Chương 314: Bằng hữu
Tiêu Đỉnh
12/11/2015
Không khí bên ngoài Ngũ Hành Điện bỗng trở nên vô cùng ngột ngạt, dưới tình
huống hai vị đại chân nhân đang giằng co nhau, hơn nữa rất có khả năng
trực tiếp động thủ, Từ Nhạn Chi và Thẩm Thạch đứng ở phía xa cũng không
biết phải làm gì. Lúc này Vân Nghê trưởng lão vẫn bình thản đứng bên
cạnh, lạnh lùng quan sát cục diện trước mắt, hình như không có ý mở
miệng khuyên can, thậm chí sâu trong ánh mắt của nàng còn thoáng qua một tia cổ vũ.
Trong tình thế dầu sôi lửa bỏng như vậy, bỗng từ xa truyền đến một giọng nói trầm hùng:
“Hai vị sư thúc xin tạm thời bớt giận, không nên động thủ, bằng không nếu để người khác nhìn thấy thì còn gì thể diện của hai ngài.”
Mọi người lập tức quay lại, thì thấy từ xa có một nam tử đang sải bước đi đến, nét mặt như đang cười, thân hình tiêu sái phong trần như không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì, một thanh cự kiếm màu đen dựa trên vai hắn, phía trên là cái đầu trọc có chút chướng mắt, với bộ dáng khác thường như vậy thì trên Kim Hồng Sơn chỉ có đúng một người, chính là đại đệ tử của Chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân, cũng là người đứng đầu Lăng Tiêu Tam Kiếm, danh vọng ngút trời trong thế hệ những đệ tử trẻ tuổi ở Lăng Tiêu Tông, Đỗ Thiết Kiếm.
Bồ lão vuốt hai tay áo xuống, trợn mắt nhìn Đỗ Thiết Kiếm, tức giận hừ một tiếng rồi hỏi:
“Sao ngươi lại tới đây?”
Đỗ Thiết Kiếm vừa cười vừa nói:
“Nghe Bồ sư thúc hôm nay có ý định thu đệ tử, nên ta đến đây để xem chút náo nhiệt.”
Nói xong, hắn xoay người chào hai người Tôn Minh Dương và Vân Nghê một tiếng. Tính tình của hắn từ trước giờ vẫn luôn phóng khoáng, không câu nệ mấy loại lễ nghĩa cấp bậc nên mới tùy tiện chào như thế. Nhưng hai vị Vân, Tôn trưởng lão là đại chân nhân Nguyên Đan cảnh cao cao tại thượng hình như có vài phần kiêng kỵ đối với Đỗ Thiết Kiếm nên cũng lạnh lùng gật đầu đáp lại, vì vậy xem như cũng xong một phen chào hỏi.
Mấy năm trước đã có truyền thuyết rằng, vị Đỗ Thiết Kiếm này to gan lớn mật dám mắng sau lưng trưởng lão Tôn Minh Dương, dù sau đó đã bị Chưởng giáo chân nhân trách phạt, nhưng lúc này xem sắc mặt của Tôn trưởng lão lại không có ý gì tức giận, đối với Đỗ Thiết Kiếm cũng giống như các sư điệt bình thường khác, không có vẻ gì khác biệt.
Không khí căng thẳng lúc trước vì Đỗ Thiết Kiếm đột nhiên xuất hiện nên có vài phần hòa hoãn đi, nhìn thấy Bồ lão vẫn còn hầm hừ, Đỗ Thiết Kiếm cười cười hỏi:
“Sư thúc vì sao mà tức giận như vậy?”
Bồ lão đưa tay chỉ vào người Tôn Minh Dương trả lời:
“Lão phu đang thu đồ đệ, tự dưng lão già này lại ở đâu chạy tới xen vào, đổi lại là ngươi có tức giận hay không?”
Đỗ Thiết Kiếm ho khan một tiếng, hạ giọng nói:
“Sư thúc, việc này… Tôn trưởng lão đã nói qua với sư phụ lão nhân gia rồi.”
“Hử?”
Bồ lão khẽ giật mình, chăm chú nhìn Đỗ Thiết Kiếm nghi hoặc:
“Có chuyện này sao?”
Tôn Minh Dương đứng một bên cười cười, nhưng vẫn lặng im không nói gì.
Đỗ Thiết Kiếm cười khổ, vẫn thấp giọng nói:
“Sư thúc, sư phụ ta nói, ngày trước trong lúc nghị sự, các vị đây đã từng quyết định trong những ngày gần đến Tứ Chính đại hội, tất cả các trưởng lão muốn thu đồ đệ phải thập phần nghiêm khắc. Nói thật, ta cũng thấy phần khảo hạch do ngươi định ra lúc trước có phần …, à à, quá thấp.”
Đôi mắt tinh quái của Bồ lão khẽ đảo, ra vẻ tức giận mắng Đỗ Thiết Kiếm:
“Xú tiểu tử, ngươi dám nói ta như vậy sao.”
Đỗ Thiết Kiếm dường như biết ý của Bồ lão nên cũng không có vẻ gì sợ hãi, vừa cười vừa nói:
“Sư thúc cũng thiệt là, đã muốn thu đồ đệ vậy mà ngày đó nghị sự lại lớn tiếng đề ra quy củ như vậy, khác nào tự đè chết mình sao?”
Bồ lão hừ hừ trong miệng, giọng nói có chút tức giận:
“Khi đó lão phu không nghĩ là sẽ thu đồ đệ, ngươi trở về nói lại với sư phụ của ngươi, những lời lúc trước xem như ta chưa từng nói ra, mẹ nó chứ, vì giúp tên sư phụ bất hạnh của ngươi mà ta không ngại hò hét trợ uy, bây giờ đến nữa điểm tốt cũng không có, còn tự mình buộc dây chính mình, không làm nữa, không làm nữa.”
Lão nói mà không kiêng nể gì cả làm cho mấy người bên cạnh đều tròn mắt nhìn. Đỗ Thiết Kiếm thấy vậy bèn cười khan một tiếng, tỏ vẻ áy náy nhìn qua hai vị trưởng lão ở bên cạnh, sau đó vội vàng kéo Bồ lão ra phía xa, dáng vẻ như đang khuyên can, sau đó lại vỗ ngực như cam đoan điều gì đó, lúc này sắc mặt của Bồ lão mới có chút hòa hoãn, bán tín bán nghi hỏi Đỗ Thiết Kiếm:
“Xú tiểu tử, những điều ngươi nói có đúng không?”
Đỗ Thiết Kiếm phong thái hiên ngang, cười ha hả trả lời:
“Đại trượng phu một lời đã nói ra, bốn ngựa khó đuổi, chỉ một câu thôi, tương lai của vị tiểu sư đệ kia, ta sẽ chiếu cố cho y.”
Nói xong, hắn xoay người, vẫy vẫy tay với Thẩm Thạch. Thẩm Thạch thấy vậy cũng gật đầu đáp lễ.
Bồ lão chỉ hừ một tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Sau đó Đỗ Thiết Kiếm quay người đi về phía Vân, Tôn hai vị trưởng lão rồi chậm rãi nói:
“Hai vị trưởng lão, sư phụ nhờ ta truyền lời rằng, Tôn trưởng lão chủ trương giữ nghiêm quy củ, điều này đúng là phải nên như vậy.”
Tôn Minh Dương gật gật đầu vừa cười vừa trả lời:
“Chưởng giáo sư huynh quả nhiên là người hiểu lý lẽ.”
Đỗ Thiết Kiếm chợt như cười như không, bước gần đến Tôn Minh Dương, thấp giọng nói:
“Tôn sư thúc, sư phụ cũng có lời, dù gì thì mấy vị đều là sư huynh đệ đồng môn, lại cùng là đại trưởng lão, dù sao cũng có chút thể diện, cộng thêm đạo hạnh của vị Thẩm sư đệ kia cũng không cao thâm gì cho lắm, vạn nhất khảo thí thất bại, chỉ sợ Bồ sư thúc túng quá hóa liều thì không hay. Không bằng dĩ hòa vi quý mỗi bên nhường một chút, nếu sư thúc đã nói hắn phải tìm Ngân Quang Hải Quỳ Châu ở tầng giữa của biển San Hô, thì cứ như vậy đi, nhưng số lượng chỉ một viên thôi, người xem có được không?”
Tôn Minh Dương trầm ngâm một chút, rồi thản nhiên trả lời:
“Lão phu chỉ hy vọng mọi việc đều làm theo quy củ mà thôi, cũng không có thành kiến gì với tên tiểu đệ tử kia, nên nếu Chưởng giáo sư huynh đã nói như vậy thì cứ thế mà làm đi.”
Nói xong, ánh mắt của lão khẽ liếc Vân Nghê đang đứng bên cạnh, chỉ thấy nàng im lặng, sắc mặt nhàn nhạt, gật đầu xem như cũng đồng ý.
Đỗ Thiết Kiếm vừa cười vừa lui về sau một bước, nhìn Bồ lão gật gật đầu. Bồ lão thấy vậy bèn đi về phía hai người Thẩm Thạch, vừa đi vừa to giọng nói:
“Lại đây, chúng ta đi thôi, ta muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh đem về cho ta một viên Ngân Quang Hải Quỳ Châu hay không?”
Thẩm Thạch vội hít sâu một hơi, vội vàng bước tới, Từ Nhạn Chi bên cạnh vừa muốn đi theo nhưng Bồ lão đã khoát tay ngăn lại:
“Nha đầu, ngươi ở lại trông coi đại điện, không thể đi cùng chúng ta được.”
“Uy?”
Từ Nhạn Chi có chút giật mình, vừa muốn mở miệng tranh luận nhưng chỉ thấy Bồ lão tùy ý phất tay áo, lập tức một cỗ gió lớn xuất hiện kéo Thẩm Thạch đến bên cạnh lão, sau đó nâng cả hai người lên không, nhằm về một hướng nào đó bay thẳng đi. Thấy vậy, Tôn Minh Dương và Vân Nghê cũng lập tức cuốn người bay theo, mấy đạo nhân ảnh thấp thoáng lướt đi, trong nháy mắt đã hóa thành những chấm đen rồi biến mất ở cuối chân trời xanh thẳm.
***
Mặt bắc Lưu Vân Thành, trên một con phố vắng vẻ, một bên là tường thành cao ngất, bên kia là những tòa lầu các, nhà cửa cao thấp đan xen nhau, phần lớn là những trạch viện nhỏ. Tôn Hữu và Lăng Xuân Nê sau khi rời khỏi khách sạn An Sơn liền đi tới nơi này.
Chỗ mà hắn an trí cho Lăng Xuân Nê là một tiểu trạch viện ở đây, như lời hắn nói lúc trước, gian nhà này chỉ có một phòng, phía trước khoảng sân là một tường rào bằng đá trắng, trong sân có một cây hòe già liu xiu đứng lặng yên, toàn bộ nơi đây chưa bằng phân nửa của một đình viện nhỏ, nhưng xung quanh thập phần yên tĩnh.
Sau khi dặn dò Lăng Xuân Nê các thứ, Tôn Hữu liền cáo từ. Cửa trước vừa đóng thì Tiểu Hắc đã chạy ra, sau khi xem xét một vòng trong sân, nó liền đi đến dưới gốc hòe, cọ cọ lưng, bộng dáng có vẻ rất thỏa mãn, sau đó lại nằm xuống, xem ra nó đã tìm được chỗ ngủ ưng ý.
Tôn Hữu lúc này đang tươi cười đứng trước cửa tiểu viện, vừa xoay người lại thì thấy ở phía xa có một nam tử trung niên đang nhìn hắn mỉm cười. Tôn Hữu cũng khẽ gật đầu, vừa cười vừa gọi:
“Cậu út.”
Nam tử trung niên nọ có vài phần quen thuộc, hắn chính là Hứa Hưng cậu út của Tôn Hữu, người mà lúc ở Thanh Ngư Đảo đã nhiều lần giúp đỡ Tôn Hữu và Thẩm Thạch. Trải qua mấy năm, dung mạo của hắn có phần tiều tụy đôi chút, nhưng bên ngoài vẫn có vẻ khỏe mạnh.
Khi Tôn Hữu đi tới, Hứa Hưng vừa nhìn về phía tiểu viện vừa hỏi:
“Đã an trí xong xuôi rồi chứ?”
Tôn Hữu trả lời:
“Vâng, tất cả đều tốt cả.”
Hơi dừng lại một thoáng, hắn ngập ngừng hỏi Hứa Hưng:
“Cậu út, ở đây đích thực là an toàn chứ? Nếu nữ nhân này mà có chuyện, ta không biết phải ăn nói thế nào với Thẩm Thạch đấy.”
Hứa Hưng gật đầu trả lời:
“Yên tâm đi, cậu út làm việc mà ngươi còn không tin hay sao. Tiểu viện này không liên quan đến hai nhà Tôn, Hứa chúng ta, cho dù có người muốn truy xét cũng chỉ biết đây là nhà của một người bán hàng rong mua được thôi, không có việc gì đâu.”
Tôn Hữu “Dạ” một tiếng, thần sắc có vẻ thoải mái hơn.
Tiếp theo hai người sóng vai đi về phía trước, được một đoạn Hứa Hưng như nhịn không được quay đầu lại hỏi Tôn Hữu:
“Ta cảm thấy ngươi không cần phải giúp cho nữ nhân kia như vậy, trong thành Lưu Vân này, một gia sản như thế ít nhất cũng phải tốn mấy ngàn Linh tinh, nếu là khu vực tốt hơn một chút thì dù bỏ ra hơn vạn Linh tinh cũng không đủ.”
Tôn Hữu thản nhiên trả lời:
“Ta không giúp nàng, ta chỉ giúp Thẩm Thạch.”
Hứa Hưng khẽ gật đầu nói tiếp:
“Đó là đương nhiên, nhưng mà…”
Hơi thoáng do dự nhưng hắn vẫn tiếp tục nói, có phần thấp giọng hơn:
“Ta nghe nói mấy năm trước Thẩm Thạch rời khỏi Lăng Tiêu Tông, nên đạo hạnh của hắn không có tăng tiến, lúc này trong số các đệ tử Ngưng Nguyên cảnh chỉ sợ cảnh giới của hắn đếm ngược từ dưới lên. Người như vậy, không hiểu sao ngươi lại tốn hao tinh lực để kết giao.”
Tôn Hữu hơi dừng lại, quay đầu nhìn Hứa Hưng, im lặng trong trong một lúc rồi trả lời:
“Ta biết rõ cậu út luôn rất tốt với ta, nhưng về phần ta kết giao với Thẩm Thạch, tận lực giúp đỡ hắn tự nhiên là có nguyên do.”
Rồi hắn vừa cười vừa nói tiếp:
“Cậu út, mấy năm sau này người đã rời khỏi tông môn trở lại làm việc cho Hứa gia, nên đối với một số sự việc không được rõ lắm. Thứ nhất, Thẩm Thạch đích thực bị chậm trễ ba năm tu luyện, nhưng vừa trở về thì hắn lập tức tiến giai Ngưng Nguyên cảnh. Trong thời gian vừa qua ta thấy hắn vẫn như lúc ở Thanh Ngư Đảo, thường một mình xuống núi ma luyện thám hiểm, đi tìm các loại yêu thú, cho nên ta đoán rằng, mặc dù đạo hạnh của hắn không cao nhưng thực lực tuyệt đối không hề thấp, đợi một thời gian nữa, cảnh giới của hắn nâng cao lên, lúc đó không biết sẽ trở thành một nhân vật như thế nào?”
Hứa Hưng “À” một tiếng, nhưng vẫn có vẻ đăm chiêu. Tôn Hữu thấy vậy tiếp tục nói:
“Còn có chuyện này người có lẽ vẫn chưa biết, Thẩm Thạch đã được Bồ Tư Ý trưởng lão chấp chưởng Thuật đường nhìn trúng, có lẽ ít ngày nữa sẽ bái nhập làm môn hạ của Bồ trưởng lão, trở thành đệ tử thân truyền dòng chính. Người cho rằng ánh mắt của vị Nguyên Đan cảnh đại chân nhân, hơn nữa là một trong năm vị đại trưởng lão của Lăng Tiêu Tông kém hơn so với chúng ta sao?”
Hứa Hưng lúc này trong lòng kinh ngạc, xem ra tin tức Bồ Tư Ý trưởng lão muốn thu Thẩm Thạch làm đệ tử đã nhanh cải biến cái nhìn của hắn, trầm ngâm một lúc, rồi như chợt nhớ ra điều gì, hắn ngẩng đầu tiếp tục hỏi Tôn Hữu:
“Xem ra Thẩm Thạch quả có chút tiềm lực, ánh mắt của ngươi cũng không tệ, nhưng ngươi vừa nói đó chỉ là một nguyên do, còn nguyên do khác là gì?”
Tôn Hữu suy nghĩ một lát, rồi thản nhiên trả lời:
“Thứ hai, ta thật sự xem hắn như bằng hữu.”
Trong tình thế dầu sôi lửa bỏng như vậy, bỗng từ xa truyền đến một giọng nói trầm hùng:
“Hai vị sư thúc xin tạm thời bớt giận, không nên động thủ, bằng không nếu để người khác nhìn thấy thì còn gì thể diện của hai ngài.”
Mọi người lập tức quay lại, thì thấy từ xa có một nam tử đang sải bước đi đến, nét mặt như đang cười, thân hình tiêu sái phong trần như không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì, một thanh cự kiếm màu đen dựa trên vai hắn, phía trên là cái đầu trọc có chút chướng mắt, với bộ dáng khác thường như vậy thì trên Kim Hồng Sơn chỉ có đúng một người, chính là đại đệ tử của Chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân, cũng là người đứng đầu Lăng Tiêu Tam Kiếm, danh vọng ngút trời trong thế hệ những đệ tử trẻ tuổi ở Lăng Tiêu Tông, Đỗ Thiết Kiếm.
Bồ lão vuốt hai tay áo xuống, trợn mắt nhìn Đỗ Thiết Kiếm, tức giận hừ một tiếng rồi hỏi:
“Sao ngươi lại tới đây?”
Đỗ Thiết Kiếm vừa cười vừa nói:
“Nghe Bồ sư thúc hôm nay có ý định thu đệ tử, nên ta đến đây để xem chút náo nhiệt.”
Nói xong, hắn xoay người chào hai người Tôn Minh Dương và Vân Nghê một tiếng. Tính tình của hắn từ trước giờ vẫn luôn phóng khoáng, không câu nệ mấy loại lễ nghĩa cấp bậc nên mới tùy tiện chào như thế. Nhưng hai vị Vân, Tôn trưởng lão là đại chân nhân Nguyên Đan cảnh cao cao tại thượng hình như có vài phần kiêng kỵ đối với Đỗ Thiết Kiếm nên cũng lạnh lùng gật đầu đáp lại, vì vậy xem như cũng xong một phen chào hỏi.
Mấy năm trước đã có truyền thuyết rằng, vị Đỗ Thiết Kiếm này to gan lớn mật dám mắng sau lưng trưởng lão Tôn Minh Dương, dù sau đó đã bị Chưởng giáo chân nhân trách phạt, nhưng lúc này xem sắc mặt của Tôn trưởng lão lại không có ý gì tức giận, đối với Đỗ Thiết Kiếm cũng giống như các sư điệt bình thường khác, không có vẻ gì khác biệt.
Không khí căng thẳng lúc trước vì Đỗ Thiết Kiếm đột nhiên xuất hiện nên có vài phần hòa hoãn đi, nhìn thấy Bồ lão vẫn còn hầm hừ, Đỗ Thiết Kiếm cười cười hỏi:
“Sư thúc vì sao mà tức giận như vậy?”
Bồ lão đưa tay chỉ vào người Tôn Minh Dương trả lời:
“Lão phu đang thu đồ đệ, tự dưng lão già này lại ở đâu chạy tới xen vào, đổi lại là ngươi có tức giận hay không?”
Đỗ Thiết Kiếm ho khan một tiếng, hạ giọng nói:
“Sư thúc, việc này… Tôn trưởng lão đã nói qua với sư phụ lão nhân gia rồi.”
“Hử?”
Bồ lão khẽ giật mình, chăm chú nhìn Đỗ Thiết Kiếm nghi hoặc:
“Có chuyện này sao?”
Tôn Minh Dương đứng một bên cười cười, nhưng vẫn lặng im không nói gì.
Đỗ Thiết Kiếm cười khổ, vẫn thấp giọng nói:
“Sư thúc, sư phụ ta nói, ngày trước trong lúc nghị sự, các vị đây đã từng quyết định trong những ngày gần đến Tứ Chính đại hội, tất cả các trưởng lão muốn thu đồ đệ phải thập phần nghiêm khắc. Nói thật, ta cũng thấy phần khảo hạch do ngươi định ra lúc trước có phần …, à à, quá thấp.”
Đôi mắt tinh quái của Bồ lão khẽ đảo, ra vẻ tức giận mắng Đỗ Thiết Kiếm:
“Xú tiểu tử, ngươi dám nói ta như vậy sao.”
Đỗ Thiết Kiếm dường như biết ý của Bồ lão nên cũng không có vẻ gì sợ hãi, vừa cười vừa nói:
“Sư thúc cũng thiệt là, đã muốn thu đồ đệ vậy mà ngày đó nghị sự lại lớn tiếng đề ra quy củ như vậy, khác nào tự đè chết mình sao?”
Bồ lão hừ hừ trong miệng, giọng nói có chút tức giận:
“Khi đó lão phu không nghĩ là sẽ thu đồ đệ, ngươi trở về nói lại với sư phụ của ngươi, những lời lúc trước xem như ta chưa từng nói ra, mẹ nó chứ, vì giúp tên sư phụ bất hạnh của ngươi mà ta không ngại hò hét trợ uy, bây giờ đến nữa điểm tốt cũng không có, còn tự mình buộc dây chính mình, không làm nữa, không làm nữa.”
Lão nói mà không kiêng nể gì cả làm cho mấy người bên cạnh đều tròn mắt nhìn. Đỗ Thiết Kiếm thấy vậy bèn cười khan một tiếng, tỏ vẻ áy náy nhìn qua hai vị trưởng lão ở bên cạnh, sau đó vội vàng kéo Bồ lão ra phía xa, dáng vẻ như đang khuyên can, sau đó lại vỗ ngực như cam đoan điều gì đó, lúc này sắc mặt của Bồ lão mới có chút hòa hoãn, bán tín bán nghi hỏi Đỗ Thiết Kiếm:
“Xú tiểu tử, những điều ngươi nói có đúng không?”
Đỗ Thiết Kiếm phong thái hiên ngang, cười ha hả trả lời:
“Đại trượng phu một lời đã nói ra, bốn ngựa khó đuổi, chỉ một câu thôi, tương lai của vị tiểu sư đệ kia, ta sẽ chiếu cố cho y.”
Nói xong, hắn xoay người, vẫy vẫy tay với Thẩm Thạch. Thẩm Thạch thấy vậy cũng gật đầu đáp lễ.
Bồ lão chỉ hừ một tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Sau đó Đỗ Thiết Kiếm quay người đi về phía Vân, Tôn hai vị trưởng lão rồi chậm rãi nói:
“Hai vị trưởng lão, sư phụ nhờ ta truyền lời rằng, Tôn trưởng lão chủ trương giữ nghiêm quy củ, điều này đúng là phải nên như vậy.”
Tôn Minh Dương gật gật đầu vừa cười vừa trả lời:
“Chưởng giáo sư huynh quả nhiên là người hiểu lý lẽ.”
Đỗ Thiết Kiếm chợt như cười như không, bước gần đến Tôn Minh Dương, thấp giọng nói:
“Tôn sư thúc, sư phụ cũng có lời, dù gì thì mấy vị đều là sư huynh đệ đồng môn, lại cùng là đại trưởng lão, dù sao cũng có chút thể diện, cộng thêm đạo hạnh của vị Thẩm sư đệ kia cũng không cao thâm gì cho lắm, vạn nhất khảo thí thất bại, chỉ sợ Bồ sư thúc túng quá hóa liều thì không hay. Không bằng dĩ hòa vi quý mỗi bên nhường một chút, nếu sư thúc đã nói hắn phải tìm Ngân Quang Hải Quỳ Châu ở tầng giữa của biển San Hô, thì cứ như vậy đi, nhưng số lượng chỉ một viên thôi, người xem có được không?”
Tôn Minh Dương trầm ngâm một chút, rồi thản nhiên trả lời:
“Lão phu chỉ hy vọng mọi việc đều làm theo quy củ mà thôi, cũng không có thành kiến gì với tên tiểu đệ tử kia, nên nếu Chưởng giáo sư huynh đã nói như vậy thì cứ thế mà làm đi.”
Nói xong, ánh mắt của lão khẽ liếc Vân Nghê đang đứng bên cạnh, chỉ thấy nàng im lặng, sắc mặt nhàn nhạt, gật đầu xem như cũng đồng ý.
Đỗ Thiết Kiếm vừa cười vừa lui về sau một bước, nhìn Bồ lão gật gật đầu. Bồ lão thấy vậy bèn đi về phía hai người Thẩm Thạch, vừa đi vừa to giọng nói:
“Lại đây, chúng ta đi thôi, ta muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh đem về cho ta một viên Ngân Quang Hải Quỳ Châu hay không?”
Thẩm Thạch vội hít sâu một hơi, vội vàng bước tới, Từ Nhạn Chi bên cạnh vừa muốn đi theo nhưng Bồ lão đã khoát tay ngăn lại:
“Nha đầu, ngươi ở lại trông coi đại điện, không thể đi cùng chúng ta được.”
“Uy?”
Từ Nhạn Chi có chút giật mình, vừa muốn mở miệng tranh luận nhưng chỉ thấy Bồ lão tùy ý phất tay áo, lập tức một cỗ gió lớn xuất hiện kéo Thẩm Thạch đến bên cạnh lão, sau đó nâng cả hai người lên không, nhằm về một hướng nào đó bay thẳng đi. Thấy vậy, Tôn Minh Dương và Vân Nghê cũng lập tức cuốn người bay theo, mấy đạo nhân ảnh thấp thoáng lướt đi, trong nháy mắt đã hóa thành những chấm đen rồi biến mất ở cuối chân trời xanh thẳm.
***
Mặt bắc Lưu Vân Thành, trên một con phố vắng vẻ, một bên là tường thành cao ngất, bên kia là những tòa lầu các, nhà cửa cao thấp đan xen nhau, phần lớn là những trạch viện nhỏ. Tôn Hữu và Lăng Xuân Nê sau khi rời khỏi khách sạn An Sơn liền đi tới nơi này.
Chỗ mà hắn an trí cho Lăng Xuân Nê là một tiểu trạch viện ở đây, như lời hắn nói lúc trước, gian nhà này chỉ có một phòng, phía trước khoảng sân là một tường rào bằng đá trắng, trong sân có một cây hòe già liu xiu đứng lặng yên, toàn bộ nơi đây chưa bằng phân nửa của một đình viện nhỏ, nhưng xung quanh thập phần yên tĩnh.
Sau khi dặn dò Lăng Xuân Nê các thứ, Tôn Hữu liền cáo từ. Cửa trước vừa đóng thì Tiểu Hắc đã chạy ra, sau khi xem xét một vòng trong sân, nó liền đi đến dưới gốc hòe, cọ cọ lưng, bộng dáng có vẻ rất thỏa mãn, sau đó lại nằm xuống, xem ra nó đã tìm được chỗ ngủ ưng ý.
Tôn Hữu lúc này đang tươi cười đứng trước cửa tiểu viện, vừa xoay người lại thì thấy ở phía xa có một nam tử trung niên đang nhìn hắn mỉm cười. Tôn Hữu cũng khẽ gật đầu, vừa cười vừa gọi:
“Cậu út.”
Nam tử trung niên nọ có vài phần quen thuộc, hắn chính là Hứa Hưng cậu út của Tôn Hữu, người mà lúc ở Thanh Ngư Đảo đã nhiều lần giúp đỡ Tôn Hữu và Thẩm Thạch. Trải qua mấy năm, dung mạo của hắn có phần tiều tụy đôi chút, nhưng bên ngoài vẫn có vẻ khỏe mạnh.
Khi Tôn Hữu đi tới, Hứa Hưng vừa nhìn về phía tiểu viện vừa hỏi:
“Đã an trí xong xuôi rồi chứ?”
Tôn Hữu trả lời:
“Vâng, tất cả đều tốt cả.”
Hơi dừng lại một thoáng, hắn ngập ngừng hỏi Hứa Hưng:
“Cậu út, ở đây đích thực là an toàn chứ? Nếu nữ nhân này mà có chuyện, ta không biết phải ăn nói thế nào với Thẩm Thạch đấy.”
Hứa Hưng gật đầu trả lời:
“Yên tâm đi, cậu út làm việc mà ngươi còn không tin hay sao. Tiểu viện này không liên quan đến hai nhà Tôn, Hứa chúng ta, cho dù có người muốn truy xét cũng chỉ biết đây là nhà của một người bán hàng rong mua được thôi, không có việc gì đâu.”
Tôn Hữu “Dạ” một tiếng, thần sắc có vẻ thoải mái hơn.
Tiếp theo hai người sóng vai đi về phía trước, được một đoạn Hứa Hưng như nhịn không được quay đầu lại hỏi Tôn Hữu:
“Ta cảm thấy ngươi không cần phải giúp cho nữ nhân kia như vậy, trong thành Lưu Vân này, một gia sản như thế ít nhất cũng phải tốn mấy ngàn Linh tinh, nếu là khu vực tốt hơn một chút thì dù bỏ ra hơn vạn Linh tinh cũng không đủ.”
Tôn Hữu thản nhiên trả lời:
“Ta không giúp nàng, ta chỉ giúp Thẩm Thạch.”
Hứa Hưng khẽ gật đầu nói tiếp:
“Đó là đương nhiên, nhưng mà…”
Hơi thoáng do dự nhưng hắn vẫn tiếp tục nói, có phần thấp giọng hơn:
“Ta nghe nói mấy năm trước Thẩm Thạch rời khỏi Lăng Tiêu Tông, nên đạo hạnh của hắn không có tăng tiến, lúc này trong số các đệ tử Ngưng Nguyên cảnh chỉ sợ cảnh giới của hắn đếm ngược từ dưới lên. Người như vậy, không hiểu sao ngươi lại tốn hao tinh lực để kết giao.”
Tôn Hữu hơi dừng lại, quay đầu nhìn Hứa Hưng, im lặng trong trong một lúc rồi trả lời:
“Ta biết rõ cậu út luôn rất tốt với ta, nhưng về phần ta kết giao với Thẩm Thạch, tận lực giúp đỡ hắn tự nhiên là có nguyên do.”
Rồi hắn vừa cười vừa nói tiếp:
“Cậu út, mấy năm sau này người đã rời khỏi tông môn trở lại làm việc cho Hứa gia, nên đối với một số sự việc không được rõ lắm. Thứ nhất, Thẩm Thạch đích thực bị chậm trễ ba năm tu luyện, nhưng vừa trở về thì hắn lập tức tiến giai Ngưng Nguyên cảnh. Trong thời gian vừa qua ta thấy hắn vẫn như lúc ở Thanh Ngư Đảo, thường một mình xuống núi ma luyện thám hiểm, đi tìm các loại yêu thú, cho nên ta đoán rằng, mặc dù đạo hạnh của hắn không cao nhưng thực lực tuyệt đối không hề thấp, đợi một thời gian nữa, cảnh giới của hắn nâng cao lên, lúc đó không biết sẽ trở thành một nhân vật như thế nào?”
Hứa Hưng “À” một tiếng, nhưng vẫn có vẻ đăm chiêu. Tôn Hữu thấy vậy tiếp tục nói:
“Còn có chuyện này người có lẽ vẫn chưa biết, Thẩm Thạch đã được Bồ Tư Ý trưởng lão chấp chưởng Thuật đường nhìn trúng, có lẽ ít ngày nữa sẽ bái nhập làm môn hạ của Bồ trưởng lão, trở thành đệ tử thân truyền dòng chính. Người cho rằng ánh mắt của vị Nguyên Đan cảnh đại chân nhân, hơn nữa là một trong năm vị đại trưởng lão của Lăng Tiêu Tông kém hơn so với chúng ta sao?”
Hứa Hưng lúc này trong lòng kinh ngạc, xem ra tin tức Bồ Tư Ý trưởng lão muốn thu Thẩm Thạch làm đệ tử đã nhanh cải biến cái nhìn của hắn, trầm ngâm một lúc, rồi như chợt nhớ ra điều gì, hắn ngẩng đầu tiếp tục hỏi Tôn Hữu:
“Xem ra Thẩm Thạch quả có chút tiềm lực, ánh mắt của ngươi cũng không tệ, nhưng ngươi vừa nói đó chỉ là một nguyên do, còn nguyên do khác là gì?”
Tôn Hữu suy nghĩ một lát, rồi thản nhiên trả lời:
“Thứ hai, ta thật sự xem hắn như bằng hữu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.