Chương 573: Q3 - Chương 145: Đại tông sư
Tiêu Đỉnh
01/02/2016
Cốt Thủ* trắng bệch từ khe hở của quan tài màu vàng đưa ra ngoài, thoáng cái nắm lên cái cạnh, xung quanh vốn tràn ngập ánh sáng màu vàng nhu hòa, lúc này tựa như nhận được kích thích mãnh liệt nào đó mà trở nên cuồng loạn, chói mắt. Ở sâu trong ánh sáng màu vàng, một mảnh Hắc Ám thâm sâu ẩn phía dưới nắp quan tài, một cỗ khí tức tà ác dường như đang muốn dâng lên mà thoát ra.
*Cốt Thủ: Bàn tay xương
Im ắng sau tiếng gào thét, cuồng phong trong Yêu Hoàng Điện bỗng nổi lên kịch liệt, mặt đất từ từ rung lắc, dường như có những hạt bụi nhỏ từ trên mái vòm bắt đầu rơi xuống, mọi thứ trở nên hỗn loạn. Nhưng ở trong sự hỗn loạn, Thẩm Thạch thấy Hoàng Minh vẫn ngồi ở đó, lặng yên nhìn mình, sau khi đợi một lát lại hỏi một câu:
“Ngươi thích thuật pháp sao?”
“Thích…” Thẩm Thạch vô thức trả lời một câu như vậy, từ nhỏ đến lớn, dù trước khi chưa đạt được Âm Dương Chú thiên Thanh Tâm Chú, có lẽ bởi vì học qua Phù Lục nên đối với Ngũ Hành thuật pháp hắn cảm thấy hết sức hứng thú. Nhưng khi lời vừa thoát ra, Thẩm Thạch lập tức bừng tỉnh, hiện tại đang ở đâu, sao có thể trò chuyện đơn giản như vậy?
Mắt thấy Cốt Thủ trắng bệch bên trong quan tài màu vàng duỗi ra nắm vào cạnh nắp quan tài, tựa hồ muốn lấy sức lao ra ngay lập tức, Thẩm Thạch không kìm được, mãnh liệt khoát tay, một đốm lửa hiện ra giữa tay hắn, sau một lát, một hỏa cầu nhanh chóng được hình thành, thiêu đốt nóng bỏng ở giữa không trung, sau đó phá không mà đi, đập tới Cốt Thủ bên trên quan tài màu vàng.
Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt của Hoàng Minh, trên không trung đột nhiên xẹt qua một tia như là sao băng bốc cháy, lưu lại một vệt đạo tàn, cũng làm cho ánh mắt của hắn chợt lóe lên.
Hỏa cầu lập tức phá không bay tới, xuyên qua ánh sáng màu vàng đánh lên Cốt Thủ màu trắng. Tuy chưa biết quan tài màu vàng rốt cục che giấu quái vật gì, nhưng Thẩm Thạch cảm thấy nếu thật sự để cho quái vật có khí thế kinh người này lao tới, chỉ sợ hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi, cho nên theo bản năng muốn ra tay thử ngăn chặn.
Có điều đạo hạnh của hắn xác thực vẫn còn có chút không đủ, trong lúc vội vã, yêu cầu nhanh chóng nên thi triển cũng chỉ có thể là thuật pháp bình thường nhất Hỏa Cầu Thuật, mặc dù có Âm Dương Chú cường đại gia trì uy lực, nhưng khi hỏa cầu trùng trùng điệp điệp chuẩn bị đánh lên Cốt Thủ màu trắng đang ló qua khe hở của quan tài màu vàng, bỗng nhiên ở giữa không trung khẽ run lên, sau đó sụp đổ tán loạn, hóa thành vô số những điểm sáng Hỏa Tinh, cứ như vậy tiêu tán trong hư không, chôn vùi trong ánh sáng màu vàng đang vũ động cuồng loạn.
Tuy rằng một kích này thất bại, nhưng dường như đã chọc cho quái vật trong quan tài tức giận, tựa hồ không thể tin được là ngoại trừ Hoàng Minh, tiểu gia hỏa nhìn như con sâu cái kiến bên cạnh cũng dám ra tay ngăn cản mình. Một tiếng thét thê lương từ bên trong quan tài màu vàng phát ra, một ngón tay trên Cốt Thủ trắng bệch nâng lên, chỉ thẳng vào Thẩm Thạch.
Ngay tại lúc đó, Thẩm Thạch đột nhiên cảm thấy lạnh buốt, như bị một chậu nước đá từ đầu dội xuống, đã từng trải qua biết bao nhiêu chuyện lập tức cho hắn biết, hiện tại thật sự đang ở trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm. Nhưng cỗ khí tức quỷ di từ phía trước rất nhanh đã tập trung vào thân thể của hắn, âm khí băng hàn lập tức vọt tới, lập tức phong bế khí mạch toàn thân hắn, khiến hắn nửa điểm nhúc nhích cũng không được.
Mà ở bên trong ánh sáng màu vàng, đồng thời phân ra một đạo hắc khí khác, giống như một lưỡi dao sắc bén màu đen, trực tiếp chém xuống về phía hắn.
Dao chưa đến nhưng sức công phá đã rất quyết liệt, Thẩm Thạch thân hình lắc lư rung động, sắc mặt lập tức tái nhợt, khóe miệng đã chảy ra một ít máu tươi.
Quái vật trong quan tài này còn chưa thoát được mà đã có uy thế như vậy, thật khiến người ta kinh sợ, trong nội tâm Thẩm Thạch đại chấn, thật sự bị chấn nhiếp, nhất thời đúng là vô lực đánh trả tránh né, chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi dao màu đen sắc bén chém xuống. Nhưng ngay trong lúc nguy cấp này, một thân ảnh tung bay, hoàng y bồng bềnh, chính là Hoàng Minh đã đứng dậy.
Chỉ thấy hắn không thèm nhìn lưỡi dao màu đen sắc bén đã bổ xuống kia mà đưa lưng về phía Thẩm Thạch, chẳng qua ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía quan tài màu vàng ngay bên cạnh, nhìn về khe hở màu đen cùng cái Thủ Cốt đang nắm chặt cạnh nắp quan tài.
Ở sâu trong nơi Hắc Ám, tiếng rít đột nhiên cao vút lên, quái vật trong quan tài như cảm giác được điều gì, đột nhiên phát ra một tiếng gầm rú phẫn nộ, như mang thêm vẻ điên cuồng, vô số hắc khí triều dâng, từ khe hở kia lập tức tuôn ra, như muốn tranh đoạt từng giây phút để phá quan tài mà ra.
Nhưng sau một khắc, ở sâu bên trong vô số ánh sáng như Kim Xà điên cuồng, quần áo Hoàng Minh bị cuồng phong thổi bay phần phật, hắn đồng dạng vươn một cánh tay, một màu trắng bệch khác xuất hiện bên trong quang mang màu vàng, chính là bàn tay của hắn, đè xuống vô số ánh sáng chói mắt, thậm chí khi Cốt Thủ đè xuống, phiến không gian kia như có dấu hiệu sụp đổ.
Kim quang như cát mịn, từ bốn phương tám hướng điên cuồng hội tụ dưới lòng bàn tay Hoàng Minh, rồi lập tức tiêu tán như vô hình, sau một lát, chợt nghe vang lên một tiếng trầm thấp, như linh hồn rung động, như quỷ khóc thần sầu.
Nếu nói Yêu Hoàng Điện là Thiên Địa thì lúc này chính là Thiên Địa dao động.
Cốt Thủ của Hoàng Minh phá vỡ vô số quang mang hắc khí, đè xuống một chút, tiếng quỷ khóc vô cùng thê lương, lại như căn bản không có cách nào ngăn cản, cho nên sau một lát, Cốt Thủ màu trắng của hắn thoáng một cái chộp vào bàn tay hài cốt bên trên khe hở nắp quan tài.
Đều có màu sắc trắng bệch, đều không có da lông máu thịt, lớn nhỏ như nhau, hình dáng giống nhau, hai cái Cốt Thủ ngay tại lúc này chồng lên nhau, tình cảnh này thoạt nhìn làm cho người ta có cảm giác dị thường, qủy dị đáng sợ.
Trong bóng tối bỗng nhiên yên lặng, tất cả tiếng động lập tức biến mất.
Hoàng Minh hơi cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên hai cái Cốt Thủ phía trước một lát, đồng thời cũng nhìn vào trong đạo Hắc Ám trong khe hở.
Sau đó hẵn bỗng nhiên cười một tiếng, dáng cười có vài phần kì quái, thêm vài phần mỉa mai, lại như có vài phần đắng chát, lại càng mơ hồ như có một tia giễu cợt, nhưng nhiều nhất vẫn là bình tĩnh kiên trì.
Sau một khắc, chợt như có tiếng sét đánh giữa trời xanh, mưa to chợt đến, những tiếng thê lương mới vừa mới biến mất bất chợt quay trở lại, thanh thế lớn hơn gấp mười lần, hắc khí như sóng lớn ngập trời, ầm ầm tuôn ra, mơ hồ có thể thấy được trong quan tài màu vàng đang có một đạo hư ảnh màu đen ngửa mặt lên trời thét dài, đang ra sức bò lên.
Mà thân hình Hoàng Minh tại mảnh ánh sáng cuồng vũ chói lọi trông vô cùng nhỏ bé và bình lặng, nhưng lại sừng sững bất động, Cốt Thủ màu trắng của hắn một mực đặt trên một cái bàn tay hài cốt khác, hai mắt hơi híp lại.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trong chớp mắt, chợt có ánh sáng chói lọi năm màu bay lên trời!
Từ dưới thủ cốt màu trắng của hắn, ánh sáng năm màu như những Tinh Linh điên cuồng cuồng vũ không ngớt, thoáng cái bao phủ phía trên khe hở, mỗi một đạo ánh sáng sáng lên lại có một tiếng ầm ầm vang lớn, có gió, có mây, có điện, có sấm sét, một tiếng nổ vang lên giống như tuyệt thế thuật pháp phóng ta, thiên địa biến sắc, đất rung núi chuyển.
Thẩm Thạch thất tha thất thểu đứng một bên, chỉ cảm thấy toàn thân muốn nứt ra, mà giờ khắc này hắn thốt nhiên chẳng quan tâm những đau đớn da thịt này, chính là đang trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoàng Minh, nhìn dưới bàn tay bạch cốt của hắn, ánh sáng chói lọi không cách nào tưởng tượng.
Không có người nào có thể hiểu rõ hơn hắn ánh sáng đó là gì, dù hắn chưa từng trực tiếp nhìn thấy nhưng đã từng say mê đọc qua sách cổ và một mực ghi nhớ nó trong nội tâm. Dù là đại bộ phận quang huy bị bàn tay màu trắng che bớt, nhưng không thể ngăn Thẩm Thạch nhìn ra, cái kia toàn bộ đều là thứ có uy lực kinh người, chính là Cao giai thuật pháp.
Như trong truyền thuyết thì Cao giai Ngũ Hành thuật pháp cực kỳ thâm thúy, mỗi lần phóng ra đều muốn hao hết Linh lực, tốc độ thi pháp vô cùng chậm chạp, đồng thời uy lục kinh thiên động địa, nhìn sang thì ngay cả thuật pháp hắn có khả năng đạt được là tam giai thuật pháp cũng không có, thấp nhất đều là Tứ giai Thuật Pháp trở lên.
Ở một tấc dưới những chỉ và chưởng nổ vang với tốc độ không thể tin được, gào thét lên như nước suối dâng trào, nghiêng về phía bên kia, Hắc Ám trong khe hở vươn ra trên bàn tay bạch cốt.
“Oanh oanh oanh oanh oanh…”, trong nháy mắt, không biết có bao nhiêu sấm sét cuồng liệt nổ vang, bên trong đất rung núi chuyển, Thẩm Thạch chỉ nghe được một thanh âm gào thét cao vút mà thê lương, sau đó liền thấy một mảnh trắng bệch ầm ầm tan rã, một cái Cốt Thủ mãnh liệt nổ tan ra, hóa thành vô số mảnh vỡ thật nhỏ băn văng ra.
===============
Hắc khí cuồng liệt phía quan tài
Hoàng y vũ động đến chạm tay
Thở nhẹ một hơi cười tự giễu
Kinh thiên động địa thuật cao giai
*Cốt Thủ: Bàn tay xương
Im ắng sau tiếng gào thét, cuồng phong trong Yêu Hoàng Điện bỗng nổi lên kịch liệt, mặt đất từ từ rung lắc, dường như có những hạt bụi nhỏ từ trên mái vòm bắt đầu rơi xuống, mọi thứ trở nên hỗn loạn. Nhưng ở trong sự hỗn loạn, Thẩm Thạch thấy Hoàng Minh vẫn ngồi ở đó, lặng yên nhìn mình, sau khi đợi một lát lại hỏi một câu:
“Ngươi thích thuật pháp sao?”
“Thích…” Thẩm Thạch vô thức trả lời một câu như vậy, từ nhỏ đến lớn, dù trước khi chưa đạt được Âm Dương Chú thiên Thanh Tâm Chú, có lẽ bởi vì học qua Phù Lục nên đối với Ngũ Hành thuật pháp hắn cảm thấy hết sức hứng thú. Nhưng khi lời vừa thoát ra, Thẩm Thạch lập tức bừng tỉnh, hiện tại đang ở đâu, sao có thể trò chuyện đơn giản như vậy?
Mắt thấy Cốt Thủ trắng bệch bên trong quan tài màu vàng duỗi ra nắm vào cạnh nắp quan tài, tựa hồ muốn lấy sức lao ra ngay lập tức, Thẩm Thạch không kìm được, mãnh liệt khoát tay, một đốm lửa hiện ra giữa tay hắn, sau một lát, một hỏa cầu nhanh chóng được hình thành, thiêu đốt nóng bỏng ở giữa không trung, sau đó phá không mà đi, đập tới Cốt Thủ bên trên quan tài màu vàng.
Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt của Hoàng Minh, trên không trung đột nhiên xẹt qua một tia như là sao băng bốc cháy, lưu lại một vệt đạo tàn, cũng làm cho ánh mắt của hắn chợt lóe lên.
Hỏa cầu lập tức phá không bay tới, xuyên qua ánh sáng màu vàng đánh lên Cốt Thủ màu trắng. Tuy chưa biết quan tài màu vàng rốt cục che giấu quái vật gì, nhưng Thẩm Thạch cảm thấy nếu thật sự để cho quái vật có khí thế kinh người này lao tới, chỉ sợ hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi, cho nên theo bản năng muốn ra tay thử ngăn chặn.
Có điều đạo hạnh của hắn xác thực vẫn còn có chút không đủ, trong lúc vội vã, yêu cầu nhanh chóng nên thi triển cũng chỉ có thể là thuật pháp bình thường nhất Hỏa Cầu Thuật, mặc dù có Âm Dương Chú cường đại gia trì uy lực, nhưng khi hỏa cầu trùng trùng điệp điệp chuẩn bị đánh lên Cốt Thủ màu trắng đang ló qua khe hở của quan tài màu vàng, bỗng nhiên ở giữa không trung khẽ run lên, sau đó sụp đổ tán loạn, hóa thành vô số những điểm sáng Hỏa Tinh, cứ như vậy tiêu tán trong hư không, chôn vùi trong ánh sáng màu vàng đang vũ động cuồng loạn.
Tuy rằng một kích này thất bại, nhưng dường như đã chọc cho quái vật trong quan tài tức giận, tựa hồ không thể tin được là ngoại trừ Hoàng Minh, tiểu gia hỏa nhìn như con sâu cái kiến bên cạnh cũng dám ra tay ngăn cản mình. Một tiếng thét thê lương từ bên trong quan tài màu vàng phát ra, một ngón tay trên Cốt Thủ trắng bệch nâng lên, chỉ thẳng vào Thẩm Thạch.
Ngay tại lúc đó, Thẩm Thạch đột nhiên cảm thấy lạnh buốt, như bị một chậu nước đá từ đầu dội xuống, đã từng trải qua biết bao nhiêu chuyện lập tức cho hắn biết, hiện tại thật sự đang ở trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm. Nhưng cỗ khí tức quỷ di từ phía trước rất nhanh đã tập trung vào thân thể của hắn, âm khí băng hàn lập tức vọt tới, lập tức phong bế khí mạch toàn thân hắn, khiến hắn nửa điểm nhúc nhích cũng không được.
Mà ở bên trong ánh sáng màu vàng, đồng thời phân ra một đạo hắc khí khác, giống như một lưỡi dao sắc bén màu đen, trực tiếp chém xuống về phía hắn.
Dao chưa đến nhưng sức công phá đã rất quyết liệt, Thẩm Thạch thân hình lắc lư rung động, sắc mặt lập tức tái nhợt, khóe miệng đã chảy ra một ít máu tươi.
Quái vật trong quan tài này còn chưa thoát được mà đã có uy thế như vậy, thật khiến người ta kinh sợ, trong nội tâm Thẩm Thạch đại chấn, thật sự bị chấn nhiếp, nhất thời đúng là vô lực đánh trả tránh né, chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi dao màu đen sắc bén chém xuống. Nhưng ngay trong lúc nguy cấp này, một thân ảnh tung bay, hoàng y bồng bềnh, chính là Hoàng Minh đã đứng dậy.
Chỉ thấy hắn không thèm nhìn lưỡi dao màu đen sắc bén đã bổ xuống kia mà đưa lưng về phía Thẩm Thạch, chẳng qua ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía quan tài màu vàng ngay bên cạnh, nhìn về khe hở màu đen cùng cái Thủ Cốt đang nắm chặt cạnh nắp quan tài.
Ở sâu trong nơi Hắc Ám, tiếng rít đột nhiên cao vút lên, quái vật trong quan tài như cảm giác được điều gì, đột nhiên phát ra một tiếng gầm rú phẫn nộ, như mang thêm vẻ điên cuồng, vô số hắc khí triều dâng, từ khe hở kia lập tức tuôn ra, như muốn tranh đoạt từng giây phút để phá quan tài mà ra.
Nhưng sau một khắc, ở sâu bên trong vô số ánh sáng như Kim Xà điên cuồng, quần áo Hoàng Minh bị cuồng phong thổi bay phần phật, hắn đồng dạng vươn một cánh tay, một màu trắng bệch khác xuất hiện bên trong quang mang màu vàng, chính là bàn tay của hắn, đè xuống vô số ánh sáng chói mắt, thậm chí khi Cốt Thủ đè xuống, phiến không gian kia như có dấu hiệu sụp đổ.
Kim quang như cát mịn, từ bốn phương tám hướng điên cuồng hội tụ dưới lòng bàn tay Hoàng Minh, rồi lập tức tiêu tán như vô hình, sau một lát, chợt nghe vang lên một tiếng trầm thấp, như linh hồn rung động, như quỷ khóc thần sầu.
Nếu nói Yêu Hoàng Điện là Thiên Địa thì lúc này chính là Thiên Địa dao động.
Cốt Thủ của Hoàng Minh phá vỡ vô số quang mang hắc khí, đè xuống một chút, tiếng quỷ khóc vô cùng thê lương, lại như căn bản không có cách nào ngăn cản, cho nên sau một lát, Cốt Thủ màu trắng của hắn thoáng một cái chộp vào bàn tay hài cốt bên trên khe hở nắp quan tài.
Đều có màu sắc trắng bệch, đều không có da lông máu thịt, lớn nhỏ như nhau, hình dáng giống nhau, hai cái Cốt Thủ ngay tại lúc này chồng lên nhau, tình cảnh này thoạt nhìn làm cho người ta có cảm giác dị thường, qủy dị đáng sợ.
Trong bóng tối bỗng nhiên yên lặng, tất cả tiếng động lập tức biến mất.
Hoàng Minh hơi cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên hai cái Cốt Thủ phía trước một lát, đồng thời cũng nhìn vào trong đạo Hắc Ám trong khe hở.
Sau đó hẵn bỗng nhiên cười một tiếng, dáng cười có vài phần kì quái, thêm vài phần mỉa mai, lại như có vài phần đắng chát, lại càng mơ hồ như có một tia giễu cợt, nhưng nhiều nhất vẫn là bình tĩnh kiên trì.
Sau một khắc, chợt như có tiếng sét đánh giữa trời xanh, mưa to chợt đến, những tiếng thê lương mới vừa mới biến mất bất chợt quay trở lại, thanh thế lớn hơn gấp mười lần, hắc khí như sóng lớn ngập trời, ầm ầm tuôn ra, mơ hồ có thể thấy được trong quan tài màu vàng đang có một đạo hư ảnh màu đen ngửa mặt lên trời thét dài, đang ra sức bò lên.
Mà thân hình Hoàng Minh tại mảnh ánh sáng cuồng vũ chói lọi trông vô cùng nhỏ bé và bình lặng, nhưng lại sừng sững bất động, Cốt Thủ màu trắng của hắn một mực đặt trên một cái bàn tay hài cốt khác, hai mắt hơi híp lại.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trong chớp mắt, chợt có ánh sáng chói lọi năm màu bay lên trời!
Từ dưới thủ cốt màu trắng của hắn, ánh sáng năm màu như những Tinh Linh điên cuồng cuồng vũ không ngớt, thoáng cái bao phủ phía trên khe hở, mỗi một đạo ánh sáng sáng lên lại có một tiếng ầm ầm vang lớn, có gió, có mây, có điện, có sấm sét, một tiếng nổ vang lên giống như tuyệt thế thuật pháp phóng ta, thiên địa biến sắc, đất rung núi chuyển.
Thẩm Thạch thất tha thất thểu đứng một bên, chỉ cảm thấy toàn thân muốn nứt ra, mà giờ khắc này hắn thốt nhiên chẳng quan tâm những đau đớn da thịt này, chính là đang trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoàng Minh, nhìn dưới bàn tay bạch cốt của hắn, ánh sáng chói lọi không cách nào tưởng tượng.
Không có người nào có thể hiểu rõ hơn hắn ánh sáng đó là gì, dù hắn chưa từng trực tiếp nhìn thấy nhưng đã từng say mê đọc qua sách cổ và một mực ghi nhớ nó trong nội tâm. Dù là đại bộ phận quang huy bị bàn tay màu trắng che bớt, nhưng không thể ngăn Thẩm Thạch nhìn ra, cái kia toàn bộ đều là thứ có uy lực kinh người, chính là Cao giai thuật pháp.
Như trong truyền thuyết thì Cao giai Ngũ Hành thuật pháp cực kỳ thâm thúy, mỗi lần phóng ra đều muốn hao hết Linh lực, tốc độ thi pháp vô cùng chậm chạp, đồng thời uy lục kinh thiên động địa, nhìn sang thì ngay cả thuật pháp hắn có khả năng đạt được là tam giai thuật pháp cũng không có, thấp nhất đều là Tứ giai Thuật Pháp trở lên.
Ở một tấc dưới những chỉ và chưởng nổ vang với tốc độ không thể tin được, gào thét lên như nước suối dâng trào, nghiêng về phía bên kia, Hắc Ám trong khe hở vươn ra trên bàn tay bạch cốt.
“Oanh oanh oanh oanh oanh…”, trong nháy mắt, không biết có bao nhiêu sấm sét cuồng liệt nổ vang, bên trong đất rung núi chuyển, Thẩm Thạch chỉ nghe được một thanh âm gào thét cao vút mà thê lương, sau đó liền thấy một mảnh trắng bệch ầm ầm tan rã, một cái Cốt Thủ mãnh liệt nổ tan ra, hóa thành vô số mảnh vỡ thật nhỏ băn văng ra.
===============
Hắc khí cuồng liệt phía quan tài
Hoàng y vũ động đến chạm tay
Thở nhẹ một hơi cười tự giễu
Kinh thiên động địa thuật cao giai
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.