Chương 4: Lấy anh
Vy Thảo
11/04/2023
Triệu Lan Nhi muốn rút bàn tay ra nhưng lại bị ông ta nắm chặt không buông, gương mặt của cô bắt đầu tắt đi nụ cười giả tạo kia :” Ngô tổng, Hàn tổng cứ tiếp tục, tôi còn có việc khác phải làm, tôi xin phép”
- Ấy ấy đi đâu, nói chuyện với chúng tôi một chút đi
Hàn tổng kia vội vàng kéo cô lại khoác tay lên bả vai của cô. Cô nhíu mày muốn hất tay ông ta ra khỏi vai mình nhưng chưa kịp làm đã có một cánh tay chắc khỏe khác hất ông ta ra
- Cậu
Hàn tổng kia chỉ tay vào mặt người đàn ông kia. Triệu Lan Nhi nhìn người đàn ông kia mà không khỏi khinh ngạc. Người này không phải là Lục Đình Quân sao ?
Lục Đình Quân lạnh lùng nhìn ông ta :” Tránh xa cô ấy ra”
Anh híp mắt nhìn hai người đàn ông kia. Ngô tổng lúc này mới nhận ra người đi cùng anh nên vội vàng kéo tay Hàn tổng lại rồi rời đi :” Người bên cạnh anh ta không phải Lý tổng sao, người đàn ông này xem ra không hề đơn giản, tốt nhất chúng ta không nên dây vào thì hơn”
Triệu Lan Nhi trầm mặt nhìn hai người kia rời đi thì nghe thấy tiếng anh nói :” Đi theo anh”. Nói rồi anh kéo tay cô ra ngoài cửa, không gian tĩnh lặng hơn, Triệu Lan Nhi lạnh nhạt nhìn anh :” Có chuyện gì sao?”
Lục Đình Quân hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi lên tiếng :” Lấy anh”
- Vì cái gì tôi phải lấy anh chứ
- Chuyện tối hôm trước, chuyện đó vốn ngoài ý muốn, trong lúc say xỉn nhưng mà anh đã… à ừm như vậy thì anh cũng nên chịu trách nhiệm với em
Nghe anh nói như vậy cô thở hắt ra một hơi :” Chuyện đó nếu anh muốn chịu trách nhiệm thì không cần đâu, cứ quên đi tôi không quan tâm đâu”
- Không được chuyện này rất quan trọng, à mà anh cũng lớn tuổi rồi cũng đã đến tuổi lấy vợ. Lấy em cũng là chuyện tốt, một công đôi chuyện
Lục Đình Quân hơi gấp gáp lên tiếng, vợ đến tay rồi phải hốt lẹ chứ để người khác lấy mất thì sao. Triệu Lan Nhi nghe anh giải thích mà buồn cười :” Chỉ như vậy thôi à”
Lục Đình Quân bất đắc dĩ nói ra lời trong lòng mình :” Là anh thích em, nên muốn lấy em làm vợ. Từ khi vừa nhìn thấy em đã thích em mất rồi, tim anh đã bị em trộm mất rồi “
- Nhưng mà tôi không thích anh
Cô chậm trãi nói ra lời phũ phàng, ánh mắt của anh hơi mất mát :” Không cần thích anh, sau khi cưới rồi bù đắp cũng được, không vội. Em nói xem, em lấy chồng, anh lấy vợ vẹn cả đôi bên. Em lấy anh, sau này cũng có người chăm sóc chiều chuộng em với lại cũng không cần tìm bạn trai yêu đương rồi lại bla bla rất nhiều chuyện. Vừa hay anh cũng đang tìm vợ, nên chúng ta đến với nhau không phải là hợp rồi sao”
- Có phải anh định lừa tôi cái gì không?
Triệu Lan Nhi lùi về sau một bước cảnh giác nhìn anh. Nhìn cô như vậy, anh như bị đả kích, kiếm vợ thôi mà còn bị người ta nghĩ là lừa gạc
- Không lừa, cả mẹ anh em cũng biết rồi, sao anh dám gạc em chứ
Cô suy ngẫm thấy anh nói cũng đúng, sau này cũng đỡ phải kiếm bạn trai, đúng là có lợi thật.
- Nhưng mà anh muốn tôi gả cho anh mà không có cầu hôn gì sao? Có phải là tôi thiệt thòi quá không?
- Sao có thể thiếu chứ
- Ấy ấy đi đâu, nói chuyện với chúng tôi một chút đi
Hàn tổng kia vội vàng kéo cô lại khoác tay lên bả vai của cô. Cô nhíu mày muốn hất tay ông ta ra khỏi vai mình nhưng chưa kịp làm đã có một cánh tay chắc khỏe khác hất ông ta ra
- Cậu
Hàn tổng kia chỉ tay vào mặt người đàn ông kia. Triệu Lan Nhi nhìn người đàn ông kia mà không khỏi khinh ngạc. Người này không phải là Lục Đình Quân sao ?
Lục Đình Quân lạnh lùng nhìn ông ta :” Tránh xa cô ấy ra”
Anh híp mắt nhìn hai người đàn ông kia. Ngô tổng lúc này mới nhận ra người đi cùng anh nên vội vàng kéo tay Hàn tổng lại rồi rời đi :” Người bên cạnh anh ta không phải Lý tổng sao, người đàn ông này xem ra không hề đơn giản, tốt nhất chúng ta không nên dây vào thì hơn”
Triệu Lan Nhi trầm mặt nhìn hai người kia rời đi thì nghe thấy tiếng anh nói :” Đi theo anh”. Nói rồi anh kéo tay cô ra ngoài cửa, không gian tĩnh lặng hơn, Triệu Lan Nhi lạnh nhạt nhìn anh :” Có chuyện gì sao?”
Lục Đình Quân hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi lên tiếng :” Lấy anh”
- Vì cái gì tôi phải lấy anh chứ
- Chuyện tối hôm trước, chuyện đó vốn ngoài ý muốn, trong lúc say xỉn nhưng mà anh đã… à ừm như vậy thì anh cũng nên chịu trách nhiệm với em
Nghe anh nói như vậy cô thở hắt ra một hơi :” Chuyện đó nếu anh muốn chịu trách nhiệm thì không cần đâu, cứ quên đi tôi không quan tâm đâu”
- Không được chuyện này rất quan trọng, à mà anh cũng lớn tuổi rồi cũng đã đến tuổi lấy vợ. Lấy em cũng là chuyện tốt, một công đôi chuyện
Lục Đình Quân hơi gấp gáp lên tiếng, vợ đến tay rồi phải hốt lẹ chứ để người khác lấy mất thì sao. Triệu Lan Nhi nghe anh giải thích mà buồn cười :” Chỉ như vậy thôi à”
Lục Đình Quân bất đắc dĩ nói ra lời trong lòng mình :” Là anh thích em, nên muốn lấy em làm vợ. Từ khi vừa nhìn thấy em đã thích em mất rồi, tim anh đã bị em trộm mất rồi “
- Nhưng mà tôi không thích anh
Cô chậm trãi nói ra lời phũ phàng, ánh mắt của anh hơi mất mát :” Không cần thích anh, sau khi cưới rồi bù đắp cũng được, không vội. Em nói xem, em lấy chồng, anh lấy vợ vẹn cả đôi bên. Em lấy anh, sau này cũng có người chăm sóc chiều chuộng em với lại cũng không cần tìm bạn trai yêu đương rồi lại bla bla rất nhiều chuyện. Vừa hay anh cũng đang tìm vợ, nên chúng ta đến với nhau không phải là hợp rồi sao”
- Có phải anh định lừa tôi cái gì không?
Triệu Lan Nhi lùi về sau một bước cảnh giác nhìn anh. Nhìn cô như vậy, anh như bị đả kích, kiếm vợ thôi mà còn bị người ta nghĩ là lừa gạc
- Không lừa, cả mẹ anh em cũng biết rồi, sao anh dám gạc em chứ
Cô suy ngẫm thấy anh nói cũng đúng, sau này cũng đỡ phải kiếm bạn trai, đúng là có lợi thật.
- Nhưng mà anh muốn tôi gả cho anh mà không có cầu hôn gì sao? Có phải là tôi thiệt thòi quá không?
- Sao có thể thiếu chứ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.