Lục Tiên

Chương 65: Ngũ Hành điện

Tiêu Đỉnh

08/12/2014

Những cánh cửa sổ bên trong Ngũ Hành Điện đều mở toang, ánh sáng mặt trời chiếu vào, làm trong điện vô cùng sáng sủa, giảm hẳn vẻ quạnh quẽ của nó. Khác với những Đường khác của Và Lăng Tiêu Tông, thường có nhiều hình vẽ bát quái, trong Ngũ Hành Điện vừa đi vào, có thể trông thấymặt đất trước mặt được chia làm năm phần, kim, lục, bạch, hồng, hoàng năm màu, đối ứng với Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.

Nền nhà to lớn của Ngũ Hành Điện như một cái bánh tròn năm màu, cuối mỗi màu có một cánh cửa cùng màu đóng chặt, dẫn vào bên trong Ngũ Hành Điện.

Trong điện không có nhiều người, hơn phân nửa là bởi vì nơi này ngày thường quạnh quẽ, nên Thuật Đường không bố trí mấy người ở đây, chỉ có hai người mặc trang phục đệ tử thân truyền, đang nói chuyện với một thiếu nữ, vừa nghe tiếng bọn họ quay đầu nhìn lại, chính là Chung Thanh Trúc.

Thẩm Thạch và Tôn Hữu đi tới , Thẩm Thạch mở miệng trước hỏi cô: "Chung sư muội, sao ngươi lại tới nơi này?"

Chung Thanh Trúc hôm nay đã là thiếu nữ mười lăm tuổi, so với ba năm trước cao lên không ít, chỉ thấp hơn Thẩm Thạch nửa cái đầu, dáng người dần dần nẩy nở, nhanh nhẹn linh hoạt, khuôn mặt thanh tú ôn nhu hôm nay thêm vài phần thanh xuân vũ mị, có thể gọi là một tiểu mỹ nhân.

Thấy Thẩm Thạch và Tôn Hữu, cô kinh ngạc, gật đầu chào Tôn Hữu, quay sang nhìn Thẩm Thạch, mỉm cười: "Ta tới để học một cái Ngũ Hành thuật pháp đó a, Thẩm sư huynh, các ngươi vậy đúng không?"

Tôn Hữu lanh mồm lanh miệng, chen vào trả lời: "Đúng vậy, Thẩm Thạch phàn nàn gần đây Linh Tinh không đủ dùng, nên muốn tới học một cái Ngũ Hành thuật pháp cấp thấp, để đi làm những nhiệm vụ dễ kiếm Linh Tinh." Hắn chỉ vào mình, "Ta vậy."

Chung Thanh Trúc cười với hắn một cái, lại quay sang Thẩm Thạch, lộ vẻ quan tâm: "Thẩm sư huynh, ngươi. . . Gần đây rất thiếu Linh Tinh sao?"

Thẩm Thạch vẫy vẫy tay: "Đừng nghe Tôn Hữu, không khoa trương như vậy, chỉ sau này chúng ta tu luyện, mức hao phí Linh Tinh chỉ tăng chứ không giảm, nên ta muốn tới đây mua một cái thuật pháp để tu luyện."

Chung Thanh Trúc ngẫm nghĩ: "Tu luyện Ngũ Hành thuật pháp để đi làm nhiệm vụ. . . Ngươi là muốn đi Bắt Yêu động?"

"Ách?" Thẩm Thạch và Tôn Hữu quay sang nhìn nhau, không ngờ Chung Thanh Trúc nhạy cảm đến vậy, vừa nghe đã nghĩ tới điều này, nhìn dáng vẻ hai người, Chung Thanh Trúc biết mình đoán đúng rồi, nói với Thẩm Thạch: "Ở trên đảo những nhiệm vụ phải dùng đến Ngũ Hành thuật pháp nhiệm vụ không nhiều, chính xác là chỉ có vài loại, nhiệm vụ dễ thì chỉ có. . . Bắt Yêu động, vì phải chiến đấu với Yêu thú âm vật, nên ít có người đi."

Dù cô không nói hết ý, nhưng Thẩm Thạch và Tôn Hữu đều đã hiểu, Thanh Ngư Đảo bố trí nhiệm vụ rất nhiều, nhưng đồ tốt đương nhiên có rất nhiều người đoạt, nhất là những nhiệm vụ vừa không phải mạo hiểm lại dễ kiếm Linh Tinh, nhưng theo đạo lý cả bọn đều nhìn thấy lúc mới nhập môn, những đệ tử thế gia đều đã chọn sẵn những nhiệm vụ đó hết, để lại cho Thẩm Thạch lựa chọn không còn bao nhiêu.

Tôn Hữu hơi ngượng ngùng, nhưng Thẩm Thạch lại rất thản nhiên, như đã biết trước chuyện ấy, hắn chỉ cười: "Bị ngươi đoán đúng rồi, ta chính là muốn đi bắt Yêu, thực ra ta nghĩ không khó, chỉ phải đi xa một chút vất vả một chút, chỉ cần không xông vào chỗ sâu, gặp phải những lão yêu lợi hại, thì chẳng nguy hiểm mấy, dù sao Bắt Yêu động lúc nào có các sư huynh trông coi." Hắn chuyển đề tài, "Còn ngươi tới đây để làm gì?"



Chung Thanh Trúc khẽ gật đầu: "Ta đã làm việc cho Trận Đường ba năm, có mấy vị sư huynh sư tỷ nói ta có chút thiên tư, muốn ta gia nhập Trận Đường, nên mấy ngày gần đây truyền cho ta một bộ ‘ Thổ Hành Trận’ cấp thấp nhất, để ta tập, thử bố trí trận pháp."

Thẩm Thạch và Tôn Hữu mở to mắt, gật gù nhìn Chung Thanh Trúc, ánh mắt bội phục hâm mộ. Ai biết, Nhân tộc tu sĩ cảnh giới Luyện Khí cảnh, hầu như không có đạo thuật thần thông nào tu luyện được, chỉ có "Trận pháp" nhưng đây là một trường hợp đặc biệt.

Bố trí trận pháp, đặc biệt là trận pháp cấp thấp, quan trọng nhất chính là các loại Linh tài trận kỳ phù hợp, và Linh Tinh để kích phát trận pháp, yêu cầu đạo hạnh đối với người bày trận không cao, nên ít có Luyện Khí cảnh tu sĩ tu luyện nó. Nhưng tuy vậy, các loại linh tài dùng để thường đều hao phí không nhỏ, tu sĩ bình thường rất khó có tài lực để chèo chống, hơn nữa trận pháp đạo thuật hiếm hoi, ngày thường khó gặp, nên hiện giờ có cực ít tu sĩ tu hành môn đạo thuật này, chỉ có ở Lăng Tiêu Tông, nội tình thâm hậu đến mức làm cho người tức lộn ruột, mới có thể tùy tùy tiện tiện dạy một Luyện Khí cảnh đệ tử dùng trận pháp đạo thuật.

"Thổ Hành Trận hả?" Thẩm Thạch nghĩ nghĩ, "Nghe nói cao giai trận pháp rất hiếm khi dùng đến Ngũ Hành thuật pháp, chỉ có pháp trận cấp thấp mới có một ít cái dùng Ngũ Hành thuật pháp để tăng thêm vài phần uy lực, ngươi học chính là vì vậy hả?"

Chung Thanh Trúc gật đầu: "Ừ, các sư huynh Trận Đường đã chỉ cho ta pháp quyết bày trận, còn các loại Linh tài thì ta phải tự mình chuẩn bị."

Tôn Hữu xen vào: "Nhìn không ra nha, học trận pháp tiêu tốn nhiều như vậy, mà ngươi lại tu luyện nhanh như vậy, sớm biết nhiệm vụ nhặt vỏ sò mang tới nhiều Linh Tinh thế này, ba năm trước ta mặt dày mày dạn xin vào Trận Đường."

Chung Thanh Trúc lộ vẻ xấu hổ, lắc đầu nói nhỏ: "Đâu có." Rồi chẳng biết tại sao, cô lén nhìn Thẩm Thạch, trong mắt mơ hồ có một vẻ kỳ lạ, "Ta là vì gần đây nhặt được khá nhiều vỏ sò, lại còn làm thêm mấy nhiệm vụ nữa, nên mới kiếm đủ Linh Tinh bày trận. Đúng rồi, Thẩm sư huynh, nếu huynh thiếu, ta đang còn thừa mấy viên Linh Tinh này, đưa cho huynh dùng trước. . ."

Thẩm Thạch vội lắc đầu: "Làm gì mà đến mức ấy, ngươi đừng nghe Tôn Hữu nói bậy."

Tôn Hữu bên cạnh trợn mắt: "Cái gì, ta đang rất thiếu Linh Tinh đây, sao ngươi chỉ đưa Linh Tinh cho Thạch Đầu, mà không hề nghĩ tới ta?"

Chung Thanh Trúc cười, sóng mắt dịu dàng, ôn nhu, Thẩm Thạch nhìn thấy thì ngẩn ngơ, lập tức vội chuyển đề tài, tức giận đẩy Tôn Hữu: "Hôm nào ngươi tới Linh Thú điện thoải mái kiếm tiền, còn bảo thiếu nỗi gì?"

Dứt lời, mặc kệ Tôn Hữu không chịu tiếp tục ồn ào "Cái gì thoải mái, ngày nào vừa hôi vừa thối. . ." , quay đầu sang nói với Chung Thanh Trúc: "Ta nghe nói những Ngũ Hành trận pháp cấp thấp, cần phải có Ngũ Hành thuật pháp để hỗ trợ, ngươi học Thổ Hành Trận, chắc tới đây để mua Thổ Hệ thuật pháp phải không?"

Chung Thanh Trúc gật đầu: "Ừ."



Thẩm Thạch đảo mắt: "Để ta đoán một cái nha, thổ tính thuật pháp, vừa để phối hợp Thổ Hành Trận, còn phải là thông thường và dễ tu luyện. . . A..., ngươi là chọn ‘ Nham Thứ Thuật ’, hay là ‘ Lưu Sa Thuật ’?"

"Ồ?" một thanh âm kinh ngạc từ bên cạnh vang lên, chính là từ phía hai đệ tử thân truyền của Trận Đường đang đứng nhàn nhã nói chuyện phiếm. Trong Lăng Tiêu Tông,Thuật Đường là nơi đệ tử trực nhàn nhã nhất, bọn hắn lười biếng đã quen, nên khi Chung Thanh Trúc và bọn Thẩm Thạch nói chuyện phiếm, hai người lơ đễnh, thoải mái đứng đó nói chuyện với nhau.

Nhưng lúc này, một trong hai người kinh ngạc, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Thẩm Thạch: "Vị sư đệ này, nhìn không ra ngươi lại hiểu Ngũ Hành thuật pháp rõ như vậy a?"

Có thể trở thành đệ tử thân truyền, dù ở trong Thuật Đường quạnh quẽ này, thì đạo hạnh ít nhất phải là từ Ngưng Nguyên cảnh, Thẩm Thạch không dám coi thường, vội ôm quyền hành lễ: "Bẩm báo sư tỷ, ta từ nhỏ đã hứng thú với Ngũ Hành thuật pháp, nên có biết một ít."

Vị sư tỷ gật đầu, không nói gì nữa.

Bị cô xen ngang, Thẩm Thạch, Tôn Hữu và Chung Thanh Trúc ba người không nói chuyện phiếm nữa, Chung Thanh Trúc lên tiếng trước: "Ta định chọn ‘ Lưu Sa Thuật ’."

Thẩm Thạch gật đầu, không cảm thấy kinh ngạc. Trong Ngũ Hành thuật pháp nhất giai, thường thấy nhất và là phổ biến nhất có ba thuật pháp, theo thứ tự là hỏa hệ Hỏa Cầu Thuật, Thủy Hệ Thủy Tiễn Thuật và Thổ Hệ Nham Thứ Thuật, ba cái đều là thuật pháp công kích, uy lực tàm tạm, độ khó tu luyện bình thường. Ngoài ba cái đó, có một vài cái khác bình thường hơn, Thổ Hệ Lưu Sa Thuật chính là thuộc về nhóm này, khác với ba cái thứ hạng đầu, Lưu Sa Thuật không phải thuật công kích, chỉ tại một chỗ mặt đất dùng thuật pháp chi lực tạo ra một chỗ cát chảy (vùng sa mạc), làm cho địch nhân bị chậm lại, là một loại thuật pháp mang tính phụ trợ.

Mặc dù Lưu Sa Thuật uy lực không lớn, hạn chế thi pháp nhiều, lúc đối chiến đối thủ chỉ cần tránh khỏi khu vực cát chảy là xong, nên thuật pháp tuy là thông thường, nhưng không có bao nhiêu người tập. Nhưng đối với trận pháp , Lưu Sa Thuật lại là một thuật pháp phụ trợ cực tốt, vì có bản thân trận pháp hạn chế, địch nhân vốn đã khó di chuyển tránh né, nếu còn bị trúng thêm Lưu Sa Thuật, sẽ càng thêm chật vật, nên Chung Thanh Trúc chọn Lưu Sa Thuật là một quyết định rất sáng suốt.

"Còn hai người, định tới học thuật pháp gì?" Chung Thanh Trúc hỏi.

Hai đệ tử Trận Đường quay qua xem, đây đều là khách hàng tới biếu Linh Tinh a, nên cả hai đều bày ra khuôn mặt vô cùng tươi tỉnh và vui vẻ.

Tôn Hữu nghĩ nghĩ: "Chúng ta là muốn đi Bắt Yêu động để bắt Yêu thú, đương nhiên muốn chọn một cái pháp thuật uy lực không nhỏ, A.... . . Ta muốn học Hỏa Cầu Thuật a!"

Hỏa Cầu Thuật chính là Ngũ Hành thuật pháp thường thấy nhất, mười người tán tu học Ngũ Hành thuật pháp thì hết sáu bảy người học pháp thuật này, có thể thấy nó rất thực dụng và phổ cập.

Thẩm Thạch cười, ngập ngừng: "Ta muốn học ‘ Thủy Tiễn Thuật ’ a."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook