Chương 2: Giám quả
Tiêu Đỉnh
09/06/2014
Thế gian ngày nay, tiên đạo trong Hồng Mông giới đang thịnh, kể từ vạn năm trước sau khi nhân tộc lật đổ sự thống trị cực thịnh của yêu tộc, nhiều loại thần thông tiên đạo được lưu truyền, trên cơ sở hấp thu linh lực của trời đất thông qua Linh Tinh để tu luyện, đủ loại đạo thuật thần thông phức tạp với uy lực thần kỳ, trải qua hàng vạn năm, được vô số kì nhân dị sĩ khổ tâm tu sửa sáng tạo ra. Giới tu chân Nhân tộc trong Hồng Mông giới quả thực trăm hoa đua nở, cảnh tượng phồn thịnh.
Sau khi Nhân tộc đuổi Yêu tộc đi thống nhất Hồng Mông giới, cho đến ngày nay, không giống như Yêu tộc hình thành một triều đình tựa như Thiên Yêu Vương Đình cai trị thiên hạ, ngược lại, những môn phái tu chân cường đại, đại tộc thế gia, thay thế sự thống trị của Yêu tộc ngày xưa, đã trở thành những thế lực cường đại nhất trong Hồng Mông giới.
Tục gọi người tu chân là tu sĩ, trong thời đại này, đó là thân phận mà mọi người trong thiên hạ đều nhất nhất kính sợ, thậm chí ở trong lòng bách tính, có kẻ đã coi việc mình có dính lứu tới tu chân giới là đã có tiên duyên, qua đó có thể thấy được tu sĩ được kính ngưỡng như thế nào.
Trong bối cảnh này, ở Hồng Mông giới người tu chân như cá diếc sang sông (người mù quáng chạy theo mốt) đông đúc không thể đếm nổi, bởi thế trong lòng bách tính lại càng thêm thần bí, tạo nên một tu chân giới nhiều màu sắc. Ở trong đó, Hồng Mông chủ giới có Tứ Chính Thất Huyền hào môn cự phiệt cầm đầu giống như mặt trời ban trưa, nghiễm nhiên là đám người cường đại nhất bên trong Hồng Mông đại lục. Ngoài đó ra, cũng khó có thể đếm hết những người bình thường. Là nói, cho dù là ở trong Tu Chân giới, so với đám danh môn đệ tử này, thì vẫn có những tu sĩ đang phải trải qua cuộc sống quẫn bách, tục gọi là tán tu, khổ sở giãy dụa để sinh tồn, theo đuổi giấc mộng tu tiên trường sinh.
Số lượng người tán tu cực kì không lồ, căn bản cũng không thể đếm được đến tận cùng có bao nhiêu người, bình thường thì trong số lượng các tu sĩ, tán tu cũng chiếm một nửa số lượng và có địa vị thấp nhất. Những tán tu này đều tự mày mò, có khi là không biết ở nơi nào tìm được một bí kíp đạo pháp nhập môn, hay là gặp may tìm được thiên tài địa bảo nên có được một thân đạo hạnh, dĩ nhiên cũng không thiếu người đã ở trong môn phái bởi vì những nguyên nhân khác nhau đã tự ly khai một mình hành tẩu giang hồ, tóm lại nguyên nhân thì thiên kỳ bách quái, không lí do nào là không có, bởi thế có thể coi đây là điều kỳ quặc của giới tu chân trong Hồng Mông giới.
Mà thứ Thiên Nhất lâu kinh doanh toàn là loại linh tài bảo khí, khách hàng ở đây hầu hết là tán tu có mặt ở khắp mọi nơi.
Chớp mắt, Thẩm Thạch bước nhanh đến quầy dài ở phía tây dưới lầu một, lúc này ở trước quầy cũng đã có không ít người đứng, trong quầy là một chưởng quầy, còn lại là đủ loại nhân sĩ đứng bên ngoài, trong đó cũng có vài người thoạt nhìn khí thế bất phàm, không biết có phải là đệ tử của mấy môn phái tu chân quanh vùng, dù sao thì thành Tây Lô cũng là đại thành phồn hoa nhất ở Thiên Âm sơn mạch Âm Châu, nhiều loại linh tài đều đầy đủ, một vài đệ tử tu hành cần gấp một vài thứ đồ, thường thường cũng đều vào trong thành Tây Lô tìm kiếm.
Người vừa gọi Thẩm Thạch là Tiểu Hồng cô nương giờ phút này cũng đứng ở một góc bên quầy, cách đó còn có một nam tử. Sau khi chào hỏi Thẩm Thạch, Tiểu Hồng cười cười, tựa hồ có chút ý tứ, thấp giọng nói: “Tiểu Thạch Đầu, vị khách nhân này muốn bán một mai Hắc Đồng Quả, nhưng ta không quen thuộc loại linh quả này, ngươi giúp ta xem thử ?”
Thẩm Thạch cười cười, nói: “Vâng”.
Tuy nhiên lúc này ở bên cạnh lại truyền tới thanh âm có chút tức giận, nói: “Có lầm hay không, các ngươi làm ăn như thế nào mà bây giờ lại cử một tiểu hài tử tới giám định kỳ trân linh quả, các ngươi bị bệnh cả rồi à ?”
Thẩm Thạch quay đầu nhìn lại, thấy người nói chuyện chính là nam tử đứng đối diện với Tiểu Hồng, là một nam tử trung niên, quần áo bình thường, khóe mắt giữa lông mày đã có chút nếp nhắn, nhìn giống như là một tán tu thất bại nhiều năm, giờ phút này trên mặt hắn có mấy phần tức giận, trợn mắt nhìn hai người Tiểu Hồng.
Thẩm Thạch muốn nói lại thôi, Tiểu Hồng đã làm mấy năm trong lầu, kinh nghiệm đối phó với những tán tu như thế này cũng rất phong phú, lập tức cũng không tức khí, khẽ mỉm cười nói: “Vị khách quan này không nên tức giận, người đừng nhìn tuổi của Tiểu Thạch Đầu này không lớn lắm, nó chính là ái tử duy nhất của Đại chưởng quầy, lớn lên ở trong đây. Không nói những thứ khác, những thứ kì trân dị bảo linh đan diệu dược hằng ngày được giao dịch ở trong quầy thì tiểu tử này được nhìn thấy nhiều hơn bất cứ ai, lại đã cùng học với mấy vị lão nhân ở trong lâu, bây giờ nhãn quan của nó rất sắc bén, ngay cả Tống trưởng lão của Huyền Âm môn có lần từng qua đây cũng khen ngợi không dứt, còn nói với chúng ta rằng, gặp thứ gì mà ông không biết, liền chỉ đến hỏi tiểu công tử mà thôi.”
Sau khi vị tán tu kia nghe lời nói này, vẻ giận dữ trên mặt có hơi giảm bớt, những trên mặt vẫn còn mấy phần nghi ngờ, nhìn Thẩm Thạch từ trên xuống dưới, hiển nhiên cũng không tin lời của Tiểu Hồng hoàn toàn.
Thẩm Thạch cũng không tức giận, liếc mắt nhìn Tiểu Hồng, hắn nghĩ rằng vị trước mặt này hơn phân nửa là tán tu ở bên ngoài thành Tây Lô, bằng không nếu là tu sĩ đi lại nhiều trong thành thì hơn phân nửa cũng đã từng nghe nói tới danh tiếng Tiểu Thạch Đầu của một trong hai đại cửa hàng, Thiên Nhất Lâu.
Thẩm Thạch cũng không để ý tới ánh mắt hoài nghi của vị tán tu, tựa ở một bên quầy, nhìn Tiểu Hồng nói: “Đồ đâu rồi, cho đệ nhìn một chút.”
Tiểu Hồng quay đầu nhìn tán tu kia, nói: “Khách quan?”
Tán tu kia chần chừ một chút, cau mày, rút cục vẫn có chút không tình nguyện đưa tay từ trong lòng lấy ra một cái hộp gỗ, cẩn thận đặt nhẹ nhàng ở trên bàn phẳng trước quầy, nói: “Ngươi nhìn đi.”Sau khi nói xong, tựa hồ hắn lại nghĩ tới cái gì, gấp gáp dặn dò một câu: “Tiểu hài tử nhìn thôi, đừng có sờ loạn, bằng không đánh mất linh khí của linh quả hay làm hư bảo vật này của ta, ta tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi!”
Thẩm Thạch liếc nhìn người tán tu trung niên kia, cười đáp ứng, sau đó lấy hộp gỗ lại gần, cũng không nhấc khỏi mặt bàn, để im trên đó, đầu tiên là dùng tay nhẹ nhàng sờ lên trên bề mặt hộp gỗ, trầm ngâm một lát, sau đó buông dải rút ra, mở cái hộp gỗ.
Hộp gỗ dần mở ra, một luồng hương nhàn nhạt ở trong hộp gỗ bay ra, dưới ánh mắt của ba người, chỉ thấy bên trong hộp gỗ có mấy nếp tơ lụa màu xanh, ở chính giữa là một quả màu đen nhỏ, tỏa ra màu sắc âm trầm, bề ngoài mượt mà, đôi lúc lóe ra một tia hắc quang, xem qua cũng có mấy phần là bảo vật.
Ánh mắt Thẩm Thạch sáng ngời, cẩn thận đánh giá một phen, cũng cố ý không chạm tay vào quả, chỉ chăm chú nhìn mà không nói gì, tựa hồ có chút đăm chiêu. Tâm tình của nam tử trung niên kia có chút gấp gáp, trong chốc lát liền gấp gáp nói: “Thế nào, Hắc Đồng Quả của ta là thật, chính ta ở Cao Vu Sơn nơi bắc phương của Âm Châu, cửu tử nhất sinh mà hái được nó, nhìn vào giá trị của nó, ít nhất cũng giá trị bằng mười... Không, chí ít cũng có thể bán được mười lăm Linh Tinh.”
Thẩm Thạch trầm mặc chốc lát, đưa lại hộp gỗ tới trước mặt vị tán tu, nam tử trung niên ngơ ngác một chút, ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?”
Thẩm Thạch cười cười, nói: “Vị khách nhân này, thật xin lỗi, đồ vật này Thiên Nhất Lâu của chúng ta không mua.”
Sắc mặt của nam tử trung niên chìm xuống , tuy nhiên cũng không đợi hắn nổi giận mắng chửi, Thẩm Thạch đã mở miệng nói: “Bởi vì ... vật ở trong hộp này, cũng không phải là nhị phẩm linh thảo Hắc Đồng Quả ở trong Hồng Mông Dược Điển của Thần Tiên Hội, mà là một loại chủng tạp quả của Cao Vu Sơn, tên là Hắc Xà Quả, cũng không có bất kỳ linh lực nào ẩn chứa ở trong đó, bất kể là cho tu sĩ tu hành, hay dùng để luyện đan chế thuốc, cũng không dùng được.”
Trung niên nam tử kia ngây ngốc một chút, sắc mặt đại biến, đôi mắt trợn trừng, trong đó ẩn chứa một vài tia máu, lộ ra mấy phần hung quang , hung dữ nói: “Tiểu tử hỗn xược, ngươi đang nói hươu nói vượn, có tin lão tử làm thịt ngươi hay không!”
Sắc mặt Thẩm Thạch bất động, đứng im ở đó thong dong, Tiểu Hồng cô nương đứng ở một bên quầy nghe vậy, sắc mặt cũng thay đổi, thần sắc trên mặt bỗng chốc lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Vị khách nhân này xin hãy phát ngôn cẩn thận, Thiên Nhất Lâu mở cửa làm ăn, dĩ hòa vi quý, nhưng bản lâu là sản nghiệp của Huyền Âm môn, cũng không dễ dàng bị khi dễ tùy tiện như vậy.”
Khi ba chữ Huyền Âm Môn lọt vào tai, cả người trung niên nam tử kia chấn động, ác khí đã tiêu tán hơn một nửa, tuy nhiên trên mặt hãy còn mấy phần phẫn nộ không cam lòng. Trong giới tu đạo hiện nay, tu sĩ trong tu chân giới mà không có môn phái, tán tu bình thường cùng đệ tử của môn phái, địa vị chênh lệch cực lớn. Dù rằng số lượng tán tu rất nhiều, nhưng ngoại trừ một vài tán tu thuộc loại kì nhân dị sĩ, phần lớn bọn họ là những nhân vật xếp cuối trong giới Tu Chân, bọn họ trăm ngàn lần không dám trêu chọc môn phái thành danh trong giới tu chân. Riêng bàn về thực lực, môn phái có thể tồn tại được trong giới tu chân tranh giành khốc liệt, thực lực không thể khinh thường, càng huống hồ là Huyền Âm Môn có danh tiếng hiển hách trong Âm Châu, dù rằng vẫn không thể so sánh được với Tứ Chính Thất Huyền những đại danh môn trong giới tu chân, nhưng so với những tán tu ở tầng thấp nhất giới tu chân, thì vẫn là một tồn tại to lớn vô cùng, tùy tiện duỗi một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết bọn họ.
Thẩm Thạch cười cười, cũng không để ý tới vẻ biến sắc của tán tu này, từ nhỏ đến lớn hắn lớn lên ở nơi này, cảnh tượng như thế này cũng không biết đã thấy qua bao nhiêu lần rồi, hắn chỉ cười nhạt, nhìn vị tán tu trung niên nam tử nói: “Nếu ngươi không tin ta, vậy ta hỏi ngươi, ngươi nói đây là Hắc Đồng Quả, vậy ngươi nhận ra nó bằng cách nào?”
Tán tu kia cơ hồ không cần nghĩ ngợi, nói: “Điều này còn phải hỏi sao, đương nhiên là một vật có màu đen tuyền, to bằng đầu ngón tay, sống ở nơi thâm sơn ẩm thấp, quả trưởng thành có mùi đặc biệt, có linh hiệu, là linh thảo dược vật dùng để điều chế nhiều loại linh đan.”
Thẩm Thạch cười nói: “Không sai, có vẻ ngài rất thuộc Hồng Mông Dược Điển.”
Tán tu kia được khen một câu, thần sắc tức thì hòa hoãn hơn nhiều, lộ ra mấy phần nhẹ nhàng, hừ một tiếng, nói: “Nói nhảm, những tán tu như chúng ta hành tẩu giang hồ, cái gì cũng đều tự lực bản thân, yêu thú quá mức lợi hại khó có thể bắt được, đa số đều chỉ có thể dựa vào việc hái lấy chút linh thảo linh quả mà đổi thành Linh Tinh để tu luyện, nếu không có chút nhãn quang, thì có thể sống được sao?”
Thẩm Thạch cười mà không nói, đẩy cái hộp gỗ lại gần hắn, nói: “Linh thảo trong thiên hạ nhiều vô cùng, chỉ dựa vào ghi chép trong Hồng Mông Dược Điển cũng đã có một trăm ba mươi nghìn bảy trăm năm mươi loại khác nhau, trong đó đa số đều chỉ nói giản lược như ngài vừa nói. Ngài nhìn kỹ vỏ của quả này một lần, đem nó ra ánh sáng nhìn lại cẩn thận.”
Vị tán tu kia ngơ ngác một chút, trên mặt lộ ra mấy phần hồ nghi, chần chờ một chút, sau đó chầm chậm cầm lấy hộp gỗ, xoay người hướng tới nơi có nhiều ánh sáng, hơi nheo con mắt lại nhìn kĩ, ngoài miệng hẵng còn lẩm bẩm: “Đây rõ ràng là Hắc Đồng Quả, không phải là thứ Hắc Xà...”
Lời còn chưa dứt, thanh âm của hắn lại bỗng nhiên cứng lại, cũng chính lúc này, phía sau hắn truyền đến âm thanh nhàn nhạt của người thiếu niên kia: “Thấy được chứ, dưới lớp vỏ của nó, có hay không có một hoa văn màu đen, vặn vẹo ẩn hiện, bộ dáng giống như một con hắc xà?”
Thân mình đang bình thường của trung niên nam tử đột nhiên cứng lại, giơ hộp gỗ một hồi lâu cũng không thấy có phản ứng gì, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vật trong tay, một bộ dáng không nói nên lời. Âm thanh của người thiếu niên bên cạnh vẫn nhẹ nhàng truyền tới: “Hắc Đồng Quả thực sự có một màu đen tuyền, cũng không phải là loại ở bên trong phát ra màu xanh, ngoài ra trong Dược Điển có ghi chép nó to như đầu ngón tay, kỳ thật là chỉ to bằng ngón út, quả này quả thực quá lớn. Ngoại trừ mấy điều đó ra, sở dĩ Hắc Đồng Quả hiếm thấy, nguyên nhân là bởi nó sinh trưởng ở nơi rừng sâu núi thẳm tích âm chi địa, quan trọng là sau khi nó trưởng thành, quả có hương khí đậm đặc dị thường, không cần bao lâu sẽ hấp dẫn bầy dã thú tới hái quả, cho nên quả này trong giới tu chân mới hiếm thấy. Mà nó thì...”
Thẩm Thạch khẽ lắc đầu, cười cười nói: “...hương khí quá nhạt.”
Giờ phút này trung niên nam tử kia đã hoàn toàn đờ đẫn im lặng, hai bên thái dương toát ra mấy phần mồ hôi lạnh, cả buổi cũng không nói lời nào, nhìn bộ dạng của hắn, Thẩm Thạch khẽ lắc đầu, không nói thêm gì, quay đầu tươi cười nhìn Tiểu Hồng một cái, sau đó liền đi khỏi.
Trong Thiên Nhất Lâu người người đi đi lại lại huyên náo, một cảnh tượng náo nhiệt, thẩm Thạch xuyên qua đám người, khi đi đến cửa đại môn ngẫu nhiên nhìn lại một chút, xa xa đã lại trông thấy ở bên quầy, Tiểu Hồng cô nương đã đi tiếp đãi một vị khác nhân khác muốn bán đồ, mà mới vừa rồi chính là vị nam tử tán tu trung niên kia, người này vẫn thất hồn lạc phách ngây người đứng bất động tại chỗ.
Khóe miệng Thẩm Thạch khẽ động một chút, cũng không hề nhìn nhiều, quay người rời khỏi lầu một.
Sau khi Nhân tộc đuổi Yêu tộc đi thống nhất Hồng Mông giới, cho đến ngày nay, không giống như Yêu tộc hình thành một triều đình tựa như Thiên Yêu Vương Đình cai trị thiên hạ, ngược lại, những môn phái tu chân cường đại, đại tộc thế gia, thay thế sự thống trị của Yêu tộc ngày xưa, đã trở thành những thế lực cường đại nhất trong Hồng Mông giới.
Tục gọi người tu chân là tu sĩ, trong thời đại này, đó là thân phận mà mọi người trong thiên hạ đều nhất nhất kính sợ, thậm chí ở trong lòng bách tính, có kẻ đã coi việc mình có dính lứu tới tu chân giới là đã có tiên duyên, qua đó có thể thấy được tu sĩ được kính ngưỡng như thế nào.
Trong bối cảnh này, ở Hồng Mông giới người tu chân như cá diếc sang sông (người mù quáng chạy theo mốt) đông đúc không thể đếm nổi, bởi thế trong lòng bách tính lại càng thêm thần bí, tạo nên một tu chân giới nhiều màu sắc. Ở trong đó, Hồng Mông chủ giới có Tứ Chính Thất Huyền hào môn cự phiệt cầm đầu giống như mặt trời ban trưa, nghiễm nhiên là đám người cường đại nhất bên trong Hồng Mông đại lục. Ngoài đó ra, cũng khó có thể đếm hết những người bình thường. Là nói, cho dù là ở trong Tu Chân giới, so với đám danh môn đệ tử này, thì vẫn có những tu sĩ đang phải trải qua cuộc sống quẫn bách, tục gọi là tán tu, khổ sở giãy dụa để sinh tồn, theo đuổi giấc mộng tu tiên trường sinh.
Số lượng người tán tu cực kì không lồ, căn bản cũng không thể đếm được đến tận cùng có bao nhiêu người, bình thường thì trong số lượng các tu sĩ, tán tu cũng chiếm một nửa số lượng và có địa vị thấp nhất. Những tán tu này đều tự mày mò, có khi là không biết ở nơi nào tìm được một bí kíp đạo pháp nhập môn, hay là gặp may tìm được thiên tài địa bảo nên có được một thân đạo hạnh, dĩ nhiên cũng không thiếu người đã ở trong môn phái bởi vì những nguyên nhân khác nhau đã tự ly khai một mình hành tẩu giang hồ, tóm lại nguyên nhân thì thiên kỳ bách quái, không lí do nào là không có, bởi thế có thể coi đây là điều kỳ quặc của giới tu chân trong Hồng Mông giới.
Mà thứ Thiên Nhất lâu kinh doanh toàn là loại linh tài bảo khí, khách hàng ở đây hầu hết là tán tu có mặt ở khắp mọi nơi.
Chớp mắt, Thẩm Thạch bước nhanh đến quầy dài ở phía tây dưới lầu một, lúc này ở trước quầy cũng đã có không ít người đứng, trong quầy là một chưởng quầy, còn lại là đủ loại nhân sĩ đứng bên ngoài, trong đó cũng có vài người thoạt nhìn khí thế bất phàm, không biết có phải là đệ tử của mấy môn phái tu chân quanh vùng, dù sao thì thành Tây Lô cũng là đại thành phồn hoa nhất ở Thiên Âm sơn mạch Âm Châu, nhiều loại linh tài đều đầy đủ, một vài đệ tử tu hành cần gấp một vài thứ đồ, thường thường cũng đều vào trong thành Tây Lô tìm kiếm.
Người vừa gọi Thẩm Thạch là Tiểu Hồng cô nương giờ phút này cũng đứng ở một góc bên quầy, cách đó còn có một nam tử. Sau khi chào hỏi Thẩm Thạch, Tiểu Hồng cười cười, tựa hồ có chút ý tứ, thấp giọng nói: “Tiểu Thạch Đầu, vị khách nhân này muốn bán một mai Hắc Đồng Quả, nhưng ta không quen thuộc loại linh quả này, ngươi giúp ta xem thử ?”
Thẩm Thạch cười cười, nói: “Vâng”.
Tuy nhiên lúc này ở bên cạnh lại truyền tới thanh âm có chút tức giận, nói: “Có lầm hay không, các ngươi làm ăn như thế nào mà bây giờ lại cử một tiểu hài tử tới giám định kỳ trân linh quả, các ngươi bị bệnh cả rồi à ?”
Thẩm Thạch quay đầu nhìn lại, thấy người nói chuyện chính là nam tử đứng đối diện với Tiểu Hồng, là một nam tử trung niên, quần áo bình thường, khóe mắt giữa lông mày đã có chút nếp nhắn, nhìn giống như là một tán tu thất bại nhiều năm, giờ phút này trên mặt hắn có mấy phần tức giận, trợn mắt nhìn hai người Tiểu Hồng.
Thẩm Thạch muốn nói lại thôi, Tiểu Hồng đã làm mấy năm trong lầu, kinh nghiệm đối phó với những tán tu như thế này cũng rất phong phú, lập tức cũng không tức khí, khẽ mỉm cười nói: “Vị khách quan này không nên tức giận, người đừng nhìn tuổi của Tiểu Thạch Đầu này không lớn lắm, nó chính là ái tử duy nhất của Đại chưởng quầy, lớn lên ở trong đây. Không nói những thứ khác, những thứ kì trân dị bảo linh đan diệu dược hằng ngày được giao dịch ở trong quầy thì tiểu tử này được nhìn thấy nhiều hơn bất cứ ai, lại đã cùng học với mấy vị lão nhân ở trong lâu, bây giờ nhãn quan của nó rất sắc bén, ngay cả Tống trưởng lão của Huyền Âm môn có lần từng qua đây cũng khen ngợi không dứt, còn nói với chúng ta rằng, gặp thứ gì mà ông không biết, liền chỉ đến hỏi tiểu công tử mà thôi.”
Sau khi vị tán tu kia nghe lời nói này, vẻ giận dữ trên mặt có hơi giảm bớt, những trên mặt vẫn còn mấy phần nghi ngờ, nhìn Thẩm Thạch từ trên xuống dưới, hiển nhiên cũng không tin lời của Tiểu Hồng hoàn toàn.
Thẩm Thạch cũng không tức giận, liếc mắt nhìn Tiểu Hồng, hắn nghĩ rằng vị trước mặt này hơn phân nửa là tán tu ở bên ngoài thành Tây Lô, bằng không nếu là tu sĩ đi lại nhiều trong thành thì hơn phân nửa cũng đã từng nghe nói tới danh tiếng Tiểu Thạch Đầu của một trong hai đại cửa hàng, Thiên Nhất Lâu.
Thẩm Thạch cũng không để ý tới ánh mắt hoài nghi của vị tán tu, tựa ở một bên quầy, nhìn Tiểu Hồng nói: “Đồ đâu rồi, cho đệ nhìn một chút.”
Tiểu Hồng quay đầu nhìn tán tu kia, nói: “Khách quan?”
Tán tu kia chần chừ một chút, cau mày, rút cục vẫn có chút không tình nguyện đưa tay từ trong lòng lấy ra một cái hộp gỗ, cẩn thận đặt nhẹ nhàng ở trên bàn phẳng trước quầy, nói: “Ngươi nhìn đi.”Sau khi nói xong, tựa hồ hắn lại nghĩ tới cái gì, gấp gáp dặn dò một câu: “Tiểu hài tử nhìn thôi, đừng có sờ loạn, bằng không đánh mất linh khí của linh quả hay làm hư bảo vật này của ta, ta tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi!”
Thẩm Thạch liếc nhìn người tán tu trung niên kia, cười đáp ứng, sau đó lấy hộp gỗ lại gần, cũng không nhấc khỏi mặt bàn, để im trên đó, đầu tiên là dùng tay nhẹ nhàng sờ lên trên bề mặt hộp gỗ, trầm ngâm một lát, sau đó buông dải rút ra, mở cái hộp gỗ.
Hộp gỗ dần mở ra, một luồng hương nhàn nhạt ở trong hộp gỗ bay ra, dưới ánh mắt của ba người, chỉ thấy bên trong hộp gỗ có mấy nếp tơ lụa màu xanh, ở chính giữa là một quả màu đen nhỏ, tỏa ra màu sắc âm trầm, bề ngoài mượt mà, đôi lúc lóe ra một tia hắc quang, xem qua cũng có mấy phần là bảo vật.
Ánh mắt Thẩm Thạch sáng ngời, cẩn thận đánh giá một phen, cũng cố ý không chạm tay vào quả, chỉ chăm chú nhìn mà không nói gì, tựa hồ có chút đăm chiêu. Tâm tình của nam tử trung niên kia có chút gấp gáp, trong chốc lát liền gấp gáp nói: “Thế nào, Hắc Đồng Quả của ta là thật, chính ta ở Cao Vu Sơn nơi bắc phương của Âm Châu, cửu tử nhất sinh mà hái được nó, nhìn vào giá trị của nó, ít nhất cũng giá trị bằng mười... Không, chí ít cũng có thể bán được mười lăm Linh Tinh.”
Thẩm Thạch trầm mặc chốc lát, đưa lại hộp gỗ tới trước mặt vị tán tu, nam tử trung niên ngơ ngác một chút, ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?”
Thẩm Thạch cười cười, nói: “Vị khách nhân này, thật xin lỗi, đồ vật này Thiên Nhất Lâu của chúng ta không mua.”
Sắc mặt của nam tử trung niên chìm xuống , tuy nhiên cũng không đợi hắn nổi giận mắng chửi, Thẩm Thạch đã mở miệng nói: “Bởi vì ... vật ở trong hộp này, cũng không phải là nhị phẩm linh thảo Hắc Đồng Quả ở trong Hồng Mông Dược Điển của Thần Tiên Hội, mà là một loại chủng tạp quả của Cao Vu Sơn, tên là Hắc Xà Quả, cũng không có bất kỳ linh lực nào ẩn chứa ở trong đó, bất kể là cho tu sĩ tu hành, hay dùng để luyện đan chế thuốc, cũng không dùng được.”
Trung niên nam tử kia ngây ngốc một chút, sắc mặt đại biến, đôi mắt trợn trừng, trong đó ẩn chứa một vài tia máu, lộ ra mấy phần hung quang , hung dữ nói: “Tiểu tử hỗn xược, ngươi đang nói hươu nói vượn, có tin lão tử làm thịt ngươi hay không!”
Sắc mặt Thẩm Thạch bất động, đứng im ở đó thong dong, Tiểu Hồng cô nương đứng ở một bên quầy nghe vậy, sắc mặt cũng thay đổi, thần sắc trên mặt bỗng chốc lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Vị khách nhân này xin hãy phát ngôn cẩn thận, Thiên Nhất Lâu mở cửa làm ăn, dĩ hòa vi quý, nhưng bản lâu là sản nghiệp của Huyền Âm môn, cũng không dễ dàng bị khi dễ tùy tiện như vậy.”
Khi ba chữ Huyền Âm Môn lọt vào tai, cả người trung niên nam tử kia chấn động, ác khí đã tiêu tán hơn một nửa, tuy nhiên trên mặt hãy còn mấy phần phẫn nộ không cam lòng. Trong giới tu đạo hiện nay, tu sĩ trong tu chân giới mà không có môn phái, tán tu bình thường cùng đệ tử của môn phái, địa vị chênh lệch cực lớn. Dù rằng số lượng tán tu rất nhiều, nhưng ngoại trừ một vài tán tu thuộc loại kì nhân dị sĩ, phần lớn bọn họ là những nhân vật xếp cuối trong giới Tu Chân, bọn họ trăm ngàn lần không dám trêu chọc môn phái thành danh trong giới tu chân. Riêng bàn về thực lực, môn phái có thể tồn tại được trong giới tu chân tranh giành khốc liệt, thực lực không thể khinh thường, càng huống hồ là Huyền Âm Môn có danh tiếng hiển hách trong Âm Châu, dù rằng vẫn không thể so sánh được với Tứ Chính Thất Huyền những đại danh môn trong giới tu chân, nhưng so với những tán tu ở tầng thấp nhất giới tu chân, thì vẫn là một tồn tại to lớn vô cùng, tùy tiện duỗi một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết bọn họ.
Thẩm Thạch cười cười, cũng không để ý tới vẻ biến sắc của tán tu này, từ nhỏ đến lớn hắn lớn lên ở nơi này, cảnh tượng như thế này cũng không biết đã thấy qua bao nhiêu lần rồi, hắn chỉ cười nhạt, nhìn vị tán tu trung niên nam tử nói: “Nếu ngươi không tin ta, vậy ta hỏi ngươi, ngươi nói đây là Hắc Đồng Quả, vậy ngươi nhận ra nó bằng cách nào?”
Tán tu kia cơ hồ không cần nghĩ ngợi, nói: “Điều này còn phải hỏi sao, đương nhiên là một vật có màu đen tuyền, to bằng đầu ngón tay, sống ở nơi thâm sơn ẩm thấp, quả trưởng thành có mùi đặc biệt, có linh hiệu, là linh thảo dược vật dùng để điều chế nhiều loại linh đan.”
Thẩm Thạch cười nói: “Không sai, có vẻ ngài rất thuộc Hồng Mông Dược Điển.”
Tán tu kia được khen một câu, thần sắc tức thì hòa hoãn hơn nhiều, lộ ra mấy phần nhẹ nhàng, hừ một tiếng, nói: “Nói nhảm, những tán tu như chúng ta hành tẩu giang hồ, cái gì cũng đều tự lực bản thân, yêu thú quá mức lợi hại khó có thể bắt được, đa số đều chỉ có thể dựa vào việc hái lấy chút linh thảo linh quả mà đổi thành Linh Tinh để tu luyện, nếu không có chút nhãn quang, thì có thể sống được sao?”
Thẩm Thạch cười mà không nói, đẩy cái hộp gỗ lại gần hắn, nói: “Linh thảo trong thiên hạ nhiều vô cùng, chỉ dựa vào ghi chép trong Hồng Mông Dược Điển cũng đã có một trăm ba mươi nghìn bảy trăm năm mươi loại khác nhau, trong đó đa số đều chỉ nói giản lược như ngài vừa nói. Ngài nhìn kỹ vỏ của quả này một lần, đem nó ra ánh sáng nhìn lại cẩn thận.”
Vị tán tu kia ngơ ngác một chút, trên mặt lộ ra mấy phần hồ nghi, chần chờ một chút, sau đó chầm chậm cầm lấy hộp gỗ, xoay người hướng tới nơi có nhiều ánh sáng, hơi nheo con mắt lại nhìn kĩ, ngoài miệng hẵng còn lẩm bẩm: “Đây rõ ràng là Hắc Đồng Quả, không phải là thứ Hắc Xà...”
Lời còn chưa dứt, thanh âm của hắn lại bỗng nhiên cứng lại, cũng chính lúc này, phía sau hắn truyền đến âm thanh nhàn nhạt của người thiếu niên kia: “Thấy được chứ, dưới lớp vỏ của nó, có hay không có một hoa văn màu đen, vặn vẹo ẩn hiện, bộ dáng giống như một con hắc xà?”
Thân mình đang bình thường của trung niên nam tử đột nhiên cứng lại, giơ hộp gỗ một hồi lâu cũng không thấy có phản ứng gì, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vật trong tay, một bộ dáng không nói nên lời. Âm thanh của người thiếu niên bên cạnh vẫn nhẹ nhàng truyền tới: “Hắc Đồng Quả thực sự có một màu đen tuyền, cũng không phải là loại ở bên trong phát ra màu xanh, ngoài ra trong Dược Điển có ghi chép nó to như đầu ngón tay, kỳ thật là chỉ to bằng ngón út, quả này quả thực quá lớn. Ngoại trừ mấy điều đó ra, sở dĩ Hắc Đồng Quả hiếm thấy, nguyên nhân là bởi nó sinh trưởng ở nơi rừng sâu núi thẳm tích âm chi địa, quan trọng là sau khi nó trưởng thành, quả có hương khí đậm đặc dị thường, không cần bao lâu sẽ hấp dẫn bầy dã thú tới hái quả, cho nên quả này trong giới tu chân mới hiếm thấy. Mà nó thì...”
Thẩm Thạch khẽ lắc đầu, cười cười nói: “...hương khí quá nhạt.”
Giờ phút này trung niên nam tử kia đã hoàn toàn đờ đẫn im lặng, hai bên thái dương toát ra mấy phần mồ hôi lạnh, cả buổi cũng không nói lời nào, nhìn bộ dạng của hắn, Thẩm Thạch khẽ lắc đầu, không nói thêm gì, quay đầu tươi cười nhìn Tiểu Hồng một cái, sau đó liền đi khỏi.
Trong Thiên Nhất Lâu người người đi đi lại lại huyên náo, một cảnh tượng náo nhiệt, thẩm Thạch xuyên qua đám người, khi đi đến cửa đại môn ngẫu nhiên nhìn lại một chút, xa xa đã lại trông thấy ở bên quầy, Tiểu Hồng cô nương đã đi tiếp đãi một vị khác nhân khác muốn bán đồ, mà mới vừa rồi chính là vị nam tử tán tu trung niên kia, người này vẫn thất hồn lạc phách ngây người đứng bất động tại chỗ.
Khóe miệng Thẩm Thạch khẽ động một chút, cũng không hề nhìn nhiều, quay người rời khỏi lầu một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.