Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân Cửu Kiếm
Chương 62
Tư Hương Minh Nguyệt
04/07/2014
Trừ Bạch Vân thành chủ bị nhiều lần dạ tập trong thầm kín không muốn ai biết ra, đường đến kinh thành quả thật có thể coi là gió êm sóng lặng . Không gã mãng hán giang hồ nào đui mù dám chọn thời điểm này mà chạy ra cướp đường, làm thế không phải tự tìm cái chết sao? Đội ngũ trùng trùng điệp điệp của Nam Vương phủ, trước có chiêng lớn mở đường, thị vệ chấp đao, sau có cao đầu đại mã, hương xe hoa kiệu, mọi người đi đã hơn một tháng, rốt cục đến kinh thành.
Bọn họ vào kinh liền đi đến cấm cung, chỉ thấy cửa thành hùng vĩ, hoàng cung trang trọng; Đợi đến khi yết kiến bệ hạ, lại thấy long bào hoa mỹ, ngự tòa cao cao tại thượng — cao thấp khác biệt như thế, cũng khó trách từ xưa đến nay không sao đếm xuể có bao kẻ đều vì địa vị này mà tranh giành đến đầu rơi máu chảy, thà chết chứ không nguyện quay đầu .
Bất quá nói đến cũng thật kỳ quái, hoàng thất rõ ràng tối trọng truyền thừa, luôn nghĩ muốn khai chi tán diệp, tốt nhất là trăm tử thiên tôn, phúc trạch lâu dài. Nhưng nay con nối dõi của thiên gia càng ngày càng mỏng manh, ngay cả để nhóm hoàng thân dòng chính tụ hết vào một chỗ, cũng không ngồi hết một cái bàn.
Quả nhiên cách nói cô gia quả nhân này, thật sự chuẩn xác.
Kể ra tiên đế nói chung còn có hai huynh đệ, chính là Nam Vương và Thái Bình vương. Nhưng hiện tại Hoàng đế là dòng độc đinh, vả lại hai vị thúc thúc của Hoàng đế cũng chỉ có một nhi tử, đó là Nam Vương thế tử và Thái Bình vương thế tử. Mà ba đường huynh đệ đều đã qua tuổi nhược quán, nhưng chỉ có Nam Vương thế tử ngu ngu dại dại “Trong truyền thuyết” kia là có vài thứ tử, thiên hoàng và Thái Bình vương thế tử nhiều năm rồi mà hoàn toàn không có con nối dõi, điều này thật khiến các lão thần lo lắng không ít.
[1] thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán
Hoàng đế mấy năm nay lại rất cố gắng, mỹ nữ vào hậu cung cũng không ít, nhưng vẫn băt vô âm tín, vì thế hắn không thể không suy nghĩ nhiều thêm chút, đánh chủ ý tới nhóm đường đệ của hắn.
Mỗi năm sinh thần của Hoàng đế, trong thiên hạ chỉ có hai Vương gia tôn thất: Nam Vương và Thái Bình vương, tự nhiên đều phải lên kinh ăn mừng. Nam Vương thế tử nhiều năm cáo ốm không tới, cả mặt mũi của vị đường đệ này Hoàng đế cũng chưa thấy qua, điều này thật không phép tắc gì hết, hơn nữa lần này còn liên quan đến đại sự “Nhận nhi tử thừa tự làm con thừa tự”, cho nên năm nay Hoàng đế liền thừa dịp thời cơ sinh thần, đặc biệt hạ chỉ, muốn gặp Nam Vương thế tử.
Về phần Thái Bình vương thế tử nha, ngược lại năm nào cũng lên kinh diện thánh. Bất quá cái kẻ diện thánh kia tự nhiên không có khả năng là Cung Cửu, hắn lúc nhỏ đã rời nha, nhiều năm không về, hạ lạc không rõ, Thái Bình vương liền tìm người đến tạm thay thân phận của hắn.
Thế thân Thái Bình vương thế tử này ngày thường bình phàm, lại trời sinh ngại ngùng, lúc diện thánh thậm chí còn sợ tới mức cả người phát run, ấp úng nói không ra lời, cho nên Hoàng đế cũng hoàn toàn chẳng có hứng thú nói chuyện với gã đường đệ như nhược kê này. Hơn nữa “Thái Bình vương thế tử” này tuy cũng có thê thiếp, nhưng Thái Bình vương hiển nhiên không có khả năng cho Thái Bình vương thế tử tạm thay này sinh ra con cháu, vậy hắn càng chẳng có tác dụng gì, cơ hồ luôn bị hoàn toàn xem nhẹ .
Vì thế trong bữa tiệc sinh thần năm nay của Hoàng đế, Nam Vương thế tử trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người từ thiên tử tới quần thần.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy Nam Vương thế tử, lại chỉ còn một loại tâm tình, phải là — thất vọng quá.
Quá thất vọng, cái gã sắc mặt vàng như nến, hình dung tiều tụy, thoạt nhìn càng hơn Hoàng đế mười tuổi là Nam Vương thế tử sao? Xem ra gã quả nhiên là thân thể bệnh hoạn, mọi người chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trong dung mạo của Nam Vương thế tử có vài nét tương tự Hoàng đế, dù sao cũng là đường huynh đệ huyết mạch tương liên. Chỉ là mọi người đều không khỏi cảm khái dưới đáy lòng một phen: huyết mạch của nhất chúng hoàng thất không ngờ lại điêu linh đến thế .
Đương nhiên, kỳ thật Hoàng đế rất vừa lòng với Nam Vương thế tử như vậy, bởi vì Hoàng đế có tâm muốn nhận con của Nam Vương thế tử làm con thừa tự, phải đề phòng thêm một chútt, nhưng khi hắn gặp được Nam Vương thế tử, đề phòng này liền biến thành huynh trưởng quan tâm thân mật — đối với người không có uy hiếp, Hoàng đế sẽ không keo kiệt biểu hiện một ít “Huynh hữu đệ cung” đâu.
Bởi vì lúc này yến hội sắp bắt đầu, Hoàng đế liền hạ lệnh chúng Thái y chuẩn bị cho tốt, để sau khi yến hội chấm dứt đi chẩn trì cho Nam Vương thế tử một chút.
Hai phụ tử Nam Vương tự nhiên là run run rẩy rẩy tạ chủ long ân. Trên thực tế đó cũng chính là nguyên do lúc trước Nam Vương thế tử vì sao không dám vào kinh, nếu dung mạo thật chín phần tương tự Hoàng đế kia của gã bị phát hiện, vậy Nam Vương thế tử tất nhiên chỉ còn đường chết. Dịch dung tất nhiên là một biện pháp không tồi, nhưng chỉ cần nhóm Thái y bắt mạch một cái, gã vẫn sẽ lòi — bởi vì Nam Vương thế tử cũng không phải võ lâm cao thủ, dịch dung tầm thường khó có thể thay đổi nhiều dung mạo của gã, chỉ có thể sửa chữa qua loa, trừ giả bệnh thì không còn cách nào. Nhưng nếu giả bệnh gã lại không thể trở huyết nghịch cân, biến hóa mạch tượng, Nam Vương phủ càng không có khả năng mua chuộc tất cả Thái y, cho nên chỉ cần Nam Vương thế tử lên kinh, bại lộ chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Bởi vậy có lẽ thật là số trời đã định, Nam Vương thế tử đời này chỉ có thể lên kinh một lần, nhưng đến vì soán vị, cũng sẽ không tồn tại vấn đề bại lộ hay không bại lộ.
Sau khi mọi người đều tặng lễ chúc mừng sinh thần Hoàng đế, rốt cục đều tự ngồi xuống, cũng đến giờ tốt khai tiệc. tiệc sinh thần của Hoàng đế sao có thể không muôn màu muôn vẻ chứ? Chúng thần đương nhiên biết Hoàng đế thích “Cùng dân đồng nhạc”, vì thế trong thời gian rất ngắn, không khí trong sảnh liền náo nhiệt lên, có rượu ngon nồng nàn, có món ăn hiếm lạ, còn có mỹ nhân muôn mày phong tình vạn chủng, dưới quang cảnh này, tự nhiên không thể thiếu vừa múa vừa hát.
Xuất trướng trước là hàng loạt các tiểu mỹ nhân trang điểm xinh đẹp, các nàng cất cao bài ca ngụ ý cát tường, nhảy điệu múa hoan khoái hỉ khách. Thế nhưng mọi người ở đây không có mấy ai đi dụng tâm ngắm nhìn biểu diễn, bọn họ hoặc là a dua nịnh hót, có ý định lấy lòng, hoặc là yên lặng không nói gì, nghĩ đông nghĩ tây, hay là nhân cơ hội thấp giọng nói chuyện với người ngồi bên cạnh, kết giao quyền quý — càng không nói đến bàn của phụ tử Nam Vương kia, bọn họ tuy đang mỉm cười ứng phó các đạo nhân mã kính rượu và đáp lời, nhưng lòng bàn tay họ kỳ thật sớm đã khẩn trương đến thấm đẫm mồ hôi.
Dù sao những chuyện như tạo phản soán vị, cả đời cũng chỉ có thể trải qua một lần, không thể tập luyện trước được, không thành thì chết, thế thôi.
Phụ tử Nam Vương liền hốt hoảng như thế mà trải qua bao nhiêu tiết mục, mới nghe được thanh âm sắc nhọn của nội thị tổng quản xa xa truyền đến — Công Tôn thị Nam Vương phủ hiến nghệ……
Tiếng nói luyên thuyên ong ong trên sảnh đột nhiên như bị một bàn tay vô hình chặt đứt, hết thảy im bặt, ánh mắt mọi người đều tập trung lên đài cao, bởi vì nơi đó không biết khi nào đã có một nữ nhân đang đứng, một nữ nhân cực kì xinh đẹp.
“Cung chúc bệ hạ phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn.” thanh âm Réo rắt phảng phất như tiếng suối trong thấm vào tâm can tì phế của mọi người, khiến bầu không khí trụy lạc[2] trong tiệc rượu biến thành hư không.
[2] 糜糜之气: Mi mi chi khí
Dưới ánh trăng mênh mang, trên đài cao lồng lộng, nữ tử nghê thường bảy màu kia, chói mắt rực rỡ, mị mà không yêu(yêu trong lãng lơ, yêu nghiệt), diễm mà không tục, khiến người ta cảm thấy — phảng phất chỉ có nàng, mới có thể chân chính toát lên vẻ đẹp rực rỡ của nghê thường bảy màu kia.
Cả Hoàng đế quen nhìn mỹ nhân cũng bỗng thấy trước mắt sáng ngời, hắn bỗng linh quang thoáng hiện, chậm rãi ngâm nga:“Xưa có giai nhân Công Tôn thị, nhất múa kiếm khí động bốn phương……” Đến đây, Hoàng đế lại chuyển lời, cười hỏi:“Ngươi cũng họ kép Công Tôn, sở hiến chi nghệ lại là kiếm vũ, trong đó liệu có liên hệ không?”
Mỹ nhân mỉm cười, thoáng như trăm hoa đua nở, đoạt hồn hách con người, chỉ thấy đôi môi mỏng của nàng khẽ mở, cười nhẹ khẽ khàng:“Năm đó người hiến nghệ đúng là tổ tiên, Công Tôn kiếm vũ đại đại tương truyền, chỉ múa cho minh quân, không cam diễn cho hôn quân.”
Giữa sân nhất thời ngưng trệ, lại nghe Hoàng đế lớn tiếng cười:“Nói rất hay, vũ giả có khí khái, không hổ là Công Tôn! Như vậy xem ra, hôm nay trẫm may mắn được xem điệu múa, chỉ do tới khi trẫm tự đăng cơ, không một ngày có gan chậm trễ quốc sự sao?”
Mỹ nhân ngưng mắt thu cười, nghiêm nghị nói:“Bệ hạ thánh minh, thiên hạ chi phúc.”
Hoàng đế nghe khen ngợi, không khỏi tâm tình vô cùng tốt, nhưng hắn lại bỗng nhớ tới một chuyện, liền hỏi:“Đã là Công Tôn kiếm vũ…… Ngươi dùng kiếm?”
Mỹ nhân ôn nhu nói:“Thiếp nào dám dùng kiếm trong điện? Đành noi theo tổ tiên, lấy lụa màu thay thế.”
Hoàng đế lúc này mới thả lòng, ngã lưng tựa vào ngự tòa, cười nói:“Hay lắm, vậy ngươi bắt đầu đi.” Tiếng nói vừa dứt, nhóm nhạc sư dưới đài liền bắt đầu đánh đàn .
Tiếng đàn Róc rách phảng phất như tiên nhạc, trên đài cao cũng có thần nữ múa ca, trong lúc nhất thời, trước mắt mọi người đều chỉ còn có thân ảnh lướt bay vũ động kia thôi .
Cảnh tượng này thật sự đẹp đến không từ hình dung, chỉ nhìn một lần, có thể khiến người sinh ra cảm giác sống cũng không tiếc. Ngay cả hai phụ tử Nam Vương vốn tâm thần không yên, khẩn trương vạn phần cũng bị kiếm vũ này hấp dẫn, nhìn đến hoa mắt thần mê, hoàn toàn không thể rời mắt .
Nam Vương thế tử thậm chí nhịn không được nghĩ: Không ngờ lão yêu bà này múa đẹp đến thế…… Kỳ thật sau này lưu một mạng cho ả cũng được a, giết thì thật tiếc.
Mĩ chi hoặc nhân, bởi vậy có thể thấy được đốm.
Trên thực tế kiếm vũ này đã không còn kiếm, liền thiếu đi vài phần oai hùng, bất quá lại thêm vài phần mềm mại đáng yêu ôn nhuyễn, ngược lại càng hợp với tâm ý đám nam nhân không thể tự kềm chế được chìm trong biển sắc này đây.
Ngay khi trăng tròn lên đỉnh, tiếng nhạc đột nhiên cất cao, mỹ nhân bay lên trời, chỉ thấy tay tấm lụa màu sắc rực rỡ trong tay “Nàng” đột nhiên nát thành trăm ngàn mảnh nhỏ rơi xuống, phiêu tán tứ phương, phảng phất đây đã thành một thế giới bảy mùa, tựa như ảo mộng.
Hoàng đế không khỏi gào to một tiếng “Hảo”, nhưng lập tức sắc mặt hắn liền thay đổi, bởi vì có hai cái bóng mơ hồ màu sắc rực rỡ đang lấy tốc độ cực nhanh bắn về phía hắn, thậm chí còn kèm theo tiếng xé gió – hóa ra chính là hai tay cầm bằng gỗ kia, dưới sự dẫn động của nội lực cao thủ tuyệt đỉnh, bén hơn cả đao, nhanh hơn cả kiếm!
Hai cái bóng vừa lúc chặn đường lui của Hoàng đế, giờ khắc này, thiên tử đường đường lại muốn trốn cũng trốn không được, tránh cũng tránh không khỏi!
Bất quá thiên tử dù sao cũng là thiên tử, mạng của hắn luôn quý hơn mang của người khác nhiều, nên ngay sau đó, hai nội thị có võ công lại phấn đấu quên mình nhào lên, lấy thân hộ giá, máu văng đương trường.
Cuộc ám sát này hoàn toàn thất bại .
Ngự Lâm quân đã từng đoàn xông tới, cao thủ đại nội đệ nhất, Ngụy Tử Vân tiêu tương kiếm khách hét to:“Cung nỏ chuẩn bị, tróc nã thích khách Công Tôn thị !”
Nhưng mỹ nhân tuyệt sắc này lại không chút hoang mang cười khẽ một tiếng, phảng phất như chuông bạc réo rắc, lại như sơn cả khẻ hát, sau đó “Nàng” Liền nhe nhàng bay lên, bay khỏi vòng vây của Ngự Lâm quân, quả thực như bôn nguyệt tiên tử, trong chớp mắt liền đứng trên Tử Cấm Đỉnh — chỉ nghe “Nàng” Ngạo nghễ cười:“Dù có vạn nhân, cũng đều là ăn hại, có thể làm khó dễ được ta sao? Ha ha ha ha !” Tiếng cười mênh mang, “Công Tôn thị” vô cùng cuồng vọng này ám sát Hoàng đế ngay trước mặt trăm ngàn người, rồi còn quang minh chính đại bôn đào khỏi cung cấm!
Điều đó quả thực như hung hăng đạp nát bấy thể diện của tất cả Ngự Lâm quân rồi!
Đám người Ngụy Tử Vân tức giận đến đỏ mắt, lúc này Hoàng đế đã mở miệng, chỉ nghe hắn cao giọng hạ lệnh:“Lập tức phong tỏa cấm cung, Ngụy Tử Vân dẫn cường nỏ thủ tróc nã thích khách, Ân Tiện bắt tất cả người của Nam Vương quý phủ vào điện của trẫm để thẩm vấn, khán hộ Định Ngao và những kẻ còn lại chờ về điện an trí!”
Dứt lời, Hoàng đế xoay người vào điện, Ngự Lâm quân thì hành động dưới sự thống soái của đại thủ lĩnh — tình hình thế này mà còn có thể bình tĩnh ra lệnh, gọn gàng rõ ràng như vậy, Hoàng đế thật bất phàm.
Phụ tử Nam Vương và mấy tên hạ nhân đều bị một đội Ngự Lâm quân áp giải vào điện, Hoàng đế lên đài cao ngồi, cửa điện chậm rãi đóng lại, ngăn cách thành trong điện ngoài điện thành hai thế giới. Bên ngoài là đao quang kiếm ảnh, hộ vệ tầng tầng, vậy bên trong…… Thì thế nào?
“Kẻ hiến nghệ của Nam Vương phủ ám sát đương trường, hoàng thúc còn gì để nói?”
Nam Vương không nói gì, trong điện dĩ nhiên biến cố phát sinh liên túc…… Có mười ba hắc y nhân từ xà nhà nhảy xuống, lặng yên không một tiếng động giải quyết đội Ngự Lâm quân kia: Hiển nhiên, mười ba người này đều là cao thủ, vả lại sớm đã mai phục trong điện .
Mắt Hoàng đế trầm xuống, ân tiện đã động thân bảo vệ trước người Hoàng đế, cả giận nói:“Nam Vương lớn mật, dám nhiều lần phạm giá? !” Lúc nãy Công Tôn thị hiến vũ chỉ vì dẫn dắt đại đội Ngự Lâm quân rời đi, mà thích khách chân chính, hóa ra đang mai phục trong điện.
Nam Vương cười nói:“Phạm giá một lần là chết, hai lần ba lần…… Nói không chừng lại có thể sống.” Khi nói chuyện hắn vung mạnh tay lên, mười ba cao thủ đã xông đến Hoàng đế, ân tiện tiến lên nghênh chiến, rõ ràng yếu không địch nổi mạnh.
Nhưng Hoàng đế không chút kích động, chỉ nghe “Cách” một tiếng vang lên, bốn cây đại trụ trong điện chợt có cửa ngầm bật mở, đồng thời lóe hiện bốn người.
Bốn người này cao không kém hai thước, dáng người dung mạo, ăn mặc vật dụng, tất cả đều giống nhau như đúc. Nhất là mặt bọn họ, mắt hí, mũi to, đầu gồ miệng méo, bộ dáng buồn cười nói không nên lời. Nhưng kiếm trong tay họ, lại tuyệt không đáng cười. trường kiếm một thước bảy tấc, bích quang chớp động, hàn khí bức người, ba người dùng song kiếm, một người dùng đan kiếm, bảy chuôi kiếm vuốt lên, như tinh vũ rực rỡ đầy trời.
Bốn người này chính là bốn huynh đệ ngư gia, khi bọn hắn liên thủ thi triển kiếm trận phi ngư Thất Tinh gia truyền, kẻ có thể phá kiếm trận của họ trong thiên hạ, quả thật không có mấy ai.
Bốn huynh đệ Ngư gia vừa ra, mười ba cao thủ của Nam Vương rất nhanh liền biến thành mười ba thi thể.
Kiếm quang chiếu sáng mặt Hoàng đế, Hoàng đế lạnh giọng nói:“Trảm.” Bảy chuôi kiếm quang hoa lẻn lút, tinh mang chớp động, lập tức bao vây phụ tử Nam Vương. Thế nhưng sắc mặt Nam Vương cư nhiên không thay đổi, Nam Vương thế tử quát khẽ:“Phá.”
Phá – tiếng kêu khỏi miệng, trong chớp mắt, một đạo kiếm quang tà tà đâm tới, như kinh mang chớp, lại như cầu vồng kinh thiên. Trước mắt đều là kiếm quang lần lượt thay đổi, nhưng chỉ nghe được “Đinh, đinh, đinh, đinh” bốn tiếng vang lên, tất cả kiếm quang bỗng biến mất.
Chỉ còn một ánh chớp, chỉ còn một thanh kiếm. Một thanh trường kiếm hình thức kì cổ. Chuôi kiếm này đương nhiên không phải của ngư gia huynh đệ, kiếm của huynh đệ ngư gia, đều đã gãy ; Mà huynh đệ ngư gia, đều đã chết .
Chuôi kiếm này nằm trong tay một Bạch y nhân, quần áo tuyết trắng, mặt tái nhợt, ánh mắt băng lãnh, ngạo khí bức người, thậm chí bức người hơn cả kiếm khí. Nơi này là hoàng cung, Hoàng đế trước mặt hắn. Nhưng người này, cứ như cả Hoàng đế cũng không được hắn để vào mắt.
Hoàng đế yên lặng nhìn tất cả mọi chuyện, bỗng nhiên nói:“Diệp Cô Thành?”
Diệp Cô Thành bình tĩnh nhìn Hoàng đế, đáp:“Đúng vậy.” Y rốt cục vẫn phải tạo phản, trong đêm trăng tròn nơi Tử Cấm thành…… Đây thật là chuyện bất khả tư nghị, rõ ràng ngay từ đầu y đã không muốn tạo phản .
Hoàng đế còn nói:“Thiên Ngoại Phi Tiên, một kiếm phá thất tinh, quả nhiên là hảo kiếm pháp.” Diệp Cô Thành thản nhiên gật đầu:“Tất nhiên.”
Hoàng đế dừng một chút, rốt cục chậm rãi nói:“Khanh bản giai nhân, nề hà theo tặc?” (Khanh là giai nhân, sao lại theo giặc)
Bọn họ vào kinh liền đi đến cấm cung, chỉ thấy cửa thành hùng vĩ, hoàng cung trang trọng; Đợi đến khi yết kiến bệ hạ, lại thấy long bào hoa mỹ, ngự tòa cao cao tại thượng — cao thấp khác biệt như thế, cũng khó trách từ xưa đến nay không sao đếm xuể có bao kẻ đều vì địa vị này mà tranh giành đến đầu rơi máu chảy, thà chết chứ không nguyện quay đầu .
Bất quá nói đến cũng thật kỳ quái, hoàng thất rõ ràng tối trọng truyền thừa, luôn nghĩ muốn khai chi tán diệp, tốt nhất là trăm tử thiên tôn, phúc trạch lâu dài. Nhưng nay con nối dõi của thiên gia càng ngày càng mỏng manh, ngay cả để nhóm hoàng thân dòng chính tụ hết vào một chỗ, cũng không ngồi hết một cái bàn.
Quả nhiên cách nói cô gia quả nhân này, thật sự chuẩn xác.
Kể ra tiên đế nói chung còn có hai huynh đệ, chính là Nam Vương và Thái Bình vương. Nhưng hiện tại Hoàng đế là dòng độc đinh, vả lại hai vị thúc thúc của Hoàng đế cũng chỉ có một nhi tử, đó là Nam Vương thế tử và Thái Bình vương thế tử. Mà ba đường huynh đệ đều đã qua tuổi nhược quán, nhưng chỉ có Nam Vương thế tử ngu ngu dại dại “Trong truyền thuyết” kia là có vài thứ tử, thiên hoàng và Thái Bình vương thế tử nhiều năm rồi mà hoàn toàn không có con nối dõi, điều này thật khiến các lão thần lo lắng không ít.
[1] thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán
Hoàng đế mấy năm nay lại rất cố gắng, mỹ nữ vào hậu cung cũng không ít, nhưng vẫn băt vô âm tín, vì thế hắn không thể không suy nghĩ nhiều thêm chút, đánh chủ ý tới nhóm đường đệ của hắn.
Mỗi năm sinh thần của Hoàng đế, trong thiên hạ chỉ có hai Vương gia tôn thất: Nam Vương và Thái Bình vương, tự nhiên đều phải lên kinh ăn mừng. Nam Vương thế tử nhiều năm cáo ốm không tới, cả mặt mũi của vị đường đệ này Hoàng đế cũng chưa thấy qua, điều này thật không phép tắc gì hết, hơn nữa lần này còn liên quan đến đại sự “Nhận nhi tử thừa tự làm con thừa tự”, cho nên năm nay Hoàng đế liền thừa dịp thời cơ sinh thần, đặc biệt hạ chỉ, muốn gặp Nam Vương thế tử.
Về phần Thái Bình vương thế tử nha, ngược lại năm nào cũng lên kinh diện thánh. Bất quá cái kẻ diện thánh kia tự nhiên không có khả năng là Cung Cửu, hắn lúc nhỏ đã rời nha, nhiều năm không về, hạ lạc không rõ, Thái Bình vương liền tìm người đến tạm thay thân phận của hắn.
Thế thân Thái Bình vương thế tử này ngày thường bình phàm, lại trời sinh ngại ngùng, lúc diện thánh thậm chí còn sợ tới mức cả người phát run, ấp úng nói không ra lời, cho nên Hoàng đế cũng hoàn toàn chẳng có hứng thú nói chuyện với gã đường đệ như nhược kê này. Hơn nữa “Thái Bình vương thế tử” này tuy cũng có thê thiếp, nhưng Thái Bình vương hiển nhiên không có khả năng cho Thái Bình vương thế tử tạm thay này sinh ra con cháu, vậy hắn càng chẳng có tác dụng gì, cơ hồ luôn bị hoàn toàn xem nhẹ .
Vì thế trong bữa tiệc sinh thần năm nay của Hoàng đế, Nam Vương thế tử trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người từ thiên tử tới quần thần.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy Nam Vương thế tử, lại chỉ còn một loại tâm tình, phải là — thất vọng quá.
Quá thất vọng, cái gã sắc mặt vàng như nến, hình dung tiều tụy, thoạt nhìn càng hơn Hoàng đế mười tuổi là Nam Vương thế tử sao? Xem ra gã quả nhiên là thân thể bệnh hoạn, mọi người chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trong dung mạo của Nam Vương thế tử có vài nét tương tự Hoàng đế, dù sao cũng là đường huynh đệ huyết mạch tương liên. Chỉ là mọi người đều không khỏi cảm khái dưới đáy lòng một phen: huyết mạch của nhất chúng hoàng thất không ngờ lại điêu linh đến thế .
Đương nhiên, kỳ thật Hoàng đế rất vừa lòng với Nam Vương thế tử như vậy, bởi vì Hoàng đế có tâm muốn nhận con của Nam Vương thế tử làm con thừa tự, phải đề phòng thêm một chútt, nhưng khi hắn gặp được Nam Vương thế tử, đề phòng này liền biến thành huynh trưởng quan tâm thân mật — đối với người không có uy hiếp, Hoàng đế sẽ không keo kiệt biểu hiện một ít “Huynh hữu đệ cung” đâu.
Bởi vì lúc này yến hội sắp bắt đầu, Hoàng đế liền hạ lệnh chúng Thái y chuẩn bị cho tốt, để sau khi yến hội chấm dứt đi chẩn trì cho Nam Vương thế tử một chút.
Hai phụ tử Nam Vương tự nhiên là run run rẩy rẩy tạ chủ long ân. Trên thực tế đó cũng chính là nguyên do lúc trước Nam Vương thế tử vì sao không dám vào kinh, nếu dung mạo thật chín phần tương tự Hoàng đế kia của gã bị phát hiện, vậy Nam Vương thế tử tất nhiên chỉ còn đường chết. Dịch dung tất nhiên là một biện pháp không tồi, nhưng chỉ cần nhóm Thái y bắt mạch một cái, gã vẫn sẽ lòi — bởi vì Nam Vương thế tử cũng không phải võ lâm cao thủ, dịch dung tầm thường khó có thể thay đổi nhiều dung mạo của gã, chỉ có thể sửa chữa qua loa, trừ giả bệnh thì không còn cách nào. Nhưng nếu giả bệnh gã lại không thể trở huyết nghịch cân, biến hóa mạch tượng, Nam Vương phủ càng không có khả năng mua chuộc tất cả Thái y, cho nên chỉ cần Nam Vương thế tử lên kinh, bại lộ chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Bởi vậy có lẽ thật là số trời đã định, Nam Vương thế tử đời này chỉ có thể lên kinh một lần, nhưng đến vì soán vị, cũng sẽ không tồn tại vấn đề bại lộ hay không bại lộ.
Sau khi mọi người đều tặng lễ chúc mừng sinh thần Hoàng đế, rốt cục đều tự ngồi xuống, cũng đến giờ tốt khai tiệc. tiệc sinh thần của Hoàng đế sao có thể không muôn màu muôn vẻ chứ? Chúng thần đương nhiên biết Hoàng đế thích “Cùng dân đồng nhạc”, vì thế trong thời gian rất ngắn, không khí trong sảnh liền náo nhiệt lên, có rượu ngon nồng nàn, có món ăn hiếm lạ, còn có mỹ nhân muôn mày phong tình vạn chủng, dưới quang cảnh này, tự nhiên không thể thiếu vừa múa vừa hát.
Xuất trướng trước là hàng loạt các tiểu mỹ nhân trang điểm xinh đẹp, các nàng cất cao bài ca ngụ ý cát tường, nhảy điệu múa hoan khoái hỉ khách. Thế nhưng mọi người ở đây không có mấy ai đi dụng tâm ngắm nhìn biểu diễn, bọn họ hoặc là a dua nịnh hót, có ý định lấy lòng, hoặc là yên lặng không nói gì, nghĩ đông nghĩ tây, hay là nhân cơ hội thấp giọng nói chuyện với người ngồi bên cạnh, kết giao quyền quý — càng không nói đến bàn của phụ tử Nam Vương kia, bọn họ tuy đang mỉm cười ứng phó các đạo nhân mã kính rượu và đáp lời, nhưng lòng bàn tay họ kỳ thật sớm đã khẩn trương đến thấm đẫm mồ hôi.
Dù sao những chuyện như tạo phản soán vị, cả đời cũng chỉ có thể trải qua một lần, không thể tập luyện trước được, không thành thì chết, thế thôi.
Phụ tử Nam Vương liền hốt hoảng như thế mà trải qua bao nhiêu tiết mục, mới nghe được thanh âm sắc nhọn của nội thị tổng quản xa xa truyền đến — Công Tôn thị Nam Vương phủ hiến nghệ……
Tiếng nói luyên thuyên ong ong trên sảnh đột nhiên như bị một bàn tay vô hình chặt đứt, hết thảy im bặt, ánh mắt mọi người đều tập trung lên đài cao, bởi vì nơi đó không biết khi nào đã có một nữ nhân đang đứng, một nữ nhân cực kì xinh đẹp.
“Cung chúc bệ hạ phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn.” thanh âm Réo rắt phảng phất như tiếng suối trong thấm vào tâm can tì phế của mọi người, khiến bầu không khí trụy lạc[2] trong tiệc rượu biến thành hư không.
[2] 糜糜之气: Mi mi chi khí
Dưới ánh trăng mênh mang, trên đài cao lồng lộng, nữ tử nghê thường bảy màu kia, chói mắt rực rỡ, mị mà không yêu(yêu trong lãng lơ, yêu nghiệt), diễm mà không tục, khiến người ta cảm thấy — phảng phất chỉ có nàng, mới có thể chân chính toát lên vẻ đẹp rực rỡ của nghê thường bảy màu kia.
Cả Hoàng đế quen nhìn mỹ nhân cũng bỗng thấy trước mắt sáng ngời, hắn bỗng linh quang thoáng hiện, chậm rãi ngâm nga:“Xưa có giai nhân Công Tôn thị, nhất múa kiếm khí động bốn phương……” Đến đây, Hoàng đế lại chuyển lời, cười hỏi:“Ngươi cũng họ kép Công Tôn, sở hiến chi nghệ lại là kiếm vũ, trong đó liệu có liên hệ không?”
Mỹ nhân mỉm cười, thoáng như trăm hoa đua nở, đoạt hồn hách con người, chỉ thấy đôi môi mỏng của nàng khẽ mở, cười nhẹ khẽ khàng:“Năm đó người hiến nghệ đúng là tổ tiên, Công Tôn kiếm vũ đại đại tương truyền, chỉ múa cho minh quân, không cam diễn cho hôn quân.”
Giữa sân nhất thời ngưng trệ, lại nghe Hoàng đế lớn tiếng cười:“Nói rất hay, vũ giả có khí khái, không hổ là Công Tôn! Như vậy xem ra, hôm nay trẫm may mắn được xem điệu múa, chỉ do tới khi trẫm tự đăng cơ, không một ngày có gan chậm trễ quốc sự sao?”
Mỹ nhân ngưng mắt thu cười, nghiêm nghị nói:“Bệ hạ thánh minh, thiên hạ chi phúc.”
Hoàng đế nghe khen ngợi, không khỏi tâm tình vô cùng tốt, nhưng hắn lại bỗng nhớ tới một chuyện, liền hỏi:“Đã là Công Tôn kiếm vũ…… Ngươi dùng kiếm?”
Mỹ nhân ôn nhu nói:“Thiếp nào dám dùng kiếm trong điện? Đành noi theo tổ tiên, lấy lụa màu thay thế.”
Hoàng đế lúc này mới thả lòng, ngã lưng tựa vào ngự tòa, cười nói:“Hay lắm, vậy ngươi bắt đầu đi.” Tiếng nói vừa dứt, nhóm nhạc sư dưới đài liền bắt đầu đánh đàn .
Tiếng đàn Róc rách phảng phất như tiên nhạc, trên đài cao cũng có thần nữ múa ca, trong lúc nhất thời, trước mắt mọi người đều chỉ còn có thân ảnh lướt bay vũ động kia thôi .
Cảnh tượng này thật sự đẹp đến không từ hình dung, chỉ nhìn một lần, có thể khiến người sinh ra cảm giác sống cũng không tiếc. Ngay cả hai phụ tử Nam Vương vốn tâm thần không yên, khẩn trương vạn phần cũng bị kiếm vũ này hấp dẫn, nhìn đến hoa mắt thần mê, hoàn toàn không thể rời mắt .
Nam Vương thế tử thậm chí nhịn không được nghĩ: Không ngờ lão yêu bà này múa đẹp đến thế…… Kỳ thật sau này lưu một mạng cho ả cũng được a, giết thì thật tiếc.
Mĩ chi hoặc nhân, bởi vậy có thể thấy được đốm.
Trên thực tế kiếm vũ này đã không còn kiếm, liền thiếu đi vài phần oai hùng, bất quá lại thêm vài phần mềm mại đáng yêu ôn nhuyễn, ngược lại càng hợp với tâm ý đám nam nhân không thể tự kềm chế được chìm trong biển sắc này đây.
Ngay khi trăng tròn lên đỉnh, tiếng nhạc đột nhiên cất cao, mỹ nhân bay lên trời, chỉ thấy tay tấm lụa màu sắc rực rỡ trong tay “Nàng” đột nhiên nát thành trăm ngàn mảnh nhỏ rơi xuống, phiêu tán tứ phương, phảng phất đây đã thành một thế giới bảy mùa, tựa như ảo mộng.
Hoàng đế không khỏi gào to một tiếng “Hảo”, nhưng lập tức sắc mặt hắn liền thay đổi, bởi vì có hai cái bóng mơ hồ màu sắc rực rỡ đang lấy tốc độ cực nhanh bắn về phía hắn, thậm chí còn kèm theo tiếng xé gió – hóa ra chính là hai tay cầm bằng gỗ kia, dưới sự dẫn động của nội lực cao thủ tuyệt đỉnh, bén hơn cả đao, nhanh hơn cả kiếm!
Hai cái bóng vừa lúc chặn đường lui của Hoàng đế, giờ khắc này, thiên tử đường đường lại muốn trốn cũng trốn không được, tránh cũng tránh không khỏi!
Bất quá thiên tử dù sao cũng là thiên tử, mạng của hắn luôn quý hơn mang của người khác nhiều, nên ngay sau đó, hai nội thị có võ công lại phấn đấu quên mình nhào lên, lấy thân hộ giá, máu văng đương trường.
Cuộc ám sát này hoàn toàn thất bại .
Ngự Lâm quân đã từng đoàn xông tới, cao thủ đại nội đệ nhất, Ngụy Tử Vân tiêu tương kiếm khách hét to:“Cung nỏ chuẩn bị, tróc nã thích khách Công Tôn thị !”
Nhưng mỹ nhân tuyệt sắc này lại không chút hoang mang cười khẽ một tiếng, phảng phất như chuông bạc réo rắc, lại như sơn cả khẻ hát, sau đó “Nàng” Liền nhe nhàng bay lên, bay khỏi vòng vây của Ngự Lâm quân, quả thực như bôn nguyệt tiên tử, trong chớp mắt liền đứng trên Tử Cấm Đỉnh — chỉ nghe “Nàng” Ngạo nghễ cười:“Dù có vạn nhân, cũng đều là ăn hại, có thể làm khó dễ được ta sao? Ha ha ha ha !” Tiếng cười mênh mang, “Công Tôn thị” vô cùng cuồng vọng này ám sát Hoàng đế ngay trước mặt trăm ngàn người, rồi còn quang minh chính đại bôn đào khỏi cung cấm!
Điều đó quả thực như hung hăng đạp nát bấy thể diện của tất cả Ngự Lâm quân rồi!
Đám người Ngụy Tử Vân tức giận đến đỏ mắt, lúc này Hoàng đế đã mở miệng, chỉ nghe hắn cao giọng hạ lệnh:“Lập tức phong tỏa cấm cung, Ngụy Tử Vân dẫn cường nỏ thủ tróc nã thích khách, Ân Tiện bắt tất cả người của Nam Vương quý phủ vào điện của trẫm để thẩm vấn, khán hộ Định Ngao và những kẻ còn lại chờ về điện an trí!”
Dứt lời, Hoàng đế xoay người vào điện, Ngự Lâm quân thì hành động dưới sự thống soái của đại thủ lĩnh — tình hình thế này mà còn có thể bình tĩnh ra lệnh, gọn gàng rõ ràng như vậy, Hoàng đế thật bất phàm.
Phụ tử Nam Vương và mấy tên hạ nhân đều bị một đội Ngự Lâm quân áp giải vào điện, Hoàng đế lên đài cao ngồi, cửa điện chậm rãi đóng lại, ngăn cách thành trong điện ngoài điện thành hai thế giới. Bên ngoài là đao quang kiếm ảnh, hộ vệ tầng tầng, vậy bên trong…… Thì thế nào?
“Kẻ hiến nghệ của Nam Vương phủ ám sát đương trường, hoàng thúc còn gì để nói?”
Nam Vương không nói gì, trong điện dĩ nhiên biến cố phát sinh liên túc…… Có mười ba hắc y nhân từ xà nhà nhảy xuống, lặng yên không một tiếng động giải quyết đội Ngự Lâm quân kia: Hiển nhiên, mười ba người này đều là cao thủ, vả lại sớm đã mai phục trong điện .
Mắt Hoàng đế trầm xuống, ân tiện đã động thân bảo vệ trước người Hoàng đế, cả giận nói:“Nam Vương lớn mật, dám nhiều lần phạm giá? !” Lúc nãy Công Tôn thị hiến vũ chỉ vì dẫn dắt đại đội Ngự Lâm quân rời đi, mà thích khách chân chính, hóa ra đang mai phục trong điện.
Nam Vương cười nói:“Phạm giá một lần là chết, hai lần ba lần…… Nói không chừng lại có thể sống.” Khi nói chuyện hắn vung mạnh tay lên, mười ba cao thủ đã xông đến Hoàng đế, ân tiện tiến lên nghênh chiến, rõ ràng yếu không địch nổi mạnh.
Nhưng Hoàng đế không chút kích động, chỉ nghe “Cách” một tiếng vang lên, bốn cây đại trụ trong điện chợt có cửa ngầm bật mở, đồng thời lóe hiện bốn người.
Bốn người này cao không kém hai thước, dáng người dung mạo, ăn mặc vật dụng, tất cả đều giống nhau như đúc. Nhất là mặt bọn họ, mắt hí, mũi to, đầu gồ miệng méo, bộ dáng buồn cười nói không nên lời. Nhưng kiếm trong tay họ, lại tuyệt không đáng cười. trường kiếm một thước bảy tấc, bích quang chớp động, hàn khí bức người, ba người dùng song kiếm, một người dùng đan kiếm, bảy chuôi kiếm vuốt lên, như tinh vũ rực rỡ đầy trời.
Bốn người này chính là bốn huynh đệ ngư gia, khi bọn hắn liên thủ thi triển kiếm trận phi ngư Thất Tinh gia truyền, kẻ có thể phá kiếm trận của họ trong thiên hạ, quả thật không có mấy ai.
Bốn huynh đệ Ngư gia vừa ra, mười ba cao thủ của Nam Vương rất nhanh liền biến thành mười ba thi thể.
Kiếm quang chiếu sáng mặt Hoàng đế, Hoàng đế lạnh giọng nói:“Trảm.” Bảy chuôi kiếm quang hoa lẻn lút, tinh mang chớp động, lập tức bao vây phụ tử Nam Vương. Thế nhưng sắc mặt Nam Vương cư nhiên không thay đổi, Nam Vương thế tử quát khẽ:“Phá.”
Phá – tiếng kêu khỏi miệng, trong chớp mắt, một đạo kiếm quang tà tà đâm tới, như kinh mang chớp, lại như cầu vồng kinh thiên. Trước mắt đều là kiếm quang lần lượt thay đổi, nhưng chỉ nghe được “Đinh, đinh, đinh, đinh” bốn tiếng vang lên, tất cả kiếm quang bỗng biến mất.
Chỉ còn một ánh chớp, chỉ còn một thanh kiếm. Một thanh trường kiếm hình thức kì cổ. Chuôi kiếm này đương nhiên không phải của ngư gia huynh đệ, kiếm của huynh đệ ngư gia, đều đã gãy ; Mà huynh đệ ngư gia, đều đã chết .
Chuôi kiếm này nằm trong tay một Bạch y nhân, quần áo tuyết trắng, mặt tái nhợt, ánh mắt băng lãnh, ngạo khí bức người, thậm chí bức người hơn cả kiếm khí. Nơi này là hoàng cung, Hoàng đế trước mặt hắn. Nhưng người này, cứ như cả Hoàng đế cũng không được hắn để vào mắt.
Hoàng đế yên lặng nhìn tất cả mọi chuyện, bỗng nhiên nói:“Diệp Cô Thành?”
Diệp Cô Thành bình tĩnh nhìn Hoàng đế, đáp:“Đúng vậy.” Y rốt cục vẫn phải tạo phản, trong đêm trăng tròn nơi Tử Cấm thành…… Đây thật là chuyện bất khả tư nghị, rõ ràng ngay từ đầu y đã không muốn tạo phản .
Hoàng đế còn nói:“Thiên Ngoại Phi Tiên, một kiếm phá thất tinh, quả nhiên là hảo kiếm pháp.” Diệp Cô Thành thản nhiên gật đầu:“Tất nhiên.”
Hoàng đế dừng một chút, rốt cục chậm rãi nói:“Khanh bản giai nhân, nề hà theo tặc?” (Khanh là giai nhân, sao lại theo giặc)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.