Chương 58: Dụ dỗ (6)
Cửu Hoàn Thiên Lộ
14/07/2017
Nguỵ Di cùng cô đi dạo đến lúc mặt trời trên đỉnh thì điện thoại trong túi vang lên.
Mới bắt máy cô đã nghe thấy tiếng nói lạnh lẽo truyền đến.
"Em đang ở đâu?"
Bá Uy "Hả?"
"Em đang ở trung tâm mua sắm XX"
Lục Tề "Đợi đó tôi sẽ đến . Tôi mà không thấy em thì đừng nghĩ từ nay về sau được đi đâu nữa!"
Ặc!!!
Nguỵ Di cau mày hỏi "Nói chuyện với ai mà cái mặt như sắp chết đến thế?"
"A.......ông nội tôi ấy mà!! ông ấy nói muốn chơi với tôi nên tí ông sẽ đến đón" Bá Uy trợn tròn mắt nhìn Nguỵ Di . Thầm nuốt nước miếng một cái . Phải mở to mắt , chớp mắt cô ấy sẽ biết cô nói dối mất. (Lộ : Ai nói dối thì phải mở to mắt nhé!! không là bị lộ đấy^^)
"Ồ" Nguỵ Di lại nói thêm "Thế thì tôi tiễn cô ra ngoài"
"Ừm"
Hai người từ trung tâm mua sắm đi ra . Vì trung tâm này khá lớn nên đi ra cửa chính mất khoảng 5 đến 10 phút . Ra đến nơi thì thấy xe Lục Tề đậu chành bành trước mắt . Từ chỗ quán cà phê đến đây mất gần 20 phút , thế mà Lục Tề lại có mặt ở đây , chẳng lẽ anh có siêu năng lực sao???
Mắt Bá Uy trợn tròn , càng trở nên lúng túng hơn khi người nào đó đang ra khỏi xe bước đến đây . Nụ cười trên mặt của cô trở nên méo mó.
Lục Tề bước đi đến chễm chệ trước mặt hai cô gái . Ánh mắt anh trở nên giá rét khi nhìn Bá Uy . Khiến cô đưa tay lau đi mồ hôi đãm trên trán , tay còn không khỏi run rẩy . Lại nghe thêm câu nói của Nguỵ Di càng làm cô muốn chôn mặt xuống đất để thoát tội.
"Ồ! Ông nội cô trẻ thiệt đấy!!" Nguỵ Di hờ hững lướt nhìn Lục Tề . Hình như là người đàn ông ở bữa tiệc cùng với Bá Uy . Ánh mắt này thật giống với người đó.
"Ông nội??" Lục Tề nheo mắt nhìn chằm chằm Bá Uy.
"Ahaha.........Tài xế của ông nội tôi ấy mà!!" Bá Uy cười cười với Nguỵ Di . Rồi quay sang hỏi Lục Tề "Anh chờ lâu chưa? ông nội tôi đang ở đâu? anh chở tôi đến đó đi" Nói rồi cô chạy đến nắm lấy cánh tay anh . Còn không quên tạm biệt với Nguỵ Di "Cô cho tôi số điện thoại đi . Lần sau chúng ta cùng đi nữa!"
"Tôi không dùng điện thoại!" Nguỵ Di thong thả nhả một câu.
Cái gì? thời đại nào rồi mà không dùng điện thoại . Cô ấy đến từ thời đồ đá sao?
"Hay như vầy đi , cô ghi số điện thoại cô lại . Hôm nào tôi sẽ chủ động liên lạc với cô" Nguỵ Di vừa nói vừa đưa bàn tay mình ra đến trước mặt cô.
Bá Uy với lấy cây bút trên áo của Lục Tề nhanh chóng viết vào sau đó nói với Nguỵ Di một câu "Tạm biệt! hẹn gặp lại" Dứt lời kéo Lục Tề chạy đi.
Mới bắt máy cô đã nghe thấy tiếng nói lạnh lẽo truyền đến.
"Em đang ở đâu?"
Bá Uy "Hả?"
"Em đang ở trung tâm mua sắm XX"
Lục Tề "Đợi đó tôi sẽ đến . Tôi mà không thấy em thì đừng nghĩ từ nay về sau được đi đâu nữa!"
Ặc!!!
Nguỵ Di cau mày hỏi "Nói chuyện với ai mà cái mặt như sắp chết đến thế?"
"A.......ông nội tôi ấy mà!! ông ấy nói muốn chơi với tôi nên tí ông sẽ đến đón" Bá Uy trợn tròn mắt nhìn Nguỵ Di . Thầm nuốt nước miếng một cái . Phải mở to mắt , chớp mắt cô ấy sẽ biết cô nói dối mất. (Lộ : Ai nói dối thì phải mở to mắt nhé!! không là bị lộ đấy^^)
"Ồ" Nguỵ Di lại nói thêm "Thế thì tôi tiễn cô ra ngoài"
"Ừm"
Hai người từ trung tâm mua sắm đi ra . Vì trung tâm này khá lớn nên đi ra cửa chính mất khoảng 5 đến 10 phút . Ra đến nơi thì thấy xe Lục Tề đậu chành bành trước mắt . Từ chỗ quán cà phê đến đây mất gần 20 phút , thế mà Lục Tề lại có mặt ở đây , chẳng lẽ anh có siêu năng lực sao???
Mắt Bá Uy trợn tròn , càng trở nên lúng túng hơn khi người nào đó đang ra khỏi xe bước đến đây . Nụ cười trên mặt của cô trở nên méo mó.
Lục Tề bước đi đến chễm chệ trước mặt hai cô gái . Ánh mắt anh trở nên giá rét khi nhìn Bá Uy . Khiến cô đưa tay lau đi mồ hôi đãm trên trán , tay còn không khỏi run rẩy . Lại nghe thêm câu nói của Nguỵ Di càng làm cô muốn chôn mặt xuống đất để thoát tội.
"Ồ! Ông nội cô trẻ thiệt đấy!!" Nguỵ Di hờ hững lướt nhìn Lục Tề . Hình như là người đàn ông ở bữa tiệc cùng với Bá Uy . Ánh mắt này thật giống với người đó.
"Ông nội??" Lục Tề nheo mắt nhìn chằm chằm Bá Uy.
"Ahaha.........Tài xế của ông nội tôi ấy mà!!" Bá Uy cười cười với Nguỵ Di . Rồi quay sang hỏi Lục Tề "Anh chờ lâu chưa? ông nội tôi đang ở đâu? anh chở tôi đến đó đi" Nói rồi cô chạy đến nắm lấy cánh tay anh . Còn không quên tạm biệt với Nguỵ Di "Cô cho tôi số điện thoại đi . Lần sau chúng ta cùng đi nữa!"
"Tôi không dùng điện thoại!" Nguỵ Di thong thả nhả một câu.
Cái gì? thời đại nào rồi mà không dùng điện thoại . Cô ấy đến từ thời đồ đá sao?
"Hay như vầy đi , cô ghi số điện thoại cô lại . Hôm nào tôi sẽ chủ động liên lạc với cô" Nguỵ Di vừa nói vừa đưa bàn tay mình ra đến trước mặt cô.
Bá Uy với lấy cây bút trên áo của Lục Tề nhanh chóng viết vào sau đó nói với Nguỵ Di một câu "Tạm biệt! hẹn gặp lại" Dứt lời kéo Lục Tề chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.