Lục Tổng Muốn Nói Chuyện Yêu Đương!
Chương 21
Liuys
10/05/2024
Phòng họp rộng lớn mang màu sắc xám tối, mặt ai cũng căng thẳng, đa số người ngồi trong phòng họp đều là người ngang bằng tuổi Lục chỉ tịch, hiện tại ông ấy đang đi du ngoạn cùng vợ không có mặt ở đây. Lục Ân Nhị trưng cái bộ mặt non nớt khi ngồi trước mặt những người có tiếng tăm lớn, có tiếng trong trống thương trường, ánh mắt sắc lạnh đầy nguy hiểm.
Máy lạnh thoát ra khí mát, trước mặt máy chiếu ánh màu xanh dương đậm hắt lên người anh, phía sau chính là bờ vai vững chắc, chững chặc của anh không ai để ý tới. Anh lờ đi không nhìn thấy những ánh mắt phán xét, việc cho một tên tay mơ vào công ty lên chức phó giám đốc là điều khó chấp nhận được, lại càng là người nhà để củng cố cổ phần ở công ty.
Ánh mắt anh lơ đãng, lướt qua từng ông lớn. Đều là người cung kính cha từ trước giờ lại chĩa mũi kiếm vào anh:“ Có ai có ý kiến thì cứ nói, việc gì nhìn nhau như kẻ địch!“.
“Lục tổng, tôi không biết cậu nghĩ sao về việc cho người nhà vào nhưng cậu ta phải có trình độ cùng chuyên môn, thực lực thật sự mới có thể vào.”
Một người khác chịu không nổi cũng lên tiếng, sắc mặt hắn trầm xuống, nhếch khóe môi lên giễu cợt:“ Tô phó tổng nói chí phải nhưng cậu ta có thực lực tôi mới dám cho vào. Hồ sơ Ân Nhị từng làm thực tập sinh ở CLT một năm rưỡi và có đánh giá năng lực nếu ông muốn tôi có thể gửi cho ông xem.”
“Việc này…”
CLT, một tập đoàn lớn bên châu Âu mà anh đi du học rồi xin vào thử làm việc. Lục Ân Nhị thấy Tô phó tổng có giấu hiệu ngập ngừng, cái bụng béo phì kia ở dưới bàn đang gây cho ông ta khó thở. Khí thế của Lục Đại Cường hoàn toàn hơn ông ta, không thua kém gì những tên cáo già trong thương trường.
Xem ra hắn không màng tới quan hệ tốt, nếu tốt thì đã thể hiện rõ ra việc tán thành. Lục Đại Cường muốn xem ai ý kiến, bầu không khí rơi vào trầm mặc bế tắc.
“Không có, chỉ là chúc mừng tài năng trẻ của Lục gia đã quay về cống hiến.”
Tiếng vỗ tay lớn dần lấn át đi giọng nói điềm tĩnh, gương mặt người đàn ông trung niên mang trên mình áo sơ mi trắng thông thường, phẳng phiu. Nếp nhăn trên đôi mắt không quá nhiều nhưng đôi mắt có phần sắc lạnh, anh nhìn qua cũng biết người này là một tên lão luyện trong giới.
Bảng tên phía trước in lên “Tiêu Nghi Quân”. Ông ta ngồi ngả lưng ra sau, trước bao cặp mắt hướng tới ông đứng dậy bàn tay vỗ mạnh vào nhau, tiếng vang lại truyền tới. Anh im lặng, Lục Đại Cường lại nở nụ cười niềm nở, đôi mắt hơi híp lại cùng ông ta bắt tay giao lưu:“ Chú Tiêu nói quá, Ân Nhị còn trẻ cần chú dẫn đi khắp nơi học hỏi, cần chú Tiêu dạy bảo nhiều.”
“Haha, Lục tổng trình độ nói chuyện dễ nghe của cậu có phần tăng đấy.”
“Hâha, học hỏi từ chú mà thôi.”
Hai người lời qua ý lại đều là ẩn ý khiến người ta nghe không hiểu, anh nửa hiểu nửa không mặc kệ. Màn ra mắt các cổ đông công ty khá suôn sẻ, chức vị phó tổng trực tiếp cứ thế mà ngồi lên nhưng không có an nhàn, nhìn đống tài liệu mới được Lục Đại Cường bàn giao sang để ghế sau không khỏi thở dài.
Xe lăn bánh chạy thẳng lên đường cao tốc tới trung tâm mua sắm, hầm xe phía dưới bên ngoài chật kín chỉ đành chạy thẳng vào trong. Bóng đèn sáng không chừa một góc tối nào, anh theo chỉ dẫn đi một mạch tới cửa hàng trang sức mà không cần đi lòng vòng. Áo khoác cởi bỏ cúc, cổ áo nới lỏng xương quai xanh như ẩn như hiện sau lớp áo trắng mỏng. Yết hầu sẽ động, nhân viên phục vụ không khỏi ngẩn người trông qua anh cũng biết là người có tiền.
Nhân viên nữ vội vàng chạy ra kính cẩn, ánh mắt cô ta dính chặt trên người anh, giày da nện xuống nền gạch lát, là âm thanh của người có tiền đang đi sao?
“Tiên sinh mời vào.”
Lục Ân Nhị thản nhiên đi vào bên trong, các quầy được làm bằng cửa kính trống đạn, mặt kính có phần dày làm nhòe đi thứ anh muốn nhìn.
“Tiên sinh có cần tôi hỗ trợ gì không?”.
“Không cần, tôi tự mình nhìn tới.”
Mặc kệ nữ nhân viên lẽo đẽo theo sau, hai tay xỏ túi quần chậm rãi ngắm nghía qua vòng nhỏ nhất trong quầy được làm bằng vàng, sợi dây nhỏ chắc chắc được trăng trí thêm lá bốn cánh phủ thêm một lớp màu cao cấp rắc chút kim tuyến. Ở vòng còn có một viên hạt tròn gỗ, ánh sáng chiếu tới khiến nó thêm phát sáng, lấp lánh một màu trắng bạc tinh khiết.
Anh cẩn thận quay người lại:“ Đều là hàng thật?“.
“Đúng vậy, tiên sinh cửa hàng chúng tôi đảm bảo hàng thật. Xin ngài yên tâm, nếu có chỗ sai chúng tôi chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
Lục Ân Nhị gật đầu tán thưởng, không nghĩ nhiều từ túi áo trong lôi ra cái thẻ đen phía trên còn có khắc dòng số màu vàng óng lóe trong mắt nữ nhân viên. Cô ta vội vàng chạy đi thông báo cho quản lý bởi cái vòng đấy là đắt nhất của quán sợ có sai sót, cô ta không muốn gánh một mình.
Nam quản lý đi ra nghe trong miệng nhân viên mình kể lại ngắn gọn liền thoảng thốt, chạy vội ra ngoài tiếp đón muốn thử nhìn khách sộp xem sao, ai ngờ mắt còn chưa nâng lên liền cảm nhận được khí thế áp bức đang ấn mạnh đầu hắn xuống, cỗ sát khí lạnh băng từ đâu xuất hiện. Mồ hôi trên trán hắn lén lút rơi xuống.
Máy lạnh thoát ra khí mát, trước mặt máy chiếu ánh màu xanh dương đậm hắt lên người anh, phía sau chính là bờ vai vững chắc, chững chặc của anh không ai để ý tới. Anh lờ đi không nhìn thấy những ánh mắt phán xét, việc cho một tên tay mơ vào công ty lên chức phó giám đốc là điều khó chấp nhận được, lại càng là người nhà để củng cố cổ phần ở công ty.
Ánh mắt anh lơ đãng, lướt qua từng ông lớn. Đều là người cung kính cha từ trước giờ lại chĩa mũi kiếm vào anh:“ Có ai có ý kiến thì cứ nói, việc gì nhìn nhau như kẻ địch!“.
“Lục tổng, tôi không biết cậu nghĩ sao về việc cho người nhà vào nhưng cậu ta phải có trình độ cùng chuyên môn, thực lực thật sự mới có thể vào.”
Một người khác chịu không nổi cũng lên tiếng, sắc mặt hắn trầm xuống, nhếch khóe môi lên giễu cợt:“ Tô phó tổng nói chí phải nhưng cậu ta có thực lực tôi mới dám cho vào. Hồ sơ Ân Nhị từng làm thực tập sinh ở CLT một năm rưỡi và có đánh giá năng lực nếu ông muốn tôi có thể gửi cho ông xem.”
“Việc này…”
CLT, một tập đoàn lớn bên châu Âu mà anh đi du học rồi xin vào thử làm việc. Lục Ân Nhị thấy Tô phó tổng có giấu hiệu ngập ngừng, cái bụng béo phì kia ở dưới bàn đang gây cho ông ta khó thở. Khí thế của Lục Đại Cường hoàn toàn hơn ông ta, không thua kém gì những tên cáo già trong thương trường.
Xem ra hắn không màng tới quan hệ tốt, nếu tốt thì đã thể hiện rõ ra việc tán thành. Lục Đại Cường muốn xem ai ý kiến, bầu không khí rơi vào trầm mặc bế tắc.
“Không có, chỉ là chúc mừng tài năng trẻ của Lục gia đã quay về cống hiến.”
Tiếng vỗ tay lớn dần lấn át đi giọng nói điềm tĩnh, gương mặt người đàn ông trung niên mang trên mình áo sơ mi trắng thông thường, phẳng phiu. Nếp nhăn trên đôi mắt không quá nhiều nhưng đôi mắt có phần sắc lạnh, anh nhìn qua cũng biết người này là một tên lão luyện trong giới.
Bảng tên phía trước in lên “Tiêu Nghi Quân”. Ông ta ngồi ngả lưng ra sau, trước bao cặp mắt hướng tới ông đứng dậy bàn tay vỗ mạnh vào nhau, tiếng vang lại truyền tới. Anh im lặng, Lục Đại Cường lại nở nụ cười niềm nở, đôi mắt hơi híp lại cùng ông ta bắt tay giao lưu:“ Chú Tiêu nói quá, Ân Nhị còn trẻ cần chú dẫn đi khắp nơi học hỏi, cần chú Tiêu dạy bảo nhiều.”
“Haha, Lục tổng trình độ nói chuyện dễ nghe của cậu có phần tăng đấy.”
“Hâha, học hỏi từ chú mà thôi.”
Hai người lời qua ý lại đều là ẩn ý khiến người ta nghe không hiểu, anh nửa hiểu nửa không mặc kệ. Màn ra mắt các cổ đông công ty khá suôn sẻ, chức vị phó tổng trực tiếp cứ thế mà ngồi lên nhưng không có an nhàn, nhìn đống tài liệu mới được Lục Đại Cường bàn giao sang để ghế sau không khỏi thở dài.
Xe lăn bánh chạy thẳng lên đường cao tốc tới trung tâm mua sắm, hầm xe phía dưới bên ngoài chật kín chỉ đành chạy thẳng vào trong. Bóng đèn sáng không chừa một góc tối nào, anh theo chỉ dẫn đi một mạch tới cửa hàng trang sức mà không cần đi lòng vòng. Áo khoác cởi bỏ cúc, cổ áo nới lỏng xương quai xanh như ẩn như hiện sau lớp áo trắng mỏng. Yết hầu sẽ động, nhân viên phục vụ không khỏi ngẩn người trông qua anh cũng biết là người có tiền.
Nhân viên nữ vội vàng chạy ra kính cẩn, ánh mắt cô ta dính chặt trên người anh, giày da nện xuống nền gạch lát, là âm thanh của người có tiền đang đi sao?
“Tiên sinh mời vào.”
Lục Ân Nhị thản nhiên đi vào bên trong, các quầy được làm bằng cửa kính trống đạn, mặt kính có phần dày làm nhòe đi thứ anh muốn nhìn.
“Tiên sinh có cần tôi hỗ trợ gì không?”.
“Không cần, tôi tự mình nhìn tới.”
Mặc kệ nữ nhân viên lẽo đẽo theo sau, hai tay xỏ túi quần chậm rãi ngắm nghía qua vòng nhỏ nhất trong quầy được làm bằng vàng, sợi dây nhỏ chắc chắc được trăng trí thêm lá bốn cánh phủ thêm một lớp màu cao cấp rắc chút kim tuyến. Ở vòng còn có một viên hạt tròn gỗ, ánh sáng chiếu tới khiến nó thêm phát sáng, lấp lánh một màu trắng bạc tinh khiết.
Anh cẩn thận quay người lại:“ Đều là hàng thật?“.
“Đúng vậy, tiên sinh cửa hàng chúng tôi đảm bảo hàng thật. Xin ngài yên tâm, nếu có chỗ sai chúng tôi chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
Lục Ân Nhị gật đầu tán thưởng, không nghĩ nhiều từ túi áo trong lôi ra cái thẻ đen phía trên còn có khắc dòng số màu vàng óng lóe trong mắt nữ nhân viên. Cô ta vội vàng chạy đi thông báo cho quản lý bởi cái vòng đấy là đắt nhất của quán sợ có sai sót, cô ta không muốn gánh một mình.
Nam quản lý đi ra nghe trong miệng nhân viên mình kể lại ngắn gọn liền thoảng thốt, chạy vội ra ngoài tiếp đón muốn thử nhìn khách sộp xem sao, ai ngờ mắt còn chưa nâng lên liền cảm nhận được khí thế áp bức đang ấn mạnh đầu hắn xuống, cỗ sát khí lạnh băng từ đâu xuất hiện. Mồ hôi trên trán hắn lén lút rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.