Chương 26: Ra tay.
Lữ Mộc Hy
09/09/2021
(26)
Lục Đình Phong nghĩ bằng đầu ngón tay cũng biết Du Nhiên lại xấu hổ rồi, trong lòng rất muốn đập cái tên Trịnh Hạc kia một trận.
Vợ của Lục Đình Phong này thì chỉ có hắn mới được phép chọc ghẹo thôi, người ngoài thì mơ đi.
“Thật là ngại quá mà.”
Miệng thì nói ngại nhưng Trịnh Hạc vừa để tài liệu lên bàn xong cũng không có ý định rời đi. Anh ta ngồi xuống đối diện với hai vợ chồng, ánh mắt mắt tò mò đánh giá Du Nhiên, sau đó nhìn xuống bàn cơm nhiều món kia, trong lòng Trịnh Hạc chậc một tiếng.
Lục Đình Phong có phúc thật, vừa lấy được người trong lòng, còn là một người đảm đang đúng chuẩn vợ hiền nữa. Chết tiệt! Tên Lục Đình Phong xấu xa như thế mà vẫn có thể lấy được người tốt, còn kẻ đẹp trai ngời ngời, tiền bạc đếm không xuể như Trịnh Hạc đây lại cô độc đến bây giờ, ông trời quả thật quá bất công đi!
Du Nhiên đối diện với ánh mắt dò xét mang theo thiện ý của Trịnh Hạc, né tránh một chút, cô quay đầu muốn hỏi người này có quan hệ gì với Lục Đình Phong thì hắn đã vội cầm tay cô giải thích.
“Đây là Trịnh Hạc, phó giám đốc của công ty, bạn của anh.”
Trịnh Hạc làm gì cũng thích, đặc biệt là thích làm màu, anh ta nào có chấp nhận cách giới thiệu qua quýt như thế, vội vuốt một bên tóc, sau đó bổ sung thêm.
“Là bạn rất thân luôn, thưa chị dâu.”
Du Nhiên đối với danh xưng này quá lạ lẫm vội giật mình. Trịnh Hạc thấy vậy liền bổ sung thêm.
“Ờ thì hai người chúng tôi bằng tuổi, nhưng mà Lục Đình Phong sinh trước tôi một tháng.”
Hắn gãi gãi mũi, mặc dù Lục Đình Phong không để ý đến chuyện này lắm, nhưng mà Trịnh Hạc để ý nha. Làm em út, ôi chao, nghe thôi đã thấy trẻ trung rồi, Trịnh Hạc chính là muốn làm một vị soái ca không tuổi trẻ mãi không già đấy, cho nên ai anh ta cũng nhận làm anh, Nghiêm Chuẩn cũng được Trịnh Hạc gọi là anh nốt luôn.
Suy nghĩ của những người đẹp (tự cho mình là đẹp) thật là vòng vèo rắc rối.
Du Nhiên hiểu ra, nhưng mà vẫn không kịp tiêu hóa được hai chữ chị dâu kia, có hơi ngượng ngùng.
“Trịnh Hạc, không được chọc chị dâu của cậu, cô ấy dễ xấu hổ.”
Trịnh Hạc hơi bĩu môi, nhìn đi nhìn đi, cái tên Lục Đình Phong này bảo bọc vợ mình cẩn thận quá ha.
Ghen tỵ chết đi được, Trịnh Hạc bây giờ muốn kiếm một người để bảo bọc cũng không có.
“Được rồi, tôi nào dám chọc. À chị dâu ơi, cuối tuần này là sinh nhật tôi, chị cùng với Lục Đình Phong đến nhà tôi chơi một chuyến nhé! ”
Du Nhiên liếc mắt nhìn, dĩ nhiên để quyền quyết định lại cho Lục Đình Phong. Nào ngờ hắn không vội đồng ý ngay, hỏi ngược lại.
“Có muốn đi không?”
Du Nhiên băn khoăn, vừa muốn đồng ý lại vừa không. Dù sao lễ kết hôn của cô cùng Lục Đình Phong cũng không có nhiều người dự, cho nên bây giờ bên ngoài người ta chỉ biết Lục tổng đã kết hôn, còn vợ của Lục Đình Phong là ai, mọi người vẫn chưa biết.
Nhìn lại địa vị Trịnh Hạc mà xem ,chắc chắn gia thế của hắn rất lớn, nếu lần này cô cùng Lục Đình Phong xuất hiện, việc hắn lấy phải một cô vợ câm có thể bị lộ ra, như vậy sẽ khiến hắn cảm thấy rất mất mặt.
Du Nhiên nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Trịnh Hạc, cùng vòng tay như đang đảm bảo cho cô, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Thôi, dù sao ngài Lục đã hỏi ý cô thì hắn cũng đã biết nên giải quyết những chuyện này như thế nào rồi.
Du Nhiên thở ra một hơi, muốn đi vào phòng vệ sinh rửa tay một chút.
Sau khi Du Nhiên đi rồi, Trịnh Hạc mới thoát khỏi cảnh bị nhét cẩu lương, anh ta nhìn Lục Đình Phong, cười đê tiện.
“Sao đấy, chị dâu vẫn chưa biết chuyện năm xưa à?”
Lục Đình Phong cắn một miếng táo, ngả người vào sô pha.
“Không vội, tôi vẫn có thể chờ được.”
Trịnh Hạc nhìn bộ dáng ra vẻ của Lục Đình Phong, bĩu môi.
“Hầy, không ngờ anh lại kiên nhẫn như thế nha, đúng là người có tình yêu vào nó khác.”
Trịnh Hạc nhìn mấy món mà Du Nhiên làm, bỗng dưng cảm thấy cơm hắn ăn thường ngày ở nhà hàng cũng không có hương vị hấp dẫn như thế.
“Lục Đình Phong, hôm nào tôi đến nhà anh ăn ké cơm chị dâu làm nhé.”
“Không.”
“Tại sao?”
“Sợ cậu bội thực cơm chó.”
Trịnh Hạc bị chọc tức, nhưng ý định ăn chực kia vẫn không từ bỏ, anh ta nghĩ thôi thì dẫn theo Nghiêm Chuẩn, dù có ăn cơm chó nhưng mà có bạn có bè ăn cùng sẽ vui hơn.
.
Du Nhiên rửa mặt xong liền phát hiện điện thoại trong túi đang run, thì ra là thông báo tin nhắn mới.
Du Nhiên mở tin nhắn ra liền phát hiện số điện thoại này là số của mẹ cô.
“Du Nhiên, thứ năm tuần này con có rảnh không? Mẹ có việc gấp muốn nói với con. Con nhớ là chỉ cần về nhà một mình thôi, chuyện này cũng đừng cho chồng con biết.”
Lục Đình Phong nghĩ bằng đầu ngón tay cũng biết Du Nhiên lại xấu hổ rồi, trong lòng rất muốn đập cái tên Trịnh Hạc kia một trận.
Vợ của Lục Đình Phong này thì chỉ có hắn mới được phép chọc ghẹo thôi, người ngoài thì mơ đi.
“Thật là ngại quá mà.”
Miệng thì nói ngại nhưng Trịnh Hạc vừa để tài liệu lên bàn xong cũng không có ý định rời đi. Anh ta ngồi xuống đối diện với hai vợ chồng, ánh mắt mắt tò mò đánh giá Du Nhiên, sau đó nhìn xuống bàn cơm nhiều món kia, trong lòng Trịnh Hạc chậc một tiếng.
Lục Đình Phong có phúc thật, vừa lấy được người trong lòng, còn là một người đảm đang đúng chuẩn vợ hiền nữa. Chết tiệt! Tên Lục Đình Phong xấu xa như thế mà vẫn có thể lấy được người tốt, còn kẻ đẹp trai ngời ngời, tiền bạc đếm không xuể như Trịnh Hạc đây lại cô độc đến bây giờ, ông trời quả thật quá bất công đi!
Du Nhiên đối diện với ánh mắt dò xét mang theo thiện ý của Trịnh Hạc, né tránh một chút, cô quay đầu muốn hỏi người này có quan hệ gì với Lục Đình Phong thì hắn đã vội cầm tay cô giải thích.
“Đây là Trịnh Hạc, phó giám đốc của công ty, bạn của anh.”
Trịnh Hạc làm gì cũng thích, đặc biệt là thích làm màu, anh ta nào có chấp nhận cách giới thiệu qua quýt như thế, vội vuốt một bên tóc, sau đó bổ sung thêm.
“Là bạn rất thân luôn, thưa chị dâu.”
Du Nhiên đối với danh xưng này quá lạ lẫm vội giật mình. Trịnh Hạc thấy vậy liền bổ sung thêm.
“Ờ thì hai người chúng tôi bằng tuổi, nhưng mà Lục Đình Phong sinh trước tôi một tháng.”
Hắn gãi gãi mũi, mặc dù Lục Đình Phong không để ý đến chuyện này lắm, nhưng mà Trịnh Hạc để ý nha. Làm em út, ôi chao, nghe thôi đã thấy trẻ trung rồi, Trịnh Hạc chính là muốn làm một vị soái ca không tuổi trẻ mãi không già đấy, cho nên ai anh ta cũng nhận làm anh, Nghiêm Chuẩn cũng được Trịnh Hạc gọi là anh nốt luôn.
Suy nghĩ của những người đẹp (tự cho mình là đẹp) thật là vòng vèo rắc rối.
Du Nhiên hiểu ra, nhưng mà vẫn không kịp tiêu hóa được hai chữ chị dâu kia, có hơi ngượng ngùng.
“Trịnh Hạc, không được chọc chị dâu của cậu, cô ấy dễ xấu hổ.”
Trịnh Hạc hơi bĩu môi, nhìn đi nhìn đi, cái tên Lục Đình Phong này bảo bọc vợ mình cẩn thận quá ha.
Ghen tỵ chết đi được, Trịnh Hạc bây giờ muốn kiếm một người để bảo bọc cũng không có.
“Được rồi, tôi nào dám chọc. À chị dâu ơi, cuối tuần này là sinh nhật tôi, chị cùng với Lục Đình Phong đến nhà tôi chơi một chuyến nhé! ”
Du Nhiên liếc mắt nhìn, dĩ nhiên để quyền quyết định lại cho Lục Đình Phong. Nào ngờ hắn không vội đồng ý ngay, hỏi ngược lại.
“Có muốn đi không?”
Du Nhiên băn khoăn, vừa muốn đồng ý lại vừa không. Dù sao lễ kết hôn của cô cùng Lục Đình Phong cũng không có nhiều người dự, cho nên bây giờ bên ngoài người ta chỉ biết Lục tổng đã kết hôn, còn vợ của Lục Đình Phong là ai, mọi người vẫn chưa biết.
Nhìn lại địa vị Trịnh Hạc mà xem ,chắc chắn gia thế của hắn rất lớn, nếu lần này cô cùng Lục Đình Phong xuất hiện, việc hắn lấy phải một cô vợ câm có thể bị lộ ra, như vậy sẽ khiến hắn cảm thấy rất mất mặt.
Du Nhiên nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Trịnh Hạc, cùng vòng tay như đang đảm bảo cho cô, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Thôi, dù sao ngài Lục đã hỏi ý cô thì hắn cũng đã biết nên giải quyết những chuyện này như thế nào rồi.
Du Nhiên thở ra một hơi, muốn đi vào phòng vệ sinh rửa tay một chút.
Sau khi Du Nhiên đi rồi, Trịnh Hạc mới thoát khỏi cảnh bị nhét cẩu lương, anh ta nhìn Lục Đình Phong, cười đê tiện.
“Sao đấy, chị dâu vẫn chưa biết chuyện năm xưa à?”
Lục Đình Phong cắn một miếng táo, ngả người vào sô pha.
“Không vội, tôi vẫn có thể chờ được.”
Trịnh Hạc nhìn bộ dáng ra vẻ của Lục Đình Phong, bĩu môi.
“Hầy, không ngờ anh lại kiên nhẫn như thế nha, đúng là người có tình yêu vào nó khác.”
Trịnh Hạc nhìn mấy món mà Du Nhiên làm, bỗng dưng cảm thấy cơm hắn ăn thường ngày ở nhà hàng cũng không có hương vị hấp dẫn như thế.
“Lục Đình Phong, hôm nào tôi đến nhà anh ăn ké cơm chị dâu làm nhé.”
“Không.”
“Tại sao?”
“Sợ cậu bội thực cơm chó.”
Trịnh Hạc bị chọc tức, nhưng ý định ăn chực kia vẫn không từ bỏ, anh ta nghĩ thôi thì dẫn theo Nghiêm Chuẩn, dù có ăn cơm chó nhưng mà có bạn có bè ăn cùng sẽ vui hơn.
.
Du Nhiên rửa mặt xong liền phát hiện điện thoại trong túi đang run, thì ra là thông báo tin nhắn mới.
Du Nhiên mở tin nhắn ra liền phát hiện số điện thoại này là số của mẹ cô.
“Du Nhiên, thứ năm tuần này con có rảnh không? Mẹ có việc gấp muốn nói với con. Con nhớ là chỉ cần về nhà một mình thôi, chuyện này cũng đừng cho chồng con biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.