Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân Cửu Kiếm

Chương 60

Tư Hương Minh Nguyệt

04/07/2014

Mắt thấy Diệp Cô Thành cũng chạy tới bên hắn, Nam Vương thế tử vẫn chưa hồi phục tinh thần lại, suýt nữa mất mặt trước mặt mọi người — may mà, bên người Nam Vương thế tử còn đứng một “Ái thiếp” thập phần “Thiện giải nhân ý”, Công Tôn thị.

Chỉ thấy vị ái thiếp Công Tôn thị diễm lệ sáng chói này của thế tử, đầu tiên là cười khẽ trừng mắt nhìn, quét một vòng qua gương mặt ửng đỏ của Nam Vương thế tử, sau đó “Nàng” nhếch khóe miệng, không rõ hàm xúc cười cười, lập tức liền tao nhã vươn ngón tay trắng noãn như ngọc của “Nàng”, nhẹ nhàng mà véo một cái lên tay Nam Vương thế tử: động tác kia vô cùng tự nhiên, phảng phất như một nữ hài tử nghịch ngợm đang làm nũng, lại phảng phất như tình nhân xinh đẹp đang tán tỉnh, nhưng dưới tình cảnh này, lại không hiện nửa điểm không ổn và vượt quy củ, chỉ làm người ta cảm thấy nữ tử này ngây thơ khả ái…… Nhưng lập tức khiến Nam Vương thế tử đột nhiên bừng tỉnh, hắn vội vàng thu hồi khinh niệm trong lòng, mang theo chút che dấu nở nụ cười, nhiệt tình nói:“Có thể nghênh đón thành chủ đại giá, bản thế tử thật sự kích động không chịu nổi.” Nói xong, Nam Vương thế tử chỉ về hướng chính sảnh, nói:“Thành chủ thỉnh !”

Diệp Cô Thành không nói một lời, chỉ hơi gật đầu, liền thẳng bước đi. Nam Vương thế tử vốn muốn cùng Diệp Cô Thành song song mà đi, ai ngờ “Ái thiếp” của hắn đột nhiên lại mạnh mẽ kéo chặt. Đi vào giữa hai người, còn vươn tay ôm lấy cánh tay Nam Vương thế tử, vẻ mặt cười thật hiền thục.

Nam Vương thế tử hơi cảm thấy khó chịu, nhưng hắn nghĩ tới giải vây vừa rồi, lại nghĩ “Công Tôn đại nương” chắc là vì bảo hộ hắn, lúc này mới thuận khí, thu tâm, một lần nữa đeo lên nụ cười nhẹ đoan chính, đi vào trong đại đường.

Nam Vương thấy mọi người đi đến, đã từ ghế cao đứng lên, cười nói:“Có thể thỉnh được Diệp thành chủ chỉ dạy tiểu nhi tập kiếm, quả là vinh hạnh của Nam Vương quý phủ ta.” Nói xong lão lại nhìn về phía Nam Vương thế tử, đeo biểu tình từ phụ, hòa ái nói:“Được danh sư này, ngô nhi phải dụng tâm biết chưa?”

Nam Vương thế tử cũng thuận thế chắp tay, nói với Diệp Cô Thành:“Sau này còn thỉnh sư phụ nghiêm khắc quản giáo, đồ nhi không gì không nghe.” Lúc này ánh mắt hắn lại sáng lên, chói lọi nhìn chằm chằm Diệp Cô Thành, cùng lúc đó, miệng Nam Vương thế tử cứ liên hồi một câu rồi lại một câu văng ra, quả thực là thao thao bất tuyệt.

Những người khác lại không cảm thấy biểu hiện của Nam Vương thế tử có gì không ổn, dù sao mọi người ở đây cơ bản đều kính ngưỡng lại tò mò Diệp Cô Thành, toàn đem ánh mắt dán dính lên người y, ngay cả Nam Vương cũng không ngoại lệ.

Diệp Cô Thành đối với chuyện y trở thành tiêu điểm toàn trường cũng không hề áp lực — Bạch Vân thành chủ có gì chưa thấy qua chứ? Chỉ thấy Diệp Cô Thành bình tĩnh không sao cả tiếp tục ra vẻ cao nhân, thường nhẹ gật đầu, xem như đáp lại nhiệt tình của Nam Vương thế tử, trên thực tế y căn bản chẳng bỏ bụng người và chuyện trước mắt vào lòng, chỉ cho là đi qua sân khấu mà thôi. Dù sao tình sư đồ của Diệp Cô Thành và Nam Vương thế tử cũng chỉ là hư danh mà thôi, y căn bản sẽ không chỉ dạy Nam Vương thế tử luyện kiếm , hơn nữa, bọn họ cũng không có thời gian rỗi thế, Diệp Cô Thành chỉ ở Nam Vương phủ vài ngày thôi, sau đó bọn họ sẽ lên kinh soán vị, không phải sao?

Nhưng mọi người không cảm thấy có gì không ổn, Diệp Cô Thành cũng chẳng thấy sao cả, không có nghĩa là “ái thiếp của Thế tử Công Tôn thị” vẫn đi theo bên người Nam Vương thế tử, thu hết mỗi một sự thay đổi biểu tình rất nhỏ của hắn vào đáy mắt cũng sẽ cảm thấy không sao cả.

Lúc Nam Vương thế tử nhìn Diệp Cô Thành, chẳng những ánh mắt toát ra ánh sáng màu, còn thao thao bất tuyệt nói nhiều “Lời ngon tiếng ngọt” như vậy, sao hử…… Đây là ngại hạn chết của mình còn chưa đủ gần hử? !

“Công Tôn thị” Xem xét khuôn mặt tươi cười sáng lạn mà ân cần kia của Nam Vương thế tử, trong lòng cười lạnh một tiếng, đột nhiên mở miệng đánh gãy lời Nam Vương thế tử nói, gắt giọng:“Thế tử còn đang nói gì vậy? Sao còn không bảo mọi người ngồi vào vị trí? Nhân gia đói sắp hôn mê rồi nà……” nói xong,“Nàng” liền trực tiếp ngã vào lòng Nam Vương thế tử, còn vươn cánh tay ngó sen trắng ngần ôm lấy cổ thế tử.

Nếu “Công Tôn thị” Thật là ái thiếp của Nam Vương thế tử,“Nàng” làm vậy đã vượt phép quá mức, nhưng “thân phận chân thật” lúc này của “Nàng” là Công Tôn đại nương cao nhân võ lâm tính tình cổ quái, làm thế cũng chẳng hề gì, chẳng lẽ phụ tử Nam Vương dám trở mặt với nàng à?

Hơn nữa…… Đối với Cung Cửu giả thành Công Tôn đại nương mà nói, hắn để ý đến cái thứ gọi là thể diện của Công Tôn đại nương và Nam Vương thế tử sao? Vốn lúc nãy Cung Cửu vừa nhìn thấy A Thành nhà hắn “Kinh diễm xuất trướng”, tâm tình thập phần không tồi, vì thế hắn vẫn còn rỗi mà chừa lại chút mặt mũi cho tên Nam Vương thế tử kia, nhưng khiến Cung Cửu không ngờ là, Nam Vương thế tử này thật là sắc đảm bao trùm cả bầu trời mà, dám phát tình với Diệp Cô Thành hoài, thiệt khiến Cung Cửu hận không thể hung hăng đập cái mặt thế tử nọ xuống đất, rồi đạp đạp ai cái cho hả a.

Chợt sinh biến cố này, giữa sân nhất thời lặng thinh, Nam Vương thế tử trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được, mặt cũng đỏ bừng lên.

Nam Vương thế tử thấy Diệp Cô Thành thản nhiên liếc hắn một cái – đây là lần đầu tiên trong ngày Diệp Cô Thành chịu nhìn hắn, nhưng mà…… Nam Vương thế tử lại nhìn nhìn vị “Ái thiếp” thiên kiều bá mị trong lòng hắn kia, lúc này cảm giác của hắn cứ như đột nhiên nuốt phải con ruồi vậy: mất mặt ngay trước mắt người mình ngưỡng mộ, bất luận kẻ nào cũng cảm thấy thập phần buồn bực .

Bất quá e là Nam Vương thế tử không ngờ rằng, Diệp Cô Thành cũng chẳng phải nhìn hắn, kỳ thật Diệp Cô Thành chỉ yên lặng liếc Cung Cửu một cái, sau đó lại lặng yên liếc mắt chỗ khác — thật là xốn cả con mắt mà, giả nhân yêu giả đến hăng say như vậy, biến thái lại nhộn nhạo nữa hả? Chẳng lẽ Cung Cửu nghĩ nhào vào lòng Nam Vương thế tử sẽ khiến ca đây ghen tuông hử? Hừ, ca cũng không…… không có ngây thơ như vậy đâu à nha.



May mà Cung Cửu không biết suy nghĩ của Diệp Cô Thành, nếu không không thể không cười hô hố lên — Cung Cửu là không quen thấy Nam Vương thế tử thèm khát người trong lòng hắn, mới cố ý phá rối tình địch, cũng chẳng có ý muốn biến Diệp Cô Thành và Nam Vương thế tử thành tình địch…… Qủa nhiên nói nha, loại quan hệ lộn xộn này không khỏi cũng quá rối loạn a, quả nhiên ăn bậy dấm chua thiệt là có hại nha.

Thôi trước mắt đừng đề cập tới dấm chua gì đó, hiện giờ không thể nghi ngờ là, Nam Vương thế tử cư nhiên đã sinh bất mãn với “Công Tôn đại nương”, lại không thể phát tác ngay tại chỗ, vì thế hắn chỉ có thể xấu hổ cười ha ha, nói:“Ái thiếp không hiểu chuyện, mong thành chủ chớ trách, thỉnh thành chủ ngồi vào vị trí, chư vị thỉnh ngồi!”

Mấy khách khanh vương phủ hiểu chuyện lập tức đi lên nói lời tốt, không khí suýt nữa đọng lại giữa sân rốt cục thân thiện lên, mọi người đều ngồi vào vị trí, Diệp Cô Thành tự nhiên là ngồi đầu, thế tử liền mang “Ái thiếp” của hắn ngồi bên cạnh bồi tịch.

Tiệc tối rốt cục bắt đầu.

Một loạt tiểu mỹ nhân thanh lệ như thủy thông bưng món ngon rượu ngon nhẹ nhàng bay bỗng lướt vào phòng, bất quá các nàng so với tám kiếm tì xinh đẹp thư anh tư hiên ngang, đứng thành hai hàng hầu hạ phía sau Diệp Cô Thành, dung mạo khí độ đều kém cỏi không chỉ nửa điểm .

Đối với việc này, phụ tử Nam Vương khó tránh khỏi cảm thấy hơi khó chịu — tài mạo dung mạo của tỳ nữ cơ thiếp là một trong những vẻ ngoài thể hiện nội hàm nhất, đường đường vương phủ lại so kém một thành chủ nơi hải ngoại, không khỏi có chút khó nói a .

May mà Nam Vương phủ vẫn có người có thể giữ thể diện — ngay cả bát kiếm tì chói lọi thế nào, nhưng so với ái thiếp Công Tôn thị diễm tuyệt thiên hạ ngồi bên người Nam Vương thế tử, lại như khác nhau một trời một vực vậy.

Chuyện tàn khốc nhất trên đời này, kỳ thật chính là so sánh. Mới vừa rồi, ánh mắt toàn trường còn tập trung trên người Diệp Cô Thành, mà khi ngồi vào vị trí, Diệp Cô Thành đã lạnh lùng lại cao ngạo còn không thèm uống rượu, mọi người vừa kính vừa sợ y, tự nhiên cũng không dám làm phiền. Vì thế tuyệt đại giai nhân Công Tôn thị liền thành tiêu điểm mới.

Vẻ ngoài của Công Tôn đại nương quả thật là nhất đẳng nhất trên đời, hơn nữa nàng là con bài soán vị chưa lật của Nam Vương phủ, thân phận chân thật cũng thập phần bí ẩn. Nhóm khách khanh phổ thông của vương phủ chỉ biết vị Công Tôn thị này là tân tấn ái thiếp của thế tử, hơn nữa không lâu sau nàng còn vào kinh hiến vũ cho Thánh Thượng — biết nàng là cao thủ tuyệt đỉnh, thiên hạ này kỳ thật cũng không có mấy ai, Công Tôn đại nương điệu thấp so với cửu công tử chỉ có hơn chứ không có kém a.

Nhưng trên yến hội lần này, Cung Cửu khoát da Công Tôn đại nương tất nhiên sửa luôn tác phong điệu thấp bình thường, trở nên cao điệu vô cùng, làm rộn cả lên — đợi đến khi Nam Vương lấy thân phận chủ nhân uống chén rượu trước, Nam Vương thế tử lại kính Diệp Cô Thành tam chén rượu bái sư xong, trò hay của Cung Cửu bắt đầu .

Chỉ nghe “Nàng” cười khúc khích như chuông bạc, cứ như bỗng có làn gió nhẹ thổi vào đại đường, thổi bay mộng ảo của mọi người; sau đó “Nàng” lắc lư cái mông đứng lên, khuôn mặt tuyệt sắc kia, vòng eo uyển chuyển kia, cấu vào trái tim nhóm tiếp khách ngứa rần…… giai nhân như vậy, thật là báu vật nhân gian a, cũng khó trách Nam Vương thế tử lại Sủng ái “Nàng” sâu đến thế .

Dưới sự chú mục của mọi người, Cung Cửu bưng bình rượu lên, cười dài đi đến bên người Diệp Cô Thành, ôn nhu nói:“Thành chủ nổi danh, thiếp ngưỡng mộ đã lâu, vừa rồi thất lễ, mong lấy bôi rượu này bồi tội.” Dứt lời liền ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, động tác kia quyến rũ đa tình không cách nào hình dung, một giọt rượu màu hổ phách từ chiếc cổ trắng ngần của hắn chậm rãi chảy vào vạt áo lụa mỏng,mang theo một đạo xuân sắc ái muội, khiến người ta miên man suy nghĩ, tràng điện lập tức vang lên các loại âm thanh nuốt nước miếng.

Diệp Cô Thành đột nhiên có cảm giác cứng họng không biết nói gì, có cần nhập vai thế không vậy a…… diễn xuất của Biến thái quả nhiên nghịch thiên, cư nhiên chẳng có chút xíu sơ hở nào. Y yên lặng nhìn thoáng ngực qua Cung Cửu, tư duy bỗng chạy trật hướng — thuật dịch dung này của Cung Cửu thật thú vị nha, tựa hồ còn bao hàm công phu co duỗi xương cốt, khống chế cơ nhục, nhưng không biết “hai quả đồi ngạo nhân” này của hắn chỉnh thế nào mà ra, chẳng lẽ nhét màn thầu vào? Nhưng thoạt nhìn không giống, ân, trở về phải hỏi Cung Cửu chút mới được.

Không ngờ sao ánh mắt của Diệp Cô Thành bất quá chỉ là dừng lại một chớp mắt mà thôi, mà đã bị Nam Vương thế tử luôn quan sát chú ý tới …… Nam Vương thế tử nhất thời cảm thấy trong lòng rất khó chịu, ánh mắt nhìn về phía Cung Cửu cũng trở nên bất thiện: Công Tôn đại nương và Bạch Vân thành chủ không phải kẻ thù à, sao ả lại dám câu dẫn Bạch Vân thành chủ chứ? Thật là dâm phụ a! Nhưng Diệp thành chủ thích là nam nhân, là nam nhân a…… Công Tôn đại nương lão bà ngươi đừng có mơ tưởng nha.

Vì thế đợi đến khi gót ngà xinh đẹp (=.=) của Cung Cửu trở lại chỗ ngồi, liếc cái liền thấy ánh mắt chứa đầy oán khí của Nam Vương thế tử, ngay sau đó Nam Vương thế tử cũng bưng bình rượu lên thí điên điên chạy tới kính rượu Diệp Cô Thành. Cung Cửu không dấu vết bĩu môi: Tiểu dạng nhi, còn dám có oán khí với bản công tử? Hắn mới là đầy mình sát khí đây này.

Nói đến cũng khéo, Cung Cửu đang cưỡng chế sát ý trong lòng, một cỗ sát khí nồng hậu liền tập trung vào phòng, ngay sau đó, một đám hắc y thích khách liền từ trên trời giáng xuống .



Trong lúc nhất thời tiếng thét của bọn thị nữ xé cả khung cảnh, tiếng đồ sứ bị đập nát cũng vang lên, sau đó chính là đao kiếm tương giao, bùm bùm đánh nhau — nhóm khách khanh vương phủ dù sao cũng là người trong võ lâm, tự nhiên không có khả năng ngồi nhìn, bọn họ lập tức phấn khởi phản kích, đồng thời lớn tiếng kêu lên khẩu hiệu “Bảo hộ Vương gia thế tử”.

Cung Cửu âm thầm liếc nhìn Nam Vương một cái, thấy hắn không hốt hoảng chút nào, còn lén quan sát Diệp Cô Thành, lòng liền có cân nhắc.

Mà Diệp Cô Thành thì sao, lúc này Nam Vương thế tử vừa lúc kính rượu trước mặt y, y liền tùy ý vươn tay chế trụ vai thế tử, kéo hắn về phía sau,“Ném” vào trong đám kiếm tì, sau đó, thập phần bình tĩnh rút kiếm.

Đám thích khách này chỉ là một đám ô hợp, quả thực không chịu nổi một kích, chỉ một thoáng ánh kiếm quang sáng lạn lướt qua, mọi người chỉ kịp trợn mắt nhìn, tất cả hắc y thích khách đều ngã xuống bỏ mạng, trên cổ mỗi người đều có thêm một lỗ thủng nhỏ xíu mà sâu hõm, thước tấc không lệch chút nào.

Thân ảnh Diệp Cô Thành quả thực nhanh không ai có thể nắm giữ, chỉ chợt lóe mà bay về, hết thảy đã kết thúc.

Giữa sân nhất thời yên tĩnh không tiếng động, lập tức, Nam Vương cười ha ha lên, nói:“Hảo! Bạch Vân thành chủ quả nhiên kiếm thuật thông thần, hôm nay nhìn thấy, thật khiến bổn vương khâm phục vạn phần !”

Diệp Cô Thành chỉ thoáng gật đầu ý bảo, vẫn không nói lời nào, nhưng lúc này, không kẻ nào còn cảm thấy Diệp Cô Thành tự cao tự đại có gì không đúng nữa– bởi vì Bạch Vân thành chủ có thực lực như vậy, đó cũng là lẽ thường thôi mà.

Về phần Nam Vương thế tử, nay hắn kích động đến mắt cũng hơi phiếm đỏ, lúc nãy hắn đượvcDiệp Cô Thành “bảo vệ sau người”, lại thấy kiếm quang hoa mỹ bất khả tư nghị như thế, quả nhiên xuân tâm nảy mầm, càng không thể vãn hồi. Chỉ nghe trong giọng hắn mang theo chút run rẩy, nói:“Đa tạ sư phụ cứu giúp.” Nếu đổi là trước đây, bảo hắn kêu Diệp Cô Thành là sư phụ, trong lòng Nam Vương thế tử vẫn có chút không bằng lòng, cảm thấy là hắn hạ mình quá, chẳng qua là vì đại kế mà chịu thiệt thôi; Nhưng hôm nay Nam Vương thế tử lại cảm thấy xưng hô như vậy kéo gần quan hệ của hắn và Diệp Cô Thành lại với nhai, thật tốt quá mức.

Thấy tình hình vậy, Nam Vương vui mừng thầm nghĩ: Ngô nhi quả nhiên bất phàm, biết rõ yến hội này sẽ có thích khách xuất hiện, còn có thể biểu lộ chân tình thế, quả nhiên có thể làm việc lớn mà. (Con ông đang mê giai ông à =.=)

Diệp Cô Thành thản nhiên liếc nhìn Nam Vương thế tử một cái, nói:“Không sao.” Có còn diễn thật thế không hử, người nào người nấy đều diễn nhập vai thế, không hổ là đường huynh đệ a.

Về phần Cung Cửu…… không biết khi nào Hắn đã đi tới bên người Nam Vương thế tử, bỗng dưng khoát lên cánh tay thế tử, hai mắt rưng rưng, so với thế tử còn tình chân ý thiết gấp trăm lần, ngữ điệu nghẹn ngào nói:“Thế tử…… vừa rồi thiếp thật lo quá a~……” Nói xong “nàng” nhìn về phía Diệp Cô Thành, tình ý liên miên nói:“ân này của Thành chủ không biết làm sao báo đáp, chỉ nguyện……”

“Lấy thân báo đáp? !” Nam Vương thế tử theo bản năng liền thốt lên tiếng lòng của hắn ra, nhưng lập tức Nam Vương thế tử liền thay đổi sắc mặt: Không xong, vừa rồi hắn vốn tâm thần hoảng hốt, lại bị “Công Tôn đại nương” chọt một cái, vì thế liền lời không chọn lọc …… Này, này toàn do Công Tôn đại nương thôi a !

Nam Vương thế tử vừa nói ra, sắc mặt mọi người trong sân đều trở nên rất cổ quái, đương nhiên cũng bao gồm Nam Vương.

Diệp Cô Thành nao nao, Cung Cửu đã “Lạc lạc” cười khẽ lên, vung khăn lụa, che miệng gắt giọng:“Thế tử thật biết nói đùa, thiếp đã là người của chàng a, sao có thể lấy thân báo đáp chứ? Chỉ nguyện đời này phúc báo tẫn về thành chủ, thế tử cũng đừng ghen nha? Thiếp đều là vì thế tử a……”

Ghen ngươi muội a — Diệp Cô Thành yên lặng nghĩ; Nam Vương thế tử cũng nặn ra một khuôn mặt tươi cười khó coi, lúc này tiếng lòng của hắn e là đã hiếm hoi mà trùng khớp với Diệp Cô Thành.

Về phần Cung Cửu…… có lẽ hắn cũng ghen, bởi vì hắn bỗng nghĩ đến, nói đến đời trước cái đêm Tử Cấm Đỉnh trăng tròn kia, Diệp Cô Thành và Nam Vương thế tử rốt cuộc có nhất chân không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân Cửu Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook