Chương 17: Khả Khả, anh xin lỗi
Vy Thảo
11/04/2023
Triệu Lan Nhi đỏ mặt ngồi trở lại ghế phó lái, cô nhìn thẳng về phái trước mím môi không nói gì. Mỗi lần căng thẳng cô đều như vậy. Biết là trêu ghẹo cô lúc này là không đúng nhưng mà nhìn cô rất dễ thương chỉ muốn trêu mãi thôi
Chiếc xe nhanh chóng rời đi. Người phụ nữ núp sau bức tường từ từ đi ra, bà ta nhìn chằm chằm vào chiếc xe vừa rời đi, nói chính xác chính là chiếc xe của cô và anh. Bàn tay bà ta không khỏi siết chặt rồi nhanh chóng thả lỏng, môi bà ta cong lên trông rất vui vẻ
- Ngày tàn của các người sắp đến rồi
Nói rồi bà ta cũng rời đi rất nhanh. 2 anh em Triệu Bạch và Triệu Thiếu Vũ rời khỏi đó, trong nghĩa trang chỉ còn Triệu Sơn. Ông ngồi bệch xuống trước phần mộ của Nhiếp Bạch Khả hai mắt ông ta đỏ hoe, im lặng một hồi ông với cất giọng khàn khàn :” Khả Khả, anh thật xin lỗi. Anh không bảo vệ được em, bây giờ cả Lan Nhi anh cũng…”
Ông không nói tiếp nhưng ánh mắt của ông vô cùng thống khổ :” Anh vô dụng lắm đúng không? Bây giờ con bé đã có Lục Đình Quân bên cạnh, chắc bọn họ sẽ không dám đụng vào con bé. Khả Khả, anh sẽ bắt họ trả giá, chờ anh được không? Nếu mọi chuyện xong xuôi anh sẽ đến đó nhận lỗi với em. Anh xin lỗi Khả Khả”
Triệu Sơn áp môi, hôn lên tấm anh trên phần mộ của Nhiếp Bạch Khả, cũng chính là mẹ ruột của Triệu Lan Nhi. Trong mơ hồ, hình như có một người nào đó ôm lấy ông rồi tan biến vào hư vô. Phải chăng đó chính là….
.......
Hết mùa thu, trời bắt đầu sang đông thời tiết trở nên lạnh hơn. Vài tháng này, Triệu Lan Nhi và Lục Đình Quân sống với nhau vô cùng hạnh phúc, chẳng có ai làm phiền đến họ
- Lan Nhi, tuần sau anh phải đi công tác
Lục Đình Quân ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong lòng :” Em ở nhà chú ý an toàn nhé?” ngẫm nghĩ một lúc anh lại nói :” Nếu buồn chán hay là em đến nhà chính của Lục gia đi, nơi đó chỉ có cha mẹ anh, em đến bầu bạn với họ, được không?”
Triệu Lan Nhi nhìn anh mỉm cười nhẹ nhàng đáp :”Được, anh yên tâm đi”
…………………
Một tuần nhanh chóng trôi qua, rất nhanh đã đến ngày Lục Đình Quân đi công tác. Triệu Lan Nhi giúp anh thu xếp quần áo vô cùng ngăn nắp gọn gàng :”Ông xã, em đã chuẩn bị quần áo giúp anh rồi. Cả đồ dùng cá nhân cũng đầy đủ”
- Em muốn anh đi công tác như vậy sao?
Lục Đình Quân bước đến nhẹ nhàng kéo cô vào lòng ôm ấp :”Bà xã, em muốn anh đi sao?”
Cô nép đầu tựa vào lòng ngực anh khẽ lên tiếng :”Em không muốn thì anh sẽ không đi sao?”
“Không phải”
Triệu Lan Nhi bĩu môi nhìn anh :”Vậy anh còn hỏi, ấu trĩ thật”
“Nhóc con, em nói ai ấu trĩ hả? Nói lại xem nào?”
Lục Đình Quân nhếch môi cười cười kéo cô đè xuống giường. Anh chống tay nhìn cô từ trên xuống, bàn tay nhẹ nhàng vén vài sợi tóc che trước mặt cô :”Vợ à, em ngại sao?”
Gương mặt của cô đã dần nóng lên từ khi bị anh đè xuống bất ngờ như vậy. Người ta dù sao cũng là con gái mà, da mặt cũng mõng nữa. Làm sao mà không ngại chứ?
“ Vợ ơi, em nhìn anh mà trả lời này”
Anh thấy cô ngại liền được nước lấn tới mà trêu chọc
“ A a a Anh không được trêu em. Em sẽ giận anh đấy”
Triệu Lan Nhi lấy tay che mặt lên tiếng :”Anh tránh ra đi, chẳng phải sắp đến giờ cất cánh rồi sao?”
“ Không vội”
Ánh mắt của Lục Đình Quân bắt đầu liếc nhìn thân thể của cô, yết hầu theo đó mà di chuyển lên xuống. Hơi thở cũng trở nên gấp gáp :”Vợ à, anh muốn”
“Hả?”
Triệu Lan Nhi ngạc nhiên ngẩn đầu lên nhìn anh :” Anh… anh… chẳng phải là…”
“Không vội, còn sớm mà”
Chiếc xe nhanh chóng rời đi. Người phụ nữ núp sau bức tường từ từ đi ra, bà ta nhìn chằm chằm vào chiếc xe vừa rời đi, nói chính xác chính là chiếc xe của cô và anh. Bàn tay bà ta không khỏi siết chặt rồi nhanh chóng thả lỏng, môi bà ta cong lên trông rất vui vẻ
- Ngày tàn của các người sắp đến rồi
Nói rồi bà ta cũng rời đi rất nhanh. 2 anh em Triệu Bạch và Triệu Thiếu Vũ rời khỏi đó, trong nghĩa trang chỉ còn Triệu Sơn. Ông ngồi bệch xuống trước phần mộ của Nhiếp Bạch Khả hai mắt ông ta đỏ hoe, im lặng một hồi ông với cất giọng khàn khàn :” Khả Khả, anh thật xin lỗi. Anh không bảo vệ được em, bây giờ cả Lan Nhi anh cũng…”
Ông không nói tiếp nhưng ánh mắt của ông vô cùng thống khổ :” Anh vô dụng lắm đúng không? Bây giờ con bé đã có Lục Đình Quân bên cạnh, chắc bọn họ sẽ không dám đụng vào con bé. Khả Khả, anh sẽ bắt họ trả giá, chờ anh được không? Nếu mọi chuyện xong xuôi anh sẽ đến đó nhận lỗi với em. Anh xin lỗi Khả Khả”
Triệu Sơn áp môi, hôn lên tấm anh trên phần mộ của Nhiếp Bạch Khả, cũng chính là mẹ ruột của Triệu Lan Nhi. Trong mơ hồ, hình như có một người nào đó ôm lấy ông rồi tan biến vào hư vô. Phải chăng đó chính là….
.......
Hết mùa thu, trời bắt đầu sang đông thời tiết trở nên lạnh hơn. Vài tháng này, Triệu Lan Nhi và Lục Đình Quân sống với nhau vô cùng hạnh phúc, chẳng có ai làm phiền đến họ
- Lan Nhi, tuần sau anh phải đi công tác
Lục Đình Quân ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong lòng :” Em ở nhà chú ý an toàn nhé?” ngẫm nghĩ một lúc anh lại nói :” Nếu buồn chán hay là em đến nhà chính của Lục gia đi, nơi đó chỉ có cha mẹ anh, em đến bầu bạn với họ, được không?”
Triệu Lan Nhi nhìn anh mỉm cười nhẹ nhàng đáp :”Được, anh yên tâm đi”
…………………
Một tuần nhanh chóng trôi qua, rất nhanh đã đến ngày Lục Đình Quân đi công tác. Triệu Lan Nhi giúp anh thu xếp quần áo vô cùng ngăn nắp gọn gàng :”Ông xã, em đã chuẩn bị quần áo giúp anh rồi. Cả đồ dùng cá nhân cũng đầy đủ”
- Em muốn anh đi công tác như vậy sao?
Lục Đình Quân bước đến nhẹ nhàng kéo cô vào lòng ôm ấp :”Bà xã, em muốn anh đi sao?”
Cô nép đầu tựa vào lòng ngực anh khẽ lên tiếng :”Em không muốn thì anh sẽ không đi sao?”
“Không phải”
Triệu Lan Nhi bĩu môi nhìn anh :”Vậy anh còn hỏi, ấu trĩ thật”
“Nhóc con, em nói ai ấu trĩ hả? Nói lại xem nào?”
Lục Đình Quân nhếch môi cười cười kéo cô đè xuống giường. Anh chống tay nhìn cô từ trên xuống, bàn tay nhẹ nhàng vén vài sợi tóc che trước mặt cô :”Vợ à, em ngại sao?”
Gương mặt của cô đã dần nóng lên từ khi bị anh đè xuống bất ngờ như vậy. Người ta dù sao cũng là con gái mà, da mặt cũng mõng nữa. Làm sao mà không ngại chứ?
“ Vợ ơi, em nhìn anh mà trả lời này”
Anh thấy cô ngại liền được nước lấn tới mà trêu chọc
“ A a a Anh không được trêu em. Em sẽ giận anh đấy”
Triệu Lan Nhi lấy tay che mặt lên tiếng :”Anh tránh ra đi, chẳng phải sắp đến giờ cất cánh rồi sao?”
“ Không vội”
Ánh mắt của Lục Đình Quân bắt đầu liếc nhìn thân thể của cô, yết hầu theo đó mà di chuyển lên xuống. Hơi thở cũng trở nên gấp gáp :”Vợ à, anh muốn”
“Hả?”
Triệu Lan Nhi ngạc nhiên ngẩn đầu lên nhìn anh :” Anh… anh… chẳng phải là…”
“Không vội, còn sớm mà”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.