Chương 441: Q3 - Chương 13: Lại một thạch
Tiêu Đỉnh
27/01/2016
Ngày mới lại bắt đầu, lúc ánh mặt trời chiếu khắp
muôn nơi thì trên Nghênh Tiên Thai ở Trích Tinh Phong của Nguyên Thuỷ
Môn đã có rất nhiều người qua lại, cực kì náo nhiệt, âm thanh trò
chuyện, trao đổi vang lên khắp nơi.
Ở giữa phòng, Tiểu Hắc duỗi cái lưng một cái, nó đứng dậy lắc lắc thân thể béo tròn của mình rồi quay đầu lại nhìn Thẩm Thạch đang nằm im trên giường. Tiểu Hắc Trư liền kinh ngạc, bởi vì hằng ngày Thẩm Thạch đều có thói quen dậy sớm, đáng lẽ lúc này hắn phải tươm tất, sẵn sàng rồi chứ; làm sao mà hôm nay lại thay đổi thất thường như vậy?
Nó liền nhảy đến chỗ Thẩm Thạch rồi liếc nhìn hắn, rốt cuộc lại thấy hai mắt Thẩm Thạch đang nhìn trần nhà, hình như hắn không có chút lười biếng ngáy ngủ nào cả, Tiểu Hắc cũng có chút tò mò, dùng đầu mình cọ cọ vào mặt Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch như quay trở về hiện tại, thoáng nở một nụ cười, nhè nhàng xoa đầu Tiểu Hắc, sau đó hắn ngồi dậy, chỉ là trên mặt vẫn còn mang theo vẻ suy tư, trầm ngâm không nói. Từ tối hôm qua cho đến giờ, khi hắn chạy về biệt viện Lăng Tiêu thì vẫn nằm trên giường như vậy, trong đầu có quá nhiều điều suy nghĩ, thật sự không thể nào an giấc.
Đêm qua trên Đại Trúc Phong, những việc mà hắn đã thấy cộng thêm chuôi kiếm đã gãy kia nữa đều làm cho hắn chấn động không thôi, đặc biệt là việc mảnh tàn kiếm Lục Tiên lại dung hợp với chuôi kiếm gãy đó làm cho lòng hắn dậy sóng mãnh liệt. Với tình hình kì lạ như vậy thì chắc chắn rằng miếng tàn phiến xuất hiện trên Đại Trúc Phong chính là mảnh vỡ thứ hai của cổ kiếm Lục Tiên rồi.
Sau khi nghĩ tới đây, Thẩm Thạch vô thức đưa tay sờ túi như ý bên hông, sâu trong đây có một thanh tàn kiếm dài gấp đôi lúc trước đang im lặng nằm trong đó. Chỉ là sau khi hai mảnh tàn kiếm dung hợp lại thì chuôi cổ kiếm bị tàn phá này cũng không có gì khác biệt, chỉ tản ra được một chút uy thế bên ngoài lúc dung hợp mà thôi rồi dường như lại lâm vào ngủ say, chẳng khác gì một khối sắt vụn.
Thẩm Thạch cau mày, hồi tưởng lại chuyện đêm qua, nghĩ thầm nếu như độ dài của mỗi đoạn đều không khác nhau nhiều lắm thì nhìn đoạn tàn kiếm Lục Tiên hiện giờ, dường như chỉ còn thiếu một đoạn mà thôi. Chẳng qua là mảnh cuối cùng kia lại không biết ở nơi nào, tối hôm qua hắn đã tìm qua tất cả phòng trúc trên đỉnh Đại Trúc Phong rồi, cũng không thấy chút manh mối nào cả.
“Thôi được rồi, tuỳ duyên vậy!” Thẩm Thạch lắc đầu, tự nhủ với mình một câu rồi đứng lên đi về phía bàn tròn, nhẩm tính một chút thì hình như đã trễ buổi gặp mặt ban sáng rồi. Chẳng qua ngay lúc đó, hắn chợt nghe bên ngoài truyền tới âm thanh vui vẻ của Tôn Hữu: “Thạch Đầu, ra đây nhanh nào.”
Thẩm Thạch đi ra mở cửa, thấy Tôn Hữu quần áo chỉnh tề, khí thế hiên ngang, dường như đang rất vui vẻ đứng đó, hắn có chút ngạc nhiên mà hỏi: “Ngươi bị gì vậy?”
Tôn Hữu cười nói: “Tới đây, tới đây; lúc nãy trên Nghênh Tiên Đài, mấy vị sư huynh Thần Ý Cảnh đã bàn bạc với người Nguyên Thuỷ Môn để đưa nhóm đệ tử chúng ta đi tham quan các danh lam thắng cảnh ở đây nhằm mở mang kiến thức đấy. Nghe nói bình thường mấy chỗ này đều không cho người ngoài đến gần a.” Thoáng dừng lại một chút, hắn lại nói: “Nghe đâu còn có ‘Tam Thánh Tượng’ cùng ‘Ngộ Chân Nham’ nữa đó.”
Thẩm Thạch khẻ giật mình nhưng phản ứng ngay mà mỉm cười gật đầu, nói: “Nếu vậy thì tốt rồi, chúng ta cùng đi thôi.”
Nói xong hắn liền đứng dậy đi ra, cùng lúc đó có một bóng đen loé lên chạy đến bên chân hắn, chính là Tiểu Hắc Trư. Thẩm Thạch khẽ cười cũng không để ý nhiều, cứ để nó chạy theo bên mình.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm một chút thì đã nhìn thấy bên ngoài Nghênh Tiên Thai rồi, trên quảng trường rộng lớn kia đã đứng không ít người rồi. Bên trong có rất nhiều đệ tử mới đến của Lăng Tiêu Tông, ngoài còn có không ít đệ tử của Thiên Kiếm Cung và Trấn Long Điện, một đám tu sĩ đầu trọc đứng trong đám người thật sự rất nổi bật.
Mà ở phía trước đám người có bốn năm người đang đứng, trong đó có hai đệ tử Nguyên Thuỷ Môn mà Thẩm Thạch từng gặp qua là Nguyên Tuấn Sở và Nguyên Tu Dự, hai người này chính là một đời thiên tài, hào kiệt của Nguyên Gia trong Nguyên Thuỷ Môn. Mà bên cạnh họ là Đỗ Thiết Kiếm và Nam Cung Oánh của Thiên Kiếm Cung, cuối cùng là một vị tăng nhân mà Thẩm Thạch chưa từng gặp qua, vẻ mặt người này ôn hoà, thân thiện, đỉnh đầu nhẵn nhụi, sáng bóng; Đỗ Thiết Kiếm cùng hắn đứng chung một chỗ trông rất thú vị.
Không cần giới thiệt cũng biết năm người này chính là những kẻ dẫn đầu rồi, còn những đệ tử khác thì đứng thành từng nhóm nhỏ xung quanh, cười nói xôn xao, bầu không khí vô cùng thoải mái. Có lẽ vì phần lớn đệ tử ở đây đều là người trẻ tuổi nên tinh thần ai cũng phấn chấn, vô cùng phấn khích.
Khi Thẩm Thạch thấy Nam Cung Oánh ở phía trước thì chẳng muốn đến gần chút nào nên kéo Tôn Hữu đứng ở phía sau nhóm đệ tử Lăng Tiêu Tông, cùng lúc, hắn như nghĩ đến chuyện gì đó mà đảo mắt nhìn xung quanh rồi khẽ nói với Tôn Hữu:
“Haizz, ta hỏi ngươi cái này nhé! Đêm đó, Tống Phi của Nguyên Thuỷ Môn bị tiểu hài tử Thiên Kiếm Cung đả thương ấy, hiện tại ra sao rồi?”
Tôn Hữu thoáng cười, vẻ mặt có chút hả hê rồi nhẹ giọng nói: “Ta nghe nói thương thế cũng không nhẹ đâu, ít ra phải nằm dưỡng thương trên giường đi.”
Thẩm Thạch cảm thấy nhẹ nhõm một chút, chẳng qua liền kinh ngạc nói: “Cái gì, hắn bị thương nặng đến vậy sao?”
Tôn Hữu nhún vai, nói: “Ai mà biết, có lẽ tiềm lực phát triển của tên hài tử Nam Cung Anh kia cũng không tầm thường đâu, nhưng mà dù sao nơi đây cũng là địa bàn của Nguyên Thuỷ Môn, Tống gia lại là hậu nhân của Thánh Nhân, nội tình vô cùng thâm hậu, có lẽ hắn chỉ tuỳ tiện ăn một chút Linh dược trân quý là có thể tham gia hành trình bí cảnh Vấn Thiên rồi.”
Thẩm Thạch gật đầu, nói: “Ân, ta cũng nghĩ như vậy.”
Giữa lúc mọi người đang tán chuyện thì mấy vị sư huynh Thần Ý Cảnh ở đằng trước đều xoay người lại nhìn đám đệ tử trẻ kia; Nguyên Tu Dự khẽ cười hỏi người của ba môn phái kia một câu gì đó, sau đó người của ba phái đều gật đầu rồi đi đến nói chuyện với đệ tử trong môn phái của mình. Cuối cùng tất cả đều hướng về Trích Tinh Phong mà dẫn đầu là hai vị Nguyên Tuấn Sở và Nguyên Tu Dự.
Thẩm Thạch đi lẫn trong đám người, nhìn mấy vị sư huynh Thần Ý Cảnh đang cười nói vui vẻ ở phía trước, dường như quan hệ giữa bọn họ rất tốt. Nguyên Tu Dự thì không cần phải bàn, ngược lại vị Nguyên Tuấn Sở kia cũng trò truyện rôm rả với những người khác bao gồm cả Nam Cung Oánh trong đó, chẳng có chút ngăn cách nào cả, dường như mấy hôm trước chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Dưới sự dẫn dắt của năm người, đoàn người cứ bước lên thềm đá đi lên núi, chẳng qua sau khi đi một đoạn Thẩm Thạch liền phát hiện đường này giống với con đường hôm ấy mình đi lên Thính Phong Đường. Mà dường như hai vị Nguyên Tuấn Sở và Nguyên Tu Dự ở phía trước rất có tài ăn nói, trên đường đi chỉ trỏ, giới thiệu những phong cảnh xung quanh cho đệ tử ba phái thưởng lãm.
Cứ đi như vậy một đoạn liền đến chỗ thềm đá bị sương mù bao phủ, một bậc mười người mà lên, vì thềm đá ở đây hẹp hơn đường núi nên đội ngũ ngắm cảnh cũng kéo dài hơn rất nhiều. Thẩm Thạch cùng Tôn Hữu chầm chậm bước đi sau đám người, trên đường thưởng lãm thỉnh thoảng Tôn Hữu lại thốt lên mấy tiếng sợ hãi, thán phục, còn Thẩm Thạch thì vẫn khẽ mỉm cười như vậy từ nãy giờ.
Cứ đi mãi như vậy rồi đoàn người tiến vào trong sương mù, một đường hướng lên, bởi vì sương mù chê khuất, chỉ thấy mấy bóng người ở bậc thềm đằng trước mà thôi nên mọi người đều chậm rãi bước đi, cùng lúc đó, Tôn Hữu quay đầu nói với Thẩm Thạch: “Thạch Đầu, ngươi đã nghe qua Ngô Chân Nham rồi à?”
Thẩm Thach gật nhẹ đầu, mỉm cười nói: “Đỗ sư huynh có nói qua với ta một lần, tương truyền nơi này là chỗ tiền bối Nguyên Vấn Thiên tìm hiểu đại đạo, kể cả việc tìm ra phương pháp hấp thụ Linh tinh để xoay chuyển càn khôn cũng xuất phát từ nơi này đấy.”
Tôn Hữu ngẩn người mê mẩn, tán thán(*) nói: “Ân, thật không hiểu rốt cuộc năm xưa, Nguyên Vấn Thiên là dạng nhân vật tuyệt thế gì nữa, vậy mà có thể làm ra những việc kinh thiện động địa như vậy, có nhân tài như hắn chính là phúc của Nhân tộc ta.”
(*) tán thán: tán thưởng + cảm thán! OMG, so amazing!
Thẩm Thạch gật đầu cười, không có chút dị nghị nào, việc này đã được Nhân tộc công nhận hơn vạn năm qua, chính là chân lý mà ai cũng phải biết.
Không bao lâu, bọn hắn đã đi đến một cái thềm đá không còn sương mù nữa, Thẩm Thạch liền thấy một cái nguy nhai (*) cùng một khối nham thạch khổng lồ, hắn cười chỉ bên kia rồi nói với Tôn Hữu: “Này, ngươi thử nhìn cái Ngô Chân Nham kia thử xem, thật ra nếu như không phải biết rõ từ trước, nhìn sơ thật đúng là không…”
(*)nguy nhai: sườn dốc nguy hiểm.
Lời DG: chỗ này Đầu Đá bị hớ, cứ tưởng cục nham thạch kia là Ngộ Chân Nham!
Lời hắn còn chưa dứt thì Tôn Hưu đã cười ha ha, vỗ cánh tay hắn xuống, cười nói: “Thạch Đầu, ngươi đã hết choáng váng chưa, nhìn đi người ta vẫn còn đi lên phía trước mà!”
Thẩm Thạch ngây ngốc một chút, quay đầu nhìn lại, liền há hốc miệng ra, kinh ngạc đến nửa ngày không nói ra lời.
Qủa nhiên thấy đôi ngũ phía trước cũng không vì sường núi nguy hiểm kia mà dừng lại, dòng người uốn lượn tiếp tục đi về phía trước. Ở một cái sườn núi khác, sau lưng mọc mấy cây tùng bách xanh tốt, bên hông lại xây một cái lan can kiên cố cạnh thềm đá để đi lên chỗ cao hơn nữa trên Trích Tinh Phong. Tất cả mọi người đều hướng lên trên mà bước đi, không có bất kì ai dừng lại bên vách đá cả.
Trong lòng Thẩm Thạch cũng mờ mịt, thật lâu sau mới khó khăn mở miệng nói:
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, nơi này, không lẽ nơi này không phải là…”
Tôn Hữu liền kéo hắn đi thẳng về trước, miệng vẫn cười hặc hặc không ngừng, chế giễu hắn nói: “Đi mau nào, nếu không người khác sẽ cười ngươi là đồ nhà quê đấy, chẳng lẽ ngươi cho rằng tuỳ tiện tìm một tảng đá bên đường thì là ‘Ngộ Chân Nham’ hay sao hả?” Nói xong hắn lại lắc đầu phá lên cười, nói: “Ngươi cũng không nhìn kĩ tảng đá kia có chỗ nào thần kì chứ? Ngộ Chân Nham là loại đồ vật gì chứ, sao có thể giống mấy khối đá thông thường chứ!”
Trong chốc lát Thẩm Thạch cũng bật cười, không biết nói gì cho đúng rồi quay đầu nhìn khối đá bình thường kia, sau đó không tự chủ bị Tôn Hữu kéo đi lên trên.
Đường núi vòng qua bên kia vách núi, mọi người lại đi một đoạn quanh co, khúc khuỷu nữa, ước chừng đã lên được trăm trượng thì bỗng nhiên một đỉnh núi rộng lớn, bằng phẳng, thông thoáng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Lúc này, bầu trời quang đãng, đỉnh đầu là vầng mặt trời toả sáng muôn nơi, dưới chân lại là biển mây bồng bềnh. Ở đỉnh núi, có ba toà tượng đá nguy nga, hùng vĩ đang đứng, chính là tượng của ba nam tử khác nhau, mà ở đối diện mặt tượng đá là chính là một tảng đá lớn, cao hơn mười trượng, toàn thân óng ánh như ngọc như chứa cả trời đất mênh mông, ánh sáng vạn trượng trong đó. Mặt đá bóng loáng óng ánh, Linh quang lập loè, làm cho người ta loá mắt không dám nhìn thẳng mà sinh lòng kính ngưỡng vô ngần.
Bên cạnh khối đá có dựng một tấm bia đá lớn, trên đó viết ba chữ “Ngộ Chân Nham” như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ có lực.
Đám đệ tử ba phái đều tụ lại xem, nguyên một đám trố mắt mà nhìn, lộ ra vẻ vô cùng kính ngưỡng; mà hai người Nguyên Tuấn Sở và Nguyên Tu Dự khi đến nơi thì thu lại nét cười, hướng ba tượng Thánh Nhân kia chiêm bái một hồi, sau đó lại đi đến khối đá “Ngộ Chân Nham” cũng cung kính thi lễ một cái.
Với hành động của họ thì có thể nhìn ra được, đệ tử Nguyên Thuỷ Môn rất kính trọng với tiền bối Tổ sư, vô cùng tôn sùng.
Trong vạn năm qua, Lục Thánh của Nhân tộc chính là nhân vật nhận được mọi người kính ngưỡng vô thượng. Lúc này, dưới sự dẫn dắt của mấy vụ sư huynh mà có rất nhiều đệ tử cũng nhao nhao thi lễ với ba tượng đá và khối Ngộ Chân Nham kia. Kẻ có gan lớn lại càng kích động mà xin hai vị sư huynh để chạm vào khối Ngộ Chân Nham kia, coi như hiểu được một chút cảm ngộ ngày xưa của Thánh nhân Nguyên Thiên Vấn.
Hai người Nguyên Tuấn Sở cùng Nguyên Tu Dự mỉm cười gật đầu, tuy rằng Ngộ Chân Nham rất quý trọng nhưng dù sao nó cũng chỉ là một khối đá lớn mà thôi, cứng rắn vô cùng, tất nhiên là không có khả năng người ta đến sờ vài cái đã nứt ra đi, cho nên từ trước tới giờ, Nguyên Thuỷ Môn cũng không cấm đoán việc này.
Giờ phút này, Thẩm Thạch đứng phía sau đám người vẫn ngơ ngác nhìn khối Ngộ Chân Nham đang toả ra ánh sáng mạnh mẽ, khí thế hùng hồn kia thì có chút mờ mịt. Hắn nghĩ thầm, có vẻ như khối đá lớn này thật xứng đôi với khí phách của Nguyên Thuỷ Môn, mà Tôn Hữu ở bên cạnh hắn lại vô cùng kích động, kéo mạnh hắn về phía trước, nhích tới gần khối Ngộ Chân Nham để sờ một cái.
Thẩm Thạch theo Tôn Hữu đi đến bên cạnh khối Ngộ Chân Nham, ánh mắt của hắn cũng bị ánh sáng từ khối đá này chiếu vào, sau một lát, hắn cắn răng, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đưa tay từ bên hông chậm rãi đăt trên khối đá đó.
=================
Đại Trúc Phong, kiếm kia hợp nhất
Ngộ Chân Nham, thật giả khó phân.
Ở giữa phòng, Tiểu Hắc duỗi cái lưng một cái, nó đứng dậy lắc lắc thân thể béo tròn của mình rồi quay đầu lại nhìn Thẩm Thạch đang nằm im trên giường. Tiểu Hắc Trư liền kinh ngạc, bởi vì hằng ngày Thẩm Thạch đều có thói quen dậy sớm, đáng lẽ lúc này hắn phải tươm tất, sẵn sàng rồi chứ; làm sao mà hôm nay lại thay đổi thất thường như vậy?
Nó liền nhảy đến chỗ Thẩm Thạch rồi liếc nhìn hắn, rốt cuộc lại thấy hai mắt Thẩm Thạch đang nhìn trần nhà, hình như hắn không có chút lười biếng ngáy ngủ nào cả, Tiểu Hắc cũng có chút tò mò, dùng đầu mình cọ cọ vào mặt Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch như quay trở về hiện tại, thoáng nở một nụ cười, nhè nhàng xoa đầu Tiểu Hắc, sau đó hắn ngồi dậy, chỉ là trên mặt vẫn còn mang theo vẻ suy tư, trầm ngâm không nói. Từ tối hôm qua cho đến giờ, khi hắn chạy về biệt viện Lăng Tiêu thì vẫn nằm trên giường như vậy, trong đầu có quá nhiều điều suy nghĩ, thật sự không thể nào an giấc.
Đêm qua trên Đại Trúc Phong, những việc mà hắn đã thấy cộng thêm chuôi kiếm đã gãy kia nữa đều làm cho hắn chấn động không thôi, đặc biệt là việc mảnh tàn kiếm Lục Tiên lại dung hợp với chuôi kiếm gãy đó làm cho lòng hắn dậy sóng mãnh liệt. Với tình hình kì lạ như vậy thì chắc chắn rằng miếng tàn phiến xuất hiện trên Đại Trúc Phong chính là mảnh vỡ thứ hai của cổ kiếm Lục Tiên rồi.
Sau khi nghĩ tới đây, Thẩm Thạch vô thức đưa tay sờ túi như ý bên hông, sâu trong đây có một thanh tàn kiếm dài gấp đôi lúc trước đang im lặng nằm trong đó. Chỉ là sau khi hai mảnh tàn kiếm dung hợp lại thì chuôi cổ kiếm bị tàn phá này cũng không có gì khác biệt, chỉ tản ra được một chút uy thế bên ngoài lúc dung hợp mà thôi rồi dường như lại lâm vào ngủ say, chẳng khác gì một khối sắt vụn.
Thẩm Thạch cau mày, hồi tưởng lại chuyện đêm qua, nghĩ thầm nếu như độ dài của mỗi đoạn đều không khác nhau nhiều lắm thì nhìn đoạn tàn kiếm Lục Tiên hiện giờ, dường như chỉ còn thiếu một đoạn mà thôi. Chẳng qua là mảnh cuối cùng kia lại không biết ở nơi nào, tối hôm qua hắn đã tìm qua tất cả phòng trúc trên đỉnh Đại Trúc Phong rồi, cũng không thấy chút manh mối nào cả.
“Thôi được rồi, tuỳ duyên vậy!” Thẩm Thạch lắc đầu, tự nhủ với mình một câu rồi đứng lên đi về phía bàn tròn, nhẩm tính một chút thì hình như đã trễ buổi gặp mặt ban sáng rồi. Chẳng qua ngay lúc đó, hắn chợt nghe bên ngoài truyền tới âm thanh vui vẻ của Tôn Hữu: “Thạch Đầu, ra đây nhanh nào.”
Thẩm Thạch đi ra mở cửa, thấy Tôn Hữu quần áo chỉnh tề, khí thế hiên ngang, dường như đang rất vui vẻ đứng đó, hắn có chút ngạc nhiên mà hỏi: “Ngươi bị gì vậy?”
Tôn Hữu cười nói: “Tới đây, tới đây; lúc nãy trên Nghênh Tiên Đài, mấy vị sư huynh Thần Ý Cảnh đã bàn bạc với người Nguyên Thuỷ Môn để đưa nhóm đệ tử chúng ta đi tham quan các danh lam thắng cảnh ở đây nhằm mở mang kiến thức đấy. Nghe nói bình thường mấy chỗ này đều không cho người ngoài đến gần a.” Thoáng dừng lại một chút, hắn lại nói: “Nghe đâu còn có ‘Tam Thánh Tượng’ cùng ‘Ngộ Chân Nham’ nữa đó.”
Thẩm Thạch khẻ giật mình nhưng phản ứng ngay mà mỉm cười gật đầu, nói: “Nếu vậy thì tốt rồi, chúng ta cùng đi thôi.”
Nói xong hắn liền đứng dậy đi ra, cùng lúc đó có một bóng đen loé lên chạy đến bên chân hắn, chính là Tiểu Hắc Trư. Thẩm Thạch khẽ cười cũng không để ý nhiều, cứ để nó chạy theo bên mình.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm một chút thì đã nhìn thấy bên ngoài Nghênh Tiên Thai rồi, trên quảng trường rộng lớn kia đã đứng không ít người rồi. Bên trong có rất nhiều đệ tử mới đến của Lăng Tiêu Tông, ngoài còn có không ít đệ tử của Thiên Kiếm Cung và Trấn Long Điện, một đám tu sĩ đầu trọc đứng trong đám người thật sự rất nổi bật.
Mà ở phía trước đám người có bốn năm người đang đứng, trong đó có hai đệ tử Nguyên Thuỷ Môn mà Thẩm Thạch từng gặp qua là Nguyên Tuấn Sở và Nguyên Tu Dự, hai người này chính là một đời thiên tài, hào kiệt của Nguyên Gia trong Nguyên Thuỷ Môn. Mà bên cạnh họ là Đỗ Thiết Kiếm và Nam Cung Oánh của Thiên Kiếm Cung, cuối cùng là một vị tăng nhân mà Thẩm Thạch chưa từng gặp qua, vẻ mặt người này ôn hoà, thân thiện, đỉnh đầu nhẵn nhụi, sáng bóng; Đỗ Thiết Kiếm cùng hắn đứng chung một chỗ trông rất thú vị.
Không cần giới thiệt cũng biết năm người này chính là những kẻ dẫn đầu rồi, còn những đệ tử khác thì đứng thành từng nhóm nhỏ xung quanh, cười nói xôn xao, bầu không khí vô cùng thoải mái. Có lẽ vì phần lớn đệ tử ở đây đều là người trẻ tuổi nên tinh thần ai cũng phấn chấn, vô cùng phấn khích.
Khi Thẩm Thạch thấy Nam Cung Oánh ở phía trước thì chẳng muốn đến gần chút nào nên kéo Tôn Hữu đứng ở phía sau nhóm đệ tử Lăng Tiêu Tông, cùng lúc, hắn như nghĩ đến chuyện gì đó mà đảo mắt nhìn xung quanh rồi khẽ nói với Tôn Hữu:
“Haizz, ta hỏi ngươi cái này nhé! Đêm đó, Tống Phi của Nguyên Thuỷ Môn bị tiểu hài tử Thiên Kiếm Cung đả thương ấy, hiện tại ra sao rồi?”
Tôn Hữu thoáng cười, vẻ mặt có chút hả hê rồi nhẹ giọng nói: “Ta nghe nói thương thế cũng không nhẹ đâu, ít ra phải nằm dưỡng thương trên giường đi.”
Thẩm Thạch cảm thấy nhẹ nhõm một chút, chẳng qua liền kinh ngạc nói: “Cái gì, hắn bị thương nặng đến vậy sao?”
Tôn Hữu nhún vai, nói: “Ai mà biết, có lẽ tiềm lực phát triển của tên hài tử Nam Cung Anh kia cũng không tầm thường đâu, nhưng mà dù sao nơi đây cũng là địa bàn của Nguyên Thuỷ Môn, Tống gia lại là hậu nhân của Thánh Nhân, nội tình vô cùng thâm hậu, có lẽ hắn chỉ tuỳ tiện ăn một chút Linh dược trân quý là có thể tham gia hành trình bí cảnh Vấn Thiên rồi.”
Thẩm Thạch gật đầu, nói: “Ân, ta cũng nghĩ như vậy.”
Giữa lúc mọi người đang tán chuyện thì mấy vị sư huynh Thần Ý Cảnh ở đằng trước đều xoay người lại nhìn đám đệ tử trẻ kia; Nguyên Tu Dự khẽ cười hỏi người của ba môn phái kia một câu gì đó, sau đó người của ba phái đều gật đầu rồi đi đến nói chuyện với đệ tử trong môn phái của mình. Cuối cùng tất cả đều hướng về Trích Tinh Phong mà dẫn đầu là hai vị Nguyên Tuấn Sở và Nguyên Tu Dự.
Thẩm Thạch đi lẫn trong đám người, nhìn mấy vị sư huynh Thần Ý Cảnh đang cười nói vui vẻ ở phía trước, dường như quan hệ giữa bọn họ rất tốt. Nguyên Tu Dự thì không cần phải bàn, ngược lại vị Nguyên Tuấn Sở kia cũng trò truyện rôm rả với những người khác bao gồm cả Nam Cung Oánh trong đó, chẳng có chút ngăn cách nào cả, dường như mấy hôm trước chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Dưới sự dẫn dắt của năm người, đoàn người cứ bước lên thềm đá đi lên núi, chẳng qua sau khi đi một đoạn Thẩm Thạch liền phát hiện đường này giống với con đường hôm ấy mình đi lên Thính Phong Đường. Mà dường như hai vị Nguyên Tuấn Sở và Nguyên Tu Dự ở phía trước rất có tài ăn nói, trên đường đi chỉ trỏ, giới thiệu những phong cảnh xung quanh cho đệ tử ba phái thưởng lãm.
Cứ đi như vậy một đoạn liền đến chỗ thềm đá bị sương mù bao phủ, một bậc mười người mà lên, vì thềm đá ở đây hẹp hơn đường núi nên đội ngũ ngắm cảnh cũng kéo dài hơn rất nhiều. Thẩm Thạch cùng Tôn Hữu chầm chậm bước đi sau đám người, trên đường thưởng lãm thỉnh thoảng Tôn Hữu lại thốt lên mấy tiếng sợ hãi, thán phục, còn Thẩm Thạch thì vẫn khẽ mỉm cười như vậy từ nãy giờ.
Cứ đi mãi như vậy rồi đoàn người tiến vào trong sương mù, một đường hướng lên, bởi vì sương mù chê khuất, chỉ thấy mấy bóng người ở bậc thềm đằng trước mà thôi nên mọi người đều chậm rãi bước đi, cùng lúc đó, Tôn Hữu quay đầu nói với Thẩm Thạch: “Thạch Đầu, ngươi đã nghe qua Ngô Chân Nham rồi à?”
Thẩm Thach gật nhẹ đầu, mỉm cười nói: “Đỗ sư huynh có nói qua với ta một lần, tương truyền nơi này là chỗ tiền bối Nguyên Vấn Thiên tìm hiểu đại đạo, kể cả việc tìm ra phương pháp hấp thụ Linh tinh để xoay chuyển càn khôn cũng xuất phát từ nơi này đấy.”
Tôn Hữu ngẩn người mê mẩn, tán thán(*) nói: “Ân, thật không hiểu rốt cuộc năm xưa, Nguyên Vấn Thiên là dạng nhân vật tuyệt thế gì nữa, vậy mà có thể làm ra những việc kinh thiện động địa như vậy, có nhân tài như hắn chính là phúc của Nhân tộc ta.”
(*) tán thán: tán thưởng + cảm thán! OMG, so amazing!
Thẩm Thạch gật đầu cười, không có chút dị nghị nào, việc này đã được Nhân tộc công nhận hơn vạn năm qua, chính là chân lý mà ai cũng phải biết.
Không bao lâu, bọn hắn đã đi đến một cái thềm đá không còn sương mù nữa, Thẩm Thạch liền thấy một cái nguy nhai (*) cùng một khối nham thạch khổng lồ, hắn cười chỉ bên kia rồi nói với Tôn Hữu: “Này, ngươi thử nhìn cái Ngô Chân Nham kia thử xem, thật ra nếu như không phải biết rõ từ trước, nhìn sơ thật đúng là không…”
(*)nguy nhai: sườn dốc nguy hiểm.
Lời DG: chỗ này Đầu Đá bị hớ, cứ tưởng cục nham thạch kia là Ngộ Chân Nham!
Lời hắn còn chưa dứt thì Tôn Hưu đã cười ha ha, vỗ cánh tay hắn xuống, cười nói: “Thạch Đầu, ngươi đã hết choáng váng chưa, nhìn đi người ta vẫn còn đi lên phía trước mà!”
Thẩm Thạch ngây ngốc một chút, quay đầu nhìn lại, liền há hốc miệng ra, kinh ngạc đến nửa ngày không nói ra lời.
Qủa nhiên thấy đôi ngũ phía trước cũng không vì sường núi nguy hiểm kia mà dừng lại, dòng người uốn lượn tiếp tục đi về phía trước. Ở một cái sườn núi khác, sau lưng mọc mấy cây tùng bách xanh tốt, bên hông lại xây một cái lan can kiên cố cạnh thềm đá để đi lên chỗ cao hơn nữa trên Trích Tinh Phong. Tất cả mọi người đều hướng lên trên mà bước đi, không có bất kì ai dừng lại bên vách đá cả.
Trong lòng Thẩm Thạch cũng mờ mịt, thật lâu sau mới khó khăn mở miệng nói:
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, nơi này, không lẽ nơi này không phải là…”
Tôn Hữu liền kéo hắn đi thẳng về trước, miệng vẫn cười hặc hặc không ngừng, chế giễu hắn nói: “Đi mau nào, nếu không người khác sẽ cười ngươi là đồ nhà quê đấy, chẳng lẽ ngươi cho rằng tuỳ tiện tìm một tảng đá bên đường thì là ‘Ngộ Chân Nham’ hay sao hả?” Nói xong hắn lại lắc đầu phá lên cười, nói: “Ngươi cũng không nhìn kĩ tảng đá kia có chỗ nào thần kì chứ? Ngộ Chân Nham là loại đồ vật gì chứ, sao có thể giống mấy khối đá thông thường chứ!”
Trong chốc lát Thẩm Thạch cũng bật cười, không biết nói gì cho đúng rồi quay đầu nhìn khối đá bình thường kia, sau đó không tự chủ bị Tôn Hữu kéo đi lên trên.
Đường núi vòng qua bên kia vách núi, mọi người lại đi một đoạn quanh co, khúc khuỷu nữa, ước chừng đã lên được trăm trượng thì bỗng nhiên một đỉnh núi rộng lớn, bằng phẳng, thông thoáng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Lúc này, bầu trời quang đãng, đỉnh đầu là vầng mặt trời toả sáng muôn nơi, dưới chân lại là biển mây bồng bềnh. Ở đỉnh núi, có ba toà tượng đá nguy nga, hùng vĩ đang đứng, chính là tượng của ba nam tử khác nhau, mà ở đối diện mặt tượng đá là chính là một tảng đá lớn, cao hơn mười trượng, toàn thân óng ánh như ngọc như chứa cả trời đất mênh mông, ánh sáng vạn trượng trong đó. Mặt đá bóng loáng óng ánh, Linh quang lập loè, làm cho người ta loá mắt không dám nhìn thẳng mà sinh lòng kính ngưỡng vô ngần.
Bên cạnh khối đá có dựng một tấm bia đá lớn, trên đó viết ba chữ “Ngộ Chân Nham” như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ có lực.
Đám đệ tử ba phái đều tụ lại xem, nguyên một đám trố mắt mà nhìn, lộ ra vẻ vô cùng kính ngưỡng; mà hai người Nguyên Tuấn Sở và Nguyên Tu Dự khi đến nơi thì thu lại nét cười, hướng ba tượng Thánh Nhân kia chiêm bái một hồi, sau đó lại đi đến khối đá “Ngộ Chân Nham” cũng cung kính thi lễ một cái.
Với hành động của họ thì có thể nhìn ra được, đệ tử Nguyên Thuỷ Môn rất kính trọng với tiền bối Tổ sư, vô cùng tôn sùng.
Trong vạn năm qua, Lục Thánh của Nhân tộc chính là nhân vật nhận được mọi người kính ngưỡng vô thượng. Lúc này, dưới sự dẫn dắt của mấy vụ sư huynh mà có rất nhiều đệ tử cũng nhao nhao thi lễ với ba tượng đá và khối Ngộ Chân Nham kia. Kẻ có gan lớn lại càng kích động mà xin hai vị sư huynh để chạm vào khối Ngộ Chân Nham kia, coi như hiểu được một chút cảm ngộ ngày xưa của Thánh nhân Nguyên Thiên Vấn.
Hai người Nguyên Tuấn Sở cùng Nguyên Tu Dự mỉm cười gật đầu, tuy rằng Ngộ Chân Nham rất quý trọng nhưng dù sao nó cũng chỉ là một khối đá lớn mà thôi, cứng rắn vô cùng, tất nhiên là không có khả năng người ta đến sờ vài cái đã nứt ra đi, cho nên từ trước tới giờ, Nguyên Thuỷ Môn cũng không cấm đoán việc này.
Giờ phút này, Thẩm Thạch đứng phía sau đám người vẫn ngơ ngác nhìn khối Ngộ Chân Nham đang toả ra ánh sáng mạnh mẽ, khí thế hùng hồn kia thì có chút mờ mịt. Hắn nghĩ thầm, có vẻ như khối đá lớn này thật xứng đôi với khí phách của Nguyên Thuỷ Môn, mà Tôn Hữu ở bên cạnh hắn lại vô cùng kích động, kéo mạnh hắn về phía trước, nhích tới gần khối Ngộ Chân Nham để sờ một cái.
Thẩm Thạch theo Tôn Hữu đi đến bên cạnh khối Ngộ Chân Nham, ánh mắt của hắn cũng bị ánh sáng từ khối đá này chiếu vào, sau một lát, hắn cắn răng, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đưa tay từ bên hông chậm rãi đăt trên khối đá đó.
=================
Đại Trúc Phong, kiếm kia hợp nhất
Ngộ Chân Nham, thật giả khó phân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.