Chương 33: Chương 33
Đại Phong Quát Quá
06/01/2017
Vẻ mặt Cơ Dung Quân không tính là thân thiết, nhưng cũng không quá lãnh đạm, thái độ với Vương Lăng không thân cận cũng không xa cách, rất bình thường, vừa tôn trọng vừa hòa nhã đúng mực, chính là kiểu quan hệ điển hình giữa đồng liêu với nhau.
Nhưng Vương Lăng thì khác, trong lòng hắn luôn thấy không được tự nhiên, vừa thấy Cơ Dung Quân lại không biết phải ứng phó thế nào mới được. Cơ Dung Quân hỏi, “Vương huynh có định đi tham kiến Thượng thư đại nhân luôn không?”
Vương Lăng đáp, “A… được”, Cơ Dung Quân nói tiếp, “Vậy đi thôi.”
Vương Lăng lúng túng: “Ừm… đi thôi.”
Cơ Dung Quân lại nói, “Chỉ vì chúng ta cùng vào Lễ bộ, theo lý phải đến tham kiến Thượng thư đại nhân, cho nên ta mới ở đây đợi Vương huynh.”
Vương Lăng vội vàng trả lời: “Ta… Ta biết.”
Cơ Dung Quân khách khí cười cười.
Lễ bộ Thượng thư Đặng Nhạc Tung tuổi ước chừng ngoài năm mươi, trông rất phúc hậu, vị đại nhân này ở trong triều danh tiếng luôn rất tốt, Vương Lăng và Cơ Dung Quân đã nghe nhiều về sự hiền hòa đôn hậu của ông, sau khi gặp liền phát hiện ông quả nhiên không phải người cao ngạo, nói chuyện rất thân thiết. Đặng đại nhân nhìn hai người bọn họ, vuốt râu cười: “Lễ bộ toàn là mấy ông già râu ria dài thượt như ta, người trẻ nhất năm nay cũng hơn ba mươi rồi, tự nhiên có thêm hai thiếu niên các ngươi, thật sự rất tốt. Hai người các ngươi vốn được phân vào Tân lễ ty, nhưng hai vị chủ sự lang trung phải một tháng nữa mới giải nhiệm, Từ tế ty gần đây công việc bận rộn, các ngươi tạm đến đó giúp một tháng, sau đó quay về Tân lễ ty đi.”
Lễ bộ đương triều, dưới có 4 ty, theo thứ tự là Nghi chế ty, Từ tế ty, Tân lễ ty và Tinh thiện ty. Nghi chế ty chưởng quản gia lễ, quân lễ; Từ tế ty chưởng quản cát lễ, hung lễ; Tân lễ ty chưởng quản lễ tiết giao tế với nước khác; Tinh thiện ty chưởng quản yến tiệc cúng tế. Mỗi ty bộ có một lang trung ngũ phẩm và hai chủ sự lang trung cũng ngũ phẩm. Theo cựu lệ các đời, khoa cử và học lễ cũng do Lễ bộ quản lý, nhưng đương triều đã đặt ra chức Quốc khâm giám chủ quản hai việc này, do vậy việc trông coi khoa cử béo bở không còn thuộc về Lễ bộ nữa, Lễ bộ biến thành nha môn có tiếng mà không có miếng.
Mấy ngày gần đây, Hạ Dương công chúa chuẩn bị xuất giá, Thập nhất hoàng tử do La Hiền phi hạ sinh được Hoàng thượng vô cùng sủng ái lại sắp đầy một trăm ngày, Lễ bộ bị hai đại sự này làm cho bận sứt đầu mẻ trán, Từ tế ty vừa phải chuẩn bị giá trang cho công chúa, vừa phải cùng Tinh thiện ty lo yến tiệc nghi lễ cho một trăm ngày sinh của tiểu hoàng tử, ba vị lang trung đúng là tối tăm mặt mũi.
Vương Lăng và Cơ Dung Quân tới Từ tế ty, chỉ thấy trong kho, vật phẩm chồng chất như núi, có hai bóng người y phục mặc lam chạy tới chạy lui giữa đống đồ, trong miệng lẩm bẩm gì đó, Vương Lăng cùng Cơ Dung Quân tiến lên phía trước, chắp tay thi lễ, hai người kia vội vàng đứng thẳng hoàn lễ, họ chính là hai chủ sự lang trung trong Từ tế ty, một người họ Ngụy, tên Kính tự Tử Phụng, một người họ Hàn tên Hạc, tự Vân Viễn. Chào hỏi xong, Ngụy Kính nâng tay áo lau mồ hôi trên trán: “Thượng thư đại nhân thực anh minh, nhị vị đồng liêu tới thật tốt quá! Ta cùng Vân Viễn đang kiểm kê giá trang của công chúa, ngày hôm qua chạng vạng lại có thêm một mớ, đồ từ hôm trước với hôm kia còn chưa kiểm kê xong, chưa gì lại có người cần đem qua, hai người chúng ta đang không biết nên như thế nào mới được, vạn hạnh nhị vị đến đây.” Ngụy Kính thấp người lại gầy gò, thanh âm thật là to, mặt nhễ nhại mồ hôi, thao thao bất tuyệt, Hàn Hạc so ra nội liễm hơn, hướng Cơ Dung Quân cười cười nói: “Vốn ty bộ lang trung giám Trần đại nhân đi Tinh thiện ty thương nghị tiệc trăm ngày, chỉ sợ trước buổi chiều cũng không rảnh rỗi gặp nhị vị, bên kia mới vừa rồi còn phái người đến thúc giục, kêu ta cùng Tử Phụng cần phải có một người qua đó, ai, thật muốn đem người chém thành hai mới đủ dùng.”
Vương Lăng vội đỡ lời: “Ta và Dung Quân là phụng lệnh Thượng thư đại nhân đến hỗ trợ, hai vị có gì cần cứ giao phó chúng ta.”
Hàn Hạc nói, “Sao dám sao dám, nhị vị đồng liêu còn chưa quen thuộc việc trong nha môn, sao có thể…”, vừa nói được một nửa thì bị Ngụy Kính lớn tiếng cắt ngang: “Vừa lúc vừa lúc! Thật sự là bận muốn chết rồi, cũng không khách khí với các ngươi, giá trang của công chúa còn hai quyển chưa kiểm kê, làm phiền nhị vị giúp một tay. Cái kia, Vân Viễn, bên Trần đại nhân đã thúc giục cả nửa ngày, bên này đã có thêm người đến, ngươi qua đó đi”, phân trần một chút, liền nhét danh sách đang cầm vào tay Vương Lăng.
Ngụy Kính mở một quyển danh sách khác, nhất nhất giao phó cách thức kiểm kê, Vương Lăng chú ý lắng nghe, Cơ Dung Quân đứng bên cạnh hắn cũng nhận lấy một quyển, cuộn lại cầm trong tay, nghe Ngụy Kính giảng thuật.
Một lát sau, ba người đều tự đi kiểm kê, Vương Lăng vốn luôn giỏi làm những chuyện vụn vặt này, kiểm kê vừa nhanh vừa chính xác, mấy phương pháp Ngụy Kính nói hắn thấy có vài chỗ không thông, tự mình điều chỉnh lại, một lúc sau Ngụy Kính đến xem tiến độ của hai người, không khỏi kinh ngạc nhìn Vương Lăng: “Vương hiền đệ, sao ngươi có thể kiểm kê nhanh như vậy, người trẻ tuổi quả nhiên tốt hơn đám lão gia hỏa chúng ta biết bao nhiêu”, Vương Lăng khiêm tốn, “Ngụy đại nhân quá khen, ta chẳng qua có chút am hiểu những việc này thôi, những chuyện khác ta cũng làm chẳng đâu vào đâu”, Ngụy Kính lại đến xem Cơ Dung Quân, thấy y kiểm kê cũng rất tốt, rõ ràng thông thuận, liền tán thưởng, Cơ Dung Quân cười nói: “Ta trước đây cũng không am hiểu việc này, bất quá bởi vì cùng Vương Lăng…”, nói đến đây nhìn thoáng qua hướng Vương Lăng một chút, sửa lại, “Bởi vì cùng Vương huynh cộng sự một thời gian, học được không ít.”
Vương Lăng đang vùi đầu kiểm kê, nghe nhắc đến tên mình thì nói, “Đây là Dung Quân khiêm tốn, thực ra huynh ấy giỏi lắm, chuyện gì cũng làm rất tốt.”
Qua ước chừng một canh giờ, vật phẩm trong danh sách cuối cùng đã kiểm được một nửa, Vương Lăng cảm thấy sau gáy hơi đau nhức liền bỏ bút nghiêng lên bàn nhỏ, buông danh sách thở một hơi dài. Bỗng một bàn tay vươn tới, đặt một chén trà xuống bàn.
Vương Lăng quay qua, thấy Cơ Dung Quân đứng cạnh bàn, đang nhìn mình khẽ cười: “Nửa ngày không thấy ngươi ngẩng đầu, rất mệt rồi đúng không, trước uống chén trà, nghỉ ngơi một lát đi.”
Vương Lăng vội vàng nói: “Đa tạ.” Vừa ra miệng, lại cảm thấy được hai chữ này có hơi khô khan, còn nói nhanh như vậy, ngược lại càng có vẻ khách sáo.
Thoáng cười của Cơ Dung Quân tiêu thất, trả lời, “Không cần khách khí, ta vừa rồi đi pha trà, thuận tiện thêm một ly mà thôi”, sau đó hướng Ngụy Kính nói, “Có nước trà, Ngụy đại nhân có muốn dùng?”, vừa nói vừa đi qua chỗ khác.
Tới buổi chiều, giá trang của công chúa lại được đưa tới thêm một mớ, sau khi thu thập ổn thỏa liền tiếp tục kiểm kê, rồi đối chiếu tổng số, đối tới đối lui, chợt phát hiện thiếu một đôi phượng hoàng cầu mạ vàng, Ngụy Kính kinh hãi, lại bắt đầu đoàn đoàn loạn chuyển. Sau khi kiểm lại một lần, phát hiện là quên đặt mua, tiếp theo liền chạy đi an bài, lại là một phen gây sức ép.
Đến khi mặt trời lặn ở phía tây, Vương Lăng cuối cùng cũng đầu váng mắt hoa trở về phủ, trên đường ra khỏi hoàng thành Cơ Dung Quân đi chung với hắn, hai người chỉ nói vài câu nhạt như nước, tới ngoài hoàng thành đều tự ai lên kiệu nấy rời đi.
Vương Lăng hồi phủ liền trở về phòng, mới vừa thay quan phục ra, Tứ Kính đem tới một tờ bái thiếp, nói do Tạ đại nhân phái người mang tới, mời thiếu gia đến Tư Thánh lâu uống rượu.
Vương Lăng tiếp nhận bái thiếp, mới kịp phản ứng Tạ đại nhân chính là Tạ Lạc Bạch, hiện giờ đã có chức quan chính thức trong triều, nên Tứ Kính thay đổi xưng hô, từ công tử biến thành đại nhân.
Vương Lăng lúc này lưng mỏi vai đau, chỉ muốn ngủ, thật sự không muốn lại phải xuất môn, đang nghĩ cớ từ chối thì tiểu tư canh cổng vào báo, Ứng đại nhân tới.
Đã có Tạ đại nhân lót đường, Vương Lăng nhất thời hiểu được Ứng đại nhân là người nào, nhớ tới gương mặt còn nhiều nét trẻ con của Ứng Cảnh Lan, nhịn không được buồn cười.
Vương Lăng đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, thuận tiện nói với Tứ Kính: “Thay ta đến Tư Thánh lâu chuyển lời, nói ta hôm nay trong người mệt mỏi, lại có khách nhân, không đến được, đa tạ ý tốt của Đường Tri hiền đệ.”
Tứ Kính nhanh như chớp chạy đến Tư Thánh lâu, Tạ Lạc Bạch nghe xong, hướng Cơ Dung Quân lắc đầu thở dài: “Ai ~ Dung Quân nha, Đan Chu huynh đối với Ứng gia tiểu đệ, chậc, thật bất công, tình nguyện mời hắn ăn cơm cũng không chịu để cho ta mời khách. Ta hôm nay ở Ngự sử đài một ngày, nghe một đống đạo lý, nghe đến đau đầu, vốn muốn tìm Đan Chu huynh nghe tâm sự, để huynh ấy quan tâm vài câu, an ủi một chút, hoặc là tìm Ứng gia tiểu đệ đùa giỡn, ai mà ngờ hai người đó ăn uống với nhau, bỏ rơi hai ta ở chỗ này, ai…”
Cơ Dung Quân thản nhiên nói: “Vương Lăng ngày hôm nay đích thực là mệt nhọc. Hơn nữa… Ta sớm đoán được huynh ấy sẽ không đến.”
Mắt Tạ Lạc Bạch lóe sáng: “Hơn nữa? Hơn nữa cái gì?”, Cơ Dung Quân cứ thế rót rượu uống, không nói một lời, Tạ Lạc Bạch gõ chiết phiến nhìn y, “Dung Quân, ngươi mấy hôm nay mặt ủ mày chau, trên đầu như treo một đám mây đen ấy, chẳng lẽ có chỗ nào không ổn sao?”
Cơ Dung Quân thần sắc cứng đờ, vẫn như cũ tự rót rượu uống một mình, không nói gì. Tạ Lạc Bạch tiếp tục thở dài, đem vò rượu cạnh bàn để xuống trước mặt Cơ Dung Quân, “Được rồi, buồn cái gì, uống đi.”
Lúc này Ứng Cảnh Lan đang ngồi ở phủ Vương Lăng, cũng là bực tức đầy một bụng, y ngày hôm nay vào Hình bộ, ở đó mỗi người đều thông minh tháo vát, Ứng Cảnh Lan trong mắt họ chỉ là một tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa, căn bản không ai để cậu vào mắt, cho dù cậu cố ra vẻ thành thục thì cũng vẫn bị họ lôi ra chọc ghẹo, cậu chỉ có thể nuốt oán khí vào lòng, nghẹn đến tim phổi đều đau.
Ứng Cảnh Lan đương nhiên ở nhà Vương Lăng lăn qua lộn lại đến giờ cơm chiều, ăn chút thức ăn, uống vài chén rượu giải sầu, uống đến mặt đỏ bừng, khi nói chuyện miệng lưỡi cũng không rõ ràng, “Đan Chu ca, huynh biết không, hôm nay vừa lúc có một vụ án diệt môn cần khám nghiệm tử thi, khi khám nghiệm ta cũng theo một bên xem, trong đó có cả nữ thi, những người đó lại có thể… lại có thể hỏi ta, có phải khối nữ thi này là lần đầu cho ta mở rộng tầm mắt về thân thể nữ nhân không, còn nói sau này còn nhiều thứ hay hơn…”
Vương Lăng an ủi gắp vào chén cậu một miếng cà tím, Ứng Cảnh Lan lập tức căm giận cắn một cái, hàm hàm hồ hồ nói, “Đan Chu ca, cà tím của đầu bếp nhà huyynh nấu ngon hơn nhà ta rồi.”
Ngày hôm sau, như cũ vẫn là cùng hai vị lang trung Hàn Hạc và Ngụy Kính kiểm kê giá trang của công chúa, Vương Lăng nhân lúc rảnh tay được một chút, đi đến trước mặt Cơ Dung Quân, đưa cho y một bình sứ nhỏ.
Cơ Dung Quân giật mình, Vương Lăng nói: “Ta ngày hôm qua sau khi trở về, xương sống thắt lưng sau gáy đau, chúng ta làm việc như nhau, ta nghĩ ngươi cũng như vậy. Đây là thuốc của cô lão thái thái, thoa trên lưng cùng sau gáy sẽ đỡ đau nhức. Ngươi nếu không chê…”
Bên khóe miệng Cơ Dung Quân thoáng hiện nét cười, y đưa tay tiếp nhận: “Vương Lăng ngươi đặc biệt cho ta, ta…”, Vương Lăng ngắt lời y, “Ngươi cứ dùng thử xem thế nào, không chê là tốt rồi”. Cơ Dung Quân nắm chặt bình sứ, nói, “Ta làm sao có thể ghét bỏ”, vừa mới dứt lời, Vương Lăng trông thấy Ngụy Kính đi tới, liền bước qua, lấy trong tay áo ra một bình sứ khác, giống y chang cái đưa cho Cơ Dung Quân lúc nãy, “Ngụy đại nhân, đây là thuốc cổ truyền do nhà ta tự làm, đau thắt lưng mỏi cổ này nọ thoa một chút sẽ đỡ nhiều, Ngụy đại nhân nếu không chê…”
Cơ Dung Quân đứng nguyên tại chỗ, nắm chặt bình sứ, cười khổ một tiếng.
Chạng vạng, sau khi Vương Lăng hồi phủ, Tứ Kính đến hầu hạ hắn thay y phục, Vương Lăng thay xong, Tứ Kính xoa xoa tay đứng một bên, ấp úng, “Thiếu gia, hôm nay tiểu nhân nghe thấy một lời đồn, chính là về người cùng nha môn với thiếu gia Cơ đại nhân kia, còn có Tạ đại nhân nữa, đương nhiên chỉ là lời đồn thôi, nhưng mà…”
Vương Lăng cau mày: “Ngươi ngập ngừng ấp úng cái gì, muốn nói cứ nói đi.”
Tứ Kính tiếp tục xoa xoa tay, gian nan mở miệng: “Lời đồn này có hơi… Ta nghĩ Cơ đại nhân nhìn cũng đâu có chỗ nào giống người đoạn tụ chi tích đâu…”
Vương Lăng nghe thấy bốn chữ “đoạn tụ chi tích”, trong lòng chợt căng thẳng, Tứ Kính ghé sát lại, hạ giọng, “Thiếu gia, tiểu nhân là nghe nói, đêm qua vị Cơ đại nhân Cơ công tử ở trong tửu lâu cùng Tạ đại nhân Tạ công tử uống rượu, chắc là uống nhiều quá, dù sao thì càng uống càng nhiều, không biết thế nào mà hắn bắt đầu cởi y phục của Tạ công tử. Khi tiểu nhị mang đồ ăn vào thì thấy Cơ công tử đặt Tạ công tử trên bàn, mà y phục của Tạ công tử đã cởi ra phân nửa…”
Nhưng Vương Lăng thì khác, trong lòng hắn luôn thấy không được tự nhiên, vừa thấy Cơ Dung Quân lại không biết phải ứng phó thế nào mới được. Cơ Dung Quân hỏi, “Vương huynh có định đi tham kiến Thượng thư đại nhân luôn không?”
Vương Lăng đáp, “A… được”, Cơ Dung Quân nói tiếp, “Vậy đi thôi.”
Vương Lăng lúng túng: “Ừm… đi thôi.”
Cơ Dung Quân lại nói, “Chỉ vì chúng ta cùng vào Lễ bộ, theo lý phải đến tham kiến Thượng thư đại nhân, cho nên ta mới ở đây đợi Vương huynh.”
Vương Lăng vội vàng trả lời: “Ta… Ta biết.”
Cơ Dung Quân khách khí cười cười.
Lễ bộ Thượng thư Đặng Nhạc Tung tuổi ước chừng ngoài năm mươi, trông rất phúc hậu, vị đại nhân này ở trong triều danh tiếng luôn rất tốt, Vương Lăng và Cơ Dung Quân đã nghe nhiều về sự hiền hòa đôn hậu của ông, sau khi gặp liền phát hiện ông quả nhiên không phải người cao ngạo, nói chuyện rất thân thiết. Đặng đại nhân nhìn hai người bọn họ, vuốt râu cười: “Lễ bộ toàn là mấy ông già râu ria dài thượt như ta, người trẻ nhất năm nay cũng hơn ba mươi rồi, tự nhiên có thêm hai thiếu niên các ngươi, thật sự rất tốt. Hai người các ngươi vốn được phân vào Tân lễ ty, nhưng hai vị chủ sự lang trung phải một tháng nữa mới giải nhiệm, Từ tế ty gần đây công việc bận rộn, các ngươi tạm đến đó giúp một tháng, sau đó quay về Tân lễ ty đi.”
Lễ bộ đương triều, dưới có 4 ty, theo thứ tự là Nghi chế ty, Từ tế ty, Tân lễ ty và Tinh thiện ty. Nghi chế ty chưởng quản gia lễ, quân lễ; Từ tế ty chưởng quản cát lễ, hung lễ; Tân lễ ty chưởng quản lễ tiết giao tế với nước khác; Tinh thiện ty chưởng quản yến tiệc cúng tế. Mỗi ty bộ có một lang trung ngũ phẩm và hai chủ sự lang trung cũng ngũ phẩm. Theo cựu lệ các đời, khoa cử và học lễ cũng do Lễ bộ quản lý, nhưng đương triều đã đặt ra chức Quốc khâm giám chủ quản hai việc này, do vậy việc trông coi khoa cử béo bở không còn thuộc về Lễ bộ nữa, Lễ bộ biến thành nha môn có tiếng mà không có miếng.
Mấy ngày gần đây, Hạ Dương công chúa chuẩn bị xuất giá, Thập nhất hoàng tử do La Hiền phi hạ sinh được Hoàng thượng vô cùng sủng ái lại sắp đầy một trăm ngày, Lễ bộ bị hai đại sự này làm cho bận sứt đầu mẻ trán, Từ tế ty vừa phải chuẩn bị giá trang cho công chúa, vừa phải cùng Tinh thiện ty lo yến tiệc nghi lễ cho một trăm ngày sinh của tiểu hoàng tử, ba vị lang trung đúng là tối tăm mặt mũi.
Vương Lăng và Cơ Dung Quân tới Từ tế ty, chỉ thấy trong kho, vật phẩm chồng chất như núi, có hai bóng người y phục mặc lam chạy tới chạy lui giữa đống đồ, trong miệng lẩm bẩm gì đó, Vương Lăng cùng Cơ Dung Quân tiến lên phía trước, chắp tay thi lễ, hai người kia vội vàng đứng thẳng hoàn lễ, họ chính là hai chủ sự lang trung trong Từ tế ty, một người họ Ngụy, tên Kính tự Tử Phụng, một người họ Hàn tên Hạc, tự Vân Viễn. Chào hỏi xong, Ngụy Kính nâng tay áo lau mồ hôi trên trán: “Thượng thư đại nhân thực anh minh, nhị vị đồng liêu tới thật tốt quá! Ta cùng Vân Viễn đang kiểm kê giá trang của công chúa, ngày hôm qua chạng vạng lại có thêm một mớ, đồ từ hôm trước với hôm kia còn chưa kiểm kê xong, chưa gì lại có người cần đem qua, hai người chúng ta đang không biết nên như thế nào mới được, vạn hạnh nhị vị đến đây.” Ngụy Kính thấp người lại gầy gò, thanh âm thật là to, mặt nhễ nhại mồ hôi, thao thao bất tuyệt, Hàn Hạc so ra nội liễm hơn, hướng Cơ Dung Quân cười cười nói: “Vốn ty bộ lang trung giám Trần đại nhân đi Tinh thiện ty thương nghị tiệc trăm ngày, chỉ sợ trước buổi chiều cũng không rảnh rỗi gặp nhị vị, bên kia mới vừa rồi còn phái người đến thúc giục, kêu ta cùng Tử Phụng cần phải có một người qua đó, ai, thật muốn đem người chém thành hai mới đủ dùng.”
Vương Lăng vội đỡ lời: “Ta và Dung Quân là phụng lệnh Thượng thư đại nhân đến hỗ trợ, hai vị có gì cần cứ giao phó chúng ta.”
Hàn Hạc nói, “Sao dám sao dám, nhị vị đồng liêu còn chưa quen thuộc việc trong nha môn, sao có thể…”, vừa nói được một nửa thì bị Ngụy Kính lớn tiếng cắt ngang: “Vừa lúc vừa lúc! Thật sự là bận muốn chết rồi, cũng không khách khí với các ngươi, giá trang của công chúa còn hai quyển chưa kiểm kê, làm phiền nhị vị giúp một tay. Cái kia, Vân Viễn, bên Trần đại nhân đã thúc giục cả nửa ngày, bên này đã có thêm người đến, ngươi qua đó đi”, phân trần một chút, liền nhét danh sách đang cầm vào tay Vương Lăng.
Ngụy Kính mở một quyển danh sách khác, nhất nhất giao phó cách thức kiểm kê, Vương Lăng chú ý lắng nghe, Cơ Dung Quân đứng bên cạnh hắn cũng nhận lấy một quyển, cuộn lại cầm trong tay, nghe Ngụy Kính giảng thuật.
Một lát sau, ba người đều tự đi kiểm kê, Vương Lăng vốn luôn giỏi làm những chuyện vụn vặt này, kiểm kê vừa nhanh vừa chính xác, mấy phương pháp Ngụy Kính nói hắn thấy có vài chỗ không thông, tự mình điều chỉnh lại, một lúc sau Ngụy Kính đến xem tiến độ của hai người, không khỏi kinh ngạc nhìn Vương Lăng: “Vương hiền đệ, sao ngươi có thể kiểm kê nhanh như vậy, người trẻ tuổi quả nhiên tốt hơn đám lão gia hỏa chúng ta biết bao nhiêu”, Vương Lăng khiêm tốn, “Ngụy đại nhân quá khen, ta chẳng qua có chút am hiểu những việc này thôi, những chuyện khác ta cũng làm chẳng đâu vào đâu”, Ngụy Kính lại đến xem Cơ Dung Quân, thấy y kiểm kê cũng rất tốt, rõ ràng thông thuận, liền tán thưởng, Cơ Dung Quân cười nói: “Ta trước đây cũng không am hiểu việc này, bất quá bởi vì cùng Vương Lăng…”, nói đến đây nhìn thoáng qua hướng Vương Lăng một chút, sửa lại, “Bởi vì cùng Vương huynh cộng sự một thời gian, học được không ít.”
Vương Lăng đang vùi đầu kiểm kê, nghe nhắc đến tên mình thì nói, “Đây là Dung Quân khiêm tốn, thực ra huynh ấy giỏi lắm, chuyện gì cũng làm rất tốt.”
Qua ước chừng một canh giờ, vật phẩm trong danh sách cuối cùng đã kiểm được một nửa, Vương Lăng cảm thấy sau gáy hơi đau nhức liền bỏ bút nghiêng lên bàn nhỏ, buông danh sách thở một hơi dài. Bỗng một bàn tay vươn tới, đặt một chén trà xuống bàn.
Vương Lăng quay qua, thấy Cơ Dung Quân đứng cạnh bàn, đang nhìn mình khẽ cười: “Nửa ngày không thấy ngươi ngẩng đầu, rất mệt rồi đúng không, trước uống chén trà, nghỉ ngơi một lát đi.”
Vương Lăng vội vàng nói: “Đa tạ.” Vừa ra miệng, lại cảm thấy được hai chữ này có hơi khô khan, còn nói nhanh như vậy, ngược lại càng có vẻ khách sáo.
Thoáng cười của Cơ Dung Quân tiêu thất, trả lời, “Không cần khách khí, ta vừa rồi đi pha trà, thuận tiện thêm một ly mà thôi”, sau đó hướng Ngụy Kính nói, “Có nước trà, Ngụy đại nhân có muốn dùng?”, vừa nói vừa đi qua chỗ khác.
Tới buổi chiều, giá trang của công chúa lại được đưa tới thêm một mớ, sau khi thu thập ổn thỏa liền tiếp tục kiểm kê, rồi đối chiếu tổng số, đối tới đối lui, chợt phát hiện thiếu một đôi phượng hoàng cầu mạ vàng, Ngụy Kính kinh hãi, lại bắt đầu đoàn đoàn loạn chuyển. Sau khi kiểm lại một lần, phát hiện là quên đặt mua, tiếp theo liền chạy đi an bài, lại là một phen gây sức ép.
Đến khi mặt trời lặn ở phía tây, Vương Lăng cuối cùng cũng đầu váng mắt hoa trở về phủ, trên đường ra khỏi hoàng thành Cơ Dung Quân đi chung với hắn, hai người chỉ nói vài câu nhạt như nước, tới ngoài hoàng thành đều tự ai lên kiệu nấy rời đi.
Vương Lăng hồi phủ liền trở về phòng, mới vừa thay quan phục ra, Tứ Kính đem tới một tờ bái thiếp, nói do Tạ đại nhân phái người mang tới, mời thiếu gia đến Tư Thánh lâu uống rượu.
Vương Lăng tiếp nhận bái thiếp, mới kịp phản ứng Tạ đại nhân chính là Tạ Lạc Bạch, hiện giờ đã có chức quan chính thức trong triều, nên Tứ Kính thay đổi xưng hô, từ công tử biến thành đại nhân.
Vương Lăng lúc này lưng mỏi vai đau, chỉ muốn ngủ, thật sự không muốn lại phải xuất môn, đang nghĩ cớ từ chối thì tiểu tư canh cổng vào báo, Ứng đại nhân tới.
Đã có Tạ đại nhân lót đường, Vương Lăng nhất thời hiểu được Ứng đại nhân là người nào, nhớ tới gương mặt còn nhiều nét trẻ con của Ứng Cảnh Lan, nhịn không được buồn cười.
Vương Lăng đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, thuận tiện nói với Tứ Kính: “Thay ta đến Tư Thánh lâu chuyển lời, nói ta hôm nay trong người mệt mỏi, lại có khách nhân, không đến được, đa tạ ý tốt của Đường Tri hiền đệ.”
Tứ Kính nhanh như chớp chạy đến Tư Thánh lâu, Tạ Lạc Bạch nghe xong, hướng Cơ Dung Quân lắc đầu thở dài: “Ai ~ Dung Quân nha, Đan Chu huynh đối với Ứng gia tiểu đệ, chậc, thật bất công, tình nguyện mời hắn ăn cơm cũng không chịu để cho ta mời khách. Ta hôm nay ở Ngự sử đài một ngày, nghe một đống đạo lý, nghe đến đau đầu, vốn muốn tìm Đan Chu huynh nghe tâm sự, để huynh ấy quan tâm vài câu, an ủi một chút, hoặc là tìm Ứng gia tiểu đệ đùa giỡn, ai mà ngờ hai người đó ăn uống với nhau, bỏ rơi hai ta ở chỗ này, ai…”
Cơ Dung Quân thản nhiên nói: “Vương Lăng ngày hôm nay đích thực là mệt nhọc. Hơn nữa… Ta sớm đoán được huynh ấy sẽ không đến.”
Mắt Tạ Lạc Bạch lóe sáng: “Hơn nữa? Hơn nữa cái gì?”, Cơ Dung Quân cứ thế rót rượu uống, không nói một lời, Tạ Lạc Bạch gõ chiết phiến nhìn y, “Dung Quân, ngươi mấy hôm nay mặt ủ mày chau, trên đầu như treo một đám mây đen ấy, chẳng lẽ có chỗ nào không ổn sao?”
Cơ Dung Quân thần sắc cứng đờ, vẫn như cũ tự rót rượu uống một mình, không nói gì. Tạ Lạc Bạch tiếp tục thở dài, đem vò rượu cạnh bàn để xuống trước mặt Cơ Dung Quân, “Được rồi, buồn cái gì, uống đi.”
Lúc này Ứng Cảnh Lan đang ngồi ở phủ Vương Lăng, cũng là bực tức đầy một bụng, y ngày hôm nay vào Hình bộ, ở đó mỗi người đều thông minh tháo vát, Ứng Cảnh Lan trong mắt họ chỉ là một tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa, căn bản không ai để cậu vào mắt, cho dù cậu cố ra vẻ thành thục thì cũng vẫn bị họ lôi ra chọc ghẹo, cậu chỉ có thể nuốt oán khí vào lòng, nghẹn đến tim phổi đều đau.
Ứng Cảnh Lan đương nhiên ở nhà Vương Lăng lăn qua lộn lại đến giờ cơm chiều, ăn chút thức ăn, uống vài chén rượu giải sầu, uống đến mặt đỏ bừng, khi nói chuyện miệng lưỡi cũng không rõ ràng, “Đan Chu ca, huynh biết không, hôm nay vừa lúc có một vụ án diệt môn cần khám nghiệm tử thi, khi khám nghiệm ta cũng theo một bên xem, trong đó có cả nữ thi, những người đó lại có thể… lại có thể hỏi ta, có phải khối nữ thi này là lần đầu cho ta mở rộng tầm mắt về thân thể nữ nhân không, còn nói sau này còn nhiều thứ hay hơn…”
Vương Lăng an ủi gắp vào chén cậu một miếng cà tím, Ứng Cảnh Lan lập tức căm giận cắn một cái, hàm hàm hồ hồ nói, “Đan Chu ca, cà tím của đầu bếp nhà huyynh nấu ngon hơn nhà ta rồi.”
Ngày hôm sau, như cũ vẫn là cùng hai vị lang trung Hàn Hạc và Ngụy Kính kiểm kê giá trang của công chúa, Vương Lăng nhân lúc rảnh tay được một chút, đi đến trước mặt Cơ Dung Quân, đưa cho y một bình sứ nhỏ.
Cơ Dung Quân giật mình, Vương Lăng nói: “Ta ngày hôm qua sau khi trở về, xương sống thắt lưng sau gáy đau, chúng ta làm việc như nhau, ta nghĩ ngươi cũng như vậy. Đây là thuốc của cô lão thái thái, thoa trên lưng cùng sau gáy sẽ đỡ đau nhức. Ngươi nếu không chê…”
Bên khóe miệng Cơ Dung Quân thoáng hiện nét cười, y đưa tay tiếp nhận: “Vương Lăng ngươi đặc biệt cho ta, ta…”, Vương Lăng ngắt lời y, “Ngươi cứ dùng thử xem thế nào, không chê là tốt rồi”. Cơ Dung Quân nắm chặt bình sứ, nói, “Ta làm sao có thể ghét bỏ”, vừa mới dứt lời, Vương Lăng trông thấy Ngụy Kính đi tới, liền bước qua, lấy trong tay áo ra một bình sứ khác, giống y chang cái đưa cho Cơ Dung Quân lúc nãy, “Ngụy đại nhân, đây là thuốc cổ truyền do nhà ta tự làm, đau thắt lưng mỏi cổ này nọ thoa một chút sẽ đỡ nhiều, Ngụy đại nhân nếu không chê…”
Cơ Dung Quân đứng nguyên tại chỗ, nắm chặt bình sứ, cười khổ một tiếng.
Chạng vạng, sau khi Vương Lăng hồi phủ, Tứ Kính đến hầu hạ hắn thay y phục, Vương Lăng thay xong, Tứ Kính xoa xoa tay đứng một bên, ấp úng, “Thiếu gia, hôm nay tiểu nhân nghe thấy một lời đồn, chính là về người cùng nha môn với thiếu gia Cơ đại nhân kia, còn có Tạ đại nhân nữa, đương nhiên chỉ là lời đồn thôi, nhưng mà…”
Vương Lăng cau mày: “Ngươi ngập ngừng ấp úng cái gì, muốn nói cứ nói đi.”
Tứ Kính tiếp tục xoa xoa tay, gian nan mở miệng: “Lời đồn này có hơi… Ta nghĩ Cơ đại nhân nhìn cũng đâu có chỗ nào giống người đoạn tụ chi tích đâu…”
Vương Lăng nghe thấy bốn chữ “đoạn tụ chi tích”, trong lòng chợt căng thẳng, Tứ Kính ghé sát lại, hạ giọng, “Thiếu gia, tiểu nhân là nghe nói, đêm qua vị Cơ đại nhân Cơ công tử ở trong tửu lâu cùng Tạ đại nhân Tạ công tử uống rượu, chắc là uống nhiều quá, dù sao thì càng uống càng nhiều, không biết thế nào mà hắn bắt đầu cởi y phục của Tạ công tử. Khi tiểu nhị mang đồ ăn vào thì thấy Cơ công tử đặt Tạ công tử trên bàn, mà y phục của Tạ công tử đã cởi ra phân nửa…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.