Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân Cửu Kiếm

Chương 40

Tư Hương Minh Nguyệt

04/07/2014

Diệp Cô Thành nhìn Cung Cửu bóp nát ấm trà, trầm mặc không nói, bỗng dâng trào một cảm giác “Hãnh diện”, vì thế y giống như cái gì cũng không phát sinh, bưng chén trà lên chậm rãi thưởng thức , thề phải “Bình tĩnh” tiến công đến cùng.

Cung Cửu trợn lớn hai mắt, yên lặng nhìn Diệp Cô Thành, hắn bỗng hiểu ra một đạo lý: Quả thật chính hắn thường xuyên “Giả ngây giả dại” không theo lẽ thường, cuối cùng sẽ khiến người khác không hiểu ra sao, có vẻ quỷ dị lại thần bí; Nhưng loại lúc nào cũng mặt lạnh như tiền như Diệp Cô Thành, nói chuyện rất ít nhưng thường xuyên xuất ngữ kinh người thế này, sẽ làm người ta không phân rõ y rốt cuộc là nghiêm túc, hay đang nói đùa — đây mới là cảnh giới chân chính, cảnh giới của “Bí hiểm” aa!

Như vậy nghĩ, Cung Cửu không khỏi buồn cười: Diệp Cô Thành thật là…… Luôn có thể mang đến kinh hỉ cho hắn a. Mỗi lần khi Cung Cửu nghĩ hắn đã hiểu rõ Diệp Cô Thành, sẽ phát sinh một ít chuyện ngoài dự đoán làm hắn phải hoàn toàn đổi mới: tình nhân thú vị như Diệp Cô Thành, sao có thể khiến Cung Cửu không vừa lòng chứ?

Vì vậy Cung Cửu cười lắc lắc đầu, nói:“Trên đời này người bảo ta ‘A Phúc’, quả nhiên chỉ có mình ngươi; Bất quá trong thiên hạ người có thể gọi ngươi là A Thành cũng chỉ có mình ta, cho nên hai ta huề nhau, ai cũng không chiếm tiện nghi của ai.” Cung Cửu nói xong, lại hơi bất đắc dĩ nhìn Diệp Cô Thành, nói:“Bất quá, so sánh với xưng hô ‘A Phúc’ này, ta càng tình nguyện ngươi bảo ta A Cửu hơn……”

Diệp Cô Thành không đáp, trong lòng thầm nghĩ: Bình thường cũng có thể kêu A Cửu, nhưng tại thời khắc mấu chốt nào đó, xưng hô “A Phúc” này có lẽ sẽ tạo ra hiệu quả không tưởng nói cũng không chừng a.

Cung Cửu thấy Diệp Cô Thành không trả lời, cũng không nhắc lại chuyện này, dù sao Diệp Cô Thành vốn ít nói, mà nếu thật muốn gọi hắn là “A Phúc” Cũng kêu không được mấy lần, huống hồ độ dày da mặt Cung Cửu, hắn cũng không quá để ý — tuy nói tên này quê cha đất tổ quá, nhưng cũng tỏ vẻ quan hệ giữa hắn và Diệp Cô Thành thực thân mật, không đúng sao? Vì thế Cung Cửu liền dẫn dắt rời khỏi đề tài này, ngược lại dọc đường thì nói về phong tục nhân tình.

Từ Vạn Mai sơn trang đi đến Đông Nam, lộ trình xa xôi này thật sự không phải một hai này có thể đến, huống hồ Cung Cửu và Diệp Cô Thành căn bản cũng không vội, cho nên dọc đường bọn họ như đang du sơn ngoạn thủy mà không phải lên đường .

Diệp Cô Thành phi thường vừa lòng với việc này, y vốn thích du sơn ngoạn thủy; Hơn nữa Cung Cửu lại cực kì am hiểu chuyện này, cho nên một đường như vậy mà đi, hai người lại thực có chút thân mật giữa tình nhân. Thế nhưng cả như vậy, Diệp Cô Thành vẫn “Kiên trì điểm mấu chốt”, tối mỗi ngày đều chặn kiếm đóng cửa…… Điều này thật khiến Cung Cửu dở khóc dở cười, tuy hắn lý giải Diệp Cô Thành “Mất tự nhiên”, nhưng bản thân Cung Cửu lại có tính hưởng lạc, còn nghẹn như vậy nữa, không nghẹn hư hắn mới lạ đó!

Nhưng tóm lại, Cung Cửu vẫn rất vừa lòng rất vui vẻ, tuy tạm thời chưa ăn được vào bụng, nhưng Diệp Cô Thành dù sao không phải người thường, chung quy giữa bọn họ coi như có tiến triển, về phần cái kia…… Liền nhịn một chút đi, dù sao cũng là chuyện sớm muộn thôi mà.

Thời gian cứ lấy nhịp điệu vui sướng như thế mà lướt qua, chạng vạng hôm nay, Cung Cửu và Diệp Cô Thành rốt cục tới đại thành đầu tiên của Đông Nam.

Nam Vương phủ liền nằm ngay trong thành, Lục Tiểu Phụng và Kim Cửu Linh đại khái cũng tại. Bất quá tạm thời mà nói, sự tình này chẳng liên quan gì đến Cung Cửu và Diệp Cô Thành.

Vì ngồi trên xe ngựa quá lâu, hai người bọn họ đều có khuynh hướng đi dạo vòng vòng trong thành trước. Lúc này màn đêm vừa xuống, đèn đuốc trên đường sáng trưng, nhao nhao ồn ào đủ loại tiếng địa phương của Đông Nam, mấy sạp nhỏ náo nhiệt bên đường còn bày bán đủ loại điểm tâm đa dạng, nhìn qua khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi.

Cung Cửu và Diệp Cô Thành dạo bước trên con đường người đến người đi, phảng phất cũng bị loại náo nhiệt này lây nhiễm, tâm tình cũng tương đương không tồi. Bọn họ cứ như vậy nhàn nhã mà đi, đi tới đi lui bước đến thành tây, thành tây có một Tây Viên, là nơi khá nổi danh trong thành.

Tây Viên kỳ thật là một đại hoa viên, chiếm diện tích phi thường lớn, cho dù bên trong cũng không ít sạp hàng rong nhỏ, nhưng khoảng cách giữa chúng cũng không gần — như vậy có thể tránh chuyện người cùng nghề tranh chấp với nhau, cũng sẽ không khiến Tây Viên này ầm ỹ như trên đường cái. Trong Tây Viên kỳ thật có chút im lặng, chỉ có một ít tiếng nói nhỏ nhỏ vụn vụn, mọi người chỉ cần đi vào vườn này, dù là người lớn giọng cũng cố ý nói nhỏ lại, phảng phất như không muốn kinh động đến hoa hoa thảo thảo trong Tây Viên, cũng không biết khi nào đã thành tập tục nữa.

Đến canh giờ này, ánh trăng non tinh tế đã lén lút chạy lên từ phía chân trời, Tây Viên cũng đã sáng lên thắp lên những ánh đèn nho nhỏ như sao trời. Tối nổi tiếng trong Tây Viên, là cây liên lý không biết đã sống bao nhiêu năm kia. Đó là hai gốc liêm cao lớn, quấn lại với nhau, hợp thành một gốc, giống như đôi tình nhân ôm nhau vào lòng.

Cũng vì cây liên lý này, Tây Viên trở thành thắng địa của các tình lữ. Mà giờ khắc này, Cung Cửu và Diệp Cô Thành đang đi dạo trong Tây Viên này.

Trong làn gió đêm mang theo hương hoa, cũng mang theo hương rượu, ôn nhu phất qua, Cung Cửu ngửa đầu nhìn cây liên lý nó, đột nhiên cảm thấy có chút say lòng, hắn bỗng vươn tay ra, nắm tay Diệp Cô Thành.



“……” Diệp Cô Thành yên lặng không nói gì: Tay cầm tay cái gì, có cần ngây thơ thế không hử….. Bất quá không thể không nói, dưới tình cảnh ái muội thế này, nắm lấy tay tình nhân, cảm giác không không tệ lắm đâu, cho nên Diệp Cô Thành cũng không rút tay về, mà tiếp tục cho rằng cái gì cũng không phát sinh cả.

Cung Cửu đắc ý nở nụ cười, biểu tình kia giống như một tiểu hài tử ăn vụng được cây kẹo. Ngay vào lúc này, một lão thái bà từ bóng cây chậm rãi đi ra — đó là một bà bà rất già, mặc một thân vải bố y chấp đầy mấy miếng vá xanh. Trên lưng bà như đang gánh một tảng đá thật nặng, khom rất thấp rất thấp; ngọn đèn mờ nhạt chiếu vào gương mặt đầy nếp nhăn của bà, khiến mặt bà nhìn như mảnh giấy nát đã bị vo thành một nắm, lại bị vuốt ra lần nữa.

Lão bà bà này vừa thấy đã biết là cơ khổ bần cùng, thanh âm khàn khàn rao hạt dẻ rang đường của bà, làm người ta cảm thấy thực xót xa.

Cung Cửu từ trước đến nay chưa từng có lòng thông cảm gì, nhưng giây phút này hắn nắm tay người trong lòng, bước chậm dưới tàng cây liên lý, cả tâm cũng mềm mại rất nhiều, vì thế hắn mỉm cười nói:“Thật là hiếm thấy, ta nhớ hạt dẻ rang đường phương bắc mới có, dẻ phía nam ai cũng luộc cả mà? Lần này nếm thử xem dẻ rang đường phía nam thế nào mới được.”

Nói xong Cung Cửu buông tay Diệp Cô Thành ra, đi qua đó, mua một cân hạt dẻ rang đường của lão bà bà kia, sau đó cười hì hì trở về, đưa cho Diệp Cô Thành một hạt vừa nóng lại thơm, nói:“A Thành ngươi thử xem, dẻ này cũng ngon lắm đấy, lấy nhãn lực của ta, cam đoan còn mới nha.”

Hạt dẻ đặt trong lòng bàn tay, ấm áp , tâm cũng tức thì ấm lên. Nhưng Diệp Cô Thành lại bỗng nhớ tới một sự kiện, nhất thời sắc mặt y thay đổi – y đột nhiên cầm lấy tay Cung Cửu, lúc này miệng Cung Cửu đang ngậm một hạt, hắn bị Diệp Cô Thành dọa giật mình, suýt nữa bị nghẹn chết oan mạng, cũng may hắn phản ứng rất nhanh, hạt dẻ cô lỗ một cái liền chụi vào dạ dày.

Cung Cửu vẻ mặt cổ quái nhìn Diệp Cô Thành, hỏi:“A Thành ngươi làm sao vậy? Ta thiếu chút nữa bị nghẹn rồi nè, nguy hiểm thật nguy hiểm thật.” Nói xong hắn còn vươn tay phẩy phẩy bên miệng, cười nói:“Hạt dẻ mới ra lò này thiệt là nóng a, ta còn chưa kịp nhai liền nuốt xuống, không biết có nóng thủng một lỗ trong bao tử không nữa nha?”

Diệp Cô Thành thấy Cung Cửu vẫn còn có thể nói đùa, sắc mặt càng khó nhìn, cả giận nói:“Phun ra, mau phun hạt dẻ ra!” Y nói xong rất nóng nảy, một chưởng liền thụi vào bụng Cung Cửu.

Cung Cửu có không hiểu chuyện gì, hắn theo bản năng đón đỡ chưởng phong vù vù của Diệp Cô Thành, vừa định nói chuyện, sắc mặt bỗng biến, tái nhợt mà hơi xanh, chỉ nghe hắn kêu rên một tiếng, lập tức ôm bụng ngồi xuống, chỉ khoảng nửa khắc trên trán Cung Cửu liền chảy ra từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh thật lớn.

Diệp Cô Thành trong lòng trầm xuống, y đột nhiên quay đầu, liền thấy lão thái bà bán hạt dẻ rang đường kia đang đứng cách đó không xa nhìn họ, trên mặt còn mang theo nụ cười quỷ dị. Diệp Cô Thành lập tức rút kiếm khỏi vỏ, kiếm quang bỗng vọt qua — đối phó như vậy một lão thái bà như bước một chân vào quan tài như thế, không ngờ Bạch Vân thành chủ lại xuất toàn lực ra!

Lão thái bà kia cũng bị kiếm quang nhanh như chớp mà lạnh thấu xương này làm kinh ngạc, bà lập tức ngã xuống đất lăn lộn, lại tránh thoát một kiếm này! Dáng người lão thái bà này khỏe mạnh đến không cách nào hình dung – trong khoảng cách không xa không gần như vậy, có thể tránh né kiếm của Diệp Cô Thành, tuyệt đối đã là cao thủ trong số những kẻ đứng đầu trên đời!

Trong chớp mắt xoay người né tránh kiếm thế, lão thái bà đã rút ra một đôi đoản kiếm từ chiếc rỗ bà dùng để đựng hạt dẻ rang đường lúc nãy, trên thân kiếm có một đạon màu đỏ tươi. Có đoản kiếm trong tay, lão thái bà kia nhất thời như có thểm sức mạnh, bà gập thân lại liền bắn nhanh về phía Diệp Cô Thành — ra tay thật nhanh, kiếm thật nhanh! kiếm quang như chớp Kinh Hồng, tốc độ kia lại tương xứng với kiếm pháp của Diệp Cô Thành!

Đoạn hồng vũ động, đoản kiếm bay vọt, do kiếm của bà ngắn hơn Diệp Cô Thành, cho nên biến hóa càng nhanh, đa dạng cũng càng nhiều! kỳ thật loại đoản kiếm này, cũng không phải vũ khí người trong giang hồ thường dùng, kiếm khí đoản kiếm hợp với mang tơ lụa phần lớn là dùng biểu diễn — nhưng trong tay lão thái bà này, kiếm khí cũng có thể giết người, giết người như ma !

Lão thái bà đúng là đối thủ nguy hiểm nhất Diệp Cô Thành gặp qua — lúc trước tuy y có so kiếm với Cung Cửu, nhưng thời điểm cuối cùng Cung Cửu lại thu tay; Y cũng từng đâm Ngọc La Sát bị thương, nhưng khi ấy Ngọc La Sát đang đánh với Cung Cửu; Y cùng Tây Môn Xuy Tuyết so kiếm, lại dùng nhánh cây…… Chỉ có lúc này đây, không lưu ý thì chỉ có một chữ “chết”!

Tuy rằng Diệp Cô Thành lòng nóng như lửa, nhưng y vẫn ngưng thần tĩnh khí phá giải kiếm chiêu lão thái bà kia — toàn bộ đều nhờ vào công phu “Trong ngoài không đồng nhất” y luyện để ứng đối “Biến thái thần công” của Cung Cửu trong khoảng thời gian này, giờ khắc này, Diệp Cô Thành càng bình tĩnh, lão thái bà kia lại càng không tĩnh nổi.

Rốt cục, sau vài lần muốn thoát đi lại bị ngăn lại, lão thái bà kia rốt cục quát một tiếng “Thư trụ”, lập tức thu kiếm thối lui, phi thân lui lại mấy bước, đứng ở nơi đủ để né tránh một kiếm của Diệp Cô Thành, lại không đủ để đào tẩu, nói:“Kiếm pháp như thế, ngươi là Bạch Vân thành chủ?”

Diệp Cô Thành lạnh giọng nói:“Giải dược cho ta, nếu không liền chết !”



Lão thái bà quỷ dị cười cười, nói:“Ta không thắng được ngươi, ngươi cũng giết không được ta, nhưng tiểu bạch kiểm ngươi nuôi chết chắc rồi, bởi vì căn bản không có giải dược !”

Trong lúc nhất thời Diệp Cô Thành cảm thấy tâm lạnh buốt, y rất muốn quay đầu lại xem Cung Cửu ra sao rồi, nhưng y không thể — y và lão thái bà này, cũng chính là Công Tôn đại nương là sức mạnh ngang nhau, nếu Diệp Cô Thành quay đầu, thì thắng bại đã phân.

Nhưng lúc này, Công Tôn đại nương bỗng trừng lớn mắt, vẻ mặt giật mình nhìn về phía sau Diệp Cô Thành, Diệp Cô Thành lù lù bất động, y nắm chặt kiếm, đã tính quyết chiến đến chết.

Nhưng Cung Cửu vẫn cười dài đi lên, vươn tay khoát lên vai Diệp Cô Thành, cà lơ phất phơ nói:“Chậc chậc chậc, đúng là may mắn có thể thưởng thức hạt dẻ rang đường của Công Tôn đại nương, bản công tử cũng thật có lộc ăn a…… tay nghề Đại nương không tồi, múa kiếm cũng đẹp, có hứng thú đến làm đại trù của Cửu công tử không? Bảo quản kiếm nhiều hơn so với bán hạt dẻ đấy.”

Không đợi Cung Cửu nói xong, Công Tôn đại nương đã vặn thân bay xa, khinh công của nàng cũng rất tốt, làn váy bị gió thổi bay lên, lộ ra đôi hài đỏ trên chân nàng.

Diệp Cô Thành vốn muốn đuổi theo, nhưng Cung Cửu gắt gao đè y lại, điều này làm Diệp Cô Thành có chút không hài lòng: Nếu y và Cung Cửu liên thủ, thiên hạ này chỉ sợ không ai không giết nổi — Diệp Cô Thành thật rất muốn giết Công Tôn đại nương.

Vì thế Diệp Cô Thành quay đầu lại, đang muốn chất vấn vài câu, không ngờ Cung Cửu đột nhiên nhào vào lòng y, sắc mặt bỗng xám lại, chỉ nghe hắn cắn răng nói:“Mau dẫn ta đi, trễ nữa ta chịu không nổi đâu!”

Diệp Cô Thành lập tức hiểu được, y ôm lấy Cung Cửu, phi thân bay lên, vội hỏi:“Đi nơi nào?”

“Vừa rồi…… Đi ngang qua …… Đối diện …… Vạn phương các……” Cung Cửu đứt quãng nói xong câu đó, lại đưa cho Diệp Cô Thành một khối lệnh bài, liền lệch đầu qua không còn nhúc nhích.

[1]vui đến hiện lên đuôi lông mày: ý chỉ sự vui sướng đến biểu hiện ra ngoài qua vẻ mặt

[2] Ý nói mỗi gia đình đều có một chuyện khó xử của mình

[3]Thí điên thí điên: là miêu cả trạng thái cảm thấy thỏa mãn, rất vui đặc biệt cao hứng khi làm một chuyện gì đó cho người khác. Kì thật từ này vốn dùng cho mấy đứa nhỏ, (khi miêu tả người lớn thì ý chỉ họ khá là nhí nhảnh, giống con nít đấy), từ “thí” là lấy từ “tiểu thí hài”, mà từ điên thì dùng để miêu tả bước đi chập chửng tung tăng khả ái hoạt bát không có việc phiền lòng của trẻ nít.

[4] phát sát: đánh chết.

Lão: câu nói hồi xưa để mắng người ~> tổng thể có thể hiểu là: đánh chết thằng vô lại này.

[5] tay không bộ bạch lang: ý chỉ một người nổ lực rất ít (hoặc chẳng nổ lực làm gì) mà lại lấy được rất nhiều kết quả, ngoài ra nó còn chỉ người sử dụng nhiều thủ đoạn đê tiện để giành được thứ mình muốn. Về điển cố thì ai muốn biết seach gg, Vân lười ><

[6]nhật tiến đấu kim: ý chỉ chỉ trong một ngày mà thu vào ngàn vàng, của cải to lớn, hay nói đơn giản là phát tài trong thời gian ngắn.

[7]Cao sơn ngưỡng chỉ: ý chỉ người có phẩm chất cao thượng, khiến cho người khác phải ngưỡng mộ, hoặc thể hiện sự ngưỡng mộ đối với những phẩm chất vượt bậc cao cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân Cửu Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook