Chương 760: Q3 - Chương 331: Ràng buộc
Tiêu Đỉnh
11/03/2016
Rời khỏi Hứa gia, Thẩm Thạch lại một lần nữa đi
giữa dòng người đông đúc trên đường phố Lưu Vân Thành phồn hoa náo
nhiệt, nhìn hai bên đường cửa hàng nhiều như cây trong rừng, cảnh tượng
tu sĩ tới lui ra ra vào vào cửa hàng. Hắn cảm giác nhẹ nhõm trong lòng
tựa như cuối cùng đã tháo được tảng đá lớn trong lòng xuống. Không ở lại Hứa gia dĩ nhiên là sợ một chút phiền toái có thể xảy đến, hơn nữa Hứa
gia và Lăng Tiêu Tông có quan hệ chằng chịt, bản thân mình lại đưa Hứa
Tuyết Ảnh về, chỉ sợ đến lúc đó tin tức này sẽ truyền về trên Kim Hồng
Sơn.
Bất luận là vì cái gì, Thẩm Thạch hiện giờ chưa chuẩn bị tâm lý để gặp lại đồng môn ở Lăng Tiêu Tông, dù rằng bao năm qua, trong lòng hắn, Lăng Tiêu Tông đã trở thành “Ngôi nhà” quan trọng nhất.
Nếu như không muốn chạm mặt hảo bằng hữu ngày xưa, thì trước mắt việc nhanh chóng ly khai Vân Thành là lựa chọn tốt nhất, chẳng qua khi nhìn thấy hình ảnh người đến người đi trên đường này lại không kìm được cảm xúc mà sinh ra vài phần cảm khái. Cảnh tượng bên trong tòa thành này đã quá quen thuộc với hắn, trong mười năm qua vô số lần hắn từ trên Kim Hồng Sơn đi đi lại lại tới chỗ này đã ghi dấu trong đầu hắn, hắn từng cho rằng mình có thể rất dễ dàng đối diện với lựa chọn kia. Nhưng giờ đây hắn dường như phát hiện ra bản thân đối với tông môn vẫn còn sót lại một tia nhớ nhung không dứt.
Không biết sư phụ, sư tỷ, và mấy vị bằng hữu kia có khỏe không?
Mang theo hồ ly dạo chơi, bất giác hắn đã đi tới con đường lớn náo nhiệt nhất Lưu Vân Thành, tấm bảng hiệu Thần Tiên Hội vẫn cứ bắt mắt như vậy. Mặc dù phía đằng trước của biển người nhìn mơ hồ không rõ, nhưng Thẩm Thạch biết nếu đi dọc theo con đường này, thì có thể tìm được cái đám tán tu rất thích đi tầm bảo ở các nơi.
Tiếp đó hắn đột nhiên ngơ ngác, rồi lập tức cười khổ, nghĩ thầm thật ra bản thân mình lúc này đây không phải đúng là một tán tu hay sao?
Lúc đi qua cửa trước của chi nhánh Thần Tiên Hội chừng hơn một trượng, bỗng nhiên Thẩm Thạch vòng trở lại, dừng trước cánh cổng thanh danh hiển hách ấy, nhìn một lát, sau đó đi vào.
Sau khoảng một chung trà, hắn đã đứng giữa thư phòng rộng lớn, cùng chưởng quầy Thần Tiên hội chi nhánh Lưu Vân Thành mặt đối mặt.
Trong thư phòng rất yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ, kể cả con hồ ly kia Thẩm Thạch cũng tạm thời để ở ngoài cửa. Một lát sau, ở ngoài có người gõ cửa đi vào, dâng hai ly trà nóng thơm ngát, sau đó lại lặng lẽ không một tiếng động lui ra ngoài.
Cố Linh Vân đưa tay mời Thẩm Thạch dùng trà, còn mình thì ngồi mạnh xuống lại bàn giấy, sau đó đầy hứng thú nhìn người trẻ tuổi trước mặt này, sau đó một lúc lâu, mỉm cười nói:
“Ta thật không nghĩ tới ngươi lại đột nhiên đến tìm ta.”
Thẩm Thạch hơi nở nụ cười, nói: “Xem ra đối với chuyện của ta Cố di hẳn đã biết a?”
Cố Linh Vân mấp máy miệng, nói: “Chuyện của ngươi cũng không phải nhỏ, sau khi ngươi đi rồi, trên Kim Hồng Sơn làm ầm ĩ một hồi, nghe nói sư phụ ngươi giận tím mặt, đại náo một chập, ai cũng không thể làm như không thấy a.”
Thẩm Thạch bỗng nhiên trầm hẳn xuống, sau một lát nói khẽ: “Đều là kẻ làm đệ tử như ta đây sai.”
Cố Linh Vân xua tay, nói: “Ngươi không cần nói với ta những lời này, dù sao ta cũng không có cảm tình gì với mấy kẻ trên Kim Hồng Sơn kia. Đúng rồi, lần này ngươi tới đây tìm ta là có chuyện gì sao?”
Thẩm Thạch ngước mắt nhìn nàng, hít sâu một hơi rồi nói: “Ta đến đây là muốn hỏi Cố di một chuyện, không biết người có thể cho ta biết hành tung của gia phụ hiện giờ không?”
Lông mày Cố Linh Vân nhíu lại, nhìn Thẩm Thạch, không nói một lời, còn Thẩm Thạch sau khi hỏi xong câu đó cũng lẳng lặng nhìn Cố Linh Vân. Hai người nhìn nhau một hồi làm cho bầu không khí trong thư phòng trở nên đặc biệt yên tĩnh.
Sau đó, đột nhiên cặp mắt Cố Linh Vân như lóe lên ánh sáng, nàng nói: “Ta nhớ là lúc trước ta đã nói với ngươi rất rõ ràng về việc này, không nói đến điều khác, ít nhất phải vào trong Thư Hải Lăng Tiêu Tông giúp ta tìm kiếm tung tích của Hoàng Minh, tới bây giờ ngươi còn chưa cho ta hồi âm.”
Thẩm Thạch hơi ngơ ngác, sắc mặt thoắt thoáng qua có chút đặc sắc, chẳng qua khi hắn nghĩ đến nam tử mặc hoàng y đang bị nhốt trong cung điện Yêu tộc dưới lòng đất qua bao nhiêu tháng năm dài đằng đẵng kia, cho dù trong mắt có vài phần đấu tranh, nhưng cuối cùng hắn nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, nói: “Xin lỗi Cố di, chuyện này ta làm không tốt.”
Ngược lại, Cố Linh Vân lại không nghi ngờ gì, mỉm cười thoáng qua, nói: “Ta chỉ là một tiểu nữ làm việc buôn bán, cái này có lẽ ngươi đã sớm biết a.”
Thẩm Thạch gật đầu, nói: “Đúng, hơn mười năm trước ta đã biết.” Sau nghi ngừng một chốc, hắn ngẩng đầu nhìn Cố Linh Vân, khuôn mặt lộ vẻ thành khẩn, nói, “Cố di! Tình hình của ta hiện giờ người cũng đã biết, không tiện trở về Kim Hồng Sơn, nhưng ta cùng phụ thân ly tán nhiều năm, vô cùng muốn một lần được gặp lại lão nhân gia người. Có thể xin người phân phó cho ta yêu cầu khác được không, ta nhất định dùng hết sức mình để hoàn thành cho người, dùng nó để đổi tin tức của cha ta.”
Ngón tay ngọc xanh nhạt của Cố Linh Vân nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn vài cái, trên mặt xẹt qua một chút do dự chần chờ, đồng thời nhìn người trẻ tuổi trước mắt này, đôi mắt pha chút vẻ phức tạp.
Nếu tình hình vẫn còn như mười năm trước, nàng tự nhiên không hề do dự hay đắn đo gì về phụ tử hai người này, nhưng tình thế hôm nay của Thẩm Thái đã rất khác xưa, từ năm đó như chó nhà có tang đến hôm nay biến thành chưởng quầy trong Thần Tiên Hội, thậm chí địa vị hiện giờ mơ hồ đã không kém gì mình rồi.
Đều ở trong Thần Tiên Hội cùng thuộc phe cánh Chu lão thần tiên, Cố Linh Vân đương nhiên có biện pháp biết rõ chỗ dựa lớn của mình, vị lão thần tiên kia đối với tên mập lùn chết kia lại đặc biệt coi trọng. Người có thực lực, hiển nhiên có khả năng uy hiếp.
Sau một lúc lâu trầm ngâm, Cố Linh Vân đứng dậy, đi tới đi lui trong thư phòng vài bước, ngay sau đó xoay người nghiêm nghị đối mặt với Thẩm Thạch nói: “ Thạch Đầu, nói tới ta và ngươi cũng coi như là đã quen biết nhiều năm, ta coi trọng việc này nên không muốn lừa gạt ngươi nữa, nhưng Cố di ta bao nhiêu năm qua vẫn luôn làm những việc như vậy, hi vọng ngươi có thể hiểu.”
Thẩm Thạch cũng đừng lên, chắp tay nói: “Không dám có ý oán trách, chỉ cầu Cố di một lần nữa cho biết việc này để phụ tử hai người chúng ta có ngày gặp lại.”
Cố Linh Vân ngưng mắt nhìn hắn, sau một hồi lâu, gật đầu nhẹ, nói: “Ngươi đã nói đến như thế rồi, vậy thì như vầy, sự tình Hoàng Minh lúc trước chúng ta bỏ qua không đề cập đến, ta có một chuyện khác muốn ngươi giúp ta.”
“Cố di mời nói.”
Cố Linh Vân nói: “Sa la giới có một nơi tên là ‘Vũ khư’ chi địa, truyền thuyết nói rằng trong đó có kỳ vật “Trú nhan hoa” ba nghìn năm mới nở một lần, nếu như có khả năng ngươi hãy tìm về cho ta ít nhất một cánh hoa.”
Thẩm Thạch nhướng mày, suy tư một lát, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Có phải là nơi quanh năm nóng ướt nhiều mây, trải rộng khắp tầng hai Man Hoang Vũ Lâm?”
“Đúng vậy, ngươi đi từ trận đảo Thiên Hồng Thành, có một chỗ Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận có thể đi thẳng tới Sa La giới.”
“Trú Nhan Hoa là cái gì vậy?”
Cố Linh Vân mỉm cười, nói: “Đó là thứ đồ vật mà nữ nhân chúng ta thích nhất, truyền thuyết nói nó là kỳ trân Linh vật có thể vĩnh viễn bảo trụ tuổi thanh xuân, có thể hóa xấu thành đẹp, tẩy rửa thân thể, đạt tới bất lão.”
Thẩm Thạch im lặng một lát, nói: “Hoa này trân quý như vậy, chỉ sợ…”
“Tin tức này còn chưa truyền ra, ta ngẫu nhiên biết được, người truyền ra tin tức này sau khi nói xong thì tắt thở, chắc không có bao nhiêu người biết. Bất quá Sa La giới ở trong Vũ Lâm rộng lớn, sinh ra rất nhiều Cao giai Linh Tài, lại có đông đảo Yêu thú lớn nhỏ sống ở giữa, xem ra đúng là không là không dễ đàng đâu.”
Thẩm Thạch như có điều suy nghĩ, trầm ngâm một hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Làm sao mà ta lại có cảm giác là Sa La giới này có chút không bình thường, trước kia hình như đã nghe ở đâu đó, nhưng hiện tại trong nhất thời lại nghĩ không ra.”
Cố Linh Vân mỉm cười, nói: “Ngươi đã quên rồi sao, dùng Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận đi xuyên Âm Sát tử địa Phi Hồng Giới không phải là tới Sa La giới sao?”
Thẩm Thạch bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu cười nói: “Ta nói đã nghe đâu rồi, thì ra là thế.”
Bất luận là vì cái gì, Thẩm Thạch hiện giờ chưa chuẩn bị tâm lý để gặp lại đồng môn ở Lăng Tiêu Tông, dù rằng bao năm qua, trong lòng hắn, Lăng Tiêu Tông đã trở thành “Ngôi nhà” quan trọng nhất.
Nếu như không muốn chạm mặt hảo bằng hữu ngày xưa, thì trước mắt việc nhanh chóng ly khai Vân Thành là lựa chọn tốt nhất, chẳng qua khi nhìn thấy hình ảnh người đến người đi trên đường này lại không kìm được cảm xúc mà sinh ra vài phần cảm khái. Cảnh tượng bên trong tòa thành này đã quá quen thuộc với hắn, trong mười năm qua vô số lần hắn từ trên Kim Hồng Sơn đi đi lại lại tới chỗ này đã ghi dấu trong đầu hắn, hắn từng cho rằng mình có thể rất dễ dàng đối diện với lựa chọn kia. Nhưng giờ đây hắn dường như phát hiện ra bản thân đối với tông môn vẫn còn sót lại một tia nhớ nhung không dứt.
Không biết sư phụ, sư tỷ, và mấy vị bằng hữu kia có khỏe không?
Mang theo hồ ly dạo chơi, bất giác hắn đã đi tới con đường lớn náo nhiệt nhất Lưu Vân Thành, tấm bảng hiệu Thần Tiên Hội vẫn cứ bắt mắt như vậy. Mặc dù phía đằng trước của biển người nhìn mơ hồ không rõ, nhưng Thẩm Thạch biết nếu đi dọc theo con đường này, thì có thể tìm được cái đám tán tu rất thích đi tầm bảo ở các nơi.
Tiếp đó hắn đột nhiên ngơ ngác, rồi lập tức cười khổ, nghĩ thầm thật ra bản thân mình lúc này đây không phải đúng là một tán tu hay sao?
Lúc đi qua cửa trước của chi nhánh Thần Tiên Hội chừng hơn một trượng, bỗng nhiên Thẩm Thạch vòng trở lại, dừng trước cánh cổng thanh danh hiển hách ấy, nhìn một lát, sau đó đi vào.
Sau khoảng một chung trà, hắn đã đứng giữa thư phòng rộng lớn, cùng chưởng quầy Thần Tiên hội chi nhánh Lưu Vân Thành mặt đối mặt.
Trong thư phòng rất yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ, kể cả con hồ ly kia Thẩm Thạch cũng tạm thời để ở ngoài cửa. Một lát sau, ở ngoài có người gõ cửa đi vào, dâng hai ly trà nóng thơm ngát, sau đó lại lặng lẽ không một tiếng động lui ra ngoài.
Cố Linh Vân đưa tay mời Thẩm Thạch dùng trà, còn mình thì ngồi mạnh xuống lại bàn giấy, sau đó đầy hứng thú nhìn người trẻ tuổi trước mặt này, sau đó một lúc lâu, mỉm cười nói:
“Ta thật không nghĩ tới ngươi lại đột nhiên đến tìm ta.”
Thẩm Thạch hơi nở nụ cười, nói: “Xem ra đối với chuyện của ta Cố di hẳn đã biết a?”
Cố Linh Vân mấp máy miệng, nói: “Chuyện của ngươi cũng không phải nhỏ, sau khi ngươi đi rồi, trên Kim Hồng Sơn làm ầm ĩ một hồi, nghe nói sư phụ ngươi giận tím mặt, đại náo một chập, ai cũng không thể làm như không thấy a.”
Thẩm Thạch bỗng nhiên trầm hẳn xuống, sau một lát nói khẽ: “Đều là kẻ làm đệ tử như ta đây sai.”
Cố Linh Vân xua tay, nói: “Ngươi không cần nói với ta những lời này, dù sao ta cũng không có cảm tình gì với mấy kẻ trên Kim Hồng Sơn kia. Đúng rồi, lần này ngươi tới đây tìm ta là có chuyện gì sao?”
Thẩm Thạch ngước mắt nhìn nàng, hít sâu một hơi rồi nói: “Ta đến đây là muốn hỏi Cố di một chuyện, không biết người có thể cho ta biết hành tung của gia phụ hiện giờ không?”
Lông mày Cố Linh Vân nhíu lại, nhìn Thẩm Thạch, không nói một lời, còn Thẩm Thạch sau khi hỏi xong câu đó cũng lẳng lặng nhìn Cố Linh Vân. Hai người nhìn nhau một hồi làm cho bầu không khí trong thư phòng trở nên đặc biệt yên tĩnh.
Sau đó, đột nhiên cặp mắt Cố Linh Vân như lóe lên ánh sáng, nàng nói: “Ta nhớ là lúc trước ta đã nói với ngươi rất rõ ràng về việc này, không nói đến điều khác, ít nhất phải vào trong Thư Hải Lăng Tiêu Tông giúp ta tìm kiếm tung tích của Hoàng Minh, tới bây giờ ngươi còn chưa cho ta hồi âm.”
Thẩm Thạch hơi ngơ ngác, sắc mặt thoắt thoáng qua có chút đặc sắc, chẳng qua khi hắn nghĩ đến nam tử mặc hoàng y đang bị nhốt trong cung điện Yêu tộc dưới lòng đất qua bao nhiêu tháng năm dài đằng đẵng kia, cho dù trong mắt có vài phần đấu tranh, nhưng cuối cùng hắn nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, nói: “Xin lỗi Cố di, chuyện này ta làm không tốt.”
Ngược lại, Cố Linh Vân lại không nghi ngờ gì, mỉm cười thoáng qua, nói: “Ta chỉ là một tiểu nữ làm việc buôn bán, cái này có lẽ ngươi đã sớm biết a.”
Thẩm Thạch gật đầu, nói: “Đúng, hơn mười năm trước ta đã biết.” Sau nghi ngừng một chốc, hắn ngẩng đầu nhìn Cố Linh Vân, khuôn mặt lộ vẻ thành khẩn, nói, “Cố di! Tình hình của ta hiện giờ người cũng đã biết, không tiện trở về Kim Hồng Sơn, nhưng ta cùng phụ thân ly tán nhiều năm, vô cùng muốn một lần được gặp lại lão nhân gia người. Có thể xin người phân phó cho ta yêu cầu khác được không, ta nhất định dùng hết sức mình để hoàn thành cho người, dùng nó để đổi tin tức của cha ta.”
Ngón tay ngọc xanh nhạt của Cố Linh Vân nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn vài cái, trên mặt xẹt qua một chút do dự chần chờ, đồng thời nhìn người trẻ tuổi trước mắt này, đôi mắt pha chút vẻ phức tạp.
Nếu tình hình vẫn còn như mười năm trước, nàng tự nhiên không hề do dự hay đắn đo gì về phụ tử hai người này, nhưng tình thế hôm nay của Thẩm Thái đã rất khác xưa, từ năm đó như chó nhà có tang đến hôm nay biến thành chưởng quầy trong Thần Tiên Hội, thậm chí địa vị hiện giờ mơ hồ đã không kém gì mình rồi.
Đều ở trong Thần Tiên Hội cùng thuộc phe cánh Chu lão thần tiên, Cố Linh Vân đương nhiên có biện pháp biết rõ chỗ dựa lớn của mình, vị lão thần tiên kia đối với tên mập lùn chết kia lại đặc biệt coi trọng. Người có thực lực, hiển nhiên có khả năng uy hiếp.
Sau một lúc lâu trầm ngâm, Cố Linh Vân đứng dậy, đi tới đi lui trong thư phòng vài bước, ngay sau đó xoay người nghiêm nghị đối mặt với Thẩm Thạch nói: “ Thạch Đầu, nói tới ta và ngươi cũng coi như là đã quen biết nhiều năm, ta coi trọng việc này nên không muốn lừa gạt ngươi nữa, nhưng Cố di ta bao nhiêu năm qua vẫn luôn làm những việc như vậy, hi vọng ngươi có thể hiểu.”
Thẩm Thạch cũng đừng lên, chắp tay nói: “Không dám có ý oán trách, chỉ cầu Cố di một lần nữa cho biết việc này để phụ tử hai người chúng ta có ngày gặp lại.”
Cố Linh Vân ngưng mắt nhìn hắn, sau một hồi lâu, gật đầu nhẹ, nói: “Ngươi đã nói đến như thế rồi, vậy thì như vầy, sự tình Hoàng Minh lúc trước chúng ta bỏ qua không đề cập đến, ta có một chuyện khác muốn ngươi giúp ta.”
“Cố di mời nói.”
Cố Linh Vân nói: “Sa la giới có một nơi tên là ‘Vũ khư’ chi địa, truyền thuyết nói rằng trong đó có kỳ vật “Trú nhan hoa” ba nghìn năm mới nở một lần, nếu như có khả năng ngươi hãy tìm về cho ta ít nhất một cánh hoa.”
Thẩm Thạch nhướng mày, suy tư một lát, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Có phải là nơi quanh năm nóng ướt nhiều mây, trải rộng khắp tầng hai Man Hoang Vũ Lâm?”
“Đúng vậy, ngươi đi từ trận đảo Thiên Hồng Thành, có một chỗ Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận có thể đi thẳng tới Sa La giới.”
“Trú Nhan Hoa là cái gì vậy?”
Cố Linh Vân mỉm cười, nói: “Đó là thứ đồ vật mà nữ nhân chúng ta thích nhất, truyền thuyết nói nó là kỳ trân Linh vật có thể vĩnh viễn bảo trụ tuổi thanh xuân, có thể hóa xấu thành đẹp, tẩy rửa thân thể, đạt tới bất lão.”
Thẩm Thạch im lặng một lát, nói: “Hoa này trân quý như vậy, chỉ sợ…”
“Tin tức này còn chưa truyền ra, ta ngẫu nhiên biết được, người truyền ra tin tức này sau khi nói xong thì tắt thở, chắc không có bao nhiêu người biết. Bất quá Sa La giới ở trong Vũ Lâm rộng lớn, sinh ra rất nhiều Cao giai Linh Tài, lại có đông đảo Yêu thú lớn nhỏ sống ở giữa, xem ra đúng là không là không dễ đàng đâu.”
Thẩm Thạch như có điều suy nghĩ, trầm ngâm một hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Làm sao mà ta lại có cảm giác là Sa La giới này có chút không bình thường, trước kia hình như đã nghe ở đâu đó, nhưng hiện tại trong nhất thời lại nghĩ không ra.”
Cố Linh Vân mỉm cười, nói: “Ngươi đã quên rồi sao, dùng Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận đi xuyên Âm Sát tử địa Phi Hồng Giới không phải là tới Sa La giới sao?”
Thẩm Thạch bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu cười nói: “Ta nói đã nghe đâu rồi, thì ra là thế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.