Lục Tiên Sinh Đêm Nay Không Ăn Thịt
Chương 47: Ba và con trai
Bạc Hà
27/09/2021
Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Tô Cẩm Vận đang bận làm đồ ăn sáng nên ngó người ra ngoài nhìn đứa bé đang ngồi đọc báo.
- Tiểu Luân, con ra mở cửa giúp mẹ đi.
Tiểu Luân điềm tĩnh để tờ báo sang bên cạnh đi ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, trước mắt thằng nhóc là một đám người lạ mặt không rõ lai lịch.
- Các chú tìm ai?
Du Minh Hoạ dường như bị đứng hình trước thằng nhóc này. Anh ta có vẻ như đang muốn thăm dò đối phương. Trợ lí đã gửi ảnh của thằng nhóc cho anh ta, nhưng khi nhìn chính diện mặt đối mặt này, Du Minh Hạo cảm thấy rất giống những hình ảnh của anh ta lúc nhỏ. Đây là con trai của anh ta? Thật sự rất giống…
Khi Du Minh Hạo còn đang đứng hình không biết phải làm sao thì Lục Tử Hàn nhanh chóng ngồi xuống, nói với Tiểu Luân.
- Mẹ cháu đâu? Chú muốn gặp mẹ cháu.
Thằng nhóc tuy thấy Lục Tử Hàn không có ác ý nhưng đám người phía sau khiến nó không thích nên vẫn giữ im lặng.
Tô Cẩm Vận đợi mãi không thấy có động tĩnh gì đành tắt bếp đi ra ngoài xem. Vừa ra phòng khách, cô thấy vô cùng bàng hoàng khi một đám đàn ông vận vest đen đang có mặt ở đây. Duy nhất có hai người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sopha nhỏ. Đối diện với hai người chính là Tiểu Luân đang rót trà tiếp khách.
- Mẹ ra rồi sao? Hai người này muốn gặp mẹ giải quyết vấn đề.
Hai người đàn ông ngồi trên ghế sopha rất đẹp. Tô Cẩm Vận nhìn Lục Tử Hàn, lại nhìn về phía của Du Minh Hạo. Ánh mắt của cô chợt tối sầm lại khi thấy người đàn ông kia. Tiểu Luân rất giống với anh ta… Màu tóc đặc biệt của thằng bé, rất hiếm người có cùng màu.
Chẳng lẽ, người đàn ông ấy chính là cái người đêm đó cùng cô lên giường, là ba của Tiểu Luân sao?
Mấy năm nay Tô Cẩm Vận sống rất yên ổn. Từ sau đêm đó, Tô Cẩm Vận từ một cô gái đã trở thành một người phụ nữ thực sự. Khi ấy, hai bên đều uống say, cũng là đều tự nguyện nên mới có một đêm phát sinh quan hệ. Tô Cẩm Vận tỉnh lại trước, cô rất sợ hãi nên đã thu dọn đồ đạc chuồn trước mà không thèm nhìn người đàn ông đã cùng mình làʍ ŧìиɦ đêm qua. Thật không ngờ, ít lâu sau Tô Cẩm Vận phát hiện ra bản thân mình mang thai. Ba mẹ cô cũng đã từng khuyên cô nên bỏ đứa bé. Thời điểm đó cô rất rối loạn. Mỗi đêm đi ngủ đều mơ thấy tiếng khóc của trẻ con. Cô không muốn vì sai lầm của bản thân mà lại đi bỏ đứa con vô tội của mình.
Sau khi sinh ra Tiểu Luân, Tô Cẩm Vận thực sự thấu hiểu cảm giác của những bà mẹ đơn thân khác. Cô vừa phải học, vừa phải chăm con, công việc một ngày cũng tăng lên gấp đôi.
Qua bao năm rồi, cuộc sống của cô và Tiểu Luân vẫn cứ bình ổn như vậy cho đến hôm nay, người đàn ông đó lại xuất hiện trong cuộc sống của hai mẹ con cô.
Lục Tử Hàn bình tĩnh đặt lên bàn một tập tài liệu rồi nói.
- Tô tiểu thư, cô hãy ngồi xuống rồi xem những giấy tờ này.
Tô Vận Cẩm miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Luân. Cô cầm tập tài liệu mà Lục Tử Hàn đưa xem qua một lượt. Đây chỉ là những tài liệu liên quan tới cô trong suốt quá trình mang thai và sinh ra Tiểu Luân.
- Tô tiểu thư, chuyện phát sinh năm đó là ngoài ý muốn. Khi cô mang thai, Du Minh Hạo hoàn toàn không biết gì. Hiện tại Tiểu Luân đã được 6 tuổi rồi, cô cũng nên…
- Tiểu Luân là con tôi, các nguời đừng hòng mang nó đi đâu!
Còn không thể Lục Tử Hàn nói hết câu, Tô Cẩm Vận đã lập tức cắt ngang. Cô không thể chấp nhận chuyện cô và Tiểu Luân bị chia cách. Cô là mẹ của Tiểu Luân, là người sinh ra thằng bé. Hơn ai khác, cô có quyền nuôi dưỡng thằng bé hơn. Nếu ai dám đưa con của cô đi đâu, cô tuyệt đối sẽ sống chết với kẻ đó, ba của Tiểu Luân cũng không thể.
- Hình như Tô tiểu thư có hiểu nhầm gì thì phải?
- Cái gì?
Lục Tử Hàn vẫn điềm đạm từ từ giải thích.
- Ý của tôi là Du Minh Hạo sẽ đón cô và Tiểu Luân về sống chung. Hơn nữa, hai người sẽ phải kết hôn để đảm bảo Tiểu Luân sẽ có một gia đình hoàn chỉnh. Chúng tôi sẽ không truy cứu cô đã bí mật sinh ra và nuôi nấng thằng bé một mình. Vì vậy, cô có đồng ý hay không thì vẫn phải kết hôn. Tô tiểu thư là cảnh sát, cô chắc phải hiểu những gì tôi nói chứ?
Kết hôn sao? Tô Cẩm Vận suýt nữa bị lời nói của Lục Tử Hàn doạ cho cứng đơ cả người. Bỗng dưng có một người đàn ông là ba của Tiểu Luân xuất hiện, rồi bỗng dưng cô lại phải kết hôn với anh ta.
Ba của Tiểu Luân tên là Du Minh Hạo. Đến tên ba con trai mình cô cũng không biết, thực sự là có lỗi với con trai.
Trước đây, mỗi lần Tiểu Luân đi học về đều nhốt mình trong phòng. Cô cứ tưởng thằng bé muốn đi chơi nên khuyên nó. Ai ngờ, tối đến cô giáo lại gọi điện đến nói rằng ở trường tuần nào cũng có hoạt động ba và con trai. Mỗi lần như vậy, Tiểu Luân cũng im lặng không tham gia hoạt động, chỉ bảo với cô giáo rằng nó không có ba rồi ngồi một góc đọc sách.
Tô Cẩm Vận thừa nhận cô không phải là người mẹ tốt. Con trai không có ba cũng là lỗi do cô. Hiện tại ba của Tiểu Luân xuất hiện rồi, cô có nên kết hôn để thằng bé có gia đình hoàn chỉnh như nó hằng khát khao không?
Du Minh Hạo từ khi vào đến giờ vẫn im lặng. Hắn nhìn thấy biểu hiện do dự của Tô Cẩm Vận thì đứng dậy đi đến trước mặt Tiểu Luân ngồi xuống.
- Tiểu Luân đúng không? Ba là ba của con, sau này con không cần sợ mình sẽ không có ba nữa.
Thằng nhóc từ nãy đến giờ vẫn im lặng lắng nghe. Có vẻ như nó hiểu những gì người lớn nói. Nó chưa từng hận ba nó vì mẹ nó bảo rằng là mẹ nó đã giấu ba nó chuyện sinh nó ra. Bạn bè từ trước đến nay đều cười nhạo, chế giễu rằng nó là đứa không có ba. Bây giờ ba xuất hiện rồi, lại còn là một người rất đẹp trai, hơn cả những gì nó tưởng tượng.
Tiểu Luân rụt rè, đưa ngón tay trỏ chọc nhẹ vào áo của Du Minh Hạo.
- Ba sẽ đối tốt với mẹ chứ?
Điều đầu tiên thằng nhóc hỏi ba nó không phải là có giàu hay không, oai hay không, hay sẽ như thế nào mà chỉ hỏi có đối xử tốt với mẹ nó hay không. Tô Cẩm Vận nghe xong tim hơi thắt lại. Tiểu Luân là đứa trẻ rất hiểu chuyện. Thằng nhóc rất yêu mẹ mình, nó mong muốn có ba, nhưng tuyệt đối ba phải đối xử tốt với mẹ, nó mới chấp nhận.
Du Minh Hạo nở nụ cười tươi ôm lấy đứa con trai bé bỏng của mình vào lòng.
- Ba sẽ đối xử tốt với hai mẹ con. Đương nhiên sẽ không thể vì người ngoài ảnh hưởng đến gia đình chúng ta.
Tiểu Luân nghe câu nói này thì vô cùng hài lòng. Thằng nhóc có vẻ như đã chấp nhận người ba này.
Lục Tử Hàn nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy vô cùng không thuận mắt. Kẻ ăn chơi như Du Minh Hạo cuối cùng cũng sắp lập gia đình, lại còn có con lớn như vậy? Còn hắn thì sao? Hình như chưa từng được lên giường lăn lộn với Lam Phi.
Có vẻ phải đợi mấy ngày nữa, hắn mới được chạm vào vợ mình. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy bực bội liền quay người đi ra ngoài gọi điện cho Lam Phi.
- Tiểu Phi, anh muốn cũng muốn có con. Nhưng phải là con gái. Bao giờ em mới sinh con gái cho anh đây?
- Lục Tử Hàn, em đang làm việc. Anh hết chuyện để nói à? Còn không mau cúp máy tối về nói tiếp, thật là… Không hiểu nổi.
Nhiều người xung quanh thế này, Lam Phi lại vô tình bật loa ngoài. Xấu hổ muốn chết!
- Tiểu Luân, con ra mở cửa giúp mẹ đi.
Tiểu Luân điềm tĩnh để tờ báo sang bên cạnh đi ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, trước mắt thằng nhóc là một đám người lạ mặt không rõ lai lịch.
- Các chú tìm ai?
Du Minh Hoạ dường như bị đứng hình trước thằng nhóc này. Anh ta có vẻ như đang muốn thăm dò đối phương. Trợ lí đã gửi ảnh của thằng nhóc cho anh ta, nhưng khi nhìn chính diện mặt đối mặt này, Du Minh Hạo cảm thấy rất giống những hình ảnh của anh ta lúc nhỏ. Đây là con trai của anh ta? Thật sự rất giống…
Khi Du Minh Hạo còn đang đứng hình không biết phải làm sao thì Lục Tử Hàn nhanh chóng ngồi xuống, nói với Tiểu Luân.
- Mẹ cháu đâu? Chú muốn gặp mẹ cháu.
Thằng nhóc tuy thấy Lục Tử Hàn không có ác ý nhưng đám người phía sau khiến nó không thích nên vẫn giữ im lặng.
Tô Cẩm Vận đợi mãi không thấy có động tĩnh gì đành tắt bếp đi ra ngoài xem. Vừa ra phòng khách, cô thấy vô cùng bàng hoàng khi một đám đàn ông vận vest đen đang có mặt ở đây. Duy nhất có hai người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sopha nhỏ. Đối diện với hai người chính là Tiểu Luân đang rót trà tiếp khách.
- Mẹ ra rồi sao? Hai người này muốn gặp mẹ giải quyết vấn đề.
Hai người đàn ông ngồi trên ghế sopha rất đẹp. Tô Cẩm Vận nhìn Lục Tử Hàn, lại nhìn về phía của Du Minh Hạo. Ánh mắt của cô chợt tối sầm lại khi thấy người đàn ông kia. Tiểu Luân rất giống với anh ta… Màu tóc đặc biệt của thằng bé, rất hiếm người có cùng màu.
Chẳng lẽ, người đàn ông ấy chính là cái người đêm đó cùng cô lên giường, là ba của Tiểu Luân sao?
Mấy năm nay Tô Cẩm Vận sống rất yên ổn. Từ sau đêm đó, Tô Cẩm Vận từ một cô gái đã trở thành một người phụ nữ thực sự. Khi ấy, hai bên đều uống say, cũng là đều tự nguyện nên mới có một đêm phát sinh quan hệ. Tô Cẩm Vận tỉnh lại trước, cô rất sợ hãi nên đã thu dọn đồ đạc chuồn trước mà không thèm nhìn người đàn ông đã cùng mình làʍ ŧìиɦ đêm qua. Thật không ngờ, ít lâu sau Tô Cẩm Vận phát hiện ra bản thân mình mang thai. Ba mẹ cô cũng đã từng khuyên cô nên bỏ đứa bé. Thời điểm đó cô rất rối loạn. Mỗi đêm đi ngủ đều mơ thấy tiếng khóc của trẻ con. Cô không muốn vì sai lầm của bản thân mà lại đi bỏ đứa con vô tội của mình.
Sau khi sinh ra Tiểu Luân, Tô Cẩm Vận thực sự thấu hiểu cảm giác của những bà mẹ đơn thân khác. Cô vừa phải học, vừa phải chăm con, công việc một ngày cũng tăng lên gấp đôi.
Qua bao năm rồi, cuộc sống của cô và Tiểu Luân vẫn cứ bình ổn như vậy cho đến hôm nay, người đàn ông đó lại xuất hiện trong cuộc sống của hai mẹ con cô.
Lục Tử Hàn bình tĩnh đặt lên bàn một tập tài liệu rồi nói.
- Tô tiểu thư, cô hãy ngồi xuống rồi xem những giấy tờ này.
Tô Vận Cẩm miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Luân. Cô cầm tập tài liệu mà Lục Tử Hàn đưa xem qua một lượt. Đây chỉ là những tài liệu liên quan tới cô trong suốt quá trình mang thai và sinh ra Tiểu Luân.
- Tô tiểu thư, chuyện phát sinh năm đó là ngoài ý muốn. Khi cô mang thai, Du Minh Hạo hoàn toàn không biết gì. Hiện tại Tiểu Luân đã được 6 tuổi rồi, cô cũng nên…
- Tiểu Luân là con tôi, các nguời đừng hòng mang nó đi đâu!
Còn không thể Lục Tử Hàn nói hết câu, Tô Cẩm Vận đã lập tức cắt ngang. Cô không thể chấp nhận chuyện cô và Tiểu Luân bị chia cách. Cô là mẹ của Tiểu Luân, là người sinh ra thằng bé. Hơn ai khác, cô có quyền nuôi dưỡng thằng bé hơn. Nếu ai dám đưa con của cô đi đâu, cô tuyệt đối sẽ sống chết với kẻ đó, ba của Tiểu Luân cũng không thể.
- Hình như Tô tiểu thư có hiểu nhầm gì thì phải?
- Cái gì?
Lục Tử Hàn vẫn điềm đạm từ từ giải thích.
- Ý của tôi là Du Minh Hạo sẽ đón cô và Tiểu Luân về sống chung. Hơn nữa, hai người sẽ phải kết hôn để đảm bảo Tiểu Luân sẽ có một gia đình hoàn chỉnh. Chúng tôi sẽ không truy cứu cô đã bí mật sinh ra và nuôi nấng thằng bé một mình. Vì vậy, cô có đồng ý hay không thì vẫn phải kết hôn. Tô tiểu thư là cảnh sát, cô chắc phải hiểu những gì tôi nói chứ?
Kết hôn sao? Tô Cẩm Vận suýt nữa bị lời nói của Lục Tử Hàn doạ cho cứng đơ cả người. Bỗng dưng có một người đàn ông là ba của Tiểu Luân xuất hiện, rồi bỗng dưng cô lại phải kết hôn với anh ta.
Ba của Tiểu Luân tên là Du Minh Hạo. Đến tên ba con trai mình cô cũng không biết, thực sự là có lỗi với con trai.
Trước đây, mỗi lần Tiểu Luân đi học về đều nhốt mình trong phòng. Cô cứ tưởng thằng bé muốn đi chơi nên khuyên nó. Ai ngờ, tối đến cô giáo lại gọi điện đến nói rằng ở trường tuần nào cũng có hoạt động ba và con trai. Mỗi lần như vậy, Tiểu Luân cũng im lặng không tham gia hoạt động, chỉ bảo với cô giáo rằng nó không có ba rồi ngồi một góc đọc sách.
Tô Cẩm Vận thừa nhận cô không phải là người mẹ tốt. Con trai không có ba cũng là lỗi do cô. Hiện tại ba của Tiểu Luân xuất hiện rồi, cô có nên kết hôn để thằng bé có gia đình hoàn chỉnh như nó hằng khát khao không?
Du Minh Hạo từ khi vào đến giờ vẫn im lặng. Hắn nhìn thấy biểu hiện do dự của Tô Cẩm Vận thì đứng dậy đi đến trước mặt Tiểu Luân ngồi xuống.
- Tiểu Luân đúng không? Ba là ba của con, sau này con không cần sợ mình sẽ không có ba nữa.
Thằng nhóc từ nãy đến giờ vẫn im lặng lắng nghe. Có vẻ như nó hiểu những gì người lớn nói. Nó chưa từng hận ba nó vì mẹ nó bảo rằng là mẹ nó đã giấu ba nó chuyện sinh nó ra. Bạn bè từ trước đến nay đều cười nhạo, chế giễu rằng nó là đứa không có ba. Bây giờ ba xuất hiện rồi, lại còn là một người rất đẹp trai, hơn cả những gì nó tưởng tượng.
Tiểu Luân rụt rè, đưa ngón tay trỏ chọc nhẹ vào áo của Du Minh Hạo.
- Ba sẽ đối tốt với mẹ chứ?
Điều đầu tiên thằng nhóc hỏi ba nó không phải là có giàu hay không, oai hay không, hay sẽ như thế nào mà chỉ hỏi có đối xử tốt với mẹ nó hay không. Tô Cẩm Vận nghe xong tim hơi thắt lại. Tiểu Luân là đứa trẻ rất hiểu chuyện. Thằng nhóc rất yêu mẹ mình, nó mong muốn có ba, nhưng tuyệt đối ba phải đối xử tốt với mẹ, nó mới chấp nhận.
Du Minh Hạo nở nụ cười tươi ôm lấy đứa con trai bé bỏng của mình vào lòng.
- Ba sẽ đối xử tốt với hai mẹ con. Đương nhiên sẽ không thể vì người ngoài ảnh hưởng đến gia đình chúng ta.
Tiểu Luân nghe câu nói này thì vô cùng hài lòng. Thằng nhóc có vẻ như đã chấp nhận người ba này.
Lục Tử Hàn nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy vô cùng không thuận mắt. Kẻ ăn chơi như Du Minh Hạo cuối cùng cũng sắp lập gia đình, lại còn có con lớn như vậy? Còn hắn thì sao? Hình như chưa từng được lên giường lăn lộn với Lam Phi.
Có vẻ phải đợi mấy ngày nữa, hắn mới được chạm vào vợ mình. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy bực bội liền quay người đi ra ngoài gọi điện cho Lam Phi.
- Tiểu Phi, anh muốn cũng muốn có con. Nhưng phải là con gái. Bao giờ em mới sinh con gái cho anh đây?
- Lục Tử Hàn, em đang làm việc. Anh hết chuyện để nói à? Còn không mau cúp máy tối về nói tiếp, thật là… Không hiểu nổi.
Nhiều người xung quanh thế này, Lam Phi lại vô tình bật loa ngoài. Xấu hổ muốn chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.