Chương 40: Dồn vào đường cùng.
Lữ Mộc Hy
09/09/2021
(40)
Du Nhuệ rất thảm.
Bị đánh đến mặt sưng húp như cái bánh bao, áo quần loạn xa, đầu tóc bù xù, đuôi mắt vì bị những tấm hình kia đập trúng chảy máu rất nhiều, nhìn cứ như huyết lệ. Cô ta bị đánh đau, la oai oái, vừa la vừa mắng Vu phu nhân, nhưng chỉ một lát sau môi của cô ta đã bị đánh đến rách da.
Hình ảnh nhạy cảm của cô được nhiều người nhặt được, thiếu nữ da trắng như tuyết tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cùng một lão già diễn xuân cung đồ, quá *** **, nhưng cũng đau mắt không kém.
Du Nhuệ được thả ra, cả người đã mất hết sức sống. Cô ngồi sụp xuống, trước tòa trung tâm thương mại là đường lớn, có rất nhiều người đi ngang đây, ảnh kia cũng bị họ lấy hết.
Lấy hết thì thôi đi, họ còn vừa nhìn người trong ảnh vừa chỉ trỏ mắng mỏ Du Nhuệ, vài tiếng cười mang theo ác ý cùng ánh mắt chế giễu hướng về phía cô. Không ít người nhìn không được cảnh này, vội xua tay đòi giải tán đám đông, nhưng một màn giống trò cười kia, ai cũng không quên được.
Có người quay lại đoạn clip đăng lên nhưng chỉ che mặt Vu phu nhân, còn mặt Du Nhuệ vẫn thấy rõ, ảnh bẩn kia cũng được đăng lên, trong ảnh chỉ thấy rõ khuôn mặt người phụ nữ là Du Nhuệ, còn người đàng ông làm cô ta cũng được che mờ.
Cao Kim Mẫn, Vu Thiếu Dịch, hai nhân vật này ở thành phố X không ai không biết, bọn nhà báo kia cũng biết điều không dám động vào hai nhân vật lớn này.
Chỉ có Du Nhuệ, thân phận thấp hơn hai người kia một bậc, liên tiếp bị đem ra làm lá chắn, bị mổ xẻ, bị chửi rủa.
Sau đó có một tài khoản bắt đầu lật lại chuyện của tổng giám đốc Lục Đình Phong cùng Nhiên và Du Nhuệ, nhận ra nhân vật Du Nhuệ này và Du Nhuệ trong đoạn clip kia là một, không khỏi đặt nghi vấn chuyện thật giả của tin tức lần trước.
Kết quả tra ra một lúc, lại lộ diện người Du Nhuệ đã thuê viết bài, họ lên bài xin lỗi Du Nhiên, và tố cáo Du Nhuệ bắt ép họ viết như thế. Cư dân mạng bị lừa, vừa tức giận Du Nhuệ, vừa cảm thấy có lỗi khi mắng vợ của Lục Đình Phong lúc trước, không ít top cmt đều là icon vả mặt hoặc cúi đầu xin lỗi. Sau đó hướng mũi nhọn của dư luận lại đâm về Du Nhuệ.
Ngôn từ mắng chửi Du Nhuệ lần này so với Du Nhiên lức trước chỉ có nặng hơn.
Nhà họ Du cũng rất thảm.
Công ty của ông Du bị chèn ép, vốn là muốn tìm đến sự giúp đỡ của con rể họ Lục kia, nào ngờ Lục Đình Phong không nặng không nhẹ từ chối, sau đó ông Du phát hiện ra công ty chèn ép mình chính là do Lục Đình Phong ra lệnh làm như thế, ông ta tức đến mặt mũi trắng bệch, muốn tìm gặp nói lý với hắn, nhưng lần này đến gặp mặt Lục Đình Phong cũng chẳng buồn đưa mặt ra gặp ông.
Ông Du mệt mỏi về nhà, liền nhìn thấy hai mẹ con Du Nhuệ ngồi trên sô pha khóc nức nở.
“Ba, ba ơi cứu con với, ba ơi…”
Du Nhuệ sắp sụp đổ rồi, mỗi ngày tỉnh dậy đều nơm nớp lo sợ người ta mắng chửi, lên mạng nhìn thấy mấy tấm ảnh buồn nôn kia. Sở thích đi trung tâm thương mại của cô cũng bị bỏ, cô không dám bước ra khỏi nhà, Du Nhuệ sợ những ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào mình, sau đó bỡn cợt cô ta.
Vi cái gì chứ ? Rõ ràng là một bước nữa thôi cô sẽ đổi đời, sẽ thành một người giàu có tiền tài bạc vạn trong tay, tại sao chỉ mới có vài ngày cô lại tệ hại thành cái dạng này, phải chui rúc trong nhà, sống chui nhủi như chuột, đến trong mơ cũng phải bừng tỉnh vì bị người khác mắng mỏ.
Du Nhuệ siết chặt tay, cô mất tất cả rồi, chẳng còn thứ gì nữa.
“Ông ơi, cứu con mình, cứu nó đi ông ơi, nếu không con bé chết mất.”
Bà Du cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, mỗi lần ra khỏi nhà liền bị mấy bà già nhiều chuyện kia gặng hỏi, nhìn những khuôn mặt kia đi, nào có quan tâm thăm hỏi, chỉ có cười cợt cùng trào phúng.
Ông Du còn lo lắng chuyện công ty, về đến nhà liền thấy một trận này liền thấy đau đầu không thôi. Bao nhiêu uất ức bực bội của ông liền phát ra.
“Cứu cái gì? Công ty nhà mình sắp chết đến nơi, vậy mà mày còn muốn làm cho cha mày tức chết nữa à ! ”
“Ông ơi, ông không cứu con thì nó chết mất ông ơi.”
“Chuyện tốt của các người, các người tự giải quyết đi. Tôi đã nói bao nhiêu lần đừng có động vào Lục Đình Phong nhưng bà và con có ai chịu nghe, bây giờ thì tốt rồi!”
Ông Du biết rằng chuyện này là do Lục Đình Phong xuống tay, nếu không làm sao lại rùm beng như thế, chắc chắn hắn muốn đánh một đòn cảnh cáo thật nặng, chặt đứt mọi đường tham vọng của bọn họ. Ông thở dài một tiếng, nếu như biết sớm chuyện này có hại không có lợi, ông chắc chắn phản đối việc này từ đầu.
Chỉ là chuyện cũng đã lỡ rồi, chẳng còn cách nào cứu vãn được nữa.
Ông Du mệt mỏi lên lầu, bỏ mặc hai mẹ con trố mắt nhìn nhau.
“Mẹ, ba nói… chuyện này là do Lục Đình Phong nhúng tay?”
Ánh mắt Du Nhuệ lóe lên một tia sợ hãi, nhưng mà cô ta bước đến đường cùng rồi, nếu là Lục Đình Phong, hắn sẽ nể mặt Du Nhiên tha cho cô ta một mạng chứ?
“Mẹ, mẹ gọi cho Du Nhiên đi, chúng ta cầu xin nó, chỉ có nó mới giúp được mình thôi mẹ à."
Du Nhuệ rất thảm.
Bị đánh đến mặt sưng húp như cái bánh bao, áo quần loạn xa, đầu tóc bù xù, đuôi mắt vì bị những tấm hình kia đập trúng chảy máu rất nhiều, nhìn cứ như huyết lệ. Cô ta bị đánh đau, la oai oái, vừa la vừa mắng Vu phu nhân, nhưng chỉ một lát sau môi của cô ta đã bị đánh đến rách da.
Hình ảnh nhạy cảm của cô được nhiều người nhặt được, thiếu nữ da trắng như tuyết tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cùng một lão già diễn xuân cung đồ, quá *** **, nhưng cũng đau mắt không kém.
Du Nhuệ được thả ra, cả người đã mất hết sức sống. Cô ngồi sụp xuống, trước tòa trung tâm thương mại là đường lớn, có rất nhiều người đi ngang đây, ảnh kia cũng bị họ lấy hết.
Lấy hết thì thôi đi, họ còn vừa nhìn người trong ảnh vừa chỉ trỏ mắng mỏ Du Nhuệ, vài tiếng cười mang theo ác ý cùng ánh mắt chế giễu hướng về phía cô. Không ít người nhìn không được cảnh này, vội xua tay đòi giải tán đám đông, nhưng một màn giống trò cười kia, ai cũng không quên được.
Có người quay lại đoạn clip đăng lên nhưng chỉ che mặt Vu phu nhân, còn mặt Du Nhuệ vẫn thấy rõ, ảnh bẩn kia cũng được đăng lên, trong ảnh chỉ thấy rõ khuôn mặt người phụ nữ là Du Nhuệ, còn người đàng ông làm cô ta cũng được che mờ.
Cao Kim Mẫn, Vu Thiếu Dịch, hai nhân vật này ở thành phố X không ai không biết, bọn nhà báo kia cũng biết điều không dám động vào hai nhân vật lớn này.
Chỉ có Du Nhuệ, thân phận thấp hơn hai người kia một bậc, liên tiếp bị đem ra làm lá chắn, bị mổ xẻ, bị chửi rủa.
Sau đó có một tài khoản bắt đầu lật lại chuyện của tổng giám đốc Lục Đình Phong cùng Nhiên và Du Nhuệ, nhận ra nhân vật Du Nhuệ này và Du Nhuệ trong đoạn clip kia là một, không khỏi đặt nghi vấn chuyện thật giả của tin tức lần trước.
Kết quả tra ra một lúc, lại lộ diện người Du Nhuệ đã thuê viết bài, họ lên bài xin lỗi Du Nhiên, và tố cáo Du Nhuệ bắt ép họ viết như thế. Cư dân mạng bị lừa, vừa tức giận Du Nhuệ, vừa cảm thấy có lỗi khi mắng vợ của Lục Đình Phong lúc trước, không ít top cmt đều là icon vả mặt hoặc cúi đầu xin lỗi. Sau đó hướng mũi nhọn của dư luận lại đâm về Du Nhuệ.
Ngôn từ mắng chửi Du Nhuệ lần này so với Du Nhiên lức trước chỉ có nặng hơn.
Nhà họ Du cũng rất thảm.
Công ty của ông Du bị chèn ép, vốn là muốn tìm đến sự giúp đỡ của con rể họ Lục kia, nào ngờ Lục Đình Phong không nặng không nhẹ từ chối, sau đó ông Du phát hiện ra công ty chèn ép mình chính là do Lục Đình Phong ra lệnh làm như thế, ông ta tức đến mặt mũi trắng bệch, muốn tìm gặp nói lý với hắn, nhưng lần này đến gặp mặt Lục Đình Phong cũng chẳng buồn đưa mặt ra gặp ông.
Ông Du mệt mỏi về nhà, liền nhìn thấy hai mẹ con Du Nhuệ ngồi trên sô pha khóc nức nở.
“Ba, ba ơi cứu con với, ba ơi…”
Du Nhuệ sắp sụp đổ rồi, mỗi ngày tỉnh dậy đều nơm nớp lo sợ người ta mắng chửi, lên mạng nhìn thấy mấy tấm ảnh buồn nôn kia. Sở thích đi trung tâm thương mại của cô cũng bị bỏ, cô không dám bước ra khỏi nhà, Du Nhuệ sợ những ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào mình, sau đó bỡn cợt cô ta.
Vi cái gì chứ ? Rõ ràng là một bước nữa thôi cô sẽ đổi đời, sẽ thành một người giàu có tiền tài bạc vạn trong tay, tại sao chỉ mới có vài ngày cô lại tệ hại thành cái dạng này, phải chui rúc trong nhà, sống chui nhủi như chuột, đến trong mơ cũng phải bừng tỉnh vì bị người khác mắng mỏ.
Du Nhuệ siết chặt tay, cô mất tất cả rồi, chẳng còn thứ gì nữa.
“Ông ơi, cứu con mình, cứu nó đi ông ơi, nếu không con bé chết mất.”
Bà Du cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, mỗi lần ra khỏi nhà liền bị mấy bà già nhiều chuyện kia gặng hỏi, nhìn những khuôn mặt kia đi, nào có quan tâm thăm hỏi, chỉ có cười cợt cùng trào phúng.
Ông Du còn lo lắng chuyện công ty, về đến nhà liền thấy một trận này liền thấy đau đầu không thôi. Bao nhiêu uất ức bực bội của ông liền phát ra.
“Cứu cái gì? Công ty nhà mình sắp chết đến nơi, vậy mà mày còn muốn làm cho cha mày tức chết nữa à ! ”
“Ông ơi, ông không cứu con thì nó chết mất ông ơi.”
“Chuyện tốt của các người, các người tự giải quyết đi. Tôi đã nói bao nhiêu lần đừng có động vào Lục Đình Phong nhưng bà và con có ai chịu nghe, bây giờ thì tốt rồi!”
Ông Du biết rằng chuyện này là do Lục Đình Phong xuống tay, nếu không làm sao lại rùm beng như thế, chắc chắn hắn muốn đánh một đòn cảnh cáo thật nặng, chặt đứt mọi đường tham vọng của bọn họ. Ông thở dài một tiếng, nếu như biết sớm chuyện này có hại không có lợi, ông chắc chắn phản đối việc này từ đầu.
Chỉ là chuyện cũng đã lỡ rồi, chẳng còn cách nào cứu vãn được nữa.
Ông Du mệt mỏi lên lầu, bỏ mặc hai mẹ con trố mắt nhìn nhau.
“Mẹ, ba nói… chuyện này là do Lục Đình Phong nhúng tay?”
Ánh mắt Du Nhuệ lóe lên một tia sợ hãi, nhưng mà cô ta bước đến đường cùng rồi, nếu là Lục Đình Phong, hắn sẽ nể mặt Du Nhiên tha cho cô ta một mạng chứ?
“Mẹ, mẹ gọi cho Du Nhiên đi, chúng ta cầu xin nó, chỉ có nó mới giúp được mình thôi mẹ à."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.