Chương 158: Tiểu Trư gãi ngứa
Tiêu Đỉnh
18/05/2015
Thường ngày, Trư Yêu dựa vào thân thể cường tráng của mình mà lấy danh xưng là Thạch Trư nhưng dù là Yêu tộc có thể chất mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể dễ gì chịu được tổn thương nặng nề khi mất một cánh tay như vậy. Máu tươi tuôn ra như suối từ miệng vết thương lớn, chẳng bao lâu đã nhuộm đỏ khu vực xung quanh, tâm tình lão Bạch Hầu hoảng loạng, lấy hai tay che miệng vết thương lại như muốn ngăn dòng máu, nhưng mà hai tay lão liền nhuốm đầy máu, căn bản là không làm được gì cả.
Thẩm Thạch cũng chạy đến, quỳ bên cạnh Thạch Trư, chẳng qua khi hắn nhìn qua vết thương thì sắc mặt liền âm trầm.
Thạch Trư yếu ớt thoáng nhìn qua bờ vai của mình, chợt chỗ đó nhúc nhích một chút, hắn đau đớn, theo bản năng muốn giơ tay nhưng sau đó mới nhớ nơi đó đã trống rỗng rồi, máu tươi đang len lỏi chảy ra giữa da thịt và xương cốt, sắc mặt Thạch Trư càng thêm tái nhợt, bô dáng xấu xí kia dường như suy yếu thêm.
Thạch Trư cố gắng ngẩng đầu nhìn về lão Bạch Hầu và Thẩm Thạch; lão Bạch Hầu đang quỳ bên cạnh hắn, mặt lão lộ ra vẻ đau đớn vô hạn, bờ môi khẽ run rẩy.
Thạch Trư cười cười, chẳng qua là khuôn mặt xấu xí của hắn chỉ làm cho nụ cười trở nên dữ tợn và khó coi hơn mà thôi, hắn thở hổn hển, khẽ nói: “Lão Hầu, ta không thể giết lão được rồi, đợi khi ta chết rồi thì lão phải tự động thủ mà thôi.” Nói đoạn hắn suy nghĩ một chút rồi quay qua nhìn Thẩm Thạch, thấp giọng nói: “Thạch Đầu, nếu lão ấy không dám thì ngươi phải giúp lão một tay đấy.”
Thân thể Thẩm Thạch run lên, hắn chết lặng gật nhẹ đầu.
Mật thất này một nơi cùng đường mà địch nhân lại đang vây khốn bên ngoài; tuy rằng cánh cửa đá kia rất dày và nặng nhưng chỉ cần Yêu tộc Hắc Phượng muốn mở ra thì chỉ cần tập trung nhân thủ và tốn thời gian một ngày rưỡi mà thôi.
Mà ở đây không có lối thoát thì cuối cùng chỉ có một con đường chết mà thôi. Chẳng qua Thạch Trư đang bị thương nặng, máu chảy quá nhiều mà trong người lão Bạch Hầu cùng Thẩm Thạch chẳng có chút y dược nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn càng ngày càng suy yếu mà thôi.
Lão Bạch Hầu cười sầu thảm, muốn nói gì đó lại thôi rồi chầm chậm cúi đầu. Lão đã trải qua biết bao năm tháng dài dằng dặc, chứng kiến bao nhiêu thăng trầm trong Yêu tộc mà giờ phút này… một cỗ khí tức mỏi mệt dường như đang phát từ xương tuỷ của lão.
Đùng! Đùng! Thùng! Thùng!
Chợt một hồi âm thanh ồn ào và nặng nề truyền đến từ bên kia cánh cửa đá, tuy rằng cửa đá không sứt mẻ gì nhưng tường đá xung quanh lại rung lên mãnh liệt, dường như đám Yêu binh Hắc Phượng tộc đang dùng vật nặng đập vào cánh cửa đá này.
Lão Bạch Hầu và Thẩm Thạch cùng nhìn về phía đó, không cần nói cũng biết chắc chắn là đám Yêu binh Hắc Phượng tộc kia không dễ dàng bỏ qua như vậy. Chúng đang phá cửa để xông vào, nhất định phải phanh thây dư nghiệt của Yêu tộc Thanh Xà thì mới hả dạ được.
Trong một lúc, hai người nhìn nhau trầm ngâm nhưng âm thanh bên kia vẫn vang lên và vách đá càng rung mạnh hơn nhiều, cánh cửa đá nặng nề kia cũng có chút xê dịch.
Xem ra thời gian bọn chúng xông vào còn sớm hơn dự tính.
Thẩm Thạch thở dài, bực bội mà xoay đầu lại rồi thoáng nhìn lão Bạch Hầu mà nói: “Lão Hầu, chúng ta kéo hắn đến canh toà Kim Thai Thạch đi, dù sao cũng chết, ít ra bên đó nhìn cũng đỡ hơn.”
Lão Bạch Hầu nhìn thân hình đẫm máu của Thạch Trư, chợt hốc mắt nóng lên, đúng là quá khó để tự kết liễu. Lão quay đầu dụi hốc mắt cay xè rồi gật đầu liên tục, sau đó lão vứt luôn quải trượng của mình và đi đến nhặt lên cánh tay bị đứt của Thạch Trư.
Lão đã già rồi, thân thể Thạch Trư lại quá mức cường tráng, sức của lão không thể nào kéo được Thạch Trư, may là có Thẩm Thạch hỗ trợ, hai người cố gắng kéo thân thể Thạch Trư đi một cách chậm chạp.
Lúc này trong mật thất diễn ra một cảnh tượng tàn khốc, đau lòng, lão Bạch Hầu già nua không còn để ý gì nữa, chỉ cố gắng kéo Thạch Trư đang hấp hối đến gần toà Kim Thai Thạch ở sâu trong mật thất. Thân thể Thạch Trư bị kéo đi để lại một vệt máu dài đỏ tươi, ghê rợn.
Mà ở bên cạnh, hình như Tiểu Hắc cũng bị một màn máu tanh này đánh thức sau nhiều ngày ngủ say, nó chậm rãi chạy đến cạnh mọi người, nhìn nghi hoặc rồi lại chạy quanh bọn hắn.
Một lúc lâu sau, lúc lão Bạch Hầu gần kiệt sức thì cuối cùng bọn hắn cũng kéo thân thể Thạch Trư đến cạnh toà Kim Thai Thạch; lúc ánh sáng ôn hoà màu vàng chiếu trên người bọn hắn thì Thạch Trư cũng híp mắt lại một chút, còn lão Bạch Hầu thì đặt mông xuốt đất rồi thở hổn hển từng hơi, dường như đoạn đường này sắp lấy cái mạng già của hắn vậy.
Thùng thùng! Thùng thùng! Thùng thùng…
Âm thanh truy hồn đoạt mệnh kia vẫn đang truyền đến liên tục từ cánh cửa đá, lão Bạch Hầu ngơ ngẩn nhìn thoáng về phía đó, sau đó nhìn về Thạch Trư đang hấp hối mà thấp giọng nói: “Ta nghe nói ngoài việc tăng thêm phòng ngự ở bên ngoài thì thần thông Thiết Giáp Trư cũng có thể giảm bớt đau đớn của thân xác. Nếu ngươi không chịu nổi thì thi triển thử đi, có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Thạch Trư không lên tiếng, chợt tim Thẩm Thạch đập mạnh một cái, hắn nhìn lại chỉ thấy hai mắt Thạch Trư đã khép lại, tiếng thở chỉ còn rất nhẹ, có lẽ hắn đã ngất đi rồi.
Ở bên kia, lão Bạch Hầu nhìn thấy hành động của Thẩm Thạch mà càng thêm hoảng sợ, lão vội vàng xem qua một Thạch Trư một lượt, sau khi xác định hắn chưa chết thì mới thở dài một hơi. Chẳng qua là sắc mặt của hai người đều rất khó coi, ai cũng hiểu, tình hình của mọi người hôm nay chỉ là kéo dài chút hơi tàn mà thôi.
Lão Bạch Hầu dựa lưng vào toà Kim Thai Thạch rồi lặng im một hồi lâu, sau đó lão chợt mở miệng nói: “Thật ra, ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ phải chết cùng với ngươi đấy.”
Lúc này Thẩm Thạch quay đầu lại, nhìn về pháp trận trên toà Kim Thai Thạch ở phía sau, dường như hắn có chút không tập trung mà trả lời qua loa, nói: “Ân?”
Lão Bạch Hầu nhìn xa xắm nói: “Trước kia ta vẫn nghĩ rằng, hai người chúng ta sẽ không phải chết cùng nhau, có lẽ ngươi sẽ chết trên chiến trường hoặc ta sẽ chết trước vì tuổi già sức yếu. Nhưng dù thế nào đi nữa, mặc kệ là ai chết trước thì chắc chắn sẽ có kẻ ở lại lo hậu sự, ít ra cũng tìm được một cái huyệt để chôn đi.”
Thẩm Thạch khẽ giật mình, dù đang trong hoàn cảnh hiểm ác cũng không nhịn được mà cười lên.
Lão Bạch Hầu tức giận nói: “Giờ thì tốt rồi, chúng ta đều chết chung một chỗ nên cũng chẳng có ai nhặt xác dùm nữa cả.”
Thẩm Thạch cười khổ, lắc đầu nói: “Chết là hết, lão còn nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?”
Mặt lão Bạch Hầu lại lộ ra vài phần buồn bã mà nói: “Không giống, ta thấy trên sách nói rằng, sau khi chết thì vẫn còn lưu lại hồn phách, nếu người ta không thể nhập thổ vi an (*) thì sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, kêu gào rất thê thảm đó.”
(*) nhập thổ vi an: chôn cất đàng hoàng
Thẩm Thạch ngạc nhiên, không nghĩ tới trong đầu lão Bạch Hầu còn có ý nghĩ như thế, thì ra ở trong Yêu tộc cũng tin có Quỷ Thần hay sao?
Lão Bạch Hầu cũng không chú ý đến bộ dạng của hắn, chỉ ngồi bên kia thở dài một lát, chợt lão khẽ giật mình và ngẩng đầu ngây ngốc một lúc, nói: “Ồ, cái toà Kim Thai Thạch này đang xảy chuyện gì vậy?”
Lúc trước Thẩm Thạch nói chuyện cùng lão Bạch Hầu nên có chút phân tâm nên chẳng chú ý đến sau lưng, bây giờ nghe được lời lão Bạch Hầu nên vội vàng nhìn lại, chỉ thì thấy toà pháp trận Kim Thai Thạch ở sau lưng im lặng nằm đó qua biết bao nhiêu năm thì giờ bỗng nhiên chớp động từng hồi, dường như đang bị cái gì đó kích hoạt.
Thẩm Thạch chợt giật mình, trong lòng dâng lên một chút hi vọng, hắn nhớ lại ba năm trước đây khi mình ở sâu trong động Bắt Yêu cũng thấy qua cảnh tượng như thế này.
Chẳng qua là pháp trận trên toà Kim Thai Thạch chưa bao giờ phát sinh dị biến thì vì sao giờ đây lại thay đổi?
Hắn nhìn ánh sáng màu vang đang chớp động mà trong lòng mờ mịt, chợt hắn liếc qua bóng đen nho nhỏ ở bên cạnh pháp trận, chính là Tiểu Hắc. Lúc trước nó quanh quẩn bên chân Thẩm Thạch nhưng không biết từ lúc nào đã chạy đến toà Kim Thai Thạch kia rồi cọ thân thể lên đó giống như đang gãi ngức vậy.
Nó cọ sát vài cái thì dường như thoải mái hơn nhiều nên hé miệng ngáp một cái, bộ dạng lười biếng. Chẳng qua là trong mắt phải của nó chợt sáng lên một đạo ánh sáng ba màu xanh tím vàng thần bí.
***
Lão Bạch Hầu ngạc nhiên nhìn toà Kim Thai Thạch, hoàn toàn không hiểu gì cả nhưng Thẩm Thạch vì đã trải qua chuyện trước kia nên trong lòng có thêm một chút hi vọng nên vô cùng chú ý những thứ xung quanh pháp trận. Khi hắn thấy Tiểu Hắc Trư cọ người thì cũng không để ý lắm nhưng lúc hắn chuẩn bị nhìn sang chỗ khác thì chợt thấy ánh sáng kì dị loé lên trong mắt phải của nó, thân thể Thẩm Thạch liền chấn động.
Hắn đã từng thấy qua loại ánh sáng này, đêm đó khi hắn tập kích trong thành Phượng Minh, đã giết chết Hổ Yêu và thấy được đứa bé có thân phận thần bí trong đình viện kia, về sau thì vô tình tìm được một hạt châu kì lạ.
Ánh sáng kì dị ba màu xanh vàng tím chính là từ trong hạt châu phát ra.
Chẳng qua ngày đó hắn cũng không biết rõ công dụng của hạt châu là gì cả, rồi khoảng thời gian sau nhiều sự việc dồn dập xuất hiện, đặc biệt là sau khi hắn phát hiện được Thiên Minh Chú thì luôn chú tâm tu luyện nên đã nhanh quên đi hạt châu thần bí nọ.
Nhưng hắn nhớ rõ rằng hạt châu này mình đã bỏ vào trong túi đựng mấy thứ hỗn tạp mà, hắn vô thức thò tay tới bên hông tìm kiếm một phát, nhưng sau một lát tay hắn liền cứng đờ.
Rõ ràng cái túi chứa mấy vật linh tinh kia đã không…
“Gặp quỷ rồi!”
Thẩm Thạch thấp giọng mắng một câu, giờ phút này hắn cảm thấy thật sự rất ghét cái Yêu giới quỷ quái này, nếu như ở bên Nhân tộc, hắn chỉ cần dùng tới pháp khí Tiểu Như Ý Giới thì sẽ không phát sinh chuyện mất túi như thế này! Chẳng qua hắn liền nghĩ tới một chuyện khác, nhịp tim cũng dồn dập hẳn lên.
Hắn nghĩ tới một việc.
Lúc trước ở Bất Yêu Động, nhờ viên Thiên Phạm Cổ Châu nên pháp trận trên toà Kim Thai Thạch bị kích hoạt, mà viên châu kì bí kia, có phải là… Cũng có khả năng… Có tác dụng giống nhau hay không?
Dưới gầm trời này, theo lý mà nói không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra nhưng một khi đã lâm vào đường cùng thì dù là một hi vọng bé xíu, Thẩm Thạch cũng không muốn buông tay.
Hắn vẫn chưa muốn chết, hắn còn muốn quay lại Nhân tộc, còn muốn gặp lại phụ thân, bằng hữu năm xưa. Thậm chí hắn còn không muốn hai Yêu tộc này chết ở đây…
Hắn chợt xông lên phía trước, mạnh mẽ ôm lấy Tiểu Hắc Trư khiến ní hoảng sợ mà kêu hừ hừ. Lúc này Thẩm Thạch cũng đâu quản đến nó nữa, hắn vọt tới khối Ngọc Lậu bám trên cạnh toà Kim Thai Thạch sau đó dùng sức cọ xát Tiểu Trư với khối Ngọc Lậu.
Một lát sau, ánh sáng màu vàng trên Kim Thai Thạch càng trở nên sáng hơn chiếu sáng từng ngóc ngách trong thạch thất, thậm chí Linh khí màu xanh trên Ngọc Lậu cũng di chuyển, dường như có một luồng sức mạnh nào đó đang thúc giục trận pháp này.
Ở bên cạnh Lão Bạch Hầu đã ngạc nhiên đến độ trợn mắt há mồm, chạy ngay tới xem một màn quỷ dị kia, nhất thời cũng chết lặng đi.
Nhưng mà tiếp theo dù cho Thẩm Thạch có làm thêm gì đi nữa thì trận pháp cũng không chuyển động, dường như còn thiếu một chút gì đó nên Kim Thai Thạch chớp loé liên tục.
Ánh sáng màu vàng vẫn lập loè, chớp loé nhưng vẫn không có gì xảy ra mà phía cánh cửa có rất nhiều đá vụn đang thi nhau rơi xuống, âm thanh ù ù như tiếng đòi mạng từ ngoài truyền đến, cánh cửa đã bị cạy ra một khe hở rồi.
Thẩm Thạch cũng chạy đến, quỳ bên cạnh Thạch Trư, chẳng qua khi hắn nhìn qua vết thương thì sắc mặt liền âm trầm.
Thạch Trư yếu ớt thoáng nhìn qua bờ vai của mình, chợt chỗ đó nhúc nhích một chút, hắn đau đớn, theo bản năng muốn giơ tay nhưng sau đó mới nhớ nơi đó đã trống rỗng rồi, máu tươi đang len lỏi chảy ra giữa da thịt và xương cốt, sắc mặt Thạch Trư càng thêm tái nhợt, bô dáng xấu xí kia dường như suy yếu thêm.
Thạch Trư cố gắng ngẩng đầu nhìn về lão Bạch Hầu và Thẩm Thạch; lão Bạch Hầu đang quỳ bên cạnh hắn, mặt lão lộ ra vẻ đau đớn vô hạn, bờ môi khẽ run rẩy.
Thạch Trư cười cười, chẳng qua là khuôn mặt xấu xí của hắn chỉ làm cho nụ cười trở nên dữ tợn và khó coi hơn mà thôi, hắn thở hổn hển, khẽ nói: “Lão Hầu, ta không thể giết lão được rồi, đợi khi ta chết rồi thì lão phải tự động thủ mà thôi.” Nói đoạn hắn suy nghĩ một chút rồi quay qua nhìn Thẩm Thạch, thấp giọng nói: “Thạch Đầu, nếu lão ấy không dám thì ngươi phải giúp lão một tay đấy.”
Thân thể Thẩm Thạch run lên, hắn chết lặng gật nhẹ đầu.
Mật thất này một nơi cùng đường mà địch nhân lại đang vây khốn bên ngoài; tuy rằng cánh cửa đá kia rất dày và nặng nhưng chỉ cần Yêu tộc Hắc Phượng muốn mở ra thì chỉ cần tập trung nhân thủ và tốn thời gian một ngày rưỡi mà thôi.
Mà ở đây không có lối thoát thì cuối cùng chỉ có một con đường chết mà thôi. Chẳng qua Thạch Trư đang bị thương nặng, máu chảy quá nhiều mà trong người lão Bạch Hầu cùng Thẩm Thạch chẳng có chút y dược nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn càng ngày càng suy yếu mà thôi.
Lão Bạch Hầu cười sầu thảm, muốn nói gì đó lại thôi rồi chầm chậm cúi đầu. Lão đã trải qua biết bao năm tháng dài dằng dặc, chứng kiến bao nhiêu thăng trầm trong Yêu tộc mà giờ phút này… một cỗ khí tức mỏi mệt dường như đang phát từ xương tuỷ của lão.
Đùng! Đùng! Thùng! Thùng!
Chợt một hồi âm thanh ồn ào và nặng nề truyền đến từ bên kia cánh cửa đá, tuy rằng cửa đá không sứt mẻ gì nhưng tường đá xung quanh lại rung lên mãnh liệt, dường như đám Yêu binh Hắc Phượng tộc đang dùng vật nặng đập vào cánh cửa đá này.
Lão Bạch Hầu và Thẩm Thạch cùng nhìn về phía đó, không cần nói cũng biết chắc chắn là đám Yêu binh Hắc Phượng tộc kia không dễ dàng bỏ qua như vậy. Chúng đang phá cửa để xông vào, nhất định phải phanh thây dư nghiệt của Yêu tộc Thanh Xà thì mới hả dạ được.
Trong một lúc, hai người nhìn nhau trầm ngâm nhưng âm thanh bên kia vẫn vang lên và vách đá càng rung mạnh hơn nhiều, cánh cửa đá nặng nề kia cũng có chút xê dịch.
Xem ra thời gian bọn chúng xông vào còn sớm hơn dự tính.
Thẩm Thạch thở dài, bực bội mà xoay đầu lại rồi thoáng nhìn lão Bạch Hầu mà nói: “Lão Hầu, chúng ta kéo hắn đến canh toà Kim Thai Thạch đi, dù sao cũng chết, ít ra bên đó nhìn cũng đỡ hơn.”
Lão Bạch Hầu nhìn thân hình đẫm máu của Thạch Trư, chợt hốc mắt nóng lên, đúng là quá khó để tự kết liễu. Lão quay đầu dụi hốc mắt cay xè rồi gật đầu liên tục, sau đó lão vứt luôn quải trượng của mình và đi đến nhặt lên cánh tay bị đứt của Thạch Trư.
Lão đã già rồi, thân thể Thạch Trư lại quá mức cường tráng, sức của lão không thể nào kéo được Thạch Trư, may là có Thẩm Thạch hỗ trợ, hai người cố gắng kéo thân thể Thạch Trư đi một cách chậm chạp.
Lúc này trong mật thất diễn ra một cảnh tượng tàn khốc, đau lòng, lão Bạch Hầu già nua không còn để ý gì nữa, chỉ cố gắng kéo Thạch Trư đang hấp hối đến gần toà Kim Thai Thạch ở sâu trong mật thất. Thân thể Thạch Trư bị kéo đi để lại một vệt máu dài đỏ tươi, ghê rợn.
Mà ở bên cạnh, hình như Tiểu Hắc cũng bị một màn máu tanh này đánh thức sau nhiều ngày ngủ say, nó chậm rãi chạy đến cạnh mọi người, nhìn nghi hoặc rồi lại chạy quanh bọn hắn.
Một lúc lâu sau, lúc lão Bạch Hầu gần kiệt sức thì cuối cùng bọn hắn cũng kéo thân thể Thạch Trư đến cạnh toà Kim Thai Thạch; lúc ánh sáng ôn hoà màu vàng chiếu trên người bọn hắn thì Thạch Trư cũng híp mắt lại một chút, còn lão Bạch Hầu thì đặt mông xuốt đất rồi thở hổn hển từng hơi, dường như đoạn đường này sắp lấy cái mạng già của hắn vậy.
Thùng thùng! Thùng thùng! Thùng thùng…
Âm thanh truy hồn đoạt mệnh kia vẫn đang truyền đến liên tục từ cánh cửa đá, lão Bạch Hầu ngơ ngẩn nhìn thoáng về phía đó, sau đó nhìn về Thạch Trư đang hấp hối mà thấp giọng nói: “Ta nghe nói ngoài việc tăng thêm phòng ngự ở bên ngoài thì thần thông Thiết Giáp Trư cũng có thể giảm bớt đau đớn của thân xác. Nếu ngươi không chịu nổi thì thi triển thử đi, có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Thạch Trư không lên tiếng, chợt tim Thẩm Thạch đập mạnh một cái, hắn nhìn lại chỉ thấy hai mắt Thạch Trư đã khép lại, tiếng thở chỉ còn rất nhẹ, có lẽ hắn đã ngất đi rồi.
Ở bên kia, lão Bạch Hầu nhìn thấy hành động của Thẩm Thạch mà càng thêm hoảng sợ, lão vội vàng xem qua một Thạch Trư một lượt, sau khi xác định hắn chưa chết thì mới thở dài một hơi. Chẳng qua là sắc mặt của hai người đều rất khó coi, ai cũng hiểu, tình hình của mọi người hôm nay chỉ là kéo dài chút hơi tàn mà thôi.
Lão Bạch Hầu dựa lưng vào toà Kim Thai Thạch rồi lặng im một hồi lâu, sau đó lão chợt mở miệng nói: “Thật ra, ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ phải chết cùng với ngươi đấy.”
Lúc này Thẩm Thạch quay đầu lại, nhìn về pháp trận trên toà Kim Thai Thạch ở phía sau, dường như hắn có chút không tập trung mà trả lời qua loa, nói: “Ân?”
Lão Bạch Hầu nhìn xa xắm nói: “Trước kia ta vẫn nghĩ rằng, hai người chúng ta sẽ không phải chết cùng nhau, có lẽ ngươi sẽ chết trên chiến trường hoặc ta sẽ chết trước vì tuổi già sức yếu. Nhưng dù thế nào đi nữa, mặc kệ là ai chết trước thì chắc chắn sẽ có kẻ ở lại lo hậu sự, ít ra cũng tìm được một cái huyệt để chôn đi.”
Thẩm Thạch khẽ giật mình, dù đang trong hoàn cảnh hiểm ác cũng không nhịn được mà cười lên.
Lão Bạch Hầu tức giận nói: “Giờ thì tốt rồi, chúng ta đều chết chung một chỗ nên cũng chẳng có ai nhặt xác dùm nữa cả.”
Thẩm Thạch cười khổ, lắc đầu nói: “Chết là hết, lão còn nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?”
Mặt lão Bạch Hầu lại lộ ra vài phần buồn bã mà nói: “Không giống, ta thấy trên sách nói rằng, sau khi chết thì vẫn còn lưu lại hồn phách, nếu người ta không thể nhập thổ vi an (*) thì sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, kêu gào rất thê thảm đó.”
(*) nhập thổ vi an: chôn cất đàng hoàng
Thẩm Thạch ngạc nhiên, không nghĩ tới trong đầu lão Bạch Hầu còn có ý nghĩ như thế, thì ra ở trong Yêu tộc cũng tin có Quỷ Thần hay sao?
Lão Bạch Hầu cũng không chú ý đến bộ dạng của hắn, chỉ ngồi bên kia thở dài một lát, chợt lão khẽ giật mình và ngẩng đầu ngây ngốc một lúc, nói: “Ồ, cái toà Kim Thai Thạch này đang xảy chuyện gì vậy?”
Lúc trước Thẩm Thạch nói chuyện cùng lão Bạch Hầu nên có chút phân tâm nên chẳng chú ý đến sau lưng, bây giờ nghe được lời lão Bạch Hầu nên vội vàng nhìn lại, chỉ thì thấy toà pháp trận Kim Thai Thạch ở sau lưng im lặng nằm đó qua biết bao nhiêu năm thì giờ bỗng nhiên chớp động từng hồi, dường như đang bị cái gì đó kích hoạt.
Thẩm Thạch chợt giật mình, trong lòng dâng lên một chút hi vọng, hắn nhớ lại ba năm trước đây khi mình ở sâu trong động Bắt Yêu cũng thấy qua cảnh tượng như thế này.
Chẳng qua là pháp trận trên toà Kim Thai Thạch chưa bao giờ phát sinh dị biến thì vì sao giờ đây lại thay đổi?
Hắn nhìn ánh sáng màu vang đang chớp động mà trong lòng mờ mịt, chợt hắn liếc qua bóng đen nho nhỏ ở bên cạnh pháp trận, chính là Tiểu Hắc. Lúc trước nó quanh quẩn bên chân Thẩm Thạch nhưng không biết từ lúc nào đã chạy đến toà Kim Thai Thạch kia rồi cọ thân thể lên đó giống như đang gãi ngức vậy.
Nó cọ sát vài cái thì dường như thoải mái hơn nhiều nên hé miệng ngáp một cái, bộ dạng lười biếng. Chẳng qua là trong mắt phải của nó chợt sáng lên một đạo ánh sáng ba màu xanh tím vàng thần bí.
***
Lão Bạch Hầu ngạc nhiên nhìn toà Kim Thai Thạch, hoàn toàn không hiểu gì cả nhưng Thẩm Thạch vì đã trải qua chuyện trước kia nên trong lòng có thêm một chút hi vọng nên vô cùng chú ý những thứ xung quanh pháp trận. Khi hắn thấy Tiểu Hắc Trư cọ người thì cũng không để ý lắm nhưng lúc hắn chuẩn bị nhìn sang chỗ khác thì chợt thấy ánh sáng kì dị loé lên trong mắt phải của nó, thân thể Thẩm Thạch liền chấn động.
Hắn đã từng thấy qua loại ánh sáng này, đêm đó khi hắn tập kích trong thành Phượng Minh, đã giết chết Hổ Yêu và thấy được đứa bé có thân phận thần bí trong đình viện kia, về sau thì vô tình tìm được một hạt châu kì lạ.
Ánh sáng kì dị ba màu xanh vàng tím chính là từ trong hạt châu phát ra.
Chẳng qua ngày đó hắn cũng không biết rõ công dụng của hạt châu là gì cả, rồi khoảng thời gian sau nhiều sự việc dồn dập xuất hiện, đặc biệt là sau khi hắn phát hiện được Thiên Minh Chú thì luôn chú tâm tu luyện nên đã nhanh quên đi hạt châu thần bí nọ.
Nhưng hắn nhớ rõ rằng hạt châu này mình đã bỏ vào trong túi đựng mấy thứ hỗn tạp mà, hắn vô thức thò tay tới bên hông tìm kiếm một phát, nhưng sau một lát tay hắn liền cứng đờ.
Rõ ràng cái túi chứa mấy vật linh tinh kia đã không…
“Gặp quỷ rồi!”
Thẩm Thạch thấp giọng mắng một câu, giờ phút này hắn cảm thấy thật sự rất ghét cái Yêu giới quỷ quái này, nếu như ở bên Nhân tộc, hắn chỉ cần dùng tới pháp khí Tiểu Như Ý Giới thì sẽ không phát sinh chuyện mất túi như thế này! Chẳng qua hắn liền nghĩ tới một chuyện khác, nhịp tim cũng dồn dập hẳn lên.
Hắn nghĩ tới một việc.
Lúc trước ở Bất Yêu Động, nhờ viên Thiên Phạm Cổ Châu nên pháp trận trên toà Kim Thai Thạch bị kích hoạt, mà viên châu kì bí kia, có phải là… Cũng có khả năng… Có tác dụng giống nhau hay không?
Dưới gầm trời này, theo lý mà nói không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra nhưng một khi đã lâm vào đường cùng thì dù là một hi vọng bé xíu, Thẩm Thạch cũng không muốn buông tay.
Hắn vẫn chưa muốn chết, hắn còn muốn quay lại Nhân tộc, còn muốn gặp lại phụ thân, bằng hữu năm xưa. Thậm chí hắn còn không muốn hai Yêu tộc này chết ở đây…
Hắn chợt xông lên phía trước, mạnh mẽ ôm lấy Tiểu Hắc Trư khiến ní hoảng sợ mà kêu hừ hừ. Lúc này Thẩm Thạch cũng đâu quản đến nó nữa, hắn vọt tới khối Ngọc Lậu bám trên cạnh toà Kim Thai Thạch sau đó dùng sức cọ xát Tiểu Trư với khối Ngọc Lậu.
Một lát sau, ánh sáng màu vàng trên Kim Thai Thạch càng trở nên sáng hơn chiếu sáng từng ngóc ngách trong thạch thất, thậm chí Linh khí màu xanh trên Ngọc Lậu cũng di chuyển, dường như có một luồng sức mạnh nào đó đang thúc giục trận pháp này.
Ở bên cạnh Lão Bạch Hầu đã ngạc nhiên đến độ trợn mắt há mồm, chạy ngay tới xem một màn quỷ dị kia, nhất thời cũng chết lặng đi.
Nhưng mà tiếp theo dù cho Thẩm Thạch có làm thêm gì đi nữa thì trận pháp cũng không chuyển động, dường như còn thiếu một chút gì đó nên Kim Thai Thạch chớp loé liên tục.
Ánh sáng màu vàng vẫn lập loè, chớp loé nhưng vẫn không có gì xảy ra mà phía cánh cửa có rất nhiều đá vụn đang thi nhau rơi xuống, âm thanh ù ù như tiếng đòi mạng từ ngoài truyền đến, cánh cửa đã bị cạy ra một khe hở rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.