Chương 53: Tìm kiếm
Tiêu Đỉnh
21/11/2014
"Chung Thanh Trúc?"
Thẩm Thạch thử gọi một tiếng, nhưng chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trừ tiếng giọt nước chảy tí tách không biết ở đâu, thì chỉ còn âm thanh của hắn, thậm chí tiếng côn trùng cũng không có.
Một người, trong bóng tối, ở nơi xa lạ, làm Thẩm Thạch hơi hoảng hốt, không biết mình sẽ ra sao, không biết Chung Thanh Trúc ra sao. Hắn chỉ nhớ tình cảnh khốn khổ của mình khi bị nước cuốn, bây giờ còn sống, thì đã may mắn lắm rồi.
Không biết Chung Thanh Trúc có may giống hắn không? Lúc gặp nhau lần đầu ở Bái Tiên Nham, Thẩm Thạch nhớ Tôn Hữu đã từng nói cô bé này nghe nói là người luôn gặp vận rủi quấn thân, ách, chính là vận khí rất không tốt.
Thẩm Thạch nghĩ linh tinh một hồi, rồi bắt đầu thử thăm dò xa hơn, lâu lâu lại gọi tên Chung Thanh Trúc, hy vọng tìm thấy cô.
Lúc trước quá vội vàng, ngay cả cửa sơn động nhìn như thế nào Thẩm Thạch cũng còn không nhớ, chỉ nhớ sơn động này không lớn, nhưng không ngờ lại sâu, nước cuốn hai người hắn đi mãi mà chưa thấy đáy, mãi đến khi hắn hôn mê.
Hắn lần mò tìm quanh, như người mù sờ tới sờ lui, thấy mình vẫn đang ở trong huyệt động, cách vũng nước của hắn không xa là vách động. Huyệt động cũng không cao, chỉ hơn nửa thân người, làm hắn muốn đứng thẳng cũng không được, đành phải bò trong nước sờ soạng. Vì bị nước xiết cuốn qua, vách đá chung quanh rất ẩm ướt, những giọt nước nhỏ xuống tí tách.
Không nghe thấy tiếng Chung Thanh Trúc.
Thẩm Thạch không kềm được lo lắng, dù biết mình vẫn còn ở trong huyệt động cũng vô ích, vì không biết Chung Thanh Trúc đang ở đâu, trừ lo lắng cho cô, Thẩm Thạch cũng lo cho tương lai của mình, chẳng lẽ cứ vậy chết mà không hiểu vì sao mà chết không có thiên lý như vậy ở nơi này sao?
Trong lòng bực bội, Thẩm Thạch nôn nóng mắng một câu: "Chung Thanh Trúc, rốt cuộc cô chết ở đâu rồi hả?"
Vừa mắng xong, Thẩm Thạch liền thấy hối hận, mình thật là thiếu định lực, sao lại dễ thất thố như vậy, vội xốc lại tinh thần, tiếp tục tìm kiếm, đột nhiên nghe thấy phía trước không xa truyền tới một thanh âm yếu ớt:
"Ta, ta ở đây. . ."
Thẩm Thạch giật mình, thiếu chút không tin lỗ tai của mình, nhưng thanh âm tuy yếu, nhưng rất rõ ràng, làm sao nghe lầm được? Thẩm Thạch vui mừng, mắt về phía phát ra âm thanh, lòng mắng thầm: "Kêu ngươi đàng hoàng cả buổi ngươi không thèm lên tiếng, mới mắng một câu là lập tức. . ."
Dù nói thế nào, đã có lời đáp lại, Thẩm Thạch đã thấy vui rồi. Ở cái nơi cô tịch xa lạ lạnh băng này, chỉ cần cảm giác được có một đồng bạn bên người, sẽ tự nhiên cảm thấy ấm áp và yên tâm. Thẩm Thạch lập tức điều chỉnh phương hướng, lần mò bò về phía phát ra tiếng của Chung Thanh Trúc: "Ngươi đừng cử động, ta tới tìm ngươi."
"Ừ. . ." giọng Chung Thanh Trúc yếu ớt và run rẩy, không biết vì sợ hay vì bị thương.
Thẩm Thạch bò lõm bõm trong nước. Tuy hắn không nhìn thấy, nhưng đại khái cũng đã biết cách đi, cứ bò được một khúc lại kêu lên Chung Thanh Trúc một lần, đợi Chung Thanh Trúc trả lời, dùng âm thanh của cô định vị phương hướng chỗ cô ở, tiếp tục bò tới.
Thanh âm trả lời càng ngày càng gần, chung quanh vẫn là bóng tối, tiếng nước tí tách chợt xa chợt gần. Một lát sau, bàn tay mò đường của hắn chạm phải một thân thể mềm mại, giọng nói của Chung Thanh Trúc vang lên, vui mừng và kích động :
"Thẩm đại ca?"
Thẩm Thạch ngơ ngác, trong bóng đêm nhếch miệng: "Là ta, yên tâm đi, ở đây không có quỷ."
Chung Thanh Trúc run lên, trở tay nắm chặt lấy tay hắn, tuy không thấy rõ sắc mặt của cô, nhưng Thẩm Thạch biết cô rất sợ.
"Ách. . . Ta sai rồi." Thẩm Thạch cảm giác móng tay Chung Thanh Trúc cắm vào mu bàn tay của mình, hắn cười khổ, nhỏ giọng nói, "Là miệng ta ti tiện, không nên nói lung tung."
Chung Thanh Trúc thở dốc mấy cái, hình như nhận ra bàn tay mình không đúng, vội vàng buông tay : "A. . . Thực xin lỗi Thẩm đại ca, ta, ta chỉ là sợ quá, ta không định bắt ngươi. . ."
"Gọi ta Thẩm Thạch được rồi." Thẩm Thạch cắt ngang lời lẽ loạn xạ của cô, "Ta đâu có lớn hơn cô bao nhiêu."
Chung Thanh Trúc im lặng, rồi nói nhỏ: “Ừ”.
Tuy gặp lại được nhau, nói chuyện với nhau, nhưng không khí chẳng những không vui vẻ như trong dự đoán, mà còn trở nên lúng túng. Dù vậy, Thẩm Thạch vẫn cảm thấy an tâm hơn, dù sao có người ở bên cạnh nói chuyện, dù là chung quanh vẫn tối đen tĩnh mịch lạnh lẽ, hắn cũng không thấy cô tịch đáng sợ như trước.
"Đây là đâu vậy?" Sau một lúc lâu, Chung Thanh Trúc nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Thạch lắc đầu : "Ta cũng không biết, nhưng chắc ở đâu đó sâu trong sơn động. Ách, đúng rồi!" hắn thoáng cái cao hứng trở lại , "Sơn động này không phải ngươi tìm được sao, chắc ngươi phải biết tình hình trong này chứ đúng không, nói đi, làm sao đi ra ngoài được?"
Chung Thanh Trúc im lặng một hồi lâu, mới đáp, giọng nhỏ xíu đầy áy náy: "Ta, ta cũng chỉ là trước kia lúc nhặt vỏ sò, vô tình thấy cái sơn động này, nhưng chưa từng đi vào."
"A?" Thẩm Thạch ngơ ngác, bực mình. Mọi hy vọng đều đã hóa thành bọt nước, nhất thời nói không ra lời, Chung Thanh Trúc cũng im lặng, không biết nên nói gì cho phải.
Một lát sau, Thẩm Thạch bình tĩnh lại, không thể ở đây ngồi chờ chết, hắn lúc lắc đầu, tự lên tinh thần : "Thôi bỏ đi, dù thế nào, chúng ta cũng phải đi tìm đường ra."
Chung Thanh Trúc khẽ ừ, tiếng nước vang lên, hình như cô trở mình bò lên, nhưng rồi cô khẽ rên một tiếng.
Thẩm Thạch dừng lại : "Sao vậy, bị thương chỗ nào hả?"
Chung Thanh Trúc chần chừ: "Ta cũng không biết, trên người nhiều chỗ đau lắm, tay trái là đau nhất, không dùng sức được."
Thẩm Thạch không chút ngạc nhiên. Lúc hắn tỉnh lại, trên người cũng ít nhất có mười chỗ đau đớn, may là đều chỉ bị thương ngoài da, không có dấu hiệu gãy xương đứt gân nào. Nhưng có vẻ Chung Thanh Trúc không may bằng hắn, vận khí quả nhiên là không tốt lắm a. . .
"Đưa tay đây ta xem có bị gẫy chỗ nào không." Thẩm Thạch nói, đưa tay tới mò mò, nắm lấy cánh tay Chung Thanh Trúc.
Chung Thanh Trúc bỗng nhúc nhích, trong miệng lầm bầm nói gì đó, nhưng không biết do thẹn hay cái gì mà nói rất nhỏ, nghe không rõ, Thẩm Thạch cau mày: "Ngươi nói cái gì? Cầm nhầm? hay là ta nắm bị đau? A..., chỗ này có đau không. . ."
Hắn khẽ nắn nắn các đốt ngón tay và cổ tay của Chung Thanh Trúc, Chung Thanh Trúc nói nhỏ: "Không đau."
Thẩm Thạch thở phào : "Vậy là tốt rồi, hình như không bị gãy xương, chỉ bị thương ngoài da thôi, không sao hết."
Chung Thanh Trúc im lặng một lúc, rồi nói nhỏ: "Ta, ý ta muốn nói là ngươi cầm nhầm tay rồi..., ngươi đang cầm tay phải, còn ta bị đau tay trái. . ."
Thẩm Thạch cứng đờ, buông tay Chung Thanh Trúc ra, nói không nên lời, cuối cùng lầm bầm :
"Sao ngươi không nói sớm. . ."
※※※
Trong bóng tối, tiếng nước lõm bõm vang lên, Thẩm Thạch lần mò bò về phía trước Chung Thanh Trúc bò theo phía sau.
Sau khi mò mẫm kiểm tra, cánh tay trái của Chung Thanh Trúc không may đã bị gãy, có lẽ bị dòng nước đánh lên đá cứng, xui là hiện giờ chẳng có cách nào để chữa được.
Thẩm Thạch chỉ còn cách xé ít vải trên người, băng bó lung tung, cột cánh tay kia vòng qua cổ để cố định trước ngực, đợi rời khỏi chỗ này mới tìm cách chữa.
Ở trong động tối, trước sau có hai hướng đi, không biết hướng nào mới là hướng ra, hai người đành nhắm đại một hướng.
Lẽ ra, cách tốt nhất theo lý thuyết, là hai người chia nhau ra mỗi người tìm một hướng, nhưng không hiểu sao ngay từ đầu, Chung Thanh Trúc cứ lẽo đẽo bám theo Thẩm Thạch, Thẩm Thạch cũng không nói gì.
Giữa hai người, mơ hồ có một sự im lặng ăn ý, ở nơi tối tăm này, con đường sống chết trước mặt khó biết, dù thế nào, có người ở bên cạnh, cũng làm cho người ta yên tâm hơn.
Bò mãi, hai người chẳng biết có đi đúng đường không, nhưng cái động này cứ như sâu không thấy đáy, bóng tối vẫn vô cùng vô tận, giống như vĩnh viễn cũng không ra được.
Hai người đều lặng im không nói, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng những giọt nước từ vách đá nhỏ xuống, vang vọng trong bóng tối.
"Thẩm Thạch."
Bỗng nhiên, từ phía sau truyền đến tiếng Chung Thanh Trúc, giọng nói có phần mỏi mệt.
"Sao?" Thẩm Thạch ngừng lại, quay đầu lại nhìn, tuy chẳng nhìn thấy gì, chỉ lờ mờ cảm giác thân ảnh của cô.
Chung Thanh Trúc lặng lẽ: "Ngươi nói, chúng ta có bao giờ chết ở đây không?"
Thẩm Thạch thử gọi một tiếng, nhưng chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trừ tiếng giọt nước chảy tí tách không biết ở đâu, thì chỉ còn âm thanh của hắn, thậm chí tiếng côn trùng cũng không có.
Một người, trong bóng tối, ở nơi xa lạ, làm Thẩm Thạch hơi hoảng hốt, không biết mình sẽ ra sao, không biết Chung Thanh Trúc ra sao. Hắn chỉ nhớ tình cảnh khốn khổ của mình khi bị nước cuốn, bây giờ còn sống, thì đã may mắn lắm rồi.
Không biết Chung Thanh Trúc có may giống hắn không? Lúc gặp nhau lần đầu ở Bái Tiên Nham, Thẩm Thạch nhớ Tôn Hữu đã từng nói cô bé này nghe nói là người luôn gặp vận rủi quấn thân, ách, chính là vận khí rất không tốt.
Thẩm Thạch nghĩ linh tinh một hồi, rồi bắt đầu thử thăm dò xa hơn, lâu lâu lại gọi tên Chung Thanh Trúc, hy vọng tìm thấy cô.
Lúc trước quá vội vàng, ngay cả cửa sơn động nhìn như thế nào Thẩm Thạch cũng còn không nhớ, chỉ nhớ sơn động này không lớn, nhưng không ngờ lại sâu, nước cuốn hai người hắn đi mãi mà chưa thấy đáy, mãi đến khi hắn hôn mê.
Hắn lần mò tìm quanh, như người mù sờ tới sờ lui, thấy mình vẫn đang ở trong huyệt động, cách vũng nước của hắn không xa là vách động. Huyệt động cũng không cao, chỉ hơn nửa thân người, làm hắn muốn đứng thẳng cũng không được, đành phải bò trong nước sờ soạng. Vì bị nước xiết cuốn qua, vách đá chung quanh rất ẩm ướt, những giọt nước nhỏ xuống tí tách.
Không nghe thấy tiếng Chung Thanh Trúc.
Thẩm Thạch không kềm được lo lắng, dù biết mình vẫn còn ở trong huyệt động cũng vô ích, vì không biết Chung Thanh Trúc đang ở đâu, trừ lo lắng cho cô, Thẩm Thạch cũng lo cho tương lai của mình, chẳng lẽ cứ vậy chết mà không hiểu vì sao mà chết không có thiên lý như vậy ở nơi này sao?
Trong lòng bực bội, Thẩm Thạch nôn nóng mắng một câu: "Chung Thanh Trúc, rốt cuộc cô chết ở đâu rồi hả?"
Vừa mắng xong, Thẩm Thạch liền thấy hối hận, mình thật là thiếu định lực, sao lại dễ thất thố như vậy, vội xốc lại tinh thần, tiếp tục tìm kiếm, đột nhiên nghe thấy phía trước không xa truyền tới một thanh âm yếu ớt:
"Ta, ta ở đây. . ."
Thẩm Thạch giật mình, thiếu chút không tin lỗ tai của mình, nhưng thanh âm tuy yếu, nhưng rất rõ ràng, làm sao nghe lầm được? Thẩm Thạch vui mừng, mắt về phía phát ra âm thanh, lòng mắng thầm: "Kêu ngươi đàng hoàng cả buổi ngươi không thèm lên tiếng, mới mắng một câu là lập tức. . ."
Dù nói thế nào, đã có lời đáp lại, Thẩm Thạch đã thấy vui rồi. Ở cái nơi cô tịch xa lạ lạnh băng này, chỉ cần cảm giác được có một đồng bạn bên người, sẽ tự nhiên cảm thấy ấm áp và yên tâm. Thẩm Thạch lập tức điều chỉnh phương hướng, lần mò bò về phía phát ra tiếng của Chung Thanh Trúc: "Ngươi đừng cử động, ta tới tìm ngươi."
"Ừ. . ." giọng Chung Thanh Trúc yếu ớt và run rẩy, không biết vì sợ hay vì bị thương.
Thẩm Thạch bò lõm bõm trong nước. Tuy hắn không nhìn thấy, nhưng đại khái cũng đã biết cách đi, cứ bò được một khúc lại kêu lên Chung Thanh Trúc một lần, đợi Chung Thanh Trúc trả lời, dùng âm thanh của cô định vị phương hướng chỗ cô ở, tiếp tục bò tới.
Thanh âm trả lời càng ngày càng gần, chung quanh vẫn là bóng tối, tiếng nước tí tách chợt xa chợt gần. Một lát sau, bàn tay mò đường của hắn chạm phải một thân thể mềm mại, giọng nói của Chung Thanh Trúc vang lên, vui mừng và kích động :
"Thẩm đại ca?"
Thẩm Thạch ngơ ngác, trong bóng đêm nhếch miệng: "Là ta, yên tâm đi, ở đây không có quỷ."
Chung Thanh Trúc run lên, trở tay nắm chặt lấy tay hắn, tuy không thấy rõ sắc mặt của cô, nhưng Thẩm Thạch biết cô rất sợ.
"Ách. . . Ta sai rồi." Thẩm Thạch cảm giác móng tay Chung Thanh Trúc cắm vào mu bàn tay của mình, hắn cười khổ, nhỏ giọng nói, "Là miệng ta ti tiện, không nên nói lung tung."
Chung Thanh Trúc thở dốc mấy cái, hình như nhận ra bàn tay mình không đúng, vội vàng buông tay : "A. . . Thực xin lỗi Thẩm đại ca, ta, ta chỉ là sợ quá, ta không định bắt ngươi. . ."
"Gọi ta Thẩm Thạch được rồi." Thẩm Thạch cắt ngang lời lẽ loạn xạ của cô, "Ta đâu có lớn hơn cô bao nhiêu."
Chung Thanh Trúc im lặng, rồi nói nhỏ: “Ừ”.
Tuy gặp lại được nhau, nói chuyện với nhau, nhưng không khí chẳng những không vui vẻ như trong dự đoán, mà còn trở nên lúng túng. Dù vậy, Thẩm Thạch vẫn cảm thấy an tâm hơn, dù sao có người ở bên cạnh nói chuyện, dù là chung quanh vẫn tối đen tĩnh mịch lạnh lẽ, hắn cũng không thấy cô tịch đáng sợ như trước.
"Đây là đâu vậy?" Sau một lúc lâu, Chung Thanh Trúc nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Thạch lắc đầu : "Ta cũng không biết, nhưng chắc ở đâu đó sâu trong sơn động. Ách, đúng rồi!" hắn thoáng cái cao hứng trở lại , "Sơn động này không phải ngươi tìm được sao, chắc ngươi phải biết tình hình trong này chứ đúng không, nói đi, làm sao đi ra ngoài được?"
Chung Thanh Trúc im lặng một hồi lâu, mới đáp, giọng nhỏ xíu đầy áy náy: "Ta, ta cũng chỉ là trước kia lúc nhặt vỏ sò, vô tình thấy cái sơn động này, nhưng chưa từng đi vào."
"A?" Thẩm Thạch ngơ ngác, bực mình. Mọi hy vọng đều đã hóa thành bọt nước, nhất thời nói không ra lời, Chung Thanh Trúc cũng im lặng, không biết nên nói gì cho phải.
Một lát sau, Thẩm Thạch bình tĩnh lại, không thể ở đây ngồi chờ chết, hắn lúc lắc đầu, tự lên tinh thần : "Thôi bỏ đi, dù thế nào, chúng ta cũng phải đi tìm đường ra."
Chung Thanh Trúc khẽ ừ, tiếng nước vang lên, hình như cô trở mình bò lên, nhưng rồi cô khẽ rên một tiếng.
Thẩm Thạch dừng lại : "Sao vậy, bị thương chỗ nào hả?"
Chung Thanh Trúc chần chừ: "Ta cũng không biết, trên người nhiều chỗ đau lắm, tay trái là đau nhất, không dùng sức được."
Thẩm Thạch không chút ngạc nhiên. Lúc hắn tỉnh lại, trên người cũng ít nhất có mười chỗ đau đớn, may là đều chỉ bị thương ngoài da, không có dấu hiệu gãy xương đứt gân nào. Nhưng có vẻ Chung Thanh Trúc không may bằng hắn, vận khí quả nhiên là không tốt lắm a. . .
"Đưa tay đây ta xem có bị gẫy chỗ nào không." Thẩm Thạch nói, đưa tay tới mò mò, nắm lấy cánh tay Chung Thanh Trúc.
Chung Thanh Trúc bỗng nhúc nhích, trong miệng lầm bầm nói gì đó, nhưng không biết do thẹn hay cái gì mà nói rất nhỏ, nghe không rõ, Thẩm Thạch cau mày: "Ngươi nói cái gì? Cầm nhầm? hay là ta nắm bị đau? A..., chỗ này có đau không. . ."
Hắn khẽ nắn nắn các đốt ngón tay và cổ tay của Chung Thanh Trúc, Chung Thanh Trúc nói nhỏ: "Không đau."
Thẩm Thạch thở phào : "Vậy là tốt rồi, hình như không bị gãy xương, chỉ bị thương ngoài da thôi, không sao hết."
Chung Thanh Trúc im lặng một lúc, rồi nói nhỏ: "Ta, ý ta muốn nói là ngươi cầm nhầm tay rồi..., ngươi đang cầm tay phải, còn ta bị đau tay trái. . ."
Thẩm Thạch cứng đờ, buông tay Chung Thanh Trúc ra, nói không nên lời, cuối cùng lầm bầm :
"Sao ngươi không nói sớm. . ."
※※※
Trong bóng tối, tiếng nước lõm bõm vang lên, Thẩm Thạch lần mò bò về phía trước Chung Thanh Trúc bò theo phía sau.
Sau khi mò mẫm kiểm tra, cánh tay trái của Chung Thanh Trúc không may đã bị gãy, có lẽ bị dòng nước đánh lên đá cứng, xui là hiện giờ chẳng có cách nào để chữa được.
Thẩm Thạch chỉ còn cách xé ít vải trên người, băng bó lung tung, cột cánh tay kia vòng qua cổ để cố định trước ngực, đợi rời khỏi chỗ này mới tìm cách chữa.
Ở trong động tối, trước sau có hai hướng đi, không biết hướng nào mới là hướng ra, hai người đành nhắm đại một hướng.
Lẽ ra, cách tốt nhất theo lý thuyết, là hai người chia nhau ra mỗi người tìm một hướng, nhưng không hiểu sao ngay từ đầu, Chung Thanh Trúc cứ lẽo đẽo bám theo Thẩm Thạch, Thẩm Thạch cũng không nói gì.
Giữa hai người, mơ hồ có một sự im lặng ăn ý, ở nơi tối tăm này, con đường sống chết trước mặt khó biết, dù thế nào, có người ở bên cạnh, cũng làm cho người ta yên tâm hơn.
Bò mãi, hai người chẳng biết có đi đúng đường không, nhưng cái động này cứ như sâu không thấy đáy, bóng tối vẫn vô cùng vô tận, giống như vĩnh viễn cũng không ra được.
Hai người đều lặng im không nói, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng những giọt nước từ vách đá nhỏ xuống, vang vọng trong bóng tối.
"Thẩm Thạch."
Bỗng nhiên, từ phía sau truyền đến tiếng Chung Thanh Trúc, giọng nói có phần mỏi mệt.
"Sao?" Thẩm Thạch ngừng lại, quay đầu lại nhìn, tuy chẳng nhìn thấy gì, chỉ lờ mờ cảm giác thân ảnh của cô.
Chung Thanh Trúc lặng lẽ: "Ngươi nói, chúng ta có bao giờ chết ở đây không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.