Lục Tiên

Chương 19: Thềm đá

Tiêu Đỉnh

11/09/2014

Bái Tiên Nham càng lúc càng lớn trong tầm mắt, cuối cùng hai người cũng đã tới nơi. Lúc này Thẩm Thạch mới phát hiện ra khối đá lớn này một phần hướng ra biển, một phần là có một bậc thang thông đạo lớn vừa cho năm người đồng thời cùng đi, thông lên phía đỉnh núi.

Hai đệ tử Lăng Tiêu Tông mặc thanh sam đứng dưới thềm đá, thần thái nghiêm túc, tuy rằng không có uy thế tức giận gì nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn hắn liền đã có cảm giác bị áp bách.

Đồ tể đi cạnh Thẩm Thạch nheo hai mắt, nhìn về phía hai vị đệ tử Lăng Tiêu Tông ấy. Hai người này khí độ bất phàm, nhưng cũng không phải là đứng làm cảnh. Tất cả dòng người từ bốn phương tám hướng đổ về Bái Tiên nham, lúc này đã lên tới hơn trăm người và còn tiếp tục tăng lên nữa, nhưng tất cả đều bị hai vị đệ tử này ngăn lại ở dưới thềm đá.

Thẩm Thạch thấy rõ, những người bị ngăn lại cũng không tỏ ra tức giận, đa số còn khách khí chào hỏi, thậm chí còn lộ ra vẻ tươi cười nịnh nọt. Hai vị đệ tử Lăng Tiêu Tông vẫn không thay đổi sắc mặt. Sau đó, từ trong đám thiếu niên thiếu nữ kia đi tới, trên tay mỗi người đều cầm một khối ngọc đen, lớn cỡ bàn tay, tiến về phía trước mặt hai vị đệ tử đó.

Hai vị đệ tử Lăng Tiêu Tông kia nhận lấy, cũng không biết thi triển bí pháp thần thông, chỉ thấy trên các khối ngọc bài đều huyễn hóa ra một màn sương màu trắng, bên trong có cả hình ảnh lẫn văn tự lờ mờ, sau khi họ xem qua khối phù bài, xác nhận thân phận xong liền cho người cầm phù bài đó đi qua.

Về phần những tùy tùng đi theo đám thiếu niên này, có người mang mười mấy người, có người mang tới cả mấy chục người, nhưng sau khi tới đây, ngoại trừ chủ tử của mình là thiếu niên mang phù bài thì cũng không ai được phép leo lên Bái Tiên Nham cả.

Cùng lúc này, đồ tể đang đứng cùng Thẩm Thạch ở vòng ngoài, lấy từ trong người ra một khối phù bài giống hệt phù bài mà những thiếu niên kia cầm, cẩn thận đưa cho Thẩm Thạch, nói:

“Tiểu Thạch, cái này là tín vật Vân Phù mà Lăng Tiêu Tông ban thưởng, cũng là bằng chứng nhập môn duy nhất để ngươi bái nhập vào Lăng Tiêu Tông. Giờ ta đưa lại cho ngươi, tiễn quân ngàn dặm rồi cũng phải từ biệt, đại thúc cũng chỉ có thể đưa ngươi tới đây mà thôi.”

Thẩm Thạch yên lặng tiếp nhận khối ngọc bài Vân Phù, khi bàn tay chạm vào chỉ cảm thấy mát mẻ nhu hòa, dùng nhãn lực của hắn đã luyện nhiều năm ở Thiên Nhất lâu thì có thể đoán ra được khối ngọc phù này được làm từ linh quáng Hắc Hồn ngọc nhị phẩm, sau đó thêm một chút bí pháp cấm chế lên bề mặt. Bản thân một khối Hắc Hồn Ngọc thông thường, tại Thiên Nhất Lâu ở thành Tây Lô Am Châu sẽ có giá trị khoảng mười khối Linh Tinh.

Mà ở đây nó chỉ được dùng làm tín vật để gia nhập Lăng Tiêu Tông mà thôi, quả nhiên không hổ là danh môn hào phú đệ nhất thiên hạ, phần khí phách tiền của bực này thật khiến người ta níu lưỡi.

Sau khi hít vào một hơi, Thẩm Thạch nắm Vân Phù trong tay, ngẩng đầu nhìn đồ tể, nói khẽ: “Đa tạ đại thúc!”

Đồ tể cười cười, không nói thêm gì, chỉ phất tay như bảo hắn nhanh đi qua đó.

Thẩm Thạch xoay người, từng bước tiến về phía thềm đá kia.

Dưới thềm đá đã xếp thành một vòng lớn, trong đó đại đa số đều là thân nhân tùy tùng của đám đệ tử tới đây đưa tiễn, cũng có không ít thiếu niên nam nữ thuận tay cầm Vân Phù của mình, trên mặt đầy vẻ hưng phấn, kích động, có người thậm chí còn thở dốc đầy khẩn trương, cùng tiến về phía thềm đá.

Từ mặt đất nhìn lên đỉnh khối đá, thềm đá bằng phẳng, đỉnh cao ngất, khí thế to lớn, trong mắt bao nhiêu người thật sự giống như đường lên trời, là con đường tu tiên.



Thẩm Thạch nắm chặt vân phù trong tay, len lỏi trong đám người. Người trông thấy tay hắn cầm vân phù đều tự động tách đường cho hắn đi qua, trong mắt ai nấy cũng đầy phức tạp, có người hâm hộ, có người cảnh giác, có người hiếu kỳ xăm soi.

Rút cuộc, hắn cũng nhích được người tới gần cái thềm đá kia, đám tùy tùng đi theo tiễn đưa cũng đã ít hơn nhiều, đám thiếu niên nam nữ đã xếp thành hai hàng, theo thứ tự tiến về phía trước, đưa vân phù cho hai vị đệ tử Lăng Tiêu tông kiểm tra. Ngoài ra, còn có vài người tỏ ra lo lắng nên vẫn còn kéo con cái, đệ tử của nhà mình ra một chỗ dặn dò kỹ lưỡng.

Một lần đi là ngàn dặm xa xôi, tiên phàm cách nhau, không thể nói muốn gặp là có thể gặp, nhưng quyến luyến một hồi cũng phải tách ra. Những bậc phụ huynh kia còn tốt, chỉ có đám thiếu niên, sau khi được dặn dò một hồi thì vô cùng lưu luyến, thậm chí cò một cô nương mười hai, mười ba tuổi mắt đã đỏ lên.

Thẩm Thạch hướng về phía họ tùy ý mà nhìn một cái, nhưng trong lòng nhanh chóng nghĩ tới cha mình, chỉ là từ nhỏ hắn đã biết kiềm chế tâm tình nên không biểu lộ ra dáng vẻ thất thần gì cả. Nhưng khi ánh mắt đảo qua một chỗ, Thẩm Thạch lại khẽ giật mình.

Trong một góc không xa, một người cha có khuôn mặt dữ tợn đang nói chuyện với con trai khoảng mười hai tuổi của mình, sau khi dặn dò một hồi, mang theo vẻ mặt đầy hy vọng, lão đẩy con trai của mình đi, bảo hắn có thể đi rồi.

Sau đó, lão đảo mắt qua đội ngũ đang xếp hàng, lập tức thấy Thẩm Thạch đang nhìn mình với ánh mắt không thể tin được.

Lão Hầu, kẻ bán hàng rong trong Nam Thiên Môn ở thành Lưu Vân cũng ngây ngốc một hồi, tựa hồ như không thể tin được vào mắt mình, trừng mắt nhìn Thẩm Thạch thật kỹ. Sau khi đã xác nhận gần như rõ ràng, lập tức trên mặt lão đỏ lên, rõ ràng đã tức giận, thân thể khẽ động như muốn xông tới tên xú tiểu tử không biết trời cao đất dày dám can đảm tính toán trên đầu người của Hầu gia mà dày vò một trận.

Thẩm Thạch lại càng hoảng sợ, trong lòng không ngừng kêu khổ, tuyệt đối không nghĩ tới sự việc lại trùng hợp như thế, đến tận Bái Tiên Nham này vẫn còn xui xẻo gặp lại cái lão kia.

Hắn đang sốt ruột thì đột nhiên hai vị đệ tử Lăng Tiêu Tông như phát hiện ra cái gì, khẽ hừ lạnh một tiếng, thanh âm không lớn nhưng bên tai mọi người lại giống một đạo sấm sét nổ vang. Lão Hầu đứng mũi chịu sào, chỉ thấy trong tai một hồi loạn hưởng, không tự chủ được mà lui lại sau một bước, trong lòng không khỏi e ngại, không dám lỗ mãng nữa. Lão vội vội vàng vàng cúi đầu khom lưng với hai vị đệ tử Lăng Tiêu Tông và lui trở về.

Thẩm Thạch thấy thế thì trong lòng thầm nhẹ nhõm, nghĩ đến cảm thấy đúng là nguy hiểm. Nếu bị lão già thô kệch kia bắt lấy, bản thân mình lại không đạo hạnh gì, dù gì cũng sẽ nhập môn, nếu tại đây bị phần đông đồng môn chứng kiến thì chẳng phải là quá mất mặt sao. Sau này dù có bái nhập Lăng Tiêu Tông thì cũng khó mà ngẩng đầu làm người rồi.

Nhưng lão Hầu sau khi lui trở về lại lôi kéo con trai của mình lại, thấp giọng nói qua mấy câu gì đó, thỉnh thoảng lại liếc về phía hắn. Sau khi được lão cha mình dặn dò vài câu thì trên mặt tên con trai lão đã xuất hiện vẻ căm ghét, không ngừng nhìm lom lom về phía hắn.

Thẩm Thạch liếc mắt, hơi quay đầu nhìn, trong nội thâm lại thầm than khổ, nghĩ thầm chính mình chưa vào Lăng Tiêu Tông đã kết ngay một cái cừu nhân đồng môn rồi…

***

Đám thiếu niên đứng xếp thành hàng vẫn tiếp tục an tĩnh tiến lên. Từ đầu tới giờ, phàm những người cầm trong tay Vân phù đều có thể thuận lợi thông qua kiểm tra của hai vị đệ tử Lăng Tiêu Tông, lập tức đi về phía thềm đá, từng bước một tiến về phía đỉnh mỏm đá bên trên mà đi.

Thẩm Thạch đứng trong hàng, đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy đám thiếu niên quanh mình đều chừng mười hai, mười ba tuổi, chợt lại thấy một thân hình rõ ràng cao hơn so với đám thiếu niên xung quanh, mặt mũi tràn đầy ngây thơ, dường như ngoại trừ thân hình cao lớn hơn thì cũng không có gì khác biệt cả.

Nói chung, ở khắp Hồng Mông chư giới, từ sau khi Nhân tộc khai sáng ra tu chân đạo pháp, trải qua trên vạn năm phát triển, đến nay đã trở thành một hệ thống được công nhận, trong đó có thể nhận ra thể chất của Nhân tộc thua xa những Dị tộc khác, tuy rằng nhờ Thiên địa tạo hóa, Nhân tộc có thể hấp thu linh khí trong thiên địa thông qua Linh Tinh để tu luyện, nhưng trẻ con bình thường thì thân thể không thể nào thừa nhận được, nên vào khoảng mười hai, mười ba tuổi mới có thể tu luyện công pháp trụ cột nhất, nếm thử mùi vị thu nạp Linh lực qua Linh Tinh vào trong cơ thể.



Lúc này thấy những người xung quanh mình đều trạc tuổi nhau, hiển nhiên việc khai thu đồ đệ của Lăng Tiêu Tông cũng dựa theo quy tắc này.

Trong lòng không ngừng suy tư, bất giác đội ngũ đã tiến lên được một đoạn không ít, lúc bình tâm lại thì Thẩm Thạch đã thấy mình đứng ngay trước thềm đá, trước người hắn chỉ có một thiếu nữ nữa mà thôi. Sau khi đưa vân phù ra, thiếu nữ được thông qua một cách thuận lợi, cao hứng bước lên thềm đá. Thẩm Thạch bước lên một bước, đối mặt với một trong hai vị đệ tử Lăng Tiêu Tông kia.

Đây là một nam tử trẻ tuổi ước chừng hơn hai mươi tuổi, dung mạo đoan chính, thần sắc ôn hòa, nhưng mà nhích tới gần người này sẽ cảm thấy cảm giác áp bách trước kia còn tăng lên rất nhiều, đột nhiên Thẩm Thạch cảm thấy đến hít thở cũng trở nên khó khăn.

Nam tử kia sau khi liếc nhìn Thẩm Thạch, dường như cảm giác được cái gì nên mỉm cười một cái, áp lực đang đè nặng lên Thẩm Thạch đột nhiên giảm đi rất nhiều. Hắn lập tức hiểu ra có duyên cớ trong này, vội vàng hướng vị đệ tử Lăng Tiêu Tông này cười, thấp giọng nói: “Đa tạ!”

Nói xong, hắn đưa vân phù ra.

Vị đệ tử Lăng Tiêu Tông kia tiếp nhận vân phù, lại thuận miệng hỏi: “Tên ngươi là gì?”

Thẩm Thạch kính cẩn đáp: “Thẩm Thạch.”

Vị đệ tử Lăng Tiêu Tông kia khẽ gật đầu, tựa hồ cũng chỉ là hỏi theo thông lệ, trong tay thoáng dùng sức, cũng không biết hắn làm gì mà khối vân phù của Thẩm Thạch hóa ra một đoàn sương mù màu trắng, trong đó hiện lên một hình và một văn tự, nhìn đúng là bộ dáng của Thẩm Thạch và tên của hắn.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thạch được chứng kiến dị tượng của pháp khí ở khoảng cách gần như thế nên rất hiếu kỳ, nhìn chằm chằm không rời mắt, đồng thời trong nội tâm thầm nghĩ, tên và ảnh chân dung của mình từ lúc nào đã được khảm trong vân phù vậy, và ai đã làm chuyện này?

Ánh mắt của vị đệ tử Lăng Tiêu Tông đảo qua hình dáng của hắn khắc trên vân phù, đồng thời cũng lại liếc nhìn hắn ở bên ngoài, sau khi xác nhận thì nhẹ gật đầu, nói: “Đúng rồi, ngươi qua đi!”

Nói xong, cánh tay tùy ý run lên, đoàn sương mù trắng tản đi, một lần nữa vân phù hiện ra, sau đó đưa trả cho Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch cung kính tiếp nhận, không quên cám ơn hắn một tiếng, sau đó đi qua bên cạnh vị đệ tử này, đặt chân lên thềm đá.

Lên tới bậc thứ mười, hắn quay đầu lại nhìn ra xa, chỉ thấy người đứng bên dưới đã nhỏ đi rất nhiều. Lên cao hơn một chút, gió biển mát lộng thổi vào, quần áo bay phần phật, sóng biển gầm gào, đường chân trời trải rộng trước mắt, trời cao xanh rộng rãi, cảm thấy bản thân mình đã đặt được chân lên đường tu đang mở rộng trước mắt.

“Này, tên ngươi là gì?”

Đột nhiên, một âm thanh không quá hữu hảo đột ngột vang lên sau lưng. Thẩm Thạch ngơ ngác một chút rồi quay lại, chỉ thấy một thiếu niên có gương mặt bảy phần giống lão Hầu kia, chính khí hừng hực đứng ở sau lưng mình, đôi mắt hắn tràn đầy địch ý đang nhìn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook