Chương 216: Sát vai
Tiêu Đỉnh
13/07/2015
Sau khi Thẩm Thạch biết được tin tức cổ mộ xuất thế tại Cao Lăng Sơn từ miệng Lăng Xuân Nê hắn đã cân nhắc rất nhiều, rồi quyết định không tham gia tràng náo nhiệt đó. Kiểu tin tức như thế này hiển nhiên thu hút không ít tu sĩ muốn thử vận may, thậm chí thu hút cả những tu sĩ bên ngoài địa phận Hải Châu đến đấy thám hiểm tầm bảo, dù gì con đường tu chân vốn thiên nan vạn nan, nếu không gặp duyên, tuyệt đại đa số tu sĩ sẽ chỉ có thể biết đến Tiên cảnh trong giấc mơ, cuối cùng bỏ dở con đường tu đạo giữa chừng, sầu não mà chết.
Sự tình một bước lên trời thế này từ xưa đến nay vốn rất có sức hút, nói rằng mọi người tha thiết ước mong cũng không quá, dù thế gian có nhiều chuyện rất rõ ràng, tỉ như tu chân học đạo chỉ có một lối đi duy nhất chính là tự dựa vào sức lực bản thân mà cố gắng, đó mới là chính đạo, nhưng mỗi khi Hồng Mông chư giới xuất hiện tin tức về mấy bảo khố như vậy, đều hấp dẫn sự chú ý của vô số tu sĩ.
Trong chuyện này, tâm tư suy nghĩ của tán tu hay đệ tử tông môn chánh phái đều như nhau, không khác biệt mấy.
Thẩm Thạch cũng không phải hoàn toàn không quan tâm, chẳng qua tính hắn vốn tỉnh táo cẩn thận, làm việc gì cũng tính toán trước sau rõ ràng, thời gian tới, Cao Lăng Sơn bên kia tất nhiên sẽ tập trung đông đảo tu sĩ khắp nơi, đạo hạnh bản thân hắn thì chưa tới đâu, bảo tàng chỉ có một, lại chưa biết thật giả thế nào, cứ coi như những tin tức ấy chính xác, hắn dựa vào gì để chiếm giữ bảo tàng đây?
Mấy chuyện cơ duyên xảo hợp Thẩm Thạch căn bản không có tin lắm, cho nên rốt cuộc hắn quyết định dẹp chuyện đấy sang một bên không quan tâm nữa, trước mắt tu luyện là chính.
Chẳng qua lúc hắn gặp được lão Hậu bên ngoài Nam Thiên Môn, nghe được lai lịch cái bình cổ kia Thẩm Thạch liền vô thức liên tưởng đến cổ mộ trong Cao Lăng Sơn, tại thời khắc ấy, quả thật trong lòng Thẩm Thạch có hơi dao động.
Có lẽ hắn cũng không khác gì mọi người.
Hắn bước ra khỏi Nam Thiên Môn, nội tâm tự giễu cợt một thoáng.
Lưu Vân thành chiếm diện tích to lớn, phồn hoa nhiệt náo, tự nhiên có nhiều thế hệ danh gia vọng tộc trú ngụ từ lâu, Đông thành Hậu gia chính là một trong số đó. Thẩm Thạch không mất nhiều sức để tìm ra vị trí Hậu gia đại trạch, hắn dọc theo đường lớn đi thẳng một mạch về hướng Đông, trên đường người qua kẻ lại dày đặc, nếu không có Tiểu Trư kỳ quái đi bên cạnh chắc không có một ai để ý tới nam thanh niên áo quần hết sức bình thường như hắn.
Những khu vực trong thành Lưu Vân phân chia kỳ thực không theo tiêu chí nào cả, cứ chiếu theo phương vị mà gọi tên, mà Hậu gia phủ đệ chiếm một vị trí rất tốt trong thành, diện tích cũng không nhỏ, cách cửa lớn mười trượng là đường cái, càng đến gần lại càng yên tĩnh, theo phong thủy có thể nói là "Nháo trung thủ tĩnh bảo địa"*.
Thẩm Thạch đang đứng ven một con đường tên gọi Hầu Môn, trầm ngâm nhìn về đại trạch cao lớn đằng xa, sau đó điềm nhiên như không tiếp tục đi về phía trước, người ngoài có lẽ không nhận ra điều gì khác thường từ hắn, nhưng không biết vô tình hay cố ý mà ánh mắt hắn luôn chăm chú xung quanh khu nhà của Hậu gia, đồng thời bước chân hắn cũng chậm rãi đi lòng vòng quanh đại trạch đấy.
Trên đường Hầu Môn người lui kẻ tới như thoi đưa, ngoại trừ đường lớn bên ngoài thì còn có rất nhiều ngõ lớn nhỏ khác nhau, lớn thì sạch sẽ bằng phẳng, còn có hàng quán bên trong, nhỏ thì âm u tĩnh mịch, nhìn qua còn dơ dáy nhớp nháp, cũng không biết dẫn đi đâu.
Thẩm Thạch hiển nhiên không để ý sự tình về mấy con hẻm, lúc này hắn hoàn toàn tập trung sự chú ý vào đại trạch Hậu gia, bởi hắn đang giữ quyển bí pháp Yêu tộc Âm Dương Chú mà hắn coi như mạng sống trong người, cho nên dù hy vọng mong manh, hắn vẫn muốn một lần nhìn qua uy lực hai quyển Thanh Tâm Chú cùng Thiên Minh Chú.
Tại chỗ giao với đường lớn, hắn vô tình lướt qua một nử tử đi hướng ngược lại, Thẩm Thạch không có phản ứng gì, nhưng nữ tử kia, sau khi vượt qua hắn mấy bước thì nàng giật mình đứng lại, quay đầu nhìn về bóng lưng của Thẩm Thạch.
Cô gái này đích thị là Lăng Xuân Nê.
Giờ phút này Lăng Xuân Nê đã thay đổi xiêm y, khác hẳn bộ dáng xộc xệch hôm qua khi rơi vào tay Hậu Viễn Vọng, hiện giờ nàng không trang điểm, xiêm y cũng chỉ bình thường, tuy nét đáng yêu xinh đẹp trên khuôn mặt vẫn như cũ, nhưng bộ quần áo rộng thùng thình kín đáo khoác trên người đã che đi nhiều đường nét phong tình thiêu đốt dục hỏa nam nhân, lúc này, nàng trầm lặng đi trên đường lớn thật sự không có mấy ai chú ý.
Vừa rồi đi ngang nhau, Thẩm Thạch cũng không nhận ra nàng, bởi do hôm nay nàng thật sự khác hẳn lúc hắn gặp nàng hôm qua, nhưng Lăng Xuân Nê hiển nhiên nhận ra Thẩm Thạch, nàng còn rất nhanh nhận ra Thẩm Thạch trước sau đều chú ý tới đại trạch của Hậu gia.
Chỉ nhìn chốc lát, Lăng Xuân Nê hừ một tiếng, thầm nghĩ: "Những xú nam nhân này còn không phải đều như nhau sao, hôm qua nghe ngươi nói trong Hậu gia có mật đạo thông tới đại mộ, hôm nay đã thấy lảng vảng ở đây."
Bất quá nghĩ thì nghĩ, chứ Lăng Xuân Nê cũng không có ý gì khác, ngược lại, hiện giờ Hậu gia trong mắt nàng quả thật là phiền chán, thậm chí cái chết của Hậu Viễn Vọng cũng là một sự phiền toái không nhỏ, nàng ước gì hiện tại... cách càng xa Hậu gia càng tốt.
Về phần Thẩm Thạch... Nàng nhún vai, không quan tâm nữa mà xoay người bỏ đi, nhân sinh cả đời không biết gặp bao nhiêu người, mắc mớ gì phải quản sống chết của hắn.
Có điều hôm qua nàng lúc nàng hạ mình cầu xin hắn, bộ dạng thật là thê thảm, kết quả gia hỏa này dường như không hề động tâm, thật là hiếm thấy... Trong đầu xẹt qua suy nghĩ đấy, Lăng Xuân Nê tiếp tục trầm mặc đi tới, được hơn mười trượng thì quẹo vào một hẻm nhỏ.
Hẻm nhỏ này dơ dáy bẩn thỉu, tường vách hai bên cao tít mù, đến nỗi ánh sáng lọt vào cũng không đủ chiếu sáng hết con hẻm, nên dù là ban ngày nhưng hẻm nhỏ này cứ âm u lờ mờ. Mà trên mặt đường vốn nhỏ hẹp còn lỗ chỗ những vũng nước dơ, dấy lên một thứ mùi hôi hám khiến người ta cực kỳ chán ghét.
So với đường lớn náo nhiệt bên ngoài thì con hẻm này thực khác biệt một trời một vực, dễ đoán, ngày thường chắc hẳn không mấy ai bước chân tới nơi đây, vừa dơ vừa vắng vẻ. Nhưng trong con hẻm nhỏ u ám bẩn thỉu, Lăng Xuân Nê lại di chuyển thập phần thanh thoát, dường như nàng đã đi qua chỗ này rất nhiều lần rồi.
Hắc ám từ từ che lấp thân ảnh yểu điệu của Lăng Xuân Nê, âm thanh ồn ã huyên náo ngoài đường lớn dần lắng xuống, nàng đã đi tới chỗ sâu trong hẻm nhỏ, nơi đấy có vẻ còn dơ dáy hôi hám hơn, nhưng lại có một cái cửa phòng, thì ra có một gia đình trú ngụ ở chỗ như thế này.
Lăng Xuân Nê không hề do dự đi đến trước cái cửa gỗ đã hư hỏng, duỗi bàn tay trắng noãn đặt lên cánh cửa, da thịt trắng như tuyết đối lập hoàn toàn với cánh cửa gỗ nâu đen, két... cửa gỗ mở ra.
"Mẹ nuôi, con về rồi."
Lăng Xuân Nê nhẹ nhàng gọi vào trong nhà, nếu có Thẩm Thạch ở đây, có lẽ hắn sẽ cảm giác được sự thay đổi trong giọng nói của cô gái: thêm mấy phần ôn hòa, bớt đi mấy phần lẳng lơ..
"Ừ" Căn phòng tối tăm vang lên âm thanh già nua, theo sau là tiếng ho khan chói tai.
Lăng Xuân Nê hốt hoảng bước nhanh vào trong, đập vào mắt nàng là một mảnh hắc ám ngột ngạt, nàng nhíu mày, mau lẹ đi đến chỗ góc nhà lấy ra một hòn đá lửa cùng một ngọn nến, lạch cạch mấy tiếng, căn phòng tối tăm bừng lên một điểm ánh sáng.
Ánh sáng từ ngọn nến từ từ chiếu sáng xung quanh, đây là một gian phòng cực kỳ chật hẹp, dài bảy xích rộng tám xích, cái gường lớn ở góc chiếm phân nửa diện tích căn phòng, trừ vật đấy ra, còn lại là những món đồ rách nát ném lung tung khắp nơi, nhìn là biết chủ nhân căn phòng rất quẫn bách.
Mà lúc này, nằm trên giường là một lão bà tóc bạc trắng, lưa thưa, mặt đầy nếp nhăn, cánh tay khô héo lộ ra khỏi tấm chăn tựa hồ như một cành cây khô khốc đã bốc hết hơi nước, già nua không còn ra hình người nữa, giữa mảnh u ám thiếu ánh sáng, nhìn cứ như xác chết, thậm chí còn vất vưởng quỷ khí xung quanh.
Nhìn sang Lăng Xuân Nê, nàng có vẻ không hề sợ hãi, nhẹ đặt ngọn nến trong tay xuống cái bàn bên cạnh, ngồi lên giường, vỗ vỗ vào lưng lão bà vẫn đang ho khan, nàng nói rất nhỏ: "Mẹ nuôi, con nói với mẹ nhiều lần rồi, mấy ngọn nến này không đáng bao tiền đâu mà phải tiết kiệm."
Bờ môi khô khốc của bà lão khẽ nhúc nhích, bà ấy cười, chẳng qua là nụ cười kia khiến người ta càng thêm khiếp vía, bà nói: "Mỗi lần thắp nến là bà lão này lại hoa hết cả mắt vì đống đồ đạc kia a, ha ha"
Lăng Xuân Nê cười to, sau đấy trên mặt thoáng nét ảm đạm.
Bà lão trìu mên nhìn vào khuôn trang kiều diễm đáng yêu như hoa xuân của Lăng Xuân Nê, bà im lặng một lát rồi chậm rãi đưa tay kéo lấy tay nàng. Nàng đỡ bà ngồi dậy, kê cao cái gối để bà dựa vào.
Cánh tay tiều tụy khô nứt của bà lão chằng chịt gân xanh, đối lập hoàn toàn với búp măng trắng nõn mềm mại của Lăng Xuân Nê, đến nỗi khi bà lão vuốt ve bàn tay cô con gái, có cảm giác giống như một miếng giấy ráp chà lên vậy.
Lăng Xuân Nê nhẹ nhàng cúi đầu, im lặng không nói lời nào.
Một lát sau, lão bà mở miệng thật khẽ, nói nhỏ: "Con lại đẹp lên!"
Lăng Xuân Nê cười cười im lặng, cánh tay vẫn để nguyên đấy mặc cho bà lão vuốt ve, thế nhưng, bà lão rõ ràng cảm giác được bàn tay nàng đang lạnh đi. Nhìn gương mặt kiều diễm đáng yêu của nàng càng lúc càng tái xanh, bà thấp giọng, thanh âm ra chiều thê lương hơn hẳn: "Ài, sớm biết thế này, lúc trước mẹ không giao cho con Mộng Đàm Đồ đó."
Sự tình một bước lên trời thế này từ xưa đến nay vốn rất có sức hút, nói rằng mọi người tha thiết ước mong cũng không quá, dù thế gian có nhiều chuyện rất rõ ràng, tỉ như tu chân học đạo chỉ có một lối đi duy nhất chính là tự dựa vào sức lực bản thân mà cố gắng, đó mới là chính đạo, nhưng mỗi khi Hồng Mông chư giới xuất hiện tin tức về mấy bảo khố như vậy, đều hấp dẫn sự chú ý của vô số tu sĩ.
Trong chuyện này, tâm tư suy nghĩ của tán tu hay đệ tử tông môn chánh phái đều như nhau, không khác biệt mấy.
Thẩm Thạch cũng không phải hoàn toàn không quan tâm, chẳng qua tính hắn vốn tỉnh táo cẩn thận, làm việc gì cũng tính toán trước sau rõ ràng, thời gian tới, Cao Lăng Sơn bên kia tất nhiên sẽ tập trung đông đảo tu sĩ khắp nơi, đạo hạnh bản thân hắn thì chưa tới đâu, bảo tàng chỉ có một, lại chưa biết thật giả thế nào, cứ coi như những tin tức ấy chính xác, hắn dựa vào gì để chiếm giữ bảo tàng đây?
Mấy chuyện cơ duyên xảo hợp Thẩm Thạch căn bản không có tin lắm, cho nên rốt cuộc hắn quyết định dẹp chuyện đấy sang một bên không quan tâm nữa, trước mắt tu luyện là chính.
Chẳng qua lúc hắn gặp được lão Hậu bên ngoài Nam Thiên Môn, nghe được lai lịch cái bình cổ kia Thẩm Thạch liền vô thức liên tưởng đến cổ mộ trong Cao Lăng Sơn, tại thời khắc ấy, quả thật trong lòng Thẩm Thạch có hơi dao động.
Có lẽ hắn cũng không khác gì mọi người.
Hắn bước ra khỏi Nam Thiên Môn, nội tâm tự giễu cợt một thoáng.
Lưu Vân thành chiếm diện tích to lớn, phồn hoa nhiệt náo, tự nhiên có nhiều thế hệ danh gia vọng tộc trú ngụ từ lâu, Đông thành Hậu gia chính là một trong số đó. Thẩm Thạch không mất nhiều sức để tìm ra vị trí Hậu gia đại trạch, hắn dọc theo đường lớn đi thẳng một mạch về hướng Đông, trên đường người qua kẻ lại dày đặc, nếu không có Tiểu Trư kỳ quái đi bên cạnh chắc không có một ai để ý tới nam thanh niên áo quần hết sức bình thường như hắn.
Những khu vực trong thành Lưu Vân phân chia kỳ thực không theo tiêu chí nào cả, cứ chiếu theo phương vị mà gọi tên, mà Hậu gia phủ đệ chiếm một vị trí rất tốt trong thành, diện tích cũng không nhỏ, cách cửa lớn mười trượng là đường cái, càng đến gần lại càng yên tĩnh, theo phong thủy có thể nói là "Nháo trung thủ tĩnh bảo địa"*.
Thẩm Thạch đang đứng ven một con đường tên gọi Hầu Môn, trầm ngâm nhìn về đại trạch cao lớn đằng xa, sau đó điềm nhiên như không tiếp tục đi về phía trước, người ngoài có lẽ không nhận ra điều gì khác thường từ hắn, nhưng không biết vô tình hay cố ý mà ánh mắt hắn luôn chăm chú xung quanh khu nhà của Hậu gia, đồng thời bước chân hắn cũng chậm rãi đi lòng vòng quanh đại trạch đấy.
Trên đường Hầu Môn người lui kẻ tới như thoi đưa, ngoại trừ đường lớn bên ngoài thì còn có rất nhiều ngõ lớn nhỏ khác nhau, lớn thì sạch sẽ bằng phẳng, còn có hàng quán bên trong, nhỏ thì âm u tĩnh mịch, nhìn qua còn dơ dáy nhớp nháp, cũng không biết dẫn đi đâu.
Thẩm Thạch hiển nhiên không để ý sự tình về mấy con hẻm, lúc này hắn hoàn toàn tập trung sự chú ý vào đại trạch Hậu gia, bởi hắn đang giữ quyển bí pháp Yêu tộc Âm Dương Chú mà hắn coi như mạng sống trong người, cho nên dù hy vọng mong manh, hắn vẫn muốn một lần nhìn qua uy lực hai quyển Thanh Tâm Chú cùng Thiên Minh Chú.
Tại chỗ giao với đường lớn, hắn vô tình lướt qua một nử tử đi hướng ngược lại, Thẩm Thạch không có phản ứng gì, nhưng nữ tử kia, sau khi vượt qua hắn mấy bước thì nàng giật mình đứng lại, quay đầu nhìn về bóng lưng của Thẩm Thạch.
Cô gái này đích thị là Lăng Xuân Nê.
Giờ phút này Lăng Xuân Nê đã thay đổi xiêm y, khác hẳn bộ dáng xộc xệch hôm qua khi rơi vào tay Hậu Viễn Vọng, hiện giờ nàng không trang điểm, xiêm y cũng chỉ bình thường, tuy nét đáng yêu xinh đẹp trên khuôn mặt vẫn như cũ, nhưng bộ quần áo rộng thùng thình kín đáo khoác trên người đã che đi nhiều đường nét phong tình thiêu đốt dục hỏa nam nhân, lúc này, nàng trầm lặng đi trên đường lớn thật sự không có mấy ai chú ý.
Vừa rồi đi ngang nhau, Thẩm Thạch cũng không nhận ra nàng, bởi do hôm nay nàng thật sự khác hẳn lúc hắn gặp nàng hôm qua, nhưng Lăng Xuân Nê hiển nhiên nhận ra Thẩm Thạch, nàng còn rất nhanh nhận ra Thẩm Thạch trước sau đều chú ý tới đại trạch của Hậu gia.
Chỉ nhìn chốc lát, Lăng Xuân Nê hừ một tiếng, thầm nghĩ: "Những xú nam nhân này còn không phải đều như nhau sao, hôm qua nghe ngươi nói trong Hậu gia có mật đạo thông tới đại mộ, hôm nay đã thấy lảng vảng ở đây."
Bất quá nghĩ thì nghĩ, chứ Lăng Xuân Nê cũng không có ý gì khác, ngược lại, hiện giờ Hậu gia trong mắt nàng quả thật là phiền chán, thậm chí cái chết của Hậu Viễn Vọng cũng là một sự phiền toái không nhỏ, nàng ước gì hiện tại... cách càng xa Hậu gia càng tốt.
Về phần Thẩm Thạch... Nàng nhún vai, không quan tâm nữa mà xoay người bỏ đi, nhân sinh cả đời không biết gặp bao nhiêu người, mắc mớ gì phải quản sống chết của hắn.
Có điều hôm qua nàng lúc nàng hạ mình cầu xin hắn, bộ dạng thật là thê thảm, kết quả gia hỏa này dường như không hề động tâm, thật là hiếm thấy... Trong đầu xẹt qua suy nghĩ đấy, Lăng Xuân Nê tiếp tục trầm mặc đi tới, được hơn mười trượng thì quẹo vào một hẻm nhỏ.
Hẻm nhỏ này dơ dáy bẩn thỉu, tường vách hai bên cao tít mù, đến nỗi ánh sáng lọt vào cũng không đủ chiếu sáng hết con hẻm, nên dù là ban ngày nhưng hẻm nhỏ này cứ âm u lờ mờ. Mà trên mặt đường vốn nhỏ hẹp còn lỗ chỗ những vũng nước dơ, dấy lên một thứ mùi hôi hám khiến người ta cực kỳ chán ghét.
So với đường lớn náo nhiệt bên ngoài thì con hẻm này thực khác biệt một trời một vực, dễ đoán, ngày thường chắc hẳn không mấy ai bước chân tới nơi đây, vừa dơ vừa vắng vẻ. Nhưng trong con hẻm nhỏ u ám bẩn thỉu, Lăng Xuân Nê lại di chuyển thập phần thanh thoát, dường như nàng đã đi qua chỗ này rất nhiều lần rồi.
Hắc ám từ từ che lấp thân ảnh yểu điệu của Lăng Xuân Nê, âm thanh ồn ã huyên náo ngoài đường lớn dần lắng xuống, nàng đã đi tới chỗ sâu trong hẻm nhỏ, nơi đấy có vẻ còn dơ dáy hôi hám hơn, nhưng lại có một cái cửa phòng, thì ra có một gia đình trú ngụ ở chỗ như thế này.
Lăng Xuân Nê không hề do dự đi đến trước cái cửa gỗ đã hư hỏng, duỗi bàn tay trắng noãn đặt lên cánh cửa, da thịt trắng như tuyết đối lập hoàn toàn với cánh cửa gỗ nâu đen, két... cửa gỗ mở ra.
"Mẹ nuôi, con về rồi."
Lăng Xuân Nê nhẹ nhàng gọi vào trong nhà, nếu có Thẩm Thạch ở đây, có lẽ hắn sẽ cảm giác được sự thay đổi trong giọng nói của cô gái: thêm mấy phần ôn hòa, bớt đi mấy phần lẳng lơ..
"Ừ" Căn phòng tối tăm vang lên âm thanh già nua, theo sau là tiếng ho khan chói tai.
Lăng Xuân Nê hốt hoảng bước nhanh vào trong, đập vào mắt nàng là một mảnh hắc ám ngột ngạt, nàng nhíu mày, mau lẹ đi đến chỗ góc nhà lấy ra một hòn đá lửa cùng một ngọn nến, lạch cạch mấy tiếng, căn phòng tối tăm bừng lên một điểm ánh sáng.
Ánh sáng từ ngọn nến từ từ chiếu sáng xung quanh, đây là một gian phòng cực kỳ chật hẹp, dài bảy xích rộng tám xích, cái gường lớn ở góc chiếm phân nửa diện tích căn phòng, trừ vật đấy ra, còn lại là những món đồ rách nát ném lung tung khắp nơi, nhìn là biết chủ nhân căn phòng rất quẫn bách.
Mà lúc này, nằm trên giường là một lão bà tóc bạc trắng, lưa thưa, mặt đầy nếp nhăn, cánh tay khô héo lộ ra khỏi tấm chăn tựa hồ như một cành cây khô khốc đã bốc hết hơi nước, già nua không còn ra hình người nữa, giữa mảnh u ám thiếu ánh sáng, nhìn cứ như xác chết, thậm chí còn vất vưởng quỷ khí xung quanh.
Nhìn sang Lăng Xuân Nê, nàng có vẻ không hề sợ hãi, nhẹ đặt ngọn nến trong tay xuống cái bàn bên cạnh, ngồi lên giường, vỗ vỗ vào lưng lão bà vẫn đang ho khan, nàng nói rất nhỏ: "Mẹ nuôi, con nói với mẹ nhiều lần rồi, mấy ngọn nến này không đáng bao tiền đâu mà phải tiết kiệm."
Bờ môi khô khốc của bà lão khẽ nhúc nhích, bà ấy cười, chẳng qua là nụ cười kia khiến người ta càng thêm khiếp vía, bà nói: "Mỗi lần thắp nến là bà lão này lại hoa hết cả mắt vì đống đồ đạc kia a, ha ha"
Lăng Xuân Nê cười to, sau đấy trên mặt thoáng nét ảm đạm.
Bà lão trìu mên nhìn vào khuôn trang kiều diễm đáng yêu như hoa xuân của Lăng Xuân Nê, bà im lặng một lát rồi chậm rãi đưa tay kéo lấy tay nàng. Nàng đỡ bà ngồi dậy, kê cao cái gối để bà dựa vào.
Cánh tay tiều tụy khô nứt của bà lão chằng chịt gân xanh, đối lập hoàn toàn với búp măng trắng nõn mềm mại của Lăng Xuân Nê, đến nỗi khi bà lão vuốt ve bàn tay cô con gái, có cảm giác giống như một miếng giấy ráp chà lên vậy.
Lăng Xuân Nê nhẹ nhàng cúi đầu, im lặng không nói lời nào.
Một lát sau, lão bà mở miệng thật khẽ, nói nhỏ: "Con lại đẹp lên!"
Lăng Xuân Nê cười cười im lặng, cánh tay vẫn để nguyên đấy mặc cho bà lão vuốt ve, thế nhưng, bà lão rõ ràng cảm giác được bàn tay nàng đang lạnh đi. Nhìn gương mặt kiều diễm đáng yêu của nàng càng lúc càng tái xanh, bà thấp giọng, thanh âm ra chiều thê lương hơn hẳn: "Ài, sớm biết thế này, lúc trước mẹ không giao cho con Mộng Đàm Đồ đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.