Chương 81: Nịnh bợ
Tiêu Đỉnh
31/12/2014
Sau ba năm, hai từ Cam Trạch không thể nghi ngờ chính là cái tên như sấm rền bên tai trên Thanh Ngư Đảo. Gia thế nhà hắn vô cùng hiển hách,
không những thế hắn là người có thiên phú hơn người. Từ khi Thanh Ngư
đảo khai mở cho đến nay, thiếu niên này chính là người có tốc độ tiến
cảnh nhanh nhất trong số các thiên tài. Vô số lời khen ngợi đều tập
trung vào hắn, điều này làm cho kẻ khác có cảm giác không nhịn được phải ngước nhìn.
Tất cả mọi người đều tin tưởng rằng sau nhiều năm yên ắng như vậy, cùng với sự xuất hiện của Cam Trạch, Cam Gia cổ xưa chắc chắn một lần nữa sẽ hưng thịnh trở lại. Không cần biết hắn ít xuất hiện như thế nào, chỉ cần Cam Trạch có ở nơi đây thì hắn nhất định sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người. Tất cả mọi người dường như cũng không tự chủ được vây xung quanh hắn, điều này thật không khác những ngôi sao vây lấy vầng trăng trong đêm. Đứng từ xa nhìn, Thẩm Thạch nhìn thấy Cam Trạch bị một đám sư huynh sư tỷ vây xung quanh. Nhưng trên gương mặt hắn hoàn toàn không có sự e sợ, đồng thời vẻ mặt vô cùng tự nhiên nhã nhặn. Cam Trạch dường như rất quen thuộc với các vị sư huynh sư tỷ này. Đôi lúc hắn nói ra vài điều thú vị làm cho mấy vị sư tỷ phải che miệng cười khanh khách không ngừng, trong đó có cả vị Trần Đường sư tỷ xinh đẹp kia.
Lấy hắn so với mình, Thẩm Thạch dường như chỉ là một tiểu nhân vật vô danh không tên tuổi. sự thật cũng đúng như vậy, cho nên tâm trạng Thẩm Thạch cũng không có gì khác thường. Sau một lúc kinh ngạc ban đầu, hắn liền yên lặng đứng sang một bên. Cam Trạch đứng đằng xa dường như đang phát ra một vầng hào quang nho nhỏ, hắn được bao bọc bởi một đám người xung quanh, điều này làm cho Thẩm Thạch không khỏi hiếu kỳ đưa mắt ngắm nhìn.
Hắn thấy trên khuôn mặt Cam Trạch cũng lộ ra vài phần kinh ngạc, nhưng cũng không vì thế biểu lộ ra điều gì. Sau khi nhìn Thẩm Thạch một lúc, Cam Trạch đứng đằng xa liền gật gật đầu với hắn, đồng thời trên miệng lộ ra một nụ cười, đây liền được xem như lời chào hỏi thoáng qua giữa hai người.
Thẩm Thạch dường như cũng không ngờ Cam Trạch chú ý đến mình, hắn liền vội vàng gật đầu đáp lại. Trước đây Thẩm Thạch nhiều nhất cũng chỉ đứng từ xa nhìn thấy Cam Trạch vài lần. Ngày thường hai người chưa từng nói chuyện cùng nhau nên Thẩm Thạch cũng không hề có bất cứ giao tình gì với vị con cưng của trời này. Nhưng xem ra Cam Trạch không hổ là người của Cam Gia, hắn vô cùng hòa ái, bên cạnh đó sự chu đáo không lộ ra một chút sai sót nào.
Một lát sau, trên thuyền lớn bước xuống ba người, họ đều là đệ tử Ngưng Nguyên cảnh của Lăng Tiêu Tông. Người dẫn đầu có bộ dáng thấp bé đúng là Lâm Hổ. Chẳng qua so với bộ dáng ngênh ngang kiêu ngạo ngày thường của hắn có chút không giống. Hôm nay Lâm Hổ nhìn thoáng qua mọi người như đón được gió xuân. Bộ dáng của hắn thân thiện dễ gần. Sau khi nhảy xuống thuyền hắn liền bỏ hai vị sư đệ phía sau, đồng thời nhanh như chớp chui vào trong đám đệ tử Luyện Khí Cảnh. Không những thế, hắn giả vờ giả vịt bắt chuyện với những người xung quanh. Sau đó hắn liền quay đầu đối mặt với Cam Trạch, đồng thời trên mặt nở ra một nụ cười tươi, tươi đến mức không thể tươi hơn được nữa, hắn nói:
"Ay ya khách hiếm, khách hiếm nha, sau hôm nay Cam sư đệ rảnh rỗi đến nơi này?".
Cam Trạch cười cười, ôm quyền thi lễ với hắn nói: "Lâm sư huynh vẫn khỏe, đệ đến đây đương nhiên là chuẩn bị đi Yêu đảo rồ!".
Lâm Hổ giả vịt sợ hãi than: "Ay ya Đệ năm nay mới chỉ mười lăm tuổi, tuổi nhỏ vậy dám chạy lên Yêu đảo! Thật sự là kỳ tài ngút trời a! Hiếm thấy......hiếm thấy......quả là hiếm thấy nha!"
Nụ cười trên môi Cam Trạch có chút cứng, vẻ mặt mọi người xunh quanh cũng trở nên cổ quái. Không ít người quay đầu nhìn sang một chỗ bên cạnh, đứng bên kia cũng là một vị đệ tử mới nhập môn, hơn nữa đạo hạnh thấp hơn Cam Trạch không ít. Nếu nói bên này Cam Trạch là kỳ tài ngút trời vậy người đứng bên kia phải tính là cái gì.
Cam Trạch cười khổ nói: "Lâm sư huynh quá khen, đệ đến đây chẳng qua là để mở mang kiến thức một chút, hơn nữa còn phải nhờ chư vị sư huynh sư tỷ chiếu cố a". Hắn nói xong liền chắp tay cười với mọi người xung quanh. Ngay lập tức cả đám người liền nhiệt tình đáp lễ, đồng thời vang lên tiếng tay đập vào ngực binh binh cùng với lời nói như thủy triều trào ra: "Sư đệ cứ yên tâm, có ta ở đây nhất định sẽ bảo vệ ngươi bình yên vô sự......vân vân và vân vân....".
Trong đám người bất chợt nghe thấy tiếng cười to, thanh âm vô cùng cời mở. Nhìn trên mặt Lâm Hổ hào khí tung hoành, hắn khoác tay chặn lời người khác nói: "Chư vị sư đệ còn phải gấp rút hoành thành nhiệm vụ bắt yêu, việc chính này không thể chậm trễ đâu nha. Còn trách nhiệm bảo hộ chiếu cố Cam sư đệ, ta thân là sư huynh trực tại Yêu đảo thật sự không thể đùng đẩy cho người khác được. Sư đệ cứ yên tâm đi, đợi tí nữa khi đến Yêu đảo ta sẽ tự mình dẫn đệ đi xem một chút tình hình trên đảo, sau đó giúp đệ mở mang một chút kiến thức về Yêu thú Quỷ vật. Sau này đệ muốn hồi tưởng đến thì cũng sẽ dễ dàng hơn".
Mọi người nghe đến đây liền đưa mắt liếc hắn. Ngay cả hai vị Ngưng Nguyên Cảnh sư huynh Ngưu Hùng và Tằng Chí Bách cũng chỉ còn cách nhìn thẳng vào hắn biểu lộ sự khinh bỉ. Nhưng lúc này toàn bộ tinh thần của Lâm Hổ đều tập trung lên người Cam Trạch, do đó hắn hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của mọi người chung quanh.
Đối mặt với sự nhiệt tình thái quá của Lâm Hổ sư huynh, dù là Cam Trạch cũng có chút không chịu đựng nổi. Hắn chỉ có thể hặc hặc cười vài tiếng, rõ ràng là muốn cười cho qua chuyện. nhìn Lâm Hổ dường như một chút cũng không phát hiện ra, có lẽ hắn đã xem việc đứng cùng một chỗ với Cam Trạch cười cười nói nói là một điều gì đó vô cùng vinh quang.
Chờ một lúc đã đến giờ xuất phát, mọi người liền rối rít lên thuyền. Ba vị đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh đã quay về vị trí cũ, trên bong thuyền lúc này chỉ còn một đám đệ tử Luyện Khí Cảnh. Thẩm Thạch vẫn như trước tìm một chỗ yên tĩnh đứng, sau đó hắn chậm rãi quan sát mọi người xung quanh. Bởi vì sao khi lên thuyền Lâm Hổ không thể không rời đi, Cam Trạch dường như trút được gánh nặng thở phài nhẹ nhõm.
Thẩm Thạch lắc đầu, trong lòng hắn cảm thấy có chút buồn cười nghĩ: Những quý công tử này dường như cũng không thể tránh khỏi một chút chuyện phiền não a.
Sau một lúc hắn cũng đã lười đi quản chuyện của người khác, ánh mắt liền nhìn ra xa xa bên ngoài mạn thuyền. Cánh buồm đã căng gió, thuyền lớn phăng phăng rẻ sóng hướng về phía trước. Phía sauThanh Ngư đảo đã dần dần nhỏ, xung quanh chỉ còn nước biển trong suốt lấp lánh, mặt biển mộtu xanh thăm thẳm bao quanh.
Biển trời cùng một màu xanh trong, trên cao là khoảng không bao la bát ngát, đâu đó nghe thấy tiếng chim biển cất cao, thanh âm trong trẻo vô ngần. Đứng trên thuyền đón từng làn gió biển nhẹ nhàng lướt qua mặt làm cho lòng người vô cùng thư thái.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay đặt lên ngực, nơi đó dưới vạt áo là một cái bình ngọc, bên trong có chứa hai viên Dưỡng Khí Đan. Nhìn ra xa vẫn chưa thấy được Yêu đảo. Nhưng khi nhìn về hướng đó, trong lòng Thẩm Thạch không khỏi dâng lên cảm giác chờ mong: Hôm nay, không biết thu hoạch sẽ là bao nhiêu a!
"Vị sư huynh này, đã quấy rầy!"
Bỗng nhiên có một thanh âm ôn hòa hữu lễ vang lên sau lưng Thẩm Thạch, làm hắn chợt tỉnh từ trong trầm tư. Khi quay đầu nhìn Thẩm Thạch không khỏi giật mình. Cam Trạch đang đứng mỉm cười, không biết tự lúc nào hắn đã đứng sau lưng Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch liền vội vàng chấp tay nói: "Hai chữ sư huynh thật không dám nhận, không biết là có việc gì không?".
Cam Trạch mỉm cười: "Thật ra cũng không có việc gì lớn, chỉ là thấy trên thuyền ngoài đệ ra không ngờ còn có đệ tử mới nhập môn. Điều này thật sự làm đệ có chút kinh ngạc, ngày thường tiểu đệ kiến thức nông cạn, không biết rằng còn có một nhân vật như huynh. Vẻn vẹn mới là trung giai Luyện Khí Cảnh đã đi Yêu đảo bắt yêu, thật sự là kinh người, buồn cười đệ chỉ là một kẻ ếch ngồi đáy giếng, aiiiiiiiiiiii....! Tiểu đệ Cam Trạch, không biết cao tính đại danh của sư huynh là gì?".
Thẩm Thạch lắc đầu nói: "Cam huynh quá khen! Ta họ Thẩm tên mỗi một chữ Thạch. Kỳ thật không dám nhận phần khen ngợi này, không dối gạt Cam huynh. Mấy hôm trước là lần đầu tiên ta đến Yêu đảo, tính cả lần này thì cũng mới là lần thứ hai! Hơn nữa ta cũng không dám xâm nhập vào bên trong, chỉ đi bộ ở xung quanh đảo, tìm một vài yêu thú nhỏ lạc đàn ra tay thôi!".
Cam Trạch "A" một tiếng. Một lần nữa đánh giá Thẩm Thạch một phen. Sau một hồi trầm ngâm nói: "Nếu là Luyện Khí Cảnh cao giai đệ tử đi đến Yêu đảo, do Linh Lực được rèn luyện lâu ngày nên cơ bản thân thể có thể cùng Yêu thú cấp thấp chống đỡ, nhưng ta thấy Thẩm huynh dường như vẫn là Luyện Khí Cảnh trung giai. Điều này......chẳng lẽ.....huynh học ngũ hành thuật pháp sao?".
Bên cạnh Thẩm Thạch thật không nghĩ đến tâm tư của Cam Trạch linh mẫn như vậy. Nghĩ điều này cũng không có gì để giấu diếm, hắn liền gật đầu cười nói: "Cam huynh thật lợi hại, ta đúng là đã học được Thủy Tiễn Thuật, sau đó liền muốn đi Yêu đảo thử vận may a".
Cam Trạch cười cảm thán nói: "Không tưởng tượng được Thẩm huynh đối với ngũ hành thuật pháp có thiên phú như vậy, thật là hiếm thấy....Kỳ thật từ nhỏ cũng có người đã dạy qua cho ta môn này. Nhưng môn này thật sự quá tối nghĩa, ta học rất lâu không có chút thành tựu nào, tố chất thật ngu dốt, Thẩm huynh tài cao a".
Trong nội tâm Thẩm Thạch muốn mắng hắn một câu: Trong vòng có ba năm ngươi đã tu đến Luyện Khí Cảnh cao giai, còn dám ở chỗ này nói với ta cái gì tư chất ngu dốt. Nói như vậy không phải toàn bộ mấy trăm người trên Thanh Ngư đảo đều là kẻ ngu ngốc sao?
Tuy nghĩ như thế như trên miệng hắn vẫn khiêm nhường vài câu. Kỳ thật nói hắn cũng có một chút chột dạ, bàn về phương pháp tu luyện Ngũ Hành Thuật Pháp, tư chất của hắn cũng không hơn gì so với người bình thường. Đơn giản là hắn dựa vào Thanh Tâm chú, không hiểu sao thần chú này có thể ngưng tụ tại mi tâm (giữa trán) của hắn một cỗ linh lực. Chính điều này đã giúp hắn phóng ra Thủy Tiễn Thuật.
Cam Trạch xem ra cũng chỉ vì tò mò Thẩm Thạch mới là trung giai Luyện Khí Cảnh đã có thể đi Yêu đảo bắt yêu, nên mới đến bắt chuyện với hắn một lúc. Sau khi tán gẫu vài câu Cam Trạch liền khách khí nói lời cáo từ. Lúc hắn đi về phía đám người, Thẩm Thạch nhìn qua bóng lưng của hắn nghĩ thầm: Người này ăn nói thật nhã nhặn, kiến thức bất phàm, thân thế cao quý, thiên tư hơn người. Điều này cũng không có gì kỳ quái khi hắn trở thành tiêu điểm của mọi người. Dường như vừa sinh ra đã phủ lên người một vầng hào quang sáng chói, chính mình không thể so sánh a.
Chẳng qua, không thể so thì không cần so vậy, Thẩm Thạch ngược cũng không có so đo gì. Ánh mắt hắn một lần nữa nhìn về hướng Yêu đảo trầm tư trở lại.
&^^&
Một đường yên ổn không có chuyện gì xảy ra, thuyền lớn thuận lợi đến được đảo thứ năm trong Thanh Ngư Lục đảo, cũng là nơi mọi người gọi là Yêu đảo. Lúc thuyền lớn dừng, thả neo bên cạnh một đầu đê biển thật dài, phần đông Luyện Khí Cảnh trên thuyền trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều. Cũng chỉ có đám người đã từng đến đây nhiều lần như Trần Đường mới có thể bảo trì tư thái nhẹ nhõm như cũ.
Tuy rằng Thẩm Thạch đã đến Yêu đảo một lần, nhưng lúc này nhớ hai lần trước chiến đấu cùng với Yêu thú, cuối cùng dù hắn cũng chiến thắng, nhưng sự hung mãnh của Yêu thú vẫn làm cho hắn không khỏi cảm thấy có chút hồi hộp. Sau khi hít vào một hơi thật sâu, hắn lấy bình tĩnh. Sau đó liền theo dòng người chậm chạp rời khỏi mạn thuyền.
Đã đến Yêu đảo, Cam Trạch lần đầu tiên tới nơi này nên rõ ràng là có chút tò mò. Hắn đứng trong đám người nhưng không ngừng nhìn khắp xung quanh. Trừ việc đó ra thì hắn cũng không lộ ra một chút thần thái hồi hộp, dường như hắn cũng không lo lắng yêu thú trên đảo sẽ hung mãnh như thế nào.
Mà đúng lúc này, từ phía sau mọi người thình thịch vang lên một hồi bước chân dồn dập. Đúng là Lâm Hổ vừa từ trên thuyền nhảy xuống, thoáng cái đã vọt tới bên người Cam Trạch. Sau đó, hắn trưng ra bộ dáng vui vẻ đong đầy, vừa kẹp lấy Cam Trạch vừa đi lên đảo. Xem ra hắn muốn thực hiện lời hứa chiếu cố Cam Trạch lúc trước à nha.
Nhìn Cam Trạch có chút xấu hổ, hắn khách khí chắp tay nói cảm ơn với Lâm Hổ sư huynh, sau đó từ chối mấy lần. Nhưng Lâm Hổ sư huynh vô cùng kiên quyết, lời hắn nói ra như chém đinh chặt sắt. Trên Yêu đảo đầy rẫy nguy cơ này, hắn nhất định không thể để cho một vị sư đệ mới nhập môn có chút thương tổn được, nếu không kẻ làm sư huynh như hắn đã không làm tròn bổn phận.
Một phen lời nói hùng hồn xông đến, Cam Trạch cũng không thể nào bác bỏ được. Người xung quanh rối rít bước nhanh hơn, đi thẳng đến chỗ sâu trên Yêu đảo. Chỉ có Thẩm Thạch đi sau âm thầm cười khổ nghĩ: Chẳng phải ta cũng là sư đệ mới nhập môn sao.....?.
Tất cả mọi người đều tin tưởng rằng sau nhiều năm yên ắng như vậy, cùng với sự xuất hiện của Cam Trạch, Cam Gia cổ xưa chắc chắn một lần nữa sẽ hưng thịnh trở lại. Không cần biết hắn ít xuất hiện như thế nào, chỉ cần Cam Trạch có ở nơi đây thì hắn nhất định sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người. Tất cả mọi người dường như cũng không tự chủ được vây xung quanh hắn, điều này thật không khác những ngôi sao vây lấy vầng trăng trong đêm. Đứng từ xa nhìn, Thẩm Thạch nhìn thấy Cam Trạch bị một đám sư huynh sư tỷ vây xung quanh. Nhưng trên gương mặt hắn hoàn toàn không có sự e sợ, đồng thời vẻ mặt vô cùng tự nhiên nhã nhặn. Cam Trạch dường như rất quen thuộc với các vị sư huynh sư tỷ này. Đôi lúc hắn nói ra vài điều thú vị làm cho mấy vị sư tỷ phải che miệng cười khanh khách không ngừng, trong đó có cả vị Trần Đường sư tỷ xinh đẹp kia.
Lấy hắn so với mình, Thẩm Thạch dường như chỉ là một tiểu nhân vật vô danh không tên tuổi. sự thật cũng đúng như vậy, cho nên tâm trạng Thẩm Thạch cũng không có gì khác thường. Sau một lúc kinh ngạc ban đầu, hắn liền yên lặng đứng sang một bên. Cam Trạch đứng đằng xa dường như đang phát ra một vầng hào quang nho nhỏ, hắn được bao bọc bởi một đám người xung quanh, điều này làm cho Thẩm Thạch không khỏi hiếu kỳ đưa mắt ngắm nhìn.
Hắn thấy trên khuôn mặt Cam Trạch cũng lộ ra vài phần kinh ngạc, nhưng cũng không vì thế biểu lộ ra điều gì. Sau khi nhìn Thẩm Thạch một lúc, Cam Trạch đứng đằng xa liền gật gật đầu với hắn, đồng thời trên miệng lộ ra một nụ cười, đây liền được xem như lời chào hỏi thoáng qua giữa hai người.
Thẩm Thạch dường như cũng không ngờ Cam Trạch chú ý đến mình, hắn liền vội vàng gật đầu đáp lại. Trước đây Thẩm Thạch nhiều nhất cũng chỉ đứng từ xa nhìn thấy Cam Trạch vài lần. Ngày thường hai người chưa từng nói chuyện cùng nhau nên Thẩm Thạch cũng không hề có bất cứ giao tình gì với vị con cưng của trời này. Nhưng xem ra Cam Trạch không hổ là người của Cam Gia, hắn vô cùng hòa ái, bên cạnh đó sự chu đáo không lộ ra một chút sai sót nào.
Một lát sau, trên thuyền lớn bước xuống ba người, họ đều là đệ tử Ngưng Nguyên cảnh của Lăng Tiêu Tông. Người dẫn đầu có bộ dáng thấp bé đúng là Lâm Hổ. Chẳng qua so với bộ dáng ngênh ngang kiêu ngạo ngày thường của hắn có chút không giống. Hôm nay Lâm Hổ nhìn thoáng qua mọi người như đón được gió xuân. Bộ dáng của hắn thân thiện dễ gần. Sau khi nhảy xuống thuyền hắn liền bỏ hai vị sư đệ phía sau, đồng thời nhanh như chớp chui vào trong đám đệ tử Luyện Khí Cảnh. Không những thế, hắn giả vờ giả vịt bắt chuyện với những người xung quanh. Sau đó hắn liền quay đầu đối mặt với Cam Trạch, đồng thời trên mặt nở ra một nụ cười tươi, tươi đến mức không thể tươi hơn được nữa, hắn nói:
"Ay ya khách hiếm, khách hiếm nha, sau hôm nay Cam sư đệ rảnh rỗi đến nơi này?".
Cam Trạch cười cười, ôm quyền thi lễ với hắn nói: "Lâm sư huynh vẫn khỏe, đệ đến đây đương nhiên là chuẩn bị đi Yêu đảo rồ!".
Lâm Hổ giả vịt sợ hãi than: "Ay ya Đệ năm nay mới chỉ mười lăm tuổi, tuổi nhỏ vậy dám chạy lên Yêu đảo! Thật sự là kỳ tài ngút trời a! Hiếm thấy......hiếm thấy......quả là hiếm thấy nha!"
Nụ cười trên môi Cam Trạch có chút cứng, vẻ mặt mọi người xunh quanh cũng trở nên cổ quái. Không ít người quay đầu nhìn sang một chỗ bên cạnh, đứng bên kia cũng là một vị đệ tử mới nhập môn, hơn nữa đạo hạnh thấp hơn Cam Trạch không ít. Nếu nói bên này Cam Trạch là kỳ tài ngút trời vậy người đứng bên kia phải tính là cái gì.
Cam Trạch cười khổ nói: "Lâm sư huynh quá khen, đệ đến đây chẳng qua là để mở mang kiến thức một chút, hơn nữa còn phải nhờ chư vị sư huynh sư tỷ chiếu cố a". Hắn nói xong liền chắp tay cười với mọi người xung quanh. Ngay lập tức cả đám người liền nhiệt tình đáp lễ, đồng thời vang lên tiếng tay đập vào ngực binh binh cùng với lời nói như thủy triều trào ra: "Sư đệ cứ yên tâm, có ta ở đây nhất định sẽ bảo vệ ngươi bình yên vô sự......vân vân và vân vân....".
Trong đám người bất chợt nghe thấy tiếng cười to, thanh âm vô cùng cời mở. Nhìn trên mặt Lâm Hổ hào khí tung hoành, hắn khoác tay chặn lời người khác nói: "Chư vị sư đệ còn phải gấp rút hoành thành nhiệm vụ bắt yêu, việc chính này không thể chậm trễ đâu nha. Còn trách nhiệm bảo hộ chiếu cố Cam sư đệ, ta thân là sư huynh trực tại Yêu đảo thật sự không thể đùng đẩy cho người khác được. Sư đệ cứ yên tâm đi, đợi tí nữa khi đến Yêu đảo ta sẽ tự mình dẫn đệ đi xem một chút tình hình trên đảo, sau đó giúp đệ mở mang một chút kiến thức về Yêu thú Quỷ vật. Sau này đệ muốn hồi tưởng đến thì cũng sẽ dễ dàng hơn".
Mọi người nghe đến đây liền đưa mắt liếc hắn. Ngay cả hai vị Ngưng Nguyên Cảnh sư huynh Ngưu Hùng và Tằng Chí Bách cũng chỉ còn cách nhìn thẳng vào hắn biểu lộ sự khinh bỉ. Nhưng lúc này toàn bộ tinh thần của Lâm Hổ đều tập trung lên người Cam Trạch, do đó hắn hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của mọi người chung quanh.
Đối mặt với sự nhiệt tình thái quá của Lâm Hổ sư huynh, dù là Cam Trạch cũng có chút không chịu đựng nổi. Hắn chỉ có thể hặc hặc cười vài tiếng, rõ ràng là muốn cười cho qua chuyện. nhìn Lâm Hổ dường như một chút cũng không phát hiện ra, có lẽ hắn đã xem việc đứng cùng một chỗ với Cam Trạch cười cười nói nói là một điều gì đó vô cùng vinh quang.
Chờ một lúc đã đến giờ xuất phát, mọi người liền rối rít lên thuyền. Ba vị đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh đã quay về vị trí cũ, trên bong thuyền lúc này chỉ còn một đám đệ tử Luyện Khí Cảnh. Thẩm Thạch vẫn như trước tìm một chỗ yên tĩnh đứng, sau đó hắn chậm rãi quan sát mọi người xung quanh. Bởi vì sao khi lên thuyền Lâm Hổ không thể không rời đi, Cam Trạch dường như trút được gánh nặng thở phài nhẹ nhõm.
Thẩm Thạch lắc đầu, trong lòng hắn cảm thấy có chút buồn cười nghĩ: Những quý công tử này dường như cũng không thể tránh khỏi một chút chuyện phiền não a.
Sau một lúc hắn cũng đã lười đi quản chuyện của người khác, ánh mắt liền nhìn ra xa xa bên ngoài mạn thuyền. Cánh buồm đã căng gió, thuyền lớn phăng phăng rẻ sóng hướng về phía trước. Phía sauThanh Ngư đảo đã dần dần nhỏ, xung quanh chỉ còn nước biển trong suốt lấp lánh, mặt biển mộtu xanh thăm thẳm bao quanh.
Biển trời cùng một màu xanh trong, trên cao là khoảng không bao la bát ngát, đâu đó nghe thấy tiếng chim biển cất cao, thanh âm trong trẻo vô ngần. Đứng trên thuyền đón từng làn gió biển nhẹ nhàng lướt qua mặt làm cho lòng người vô cùng thư thái.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay đặt lên ngực, nơi đó dưới vạt áo là một cái bình ngọc, bên trong có chứa hai viên Dưỡng Khí Đan. Nhìn ra xa vẫn chưa thấy được Yêu đảo. Nhưng khi nhìn về hướng đó, trong lòng Thẩm Thạch không khỏi dâng lên cảm giác chờ mong: Hôm nay, không biết thu hoạch sẽ là bao nhiêu a!
"Vị sư huynh này, đã quấy rầy!"
Bỗng nhiên có một thanh âm ôn hòa hữu lễ vang lên sau lưng Thẩm Thạch, làm hắn chợt tỉnh từ trong trầm tư. Khi quay đầu nhìn Thẩm Thạch không khỏi giật mình. Cam Trạch đang đứng mỉm cười, không biết tự lúc nào hắn đã đứng sau lưng Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch liền vội vàng chấp tay nói: "Hai chữ sư huynh thật không dám nhận, không biết là có việc gì không?".
Cam Trạch mỉm cười: "Thật ra cũng không có việc gì lớn, chỉ là thấy trên thuyền ngoài đệ ra không ngờ còn có đệ tử mới nhập môn. Điều này thật sự làm đệ có chút kinh ngạc, ngày thường tiểu đệ kiến thức nông cạn, không biết rằng còn có một nhân vật như huynh. Vẻn vẹn mới là trung giai Luyện Khí Cảnh đã đi Yêu đảo bắt yêu, thật sự là kinh người, buồn cười đệ chỉ là một kẻ ếch ngồi đáy giếng, aiiiiiiiiiiii....! Tiểu đệ Cam Trạch, không biết cao tính đại danh của sư huynh là gì?".
Thẩm Thạch lắc đầu nói: "Cam huynh quá khen! Ta họ Thẩm tên mỗi một chữ Thạch. Kỳ thật không dám nhận phần khen ngợi này, không dối gạt Cam huynh. Mấy hôm trước là lần đầu tiên ta đến Yêu đảo, tính cả lần này thì cũng mới là lần thứ hai! Hơn nữa ta cũng không dám xâm nhập vào bên trong, chỉ đi bộ ở xung quanh đảo, tìm một vài yêu thú nhỏ lạc đàn ra tay thôi!".
Cam Trạch "A" một tiếng. Một lần nữa đánh giá Thẩm Thạch một phen. Sau một hồi trầm ngâm nói: "Nếu là Luyện Khí Cảnh cao giai đệ tử đi đến Yêu đảo, do Linh Lực được rèn luyện lâu ngày nên cơ bản thân thể có thể cùng Yêu thú cấp thấp chống đỡ, nhưng ta thấy Thẩm huynh dường như vẫn là Luyện Khí Cảnh trung giai. Điều này......chẳng lẽ.....huynh học ngũ hành thuật pháp sao?".
Bên cạnh Thẩm Thạch thật không nghĩ đến tâm tư của Cam Trạch linh mẫn như vậy. Nghĩ điều này cũng không có gì để giấu diếm, hắn liền gật đầu cười nói: "Cam huynh thật lợi hại, ta đúng là đã học được Thủy Tiễn Thuật, sau đó liền muốn đi Yêu đảo thử vận may a".
Cam Trạch cười cảm thán nói: "Không tưởng tượng được Thẩm huynh đối với ngũ hành thuật pháp có thiên phú như vậy, thật là hiếm thấy....Kỳ thật từ nhỏ cũng có người đã dạy qua cho ta môn này. Nhưng môn này thật sự quá tối nghĩa, ta học rất lâu không có chút thành tựu nào, tố chất thật ngu dốt, Thẩm huynh tài cao a".
Trong nội tâm Thẩm Thạch muốn mắng hắn một câu: Trong vòng có ba năm ngươi đã tu đến Luyện Khí Cảnh cao giai, còn dám ở chỗ này nói với ta cái gì tư chất ngu dốt. Nói như vậy không phải toàn bộ mấy trăm người trên Thanh Ngư đảo đều là kẻ ngu ngốc sao?
Tuy nghĩ như thế như trên miệng hắn vẫn khiêm nhường vài câu. Kỳ thật nói hắn cũng có một chút chột dạ, bàn về phương pháp tu luyện Ngũ Hành Thuật Pháp, tư chất của hắn cũng không hơn gì so với người bình thường. Đơn giản là hắn dựa vào Thanh Tâm chú, không hiểu sao thần chú này có thể ngưng tụ tại mi tâm (giữa trán) của hắn một cỗ linh lực. Chính điều này đã giúp hắn phóng ra Thủy Tiễn Thuật.
Cam Trạch xem ra cũng chỉ vì tò mò Thẩm Thạch mới là trung giai Luyện Khí Cảnh đã có thể đi Yêu đảo bắt yêu, nên mới đến bắt chuyện với hắn một lúc. Sau khi tán gẫu vài câu Cam Trạch liền khách khí nói lời cáo từ. Lúc hắn đi về phía đám người, Thẩm Thạch nhìn qua bóng lưng của hắn nghĩ thầm: Người này ăn nói thật nhã nhặn, kiến thức bất phàm, thân thế cao quý, thiên tư hơn người. Điều này cũng không có gì kỳ quái khi hắn trở thành tiêu điểm của mọi người. Dường như vừa sinh ra đã phủ lên người một vầng hào quang sáng chói, chính mình không thể so sánh a.
Chẳng qua, không thể so thì không cần so vậy, Thẩm Thạch ngược cũng không có so đo gì. Ánh mắt hắn một lần nữa nhìn về hướng Yêu đảo trầm tư trở lại.
&^^&
Một đường yên ổn không có chuyện gì xảy ra, thuyền lớn thuận lợi đến được đảo thứ năm trong Thanh Ngư Lục đảo, cũng là nơi mọi người gọi là Yêu đảo. Lúc thuyền lớn dừng, thả neo bên cạnh một đầu đê biển thật dài, phần đông Luyện Khí Cảnh trên thuyền trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều. Cũng chỉ có đám người đã từng đến đây nhiều lần như Trần Đường mới có thể bảo trì tư thái nhẹ nhõm như cũ.
Tuy rằng Thẩm Thạch đã đến Yêu đảo một lần, nhưng lúc này nhớ hai lần trước chiến đấu cùng với Yêu thú, cuối cùng dù hắn cũng chiến thắng, nhưng sự hung mãnh của Yêu thú vẫn làm cho hắn không khỏi cảm thấy có chút hồi hộp. Sau khi hít vào một hơi thật sâu, hắn lấy bình tĩnh. Sau đó liền theo dòng người chậm chạp rời khỏi mạn thuyền.
Đã đến Yêu đảo, Cam Trạch lần đầu tiên tới nơi này nên rõ ràng là có chút tò mò. Hắn đứng trong đám người nhưng không ngừng nhìn khắp xung quanh. Trừ việc đó ra thì hắn cũng không lộ ra một chút thần thái hồi hộp, dường như hắn cũng không lo lắng yêu thú trên đảo sẽ hung mãnh như thế nào.
Mà đúng lúc này, từ phía sau mọi người thình thịch vang lên một hồi bước chân dồn dập. Đúng là Lâm Hổ vừa từ trên thuyền nhảy xuống, thoáng cái đã vọt tới bên người Cam Trạch. Sau đó, hắn trưng ra bộ dáng vui vẻ đong đầy, vừa kẹp lấy Cam Trạch vừa đi lên đảo. Xem ra hắn muốn thực hiện lời hứa chiếu cố Cam Trạch lúc trước à nha.
Nhìn Cam Trạch có chút xấu hổ, hắn khách khí chắp tay nói cảm ơn với Lâm Hổ sư huynh, sau đó từ chối mấy lần. Nhưng Lâm Hổ sư huynh vô cùng kiên quyết, lời hắn nói ra như chém đinh chặt sắt. Trên Yêu đảo đầy rẫy nguy cơ này, hắn nhất định không thể để cho một vị sư đệ mới nhập môn có chút thương tổn được, nếu không kẻ làm sư huynh như hắn đã không làm tròn bổn phận.
Một phen lời nói hùng hồn xông đến, Cam Trạch cũng không thể nào bác bỏ được. Người xung quanh rối rít bước nhanh hơn, đi thẳng đến chỗ sâu trên Yêu đảo. Chỉ có Thẩm Thạch đi sau âm thầm cười khổ nghĩ: Chẳng phải ta cũng là sư đệ mới nhập môn sao.....?.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.