Chương 123: Kinh hỉ 2
Đào Y
25/12/2016
Cố Tử Mạt vừa nghĩ tới bộ dáng kia của Kiều Tử Hoài, đã cảm thấy cực kỳ hả giận.
Thật khó tưởng tượng, Kiều đại thiếu lại bị lừa đến trình độ này, cũng thật quá khó tin!
Có lẽ khoảng thời gian này, Kiều Tử Hoài vẫn còn đang hối hận vì tốn một trăm đồng mua một chai nước máy để uống đâu. Trên thực tế là cô lừa anh ta thôi, anh ta uống là nước suối tinh khiết voss, hoàn toàn không phải là nước máy gì cả.
Cô cũng không phải quá mức rảnh rỗi, hoàn toàn không có tinh lực làm giả nước máy đem cho anh ta uống, cô nói những điều đó, cũng chỉ là lời đe dọa vu vơ thôi, không ngờ, anh ta lại hoàn toàn tin tưởng chứ!
Một mực tin tưởng những gì nghe được sao? Không giống như là một ông chủ tốt, một nhà quản lý giỏi!
Chẳng qua Kiều Tử Hoài cũng rất cố chấp, sau khi nôn mửa lâu như vậy rồi, còn cố ý muốn đưa cô về nhà.
Sau khi chia tay với Kiều Tử Hoài, đi thang máy lên lâu, vuốt ve chiếc chìa khóa trong túi xách, vừa cắm chìa khóa vào ổ khóa, thì đã nhận ra một cảm giác xâm lược rất mạnh mẽ, sau lưng một thân thể ấm áp đang đến gần, có một cánh tay giữ chặt hông của cô, một cánh tay khác cầm tay cô xoay khóa mở cửa.
Mà trong quá trình này, từ đầu đến cuối Cố Tử Mạt chỉ biết kinh ngạc, cho đến lúc vặn khóa mở cửa phòng phát ra tiếng rắc rắc, hình như mới thức tỉnh cô, từ từ quay đầu nhìn về phía người phía sau, khuôn mặt anh tuấn, môi mỏng cùng ánh mắt thâm thúy như biển sâu đều mang theo lực hấp dẫn cực lớn.
Cô cho là mình đang nằm mơ, vì vậy mở to đôi mắt nhìn anh.
Lục Duật Kiêu bị vẻ mặt không che giấu chút nào của cô chọc cho không biết làm thế nào, lại cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng ôm trọn vòng eo của cô, dẫn cô vào trong phòng.
Mới vừa đóng cửa lại, cô liền nhanh chóng xoay người, nhón chân lên hai cánh tay choàng lên bờ vai của anh, vùi mặt vào trên cổ anh, "Anh không đi."
"Ừm, anh không đi." Anh dùng đôi tay nâng hông của cô lên, chia sẻ một chút sức nặng, để cho cô thoải mái hơn một chút.
Cố Tử Mạt ngửi mùi hương cỏ xanh đặc biệt trên người anh, cảm thấy cực kỳ an ổn, khuôn mặt chôn ở bả vai của anh tràn ra nụ cười thỏa mãn.
"Cả buổi sáng hôm nay bận cái gì vậy?" Không dám tùy tiện quấy nhiễu tâm tư của cô, anh thử dò xét mở miệng hỏi cô.
"Đưa trang phục cho ảnh hậu của chúng ta, xong. . . . . . Còn gặp phỉa một vài chuyện không vui." Ví dụ như người đàn ông kia —— coi như là gặp đi, ví dụ như Kiều Tử Hoài.
Chuyện về hai người đó, cô tóm tắt không rõ ràng. Giờ phút này anh đột nhiên xuất hiện, thiếu chút nữa làm cô tay chân luống cuống, quá mức vui mừng, hiện tại đầy trong đầu cô đều là cảm giác vui mừng.
Người đàn ông cũng không có quấn lấy cô hỏi tiếp, mà là chặn ngang ôm cô lên, đạt cơ thể mềm mại của cô trên ghế salon, rồi sau đó ngồi xổm người xuống, cởi giày cao gót trên chân cô ra, lại thay một đôi dép trong nhà vào cho cô.
Cố Tử Mạt không ngăn cản anh, chỉ lẳng lặng nhìn anh làm những điều này, khóe môi không tự chủ được nâng lên, vào cái ngày mà bọn họ đi nhận giấy chứng nhận đó, lúc anh giúp cô đi giày, cô còn có vẻ ngượng ngùng co quắp, mà bây giờ, cô đã hoàn toàn không có loại cảm giác này.
Bây giờ trong lòng là tràn đầy cảm giác thỏa mãn, ngọt ngào lại ấm áp.
Cô không biết bây giờ mình có bao nhiêu lệ thuộc vào anh, nhưng trong lòng biết rõ, anh xuất hiện như vậy, mang đến cho cô mấy phần vui mừng.
Tất cả xong xuôi, cô liền đứng lên, vươn tay qua ôm lấy hông của anh, để cho anh ngồi vào bên cạnh mình.
Lục Duật Kiêu cong mắt lên, vươn cánh tay kéo cô vào trong ngực.
Mặc dù không hề làm gì, chỉ ngồi dựa vào nhau đơn giản như vậy, đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cố Tử Mạt vùi mặt trước ngực của anh, vuốt vuốt ngón tay xinh đẹp của anh, vẫn rất ưa thích tay của anh, thon dài mảnh khảnh, xinh đẹp chỉ sợ ngay cả nữ nhân đều không được như vậy.
"Không phải nói tối nay bay sao?" Cô hơi ngạc nhiên làm sao anh lại đột nhiên xuất hiện, hoặc là nói, đột nhiên trở lại.
Lục Duật Kiêu trầm ngâm một chút, một giây kia lúc cô xuất hiện ở cửa, thì anh đã phát giác ra tâm trạng của cô không tệ, hiển nhiên, anh bị Kiều Tử Hoài đùa giỡn, Kiều Tử Hoài quá khoa trương, khiến rất nhiều chuyện đều bị cường điệu lên.
Nhưng ở trước mặt cô gái mà mình thích, sao có thể thừa nhận chuyện mất mặt như vậy chứ? !
Huống chi, người đùa bỡn anh, còn tồn lòng mơ ước với cô.
Anh cười một tiếng, thuận miệng lấy một lý do, nói, "Máy bay đến trễ, anh đổi thành buổi chiều bay."
"Ừ." Cô gật đầu một cái, nhắm mắt lại, tực sâu hơn vào trong ngực của anh để sưởi ấm.
Cô nhắm mắt lại, chuyện đã xảy ra vào buổi sáng, cũng giống như đèn kéo quân xẹt qua trong đầu cô, đúng là vẫn chưa thể khống chế tâm ma của mình, cô khẽ ngẩng đầu lên, chống lại cặp mắt dịu dàng của anh, "Em muốn nói cho anh một chuyện."
"Ừ." Anh chờ cô mở miệng.
Cố Tử Mạt hơi mím môi, châm chước lời nói, mới cẩn thận mở miệng, "Người kia, anh ta. . . . . ." Đôi môi giật giật, quá khẩn trương cũng quá tức giận, hơn nữa thật sự là khó có thể mở miệng, sau một lát, mới miễn cưỡng phát ra tiếng, "Chính là cái người đã từng đùa bỡn tình cảm của em, đã trở lại."
Mặc dù anh đã đoán trước rồi, nhưng lúc chân chính nghe được, vẫn bị chấn động.
Anh ôm cô vào trong lòng, mặt của cô dán sát lên ngực của anh, cảm nhận được phập phồng kịch liệt.
Anh cũng đang phát run.
Tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô, giờ phút này túm chặt lấy vạt áo của anh, tiếng như muỗi kêu, "Em nhìn thấy anh ta, nhìn dáng dấp, cuộc sống của anh ta không tồi, nhưng. . . . . . Nhưng em lại không thể gặp anh ta tốt. Em biết rõ loại tâm lý này của mình là không đúng, là u ám, nhưng em vẫn không nhịn được mà nghĩ vậy, em không muốn. . . . . . Không muốn để cho anh ta sống tốt."
Tay của người đàn ông, vuốt ve sống lưng của cô, an ủi cô nói, "Nghĩ như em vậy, rất bình thường cũng rất hợp lý, em nói cho anh biết tên của anh ta, anh nhất định sẽ không để cho anh ta được như ý."
Lúc nói lời này, ánh mắt của anh u ám, âm thanh thấp đến mức gần như nghe không rõ.
Nghe lời của anh, có trong nháy mắt, cô liền đồng ý với anh, nhưng một giây kế tiếp, có một ý tưởng khác ngăn cô lại.
"Em biết rõ anh sẽ giúp em, nhưng mà em lại càng muốn dựa vào sức lực của chính mình." Cô từ trong ngực của anh ngồi dậy, ngồi chồm hỗm ở trên ghế sofa, dùng ánh mắt hết sức nghiêm túc mà kiên định đối mặt với anh, "Lúc trả thù Hà Ân Chính, là anh giúp em, toàn lực ủng hộ em, nhưng lần này, em không muốn như vậy. Nếu như mà em không thể chân chính tự mình vượt qua những cản trở này, thì vĩnh viễn em cũng không có cách nào tiến bộ được. Duật Kiêu, em không thể thời thời khắc khắc sinh tồn dưới đôi cánh của anh, em muốn trở nên càng hoàn mỹ hơn, nhất định cần phải một mình đối diện với mấy chuyện khó khăn này."
Anh hiểu được ý của cô, cũng không thể nào phản bác.
Cô hấp dẫn anh nhất, chính là loại kiên cường này, kiên nghị cùng quả quyết vĩnh viễn sẽ không khuất phục trước khó khăn.
Nhưng cũng bởi vì trong nội tâm hiểu rõ rõ cô là loại phụ nữ này, cho nên càng thêm yêu thương cô, mới muốn giúp cô san bằng những bước gập ghềnh trên con đường tương lai, không đành lòng nhìn cô bị thương.
Mỗi lần cô bị thương, cũng sẽ cắt đau lòng của anh, giống như là vừa rồi, anh đối mặt với sự bi thương của cô, không cách nào thay cô chia sẻ khổ sở, nhưng sự lo lắng vì cô, một chút cũng không thiếu.
Cố Tử Mạt không thấy người đàn ông phản ứng lại, nắm tay, nói: " nếu như mà em ngay cả một chút khó khăn này đều không thể vượt qua, làm sao xứng làm người phụ nữ của anh."
Người đàn ông nghe lời này, giật mình nhìn vào mắt cô, ngay sau đó bật cười, ôm cô vào ngực, "Anh đồng ý với em là được, đừng nhắc tới cái gì mà xứng với không xứng, có thể nói xứng hay không, chỉ có anh có thể nói."
"Thật là bá đạo." Cố Tử Mạt lấy được câu trả lời của anh, cười nheo mắt lại, lại chui vào trong ngực anh một lần nữa.
Lục Duật Kiêu nhìn khuôn mặt hơi có vẻ tiều tụy, lấy điện thoại di động ra, "Anh có thể đổi chuyến bay một lần nữa, đổi thành chuyến bay tối, bây giờ anh xin nghỉ giúp em, ở nhà cùng em lâu một chút."
Cô nghĩ đến sắc mặt của Triệu Hồng Vân, đã cảm thấy không có tí sức lực nào, cô không quan tâm đến thưởng chuyên cần, trộm cái lười xin phép nghỉ cũng chưa hẳn không thể.
Cô theo bản năng đi tìm điện thoại di động của mình, mới nghĩ đến điện thoại di động của mình bị Kiều Tử Hoài rút mất pin, chỉ có thể mặc cho anh bấm số xin nghỉ giúp rồi.
Cô thoải mái tựa vào trong ngực của anh, nghe anh nói điện thoại ở bên tai mình, đã cảm thấy không khỏi an tâm, dựa vào anh, bất tri bất giác Cố Tử Mạt tiến vào mộng đẹp, vẫn là tiếng động anh thay quần áo, đánh thức cô.
Cố Tử Mạt dụi dụi con mắt, trên người khoác áo khoác của anh, sau khi ánh mắt rõ ràng, liền thì thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề, nhìn sắc trời phía ngoài, đã là hoàng hôn.
"Phải đi?" Anh phải đi thăm Lâm Yên Nhiên rồi ! Nghĩ tới đây, cô không khỏi có loại cảm giác mất mác.
"Ừ, Bùi Dực đã đợi ở dưới lầu rồi."
Cố Tử Mạt muốn tiễn anh, nhưng Lục Duật Kiêu lại không đồng ý, cô đành phải đưa anh ra cửa.
"Nghỉ ngơi thật tốt, về chuyện của người kia, không cần để ở trong lòng, đừng quên quyết tâm của em." Anh êm ái dặn dò.
Cố Tử Mạt ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vừa nghĩ đến sẽ tách ra thật lâu, liền không khỏi không tha, nhưng nghĩ đến tâm tình của anh, cô chỉ có thể sử dụng lời nói để dời đi cảm xúc.
Cô lôi kéo tay của anh, nửa đùa nửa giống như dặn dò, "Người kia tên là Hứa Ngộ, về sau không được hợp tác cùng anh ta, không được xuất hiện cùng anh ta, nếu không chắc chắn em sẽ không để yên cho anh đâu."
"Ừ, anh nhớ rồi." Người đàn ông gật đầu, hôn nhẹ lên cái trán của cô, "Được rồi, xoay người trở về phòng đi, anh thật sự sắp trễ rồi."
Cố Tử Mạt không muốn trì hoãn anh, không thể làm gì khác hơn là nghe theo lời của anh xoay người sang chỗ khác, sau đó liền nghe được tiếng bước chân anh lôi kéo rương hành lý rời đi.
*
Trải qua hơn mười giờ bay đường dài , cuối cùng máy bay cũng đến đích.
Lục Duật Kiêu ra khỏi sân bay, ánh mắt sắc bén nhìn thấy người chờ đợi bên ngoài sân bay thì khẽ lóe lên nhanh chóng
Thật khó tưởng tượng, Kiều đại thiếu lại bị lừa đến trình độ này, cũng thật quá khó tin!
Có lẽ khoảng thời gian này, Kiều Tử Hoài vẫn còn đang hối hận vì tốn một trăm đồng mua một chai nước máy để uống đâu. Trên thực tế là cô lừa anh ta thôi, anh ta uống là nước suối tinh khiết voss, hoàn toàn không phải là nước máy gì cả.
Cô cũng không phải quá mức rảnh rỗi, hoàn toàn không có tinh lực làm giả nước máy đem cho anh ta uống, cô nói những điều đó, cũng chỉ là lời đe dọa vu vơ thôi, không ngờ, anh ta lại hoàn toàn tin tưởng chứ!
Một mực tin tưởng những gì nghe được sao? Không giống như là một ông chủ tốt, một nhà quản lý giỏi!
Chẳng qua Kiều Tử Hoài cũng rất cố chấp, sau khi nôn mửa lâu như vậy rồi, còn cố ý muốn đưa cô về nhà.
Sau khi chia tay với Kiều Tử Hoài, đi thang máy lên lâu, vuốt ve chiếc chìa khóa trong túi xách, vừa cắm chìa khóa vào ổ khóa, thì đã nhận ra một cảm giác xâm lược rất mạnh mẽ, sau lưng một thân thể ấm áp đang đến gần, có một cánh tay giữ chặt hông của cô, một cánh tay khác cầm tay cô xoay khóa mở cửa.
Mà trong quá trình này, từ đầu đến cuối Cố Tử Mạt chỉ biết kinh ngạc, cho đến lúc vặn khóa mở cửa phòng phát ra tiếng rắc rắc, hình như mới thức tỉnh cô, từ từ quay đầu nhìn về phía người phía sau, khuôn mặt anh tuấn, môi mỏng cùng ánh mắt thâm thúy như biển sâu đều mang theo lực hấp dẫn cực lớn.
Cô cho là mình đang nằm mơ, vì vậy mở to đôi mắt nhìn anh.
Lục Duật Kiêu bị vẻ mặt không che giấu chút nào của cô chọc cho không biết làm thế nào, lại cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng ôm trọn vòng eo của cô, dẫn cô vào trong phòng.
Mới vừa đóng cửa lại, cô liền nhanh chóng xoay người, nhón chân lên hai cánh tay choàng lên bờ vai của anh, vùi mặt vào trên cổ anh, "Anh không đi."
"Ừm, anh không đi." Anh dùng đôi tay nâng hông của cô lên, chia sẻ một chút sức nặng, để cho cô thoải mái hơn một chút.
Cố Tử Mạt ngửi mùi hương cỏ xanh đặc biệt trên người anh, cảm thấy cực kỳ an ổn, khuôn mặt chôn ở bả vai của anh tràn ra nụ cười thỏa mãn.
"Cả buổi sáng hôm nay bận cái gì vậy?" Không dám tùy tiện quấy nhiễu tâm tư của cô, anh thử dò xét mở miệng hỏi cô.
"Đưa trang phục cho ảnh hậu của chúng ta, xong. . . . . . Còn gặp phỉa một vài chuyện không vui." Ví dụ như người đàn ông kia —— coi như là gặp đi, ví dụ như Kiều Tử Hoài.
Chuyện về hai người đó, cô tóm tắt không rõ ràng. Giờ phút này anh đột nhiên xuất hiện, thiếu chút nữa làm cô tay chân luống cuống, quá mức vui mừng, hiện tại đầy trong đầu cô đều là cảm giác vui mừng.
Người đàn ông cũng không có quấn lấy cô hỏi tiếp, mà là chặn ngang ôm cô lên, đạt cơ thể mềm mại của cô trên ghế salon, rồi sau đó ngồi xổm người xuống, cởi giày cao gót trên chân cô ra, lại thay một đôi dép trong nhà vào cho cô.
Cố Tử Mạt không ngăn cản anh, chỉ lẳng lặng nhìn anh làm những điều này, khóe môi không tự chủ được nâng lên, vào cái ngày mà bọn họ đi nhận giấy chứng nhận đó, lúc anh giúp cô đi giày, cô còn có vẻ ngượng ngùng co quắp, mà bây giờ, cô đã hoàn toàn không có loại cảm giác này.
Bây giờ trong lòng là tràn đầy cảm giác thỏa mãn, ngọt ngào lại ấm áp.
Cô không biết bây giờ mình có bao nhiêu lệ thuộc vào anh, nhưng trong lòng biết rõ, anh xuất hiện như vậy, mang đến cho cô mấy phần vui mừng.
Tất cả xong xuôi, cô liền đứng lên, vươn tay qua ôm lấy hông của anh, để cho anh ngồi vào bên cạnh mình.
Lục Duật Kiêu cong mắt lên, vươn cánh tay kéo cô vào trong ngực.
Mặc dù không hề làm gì, chỉ ngồi dựa vào nhau đơn giản như vậy, đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cố Tử Mạt vùi mặt trước ngực của anh, vuốt vuốt ngón tay xinh đẹp của anh, vẫn rất ưa thích tay của anh, thon dài mảnh khảnh, xinh đẹp chỉ sợ ngay cả nữ nhân đều không được như vậy.
"Không phải nói tối nay bay sao?" Cô hơi ngạc nhiên làm sao anh lại đột nhiên xuất hiện, hoặc là nói, đột nhiên trở lại.
Lục Duật Kiêu trầm ngâm một chút, một giây kia lúc cô xuất hiện ở cửa, thì anh đã phát giác ra tâm trạng của cô không tệ, hiển nhiên, anh bị Kiều Tử Hoài đùa giỡn, Kiều Tử Hoài quá khoa trương, khiến rất nhiều chuyện đều bị cường điệu lên.
Nhưng ở trước mặt cô gái mà mình thích, sao có thể thừa nhận chuyện mất mặt như vậy chứ? !
Huống chi, người đùa bỡn anh, còn tồn lòng mơ ước với cô.
Anh cười một tiếng, thuận miệng lấy một lý do, nói, "Máy bay đến trễ, anh đổi thành buổi chiều bay."
"Ừ." Cô gật đầu một cái, nhắm mắt lại, tực sâu hơn vào trong ngực của anh để sưởi ấm.
Cô nhắm mắt lại, chuyện đã xảy ra vào buổi sáng, cũng giống như đèn kéo quân xẹt qua trong đầu cô, đúng là vẫn chưa thể khống chế tâm ma của mình, cô khẽ ngẩng đầu lên, chống lại cặp mắt dịu dàng của anh, "Em muốn nói cho anh một chuyện."
"Ừ." Anh chờ cô mở miệng.
Cố Tử Mạt hơi mím môi, châm chước lời nói, mới cẩn thận mở miệng, "Người kia, anh ta. . . . . ." Đôi môi giật giật, quá khẩn trương cũng quá tức giận, hơn nữa thật sự là khó có thể mở miệng, sau một lát, mới miễn cưỡng phát ra tiếng, "Chính là cái người đã từng đùa bỡn tình cảm của em, đã trở lại."
Mặc dù anh đã đoán trước rồi, nhưng lúc chân chính nghe được, vẫn bị chấn động.
Anh ôm cô vào trong lòng, mặt của cô dán sát lên ngực của anh, cảm nhận được phập phồng kịch liệt.
Anh cũng đang phát run.
Tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô, giờ phút này túm chặt lấy vạt áo của anh, tiếng như muỗi kêu, "Em nhìn thấy anh ta, nhìn dáng dấp, cuộc sống của anh ta không tồi, nhưng. . . . . . Nhưng em lại không thể gặp anh ta tốt. Em biết rõ loại tâm lý này của mình là không đúng, là u ám, nhưng em vẫn không nhịn được mà nghĩ vậy, em không muốn. . . . . . Không muốn để cho anh ta sống tốt."
Tay của người đàn ông, vuốt ve sống lưng của cô, an ủi cô nói, "Nghĩ như em vậy, rất bình thường cũng rất hợp lý, em nói cho anh biết tên của anh ta, anh nhất định sẽ không để cho anh ta được như ý."
Lúc nói lời này, ánh mắt của anh u ám, âm thanh thấp đến mức gần như nghe không rõ.
Nghe lời của anh, có trong nháy mắt, cô liền đồng ý với anh, nhưng một giây kế tiếp, có một ý tưởng khác ngăn cô lại.
"Em biết rõ anh sẽ giúp em, nhưng mà em lại càng muốn dựa vào sức lực của chính mình." Cô từ trong ngực của anh ngồi dậy, ngồi chồm hỗm ở trên ghế sofa, dùng ánh mắt hết sức nghiêm túc mà kiên định đối mặt với anh, "Lúc trả thù Hà Ân Chính, là anh giúp em, toàn lực ủng hộ em, nhưng lần này, em không muốn như vậy. Nếu như mà em không thể chân chính tự mình vượt qua những cản trở này, thì vĩnh viễn em cũng không có cách nào tiến bộ được. Duật Kiêu, em không thể thời thời khắc khắc sinh tồn dưới đôi cánh của anh, em muốn trở nên càng hoàn mỹ hơn, nhất định cần phải một mình đối diện với mấy chuyện khó khăn này."
Anh hiểu được ý của cô, cũng không thể nào phản bác.
Cô hấp dẫn anh nhất, chính là loại kiên cường này, kiên nghị cùng quả quyết vĩnh viễn sẽ không khuất phục trước khó khăn.
Nhưng cũng bởi vì trong nội tâm hiểu rõ rõ cô là loại phụ nữ này, cho nên càng thêm yêu thương cô, mới muốn giúp cô san bằng những bước gập ghềnh trên con đường tương lai, không đành lòng nhìn cô bị thương.
Mỗi lần cô bị thương, cũng sẽ cắt đau lòng của anh, giống như là vừa rồi, anh đối mặt với sự bi thương của cô, không cách nào thay cô chia sẻ khổ sở, nhưng sự lo lắng vì cô, một chút cũng không thiếu.
Cố Tử Mạt không thấy người đàn ông phản ứng lại, nắm tay, nói: " nếu như mà em ngay cả một chút khó khăn này đều không thể vượt qua, làm sao xứng làm người phụ nữ của anh."
Người đàn ông nghe lời này, giật mình nhìn vào mắt cô, ngay sau đó bật cười, ôm cô vào ngực, "Anh đồng ý với em là được, đừng nhắc tới cái gì mà xứng với không xứng, có thể nói xứng hay không, chỉ có anh có thể nói."
"Thật là bá đạo." Cố Tử Mạt lấy được câu trả lời của anh, cười nheo mắt lại, lại chui vào trong ngực anh một lần nữa.
Lục Duật Kiêu nhìn khuôn mặt hơi có vẻ tiều tụy, lấy điện thoại di động ra, "Anh có thể đổi chuyến bay một lần nữa, đổi thành chuyến bay tối, bây giờ anh xin nghỉ giúp em, ở nhà cùng em lâu một chút."
Cô nghĩ đến sắc mặt của Triệu Hồng Vân, đã cảm thấy không có tí sức lực nào, cô không quan tâm đến thưởng chuyên cần, trộm cái lười xin phép nghỉ cũng chưa hẳn không thể.
Cô theo bản năng đi tìm điện thoại di động của mình, mới nghĩ đến điện thoại di động của mình bị Kiều Tử Hoài rút mất pin, chỉ có thể mặc cho anh bấm số xin nghỉ giúp rồi.
Cô thoải mái tựa vào trong ngực của anh, nghe anh nói điện thoại ở bên tai mình, đã cảm thấy không khỏi an tâm, dựa vào anh, bất tri bất giác Cố Tử Mạt tiến vào mộng đẹp, vẫn là tiếng động anh thay quần áo, đánh thức cô.
Cố Tử Mạt dụi dụi con mắt, trên người khoác áo khoác của anh, sau khi ánh mắt rõ ràng, liền thì thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề, nhìn sắc trời phía ngoài, đã là hoàng hôn.
"Phải đi?" Anh phải đi thăm Lâm Yên Nhiên rồi ! Nghĩ tới đây, cô không khỏi có loại cảm giác mất mác.
"Ừ, Bùi Dực đã đợi ở dưới lầu rồi."
Cố Tử Mạt muốn tiễn anh, nhưng Lục Duật Kiêu lại không đồng ý, cô đành phải đưa anh ra cửa.
"Nghỉ ngơi thật tốt, về chuyện của người kia, không cần để ở trong lòng, đừng quên quyết tâm của em." Anh êm ái dặn dò.
Cố Tử Mạt ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vừa nghĩ đến sẽ tách ra thật lâu, liền không khỏi không tha, nhưng nghĩ đến tâm tình của anh, cô chỉ có thể sử dụng lời nói để dời đi cảm xúc.
Cô lôi kéo tay của anh, nửa đùa nửa giống như dặn dò, "Người kia tên là Hứa Ngộ, về sau không được hợp tác cùng anh ta, không được xuất hiện cùng anh ta, nếu không chắc chắn em sẽ không để yên cho anh đâu."
"Ừ, anh nhớ rồi." Người đàn ông gật đầu, hôn nhẹ lên cái trán của cô, "Được rồi, xoay người trở về phòng đi, anh thật sự sắp trễ rồi."
Cố Tử Mạt không muốn trì hoãn anh, không thể làm gì khác hơn là nghe theo lời của anh xoay người sang chỗ khác, sau đó liền nghe được tiếng bước chân anh lôi kéo rương hành lý rời đi.
*
Trải qua hơn mười giờ bay đường dài , cuối cùng máy bay cũng đến đích.
Lục Duật Kiêu ra khỏi sân bay, ánh mắt sắc bén nhìn thấy người chờ đợi bên ngoài sân bay thì khẽ lóe lên nhanh chóng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.