Chương 13: Cố Trinh Trinh tâm ngoan thủ lạt
Đào Y
21/12/2016
Cứ như vậy, cô chăm
chú nhìn anh ta rất lâu, cho đến khi giọng nói trong trẻo trầm thấp của
anh ta vang lên bên tai cô, "Cô đang nghĩ cái gì?"
Cô giật mình, cắt đứt ngay dòng suy nghĩ của mình, thay đổi vẻ mặt, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười toét miệng với anh ta, "Tôi đang suy nghĩ một cái vấn đề, cái anh Lục Duật Kiêu thật đó có đẹp trai bằng một nửa của anh không?" Đương nhiên cô không thể nói cho anh ta biết, cô đang suy nghĩ đến chuyện xưa của anh ta.
Người đàn ông không vui liếc cô một cái, tay cởi khuy áo ở cổ ra, thở ra một hơi, khóe môi cong lên, chậm rãi cong phần eo, sau đó nhe nhàng kề môi gần sát tai cô, "Cõi đời này, đẹp trai hơn tôi —— không có."
Cuối cùng, lại ác liệt hơi liếm vành tai của cô, mới đứng lên, đề cao giọng nói, "Sao đột nhiên lại hỏi cái này, chẳng lẽ là - trong lòng cô có quỷ?"
Cố Tử Mạt thật muốn một búa đập chết cái kẻ kiêu ngạo này, cái gì cùng cái gì đây, cô hỏi với không hỏi đều cùng một dạng! Còn để cho anh ta mượn cơ hội khoe sự thông minh cùng tự tin của mình nữa! Cô thẳng sống lưng, rõ ràng nói cho anh ta biết, "Không có quỷ!" Dù cho trong lòng cô có quỷ, cũng sẽ không nói cho anh ta biết!
Người đàn ông thấy cô như thế, ánh mắt tối sầm lại, giữ chặt hông của cô, hung hăng ép ở trên lồng ngực của chính mình, "Tha cho em bị ma nhập, lần này, em cũng đừng mong trốn thoát khỏi lòng bàn tay anh nữa."
Trong lòng Cố Tử Mạt ngượng ngùng, cái gì ‘ lần này ’, cái gì ‘ nữa ’, giống như trước kia cô và anh ta từng có rối rắm vậy!
Cô đang buồn bã không biết trả lời thế nào, tiếng chuông điện thoại di động của cô liền vang lên, cô vội vã nhận.
Đầu kia điện thoại là Cố Trinh Trinh, hẹn cô đi dạo phố.
Ơ kìa, mới qua bao lâu, cô ta đã không nén được tức giận? Là vì điều tra chuyện cô mang thai đi!
Được rồi, cô cũng muốn xem xem Cố Trinh Trinh có thể sử dụng thủ đoạn cao tay nào nữa.
Không nói hai lời, cô đã đồng ý đến nơi hẹn rồi.
Cô cúp điện thoại, nói một chút ý nghĩ của mình với kẻ giả mạo, người đàn ông nhăn lông mày ngẫm nghĩ , mới gật đầu một cái, "Cô tùy thời thông báo địa điểm, tôi sẽ ở bên ngoài chờ cô."
"Được." Có kẻ giả mạo ủng hộ, cô hạ quyết tâm.
. . . . . .
Đúng giờ đi đến địa điểm hẹn trước, Cố Trinh Trinh như thường ngày, kéo tay của cô, từ lúc bắt đầu gặp mặt vẫn nói không ngừng.
Trước kia các cô là chị em gái tốt không có ân oán, nói chuyện cười đùa như vậy là rất bình thường, nhưng hiện tại ở giữa bị ngăn cách bởi một Hà Ân Chính, Cố Trinh Trinh vẫn có thể làm như vậy được?
Đây tuyệt đối là không bình thường, cô vừa đi, vừa suy nghĩ em gái như vậy khiến cho cô nhìn không thấu.
Cố Trinh Trinh thật không đơn giản, hơn nữa lòng dạ cực sâu, còn là một cao thủ diễn trò.
Cô không thể làm vẻ mặt tươi cười với Cố Trinh Trinh được, chỉ có thể dọc theo đường đi gạt ra nụ cười, dọc theo đường đi, Cố Trinh Trinh còn năm lần bảy lượt nhắc tới kẻ giả mạo, cô cũng là phụ nữ, tự nhiên biết Cố Trinh Trinh đang tính toán cái gì.
Nếu cô ấy quan tâm đến Lục Duật Kiêu, cô cũng không che giấu, dứt khoát gọi điện thoại để ‘ Lục Duật Kiêu ’ tới đây. Cố Trinh Trinh vui mừng quá đỗi, nhưng Cố Tử Mạt không có ý định đi dạo cùng cô nữa, kiểu cách sờ lên bụng của mình, làm ra vẻ hết sức khổ sở, "Trinh Trinh, chị sợ đi quá lâu, em bé trong bụng chị sẽ kháng nghị, nếu không, chúng ta xuống quán nước dưới lầu ngồi một chút?"
Cố Trinh Trinh nghe cô ‘ khoe khoang ’, sắc mặt trầm xuống, nhưng ngay sau đó thấy trước cửa thang máy có một bãi nước kem tan chảy, trong nháy mắt sắc mặt tươi lên, "Được, chị."
Thời điểm xuất hiện ý nghĩ động đến đứa bé của Cố Tử Mạt, thật ra thì cũng làm cô sợ hết hồn, dù sao loại chuyện thương thiên hại lý như vậy, liên quan trọng đại, cô chưa từng làm.
Nhưng, nếu như mượn danh nghĩa đứng không vững đẩy những người bên cạnh một cái, để cho cô đụng vào Cố Tử Mạt, Cố Tử Mạt ngã xuống thang máy, cái thai mười phần * là không giữ được, mà đến lúc truy cứu trách nhiệm, cũng rất khó tính đến trên đầu cô.
Nhà họ Cố nhìn trúng hạng mục của nhà họ Hà, còn đầu tư cho nhà họ Hà một số tiền lớn như vậy, nếu như lúc này hôn sự của bọn họ thất bại, hai nhà Hà Cố ắt sẽ trở mặt, đến lúc đó nhà họ Cố sẽ tổn thất rất là nghiêm trọng.
Cô tuyệt đối không thể để đứa nhỏ trong bụng Cố Tử Mạt ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà họ Cố!
Cố Trinh Trinh sóng vai với Cố Tử Mạt, đi về phía thang cuốn.
Một bước, hai bước, ba bước. . . . . .
Cô cách bãi nước kem tan chảy trắng muốt này càng ngày càng gần, nhịp tim cũng càng ngày càng nhanh, trên tay cũng ra mồ hôi.
Dù sao cũng là chuyện liên quan đến mạng người, cô thực sự khẩn trương.
"Trinh Trinh, sao em lại toát mồ hôi, trúng gió rồi sao?" Cố Tử Mạt cảm giác cô em gái này cổ cổ quái quái, rõ ràng vừa nãy nghe nói kẻ giả mạo đến còn rất vui vẻ, nhưng bây giờ dáng vẻ biến thành suy yếu.
Cố Trinh Trinh lắc đầu một cái, "Em không sao, có lẽ là trúng gió rồi." Đi về phía trước hai bước nữa, trước mắt có một nữ sinh đại học làm thêm cầm truyền đơn chen vào giữa hai người, cô chờ đúng thời cơ, bước lên bãi nước kia, hung hăng cắn răng một cái, cơ thể đột nhiên ngã xuống.
Nữ sinh đại học sợ hết hồn, cơ thể mềm mại không chịu nổi sức nặng bất ngờ đổ lên, một phần truyền đơn của cô bị đụng bay đi, vì vậy cô bé theo bản năng đưa tay ra bắt lấy truyền đơn, thân thể lại càng đứng không vững, tiếp theo liền bổ ngào về một phía, cơ thể liền ngã lên người Cố Tử Mạt.
Cố Tử Mạt não bộ vừa lên tiếng cảnh báo, bản năng khua tay như muốn nắm được cái gì, nhưng cái gì cô cũng không bắt được, ngón tay chỉ có thể chạm tới tay vịn thang cuốn lạnh lẽo bằng kim loại.
Một thoáng đó, trong đầu của cô trống rỗng, thân thể của cô ngã xuống theo quán tính lăn xuống thang cuốn.
Xương của cô đập vào thang cuốn cứng rắn, thậm chí cô có thể cảm nhận được âm thanh xương cốt của cô bị dồn ép, bị nghiền nát.
Cũng không biết lăn bao lâu, cơ thể của cô mới bị hai chàng trai trưởng thành ở phía dưới chặn lại.
Khuỷu tay và đầu gối của cô đều bị thương, đau rát , người vây xem cũng đứng xung quanh cô, làm thành bốn bức tường, mặc dù cô cảm thấy gân cốt toàn thân đều đau, cô vẫn tiếp tục diễn kịch, tay nhỏ bé cố ý đặt ở bụng, tạo thành biểu hiện giả dối nơi đau nhất là ở đó.
Màn kịch này vốn là muốn diễn cho Cố Trinh Trinh nhìn, lại không nghĩ rằng, thật lâu sau cũng không thấy Cố Trinh Trinh xuất hiện, cô chỉ nghe được có người ở phía sau kêu, "Có người té bất tỉnh."
Cô vừa muốn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông dáng cao ngất đẩy cơ thể mọi người ra, bước dài đi nhanh về phía cô, giống như một người kỵ sĩ.
Cô giật mình, cắt đứt ngay dòng suy nghĩ của mình, thay đổi vẻ mặt, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười toét miệng với anh ta, "Tôi đang suy nghĩ một cái vấn đề, cái anh Lục Duật Kiêu thật đó có đẹp trai bằng một nửa của anh không?" Đương nhiên cô không thể nói cho anh ta biết, cô đang suy nghĩ đến chuyện xưa của anh ta.
Người đàn ông không vui liếc cô một cái, tay cởi khuy áo ở cổ ra, thở ra một hơi, khóe môi cong lên, chậm rãi cong phần eo, sau đó nhe nhàng kề môi gần sát tai cô, "Cõi đời này, đẹp trai hơn tôi —— không có."
Cuối cùng, lại ác liệt hơi liếm vành tai của cô, mới đứng lên, đề cao giọng nói, "Sao đột nhiên lại hỏi cái này, chẳng lẽ là - trong lòng cô có quỷ?"
Cố Tử Mạt thật muốn một búa đập chết cái kẻ kiêu ngạo này, cái gì cùng cái gì đây, cô hỏi với không hỏi đều cùng một dạng! Còn để cho anh ta mượn cơ hội khoe sự thông minh cùng tự tin của mình nữa! Cô thẳng sống lưng, rõ ràng nói cho anh ta biết, "Không có quỷ!" Dù cho trong lòng cô có quỷ, cũng sẽ không nói cho anh ta biết!
Người đàn ông thấy cô như thế, ánh mắt tối sầm lại, giữ chặt hông của cô, hung hăng ép ở trên lồng ngực của chính mình, "Tha cho em bị ma nhập, lần này, em cũng đừng mong trốn thoát khỏi lòng bàn tay anh nữa."
Trong lòng Cố Tử Mạt ngượng ngùng, cái gì ‘ lần này ’, cái gì ‘ nữa ’, giống như trước kia cô và anh ta từng có rối rắm vậy!
Cô đang buồn bã không biết trả lời thế nào, tiếng chuông điện thoại di động của cô liền vang lên, cô vội vã nhận.
Đầu kia điện thoại là Cố Trinh Trinh, hẹn cô đi dạo phố.
Ơ kìa, mới qua bao lâu, cô ta đã không nén được tức giận? Là vì điều tra chuyện cô mang thai đi!
Được rồi, cô cũng muốn xem xem Cố Trinh Trinh có thể sử dụng thủ đoạn cao tay nào nữa.
Không nói hai lời, cô đã đồng ý đến nơi hẹn rồi.
Cô cúp điện thoại, nói một chút ý nghĩ của mình với kẻ giả mạo, người đàn ông nhăn lông mày ngẫm nghĩ , mới gật đầu một cái, "Cô tùy thời thông báo địa điểm, tôi sẽ ở bên ngoài chờ cô."
"Được." Có kẻ giả mạo ủng hộ, cô hạ quyết tâm.
. . . . . .
Đúng giờ đi đến địa điểm hẹn trước, Cố Trinh Trinh như thường ngày, kéo tay của cô, từ lúc bắt đầu gặp mặt vẫn nói không ngừng.
Trước kia các cô là chị em gái tốt không có ân oán, nói chuyện cười đùa như vậy là rất bình thường, nhưng hiện tại ở giữa bị ngăn cách bởi một Hà Ân Chính, Cố Trinh Trinh vẫn có thể làm như vậy được?
Đây tuyệt đối là không bình thường, cô vừa đi, vừa suy nghĩ em gái như vậy khiến cho cô nhìn không thấu.
Cố Trinh Trinh thật không đơn giản, hơn nữa lòng dạ cực sâu, còn là một cao thủ diễn trò.
Cô không thể làm vẻ mặt tươi cười với Cố Trinh Trinh được, chỉ có thể dọc theo đường đi gạt ra nụ cười, dọc theo đường đi, Cố Trinh Trinh còn năm lần bảy lượt nhắc tới kẻ giả mạo, cô cũng là phụ nữ, tự nhiên biết Cố Trinh Trinh đang tính toán cái gì.
Nếu cô ấy quan tâm đến Lục Duật Kiêu, cô cũng không che giấu, dứt khoát gọi điện thoại để ‘ Lục Duật Kiêu ’ tới đây. Cố Trinh Trinh vui mừng quá đỗi, nhưng Cố Tử Mạt không có ý định đi dạo cùng cô nữa, kiểu cách sờ lên bụng của mình, làm ra vẻ hết sức khổ sở, "Trinh Trinh, chị sợ đi quá lâu, em bé trong bụng chị sẽ kháng nghị, nếu không, chúng ta xuống quán nước dưới lầu ngồi một chút?"
Cố Trinh Trinh nghe cô ‘ khoe khoang ’, sắc mặt trầm xuống, nhưng ngay sau đó thấy trước cửa thang máy có một bãi nước kem tan chảy, trong nháy mắt sắc mặt tươi lên, "Được, chị."
Thời điểm xuất hiện ý nghĩ động đến đứa bé của Cố Tử Mạt, thật ra thì cũng làm cô sợ hết hồn, dù sao loại chuyện thương thiên hại lý như vậy, liên quan trọng đại, cô chưa từng làm.
Nhưng, nếu như mượn danh nghĩa đứng không vững đẩy những người bên cạnh một cái, để cho cô đụng vào Cố Tử Mạt, Cố Tử Mạt ngã xuống thang máy, cái thai mười phần * là không giữ được, mà đến lúc truy cứu trách nhiệm, cũng rất khó tính đến trên đầu cô.
Nhà họ Cố nhìn trúng hạng mục của nhà họ Hà, còn đầu tư cho nhà họ Hà một số tiền lớn như vậy, nếu như lúc này hôn sự của bọn họ thất bại, hai nhà Hà Cố ắt sẽ trở mặt, đến lúc đó nhà họ Cố sẽ tổn thất rất là nghiêm trọng.
Cô tuyệt đối không thể để đứa nhỏ trong bụng Cố Tử Mạt ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà họ Cố!
Cố Trinh Trinh sóng vai với Cố Tử Mạt, đi về phía thang cuốn.
Một bước, hai bước, ba bước. . . . . .
Cô cách bãi nước kem tan chảy trắng muốt này càng ngày càng gần, nhịp tim cũng càng ngày càng nhanh, trên tay cũng ra mồ hôi.
Dù sao cũng là chuyện liên quan đến mạng người, cô thực sự khẩn trương.
"Trinh Trinh, sao em lại toát mồ hôi, trúng gió rồi sao?" Cố Tử Mạt cảm giác cô em gái này cổ cổ quái quái, rõ ràng vừa nãy nghe nói kẻ giả mạo đến còn rất vui vẻ, nhưng bây giờ dáng vẻ biến thành suy yếu.
Cố Trinh Trinh lắc đầu một cái, "Em không sao, có lẽ là trúng gió rồi." Đi về phía trước hai bước nữa, trước mắt có một nữ sinh đại học làm thêm cầm truyền đơn chen vào giữa hai người, cô chờ đúng thời cơ, bước lên bãi nước kia, hung hăng cắn răng một cái, cơ thể đột nhiên ngã xuống.
Nữ sinh đại học sợ hết hồn, cơ thể mềm mại không chịu nổi sức nặng bất ngờ đổ lên, một phần truyền đơn của cô bị đụng bay đi, vì vậy cô bé theo bản năng đưa tay ra bắt lấy truyền đơn, thân thể lại càng đứng không vững, tiếp theo liền bổ ngào về một phía, cơ thể liền ngã lên người Cố Tử Mạt.
Cố Tử Mạt não bộ vừa lên tiếng cảnh báo, bản năng khua tay như muốn nắm được cái gì, nhưng cái gì cô cũng không bắt được, ngón tay chỉ có thể chạm tới tay vịn thang cuốn lạnh lẽo bằng kim loại.
Một thoáng đó, trong đầu của cô trống rỗng, thân thể của cô ngã xuống theo quán tính lăn xuống thang cuốn.
Xương của cô đập vào thang cuốn cứng rắn, thậm chí cô có thể cảm nhận được âm thanh xương cốt của cô bị dồn ép, bị nghiền nát.
Cũng không biết lăn bao lâu, cơ thể của cô mới bị hai chàng trai trưởng thành ở phía dưới chặn lại.
Khuỷu tay và đầu gối của cô đều bị thương, đau rát , người vây xem cũng đứng xung quanh cô, làm thành bốn bức tường, mặc dù cô cảm thấy gân cốt toàn thân đều đau, cô vẫn tiếp tục diễn kịch, tay nhỏ bé cố ý đặt ở bụng, tạo thành biểu hiện giả dối nơi đau nhất là ở đó.
Màn kịch này vốn là muốn diễn cho Cố Trinh Trinh nhìn, lại không nghĩ rằng, thật lâu sau cũng không thấy Cố Trinh Trinh xuất hiện, cô chỉ nghe được có người ở phía sau kêu, "Có người té bất tỉnh."
Cô vừa muốn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông dáng cao ngất đẩy cơ thể mọi người ra, bước dài đi nhanh về phía cô, giống như một người kỵ sĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.