Chương 551: Q3 - Chương 123: Cẩu đầu yêu vật
Tiêu Đỉnh
01/02/2016
Trong suốt một quãng thời gian rất dài bời vì không có một con Quỷ vật nào to gan dám xuất hiện trước mặt nữ quỷ áo trắng, ngăn trở đường đi của nàng cùng lắm là trốn ở một bên giương nanh múa vuốt gào thét đe dọa với Thẩm Thạch và Tiểu Hắc, cho nên nữ quỷ áo trắng không hề dừng lại, thân thể trôi nổi vẫn luôn đi thẳng tới trước.
Còn Thẩm Thạch thì một tấc không rời theo sát sau lưng nàng, không còn cách nào khác, cục diện này tuy rằng có phần cổ quái quỷ dị nhưng nữ quỷ áo trắng đã thành cảng tránh gió an toàn duy nhất trong tuyệt cảnh này. Hành động của hắn khiến một đống Quỷ vật đủ loại tức giận gầm rú đồng thời cũng khiến hắn vô hình chung đã bị nhốt sau lưng nữ quỷ, luôn ở trong trạng thái bị Quỷ vật bao vây, thời gian trôi qua, Quỷ vật càng lúc càng nhiều, càng ngày càng mạnh khiến áp lực đè lên Thẩm Thạch càng lúc càng lớn.
Tối thiểu là trước mắt hắn hầu hư không tìm nổi đường thoát cho mình, điều này khiến hắn tâm phiền ý loạn, cũng vì thế mà vì quá lo lắng tới những Quỷ vật cực kì nguy hiểm kia mà không để ý tới việc nữ quỷ đột nhiên dừng lại.
Nói dừng là dừng khiến cho Thẩm Thạch cũng không kịp chuẩn bị, lảo đảo một cái suýt chút nữa đã va vào thân thể của nữ quỷ áo trắng may là hắn cũng là người tu luyện, khả năng khống chế cơ thể đã vượt qua thường nhân, cố lắm mới khiến thân thể dừng lại, cách thân ảnh màu trắng có vài tấc.
Thẩm Thạch toát mồ hôi lạnh, tuy rằng nữ quỷ trước mắt thoạt nhìn không có uy hiếp gì với mình và Tiểu Hắc, thậm chí trong lúc vô tình còn che chở cho bọn hắn nhưng nhìn vô số Quỷ vật dữ tợn hung ác xung quanh kiêng kỵ nàng như vậy, thậm chí trong vòng một trượng quanh nàng còn khôn có con nào thì có thể hiểu nàng là một con quái vật cường đại như thế nào.
Một con Quỷ vật thần bí và cường đại như vậy thì Thẩm Thạch không dám có ý khiêu khích nếu vừa rồi không cẩn thận va phải thân thể nàng thì có trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì?
Chỉ là vì sao nàng lại đột nhiên dừng lại?
Sau khi Thẩm Thạch trấn định lại, lập tức nghĩ tới vấn đề này, vội thò đầu ra nhìn về phía trước, có chút giật mình.
Thì ra là sau khi đã đi được một quãng đường dài như vậy, bởi vì lúc trước bị vô số Quỷ vật dữ tợn đáng sợ phân tán lực chú ý cho nên Thẩm Thạch không chú ý tới đường đi của nữ quỷ áo trắng, xuyên qua một lối đi nhỏ, cuối cùng đi tới cửa vào một tòa đại điện.
So với Bàn Cổ thần điện thì tòa đại điện trước mắt có quy mô nhỏ hơn không ít, đại khái chỉ bằng một nửa Bàn Cổ Thần Điện, hơn nữa cũng không đóng cửa, nhìn sang thì thấy tựa hồ như chỉ còn lại khuôn cửa còn cánh cửa đã không còn.
Quỷ vật xung quanh vẫn bao quanh như cũ nhưng chẳng hiểu vì sao khi tới nơi này vòng tròn Quỷ vật trở nên rộng hơn, biến thành hai trượng. Bất quá nữ quỷ áo trắng đột nhiên dừng lại tuy nhiên không có quan hệ tới những quỷ vật này bởi phía trước lại một lần nữa xuất hiện vật cản đường.
Không xa cửa vào của đại điện, trên mặt đất có một con rùa đá đen có hình thể khổng lồ, cao hơn một người bình thường. Noài ra trên mai rùa còn mang một khối bia đá, cao sáu thước, có khắc hoa văn, phong cách cổ xưa tựa hồ là vật có niên đại lâu đời, trên tấm bia đá trống rỗng, không biết vì sao không khắc bất cứ một chữ nào.
Con thạch quy cõng bia đá đang chắn đường nữ quỷ nhưng dù sao đó cũng là vật chết cho nên ngăn trở nàng không phải vật này. Ánh mắt thẩm thạch nhìn lên, một lát sau phát hiện ra ở trên tấm bia đá có một cái bàn không biết là vốn dùng để đặt vật gì nhưng lúc này đang có một con quái vật ngồi lên lạnh lùng nhìn xuống bọn Thẩm Thạch
Bởi vì nó đang ngồi xổm cho nên không nhận ra con quái vật kia cao bao nhiêu, nó có một cái đầu chó, hai mắt màu Huyết Hồng, tràn đầy vể táo bạo, thân thể của nó cũng cổ quái, ngoại trừ hai tay hai chân ra thì sau lưng lại có một đôi cánh thỉnh thoảng lại đập một cái.
Đây là một con quái vật kỳ dị mà Thẩm Thạch mới nhìn thấy lần đầu, kể cả những cổ thư trong thư hải của Lăng Tiêu Tông cũng không ghi chép qua, còn nữ quỷ hiển nhiên cũng vì con quái vật có cánh kia mà phải dừng bước.
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Thạch chứng kiến trong Yêu tộc nội cung này có một con quái vật ngăn cản trước mặt nữ tử áo trắng mà không có vẻ sợ hãi cũng không có ý nhượng bộ nào.
Tim của Thẩm Thạch giống như nhảy tới cổ họng, tình cảnh này thoạt nhìn có chút cổ quái và buồn cười nhưng nữ quỷ áo trắng trên thực tế chính là cái dù bảo hộ duy nhất của hắn trong vòng vây của Quỷ vật nếu như mất đi sự bảo hộ của nữ quỷ áo trắng hay vạn nhất nữ quỷ bị quái vật khác cuốn lấy thì kết cục của hắn và Tiểu Hắc trong vòng vây mệnh mông của Quỷ Vật này quả thực là không hỏi cũng biết
Nữ quỷ áo trắng bị quái vật đầu chó cản đường, thân thể liền ngừng lại, nhưng vì mái tóc đen che khuôn mặt nàng nên ai cũng không biết nàng đang có thần thái như thế nào chẳng qua nhìn bên ngoài thì nàng vẫn bình tĩnh như trước thậm chí có chút ngớ ngẩn chất phác đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
“Grao…gâu!”
Một lát sau có tiếng gầm nhẹ từ trên tấm bia đá truyền xuống, chính là tiếng gầm rú của quái vật đầu chó chẳng qua nó sinh ra với một cái đầu của chó cho nên cũng mang theo đặc thù của loại sinh vật này, tiếng gầm khởi đầu rất uy thế nhưng đến một khác cuối cùng, tiếng gầm đột nhiên chuyển thành tiếng chó sủa “gâu gâu” .
Sự chuyển biến của một tiếng sủa có chút ngoài dự đoán của mọi người, mặt dù biết trước quái vật đầu chó dám can đảm đối diện nũ quỷ áo trắng nhất định là cực kỳ lợi hại nhưng Thẩm Thạch nghe được tiếng chó sủa trong tiếng gầm đầy uy thế kia khiến hắn có cảm giác buồn cười, vẻ uy nghiêm khí thế ban đầu nhất thời yếu đi vài phần.
Thẩm Thạch ngẩn ra một chút, đang cảm thấy cảnh tượng này có chút quỷ dị thì con quái vật đầu chó bỗng nhiên nhảy lên từ trên bia đá hạ xuống, đáp xuống trước mặt nữ quỷ áo trắng, cách chừng năm thước.
Mà cơ hồ ngay lúc thân ảnh của nó hạ xuóng, viên ngọc châu xanh biếc đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, thanh quang đại thịnh, thậm chí so với mấy lần trước còn sáng hơn nhiều.
Tựa hồ cảm thấy được mùi vị nguy hiểm từ vùng ánh sáng xanh này lũ quỷ vật chung quanh đột nhiên rối loạn, rối rít lui về phía sau, chớp mắt lại tăng diện tích đất trống lên gấp đôi, chỉ còn lại quái vật đầu chó và nữ quỷ áo trắng.
Giữa không trung, ánh sáng xanh biếc chiếu thẳng vào đầu của quái vật đầu chó, rồi giống như lúc trước quét từ đầu tới chân.
Lục quang âm u quét qua thân thể của quái vật đầu chó, sau đó vô thanh vô thức quay trở lại. Thẩm Thạch ngừng thở, trợn mắt nhìn về phía trước, nhưng một lát sau, chỉ thấy mặt chó đột nhiên hé miẹng lộ ra mấy cái răng nanh, tựa như đang nhe răng cười:
“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu ….”
================
Cẩu đầu trên bia đá
Thêm đôi cánh yêu tà
Ánh sáng xanh quét ra
Nhưng bị thương khó quá!
Còn Thẩm Thạch thì một tấc không rời theo sát sau lưng nàng, không còn cách nào khác, cục diện này tuy rằng có phần cổ quái quỷ dị nhưng nữ quỷ áo trắng đã thành cảng tránh gió an toàn duy nhất trong tuyệt cảnh này. Hành động của hắn khiến một đống Quỷ vật đủ loại tức giận gầm rú đồng thời cũng khiến hắn vô hình chung đã bị nhốt sau lưng nữ quỷ, luôn ở trong trạng thái bị Quỷ vật bao vây, thời gian trôi qua, Quỷ vật càng lúc càng nhiều, càng ngày càng mạnh khiến áp lực đè lên Thẩm Thạch càng lúc càng lớn.
Tối thiểu là trước mắt hắn hầu hư không tìm nổi đường thoát cho mình, điều này khiến hắn tâm phiền ý loạn, cũng vì thế mà vì quá lo lắng tới những Quỷ vật cực kì nguy hiểm kia mà không để ý tới việc nữ quỷ đột nhiên dừng lại.
Nói dừng là dừng khiến cho Thẩm Thạch cũng không kịp chuẩn bị, lảo đảo một cái suýt chút nữa đã va vào thân thể của nữ quỷ áo trắng may là hắn cũng là người tu luyện, khả năng khống chế cơ thể đã vượt qua thường nhân, cố lắm mới khiến thân thể dừng lại, cách thân ảnh màu trắng có vài tấc.
Thẩm Thạch toát mồ hôi lạnh, tuy rằng nữ quỷ trước mắt thoạt nhìn không có uy hiếp gì với mình và Tiểu Hắc, thậm chí trong lúc vô tình còn che chở cho bọn hắn nhưng nhìn vô số Quỷ vật dữ tợn hung ác xung quanh kiêng kỵ nàng như vậy, thậm chí trong vòng một trượng quanh nàng còn khôn có con nào thì có thể hiểu nàng là một con quái vật cường đại như thế nào.
Một con Quỷ vật thần bí và cường đại như vậy thì Thẩm Thạch không dám có ý khiêu khích nếu vừa rồi không cẩn thận va phải thân thể nàng thì có trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì?
Chỉ là vì sao nàng lại đột nhiên dừng lại?
Sau khi Thẩm Thạch trấn định lại, lập tức nghĩ tới vấn đề này, vội thò đầu ra nhìn về phía trước, có chút giật mình.
Thì ra là sau khi đã đi được một quãng đường dài như vậy, bởi vì lúc trước bị vô số Quỷ vật dữ tợn đáng sợ phân tán lực chú ý cho nên Thẩm Thạch không chú ý tới đường đi của nữ quỷ áo trắng, xuyên qua một lối đi nhỏ, cuối cùng đi tới cửa vào một tòa đại điện.
So với Bàn Cổ thần điện thì tòa đại điện trước mắt có quy mô nhỏ hơn không ít, đại khái chỉ bằng một nửa Bàn Cổ Thần Điện, hơn nữa cũng không đóng cửa, nhìn sang thì thấy tựa hồ như chỉ còn lại khuôn cửa còn cánh cửa đã không còn.
Quỷ vật xung quanh vẫn bao quanh như cũ nhưng chẳng hiểu vì sao khi tới nơi này vòng tròn Quỷ vật trở nên rộng hơn, biến thành hai trượng. Bất quá nữ quỷ áo trắng đột nhiên dừng lại tuy nhiên không có quan hệ tới những quỷ vật này bởi phía trước lại một lần nữa xuất hiện vật cản đường.
Không xa cửa vào của đại điện, trên mặt đất có một con rùa đá đen có hình thể khổng lồ, cao hơn một người bình thường. Noài ra trên mai rùa còn mang một khối bia đá, cao sáu thước, có khắc hoa văn, phong cách cổ xưa tựa hồ là vật có niên đại lâu đời, trên tấm bia đá trống rỗng, không biết vì sao không khắc bất cứ một chữ nào.
Con thạch quy cõng bia đá đang chắn đường nữ quỷ nhưng dù sao đó cũng là vật chết cho nên ngăn trở nàng không phải vật này. Ánh mắt thẩm thạch nhìn lên, một lát sau phát hiện ra ở trên tấm bia đá có một cái bàn không biết là vốn dùng để đặt vật gì nhưng lúc này đang có một con quái vật ngồi lên lạnh lùng nhìn xuống bọn Thẩm Thạch
Bởi vì nó đang ngồi xổm cho nên không nhận ra con quái vật kia cao bao nhiêu, nó có một cái đầu chó, hai mắt màu Huyết Hồng, tràn đầy vể táo bạo, thân thể của nó cũng cổ quái, ngoại trừ hai tay hai chân ra thì sau lưng lại có một đôi cánh thỉnh thoảng lại đập một cái.
Đây là một con quái vật kỳ dị mà Thẩm Thạch mới nhìn thấy lần đầu, kể cả những cổ thư trong thư hải của Lăng Tiêu Tông cũng không ghi chép qua, còn nữ quỷ hiển nhiên cũng vì con quái vật có cánh kia mà phải dừng bước.
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Thạch chứng kiến trong Yêu tộc nội cung này có một con quái vật ngăn cản trước mặt nữ tử áo trắng mà không có vẻ sợ hãi cũng không có ý nhượng bộ nào.
Tim của Thẩm Thạch giống như nhảy tới cổ họng, tình cảnh này thoạt nhìn có chút cổ quái và buồn cười nhưng nữ quỷ áo trắng trên thực tế chính là cái dù bảo hộ duy nhất của hắn trong vòng vây của Quỷ vật nếu như mất đi sự bảo hộ của nữ quỷ áo trắng hay vạn nhất nữ quỷ bị quái vật khác cuốn lấy thì kết cục của hắn và Tiểu Hắc trong vòng vây mệnh mông của Quỷ Vật này quả thực là không hỏi cũng biết
Nữ quỷ áo trắng bị quái vật đầu chó cản đường, thân thể liền ngừng lại, nhưng vì mái tóc đen che khuôn mặt nàng nên ai cũng không biết nàng đang có thần thái như thế nào chẳng qua nhìn bên ngoài thì nàng vẫn bình tĩnh như trước thậm chí có chút ngớ ngẩn chất phác đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
“Grao…gâu!”
Một lát sau có tiếng gầm nhẹ từ trên tấm bia đá truyền xuống, chính là tiếng gầm rú của quái vật đầu chó chẳng qua nó sinh ra với một cái đầu của chó cho nên cũng mang theo đặc thù của loại sinh vật này, tiếng gầm khởi đầu rất uy thế nhưng đến một khác cuối cùng, tiếng gầm đột nhiên chuyển thành tiếng chó sủa “gâu gâu” .
Sự chuyển biến của một tiếng sủa có chút ngoài dự đoán của mọi người, mặt dù biết trước quái vật đầu chó dám can đảm đối diện nũ quỷ áo trắng nhất định là cực kỳ lợi hại nhưng Thẩm Thạch nghe được tiếng chó sủa trong tiếng gầm đầy uy thế kia khiến hắn có cảm giác buồn cười, vẻ uy nghiêm khí thế ban đầu nhất thời yếu đi vài phần.
Thẩm Thạch ngẩn ra một chút, đang cảm thấy cảnh tượng này có chút quỷ dị thì con quái vật đầu chó bỗng nhiên nhảy lên từ trên bia đá hạ xuống, đáp xuống trước mặt nữ quỷ áo trắng, cách chừng năm thước.
Mà cơ hồ ngay lúc thân ảnh của nó hạ xuóng, viên ngọc châu xanh biếc đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, thanh quang đại thịnh, thậm chí so với mấy lần trước còn sáng hơn nhiều.
Tựa hồ cảm thấy được mùi vị nguy hiểm từ vùng ánh sáng xanh này lũ quỷ vật chung quanh đột nhiên rối loạn, rối rít lui về phía sau, chớp mắt lại tăng diện tích đất trống lên gấp đôi, chỉ còn lại quái vật đầu chó và nữ quỷ áo trắng.
Giữa không trung, ánh sáng xanh biếc chiếu thẳng vào đầu của quái vật đầu chó, rồi giống như lúc trước quét từ đầu tới chân.
Lục quang âm u quét qua thân thể của quái vật đầu chó, sau đó vô thanh vô thức quay trở lại. Thẩm Thạch ngừng thở, trợn mắt nhìn về phía trước, nhưng một lát sau, chỉ thấy mặt chó đột nhiên hé miẹng lộ ra mấy cái răng nanh, tựa như đang nhe răng cười:
“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu ….”
================
Cẩu đầu trên bia đá
Thêm đôi cánh yêu tà
Ánh sáng xanh quét ra
Nhưng bị thương khó quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.