Chương 823: Q3 - Chương 394: Trở lại chốn cũ
Tiêu Đỉnh
19/04/2016
Nhắc tới cũng thật kỳ quái, người bình thường hầu như không có khả
năng còn sống mà hành tẩu hoặc là trải nghiệm giữa rừng quỷ vật, Thẩm
Thạch thì lại trải qua nhiều lần, đến nỗi lẽ ra hắn phải sởn hết gai ốc, kinh tâm động phách, thì hắn lại chỉ hơi có cảm giác chết lặng.
Hồi tưởng chuyện cũ, ngay cả Thẩm Thạch cũng cảm thấy có vài phần sợ hãi, nghĩ thầm không phải mình quả thật có chỗ quá mức xui xẻo, dường như luôn bị dây dưa mờ ám với quỷ vật.
Ý nghĩ này xuất hiện khi lăng xuân nê mở lồng giam bạch cốt, dẫn hắn ly khai gò đất vô danh, đi đến phía sau đại quân quỷ vật mênh mông như biển rồi xuyên qua chúng, càng làm cho ý niệm này trở nên mãnh liệt hơn. Dù sao tuy xung quanh có vô số quỷ vật hung ác đáng sợ, dùng ánh mắt khiến cho người ta ghê tởm nhìn hắn, nhưng có lẽ là bị cái gì đó trấn áp, từ đầu tới cuối đều không có bất kỳ quỷ vật nào phát động công kích về phía thẩm thạch.
Trong địa ngục khủng bổ như vậy, chạy trốn đương nhiên là việc không thể xảy ra, ít nhất trước mắt thì không có chút khả năng nào. Hơn nữa trừ việc có hàng trăm ngàn quỷ vật với đủ loại hình dáng quái dị ra, thì trước mặt hắn còn có một thân hình giống thường nhân như đúc, nhìn thì giống như nàng xuân nê yếu ớt, hiển nhiên trong đám quỷ vật nàng có địa vị cực cao, vì những nơi nàng đi qua tất cả Quỷ vật đều cung cung kính kính hoặc là sợ hãi mà mở ra một con đường.
Cho tới bây giờ, Thẩm Thạch vẫn không biết thứ cướp thân thể lăng xuân nê rốt cuộc là loại quái vật gì, bất quá trong lòng hắn có một loại cảm giác mơ hồ là hắn đã từng gặp nó. Cùng lúc đó, trong khi hắn đi theo lăng xuân nê với thần tình trầm mặc rời khỏi gò đất vô danh , lúc sắp xuống đến chân đồi, hắn chợt thấy lăng xuân nê đang đi trước mặt đột nhiên thoáng lảo đảo, lấy tay siết chặt lên bộ ngực đẫy đà, trên mặt xẹt qua một tia thống khổ.
Thần sắc điềm đạm đáng yêu, phong thái dung mạo hiển nhiên chính là lăng xuân nê trước kia nay ở trước mặt hắn bày ra dáng vẻ đau lòng, Thẩm Thạch cơ hồ kêu lên một tiếng xuân nê, bản thân vô thức tiến lên một bước, duỗi hai tay ra muốn đỡ nàng dậy.
Chẳng qua là tay hắn còn đang ở giữa không trung, vẻ mặt thống khổ trên mặt lăng xuân nê cũng đã tiêu tán, bất quá nàng cũng không giữ lại vẻ mặt tươi cười, thần sắc chuyển sang lạnh nhạt, quay đầu lạnh lùng nhìn Thẩm Thạch một cái. Thẩm Thạch tay ngừng ở giữa không trung, một lát sau, chậm rãi thu trở về.
Lăng Xuân Nê theo dõi hắn một hồi, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên, sắc mặt một lần nữa trở nên nhu hòa, nụ cười cũng trở lại trên khuôn mặt nàng, nói: "Chúng ta đi thôi."
Thẩm Thạch gật gật đầu, Lăng Xuân Nê liền quay người tiếp tục đi thẳng về phía trước, Thẩm Thạch đứng ở đây, quan sát bóng lưng của nàng, ánh mắt thâm trầm, dường như có vẻ suy tư.
※※※
Thẩm Thạch hoàn toàn không hiểu đến cùng tình huống của nàng là như thế nào, nàng cuối cùng còn sống hay đã chết, hay là cái xác không hồn, bất hạnh bị một con ác quỷ kinh khủng chiếm đoạt. Mà dù có hiểu rõ, Thẩm Thạch thậm chí cũng không biết làm thế nào để báo thù cho nàng, không bàn đến việc hắn có thể tiêu giệt một con quái vật cường đại đến thế hay không, cứ coi như hắn có cơ hội, tìm được sơ hở để giết chết nó, nhưng mà nếu thế, phải chăng cũng sẽ giết chết lăng xuân nê?
Vạn nhất. . . Vạn nhất Lăng Xuân Nê còn có một chút thần trí lưu lại, vạn nhất nàng còn sống? Vậy có phải chính mình tự tay giết chết nàng?
Việc nhiếp hồn đoạt xá, ở trong tu chân giới hồng mông cũng không phải việc gì lạ lẫm, trên thực tế có rất nhiều truyền thuyết cổ xưa nhắc đến vấn đề này. Bởi vì một nguyên nhân rõ ràng, đoạt xá là đường tắt để hồi sinh của rất nhiều kẻ lâm vào đường cùng.
Nhưng mà đoạt xá từ xưa đến nay cũng là khó khăn vô cùng, trong đó có đủ loại khúc chiết gian nguy, thường nhân căn bản không có cách nào tưởng tượng, hơn nữa quái dị là, loại pháp thuật liên quan đến hồn phách này thập phần đặc biệt, hầu như đạo hạnh thực lực của hai bên dường như không có quan hệ. Nghe nói vạn năm nay, từng có rất nhiều nguyên đan cảnh đại chân nhân vào lúc sắp chết nảy ra ý định đoạt xá trong đầu, nhưng mà kết quả hầu như đều thất bại, thậm chí kể cả khi nạn nhân chỉ là những thường nhân nhỏ yếu như con sâu cái kiến, cũng hầu như không có khả năng thành công.
Đương nhiên, truyền thuyết nhân tộc đoạt xá thành công cũng tồn tại, và có không ít, nhưng đa số hầu như không có độ tin cậy, chỉ có thể làm chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu mà thôi.
Đoạt xá khó khăn như thế, chẳng lẽ quái vật kia sau khi hạ thủ lăng xuân nê không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Ít nhất từ khoảnh khắc ngẫu nhiên ngắn ngủi vừa rồi ở chân núi, làm cho thẩm thạch suy nghĩ rất nhiều.
Bất quá trong lòng hắn, kỳ thật nghi hoặc lớn nhất, vẫn là một vấn đề, vì cái gì quái vật kia chọn Lăng Xuân Nê?
※※※
"Lăng Xuân Nê" nói được làm được , cùng ngày liền dẫn thẩm thạch rời đi, bởi vì sau lưng họ có vô số quỷ vật che đậy, cho nên không một đồng môn bạn hữu nào của thẩm thạch nhìn thấy và chạy tới cứu hắn.
Hắn đi theo Lăng Xuân Nê, nhanh chóng phát hiện ra những quỷ vật này cũng không đi theo hộ vệ bên nàng, nàng tựa hồ luôn độc lai độc vãng, tuy rằng ở đây nàng có địa vị chí cao vô thượng, nhưng không biết tại sao, Thẩm Thạch lại cảm thấy nàng thỉnh thoảng lộ ra cử chỉ chán ghét đối với đám quỷ vật xung quanh.
Đây đương nhiên là một việc rất kỳ quái.
Thẩm Thạch đi theo Lăng Xuân Nê được hai ngày, Bình Yêu thành sớm đã không thấy, có lẽ bởi vì phần lớn quỷ vật đã tập trung đi vây công bình yêu thành, cho nên dọc theo con đường này tuy rằng vẫn có thể chứng kiến không ít quỷ vật, nhưng xét về mật độ mà nói thì đã giảm đi khá nhiều, đôi khi trong một đồng cỏ rộng lớn, chỉ có tốp năm tốp ba quỷ vật lai vãng.
Đối với quỷ vật xung quanh lăng xuân nê vẫn làm như không thấy, nhưng Thẩm Thạch lại một mực âm thầm ghi nhớ, không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, Lăng Xuân Nê rõ ràng cũng không có ý giam cầm hay hạn chế hắn, mỗi ngày chỉ không ngừng dẫn hắn đi. Thẩm Thạch phân biệt phương hướng, phát hiện Lăng Xuân Nê hành tẩu về phía tây nam yêu giới.
Cứ như vậy qua mấy ngày, thẩm thạch nhiều lần muốn bắt chuyện lăng xuân nê, nhưng hầu như không có hiệu quả, Lăng Xuân Nê cơ bản đều là thờ ơ, bất quá cũng không có ý ngăn cản thẩm thạch nói. Chẳng qua là trong một lần, Thẩm Thạch lại phát hiện, kỳ thật Lăng Xuân Nê nghe thập phần chăm chú, những việc vụn vặt hắn kể, nàng tựa hồ nghe say sưa, mà cứ lúc nào hắn nói, nàng cũng luôn đặc biệt ôn hòa.
Thẩm Thạch không biết việc này cuối cùng có ý nghĩa gì, chẳng qua là trong lòng hắn luôn tồn tại một tia hy vọng, có lẽ đoạt xá thực sự quá mức thần bí khó lường, có lẽ Lăng Xuân Nê nàng. . . Còn có một đường sinh cơ?
Một ngày kia, trước mắt bọn họ, bỗng nhiên xuất hiện một vùng sơn mạch hùng vĩ, Lăng Xuân Nê chỉ về phía trước, nói: "Chúng ta đi bên kia."
Thẩm Thạch gật gật đầu, vừa định nói chuyện, bỗng nhiên ánh mắt ngưng tụ, trên mặt lộ ra vài phần ngạc nhiên.
Cái Sơn mạch kia, lại có vài phần quen mắt, giống như chính là hắc ngục sơn mạch mà hắn từng tới.
===========
Bình yêu thành đánh không xong
Xuân Nê đi trước thong dong mở đường
Bỗng nhiên dị biến khôn lường
Hồn nàng liệu có còn đường sinh cơ?
Hồi tưởng chuyện cũ, ngay cả Thẩm Thạch cũng cảm thấy có vài phần sợ hãi, nghĩ thầm không phải mình quả thật có chỗ quá mức xui xẻo, dường như luôn bị dây dưa mờ ám với quỷ vật.
Ý nghĩ này xuất hiện khi lăng xuân nê mở lồng giam bạch cốt, dẫn hắn ly khai gò đất vô danh, đi đến phía sau đại quân quỷ vật mênh mông như biển rồi xuyên qua chúng, càng làm cho ý niệm này trở nên mãnh liệt hơn. Dù sao tuy xung quanh có vô số quỷ vật hung ác đáng sợ, dùng ánh mắt khiến cho người ta ghê tởm nhìn hắn, nhưng có lẽ là bị cái gì đó trấn áp, từ đầu tới cuối đều không có bất kỳ quỷ vật nào phát động công kích về phía thẩm thạch.
Trong địa ngục khủng bổ như vậy, chạy trốn đương nhiên là việc không thể xảy ra, ít nhất trước mắt thì không có chút khả năng nào. Hơn nữa trừ việc có hàng trăm ngàn quỷ vật với đủ loại hình dáng quái dị ra, thì trước mặt hắn còn có một thân hình giống thường nhân như đúc, nhìn thì giống như nàng xuân nê yếu ớt, hiển nhiên trong đám quỷ vật nàng có địa vị cực cao, vì những nơi nàng đi qua tất cả Quỷ vật đều cung cung kính kính hoặc là sợ hãi mà mở ra một con đường.
Cho tới bây giờ, Thẩm Thạch vẫn không biết thứ cướp thân thể lăng xuân nê rốt cuộc là loại quái vật gì, bất quá trong lòng hắn có một loại cảm giác mơ hồ là hắn đã từng gặp nó. Cùng lúc đó, trong khi hắn đi theo lăng xuân nê với thần tình trầm mặc rời khỏi gò đất vô danh , lúc sắp xuống đến chân đồi, hắn chợt thấy lăng xuân nê đang đi trước mặt đột nhiên thoáng lảo đảo, lấy tay siết chặt lên bộ ngực đẫy đà, trên mặt xẹt qua một tia thống khổ.
Thần sắc điềm đạm đáng yêu, phong thái dung mạo hiển nhiên chính là lăng xuân nê trước kia nay ở trước mặt hắn bày ra dáng vẻ đau lòng, Thẩm Thạch cơ hồ kêu lên một tiếng xuân nê, bản thân vô thức tiến lên một bước, duỗi hai tay ra muốn đỡ nàng dậy.
Chẳng qua là tay hắn còn đang ở giữa không trung, vẻ mặt thống khổ trên mặt lăng xuân nê cũng đã tiêu tán, bất quá nàng cũng không giữ lại vẻ mặt tươi cười, thần sắc chuyển sang lạnh nhạt, quay đầu lạnh lùng nhìn Thẩm Thạch một cái. Thẩm Thạch tay ngừng ở giữa không trung, một lát sau, chậm rãi thu trở về.
Lăng Xuân Nê theo dõi hắn một hồi, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên, sắc mặt một lần nữa trở nên nhu hòa, nụ cười cũng trở lại trên khuôn mặt nàng, nói: "Chúng ta đi thôi."
Thẩm Thạch gật gật đầu, Lăng Xuân Nê liền quay người tiếp tục đi thẳng về phía trước, Thẩm Thạch đứng ở đây, quan sát bóng lưng của nàng, ánh mắt thâm trầm, dường như có vẻ suy tư.
※※※
Thẩm Thạch hoàn toàn không hiểu đến cùng tình huống của nàng là như thế nào, nàng cuối cùng còn sống hay đã chết, hay là cái xác không hồn, bất hạnh bị một con ác quỷ kinh khủng chiếm đoạt. Mà dù có hiểu rõ, Thẩm Thạch thậm chí cũng không biết làm thế nào để báo thù cho nàng, không bàn đến việc hắn có thể tiêu giệt một con quái vật cường đại đến thế hay không, cứ coi như hắn có cơ hội, tìm được sơ hở để giết chết nó, nhưng mà nếu thế, phải chăng cũng sẽ giết chết lăng xuân nê?
Vạn nhất. . . Vạn nhất Lăng Xuân Nê còn có một chút thần trí lưu lại, vạn nhất nàng còn sống? Vậy có phải chính mình tự tay giết chết nàng?
Việc nhiếp hồn đoạt xá, ở trong tu chân giới hồng mông cũng không phải việc gì lạ lẫm, trên thực tế có rất nhiều truyền thuyết cổ xưa nhắc đến vấn đề này. Bởi vì một nguyên nhân rõ ràng, đoạt xá là đường tắt để hồi sinh của rất nhiều kẻ lâm vào đường cùng.
Nhưng mà đoạt xá từ xưa đến nay cũng là khó khăn vô cùng, trong đó có đủ loại khúc chiết gian nguy, thường nhân căn bản không có cách nào tưởng tượng, hơn nữa quái dị là, loại pháp thuật liên quan đến hồn phách này thập phần đặc biệt, hầu như đạo hạnh thực lực của hai bên dường như không có quan hệ. Nghe nói vạn năm nay, từng có rất nhiều nguyên đan cảnh đại chân nhân vào lúc sắp chết nảy ra ý định đoạt xá trong đầu, nhưng mà kết quả hầu như đều thất bại, thậm chí kể cả khi nạn nhân chỉ là những thường nhân nhỏ yếu như con sâu cái kiến, cũng hầu như không có khả năng thành công.
Đương nhiên, truyền thuyết nhân tộc đoạt xá thành công cũng tồn tại, và có không ít, nhưng đa số hầu như không có độ tin cậy, chỉ có thể làm chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu mà thôi.
Đoạt xá khó khăn như thế, chẳng lẽ quái vật kia sau khi hạ thủ lăng xuân nê không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Ít nhất từ khoảnh khắc ngẫu nhiên ngắn ngủi vừa rồi ở chân núi, làm cho thẩm thạch suy nghĩ rất nhiều.
Bất quá trong lòng hắn, kỳ thật nghi hoặc lớn nhất, vẫn là một vấn đề, vì cái gì quái vật kia chọn Lăng Xuân Nê?
※※※
"Lăng Xuân Nê" nói được làm được , cùng ngày liền dẫn thẩm thạch rời đi, bởi vì sau lưng họ có vô số quỷ vật che đậy, cho nên không một đồng môn bạn hữu nào của thẩm thạch nhìn thấy và chạy tới cứu hắn.
Hắn đi theo Lăng Xuân Nê, nhanh chóng phát hiện ra những quỷ vật này cũng không đi theo hộ vệ bên nàng, nàng tựa hồ luôn độc lai độc vãng, tuy rằng ở đây nàng có địa vị chí cao vô thượng, nhưng không biết tại sao, Thẩm Thạch lại cảm thấy nàng thỉnh thoảng lộ ra cử chỉ chán ghét đối với đám quỷ vật xung quanh.
Đây đương nhiên là một việc rất kỳ quái.
Thẩm Thạch đi theo Lăng Xuân Nê được hai ngày, Bình Yêu thành sớm đã không thấy, có lẽ bởi vì phần lớn quỷ vật đã tập trung đi vây công bình yêu thành, cho nên dọc theo con đường này tuy rằng vẫn có thể chứng kiến không ít quỷ vật, nhưng xét về mật độ mà nói thì đã giảm đi khá nhiều, đôi khi trong một đồng cỏ rộng lớn, chỉ có tốp năm tốp ba quỷ vật lai vãng.
Đối với quỷ vật xung quanh lăng xuân nê vẫn làm như không thấy, nhưng Thẩm Thạch lại một mực âm thầm ghi nhớ, không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, Lăng Xuân Nê rõ ràng cũng không có ý giam cầm hay hạn chế hắn, mỗi ngày chỉ không ngừng dẫn hắn đi. Thẩm Thạch phân biệt phương hướng, phát hiện Lăng Xuân Nê hành tẩu về phía tây nam yêu giới.
Cứ như vậy qua mấy ngày, thẩm thạch nhiều lần muốn bắt chuyện lăng xuân nê, nhưng hầu như không có hiệu quả, Lăng Xuân Nê cơ bản đều là thờ ơ, bất quá cũng không có ý ngăn cản thẩm thạch nói. Chẳng qua là trong một lần, Thẩm Thạch lại phát hiện, kỳ thật Lăng Xuân Nê nghe thập phần chăm chú, những việc vụn vặt hắn kể, nàng tựa hồ nghe say sưa, mà cứ lúc nào hắn nói, nàng cũng luôn đặc biệt ôn hòa.
Thẩm Thạch không biết việc này cuối cùng có ý nghĩa gì, chẳng qua là trong lòng hắn luôn tồn tại một tia hy vọng, có lẽ đoạt xá thực sự quá mức thần bí khó lường, có lẽ Lăng Xuân Nê nàng. . . Còn có một đường sinh cơ?
Một ngày kia, trước mắt bọn họ, bỗng nhiên xuất hiện một vùng sơn mạch hùng vĩ, Lăng Xuân Nê chỉ về phía trước, nói: "Chúng ta đi bên kia."
Thẩm Thạch gật gật đầu, vừa định nói chuyện, bỗng nhiên ánh mắt ngưng tụ, trên mặt lộ ra vài phần ngạc nhiên.
Cái Sơn mạch kia, lại có vài phần quen mắt, giống như chính là hắc ngục sơn mạch mà hắn từng tới.
===========
Bình yêu thành đánh không xong
Xuân Nê đi trước thong dong mở đường
Bỗng nhiên dị biến khôn lường
Hồn nàng liệu có còn đường sinh cơ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.