cứu cô từ trong hồ lên, anh bị thương, anh muốn cô thổi thổi cho anh, lần này, vừa đúng ngược lại.
Môi lưỡi của anh mềm mại, ánh mắt nhu hòa, giống như hôn lên một vật trân bảo vậy.
Chỗ nào là thổi một chút chứ, rõ ràng là hôn lên đó.
Trái tim có dòng nước ấm chảy qua, khiến cho cổ họng của cô rung lên, nhưng lòng cô chỉ ấm trong chốc lát, một cỗ chua xót lại xông lên cổ họng —— lúc anh chăm sóc Lâm Yên Nhiên, cũng là dáng vẻ như vậy sao?
Nhưng vừa thay đổi suy nghĩ, liền biết mình ăn dấm chua như vậy thật không có đạo lý.
Trên đường cô tới thành phố Bắc Xuyên, từng nhận được điện thoại của Diệp Nhất Đóa, Diệp Nhất Đóa hào hứng nói cho cô biết, Lâm Yên Nhiên lộ ra nguyên hình, đã chơi xong.
Người đàn ông thấy cô đang suy nghĩ, hình như không có cố chấp với việc truy tìm chân tướng chuyện vừa rồi, thân mật dán vào lỗ tai của cô, nói, "Tử Mạt, vì phòng ngừa vạn nhất, sau này không được một mình ra ngoài nữa, giống như trước đây, anh sắp xếp hai vệ sĩ cho em."
"Cũng được." Cô cũng không bài xích ý tốt của anh.
Lục Duật Kiêu hôn lên cái trán của cô, đang chuẩn bị tiếp tục dặn dò cô, điện thoại di động vang lên .
Anh nhìn biểu hiện trên màn hình điện thoại, hơi ngẩn ra, liếc Cố Tử Mạt một cái, mới nhận điện thoại, "Hứa Ngộ."
"Tử Mạt tỉnh chưa?"
Cách xưng hô này khiến cho lỗ tai của anh rất không thoải mái, nhẫn nhịn, nói: " Tỉnh rồi, nhưng bác sĩ nói, cô ấy cần nghỉ ngơi đầy đủ." Đuổi người trắng trợn.
"Ừ, Tử Mạt rất sợ đau, anh chú ý một chút , hơn nữa cô ấy. . . . . ."
Lục Duật Kiêu cắt đứt, "Cô ấy là vợ tôi, đương nhiên tôi biết những điều đó, anh Hứa thật sự là có lòng." Dừng một chút, lại cảm thấy mình có hơi ghen tức quá, cuối cùng cố ý nhỏ giọng, nói, "Cô ấy không sao, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, anh Hứa cũng yên tâm điều trị đi."
Giọng nói Hứa Ngộ nhàn nhạt, "Chỉ là chút thương ngoài ra mà thôi."
Quan hệ của hai người xấu hổ, ngoại trừ những điều này thì hoàn toàn không có gì để nói, Lục Duật Kiêu cũng không muốn nghe được chuyện của Cố Tử Mạt từ trong miệng Hứa Ngộ, liền gọn gàng dứt khoát, nói: " Anh yên tâm đi, bên này đều tốt, anh cũng cần nghỉ ngơi, tôi cúp máy."
"Ừ."
Lục Duật Kiêu tắt mát, để điện thoại ở trên tủ đầu giường, quay đầu nhìn Tử Mạt, chỉ thấy cô vẫn nhìn chằm chằm ra cảnh vật ngoài cửa sổ, vẻ mặt kinh ngạc, Lục Duật Kiêu suy nghĩ một chút, trong lòng bỗng suy sụp.
Khi cô nhìn về phía anh, ánh mắt của anh theo bản năng tránh né.
Đôi môi Cố Tử Mạt động đến mấy lần, rốt cuộc từ từ hỏi, "Em biết rõ, anh không muốn giải thích cặn kẽ nội tình bên trong vụ bắt cóc này, vậy thì hiện tại em cũng không theo hỏi anh nữa, nhưng là có một chuyện, em rất muốn biết —— trước kia Hứa Ngộ đối xử với em như vậy. . . . . . Có phải có ẩn tình gì hay không?"
Lục Duật Kiêu mím chặt môi lại, cũng không muốn nói.
Anh rũ mặt xuống, có cảm giác cực kỳ thất bại, đến tột cùng thì phải làm thế nào, mới có thể vẹn toàn đôi bên?
Cố Tử Mạt cũng không thúc ép anh trả lời, một lát sau, nhắm mắt lại, giọng nói có chút mệt mỏi, "Mặc dù chuyện đã qua, nhưng chân tướng chuyện năm đó, bây giờ mới có manh mối, em là người trong cuộc, em có tư cách được biết, hiện tại em biết rõ trong chuyện đó có nội tình, nhưng không biết nội tình là cái gì, cho nên, em. . . . . ."
Nói xong, khóe mắt cô chợt tràn ra một giọt nước mắt thật lớn, lăn xuống gương mặt, rơi ở gối đầu, phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ.
Cố họng Lục Duật Kiêu nghẹn lại, hít một hơi, nói, "Anh cần suy nghĩ một chút, nghiêm túc suy nghĩ một chút." Chưa từng có, phải suy tính giống như bây giờ.
Anh thực sự không muốn lừa gạt cô chuyện gì, nhưng duy chỉ có chuyện này!
Cô nắm chặt hai tay vào nhau, miễn cưỡng gật đầu một cái, chờ anh trả lời.
Nhìn dáng vẻ lúc này của cô, tâm Lục Duật Kiêu giống như bị dây thừng cuốn lấy, cái dây thừng kia chính là những lời Hứa Ngộ nói với anh sau khi cô hôn mê.
Anh ta nói —— anh điều tra được chân tướng thì như thế nào? Ở trước mặt tôi, anh sẽ chỉ biết tự ti mà thôi! Bởi vì theo như quan hệ của tôi và Tử Mạt, nếu như không có chuyện xảy ra, thì cô ấy đã không tới lượt anh rồi!
Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm nước mắt trên gương mặt cô, hô hấp cũng có chút khó khăn.
Trước kia, anh luôn cho là mình đưa cô ra khỏi bóng đêm, cho cô cuộc sống mới, điều này làm cho anh cảm thấy rất kiêu ngạo, cũng làm cho anh cảm thấy, cô không thể rời bỏ anh được.
Nhưng bây giờ, chân tướng của sự thật nói cho anh biết, không có việc ngoài ý muốn của Hứa Ngộ, cũng không có cơ hội để anh tiếp xúc được với cô.
Bị đánh mạnh vào mặt!
Anh vừa yên lặng suy nghĩ, vừa đưa tay lau nước mắt cho cô, hai người nhìn nhau chẳng nói gì.
Cô từ từ vươn tay, bắt được ống tay áo của anh, nhẹ nhàng kéo đến bên cạnh mình.
Lục Duật Kiêu sợ run lên, nương theo sức lực của cô cúi xuống, cánh tay của cô vòng qua cổ của anh, ôm anh, vùi đầu vào vai anh, nhẹ nhàng hít mũi một cái.
Mở miệng hỏi anh, "Có khó khăn như vậy sao?"
Anh bởi vì cái cử động nho nhỏ này của cô, lại có được lòng tin vô cùng, trực tiếp ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn cái trán của cô, lẩm bẩm nói, "Đối với anh mà nói, không có gì khó khăn hơn lần này, cũng không có gì quan trọng hơn so với em."
Chính là bởi vì cô là quan trọng nhất, cho nên lần này, thật quá khó khăn.
"Chúng ta là vợ chồng, anh đối với em, cũng quan trọng giống như vậy." Cô đưa cằm, nhẹ nhàng tỳ lên gương mặt của anh, nhẹ giọng nói.
Anh nghe được lời của cô..., trong lòng đầy xúc động.
Đúng vậy, bọn họ là vợ chồng, cho dù như thế nào, anh cũng là người mà cô không muốn xa rời.
Nếu không tại sao, tại sao vào giờ khắc nguy hiểm, cô lại gọi điện thoại cho anh!
Người đàn ông cúi đầu suy nghĩ một chút, trầm ổn mở miệng nói, "Tử Mạt, anh nhớ, em đã nói, năm em mười chín tuổi, đã bị ép buộc làm một chuyện vô cùng miễn cưỡng, nếu như anh nói, một trong những nhân vật chính của chuyện đó, chính là anh, em sẽ nghĩ sao?"
Cô bỗng ngẩng đầu, trong miệng lẩm bẩm, "Anh?"
Chuyện cũ không muốn nhớ lại, cứ như vậy bị anh nhấc lên, hơn nữa anh còn nói cho cô biết, một trong những nhân vật chính trong chuyện, là anh!
Cả người cô run lên, không thể tin lắc đầu, "Không biết, làm sao sẽ. . . .
"Tử Mạt, em tỉnh rồi ? Còn đau không?" Hai chiếc xương sườn dưới ngực bên phải của Cố Tử Mạt bị đá hơi nứt xương nhẹ, anh chỉ có thể tìm cho cô một bệnh viện kín đáo, để cô nghỉ ngơi dưỡng thương ở đây.
Cố Tử Mạt hơi tỉnh tảo một chút, nhìn Lục Duật Kiêu, ngớ ngẩn, nói: " Không đau, anh. . . . . ." Cô mới vừa tỉnh lại, trong đầu còn chưa rõ ràng, nhưng vẫn nhớ, vào lúc nguy hiểm, giờ khắc đầu tiên cô liền nhớ đến anh, còn gọi điện thoại cho anh.
Anh chạy đến, vẫn coi là kịp thời, vậy cũng đã an ủi cô một chút rồi.
Anh cầm tay của cô, mong mỏi nhìn cô, áy náy dịu dàng nói, "Anh hiểu rõ, đây đều là lỗi của anh, nếu như không phải là anh sơ sót trong việc chăm sóc em, sẽ không xảy ra những chuyện phía sau này."
Cô im lặng, cúi đầu, cuối cùng thở dài, mở miệng, "Đều trôi qua rồi." Cô không hề trách móc anh cái gì, bởi vì xảy ra loại chuyện như vậy, cũng không phải là điều mà anh muốn thấy.
Hơn nữa lần này, thuần túy là do cô tự tìm, một mình đi tới nơi này, còn bị người theo dõi, Lục Duật Kiêu có thể xuất hiện kịp thời như vậy, cô đã rất thỏa mãn rồi.
Giọng nói của cô rất lạnh nhạt, điều này làm cho người đàn ông càng tự trách, anh rất rõ ràng, cô cũng không vượt qua được điểm mấu chốt trong lòng kia.
"Tử Mạt, chúng ta hòa hảo có được hay không?"
Giọng nói thật thấp của anh vang lên bên tai cô, mang theo hi vọng.
Cố Tử Mạt nhìn về phía anh, thở dài, hỏi anh, "Lâm Yên Nhiên như thế nào?" Mặc dù anh cũng bị Lâm Yên Nhiên lừa gạt, cô nên tha thứ cho anh, nhưng là Lâm Yên Nhiên vẫn luôn là tai họa ngầm của cô.
Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn cô, mở miệng nói, "Bệnh tình của cô ấy không nghiêm trọng lắm, có người chăm sóc cô ấy rồi, anh có thể được nghỉ ngơi rồi, về vấn đề quan hệ của em và Cố thị, anh sẽ cố gắng hết sức đè ép xuống, anh đoán, hiện tại đã có tin tức khác đủ sức oanh tạc hơn rồi, tình yêu cuồng nhiệt giữa người thừa kế duy nhất của Bùi thị và ảnh hậu Ninh uyển."
Cô cau mày, "Bùi Dực? Toàn bộ là do anh bày ra, bọn họ cũng đâu có yêu nhau, phải hay không?"
Có thể sai khiến được Bùi Dực, cõi đời này sợ rằng chỉ có Lục Duật Kiêu.
"Ừ, Bùi Dực là đồng bọn của anh, đương nhiên cậu ấy sẽ giúp anh, mà Ninh Uyển cần trả lại nhân tình của anh, lần này cũng giúp anh. Tử Mạt, chuyện bây giờ đã chấm dứt, chúng ta hòa hảo được chứ?"
Cố Tử Mạt không trả lời vấn đề phía sau của anh, định yên lặng, hơi ngẫm nghĩ , nói, "Em chỉ hi vọng, lần này sản phẩm của Cẩm Tú có thể thành công thật lớn, chờ sau khi sản phẩm thành công, em cũng không cần che che giấu giấu cái gì nữa."
Cô nghĩ đến vụ bắt cóc kinh hồn, lại nghĩ đến Hứa Ngộ, nhớ tới cuộc đối thoại phía sau của tên tài xế kia và Hứa Ngộ, lại càng cảm thấy băn khoăn.
Cô muốn hỏi Hứa Ngộ một chút, sự việc năm đó là như thế nào, như vậy, cô có nên gạt Lục Duật Kiêu hay không?
Cô không muốn lừa gạt, bọn họ bị Lâm Yên Nhiên chia rẽ, chính là kết quả của sự thiếu chia sẻ, huống chi, cô tin tưởng, sợ rằng lúc này Lục Duật Kiêu cũng đã biết hết chuyện này rồi.
Dù sao, Lục Duật Kiêu vẫn cường đại như vậy, tâm tử cẩn mật lại có biện pháp, cõi đời này, sợ rằng không có chuyện gì ở dưới mắt anh mà có thể lừa gạt được anh.
Xác định những ý nghĩ này, không khỏi mở miệng, "Làm sao em lại gặp phải loại chuyện bắt cóc này? Người đó nhắc tới nhà họ Hứa, còn nhắc tới Thanh bang, không phải bên trong còn có chuyện gì chứ."
Lục Duật Kiêu đặt tay lên vai cô, hòa nhã nói, "Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, em yên tâm, người kia đã bị bắt rồi, trước tiên em phải dưỡng thương cho tốt đã."
"Ngoài ý muốn? Xem ra anh định dùng lý do này để lấy lệ với em." Cô bất mãn, nói thẳng ra với anh.
Anh thấy cô kiên quyết, cau mày nói, "Người này gia cảnh suy sút, nghèo rớt mùng tơi, em cũng thấy đấy, anh ta tình cờ gặp lại em, liền nghĩ ngay đến Hứa Ngộ, cũng biết một ít tin tức về em và anh, cho nên bắt em lại, muốn kiếm một ít."
Cố Tử Mạt im lặng trong chốc lát, hỏi ngược lại anh, "Em xui xẻo như vậy? Chỉ là một sự trùng hợp như vậy?" Khẳng định không phải đơn thuần như vậy, cô nghe thấy bọn họ nhắc tới Thanh bang.
Lục Duật Kiêu không nói gì, vuốt ve mặt của cô, lòng bàn tay dính dính, là dấu vết mồ hôi lạnh chưa khô.
Anh nhớ tới dưới tác dụng của thuốc giảm đau mà cô ngủ cũng không được yên ổn, ở trong mộng sợ hãi phát run, không khỏi đau nhói lòng.
Trầm giọng nói, "Có mồ hôi lạnh, anh lau giúp em."
Anh lấy nước ấm, vắt khăn lông lau mặt giúp cô, lại cởi bộ quần áo bệnh nahan lau mồ hôi lạnh trên người cho cô.
Nhìn thấy vết ứ đọng do bị đá dưới sườn của cô, anh thở dài, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên vết thương, "Anh thổi giúp em."
Lỗ mũi Cố Tử Mạt đau xót, cúi đầu nhìn anh.
Lần trước anh cứu cô từ trong hồ lên, anh bị thương, anh muốn cô thổi thổi cho anh, lần này, vừa đúng ngược lại.
Môi lưỡi của anh mềm mại, ánh mắt nhu hòa, giống như hôn lên một vật trân bảo vậy.
Chỗ nào là thổi một chút chứ, rõ ràng là hôn lên đó.
Trái tim có dòng nước ấm chảy qua, khiến cho cổ họng của cô rung lên, nhưng lòng cô chỉ ấm trong chốc lát, một cỗ chua xót lại xông lên cổ họng —— lúc anh chăm sóc Lâm Yên Nhiên, cũng là dáng vẻ như vậy sao?
Nhưng vừa thay đổi suy nghĩ, liền biết mình ăn dấm chua như vậy thật không có đạo lý.
Trên đường cô tới thành phố Bắc Xuyên, từng nhận được điện thoại của Diệp Nhất Đóa, Diệp Nhất Đóa hào hứng nói cho cô biết, Lâm Yên Nhiên lộ ra nguyên hình, đã chơi xong.
Người đàn ông thấy cô đang suy nghĩ, hình như không có cố chấp với việc truy tìm chân tướng chuyện vừa rồi, thân mật dán vào lỗ tai của cô, nói, "Tử Mạt, vì phòng ngừa vạn nhất, sau này không được một mình ra ngoài nữa, giống như trước đây, anh sắp xếp hai vệ sĩ cho em."
"Cũng được." Cô cũng không bài xích ý tốt của anh.
Lục Duật Kiêu hôn lên cái trán của cô, đang chuẩn bị tiếp tục dặn dò cô, điện thoại di động vang lên .
Anh nhìn biểu hiện trên màn hình điện thoại, hơi ngẩn ra, liếc Cố Tử Mạt một cái, mới nhận điện thoại, "Hứa Ngộ."
"Tử Mạt tỉnh chưa?"
Cách xưng hô này khiến cho lỗ tai của anh rất không thoải mái, nhẫn nhịn, nói: " Tỉnh rồi, nhưng bác sĩ nói, cô ấy cần nghỉ ngơi đầy đủ." Đuổi người trắng trợn.
"Ừ, Tử Mạt rất sợ đau, anh chú ý một chút , hơn nữa cô ấy. . . . . ."
Lục Duật Kiêu cắt đứt, "Cô ấy là vợ tôi, đương nhiên tôi biết những điều đó, anh Hứa thật sự là có lòng." Dừng một chút, lại cảm thấy mình có hơi ghen tức quá, cuối cùng cố ý nhỏ giọng, nói, "Cô ấy không sao, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, anh Hứa cũng yên tâm điều trị đi."
Giọng nói Hứa Ngộ nhàn nhạt, "Chỉ là chút thương ngoài ra mà thôi."
Quan hệ của hai người xấu hổ, ngoại trừ những điều này thì hoàn toàn không có gì để nói, Lục Duật Kiêu cũng không muốn nghe được chuyện của Cố Tử Mạt từ trong miệng Hứa Ngộ, liền gọn gàng dứt khoát, nói: " Anh yên tâm đi, bên này đều tốt, anh cũng cần nghỉ ngơi, tôi cúp máy."
"Ừ."
Lục Duật Kiêu tắt mát, để điện thoại ở trên tủ đầu giường, quay đầu nhìn Tử Mạt, chỉ thấy cô vẫn nhìn chằm chằm ra cảnh vật ngoài cửa sổ, vẻ mặt kinh ngạc, Lục Duật Kiêu suy nghĩ một chút, trong lòng bỗng suy sụp.
Khi cô nhìn về phía anh, ánh mắt của anh theo bản năng tránh né.
Đôi môi Cố Tử Mạt động đến mấy lần, rốt cuộc từ từ hỏi, "Em biết rõ, anh không muốn giải thích cặn kẽ nội tình bên trong vụ bắt cóc này, vậy thì hiện tại em cũng không theo hỏi anh nữa, nhưng là có một chuyện, em rất muốn biết —— trước kia Hứa Ngộ đối xử với em như vậy. . . . . . Có phải có ẩn tình gì hay không?"
Lục Duật Kiêu mím chặt môi lại, cũng không muốn nói.
Anh rũ mặt xuống, có cảm giác cực kỳ thất bại, đến tột cùng thì phải làm thế nào, mới có thể vẹn toàn đôi bên?
Cố Tử Mạt cũng không thúc ép anh trả lời, một lát sau, nhắm mắt lại, giọng nói có chút mệt mỏi, "Mặc dù chuyện đã qua, nhưng chân tướng chuyện năm đó, bây giờ mới có manh mối, em là người trong cuộc, em có tư cách được biết, hiện tại em biết rõ trong chuyện đó có nội tình, nhưng không biết nội tình là cái gì, cho nên, em. . . . . ."
Nói xong, khóe mắt cô chợt tràn ra một giọt nước mắt thật lớn, lăn xuống gương mặt, rơi ở gối đầu, phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ.
Cố họng Lục Duật Kiêu nghẹn lại, hít một hơi, nói, "Anh cần suy nghĩ một chút, nghiêm túc suy nghĩ một chút." Chưa từng có, phải suy tính giống như bây giờ.
Anh thực sự không muốn lừa gạt cô chuyện gì, nhưng duy chỉ có chuyện này!
Cô nắm chặt hai tay vào nhau, miễn cưỡng gật đầu một cái, chờ anh trả lời.
Nhìn dáng vẻ lúc này của cô, tâm Lục Duật Kiêu giống như bị dây thừng cuốn lấy, cái dây thừng kia chính là những lời Hứa Ngộ nói với anh sau khi cô hôn mê.
Anh ta nói —— anh điều tra được chân tướng thì như thế nào? Ở trước mặt tôi, anh sẽ chỉ biết tự ti mà thôi! Bởi vì theo như quan hệ của tôi và Tử Mạt, nếu như không có chuyện xảy ra, thì cô ấy đã không tới lượt anh rồi!
Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm nước mắt trên gương mặt cô, hô hấp cũng có chút khó khăn.
Trước kia, anh luôn cho là mình đưa cô ra khỏi bóng đêm, cho cô cuộc sống mới, điều này làm cho anh cảm thấy rất kiêu ngạo, cũng làm cho anh cảm thấy, cô không thể rời bỏ anh được.
Nhưng bây giờ, chân tướng của sự thật nói cho anh biết, không có việc ngoài ý muốn của Hứa Ngộ, cũng không có cơ hội để anh tiếp xúc được với cô.
Bị đánh mạnh vào mặt!
Anh vừa yên lặng suy nghĩ, vừa đưa tay lau nước mắt cho cô, hai người nhìn nhau chẳng nói gì.
Cô từ từ vươn tay, bắt được ống tay áo của anh, nhẹ nhàng kéo đến bên cạnh mình.
Lục Duật Kiêu sợ run lên, nương theo sức lực của cô cúi xuống, cánh tay của cô vòng qua cổ của anh, ôm anh, vùi đầu vào vai anh, nhẹ nhàng hít mũi một cái.
Mở miệng hỏi anh, "Có khó khăn như vậy sao?"
Anh bởi vì cái cử động nho nhỏ này của cô, lại có được lòng tin vô cùng, trực tiếp ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn cái trán của cô, lẩm bẩm nói, "Đối với anh mà nói, không có gì khó khăn hơn lần này, cũng không có gì quan trọng hơn so với em."
Chính là bởi vì cô là quan trọng nhất, cho nên lần này, thật quá khó khăn.
"Chúng ta là vợ chồng, anh đối với em, cũng quan trọng giống như vậy." Cô đưa cằm, nhẹ nhàng tỳ lên gương mặt của anh, nhẹ giọng nói.
Anh nghe được lời của cô..., trong lòng đầy xúc động.
Đúng vậy, bọn họ là vợ chồng, cho dù như thế nào, anh cũng là người mà cô không muốn xa rời.
Nếu không tại sao, tại sao vào giờ khắc nguy hiểm, cô lại gọi điện thoại cho anh!
Người đàn ông cúi đầu suy nghĩ một chút, trầm ổn mở miệng nói, "Tử Mạt, anh nhớ, em đã nói, năm em mười chín tuổi, đã bị ép buộc làm một chuyện vô cùng miễn cưỡng, nếu như anh nói, một trong những nhân vật chính của chuyện đó, chính là anh, em sẽ nghĩ sao?"
Cô bỗng ngẩng đầu, trong miệng lẩm bẩm, "Anh?"
Chuyện cũ không muốn nhớ lại, cứ như vậy bị anh nhấc lên, hơn nữa anh còn nói cho cô biết, một trong những nhân vật chính trong chuyện, là anh!
Cả người cô run lên, không thể tin lắc đầu, "Không biết, làm sao sẽ. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.