Chương 67: Không buông tha.
Lữ Mộc Hy
09/09/2021
(67)
Lục Đình Phong ở bệnh viện được vài ngày liền xuất viện, trong khoảng thời gian này Tô Tư Vũ nhiều lần đến nhà của hai người, ý tứ muốn gặp Lục Đình Phong tạ lỗi, nhưng đều bị Lục Sính ở cửa ngăn cản.
“Ông ơi, con biết lỗi của mình rồi, xin ông…cho con gặp anh ấy một lần thôi.”
Vài ngày không gặp, bộ dáng của Tô Tư Vũ trông vô cùng sa sút, cô ta cúi đầu rất thấp nhưng Lục Sính vẫn thấy được từng giọt nước mắt lăn dài trên má cùng nghe được tiếng khóc thút thít rất nhỏ kia. Dù sao cũng đã nhìn Tô Tư Vũ từ bé đến lớn, nói Lục Sính không biết đau lòng cho cô là giả, nhưng ông không thể nhân nhượng cho Tô Tư Vũ thêm lần nào nữa.
Lục Đình Phong đã có Du Nhiên, Tô Tư Vũ muốn chen chân vào là việc không thể.
Hơn hết sau những chuyện xảy xa mấy hôm nay, Lục Sính không chắc Lục Đình Phong có tha thứ cho Tô Tư Vũ được không.
“Con về đi, chuẩn bị đồ đạc chúng ta mấy ngày nữa về Mỹ.”
Tô Tư Vũ sững người, túi xách trong tay rơi xuống đất, cô ta lùi vài bước,nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lục Sính, run rẩy gọi ông.
“Ông ơi, ông đùa con phải không? Sao chúng ta lại về Mỹ?”
“Không phải ông nói lần này về nước là muốn tác thành cho hai chúng con sao? Vẫn chưa…vẫn chưa mà, vì sao ông lại muốn về?”
Lục Sính thở dài, lắc đầu.
“Tô Tư Vũ, tình hình bây giờ đừng nói đến chuyện yêu đương, chỉ cần ông nhắc đến tên con trước mặt Đình Phong nó liền muốn phát rồ lên, chuyện con bỏ thuốc nó nó sẽ không dễ dàng bỏ qua cho con đâu. Tô Tư Vũ, con tốt hơn hết nên bỏ cuộc thì hơn, nghe lời ông, về Mỹ cùng ông.”
Tô Tư Vũ không muốn nghe những lời nói tàn nhẫn kia, trong thâm tâm cô vẫn còn hy vọng, trông mong Lục Đình Phong sẽ nể tình quen biết nhau mà tha thứ cho cô lần này, vậy mà những lời nói của Lục Sính như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô.
Phát rồ? Không tha cho cô?
Lục Đình Phong vì sao tàn nhẫn như thế? Hắn thật sự muốn gϊếŧ chết cô mới cam lòng hay sao?
“Con không tin đâu, chỉ cần con quỳ xuống trước mặt anh ấy, nhất định Đình Phong sẽ tha thứ cho con mà. Những lần trước con cũng làm sai, nhưng Đình Phong không hề mắng con, cũng không đánh con, anh ấy vẫn thương con mà.”
“Đó là vì Tô Tư Vũ con chưa chạm vào vảy ngược của nó, nên nó chẳng quan tâm đến.”
Tim Tô Tư Vũ như bị người ta đâm thêm một nhát, máu chảy đầm đìa.
Hóa ra là như thế, là vì không quan tâm nên mới không đánh không mắng, cũng chẳng thèm to tiếng với cô.
Lục Đình Phong trước đây bỏ qua tất cả mọi chuyện cô làm là vì hắn chưa từng để mắt đến, chứ không phải vì hắn có tình cảm với cô.
Tô Tư Vũ chợt nhớ đến lần mình làm đổ hộp gỗ kia, nhớ đến ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Lục Đình Phong lúc đó, bả vai vô thức rụt lại.
“Không thể nào.”
Tô Tư Vũ mặc kệ tiếng gọi của Lục Sính, cô ta lảo đảo chạy ra ngoài đường, chẳng ngờ đến đèn đường đang chuyển sang màu đỏ.
Tô Tư Vũ bị tai nạn xe, dù chỉ là trầy xước nhẹ không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng não bị va đập, hai ngày rồi cô ta vẫn chưa tỉnh lại.
Lục Đình Phong biết chuyện, nhưng hắn chưa từng một lần đến thăm Tô Tư Vũ, chỉ có Lục Sính hằng ngày túc trực ở bên chăm sóc cô ta.
“Đình Phong, Tư Vũ bây giờ nó thành ra như thế này rồi, xin con nể mặt ông tha cho nó một mạng.”
Lục Đình Phong đối diện với ánh mắt như van xin của Lục Sính, hắn biết ông thất vọng về Tô Tư Vũ là thật, nhưng yêu thương cô cũng là thật.
Đình Phong lại nhớ đến thái độ của ông đối với Du Nhiên không còn như lúc trước, hắn biết ông đã triệt để buông bỏ hy vọng gán ghép hắn với Tô Tư Vũ, cô ta giờ trong bệnh viện không biết ngày nào tỉnh lại, âu cũng là quả báo đáng nhận.
“Được, nhưng sau khi cô ta tỉnh lại, con sẽ cho người đem cô ta về Mỹ, vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trước mặt con.”
Thời gian trôi qua hai tháng rồi, Tô tư Vũ vẫn chưa tỉnh lại, Lục Đình Phong cùng Du Nhiên vẫn đang sống tiếp những ngày hạnh phúc, cô đi học hắn đi làm, cô nấu ăn hắn dọn dẹp, thoắt một cái việc công ty cũng dễ thở hơn những tháng đầu năm.
Trong khoảng thời gian này, Lục Đình Phong mỗi tháng đều dẫn Du Nhiên đến kiểm tra sức khỏe tổng quát, tình trạng của Du Nhiên khá hơn ban đầu rất nhiều, nhưng vẫn chưa thể trị hết.
“Có lẽ cô ấy cần đến một môi trường mới, không biết chừng có thể khỏi hẵng.”
Lục Đình Phong cân nhắc lời nói của Phó Cảnh Minh, sau đó hắn nhớ ra mình vẫn còn nợ Du Nhiên một lời hứa của tuần trăng mật.
Nếu đã như vậy, nhân lúc công ty vẫn chưa nhiều việc, hắn liền sắp xếp một chuyến du lịch bảy ngày cho hai người, nhưng đến phiên lựa chọn địa điểm, Lục Đình Phong cùng Du Nhiên lại cảm thấy đau đầu.
“Chỗ nào cũng đẹp hết, thật khó lựa chọn.”
Lục Đình Phong nhìn nét chữ thon gọn của cô, trong đó còn thấy được một chút nhảy nhót vui sướng, hệt như tâm trạng của cô lúc này, Lục Đình Phong liền từ phía sau ôm lấy cô, ừm một tiếng.
“Nếu khó quá vậy chọn Hà Lan đi.”
Lục Đình Phong sau cùng chỉ tay lên địa điểm kia, sau đó lại nói tiếp.
“Những nơi khác năm sau, năm sau nữa chúng ta liền đi, có được không?”
Du Nhiên bị cái hôn rơi trên vành tai làm nhột, cô rụt cổ, dùng ánh mắt sáng long lanh kia đối diện với lục Đình Phong, gật đầu.
Miễn là đi cùng Lục Đình Phong, dù có là chân trời góc bể, cô cũng nguyện ý theo cùng.
Lục Đình Phong hỏi ý kiến Du Nhiên xong liền lập tức đặt vé, chuẩn bị từ đầu đến cuối, hắn sắp xếp công việc xong xuôi, dự tính hai ngày nữa liền xuất phát.
Du Nhiên hôm nay tan học sớm, cô cũng đã viết đơn xin nghỉ một tuần, giờ chỉ còn soạn lại vali chuẩn bị du lịch cùng chồng. Cô nhìn đống đồ trên giường, còn đang phân vân không biết nên mang thứ gì bỏ thứ gì, bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Có lẽ là đúng giờ như mọi hôm, Du Nhiên vẫn cứ tưởng là Lục Đình Phong đi làm về, cô vội chạy xuống lầu, chẳng thèm đứng lại nhìn qua mắt mèo xem là ở trước cửa.
Lạch cạch hai tiếng, cửa nhà bật mở ra, Du Nhiên dang tay muốn ôm, nhưng đổi lại chỉ là một bàn tay lạnh lẽo bóp lấy cổ mình.
Trong nháy mắt đó, Du Nhiên nhìn về người phía trước, đồng tử trong mắt co lại.
“Đi chết đi!”
…
Lục Đình Phong ở bệnh viện được vài ngày liền xuất viện, trong khoảng thời gian này Tô Tư Vũ nhiều lần đến nhà của hai người, ý tứ muốn gặp Lục Đình Phong tạ lỗi, nhưng đều bị Lục Sính ở cửa ngăn cản.
“Ông ơi, con biết lỗi của mình rồi, xin ông…cho con gặp anh ấy một lần thôi.”
Vài ngày không gặp, bộ dáng của Tô Tư Vũ trông vô cùng sa sút, cô ta cúi đầu rất thấp nhưng Lục Sính vẫn thấy được từng giọt nước mắt lăn dài trên má cùng nghe được tiếng khóc thút thít rất nhỏ kia. Dù sao cũng đã nhìn Tô Tư Vũ từ bé đến lớn, nói Lục Sính không biết đau lòng cho cô là giả, nhưng ông không thể nhân nhượng cho Tô Tư Vũ thêm lần nào nữa.
Lục Đình Phong đã có Du Nhiên, Tô Tư Vũ muốn chen chân vào là việc không thể.
Hơn hết sau những chuyện xảy xa mấy hôm nay, Lục Sính không chắc Lục Đình Phong có tha thứ cho Tô Tư Vũ được không.
“Con về đi, chuẩn bị đồ đạc chúng ta mấy ngày nữa về Mỹ.”
Tô Tư Vũ sững người, túi xách trong tay rơi xuống đất, cô ta lùi vài bước,nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lục Sính, run rẩy gọi ông.
“Ông ơi, ông đùa con phải không? Sao chúng ta lại về Mỹ?”
“Không phải ông nói lần này về nước là muốn tác thành cho hai chúng con sao? Vẫn chưa…vẫn chưa mà, vì sao ông lại muốn về?”
Lục Sính thở dài, lắc đầu.
“Tô Tư Vũ, tình hình bây giờ đừng nói đến chuyện yêu đương, chỉ cần ông nhắc đến tên con trước mặt Đình Phong nó liền muốn phát rồ lên, chuyện con bỏ thuốc nó nó sẽ không dễ dàng bỏ qua cho con đâu. Tô Tư Vũ, con tốt hơn hết nên bỏ cuộc thì hơn, nghe lời ông, về Mỹ cùng ông.”
Tô Tư Vũ không muốn nghe những lời nói tàn nhẫn kia, trong thâm tâm cô vẫn còn hy vọng, trông mong Lục Đình Phong sẽ nể tình quen biết nhau mà tha thứ cho cô lần này, vậy mà những lời nói của Lục Sính như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô.
Phát rồ? Không tha cho cô?
Lục Đình Phong vì sao tàn nhẫn như thế? Hắn thật sự muốn gϊếŧ chết cô mới cam lòng hay sao?
“Con không tin đâu, chỉ cần con quỳ xuống trước mặt anh ấy, nhất định Đình Phong sẽ tha thứ cho con mà. Những lần trước con cũng làm sai, nhưng Đình Phong không hề mắng con, cũng không đánh con, anh ấy vẫn thương con mà.”
“Đó là vì Tô Tư Vũ con chưa chạm vào vảy ngược của nó, nên nó chẳng quan tâm đến.”
Tim Tô Tư Vũ như bị người ta đâm thêm một nhát, máu chảy đầm đìa.
Hóa ra là như thế, là vì không quan tâm nên mới không đánh không mắng, cũng chẳng thèm to tiếng với cô.
Lục Đình Phong trước đây bỏ qua tất cả mọi chuyện cô làm là vì hắn chưa từng để mắt đến, chứ không phải vì hắn có tình cảm với cô.
Tô Tư Vũ chợt nhớ đến lần mình làm đổ hộp gỗ kia, nhớ đến ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Lục Đình Phong lúc đó, bả vai vô thức rụt lại.
“Không thể nào.”
Tô Tư Vũ mặc kệ tiếng gọi của Lục Sính, cô ta lảo đảo chạy ra ngoài đường, chẳng ngờ đến đèn đường đang chuyển sang màu đỏ.
Tô Tư Vũ bị tai nạn xe, dù chỉ là trầy xước nhẹ không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng não bị va đập, hai ngày rồi cô ta vẫn chưa tỉnh lại.
Lục Đình Phong biết chuyện, nhưng hắn chưa từng một lần đến thăm Tô Tư Vũ, chỉ có Lục Sính hằng ngày túc trực ở bên chăm sóc cô ta.
“Đình Phong, Tư Vũ bây giờ nó thành ra như thế này rồi, xin con nể mặt ông tha cho nó một mạng.”
Lục Đình Phong đối diện với ánh mắt như van xin của Lục Sính, hắn biết ông thất vọng về Tô Tư Vũ là thật, nhưng yêu thương cô cũng là thật.
Đình Phong lại nhớ đến thái độ của ông đối với Du Nhiên không còn như lúc trước, hắn biết ông đã triệt để buông bỏ hy vọng gán ghép hắn với Tô Tư Vũ, cô ta giờ trong bệnh viện không biết ngày nào tỉnh lại, âu cũng là quả báo đáng nhận.
“Được, nhưng sau khi cô ta tỉnh lại, con sẽ cho người đem cô ta về Mỹ, vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trước mặt con.”
Thời gian trôi qua hai tháng rồi, Tô tư Vũ vẫn chưa tỉnh lại, Lục Đình Phong cùng Du Nhiên vẫn đang sống tiếp những ngày hạnh phúc, cô đi học hắn đi làm, cô nấu ăn hắn dọn dẹp, thoắt một cái việc công ty cũng dễ thở hơn những tháng đầu năm.
Trong khoảng thời gian này, Lục Đình Phong mỗi tháng đều dẫn Du Nhiên đến kiểm tra sức khỏe tổng quát, tình trạng của Du Nhiên khá hơn ban đầu rất nhiều, nhưng vẫn chưa thể trị hết.
“Có lẽ cô ấy cần đến một môi trường mới, không biết chừng có thể khỏi hẵng.”
Lục Đình Phong cân nhắc lời nói của Phó Cảnh Minh, sau đó hắn nhớ ra mình vẫn còn nợ Du Nhiên một lời hứa của tuần trăng mật.
Nếu đã như vậy, nhân lúc công ty vẫn chưa nhiều việc, hắn liền sắp xếp một chuyến du lịch bảy ngày cho hai người, nhưng đến phiên lựa chọn địa điểm, Lục Đình Phong cùng Du Nhiên lại cảm thấy đau đầu.
“Chỗ nào cũng đẹp hết, thật khó lựa chọn.”
Lục Đình Phong nhìn nét chữ thon gọn của cô, trong đó còn thấy được một chút nhảy nhót vui sướng, hệt như tâm trạng của cô lúc này, Lục Đình Phong liền từ phía sau ôm lấy cô, ừm một tiếng.
“Nếu khó quá vậy chọn Hà Lan đi.”
Lục Đình Phong sau cùng chỉ tay lên địa điểm kia, sau đó lại nói tiếp.
“Những nơi khác năm sau, năm sau nữa chúng ta liền đi, có được không?”
Du Nhiên bị cái hôn rơi trên vành tai làm nhột, cô rụt cổ, dùng ánh mắt sáng long lanh kia đối diện với lục Đình Phong, gật đầu.
Miễn là đi cùng Lục Đình Phong, dù có là chân trời góc bể, cô cũng nguyện ý theo cùng.
Lục Đình Phong hỏi ý kiến Du Nhiên xong liền lập tức đặt vé, chuẩn bị từ đầu đến cuối, hắn sắp xếp công việc xong xuôi, dự tính hai ngày nữa liền xuất phát.
Du Nhiên hôm nay tan học sớm, cô cũng đã viết đơn xin nghỉ một tuần, giờ chỉ còn soạn lại vali chuẩn bị du lịch cùng chồng. Cô nhìn đống đồ trên giường, còn đang phân vân không biết nên mang thứ gì bỏ thứ gì, bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Có lẽ là đúng giờ như mọi hôm, Du Nhiên vẫn cứ tưởng là Lục Đình Phong đi làm về, cô vội chạy xuống lầu, chẳng thèm đứng lại nhìn qua mắt mèo xem là ở trước cửa.
Lạch cạch hai tiếng, cửa nhà bật mở ra, Du Nhiên dang tay muốn ôm, nhưng đổi lại chỉ là một bàn tay lạnh lẽo bóp lấy cổ mình.
Trong nháy mắt đó, Du Nhiên nhìn về người phía trước, đồng tử trong mắt co lại.
“Đi chết đi!”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.