Chương 503: Q3 - Chương 75: Con ngươi di thường
Tiêu Đỉnh
29/01/2016
Ngay sau khi tiếng gãy vỡ giòn tan vang lên thì cái ghế đã biến thành một đống gỗ vụn và căn phòng nhanh chóng rơi vào sự yên tĩnh.
Hai người Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc đối diện nhìn nhau, thái độ đều tỏ ra kỳ quặc, chỉ khác là Thẩm Thạch ngoài sự kinh ngạc dường như còn nghĩ đến điều gì nên khóe miệng hắn khẽ nhếch, riêng Chung Thanh Trúc trở nên lúng túng, đồng thời trên đôi má thoáng ửng đỏ, khiến cho dung nhan vốn thanh tú của nàng càng thêm hồn nhiên và quyến rũ.
Một lúc sau Thẩm Thạch mới hắng giọng, hắn tỉnh bơ nói: “Hức! Cái ghế đó chắc đã hỏng từ lâu rồi, có lẽ bị côn trùng đục khoét, mọi ngày ta cũng không ngồi đâu. Ngươi xem, Nguyên Thủy Môn nhà to, nghiệp lớn vậy mà quá nhỏ mọn, đến cái ghế hỏng cũng không thèm thay, đúng là keo kiệt hết sức!”
Chung Thanh Trúc từ từ đứng dậy, chẳng biết tại sao sau khi nghe xong lời Thẩm Thạch thì mặt mũi lại càng đỏ hơn, nàng trừng mắt lườm hắn rồi bặm môi nói: “Là lỗi của ta không điều khiển được linh lực, ngươi giả bộ trách mắng Nguyên Thủy Môn làm cái gì thế?”
Thẩm Thạch gãi gãi đầu, cười gượng đáp: “Chẳng qua ta tìm kẻ thế thân chịu tội thôi, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ gì nói nấy mà.”
Chung Thanh Trúc điên tiết lườm hắn mà không thèm đáp lời, Thẩm Thạch khẽ cười rồi vỗ nhẹ mép giường: “Ngồi xuống đây đi.”
Chung Thanh Trúc thoáng do dự rồi lắc đầu: “Thôi, chỉ sợ tí nữa ta lại biến cái giường này thành…”
Mới nói được một nửa bỗng nhiên mặt nàng lại đỏ bừng rồi hít vội một hơi, chợt thấy thần sắc Thẩm Thạch biến hóa quái lạ, chẳng rõ tại sao trong lòng lại cảm thấy căm tức, nàng sẵng giọng: “Ngươi chế giễu ta đó hả, ngươi nghĩ đến cái gì thế?”
Thẩm Thạch cười nói: “Ngươi sẽ không muốn biết ta đang nghĩ cái gì đâu.”
Chung Thanh Trúc xì một cái nhưng bỗng hiếu kỳ hỏi: “Ngươi nghĩ gì?”
Thẩm Thạch nghiêm trang đáp: “Vừa rồi ta nhìn thấy dáng điệu của ngươi nên đột nhiên nghĩ đến…”
“Được rồi, đừng nói nữa!” Chung Thanh Trúc đột nhiên cướp lời Thẩm Thạch, trong giây lát đôi má nàng đỏ lựng cả lên, khác hẳn vẻ thanh khiết nhưng lạnh lùng hàng ngày, ngay đến Thẩm Thạch đã từng mấy lần cùng nàng trải qua sinh tử cũng như hiểu rõ về nàng thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng như vậy, trong khoảnh khắc khiến hắn phải ngây người.
Cuối cùng Chung Thanh Trúc cũng không đến ngồi bên giường với Thẩm Thạch mà kéo một cái ghế khác ở bên cạnh lại rồi cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống, có lẽ hiện tại đã không xảy ra điều gì bất ngờ nữa. Sau khi ổn định chỗ ngồi thì Chung Thanh Trúc thở phào một hơi, ngẫm lại mới thấy, nếu nàng làm hỏng cái ghế chắc không ảnh hưởng gì nhưng chẳng may nàng làm sập giường Thẩm Thạch đang nằm thì hậu quả…
Sau khi đã ngồi ngay ngắn và vững vàng, Chung Thanh Trúc ngước mắt nhìn lên, nàng lập tức trông thấy Thẩm Thạch đang chăm chú quan sát chính mình, trong lòng không tránh khỏi nghĩ đến nụ cười quái quỷ khi nãy của hắn mà sinh ra cảm giác xấu hổ. Tuy nhiên nhờ một số việc đan xen nên bầu không khí giữa hai người đã trở nên tự nhiên hơn rất nhiều, nguyên bản lúc mới gặp mặt như còn tồn tại khoảng cách vô hình và khó nói nhưng giờ đây cũng đã tiêu tan.
Thẩm Thạch gượng nhỏm người dậy đang định mở miệng nói chuyện thì lại nghe thấy những tiếng động vang lên ở bên cạnh mình, khi nãy Tiểu Hắc còn nằm ngủ ngáy khò khò nhưng chẳng biết nó đã tỉnh lại từ lúc nào, lắc lắc cái đầu rồi ngẩng lên liếc Chung Thanh Trúc một cái, trong miệng hằm hè kêu lên vài tiếng, sau đó phóng vèo xuống giường, lắc mình và chạy ra khỏi cửa, chẳng biết là lại chạy đi chơi ở đâu nữa.
Đôi mi thanh tú của Chung Thanh Trúc khẽ nhăn lại, nàng bất ngờ hỏi: “Hình như Tiểu Hắc không thích ta lắm thì phải?”
Thẩm Thạch thoáng ngơ ngác sau đó mỉm cười đáp: “Ngươi đừng để ý đến nó, gia hỏa này rất quái dị, đôi khi ngay cả ta nó cũng không nể mặt đâu.”
Chung Thanh Trúc im lặng một lát nhưng không nói thêm gì, sau đó liếc mắt nhìnThẩm Thạch rồi cho tay vào trong ngực áo khua khoắng, mất một hồi lâu nàng mới lục tục lôi ra rất nhiều Như Ý Đại, từng cái một xếp thành hàng trên giường ở trước mặt Thẩm Thạch.
“Vào thời điểm rời khỏi bí cảnh ngươi vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, hơn nữa sau đó ta và ngươi lại tách ra, đồng thời tình hình có thể sẽ rất hỗn loạn, ta lo lắng cho ngươi đã phải chịu trăm cay ngàn đắng mới kiếm được từng đó thứ, chẳng may có kẻ lợi dụng lúc hỗn loạn để…Mặt khác…” nàng chợt ngừng lời, thấp giọng nói khẽ:
“Mặt khác, số lượng Như Ý Đại trên người ngươi quả thật không ít, nhỡ có ai nhìn thấy thì chỉ sợ…Chỉ sợ sẽ có một số suy đoán vô căn cứ.”
Thẩm Thạch thoáng trầm ngâm rồi gật nhẹ đầu: “Ngươi nói rất chính xác, đa tạ.”
Sự tình quả thật là đúng như Chung Thanh Trúc vừa nói, ngày đó hắn hôn mê bất tỉnh, tất nhiên không có cách gì che đậy hay cất giấu kỹ càng đồ vật ở trên người được, một kẻ bình thường làm sao có khả năng mang một đống lớn Như Ý Đại trên mình? Lúc ấy nếu bị ai nhìn thấy, chỉ sợ dù bất kể người nào cũng sẽ liên tưởng đến tình hình trong Vấn Thiên Bí Cảnh và nghi ngờ Thẩm Thạch đã cướp đoạt những Như Ý Đại này từ người khác.
Trong quá khứ, việc xấu xa ngấm ngầm chém giết lẫn nhau đã lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng vốn dĩ Vấn Thiên Bí Cảnh ngăn cách trong và ngoài nên không ai có biện pháp hay chứng minh được điều gì. Trong bí cảnh chính là ngươi chết ta sống, tuyệt đối không để đối phương có cơ hội tồn tại, cho nên nếu Thẩm Thạch vô tình để lộ ra sơ hở lớn như vậy thì về sau sẽ phiền toái vô cùng, bởi vì nhiều người chết tất nhiên có vô số thân bằng hảo hữu, thậm chí là sư phụ, vì tìm không thấy kẻ thù hoặc chẳng biết người chết gặp phải tình huống nguy hiểm bất ngờ nào mà mất mạng hay bị đồng bạn giết hại, rất khó nói sẽ không nghi ngờ chính Thẩm Thạch.
Nhiều Như Ý Đại đến thế, liệu có cái nào vốn thuộc về bằng hữu hay sư huynh, sư đệ của mình trước đây không?
Thẩm Thạch đảo mắt nhìn qua đống Như Ý Đại nhưng không lập tức giơ tay cầm lấy, còn Chung Thanh Trúc sau khi đặt hết các Như Ý Đại xuống cũng trầm mặc lặng im, qua một lúc nàng bỗng nói khẽ:
“Ngươi có tin ta hay không?”
Thẩm Thạch ngơ ngác, hắn cảm thấy hơi bất ngờ rồi ngẩng đầu lên nhìn nàng, sắc mặt Chung Thanh Trúc bình tĩnh, đôi mắt trong veo sáng long lanh đang nhìn hắn, nhưng tận thẳm sâu trong đáy mắt nàng dường như còn lóe lên những tia sáng thâm thúy và phức tạp khó có thể phát hiện được.
“Đương nhiên ta tin ngươi” Thẩm Thạch tươi cười và nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đã bao lần cùng nhau vào sinh ra tử, tại sao ta lại không tin ngươi?”
Chung Thanh Trúc cụp mắt xuống, trong khoảnh khắc da mặt trắng nõn hình như thoáng căng ra rồi rất nhanh đã bình thường trở lại. Thêm một lần nữa nàng ngước lên nhìn Thẩm Thạch, biết bao điều trong lòng muốn nói ra nhưng hiện giờ đã vụt trôi mất, cuối cùng nàng chỉ biết mỉm cười.
Nàng hơi nhỏm người về phía trước rồi đưa bàn tay nõn nà và mềm mại nhẹ nhàng phẩy qua những Như Ý Đại ở trên giường nhưng đôi mắt vẫn luôn quan sát Thẩm Thạch, trông thì có vẻ rất tự nhiên, chỉ có điều hình như ánh mắt nàng lại tỏ ra rất trịnh trọng. Chung Thanh Trúc khẽ nói:
“Những vật này là của ngươi cả đấy, ta…chưa từng xem qua, cũng không lấy đi bất cứ một cái gì.”
Đột nhiên căn phòng trở nên tĩnh lặng, Thẩm Thạch lẳng lặng nhìn nàng, hắn thấy phản chiếu trong trong đôi mắt nàng chính là khuôn mặt của mình, hai ngườicứ thế nhìn nhau, một lúc sau Thẩm Thạch bỗng mỉm cười rồi gật gật đầu nói:
“Cái này còn phải nói sao, ta tin ngươi mà.”
Chung Thanh Trúc ngồi thẳng dậy, khóe miệng hơi nhếch lên, nàng tỏ ra đã hiểu và nở nụ cười nhẹ nhõm.
***
Đêm khuya thanh vắng, các ngôi sao được thắp sáng như tô điểm cho bầu trời đêm.
Lúc Chung Thanh Trúc rời khỏi phòng của Thẩm Thạch, nàng rất cẩn thận rón rén khép nhẹ cánh cửa, nhìn như có vẻ sợ mình sẽ làm phiền đến Thẩm Thạch ở bên trong hoặc giả như lo lắng mình không cẩn thận làm hỏng cánh cửa này.
Gió đêm thổi qua làm cho Chung Thanh Trúc cảm thấy mát lạnh, nàng lặng im đứng ở cửa ra vào một lúc lâu về sau rồi mới chậm rãi nhấc chân đi hai bước ra phía ngoài hành lang, giống như một bóng ma đi ra từ dưới mái hiên và ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Những ánh sao màu bạc như rơi xuống đậu trên khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của nàng, làn tóc đen nhẹ nhàng bay trong gió như mang theo khí tức của một tia lực lượng thần bí. Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời cao, không gian bao la, đất trời rộng lớn, lúc này chẳng ai biết được bỗng nhiên trong đôi mắt sáng rực của nàng lại có một tia sáng biến hóa khác thường.
Vốn dĩ trong đôi mắt sáng ngời và trong veo của nàng bỗng xuất hiện một tia dị quang, ngay lúc này nó bất ngờ biến thành màu đỏ, sau đó như bị điều gì kích thích mà trở thành biển máu nổi sóng nhấp nhô lên xuống rồi ánh sáng màu đỏ nhanh chóng mờ dần, thời gian trôi qua lại tạo ra một đôi mắt kỳ lạ và khác trước.
Đó là đôi con ngươi hẹp, thẳng, thâm sâu và u ám như không thấy đáy, giống như…một đôi mắt rắn rất lớn.
Gió đêm gào thét, bất chợt có âm thanh lạ tai vang lên từ sâu phía trong sân, Chung Thanh Trúc rùng mình, rất nhanh đôi mắt đã khôi phục vẻ bình thường rồi quay người nhìn lại. Chỉ thấy mảnh sân nhỏ âm u tối đen, mấy cành hoa, bụi cỏ rung rinh vì gió đêm thổi qua.
Nàng trầm mặc đứng im một hồi, sắc trời như thâm sâu hơn, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn vang lên tiếng kêu rỉ rả của con côn trùng không biết tên nào đó, cuối cùng nàng ngước nhìn trời đêm rồi lẳng lặng rời đi.
Trong mảnh sân âm u và tĩnh mịch, sau khoảng thời gian im ắng rất lâu, bỗng từ trong một bụi cỏ tối om vang lên những âm thanh buồn tẻ, tiếp theo là một thân ảnh màu đen nhảy ra ngoài, đúng là Tiểu Hắc.
Toàn thân Tiểu Hắc đen xì, vô tình khiến nó và không gian u tối trong mảnh sân này như hòa thành một thể, chẳng những đôi mắt nó sáng lấp lánh mà còn có thêm ánh hào quang khác thường, đảo qua đảo lại trong sân rồi sau đó lạnh lùng nhìn chăm chú lên con đường dẫn ra khỏi nơi đây.
Gió đêm thổi qua, hoa cỏ trong sân run run, sắc trời ảm đạm lại càng thêm đìu hiu.
***
Lần đại hội Tứ Chính này, từ lúc bắt đầu đã vô cùng thê thảm, người chết trong Vấn Thiên Bí Cảnh quả thực rất nhiều, ngay đến thực lực thâm hậu và mạnh mẽ như bốn môn phái lớn cũng khó tiếp nhận được.
Tuy nhiên, sự thật vẫn là sự thật, dù khó tiếp nhận hơn nữa thì cũng chỉ có thể kiên trì chống đỡ, cho nên sau sự phẫn nộ, khiếp sợ và bi thương ban đầu, tứ đại môn phái đã nhanh chóng bình tĩnh xử lý hậu sự.
Đồng thời ba đại môn phái lưu trú dài ngày ở Nguyên thủy Môn cũng tiến hành giải quyết thỏa đáng công việc của mình, cho nên bảy ngày sau khi kết thúc hành trình Vấn Thiên Bí Cảnh đã tổ chức rời đi.
Nếu so với cảnh náo nhiệt chúc mừng lúc chia tay trong quá khứ thì lần này khác xa. Hiện tại, đại hội Tứ Chính khép lại trong bối cảnh có phần quạnh quẽ, nghiêm trang, hầu như không có bất kỳ nghi thức hay hoạt động chúc mừng nào cả, nguyên một đám Chân Nhân thần thông quảng đại giữ im lặng và dẫn môn hạ, đệ tử của mình bắt đầu trở về.
Mấy ngày nay, vì Thẩm Thạch được Bồ lão đầu cầu xin cho dùng một viên tiên đan có dược lực mạnh mẽ tên là La Ách nên thương thế hồi phục rất nhanh, hiện giờ đã có thể di chuyển mà không có gì đáng ngại. Việc Chung Thanh Trúc trả lại cho hắn các túi Như Ý Đại, về sau hắn đã kiểm tra tất cả, quả như lời nàng nói, đồ vật trong Như Ý Đại không suy suyển chút nào, xem ra đúng là nàng không hề động tới, kể cả đống huyết nhục Hắc Long vô cùng trân quý hay vật quý giá nhất là cuốn Âm Dương Chú cũng vậy.
Ngoài ra, sau khi thương thế đã khôi phục tương đối, Thẩm Thạch thử vận hành linh lực tu luyện vài lần, khu vực Đan Điền lúc trước bị tổn thương nghiêm trọng cũng dần hồi phục, tuy vậy cảnh giới bị giảm xuống một tầng là sự thật không thể thay đổi. Nhưng có một việc lại khiến cho hắn vui mừng đó là: trong Đan Điền vốn trống rỗng của hắn, khi hắn thử dồn linh lực về đây thì chẳng biết tại sao thanh cổ kiếm thần bí Lục Tiên từng khiến hắn âm thầm lo lắng không thôi, bất ngờ lại xuất hiện trong Đan Điền, mặc dù trước đó Thẩm Thạch đã tìm tòi khắp thân thể nhưng cũng không tìm ra thanh quái kiếm này ở nơi nào.
Vừa kinh ngạc lại vừa cảm thấy may mắn, tuy Thẩm Thạch vẫn không hiểu hết về thanh cổ kiếm thần bí Lục Tiên này nhưng nó tiếp tục xuất hiện thì đó chính là việc vô cùng tốt.
Cứ như thế, Thẩm Thạch tạo ra một vỏ bọc để không ai chú ý đến mình rồi theo sau đám đệ tử của Lăng Tiêu Tông lên đường trở về. Có lẽ nhiều người cho rằng hắn là kẻ thật xui xẻo, tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh chẳng những không gặp được cơ duyên mà còn bị tụt cảnh giới xuống một bậc.
Trong thời gian ở trên tiên thuyền trôi nổi trên không trung, từ xa nhìn lại hắn thấy rõ ràng mấy ngày nay Chung Thanh Trúc đã quen thuộc và khống chế được linh lực của mình, bên cạnh nàng luôn có rất nhiều người vây quanh, như quần tinh ủng nguyệt vậy.
===============
Sợ chàng nảy chuyện chẳng hay
Nàng đem Như Ý giấu ngay trong người
Như Ý Đại, vật hoàn khổ chủ
Huyết Xà Nhãn, rắn nhân truyền nhân.
Trò đời được mấy tình chân
Lên như sao sáng, xuống phần quạnh hiu.
Hai người Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc đối diện nhìn nhau, thái độ đều tỏ ra kỳ quặc, chỉ khác là Thẩm Thạch ngoài sự kinh ngạc dường như còn nghĩ đến điều gì nên khóe miệng hắn khẽ nhếch, riêng Chung Thanh Trúc trở nên lúng túng, đồng thời trên đôi má thoáng ửng đỏ, khiến cho dung nhan vốn thanh tú của nàng càng thêm hồn nhiên và quyến rũ.
Một lúc sau Thẩm Thạch mới hắng giọng, hắn tỉnh bơ nói: “Hức! Cái ghế đó chắc đã hỏng từ lâu rồi, có lẽ bị côn trùng đục khoét, mọi ngày ta cũng không ngồi đâu. Ngươi xem, Nguyên Thủy Môn nhà to, nghiệp lớn vậy mà quá nhỏ mọn, đến cái ghế hỏng cũng không thèm thay, đúng là keo kiệt hết sức!”
Chung Thanh Trúc từ từ đứng dậy, chẳng biết tại sao sau khi nghe xong lời Thẩm Thạch thì mặt mũi lại càng đỏ hơn, nàng trừng mắt lườm hắn rồi bặm môi nói: “Là lỗi của ta không điều khiển được linh lực, ngươi giả bộ trách mắng Nguyên Thủy Môn làm cái gì thế?”
Thẩm Thạch gãi gãi đầu, cười gượng đáp: “Chẳng qua ta tìm kẻ thế thân chịu tội thôi, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ gì nói nấy mà.”
Chung Thanh Trúc điên tiết lườm hắn mà không thèm đáp lời, Thẩm Thạch khẽ cười rồi vỗ nhẹ mép giường: “Ngồi xuống đây đi.”
Chung Thanh Trúc thoáng do dự rồi lắc đầu: “Thôi, chỉ sợ tí nữa ta lại biến cái giường này thành…”
Mới nói được một nửa bỗng nhiên mặt nàng lại đỏ bừng rồi hít vội một hơi, chợt thấy thần sắc Thẩm Thạch biến hóa quái lạ, chẳng rõ tại sao trong lòng lại cảm thấy căm tức, nàng sẵng giọng: “Ngươi chế giễu ta đó hả, ngươi nghĩ đến cái gì thế?”
Thẩm Thạch cười nói: “Ngươi sẽ không muốn biết ta đang nghĩ cái gì đâu.”
Chung Thanh Trúc xì một cái nhưng bỗng hiếu kỳ hỏi: “Ngươi nghĩ gì?”
Thẩm Thạch nghiêm trang đáp: “Vừa rồi ta nhìn thấy dáng điệu của ngươi nên đột nhiên nghĩ đến…”
“Được rồi, đừng nói nữa!” Chung Thanh Trúc đột nhiên cướp lời Thẩm Thạch, trong giây lát đôi má nàng đỏ lựng cả lên, khác hẳn vẻ thanh khiết nhưng lạnh lùng hàng ngày, ngay đến Thẩm Thạch đã từng mấy lần cùng nàng trải qua sinh tử cũng như hiểu rõ về nàng thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng như vậy, trong khoảnh khắc khiến hắn phải ngây người.
Cuối cùng Chung Thanh Trúc cũng không đến ngồi bên giường với Thẩm Thạch mà kéo một cái ghế khác ở bên cạnh lại rồi cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống, có lẽ hiện tại đã không xảy ra điều gì bất ngờ nữa. Sau khi ổn định chỗ ngồi thì Chung Thanh Trúc thở phào một hơi, ngẫm lại mới thấy, nếu nàng làm hỏng cái ghế chắc không ảnh hưởng gì nhưng chẳng may nàng làm sập giường Thẩm Thạch đang nằm thì hậu quả…
Sau khi đã ngồi ngay ngắn và vững vàng, Chung Thanh Trúc ngước mắt nhìn lên, nàng lập tức trông thấy Thẩm Thạch đang chăm chú quan sát chính mình, trong lòng không tránh khỏi nghĩ đến nụ cười quái quỷ khi nãy của hắn mà sinh ra cảm giác xấu hổ. Tuy nhiên nhờ một số việc đan xen nên bầu không khí giữa hai người đã trở nên tự nhiên hơn rất nhiều, nguyên bản lúc mới gặp mặt như còn tồn tại khoảng cách vô hình và khó nói nhưng giờ đây cũng đã tiêu tan.
Thẩm Thạch gượng nhỏm người dậy đang định mở miệng nói chuyện thì lại nghe thấy những tiếng động vang lên ở bên cạnh mình, khi nãy Tiểu Hắc còn nằm ngủ ngáy khò khò nhưng chẳng biết nó đã tỉnh lại từ lúc nào, lắc lắc cái đầu rồi ngẩng lên liếc Chung Thanh Trúc một cái, trong miệng hằm hè kêu lên vài tiếng, sau đó phóng vèo xuống giường, lắc mình và chạy ra khỏi cửa, chẳng biết là lại chạy đi chơi ở đâu nữa.
Đôi mi thanh tú của Chung Thanh Trúc khẽ nhăn lại, nàng bất ngờ hỏi: “Hình như Tiểu Hắc không thích ta lắm thì phải?”
Thẩm Thạch thoáng ngơ ngác sau đó mỉm cười đáp: “Ngươi đừng để ý đến nó, gia hỏa này rất quái dị, đôi khi ngay cả ta nó cũng không nể mặt đâu.”
Chung Thanh Trúc im lặng một lát nhưng không nói thêm gì, sau đó liếc mắt nhìnThẩm Thạch rồi cho tay vào trong ngực áo khua khoắng, mất một hồi lâu nàng mới lục tục lôi ra rất nhiều Như Ý Đại, từng cái một xếp thành hàng trên giường ở trước mặt Thẩm Thạch.
“Vào thời điểm rời khỏi bí cảnh ngươi vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, hơn nữa sau đó ta và ngươi lại tách ra, đồng thời tình hình có thể sẽ rất hỗn loạn, ta lo lắng cho ngươi đã phải chịu trăm cay ngàn đắng mới kiếm được từng đó thứ, chẳng may có kẻ lợi dụng lúc hỗn loạn để…Mặt khác…” nàng chợt ngừng lời, thấp giọng nói khẽ:
“Mặt khác, số lượng Như Ý Đại trên người ngươi quả thật không ít, nhỡ có ai nhìn thấy thì chỉ sợ…Chỉ sợ sẽ có một số suy đoán vô căn cứ.”
Thẩm Thạch thoáng trầm ngâm rồi gật nhẹ đầu: “Ngươi nói rất chính xác, đa tạ.”
Sự tình quả thật là đúng như Chung Thanh Trúc vừa nói, ngày đó hắn hôn mê bất tỉnh, tất nhiên không có cách gì che đậy hay cất giấu kỹ càng đồ vật ở trên người được, một kẻ bình thường làm sao có khả năng mang một đống lớn Như Ý Đại trên mình? Lúc ấy nếu bị ai nhìn thấy, chỉ sợ dù bất kể người nào cũng sẽ liên tưởng đến tình hình trong Vấn Thiên Bí Cảnh và nghi ngờ Thẩm Thạch đã cướp đoạt những Như Ý Đại này từ người khác.
Trong quá khứ, việc xấu xa ngấm ngầm chém giết lẫn nhau đã lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng vốn dĩ Vấn Thiên Bí Cảnh ngăn cách trong và ngoài nên không ai có biện pháp hay chứng minh được điều gì. Trong bí cảnh chính là ngươi chết ta sống, tuyệt đối không để đối phương có cơ hội tồn tại, cho nên nếu Thẩm Thạch vô tình để lộ ra sơ hở lớn như vậy thì về sau sẽ phiền toái vô cùng, bởi vì nhiều người chết tất nhiên có vô số thân bằng hảo hữu, thậm chí là sư phụ, vì tìm không thấy kẻ thù hoặc chẳng biết người chết gặp phải tình huống nguy hiểm bất ngờ nào mà mất mạng hay bị đồng bạn giết hại, rất khó nói sẽ không nghi ngờ chính Thẩm Thạch.
Nhiều Như Ý Đại đến thế, liệu có cái nào vốn thuộc về bằng hữu hay sư huynh, sư đệ của mình trước đây không?
Thẩm Thạch đảo mắt nhìn qua đống Như Ý Đại nhưng không lập tức giơ tay cầm lấy, còn Chung Thanh Trúc sau khi đặt hết các Như Ý Đại xuống cũng trầm mặc lặng im, qua một lúc nàng bỗng nói khẽ:
“Ngươi có tin ta hay không?”
Thẩm Thạch ngơ ngác, hắn cảm thấy hơi bất ngờ rồi ngẩng đầu lên nhìn nàng, sắc mặt Chung Thanh Trúc bình tĩnh, đôi mắt trong veo sáng long lanh đang nhìn hắn, nhưng tận thẳm sâu trong đáy mắt nàng dường như còn lóe lên những tia sáng thâm thúy và phức tạp khó có thể phát hiện được.
“Đương nhiên ta tin ngươi” Thẩm Thạch tươi cười và nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đã bao lần cùng nhau vào sinh ra tử, tại sao ta lại không tin ngươi?”
Chung Thanh Trúc cụp mắt xuống, trong khoảnh khắc da mặt trắng nõn hình như thoáng căng ra rồi rất nhanh đã bình thường trở lại. Thêm một lần nữa nàng ngước lên nhìn Thẩm Thạch, biết bao điều trong lòng muốn nói ra nhưng hiện giờ đã vụt trôi mất, cuối cùng nàng chỉ biết mỉm cười.
Nàng hơi nhỏm người về phía trước rồi đưa bàn tay nõn nà và mềm mại nhẹ nhàng phẩy qua những Như Ý Đại ở trên giường nhưng đôi mắt vẫn luôn quan sát Thẩm Thạch, trông thì có vẻ rất tự nhiên, chỉ có điều hình như ánh mắt nàng lại tỏ ra rất trịnh trọng. Chung Thanh Trúc khẽ nói:
“Những vật này là của ngươi cả đấy, ta…chưa từng xem qua, cũng không lấy đi bất cứ một cái gì.”
Đột nhiên căn phòng trở nên tĩnh lặng, Thẩm Thạch lẳng lặng nhìn nàng, hắn thấy phản chiếu trong trong đôi mắt nàng chính là khuôn mặt của mình, hai ngườicứ thế nhìn nhau, một lúc sau Thẩm Thạch bỗng mỉm cười rồi gật gật đầu nói:
“Cái này còn phải nói sao, ta tin ngươi mà.”
Chung Thanh Trúc ngồi thẳng dậy, khóe miệng hơi nhếch lên, nàng tỏ ra đã hiểu và nở nụ cười nhẹ nhõm.
***
Đêm khuya thanh vắng, các ngôi sao được thắp sáng như tô điểm cho bầu trời đêm.
Lúc Chung Thanh Trúc rời khỏi phòng của Thẩm Thạch, nàng rất cẩn thận rón rén khép nhẹ cánh cửa, nhìn như có vẻ sợ mình sẽ làm phiền đến Thẩm Thạch ở bên trong hoặc giả như lo lắng mình không cẩn thận làm hỏng cánh cửa này.
Gió đêm thổi qua làm cho Chung Thanh Trúc cảm thấy mát lạnh, nàng lặng im đứng ở cửa ra vào một lúc lâu về sau rồi mới chậm rãi nhấc chân đi hai bước ra phía ngoài hành lang, giống như một bóng ma đi ra từ dưới mái hiên và ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Những ánh sao màu bạc như rơi xuống đậu trên khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của nàng, làn tóc đen nhẹ nhàng bay trong gió như mang theo khí tức của một tia lực lượng thần bí. Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời cao, không gian bao la, đất trời rộng lớn, lúc này chẳng ai biết được bỗng nhiên trong đôi mắt sáng rực của nàng lại có một tia sáng biến hóa khác thường.
Vốn dĩ trong đôi mắt sáng ngời và trong veo của nàng bỗng xuất hiện một tia dị quang, ngay lúc này nó bất ngờ biến thành màu đỏ, sau đó như bị điều gì kích thích mà trở thành biển máu nổi sóng nhấp nhô lên xuống rồi ánh sáng màu đỏ nhanh chóng mờ dần, thời gian trôi qua lại tạo ra một đôi mắt kỳ lạ và khác trước.
Đó là đôi con ngươi hẹp, thẳng, thâm sâu và u ám như không thấy đáy, giống như…một đôi mắt rắn rất lớn.
Gió đêm gào thét, bất chợt có âm thanh lạ tai vang lên từ sâu phía trong sân, Chung Thanh Trúc rùng mình, rất nhanh đôi mắt đã khôi phục vẻ bình thường rồi quay người nhìn lại. Chỉ thấy mảnh sân nhỏ âm u tối đen, mấy cành hoa, bụi cỏ rung rinh vì gió đêm thổi qua.
Nàng trầm mặc đứng im một hồi, sắc trời như thâm sâu hơn, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn vang lên tiếng kêu rỉ rả của con côn trùng không biết tên nào đó, cuối cùng nàng ngước nhìn trời đêm rồi lẳng lặng rời đi.
Trong mảnh sân âm u và tĩnh mịch, sau khoảng thời gian im ắng rất lâu, bỗng từ trong một bụi cỏ tối om vang lên những âm thanh buồn tẻ, tiếp theo là một thân ảnh màu đen nhảy ra ngoài, đúng là Tiểu Hắc.
Toàn thân Tiểu Hắc đen xì, vô tình khiến nó và không gian u tối trong mảnh sân này như hòa thành một thể, chẳng những đôi mắt nó sáng lấp lánh mà còn có thêm ánh hào quang khác thường, đảo qua đảo lại trong sân rồi sau đó lạnh lùng nhìn chăm chú lên con đường dẫn ra khỏi nơi đây.
Gió đêm thổi qua, hoa cỏ trong sân run run, sắc trời ảm đạm lại càng thêm đìu hiu.
***
Lần đại hội Tứ Chính này, từ lúc bắt đầu đã vô cùng thê thảm, người chết trong Vấn Thiên Bí Cảnh quả thực rất nhiều, ngay đến thực lực thâm hậu và mạnh mẽ như bốn môn phái lớn cũng khó tiếp nhận được.
Tuy nhiên, sự thật vẫn là sự thật, dù khó tiếp nhận hơn nữa thì cũng chỉ có thể kiên trì chống đỡ, cho nên sau sự phẫn nộ, khiếp sợ và bi thương ban đầu, tứ đại môn phái đã nhanh chóng bình tĩnh xử lý hậu sự.
Đồng thời ba đại môn phái lưu trú dài ngày ở Nguyên thủy Môn cũng tiến hành giải quyết thỏa đáng công việc của mình, cho nên bảy ngày sau khi kết thúc hành trình Vấn Thiên Bí Cảnh đã tổ chức rời đi.
Nếu so với cảnh náo nhiệt chúc mừng lúc chia tay trong quá khứ thì lần này khác xa. Hiện tại, đại hội Tứ Chính khép lại trong bối cảnh có phần quạnh quẽ, nghiêm trang, hầu như không có bất kỳ nghi thức hay hoạt động chúc mừng nào cả, nguyên một đám Chân Nhân thần thông quảng đại giữ im lặng và dẫn môn hạ, đệ tử của mình bắt đầu trở về.
Mấy ngày nay, vì Thẩm Thạch được Bồ lão đầu cầu xin cho dùng một viên tiên đan có dược lực mạnh mẽ tên là La Ách nên thương thế hồi phục rất nhanh, hiện giờ đã có thể di chuyển mà không có gì đáng ngại. Việc Chung Thanh Trúc trả lại cho hắn các túi Như Ý Đại, về sau hắn đã kiểm tra tất cả, quả như lời nàng nói, đồ vật trong Như Ý Đại không suy suyển chút nào, xem ra đúng là nàng không hề động tới, kể cả đống huyết nhục Hắc Long vô cùng trân quý hay vật quý giá nhất là cuốn Âm Dương Chú cũng vậy.
Ngoài ra, sau khi thương thế đã khôi phục tương đối, Thẩm Thạch thử vận hành linh lực tu luyện vài lần, khu vực Đan Điền lúc trước bị tổn thương nghiêm trọng cũng dần hồi phục, tuy vậy cảnh giới bị giảm xuống một tầng là sự thật không thể thay đổi. Nhưng có một việc lại khiến cho hắn vui mừng đó là: trong Đan Điền vốn trống rỗng của hắn, khi hắn thử dồn linh lực về đây thì chẳng biết tại sao thanh cổ kiếm thần bí Lục Tiên từng khiến hắn âm thầm lo lắng không thôi, bất ngờ lại xuất hiện trong Đan Điền, mặc dù trước đó Thẩm Thạch đã tìm tòi khắp thân thể nhưng cũng không tìm ra thanh quái kiếm này ở nơi nào.
Vừa kinh ngạc lại vừa cảm thấy may mắn, tuy Thẩm Thạch vẫn không hiểu hết về thanh cổ kiếm thần bí Lục Tiên này nhưng nó tiếp tục xuất hiện thì đó chính là việc vô cùng tốt.
Cứ như thế, Thẩm Thạch tạo ra một vỏ bọc để không ai chú ý đến mình rồi theo sau đám đệ tử của Lăng Tiêu Tông lên đường trở về. Có lẽ nhiều người cho rằng hắn là kẻ thật xui xẻo, tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh chẳng những không gặp được cơ duyên mà còn bị tụt cảnh giới xuống một bậc.
Trong thời gian ở trên tiên thuyền trôi nổi trên không trung, từ xa nhìn lại hắn thấy rõ ràng mấy ngày nay Chung Thanh Trúc đã quen thuộc và khống chế được linh lực của mình, bên cạnh nàng luôn có rất nhiều người vây quanh, như quần tinh ủng nguyệt vậy.
===============
Sợ chàng nảy chuyện chẳng hay
Nàng đem Như Ý giấu ngay trong người
Như Ý Đại, vật hoàn khổ chủ
Huyết Xà Nhãn, rắn nhân truyền nhân.
Trò đời được mấy tình chân
Lên như sao sáng, xuống phần quạnh hiu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.