Lục Tiên

Chương 147: Ước hẹn năm ngày​

Tiêu Đỉnh

05/05/2015

Phượng Minh Thành nằm ở chân núi phía nam Hắc Ngục Sơn, chính là căn cơ của bộ tộc Hắc Phượng mấy trăm năm qua, trong đó bồi đắp nhiều năm tâm huyết của Hắc Phượng Nhất Mạch. Qua mấy đời đã nhiều lần sửa chữa tòa thành trì này lại còn xây dựng thêm, khiến nó trở nên cao lớn hùng vĩ với khí thế phi phàm, cho dù là đứng ở ngoài mấy chục dặm trên sườn núi, đều có thể mơ hồ trông thấy hình dáng tòa thành trì này.

Mà bây giờ sau khi trải qua một cuộc chiến vô cùng thê thảm, tòa thành này dĩ nhiên đã bị chủ nhân mới chiếm cứ, mà chỗ được xưng là đại thành phồn hoa nhất Hắc Ngục Sơn, giờ phút này vẫn còn đang phải chịu quá trình thay đổi chủ nhân trong đau đớn.

Đương nhiên, với tư cách kẻ chiến thắng, Thanh Xà Yêu Tộc cũng không thả lỏng cảnh giác đối với Hắc Phượng Yêu Tộc, dù sao lão yêu Hắc Phượng còn sống, Hắc Phượng bộ tộc tinh nhuệ vẫn còn, cũng không bị thương nguyên khí căn bản. Ngọc Lâm bề ngoài thì tĩnh dưỡng, nhưng vẫn liên tục phái ra hơn mười thám tử, lấy Phượng Minh Thành làm trung tâm mà tỏa ra các hướng dò la, ý đồ nhanh chóng tìm được chỗ đặt chân hiên giờ của Hắc Phượng Yêu Tộc.

Qua một thời gian, Hắc Phượng Yêu Tộc như có được cơ hội thở dốc, ngóc đầu trỗi dậy không phải là không có khả năng, đối với một điểm này, Ngọc Lâm hiển nhiên thập phần tỉnh táo nhận ra, tuy thám tử nàng rải ra hồi báo rằng phạm vi mười dặm quanh Phượng Minh Thành đều đã không còn bóng dáng Hắc Phượng Yêu Tộc, nhưng Ngọc Lâm vẫn duy trì sắc mặt lạnh lùng kiên định mà ra lệnh tiếp tục tìm kiếm, dù sao thì bây giờ thông lộ tới ngoại giới duy nhất của Hắc Ngục Sơn ở phía sau Phượng Minh Thành bị nàng nắm trong tay, Hắc Phượng Yêu Tộc dù thế nào cũng không thể trốn, tựa như rùa ở trong hũ.

Đối với lòng tin rằng mình sẽ triệt để đánh bại Hắc Phượng Yêu Tộc, từ đầu tới cuối Ngọc Lâm đều không có chút nào dao động, một Hắc Ngục Sơn hoàn toàn năm dưới sự khống chế của Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc, trong lòng nàng mới chỉ là bước đầu tiên trong nghiệp lớn bá vương.

Còn phía bên kia, đối với Hắc Phượng Yêu tộc thống khổ bại trận mà nói, thời gian mấy ngày này, tuyệt đối là một loại ác mộng dày vò. Tuy rằng ngày ấy lão Hắc Phượng thấy rõ thế cục, kịp thời hạ lệnh lui binh, xem như bảo tồn thực lực Hắc Phượng Yêu Tộc, nhưng sự tình vứt bỏ Phượng Minh Thành này, đối với đại đa số Hắc Phượng Yêu Tộc Yêu Tướng yêu binh mà nói, cũng tuyệt đối là một sự đả kích vô cùng trầm trọng.

Mấy trăm năm qua, rất nhiều thế hệ yêu tướng yêu binh đều ở bên trong Phượng Minh Thành, tất nhiên cũng sẽ có vô số gia quyến thân thuộc, mà một trận chiến bị thua, sau khi Thanh Xà yêu quân nhưng sói như hổ chiếm cứ Phượng Minh Thành, trong thành sẽ phát sinh chuyện gì, đại đa số Hắc Phượng Yêu Tộc binh tướng kỳ thật đều có thể tưởng tượng ra được.

Loại sự tình này hầu như làm tâm tình quân sĩ Hắc Phượng Yêu Tộc muốn tan vỡ, không biết có bao nhiêu yêu thú dũng mãnh hai mắt đỏ ngầu một lòng đều muốn xông về Phượng Minh Thành báo thù, nếu không có lão Hắc Phượng có ảnh hưởng sâu nặng hơn trăm năm, sợ là đã sớm áp chế không nổi rồi.

Nhưng cũng chính là như thế, giờ phút này cách phía đông Phượng Minh Thành hơn trăm dặm trên một ngọn núi, lão Hắc Phượng đang cùng cẩm bào thanh niên đứng sóng vai, nhìn ra xa rồi một hồi. Trong mắt hai người bọn họ vẫn đang lờ mờ có thể thấy được Phượng Minh Thành, sắc mặt lão Hắc Phượng tái đi y hệt như y phục màu đen đầy dọa người, hơn nữa nhìn qua, sự khách khí tôn trọng lúc đầu hắn đón tiếp vị thanh niên này cũng không còn lại bao nhiêu.

Giờ khắc này, chỉ thấy hắn lạnh mặt, ánh mắt sắc bén như dao, sắc mặt xen lẫn một vẻ phẫn nỗ không nói thành lời, nhìn thành niên mặc cẩm bào, lạnh giọng nói:

"Vài ngày, ngươi vẫn còn muốn chúng ta phải chờ vài ngày?"

※※※

Đây là một ngọn núi bình thường không hơn, nhiều đá mà ít đất, dài mà không hiểm trở, ngày bình thường tên gọi cũng không có, nhưng giờ phút này phía sau chân núi, mấy nghìn binh sĩ của Hắc Phượng Yêu Tộc đang dàn hàng, đa số người người đều trầm mặc, tuy nhiên trong quân doanh lại mơ hồ tản ra một luồng không khí nôn nóng bạo ngược, làm cho người ta không tự chủ được mà có chút run sợ trong lòng.

Mà ở trên ngọn núi nhỏ vô danh này, giờ phút này chỉ có lão Hắc Phượng cùng vị cẩm bào thanh niên kia, xung quanh bọn họ một người thủ vệ cũng không có, hiển nhiên lúc hai người nói chuyện dù là kẻ thân tín nhất cũng không được ở đây.

So sánh với bộ dáng trên sườn núi mấy hôm trước, hôm nay hai người này đều có một ít thay đổi. Lão Hắc Phượng thì không cần nói, trải qua một cuộc Địa yêu đại chiến lưỡng bại câu thương với Ngọc Lâm ở trên không Phượng Minh Thành , về sau dứt khoát bắt thụ hạ lui binh, hai ngày nay vì trấn an thủ hạ yêu binh yêu tướng càng làm hắn sứt đầu mẻ trán, giờ phút này xem ra sắc mặt đã tái nhợt, dung nhan tiều tụy, giống như trong vòng một đêm đã già đi hai mươi tuổi.

Mà ở bên cạnh hắn chính là vị cẩm bào thanh niên lúc trước, giờ phút này nhìn qua thần sắc bộ dáng cũng không phải tốt, tuy vậy so với lão Hắc Phượng cũng coi như là khá lắm rồi, thế nhưng nhìn thần khí vốn anh tuấn trên mặt, giờ phút này cũng lộ ra vẻ cực kỳ mỏi mệt, cũng không biết là vì chuyện gì, có thể làm vị cường giả Yêu Tộc cường này mệt mỏi như thế.

Giờ phút này nghe thấy lời nói lão Hắc Phượng mang ý phẫn nộ chất vấn, cẩm bào thanh niên cảm thấy đau đầu, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, đưa tay xoa bóp mi tâm, sau một hồi khá lâu trầm ngâm, mới cười khổ một tiếng, nói: "Năm ngày, ít nhất cũng phải cần năm ngày."



Lão Hắc Phượng quả quyết nói: "Không được!"

Cẩm bào thanh niên nhướng mày, trong mắt thần quang lạnh lùng, chợt lóe lên, giương mắt nhìn hướng lão Hắc Phượng. Lão Hắc Phượng hừ một tiếng, cũng không né tránh, lại lấy tay chỉ một quân doanh dưới núi, lạnh lùng nói: "Ở đó tột cùng làm sao, không cần ta nói ngươi cũng biết đấy. Ngươi cho là bọn họ còn có thể chờ thêm năm ngày sao?"

Lông mày của cẩm bào thanh niên nhíu lại sâu hơn, nhưng lúc này đây cũng chưa tỏ vẻ gì với lão Hắc Phượng, trên thực tế, hắn cũng biết lời lão Hắc Phượng là sự thật, cũng hiểu rõ yêu cầu của chính mình bắt hắn áp chế yêu quân Hắc Phượng trong thời gian năm ngày, quả thật có chút ép buộc. Chỉ là. . . Chẳng qua là hắn ở đây, thật sự là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ.

Bầu không khí trên núi nhỏ, trong lúc nhất thời phảng phất có chút ít khựng lại, lão Hắc Phượng mặt đen lên, không nói tiếng nào mà đứng ở nơi đó, ánh mắt thỉnh thoảng trông về phía xa nhìn Phượng Minh Thành, không người nào có thể tưởng tượng hắn xưng vương xưng bá hơn trăm năm ở Thanh Linh Giới , cũng có thể coi là lão luyện mà lại ngoài ý muốn bại bởi tay một yêu xà tuổi còn trẻ.

Một lát sau, chỉ nghe cẩm bào thanh niên thở dài một tiếng, hạ giọng xuống, vẻ mặt ôn hoà nói: "Tiền bối, ta biết rõ tâm tình của ngươi hôm nay, cũng có thấy được bây giờ ngươi rất tức giận, nhưng nếu hôm nay các ngươi tùy tiện trở về cường công Phượng Minh Thành, Thanh Xà Yêu Tộc ỷ vào tường cao thành lũy kiên cố, lại kiêm sĩ khí đang chiếm thượng phong, vả lại ngươi cũng thừa nhận cùng là cảnh giới Địa Yêu, tu vi của ả Ngọc Lâm kia dĩ nhiên không kém gì ngươi. Như vây, nếu ngươi đem quân quay về đánh, trận chiến này nhất định là thảm bại không thể nghi ngờ."

Lão Hắc Phượng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt có chút tà ác nhìn lại, nhìn chăm chú cẩm bào thanh niên thật lâu, đột nhiên cười lạnh nói: "Như thế nào, ý trong lời nói của công tư, là không có ý định xuất thủ tương trợ sao ?"

Cẩm bào thanh niên lắc đầu, nói: "Tiền bối đa tâm, ta và ngươi trong hiệp nghị sớm đã thỏa thuận, ta thực sự không phải là người bất tín."

Tinh quang trong mắt lão Hắc Phượng đại thịnh, tựa hồ có chút khó hiểu, lạnh giọng nói: "Lời này công tử nói đơn giản dễ dàng, ta vốn cũng rất muốn tin tưởng. Nhưng ngày đó trong cuộc chiến Phượng Minh Thành, công tử lẻn vào phía sau thành rồi lại nhanh chóng rời đi, hôm nay lại cự tuyệt xuất thủ tương trợ quân ta tấn công một lần nữa, đủ việc như vậy, làm sao ta có thể tin tưởng lời của công tử nói đây."

Nói đến chỗ này, vẻ giận dữ trên mặt lão Hắc Phượng lộ ra, tựa hồ không thể kìm được, giọng căm hận nói: "Ta cũng không tin, chỉ cần ngươi ra tay, có hai vị cao thủ Địa Yêu cảnh giới, lại không thể trực tiếp nghiền nát Thanh Xà Yêu Tộc sao?"

Lời vừa nói ra, cẩm bào thanh niên im lặng, trên sườn núi tĩnh lặng im ắng. Nhưng ý nghĩa trong lời nói của lão Hắc Phượng, lại đủ để khiến toàn bộ Hắc Ngục Sơn chấn động run rẩy.

Trong Hắc Ngục Sơn này, vậy mà âm thầm xuất hiện vị đại yêu thứ ba tu luyện tới cảnh giới Địa yêu, hơn nữa vị này lại đứng về phía Hắc Phượng yêu tộc.

Nụ cười khổ trên mặt cẩm bào thanh niên càng lớn, tựa hồ cũng đã sớm nghĩ tới mình sẽ đuối lý, mà nhìn bộ dạng lão Hắc Phượng kia, hắn đang nghĩ đến Phượng Minh Thành chứa đựng mấy trăm năm tâm huyết của tộc nhân hắn giờ này đang gặp đại nạn, sự tức giận trong nội tâm lại càng khó có thể kiềm chế, dù là trong lòng của hắn biết được địa vị của cẩm bào thanh niên này rất lớn, thân phận càng là không thể khinh thường, nhưng giờ phút này nhà mình - gia tộc cơ nghiệp đều đang trên vực thẳm, hơi đâu còn lo lắng những điều này, sắc mặt lạnh lẽo tiếp tục nói:

"Lúc đầu ngươi ở trên sườn núi Linh Hầu khoanh tay đứng nhìn, là vì chúng ta đã nói muốn thu phục ả xà yêu Ngọc Lâm này, cho nên đứng xem qua thực lực của Thanh Xà nhất tộc rốt cục như thế nào, cái này còn cho qua được. Nhưng về sau, cách làm của công tử thật làm lão phu không cách nào hiểu nổi, đặc biệt là vào đêm quyết chiến ở Phượng Minh Thành, ngươi chỉ nói muốn lẻn vào trong thành nghĩ cách cứu viện tiểu công tử, sau đó như vậy mai danh ẩn tích. . ."

Lão Hắc Phượng vốn là thần sắc nghiêm trọng mà chỉ trích, nhưng nói đến một nửa, bỗng nhiên giọng nói cứng lại, cũng không hiểu sao dừng lại, có chút hiểu ra, trên mặt mang thêm vài phần nghi hoặc, nhìn kỹ cẩm bào thanh niên một chút, trầm mặc một lát, bỗng nhiên âm thanh hạ xuống, nói: "Lại nói, mấy ngày nay vì sao cũng không thấy tiểu công tử, hắn làm sao vậy?"

Cẩm bào thanh niên im lặng, một lát sau mới than nhẹ một tiếng, nói: "Xem ra tộc trưởng cũng đoán được một chút rồi, mà thôi, chuyện cho tới bây giờ ta cũng không gạt tiền bối ngươi rồi. Thời điểm tiểu công tử được ta tìm được cứu đi ra từ trong thành , không hiểu có phải bị cái gì làm kinh hãi hay không , hay là tận mắt nhìn thấy việc A Hổ chết thảm tại chỗ ảnh hướng hắn quá lớn, dẫn đến bệnh tình lại phát tác một lần nữa, tính mạng đều chỉ dựa vào hơi thở cuối cùng, là ta mấy ngày nay liều lĩnh dùng bổn mạng thần thông rót vào trong cơ thể hắn áp chế thương thế, lúc này thương thế mới chậm lại đấy."

Sắc mặt Lão Hắc Phượng khẽ biến, ánh mắt đảo qua khuôn mặt tràn đầy vẻ mỏi mệt của cẩm bào thanh niên, rút cuộc cũng rõ nguyên nhân vì sao vị thanh niên tuổi trẻ mà đã đạt tời cảnh giới Địa yêu này lại nhìn mệt mỏi như vậy, lại liên tưởng đến vị tiểu công tử kia có thân phân quan trọng vô cùng, mấy ngày nay hành vi của cẩm bào thanh niên nhất thời đã có thể giải thích. Sau khi đã có được lời giải thích, một thời gian sau giữa hai người vẫn là một khoảng yên lặng.

Cẩm bào thanh niên thở dài, nói: "Tiền bối, ta biết rõ ngươi cũng là người thông tình đạt lý, tại hạ lần này thật sự là bất đắc dĩ, ít nhất cũng phải cần thêm năm ngày thời gian, mỗi ngày ta đều muốn toàn lực cứu chữa tiểu công tử, khi đó mới có thể ngăn chặn được quái bệnh trên người hắn, thật sự là không thể ra tay được." Nói đến chỗ này, tựa hồ hắn lại nghĩ tới điều gì, trên mặt mang thêm vài phần tiếc nuối cùng phẫn nộ, hừ lạnh một tiếng, nói:



"Đáng hận chính là, tổ tiên tiểu công tử vốn truyền xuống một trân bảo hiếm thấy là 'Thiên Hồng Thần Châu ", năm đó là thần vật của hoàng gia Thiên Yêu Vương Đình, công hiệu huyền ảo thần kỳ, có thể dễ dàng áp chế và điều trị quái bệnh của tiểu công tử. Nếu đeo thần châu này trên người, huyền lực của thần châu đủ để bảo vệ tâm mạch, có thể bảo vệ tiểu công tử không việc gì, ta cũng có thể rảnh rang mà ra tay. Hết lần này tới lần khác lúc đó ta sơ sẩy, cũng bởi vì kinh hãi tiểu công tử đang phát ra chứng bệnh này trên người chỉ còn chút hơi thở, đã quên kiểm tra viên thần châu này có còn trên người công tử hay không, bây giờ xem ra, nó đã vô tình rơi xuống bên trong Phượng Minh thành rồi, cũng không biết đã bị tên nào trong Thanh Xà Yêu Tộc chiếm được tiện nghi!"

Dứt lời, thần sắc của cẩm bào thanh niên cực kỳ phẫn hận, hiển nhiên đối với việc này cực kì tức giận.

Nghe qua những lời này, lão Hắc Phượng nguyên bản đang chỉ trích ngược lại nhất thời có chút không biết nên nói cái gì cho phải. Hắn cũng không phải là những tên yêu tộc đầu óc ngu dốt ở dưới kia, có thể tu luyện tới cảnh giới Địa yêu trở thành đại yêu, chỉ dựa vào thiên phú man lực, chắc chắn là không phải tầm thường. Bây giờ hắn cũng hiểu rõ cẩm bào thanh niên nói nhiều như vậy, kỳ thật theo cách nào đó, cũng là đang uyển chuyển hướng về phía hắn giải thích, liên hệ tới thân phận của tiểu công tử kia, lão Hắc Phượng cũng biết cẩm bào thanh niên đã đến nước này, thật sự cũng không có biện pháp tốt hơn rồi.

"Năm ngày, thật sự còn phải chờ năm ngày sao?" Lão Hắc Phượng cười khổ một tiếng, chắp tay ngắm nhìn thành trì phương xa thành trì, thần sắc lúc đó tựa hồ lại thấy già nua thêm vài phần.

Tinh thần cẩm bào thanh niên chấn động, biết rõ rốt cục vẫn phải thuyết phục vị tiền bối này, lập tức nào dám lãnh đạm, liền vội vàng gật đầu đáp ứng, nói: "Đúng, chỉ cần tiền bối một lần nữa cho ta y thời gian năm ngày, người cũng biết, sự an nguy của tiểu công tử, đối với ta mà nói, so với chuyện gì đều thật sự không. . ."

"Được rồi, ngươi không cần phải nói nữa!" Lão Hắc Phượng quả quyết nói, tựa hồ rút cuộc cũng đã hạ quyết tâm, trầm giọng nói, "Ta liền đánh cược cái mặt mo này cùng với chừng trăm năm danh vọng, lại áp chế bọn chúng năm ngày, nhưng năm ngày sau đó, bất luận như thế nào, kính xin công tử giúp ta một tay, THU-PHỤC Phượng Minh Thành."

Cẩm bào thanh niên nghiêm mặt hành lễ, hai tay ôm quyền sắc mặt trịnh trọng, từng chữ từng chữ nói:

“Nào dám không tòng mệnh!"

Lão Hắc Phượng đắng chát cười cười, lắc đầu, nếp nhăn trên mặt dường như tại thời khắc này lại khắc sâu vài phần, sau khi thở dài một hơi, hắn như là nhớ ra cái gì đó, lại chuyển chủ đề, làm cho bầu không khí ngưng trọng khắc nghiệt hơi chút chuyển biến tốt đẹp chút ít, thản nhiên nói: "Cái viên Thiên Hồng Thần Châu kia ta đã được nghe nói qua một lần, nghe nói chính là trọng bảo của Vương Đình, hơn nữa hình như không chỉ có một viên ?"

Cẩm bào thanh niên nhẹ gật đầu, nói: "Xác thực như thế, ngoại trừ viên Thiên Hồng Thần Châu này, còn có một bảo châu khác, là một đôi. Nhưng sau đại loạn vạn năm trước, sớm đã thất lạc. Truyền thuyết một đôi bảo châu này, chính là đại thánh tiền bối của Yêu Tộc ta dung khả năng thông thiên, chém giết một con Thái Cổ Cự Long, lấy một thân tinh hoa tụ tập vào hai con ngươi của con rồng đó mà luyện thành, có thần thông huyền ảo vô cùng, nhưng nhiều năm trôi qua, hạt châu kia mất đi thì không nói, viên Thiên Hồng Thần Châu ngày hôm nay cũng không có mấy người có thể hiểu được thần diệu trong đó, bất quá chỉ vẹn vẹn có vài phần uy lực, vẫn có thể bảo trụ tính mạng của tiểu công tử. Vậy mà . . ."

Sau một tiếng thở dài, vẻ hối hận trên mặt lộ ra không sót chút nào, oán hận mà nói: "Đừng để ta tìm được gia hỏa ăn cắp bảo châu ở bên ngoài, bằng không thì ta ắt phải giết!"

※※※

Ngoài trăm dặm, trong Phượng Minh Thành.

Bên ngoài Tàng thư lầu nhỏ, trên bậc thang có một con Hắc Trư nhỏ đang nằm sấp thoạt nhìn như là đang mơ ngủ, lộ ra bộ dạng vô tình, hai cái lỗ tai của tiểu Trư đều cụp xuống, nhìn như sắp ngủ rồi.

Nhưng chẳng biết tại sao, nó như cảm ứng được cái gì, bỗng nhiên hơi ngẩng đầu, có chút mờ mịt nhìn nhìn về bốn phía, sau đó lại lười biếng vùi đầu lên trên mặt đất một lần nữa.

"Ợ. . ."

Nó ợ lên một cái, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook