Chương 110: Phiên Ngoại 6
Cẩm Tố Lưu Niên
06/11/2015
Trong góc khuất của
bữa tiệc, màn cửa sổ màu rượu chát để rũ xuống, các khách khứa đều trò
chuyện rất vui vẻ nên không để ý đến bóng người cao ráo lui qua lui lại
trên ban công.
Trong sảnh, mỗi cử chỉ của bóng áo đỏ đều toát lên sự cao quý, đôi mắt sáng đã in sâu trong đầu anh, nhưng mỗi khi nhớ lại tựa như nhát đao cắm xuống, phút chốc khơi dậy quá khứ.
Trong giới kinh doanh- người thừa kế Mẫn thị, Mẫn Nhu bằng khả năng quản lý sắp xếp rất riêng của mình đã đánh bại 28 đối thủ khác, trúng thầu khách sạn xa hoa ở phía Bắc do chính phủ xây dựng
Khách sạn xây xong lấy tên là “Sail”, chỉ cần biết chút tiếng anh thì cũng đoán được tên này có nghĩa gì, khóe môi nhếch lên cay đắng, tựa vào lan can lạnh căm, trái tim thắt lại khó thở.
Sail – Buồm( Phàm), là tên của chồng cô.
Rèm che lay động chứng tỏ có người trong góc, cô mang bao từ đứng trong sảnh, tay nâng ly rượu, khẽ hớp nhẹ, môi nở nụ cười điềm đạm.
Gương mặt này luôn xuất hiện trong mộng, một năm trước, cô đã trở thành tính mạng của anh, chỉ cần chạm nhẹ vết thương sẽ đau buốt.
Nguyệt Hân nói không sai, sớm muộn có ngày anh sẽ hối hận, hối hận vì đã lấy ngọc thô bỏ ngọc thật, nhưng anh không ngờ bản thân lại hối hận nhanh như vậy, suốt cả quãng đời còn lại anh cứ sống mà ân hận.
Lúc anh lạnh lùng với cô, cô rơi nước mắt bỏ đi, khi cô quên mất anh mới nhận ra, lúc ra đi cô đã đau đớn tuyệt vọng thế nào.
Người hơi nghiêng đi, mắt nhìn ra xa, cảnh đêm phồn hoa, đèn neon chớp tắt khiến cảm giác buồn chán lại bắt đầu dâng lên.
Lúc ở bệnh viện, từng lời nói tàn nhẫn của Lục Thiếu Phàm khiến cho cơn giận không cách nào dẹp bỏ. Lục Thiếu Phàm bình thản cười nói, có thể lấy Mẫn Nhu làm vợ, Kỷ Mạch Hằng anh cũng xem như có công, anh chỉ muốn dựt phăng kim tiêm đang cắm trên tĩnh mạch tay, rồi nện Lục Thiếu Phàm một trận, dù anh không thể đánh lại Lục Thiếu Phàm.
Nhưng Lục Thiếu Phàm nói có chỗ nào không đúng? Đem người con gái yêu mình thật lòng dâng hai tay lên cho người khác, những điều này không phải do Kỷ Mạch Hằng anh làm sao?
Rút điếu thuốc ra, trong bóng đêm mông lung, những tia lửa nhỏ laa61p lòe trong bóng tối, anh đứng rất lâu trong gió lạnh, giật mình chưa tỉnh.
Rèm cửa bị nhấc lên, luồng ánh sáng chiếu thắng vào bóng lưng, anh nhíu mày vừa quay đầu thì nhìn thấy bóng người chui ra, nằm bò trên lan can, lúc phát hiện trên ban công còn có người khác, bóng người đó kinh ngạc thốt lên:
“Sao lại có người?”
Kỷ Mạch Hằng đưa mắt nhìn cô gái nhỏ đang kinh hãi, qua làn khói lượn lờ anh lờ mờ đoán ra cô gái này hẳn là thiên kim của một gia đình giàu có tham gia bữa tiệc, do không thích sự tao nhã đối đáp của xã hội thượng lưu nên mới chuồn ra đây”
“Này, anh cũng cảm thấy bên trong kia rất buồn chán đúng không, anh tên gì, tôi tên là Chu Tử Khinh”
Cô gái như không cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ người Kỷ Mạch Hằng, cô dịch người tới bên anh, cười tươi giới thiệu, hai tay chống cằm, hai mắt mở to hiếu kỳ, trong bóng tối mơ hồ người đàn ông không nói gì.
Cùng xuất hiện ở đây, không thích xã giao, cô đều xem như giống mình, vì vậy, cô phá lệ nói chuyện một lần xem như đồng trận tuyến.
Đương nhiên, cách nghĩ này chỉ là cách nghĩ của mình cô, Kỷ Mạch Hằng im lặng hút thuốc, sương khói quấn lấy người anh, lúc hút đến đầu mẩu thuốc thì tiện tay vứt thuốc là vào thùng rác, sau đó xoay người bỏ đi”
“Này, anh muốn vào trong sao? Nếu như anh không muốn thành con rể của tập đoàn Long Hưng thì tốt nhất đừng vào đó”
Kỷ Mạch Hằng nghe thấy thế, khẽ cau mình, nhìn cô gái đang đắc ý cười hả hê ngồi trên ghế, hai chân nhàn nhã lắc lắc, bởi vì anh đã nhấc màn che lên một tí nên có thể thấy rõ dáng vẻ của cô gái.
Mái tóc xoăn vàng xõa hai bên gò má, tóc mái cũng rất dài, nhưng hai mắt to trong sáng, lúc này đang cười tươi nhìn anh tựa như hai vầng trăng, trên người mặc bộ váy công chúa màu trắng, càng nhìn càng giống búp bê xinh đẹp.
“Anh nhìn đi, ông già kia bụng đầy mưu kế, đừng thấy ông ấy đang ôm trẻ con mà lầm, anh nhìn hai mắt ông ta đi, cứ nhìn những người đàn ông độc thân trẻ tuổi, nếu bị ông ấy để ý, ông ấy sẽ uy hiếp dụ dỗ ép anh vào khuôn khổ, phải cưới con gái ông ta a”
Kỷ Mạch Hằng vẫn chưa hiểu gì cả, thì cô gái đã lẻn tới bên người anh, đầu ló ra nhìn xuyên qua yến hội, cười đắc ý chỉ tay vào chủ tịch tập đoàn Long Hưng, vạch trần.
“Con gái ông ta rất xấu, răng hô, mặt đầy tàn nhan không nói lại còn hói đâu, chẳng lẽ anh muốn cưới cô ta sao, này sao anh lại đi, tôi chưa nói xong mà”
Rèm che hạ xuống, người đàn ông lạnh lùng bước ra, chân mang giầy tay, phía sau cô gái vụng về hấp tấp bám theo, vì anh đột nhiên dừng bước nên đập đầu vào lưng anh, cả người lảo đảo, giày cao gót không ổn, ngã xuống đất.
Nếu như cô gái chỉ té xuống rồi thôi, đằng này cô gái theo quán tính, đưa tay kéo khăn trải bàn, vì vậy, trong chớp mắt tiếng đồ sức vỡ nát phát ra giữa bữa tiệc.
Rượu đỏ, bánh ngọt, thức ăn tất cả đều dính lên váy và tóc cô, Kỷ Mạch Hằng nhìn người đang ngồi dưới đất, cô gái xuyết xoa lau mặt, anh do dự có nên đưa tay đỡ cô dậy không thì nghe có giọng nói:
“Cha, em gái con, nó lại gây họa nữa rồi”
Tiếng bước chân dồn dập tiếng cười trộm vang lên tứ phía, Kỷ Mạch Hằng chỉ muốn bỏ đi ngay, đó chính là quyết định sáng suốt nhất, chỉ là anh vừa nhấc chân lên thì thấy Chu Khải Phát chạy tới, vẻ mặt âm trầm.
Ánh mắt lay động, ở không xa, Mẫn Nhu cũng nhìn sang, bóng Kỷ Mạch Hằng cao to nên khiến kế hoạch chạy trốn của anh thất bại, đến khi anh sực tỉnh thì Chu Khải Phát đã cười tít mắt nắm tay anh, thân thiện nói:
“Không phải là con trai Nguyên Bình sao? Đã lớn thế này rồi, chú nhớ trước đây khi gặp cháu vẫn chưa cao thế này”
Kỷ Mạch Hằng lấy lại tinh thần, nhìn Chu Khải Phát, cúi đầu lễ phép nói:
“Chủ tịch Chu, chào ngài”
“Đúng rồi, cháu năm nay bao nhiêu tuổi, kết hôn chưa?”
Kỷ Mạch Hằng khẽ nhíu mày, gương mặt cao ngạo lạnh lùng thoáng lên vẻ khó chịu, chưa kịp lấy lí do thoái thác né tránh ánh mắt minh mẫn kia, trong đầu thầm tính, liền nghe tiếng la đầy bất mãn của cô gái.
“Cha, mông con đau quá”
Chu khải Phát cứng đờ mặt, xin lỗi nhìn Kỷ Mạch Hằng, quay đầu nhìn người ngồi trên đất, là đứa con gái sống chết không chịu đứng dậy, ông trừng mắt nhìn cô gái, rồi ôn hòa cười với Kỷ Mạch Hằng:
“Cháu trai a, tiểu nha đầu này tính tình không tốt, có gì nói đó, mong cháu đừng để ý.”
“Tiểu thư là người thành thật, không làm ra vẻ, rất hoạt bát, tất cả mọi người đều không để ý sao cháu lại để ý được”
Lời đáp của Kỷ Mạch Hằng khiến Chu Khải Phát thất vọng, nhưng vẫn chưa dẹp bỏ chủ ý, tính nói gì đó thì bị Kỷ Mạch Hằng giành nói trước.
“Chủ tịch Chu, cháu còn cuộc hội nghị quốc tế vào tối nay, nên xin phép đi trước, mong chủ tịch thong cảm”
Kỷ Mạch Hằng nâng tay nhìn đồng hồ, không muốn dây dưa với Chu Khải Phát, cúi người chào tạm biệt, sau đó thẳng người rời khỏi sảnh.
Chu Khải Phát nhìn Kỷ Mạch Hằng xa dần, mới xoay người lại, xem kẻ ngồi trên mặt đất, không quan tâm gì cả chỉ để ý chân gà chiên Chu Tử Khinh, giận đến run rẩy, tính mắng đứa con gái nhưng ông sớm đã quen, nên đành giáo huấn đứa con trai
“Con.. ngoại trừ biết đưa đùi gà cho em gái ra thì còn biết làm gì không hã?”
Chu Tử Tung cảm thất bản thân đã đủ ủy khuất, ba lại còn trước mặt mọi người mắng mình, tốt xấu gì cũng là giám đốc tập đoàn Long Hưng, cúi đầu nhìn đứa em gái ăn ngon lành, anh cũng giận liền chỉ ngón tay dạy dỗ Chu Tử Khinh:
“Ngoại trừ ăn đùi gà ra, em còn biết làm gì?”
Chu Tử Khinh nhai xong liền ngưng lại, sau đó ngẩng đầu gương mặt dính đầy bơ sữa cũng giận lên, dùng đầu ngón tay dính toàn dầu mỡ trừng mắt nhìn Chu Khải Phát nói.
“Cha ngoại trừ cả ngày chỉ biết giáo huấn con, cha còn biết làm gì a?”
Chu Khải Phát giận đến không thở nổi, mặt tái đi, truyền đạt mệnh lệnh cuối cùng:
“Chủ Tử Khinh, ba ngày, sau ba ngày, nếu con không thể mang được người mình thích về thì cha sẽ gả con cho tên bại hoại gia tử của Ngô gia”
Chu Tử Khinh nháy nháy mắt, vâng một tiếng, đem xương gà trả cho người hầu, lười nhát đứng dậy, nhận khăn ướt do người phục vụ đưa qua, chà lau tay dính đầy dầu, thuận miệng nói:
“Con có người trong lòng rồi, hơn nữa ngoài anh ấy ra con không lấy ai cả”
“Ai?”
Hai cha con Chu thị vểnh tai lên nghe, khi đáp án truyền đến tai thì Chu Tử Khinh nấc cục, trước ánh mắt coi thường của hai cha con Chu Thị, chỉ vào cánh cửa, ngáp nói:
“Là người đàn ông khi nãy, cha chuẩn bị sính lễ đi, chọn được ngày rồi thì nói con biết, tới lúc đó con nhất định sẽ tham gia hôn lễ”
Hai cha con chu thị ngơ ngác nhìn nhau, môi mím chặt rồi gật đầu, thứ con gái thích cho dù là sao trên trời họ cũng đi hái xuống, huống chi chỉ là công tử của Kỷ thị.
“Nếu mọi người không ý kiến thì con cũng oke, ôi trời ạ, con đi ngủ đây, buổi tối vui vẻ”
Chu Tử Khinh xoay người, mặt đầy bơ sữa nở nụ cười gian, người đàn ông lúc nãy không thích cô, đồ ngốc cũng nhận ra, nhất là khi cô ngã xuống, vừa rồi người đàn ông này thích chính là mỹ nữ mặc lễ phục màu đỏ cùng cha cô nói chuyện.
Trong lòng đã có người thì làm sao yêu người khác, trừ khi đó là tên trăng hoa, nhưng trực giác nói với cô anh không phải người như thế, cho nên cô mới to gan nói như thế.
Cô cho rằng việc kết hôn cùng người đàn ông trầm mặc ít lời này tuyệt đối không thành!! Chỉ là cô quên mất, trên thế giới này không có gì tuyệt đối trăm phần trăm!
Trong sảnh, mỗi cử chỉ của bóng áo đỏ đều toát lên sự cao quý, đôi mắt sáng đã in sâu trong đầu anh, nhưng mỗi khi nhớ lại tựa như nhát đao cắm xuống, phút chốc khơi dậy quá khứ.
Trong giới kinh doanh- người thừa kế Mẫn thị, Mẫn Nhu bằng khả năng quản lý sắp xếp rất riêng của mình đã đánh bại 28 đối thủ khác, trúng thầu khách sạn xa hoa ở phía Bắc do chính phủ xây dựng
Khách sạn xây xong lấy tên là “Sail”, chỉ cần biết chút tiếng anh thì cũng đoán được tên này có nghĩa gì, khóe môi nhếch lên cay đắng, tựa vào lan can lạnh căm, trái tim thắt lại khó thở.
Sail – Buồm( Phàm), là tên của chồng cô.
Rèm che lay động chứng tỏ có người trong góc, cô mang bao từ đứng trong sảnh, tay nâng ly rượu, khẽ hớp nhẹ, môi nở nụ cười điềm đạm.
Gương mặt này luôn xuất hiện trong mộng, một năm trước, cô đã trở thành tính mạng của anh, chỉ cần chạm nhẹ vết thương sẽ đau buốt.
Nguyệt Hân nói không sai, sớm muộn có ngày anh sẽ hối hận, hối hận vì đã lấy ngọc thô bỏ ngọc thật, nhưng anh không ngờ bản thân lại hối hận nhanh như vậy, suốt cả quãng đời còn lại anh cứ sống mà ân hận.
Lúc anh lạnh lùng với cô, cô rơi nước mắt bỏ đi, khi cô quên mất anh mới nhận ra, lúc ra đi cô đã đau đớn tuyệt vọng thế nào.
Người hơi nghiêng đi, mắt nhìn ra xa, cảnh đêm phồn hoa, đèn neon chớp tắt khiến cảm giác buồn chán lại bắt đầu dâng lên.
Lúc ở bệnh viện, từng lời nói tàn nhẫn của Lục Thiếu Phàm khiến cho cơn giận không cách nào dẹp bỏ. Lục Thiếu Phàm bình thản cười nói, có thể lấy Mẫn Nhu làm vợ, Kỷ Mạch Hằng anh cũng xem như có công, anh chỉ muốn dựt phăng kim tiêm đang cắm trên tĩnh mạch tay, rồi nện Lục Thiếu Phàm một trận, dù anh không thể đánh lại Lục Thiếu Phàm.
Nhưng Lục Thiếu Phàm nói có chỗ nào không đúng? Đem người con gái yêu mình thật lòng dâng hai tay lên cho người khác, những điều này không phải do Kỷ Mạch Hằng anh làm sao?
Rút điếu thuốc ra, trong bóng đêm mông lung, những tia lửa nhỏ laa61p lòe trong bóng tối, anh đứng rất lâu trong gió lạnh, giật mình chưa tỉnh.
Rèm cửa bị nhấc lên, luồng ánh sáng chiếu thắng vào bóng lưng, anh nhíu mày vừa quay đầu thì nhìn thấy bóng người chui ra, nằm bò trên lan can, lúc phát hiện trên ban công còn có người khác, bóng người đó kinh ngạc thốt lên:
“Sao lại có người?”
Kỷ Mạch Hằng đưa mắt nhìn cô gái nhỏ đang kinh hãi, qua làn khói lượn lờ anh lờ mờ đoán ra cô gái này hẳn là thiên kim của một gia đình giàu có tham gia bữa tiệc, do không thích sự tao nhã đối đáp của xã hội thượng lưu nên mới chuồn ra đây”
“Này, anh cũng cảm thấy bên trong kia rất buồn chán đúng không, anh tên gì, tôi tên là Chu Tử Khinh”
Cô gái như không cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ người Kỷ Mạch Hằng, cô dịch người tới bên anh, cười tươi giới thiệu, hai tay chống cằm, hai mắt mở to hiếu kỳ, trong bóng tối mơ hồ người đàn ông không nói gì.
Cùng xuất hiện ở đây, không thích xã giao, cô đều xem như giống mình, vì vậy, cô phá lệ nói chuyện một lần xem như đồng trận tuyến.
Đương nhiên, cách nghĩ này chỉ là cách nghĩ của mình cô, Kỷ Mạch Hằng im lặng hút thuốc, sương khói quấn lấy người anh, lúc hút đến đầu mẩu thuốc thì tiện tay vứt thuốc là vào thùng rác, sau đó xoay người bỏ đi”
“Này, anh muốn vào trong sao? Nếu như anh không muốn thành con rể của tập đoàn Long Hưng thì tốt nhất đừng vào đó”
Kỷ Mạch Hằng nghe thấy thế, khẽ cau mình, nhìn cô gái đang đắc ý cười hả hê ngồi trên ghế, hai chân nhàn nhã lắc lắc, bởi vì anh đã nhấc màn che lên một tí nên có thể thấy rõ dáng vẻ của cô gái.
Mái tóc xoăn vàng xõa hai bên gò má, tóc mái cũng rất dài, nhưng hai mắt to trong sáng, lúc này đang cười tươi nhìn anh tựa như hai vầng trăng, trên người mặc bộ váy công chúa màu trắng, càng nhìn càng giống búp bê xinh đẹp.
“Anh nhìn đi, ông già kia bụng đầy mưu kế, đừng thấy ông ấy đang ôm trẻ con mà lầm, anh nhìn hai mắt ông ta đi, cứ nhìn những người đàn ông độc thân trẻ tuổi, nếu bị ông ấy để ý, ông ấy sẽ uy hiếp dụ dỗ ép anh vào khuôn khổ, phải cưới con gái ông ta a”
Kỷ Mạch Hằng vẫn chưa hiểu gì cả, thì cô gái đã lẻn tới bên người anh, đầu ló ra nhìn xuyên qua yến hội, cười đắc ý chỉ tay vào chủ tịch tập đoàn Long Hưng, vạch trần.
“Con gái ông ta rất xấu, răng hô, mặt đầy tàn nhan không nói lại còn hói đâu, chẳng lẽ anh muốn cưới cô ta sao, này sao anh lại đi, tôi chưa nói xong mà”
Rèm che hạ xuống, người đàn ông lạnh lùng bước ra, chân mang giầy tay, phía sau cô gái vụng về hấp tấp bám theo, vì anh đột nhiên dừng bước nên đập đầu vào lưng anh, cả người lảo đảo, giày cao gót không ổn, ngã xuống đất.
Nếu như cô gái chỉ té xuống rồi thôi, đằng này cô gái theo quán tính, đưa tay kéo khăn trải bàn, vì vậy, trong chớp mắt tiếng đồ sức vỡ nát phát ra giữa bữa tiệc.
Rượu đỏ, bánh ngọt, thức ăn tất cả đều dính lên váy và tóc cô, Kỷ Mạch Hằng nhìn người đang ngồi dưới đất, cô gái xuyết xoa lau mặt, anh do dự có nên đưa tay đỡ cô dậy không thì nghe có giọng nói:
“Cha, em gái con, nó lại gây họa nữa rồi”
Tiếng bước chân dồn dập tiếng cười trộm vang lên tứ phía, Kỷ Mạch Hằng chỉ muốn bỏ đi ngay, đó chính là quyết định sáng suốt nhất, chỉ là anh vừa nhấc chân lên thì thấy Chu Khải Phát chạy tới, vẻ mặt âm trầm.
Ánh mắt lay động, ở không xa, Mẫn Nhu cũng nhìn sang, bóng Kỷ Mạch Hằng cao to nên khiến kế hoạch chạy trốn của anh thất bại, đến khi anh sực tỉnh thì Chu Khải Phát đã cười tít mắt nắm tay anh, thân thiện nói:
“Không phải là con trai Nguyên Bình sao? Đã lớn thế này rồi, chú nhớ trước đây khi gặp cháu vẫn chưa cao thế này”
Kỷ Mạch Hằng lấy lại tinh thần, nhìn Chu Khải Phát, cúi đầu lễ phép nói:
“Chủ tịch Chu, chào ngài”
“Đúng rồi, cháu năm nay bao nhiêu tuổi, kết hôn chưa?”
Kỷ Mạch Hằng khẽ nhíu mày, gương mặt cao ngạo lạnh lùng thoáng lên vẻ khó chịu, chưa kịp lấy lí do thoái thác né tránh ánh mắt minh mẫn kia, trong đầu thầm tính, liền nghe tiếng la đầy bất mãn của cô gái.
“Cha, mông con đau quá”
Chu khải Phát cứng đờ mặt, xin lỗi nhìn Kỷ Mạch Hằng, quay đầu nhìn người ngồi trên đất, là đứa con gái sống chết không chịu đứng dậy, ông trừng mắt nhìn cô gái, rồi ôn hòa cười với Kỷ Mạch Hằng:
“Cháu trai a, tiểu nha đầu này tính tình không tốt, có gì nói đó, mong cháu đừng để ý.”
“Tiểu thư là người thành thật, không làm ra vẻ, rất hoạt bát, tất cả mọi người đều không để ý sao cháu lại để ý được”
Lời đáp của Kỷ Mạch Hằng khiến Chu Khải Phát thất vọng, nhưng vẫn chưa dẹp bỏ chủ ý, tính nói gì đó thì bị Kỷ Mạch Hằng giành nói trước.
“Chủ tịch Chu, cháu còn cuộc hội nghị quốc tế vào tối nay, nên xin phép đi trước, mong chủ tịch thong cảm”
Kỷ Mạch Hằng nâng tay nhìn đồng hồ, không muốn dây dưa với Chu Khải Phát, cúi người chào tạm biệt, sau đó thẳng người rời khỏi sảnh.
Chu Khải Phát nhìn Kỷ Mạch Hằng xa dần, mới xoay người lại, xem kẻ ngồi trên mặt đất, không quan tâm gì cả chỉ để ý chân gà chiên Chu Tử Khinh, giận đến run rẩy, tính mắng đứa con gái nhưng ông sớm đã quen, nên đành giáo huấn đứa con trai
“Con.. ngoại trừ biết đưa đùi gà cho em gái ra thì còn biết làm gì không hã?”
Chu Tử Tung cảm thất bản thân đã đủ ủy khuất, ba lại còn trước mặt mọi người mắng mình, tốt xấu gì cũng là giám đốc tập đoàn Long Hưng, cúi đầu nhìn đứa em gái ăn ngon lành, anh cũng giận liền chỉ ngón tay dạy dỗ Chu Tử Khinh:
“Ngoại trừ ăn đùi gà ra, em còn biết làm gì?”
Chu Tử Khinh nhai xong liền ngưng lại, sau đó ngẩng đầu gương mặt dính đầy bơ sữa cũng giận lên, dùng đầu ngón tay dính toàn dầu mỡ trừng mắt nhìn Chu Khải Phát nói.
“Cha ngoại trừ cả ngày chỉ biết giáo huấn con, cha còn biết làm gì a?”
Chu Khải Phát giận đến không thở nổi, mặt tái đi, truyền đạt mệnh lệnh cuối cùng:
“Chủ Tử Khinh, ba ngày, sau ba ngày, nếu con không thể mang được người mình thích về thì cha sẽ gả con cho tên bại hoại gia tử của Ngô gia”
Chu Tử Khinh nháy nháy mắt, vâng một tiếng, đem xương gà trả cho người hầu, lười nhát đứng dậy, nhận khăn ướt do người phục vụ đưa qua, chà lau tay dính đầy dầu, thuận miệng nói:
“Con có người trong lòng rồi, hơn nữa ngoài anh ấy ra con không lấy ai cả”
“Ai?”
Hai cha con Chu thị vểnh tai lên nghe, khi đáp án truyền đến tai thì Chu Tử Khinh nấc cục, trước ánh mắt coi thường của hai cha con Chu Thị, chỉ vào cánh cửa, ngáp nói:
“Là người đàn ông khi nãy, cha chuẩn bị sính lễ đi, chọn được ngày rồi thì nói con biết, tới lúc đó con nhất định sẽ tham gia hôn lễ”
Hai cha con chu thị ngơ ngác nhìn nhau, môi mím chặt rồi gật đầu, thứ con gái thích cho dù là sao trên trời họ cũng đi hái xuống, huống chi chỉ là công tử của Kỷ thị.
“Nếu mọi người không ý kiến thì con cũng oke, ôi trời ạ, con đi ngủ đây, buổi tối vui vẻ”
Chu Tử Khinh xoay người, mặt đầy bơ sữa nở nụ cười gian, người đàn ông lúc nãy không thích cô, đồ ngốc cũng nhận ra, nhất là khi cô ngã xuống, vừa rồi người đàn ông này thích chính là mỹ nữ mặc lễ phục màu đỏ cùng cha cô nói chuyện.
Trong lòng đã có người thì làm sao yêu người khác, trừ khi đó là tên trăng hoa, nhưng trực giác nói với cô anh không phải người như thế, cho nên cô mới to gan nói như thế.
Cô cho rằng việc kết hôn cùng người đàn ông trầm mặc ít lời này tuyệt đối không thành!! Chỉ là cô quên mất, trên thế giới này không có gì tuyệt đối trăm phần trăm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.